[size=150][/size][b]Chương 5: Bức tranh thứ năm[/b]
Khi cô tới thì anh đã đợi sẵn ở đó.
Dưới trời chiều mỏng màu quýt, anh tựa vào chiếc xe màu đen có rèm che phía trên đỗ ở ven đường, đang hút thuốc.
Những sợi tóc mềm mại màu đen nhẹ bay trong gió làm nổi lên cái trán trắng nõn, bất cứ lúc nào theo góc độ nào nhìn lại, Quan Hựu đều có một loại khí chất độc đáo lóa mắt, im lặng không tiếng động hấp dẫn ánh mắt của người bên ngoài.
Sau khi cúp điện thoại An Nhan Nhiên cũng không lập tức rời phòng triển lãm, chờ đến khi sửa sang mọi việc xong xuôi, mới thong thả đi tới nơi hẹn gặp. Cô đã chậm trễ gần một giờ, mà anh một lần gọi điện thúc giục đều không có. Chờ đợi phảng phất là thiên kinh địa nghĩa.
Ngày trước không phải như thế. Ngày trước anh chưa bao giờ ở dưới ký túc xá nữ hoặc là bên ngoài phòng tự học chờ cô. Mỗi lần đều là cô đến ký túc xá nam hoặc là phòng vẽ tranh tìm anh, chờ anh làm xong việc dang dở, rồi mới tiếp tục cùng nhau đi ăn cơm hoặc hẹn hò.
Có khi anh có việc gấp, cô liền chờ lâu thật lâu, hoặc đến cuối cùng chính mình lại đi nhà ăn mua thức ăn mang đến cho anh.
Đối với phương thức yêu đương nam trên nữ dưới này, Tiểu Như từng vui đùa đến khinh bỉ, nói con gái trời sinh là được cưng chiều, cô sủng ái anh như thế, sớm muộn gì anh cũng trở nên xấu xa bỏ chạy với người khác.
Khi đó nghe lời này, cô chỉ lắc đầu cười ngọt ngào. Trong trường học nhiều nữ sinh thích anh như vậy, chủ động theo đuổi cũng không phải một hai người, mà anh cũng không làm gì khiến người khác hiểu lầm.
Khi đó kiên định tin tưởng như thế, nhưng không ngờ sau lại thành một câu sấm.
“Chờ đã lâu rồi?” An Nhan Nhiên tiến lên, chủ động mở cửa xe, “Xin lỗi, phòng làm việc nhiều việc quá. Tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện, buổi tối em còn có việc.”
Anh còn ở bên kia xe nhìn cô gương mặt mang thần thái lãnh đãm, ngồi nhẹ lên xe.
Địa điểm ăn tối là An Nhan Nhiên chọn, một nhà hàng lẩu vô cùng nổi tiếng, ghế lô đã không còn, hai người ngồi ở đại sảnh, chung quanh đều là tiếng người ầm ỹ, ở giữa là nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, hiển nhiên không phải là địa điểm tốt để nói chuyện.
Trên thực tế, cô căn bản cũng không chuẩn bị nói chuyện gì với anh. Cô sở dĩ muốn tới, chẳng qua muốn gặp riêng mà thôi.
“Tốt nghiệp đã một năm rồi, em đều làm ở phòng triển lãm tranh?” Anh nắm chặt đũa, ánh mắt từ đầu đến cuối dán trên người đối diện.
“Vâng, đúng ạ.” Anh không ăn, nhưng cô lại nhanh tay động đũa, hết thịt dê lại đến thịt bò, ăn một lát đôi môi đã đỏ tươi.
“Đổi công việc đi, anh không biết Cao Phỉ nói thế nào với em. Thật ra phòng làm việc của cô ấy mới mở, trong khoảng thời gian ngắn đối với em không có nhiều trợ giúp, nếu em cần, anh có thể…”
“Xin lỗi!” An Nhan Nhiên đột nhiên cắt đứt lời của anh, con ngươi đen như mực chậm rãi rời đi, cuối cùng rơi trên mặt anh, “Em nghĩ anh hiểu lầm rồi, làm trợ lý của Cao Phỉ, hoàn toàn là do em tự nguyện, trong này cũng không có lý do mà anh vốn cho là kia. Em cảm thấy công việc này rất tốt, cô ấy có tài hoa lại có năng lực, em tin thành công chỉ là việc sớm hay muộn.”
“Tiểu Nhiên…” anh cúi đầu thở dài.
“Nhưng thật ra anh…” cô lần thứ hai cắt đứt lời anh, bên môi ý cười càng tăng lên, “ Học trưởng Quan Hựu, hiện tại anh hiểu rõ tính tình của cô ấy hơn bất kỳ ai. Loại xưng hô Tiểu Nhiên này, sau này vẫn xin miễn cho. Loại gặp mặt như hôm nay, về sau tốt nhất tận lực tránh đi. Anh đã xin lỗi một lần rồi, chẳng lẽ còn không muốn người khác gượng dậy lần hai?”
Thoáng nhìn thấy đáy mắt anh biểu lộ sự ảm đảm, đầu ngón tay nắm đũa không tự giác nắm thật chặt, ý cười trên khóe môi thu lại vài phần, cô lấy giấy ăn ra lau miệng, chậm rãi nói, “Em cảm thấy, nếu vật đổi sao dời, có mấy lời đều không cần nói nữa. Mọi người hiện tại đều có cuộc sống của mình, như vậy tốt lắm.”
Như vậy tốt lắm.
Khí nóng tràn ngập bàn ăn, hai khuôn mặt lệch nhau đều có chút mơ hồ. Giờ phút này, dưới đáy lòng An Nhan Nhiên cảm tạ khí nóng tràn ngập này, “Như vậy tốt lắm” thể loại lời kịch rách nát này chỉ có thánh mẫu của phim thần tượng mới có thể nói chứ hiện tại thì thật sự không thích hợp với cô.
Cô cũng không dám chắc nếu với ánh sáng và không khí im lặng ở nhà hàng Tây khi nói ra những lời này như thế nào, nhưng ở nơi này tiếng động lớn cùng khí nóng, vừa đúng che dấu giúp cô làm sao cũng không nghe rõ ràng tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Như vậy tốt lắm?” Anh lặp lại lời của cô, cuối cùng ánh mắt di chuyển lâu cũng dừng lại trên mặt cô, “Đúng vậy, em cảm thấy như vậy tốt lắm là được rồi.”
Sau bữa tối, anh hỏi cô đi đâu.
“Không cần tiễn, cứ như vậy đi, cảm ơn anh đã mời khách.” An Nhan Nhiên lấy điện thoại di động ra xem thời gian, đi tới trạm xe bus gần nhất.
Cho đến khi lên xe bus, qua trước cửa quán lẩu, chiếc xe màu đen kia vẫn như cũ đứng đó không có rời đi.
Cô xoay đầu lại nhìn, thở ra một hơi dài.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đêm nay trước khi về nhà, cô đã đi siêu thị một chuyến.
Cô không lừa Quan Hựu, cô đúng là có việc, cô cần phải mua sắm thật tốt trước khi tối thứ sáu trở về biệt thự.
Lần trước cô có biểu hiện bất lương, bị người nào đó lệnh cưỡng chế cấm túc một vòng, cũng chính là tuần trước anh không muốn cô xuất hiện ở biệt thự.
Hơn nữa chuyện này là công việc, nói vậy lần này trở về anh sẽ không đưa ra sắc mặt tốt gì. Giúp mua sắm nhiều thứ, dùng mỹ thực cùng lễ vật làm thế tấn công, là chiêu trò quen thuộc của cô.
Có hiệu quả sao...Ách, kỳ thật tại nơi gặp mặt trước, cho tới bây giờ cô thật sự cũng yêu cầu không cao.
Phòng làm việc của Cao Phỉ và phòng triển lãm tranh có chút khác nhau, ông chủ phòng vẽ tranh tương đối dễ nói chuyện, nghe nói cuối tuần cô có việc cố định, chỉ nói cô bàn giao công việc tốt cho sinh viên làm thêm là được.
Quy định ngày nghĩ của phòng làm
/58
|