Dường như thời gian cô chấn ngạc (chấn động ngạc nhiên) lâu lắm, lâu đến mức ngay cả anh cũng bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn. Khuôn mặt bình tĩnh của anh rốt cuộc chậm rãi có biến hóa, anh đưa cái chén trong tay đặt lên bàn, đi một bước về phía cô.
Cô có phản ứng, thân thể phía dưới ý thức lui ra sau từng bước.
Lông mày anh nhếch lên, khóe môi nhanh lạnh lại, Em nửa đêm trở lại biệt thự, chỉ vì hỏi anh chuyện này?
Vì sao? Lần nữa mở miệng, cô cảm giác giọng mình có chút hốt hoảng. Tại sao phải tuyệt tình như vậy? Vì sao tới giờ phút này, khi nhắc tới chuyện này còn có thể dùng giọng điệu chẳng hề để ý như vậy?
Vì sao... lại xa lạ đến đáng sợ như thế?
Muốn hỏi nhiều lắm, ngược lại một câu đều hỏi không ra miệng.
Không có vì sao, cô ta làm chuyện không nên làm. ngữ điệu anh lạnh nhạt.
Hạ Tầm Giản, em không thể hiểu nổi. Giọng của cô thấp lại, bé như không nghe thấy, đôi mắt đen đối thẳng với đôi mắt thâm sâu của anh, không di chuyển chút nào. Không phải cô có dũng khí nhìn thẳng, mà là cô ngay cả lực thay đổi vị trí tầm mắt đều bị mất.
Tay anh đưa qua, Đã muộn, hôm nay ở lại đi.
Tay của đối phương ở sau gáy cô, cô nghe giọng của mình đang phát run, Không được, em lái xe tới, bây giờ trở về.
Anh nhắm mắt làm ngơ, mang cô theo đi về phía cầu thang.
Em muốn trở về...
Anh buộc chặt ngón tay, kéo cô về phía mình, Đừng tuỳ hứng.
Em không tuỳ hứng. Cô cố gắng tóm lấy tay vịn cầu thang, cố gắng thoát khỏi anh.
Eo thân của cô bị anh tóm chặt, anh xoay người về phía cô ép vài bước, trong lúc đó đem cô ép vào tay vịn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt của cô, trầm mặc một lát mới mở miệng, giống như áp chế một vài cảm xúc hờn giận, Em làm sao vậy?
Không có gì... Suy nghĩ hỗn loạn trong cơ thể cô sinh trưởng lan tràn, cô không nắm được điểm tựa, cũng không để ý đến nữa. Cô nghĩ đến Yula chẳng qua là vì trả thù cùng không cam lòng, cho nên đem chuyện này quở trách lên người Hạ Tầm Giản.
Dù sao cô ta từ một sao kim phong quang vô hạn rớt xuống hai bàn tay trắng thấp nhất, cô ta chắc chắn rất phẫn nộ, cô ta cần sử dụng một ít thủ đoạn để làm mình cân bằng lại, cho nên cô ta nói dối ít lời cố ý châm ngòi quan hệ của cô và Hạ Tầm Giản.
Cô thậm chí còn nghĩ, trong lúc cô đêm khuya tới nơi này chứng thực những sự tình kia, anh có thể vì hoài nghi của cô mà tức giận không.
Dù sao hai người bọn họ ở Anh đã vui vẻ bình tĩnh như thế, nhiều khi cũng cảm thấy, chỉ cần côkhẽ vươn tay, có thể chạm đến tim của anh.
Có thể giờ phút này cô mới hiểu được, đó thực sự chỉ là cảm giác.
Cảm giác với sự thật chênh lệch thực sự quá xa.
Em... Bức tranh tham gia thi đấu vẫn chưa hoàn thành, thời gian còn lại không nhiều, giờ muộn em cũng muốn trở về làm cả đêm. Cô không biết mình nói liền một mạch những lời này như thế nào, cô chỉ biết tầm mắt phía trên dừng trên người cô thật là lâu.
Anh thở ngay trên trán cô, cô cảm nhận dược nhiệt độ của đối phương, động tĩnh khi lông mi của đối phương rủ xuống, cũng cảm giác được ánh mắt sâu không lường được của anh đang tìm tòi nghiên cứu.
Anh có lẽ đang suy đoán nội tâm của cô, có lẽ anh đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Đối nghịch một lát, cô cảm giác được chân bắt đầu run, đó là trạng thái tinh thần khẩn trương cao độ mới có dị trạng như vậy. Cô biết mình không bình thường, làm sao cũng không thích hợp, cô thậm chí không nhận ra tâm tình của mình.
Chỉ rất là muốn ra đi, vô cùng vô cùng muốn ra đi.
Hồi lâu, cô nghe thấy anh cúi đầu hít một tiếng, Anh đưa em đi ra ngoài.
Đầu xuân đêm vẫn là rất lạnh, anh buông tay ôm sát cô ra, mở cửa xe đưa cô vào ghế lái, cũng giúp cô đóng cửa lại.
Cô khởi động xe, ngón tay cầm lái lạnh như băng, anh gõ gõ cửa kính xe ý bảo cô cho cửa kính xuống.
Cô làm theo, anh chống lên khung cửa sổ, cô cho là anh muốn nói gì, thế nhưng kết quả anh lại tiến vào thăm dò, hôn hôn môi cô. Môi của anh hơi nóng, của cô lại lạnh cả người.
Trên đường cẩn thận. Anh trầm giọng dặn. Cô theo bản năng gật đầu, chuyển xe rời đi.
Trong kính chiếu hậu, chỉ thấy người đàn ông mặc áo len đen mỏng đứng ở cửa biệt thự nhìn theo cô đang rời đi, thân hình thon dài kia, hòa cùng với bóng đêm.
Gió đêm theo cửa kính xe rộng mở lùa vào, cô lại không hề có cảm giác lạnh.
Cô đã trực tiếp đến nhà Tiểu Như, đối phương há mồm muốn nói, cô lại phất tay ý bảo cô cái gì cũng đừng hỏi, cô mệt chết đi, thầm nghĩ trước khi ngủ.
Nửa mê nửa tỉnh, cô bị di động đánh thức.
Trời đã sáng choang, cô vuốt trán đến nóng lên, thấy trên điện thoại có ba cuộc gọi lỡ, đều là Hạ Tầm Giản.
Một lát, di động lại vang lên. Cô giật mình nhìn tên nhảy lên, cuối cùng vẫn không nghe.
Đối phương nhắn tới hai chữ: ở đâu?
Cô ôm di động ở trên giường ngồi một lúc, sau đó trả lời tin nhắn ngắn kia.
жжжжжжж
Đối với phụ nữ mà nói, không có gì đáng sợ hơn so với việc gặp loại sự tình này. Được rồi, cậu có thể nói, dù sao Yula lăn lộn ở giới giải trí thanh sắc chó ngựa lâu như vậy, dù sao Yula có quá khứ cũng không vẻ vang gì, vậy tính nhiều hơn một ít cũng không là gì! Dù sao với người đàn ông tuổi trẻ anh tuấn này, cô ta căn bản cũng không tính là có hại! Nhưng Tiểu Như, cậu cảm thấy loại sự tình này thật có thể làm sao? Bởi vì đối phương làm một ít việc không nên với chúng ta, là có thể cực đoan dùng thủ đoạn gấp mười gấp trăm lần trả thù lại?
Tớ biết, nếu bàn về tốt xấu, lúc trước ôm mục đích này đi hiến thân tớ cũng coi như không phải người tốt lành gì, đạo đức từ này vốn không thích hợp dùng ở trên người của tớ... Có thể những điều này là do xây dựng trên cơ sở sẽ không làm hại người khác! Chuyện lần này...
Chuyện lần này, vấn đề không liên quan đến cậu.
Tiểu Như lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, Tuy rằng tớ cũng rất ghét Yula, nhưng việc Hạ Tầm Giản làm thật sự làm cho tớ có chút giật mình! Anh ta cũng không phải là xã hội đen, cho một ít scandal của cô ta ra ngoài ánh sáng còn chưa tính, lại có thể tìm người hạ thuốc và chụp ảnh... thật sự có chút ngoan độc quá độ...
Thần sắc bạn tốt trở nhân ảm đạm, cô không muốn nói nữa, chỉ ôm vai cô ấy an ủi, nói nhà ở thành phố H này là do cô mua, ngay cả bố mẹ cô cũng không biết. Cô ấy có thể an tâm ở lại đây, muốn chờ bao lâu cũng được, anh ta tuyệt đối tìm không được.
Ngày đó sau khi tin tức phát sóng, An Nhan Nhiên mới ý thức được mình đã làm cái gì.
Hạ Tầm Giản điện thoại một người tiếp một người gẩy, cô tất cả chỉ một biểu tượng. Yên lặng một lát sau, anh lại nhắn một cái tin ngắn đến.
“ An Nhan Nhiên, em cho là em đang làm cái gì?”
Mười một từ, rất bình thường nhưng, lại lộ ra hàn ý
Cô có phản ứng, thân thể phía dưới ý thức lui ra sau từng bước.
Lông mày anh nhếch lên, khóe môi nhanh lạnh lại, Em nửa đêm trở lại biệt thự, chỉ vì hỏi anh chuyện này?
Vì sao? Lần nữa mở miệng, cô cảm giác giọng mình có chút hốt hoảng. Tại sao phải tuyệt tình như vậy? Vì sao tới giờ phút này, khi nhắc tới chuyện này còn có thể dùng giọng điệu chẳng hề để ý như vậy?
Vì sao... lại xa lạ đến đáng sợ như thế?
Muốn hỏi nhiều lắm, ngược lại một câu đều hỏi không ra miệng.
Không có vì sao, cô ta làm chuyện không nên làm. ngữ điệu anh lạnh nhạt.
Hạ Tầm Giản, em không thể hiểu nổi. Giọng của cô thấp lại, bé như không nghe thấy, đôi mắt đen đối thẳng với đôi mắt thâm sâu của anh, không di chuyển chút nào. Không phải cô có dũng khí nhìn thẳng, mà là cô ngay cả lực thay đổi vị trí tầm mắt đều bị mất.
Tay anh đưa qua, Đã muộn, hôm nay ở lại đi.
Tay của đối phương ở sau gáy cô, cô nghe giọng của mình đang phát run, Không được, em lái xe tới, bây giờ trở về.
Anh nhắm mắt làm ngơ, mang cô theo đi về phía cầu thang.
Em muốn trở về...
Anh buộc chặt ngón tay, kéo cô về phía mình, Đừng tuỳ hứng.
Em không tuỳ hứng. Cô cố gắng tóm lấy tay vịn cầu thang, cố gắng thoát khỏi anh.
Eo thân của cô bị anh tóm chặt, anh xoay người về phía cô ép vài bước, trong lúc đó đem cô ép vào tay vịn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt của cô, trầm mặc một lát mới mở miệng, giống như áp chế một vài cảm xúc hờn giận, Em làm sao vậy?
Không có gì... Suy nghĩ hỗn loạn trong cơ thể cô sinh trưởng lan tràn, cô không nắm được điểm tựa, cũng không để ý đến nữa. Cô nghĩ đến Yula chẳng qua là vì trả thù cùng không cam lòng, cho nên đem chuyện này quở trách lên người Hạ Tầm Giản.
Dù sao cô ta từ một sao kim phong quang vô hạn rớt xuống hai bàn tay trắng thấp nhất, cô ta chắc chắn rất phẫn nộ, cô ta cần sử dụng một ít thủ đoạn để làm mình cân bằng lại, cho nên cô ta nói dối ít lời cố ý châm ngòi quan hệ của cô và Hạ Tầm Giản.
Cô thậm chí còn nghĩ, trong lúc cô đêm khuya tới nơi này chứng thực những sự tình kia, anh có thể vì hoài nghi của cô mà tức giận không.
Dù sao hai người bọn họ ở Anh đã vui vẻ bình tĩnh như thế, nhiều khi cũng cảm thấy, chỉ cần côkhẽ vươn tay, có thể chạm đến tim của anh.
Có thể giờ phút này cô mới hiểu được, đó thực sự chỉ là cảm giác.
Cảm giác với sự thật chênh lệch thực sự quá xa.
Em... Bức tranh tham gia thi đấu vẫn chưa hoàn thành, thời gian còn lại không nhiều, giờ muộn em cũng muốn trở về làm cả đêm. Cô không biết mình nói liền một mạch những lời này như thế nào, cô chỉ biết tầm mắt phía trên dừng trên người cô thật là lâu.
Anh thở ngay trên trán cô, cô cảm nhận dược nhiệt độ của đối phương, động tĩnh khi lông mi của đối phương rủ xuống, cũng cảm giác được ánh mắt sâu không lường được của anh đang tìm tòi nghiên cứu.
Anh có lẽ đang suy đoán nội tâm của cô, có lẽ anh đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Đối nghịch một lát, cô cảm giác được chân bắt đầu run, đó là trạng thái tinh thần khẩn trương cao độ mới có dị trạng như vậy. Cô biết mình không bình thường, làm sao cũng không thích hợp, cô thậm chí không nhận ra tâm tình của mình.
Chỉ rất là muốn ra đi, vô cùng vô cùng muốn ra đi.
Hồi lâu, cô nghe thấy anh cúi đầu hít một tiếng, Anh đưa em đi ra ngoài.
Đầu xuân đêm vẫn là rất lạnh, anh buông tay ôm sát cô ra, mở cửa xe đưa cô vào ghế lái, cũng giúp cô đóng cửa lại.
Cô khởi động xe, ngón tay cầm lái lạnh như băng, anh gõ gõ cửa kính xe ý bảo cô cho cửa kính xuống.
Cô làm theo, anh chống lên khung cửa sổ, cô cho là anh muốn nói gì, thế nhưng kết quả anh lại tiến vào thăm dò, hôn hôn môi cô. Môi của anh hơi nóng, của cô lại lạnh cả người.
Trên đường cẩn thận. Anh trầm giọng dặn. Cô theo bản năng gật đầu, chuyển xe rời đi.
Trong kính chiếu hậu, chỉ thấy người đàn ông mặc áo len đen mỏng đứng ở cửa biệt thự nhìn theo cô đang rời đi, thân hình thon dài kia, hòa cùng với bóng đêm.
Gió đêm theo cửa kính xe rộng mở lùa vào, cô lại không hề có cảm giác lạnh.
Cô đã trực tiếp đến nhà Tiểu Như, đối phương há mồm muốn nói, cô lại phất tay ý bảo cô cái gì cũng đừng hỏi, cô mệt chết đi, thầm nghĩ trước khi ngủ.
Nửa mê nửa tỉnh, cô bị di động đánh thức.
Trời đã sáng choang, cô vuốt trán đến nóng lên, thấy trên điện thoại có ba cuộc gọi lỡ, đều là Hạ Tầm Giản.
Một lát, di động lại vang lên. Cô giật mình nhìn tên nhảy lên, cuối cùng vẫn không nghe.
Đối phương nhắn tới hai chữ: ở đâu?
Cô ôm di động ở trên giường ngồi một lúc, sau đó trả lời tin nhắn ngắn kia.
жжжжжжж
Đối với phụ nữ mà nói, không có gì đáng sợ hơn so với việc gặp loại sự tình này. Được rồi, cậu có thể nói, dù sao Yula lăn lộn ở giới giải trí thanh sắc chó ngựa lâu như vậy, dù sao Yula có quá khứ cũng không vẻ vang gì, vậy tính nhiều hơn một ít cũng không là gì! Dù sao với người đàn ông tuổi trẻ anh tuấn này, cô ta căn bản cũng không tính là có hại! Nhưng Tiểu Như, cậu cảm thấy loại sự tình này thật có thể làm sao? Bởi vì đối phương làm một ít việc không nên với chúng ta, là có thể cực đoan dùng thủ đoạn gấp mười gấp trăm lần trả thù lại?
Tớ biết, nếu bàn về tốt xấu, lúc trước ôm mục đích này đi hiến thân tớ cũng coi như không phải người tốt lành gì, đạo đức từ này vốn không thích hợp dùng ở trên người của tớ... Có thể những điều này là do xây dựng trên cơ sở sẽ không làm hại người khác! Chuyện lần này...
Chuyện lần này, vấn đề không liên quan đến cậu.
Tiểu Như lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, Tuy rằng tớ cũng rất ghét Yula, nhưng việc Hạ Tầm Giản làm thật sự làm cho tớ có chút giật mình! Anh ta cũng không phải là xã hội đen, cho một ít scandal của cô ta ra ngoài ánh sáng còn chưa tính, lại có thể tìm người hạ thuốc và chụp ảnh... thật sự có chút ngoan độc quá độ...
Thần sắc bạn tốt trở nhân ảm đạm, cô không muốn nói nữa, chỉ ôm vai cô ấy an ủi, nói nhà ở thành phố H này là do cô mua, ngay cả bố mẹ cô cũng không biết. Cô ấy có thể an tâm ở lại đây, muốn chờ bao lâu cũng được, anh ta tuyệt đối tìm không được.
Ngày đó sau khi tin tức phát sóng, An Nhan Nhiên mới ý thức được mình đã làm cái gì.
Hạ Tầm Giản điện thoại một người tiếp một người gẩy, cô tất cả chỉ một biểu tượng. Yên lặng một lát sau, anh lại nhắn một cái tin ngắn đến.
“ An Nhan Nhiên, em cho là em đang làm cái gì?”
Mười một từ, rất bình thường nhưng, lại lộ ra hàn ý
/58
|