Giang Úc Y đứng ở trước thềm bậc thang, nhìn Husky đuổi theo chị em họ Trịnh, hai chị em hét lên chói tai như muốn chọc thủng trời, mày cau lại.
Chủ nhân nghiêm khắc của con Husky này nói đến phải là Trịnh Húc Dương, ông bà ngoại bọn họ thương cháu ngoại, phải nói là cưng chiều Trịnh Húc Hương hết mức, Trịnh Húc Dương ôm con Husky này đến muốn nuôi trong tổ trạch, Giang lão phu nhân cũng không nói câu nào đồng ý ngay, còn để cho người hầu chăm sóc.
“Saddam, mau tới đây!” Trịnh Húc Dương hổn hển quát, vừa giựt dây giữ chó vừa muốn nó nhả ra.
Husky không thèm để ý tới chủ nhân, cứ đuổi theo chị em họ Trịnh chạy, thường nhảy nhào lên người hai cô nàng, như đỉnh Thái Sơn áp lên người các cô nàng.
Husky được người hầu Giang gia chăm sóc rất tốt, một thân da lông mượt bóng, thân thể to khỏe, hai cô gái yếu ớt sao chịu nổi sức đè của nó, mỗi lần bị nó nhào tới ngã văng ra đất, đập đi đập lại rất đau mà.
Đặc biệt nó còn nhe năng há miệng như định cắn các cô nàng vậy, ranh nanh trắng nhởn ngay trước mặt, dọa chết người, gây ra tâm lý đáng sợ vô cùng.
“Cút ngay, đồ chó ngu!” Trịnh Khả Khả vừa kinh sợ vừa kêu lên.
“A….bẩn chết mất!” Trịnh Lệ Lệ bị dính nước dãi chó cũng thét lên.
Trịnh Húc Dương lo lắng Saddam thật sự cắn các chị mình, cố giật dây thừng buộc cổ nó lại kéo nó rớt ra, bất giác cả hiện trường vô cùng náo nhiệt.
“Chị Hai, thế này là sao vậy?’ Một giọng nói vang lên.
Giang Úc Y quay đầu, chỉ thấy con trưởng Giang Úc Kiệt của chú Hai, Giang Úc Hoa của chú Tư, hai chị em nhà họ Giang Úc đều tới, thuận miệng nói, “Không biết, vừa rồi chúng ta đang nói chuyện, tự dưng Saddam không hiểu sao đột nhiên xông đến, cứ nhào lên người đám Khả Khả các em ấy”
Ba người Giang Úc Kiệt nghe xong thấy hơi lo lắng, cũng không phải lo an nguy cho ba chị em họ Trịnh mà lo nếu bọn họ bị làm sao, ông bà nội chắc sẽ không vui, bọn họ chắc sẽ bị giận chó đánh mèo. Nhưng họ nhìn nhìn, phát hiện ra Husky không thật sự cắn người, mà càng như đang chơi đùa cùng họ vậy, cứ nhào lên người hai chị em, nên thực ra rất yên tâm.
Giang Úc Y cũng phát hiện ra điểm đó, vì thế mới không quá mức lo lắng, nhưng hai chị em Trịnh gia bị Husky nhào lên nhào xuống mấy lần, trên người chắc chắn bị thương rồi.
“Saddam là con chó chị em Khả Khả nuôi, rất nghe lời, chắc đang chơi đùa cùng các cô ấy đi” Vẻ mặt Giang Úc Đồng tươi cười nói, bộ dạng cô nàng xinh đẹp động lòng người, lúc cười lên vô cùng ngọt ngào, nhìn về phía Giang Úc Y cười ha ha bảo, “Chị Úc Y, đừng lo lắng quá”
Giang Úc Y không nói gì, thấy Trịnh Húc Dương sắp không giữ được Husky nữa, nói với hai chị em Giang Úc Kiệt, “Các em đi giúp Húc Dương giữ chặt nó đi, cẩn thận đừng để nó làm bị thương người khác là được”
Giang Úc Kiệt và Giang Úc Hoa vừa lên tiếng đáp, còn chưa kịp động đậy, chỉ thấy Husky đột nhiên tha không nhào lên người hai chị em Trịnh gia nữa, mà lao ra ngoài. Trịnh Húc Dương rốt cuộc cũng không túm lại được, đành thả dây thừng trong tay ra, sau đó chỉ thấy con Husky vui sướng chạy thẳng ra ngoài vườn hoa xông tới.
“Ngồi xuống” Một giọng ấm áp ôn hòa vang lên.
Husky ngừng ngay, ngoan ngoãn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ trước mặt, cất giọng ngao ô kêu lên với họ, vô cùng nịnh nọt.
Đám người Giang Úc Y nhìn thấy cảnh này mà ngơ ngẩn cả người, Saddam đã trải qua huấn luyện đặc biệt, vô cùng gần gũi chủ nhân, đặc biệt là ba chị em nhà họ Trịnh, mỗi lần mấy chị em đó tới đều được nó nhiệt tình chào đón, chỉ có mấy chị em Trịnh gia mới sai khiến được nó. Nhưng hôm nay không hiểu sao nó lại đột nhiên như nổi điên vậy cứ nhào lên người chủ nhân, lúc này lại ngoan ngoãn nghe lời một người lạ ngồi xuống, quả thật quá khó tin.
Úc Linh nhìn thoáng qua bộ dạng đáng thương của chị em họ Trịnh, khóe miệng hơi cong lên, bộ dáng ấy nói thầm là có thù hận.
Sau đó cô đi lên trước, nhấc chân dẫm lên lưng con chó đó, tuy không dùng lực mạnh nhưng Husky không dám làm gì, còn hơi hạ thấp người xuống kêu ngao ô một tiếng, cứ như đang phối hợp nịnh nọt cô vậy. Thật giống y vô cùng nịnh nọt.
Mặt Trịnh Húc Dương tái đi, gọi, “Sadđam!” Cốt khí của Husky mày đâu rồi?
Husky không thèm để ý tới nó, toàn tâm, toàn ý làm trò trước mặt Úc Linh, đôi mắt ướt nhẹp, như đang chờ đợi cô tiếp tục vuốt nó, đùa nó vậy.
Úc Linh không nhịn được lại đạp nó một cái, mặt vẫn không đổi rút chân về. Hề Từ cũng nhấc chân lên đạp nó, con chó này thật sự là chán mà.
Bị hai người đạp lên chó Husky cũng không dám làm gì, dù sao da nó cũng dày không đau, hận không thể dán thẳng lên người họ nữa kìa.
Úc Linh vừa liếc mắt nhìn mấy người đó, kéo Hề Từ đi mất, bộ dáng thanh cao kiêu ngạo, như khinh thường làm bạn với chúng vậy.
Husky vừa thấy họ đi mất, lập tức phe phẩy đuôi chạy như điên đuổi theo sau, vốn chẳng còn nhớ đến chủ nhân mình là ai nữa.
“Saddam!” Trịnh Húc Dương vừa tức vừa giận, hơi có chút ấm ức, nhưng chỉ đành tức giận với con chó ngốc, còn với đại ma vương Giang Úc Linh này thì nó không dám.
Nó không dám, nhưng nó lại nhớ tới hai chị của mình thật ra dám làm, Trịnh Khả Khả hét lên giận dữ, “Trịnh Húc Dương, nhìn mày nuôi chó kìa, tao nhất định làm thịt nó!”
“Đúng, loại chó cắn chủ này giữ lại làm gì? Chắc chắn là do Giang Úc Linh bảo nó đến cắn nhóm mình đó!” Trịnh Lệ lệ có chung mối thù với chị mình.
Trịnh Húc Dương vốn đang uất ức, nghe nói thế lúc này mắng, “Trịnh Khả Khả! Trịnh Lệ Lệ! Đều tại các chị hết, nếu không phải các chị Saddam sao có thể vậy chứ? Ta chán ghét các người!” Nó mới không thèm sợ hai chị ngu xuẩn này đâu, các chị ấy vừa tùy hứng vừa tác yêu tác quái, không có đứa con gái nào sinh ra mà chán ghét hơn các chị ấy được.
Trịnh Lệ Lệ tức giận, “Trịnh Húc Dương, thằng nhóc thối mày!”
Hai chị em vừa rồi bị Saddam nhào lên mấy lần, quần áo trên người vừa rối vừa bẩn, rách, da thịt cũng lộ ra nhiều chỗ bị trầy xước, nhìn rất đáng thương. Nhưng Trịnh Húc Dương tuyệt đối không đồng tình với các cô nàng, nếu không phải lúc trước họ bảo Husky đi tìm Giang Úc Linh gây phiền toái, sao Husky lại đảo mắt trở lại chơi lại họ chứ?
Nó cảm thấy, thực ra Giang Úc Linh rất tà môn, mỗi lần có thể chỉnh Saddam như chó nhà có tang vậy, lúc này Saddam lại nhào lên hai chị em nó, nó không hiểu cũng cảm thấy chắc chắn là do Giang Úc Linh sai khiến, dù sao người phụ nữ này sai khiến được chó cũng không lạ.
Ba chị em trong nháy mắt cãi vã, Giang Úc Y tiến lên, vỗ mạnh xuống Trịnh Húc Dương, nói, “Đừng làm loạn nữa, Khả Khả và Lệ Lệ chắc ngã bị thương rồi, về trước xem thế nào” Sau đó lại bảo Giang Úc Kiệt, Giang Úc Hoa hai người tới giúp đỡ hai chị em lên.
Một đám người hùng hổ trở về biệt thự, Giang Úc Đồng đi ở cuối cùng, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, nhưng đợi vào trong phòng lập tức biết điều thôi cười ra bộ rất ngoan, bộ dạng cẩn thận, lui ra đằng sau nấp.
Quả nhiên người trong phòng nhìn thấy bộ dạng hai chị em Trịnh Khả Khả mà kinh sợ, đợi sau khi nghe Giang Úc Y nói là do Saddam gây ra, ngoài Giang Vũ Nhã ra thì những người khác không ai tin nổi.
Bởi vì Saddam rõ ràng là bạn thân của ba đứa nhỏ, chỉ nghe lời bọn nhỏ, sao có thể lại nghe lời Giang Úc Linh ít khi về tổ trạch được chứ? Đến cả Giang lão phu nhân cũng đều cảm thấy có thể là hai chị em Trịnh Khả Khả hiểu nhầm, dù gì mấy chị em họ lúc nào cũng bất hòa, họ đều biết cả.
Giang Vũ Nhã vừa xem xét vết thương cho hai con gái, vừa tức giận mắng chửi người, dĩ nhiên mắng là mắng Giang Úc Linh rồi.
Ông lão Giang tuy thương cháu gái ngoại nhưng vừa nghe con gái mắng con gái của con trưởng, bất giác nghĩ đến con trưởng đang ở trên lầu, nghĩ tới đức hạnh của ông con mà lão thấy đau đầu, sợ con gái mình cứ tiếp tục mắng nữa thì cuối cùng người thua thiệt là nó nên bảo, ‘Được rồi, dẫn đứa nhỏ đi thay quần áo và bôi thuốc trước đi”
Nói xong cũng không quản nơi này xoay người đi về phía nhà ấm trồng hoa kia.
Những người khác thấy ông lão đi rồi, cũng không ở lại đây nữa, nhất là đám người Giang Vũ Hà, biết bà lão không muốn nhìn họ, nên cũng tìm một nơi đợi, đợi tới giờ dùng bữa tối.
Cách trước mặt hai người già, Giang Úc Đồng lại ngẩng đầu lên. Đợi sau khi bọn họ tìm được nơi ngồi đợi, cô nàng liền kể ngay chuyện vừa rồi cho cha mẹ nghe, sau đó che miệng cười, “Nuôi chó đến mức nuôi không quen, thực sự đáng thương quá! Vị đại tiểu thư của chúng ta đó không phải dễ bị bắt nạt đâu” Nói xong bất giác thấy hơi hâm mộ.
Tuy chị em Trịnh gia cãi nhau, lại còn có hai ông bà lão cưng đến tận trời, nhưng so với Giang Úc Linh thì bọn họ tựa như bùn, ai bảo Giang Úc Linh có người cha tốt chứ, dù Trịnh Bằng cũng là con trưởng của Trịnh gia, là người thừa kế Trịnh gia, song so với Giang Vũ Thành thì vốn chẳng thể nào so nổi.
Có thể nói, ở B thị này, nhân vật có thể so ngang Giang Vũ Thành rất ít.
Vợ chồng Giang Vũ Hà nghe xong thì gật đầu đồng ý, “Bác các con thực sự rất thương Úc Linh, sao có thể để cho chúng bắt nạt được chứ”
Giang Vũ Hoa cất giọng reo lên, “Bác đúng là rất thương chị cả, thương không biên giới luôn đó” Thấy thế nào cũng thấy Giang Úc Y có hơi đáng thương.
Giang Vũ Hà đập một nhát vào đầu đứa con trai út, “Con thì biết cái gì”
Giang Vũ Đồng vội kéo em trai lại, “Đừng thật thà vậy được không? Em thấy chị Úc Y đáng thương sao? Chị ấy thì cần gì em thương đâu, đằng sau chị ấy còn có Triệu gia nữa mà, giờ lại đang ở công ty, nghe nói rất nổi ở trong công ty, người Giang gia nào cũng kém chị ấy hết đó”
Vợ chồng Giang Vũ Hà lại gật đầu đồng ý lời con gái nói, cảm thấy con trai mình quá thật thà, thấy không rõ hiện thực, Giang Úc Y không phải là kẻ đáng thương nhất mới đúng.
Nói một lúc, vợ chồng Giang Vũ Hà mới dặn dò đôi con trai con gái, “Cô Ba con có mấy đứa con gái thì có vẻ vênh vang lắm, thật ra chẳng bằng một ngón tay của Úc Linh, con cần phải quan hệ tốt với con bé, các con mới có nhiều thứ tốt được” Nói đến đây lại thở dài, “Trước đây chúng ta ngốc, cảm thấy mẹ con bé chẳng ra gì, lão phu nhân không ưa, vốn chẳng cần để ý, nào biết…”
Nào biết đâu thế giới này trở mình quá nhanh, Giang Vũ Thành bị ép ly hôn với Úc Mẫn Mẫn, khiến ông hiểu ra nếu mình cách xa Giang gia thế nào cũng không đúng. Ông vốn là một kẻ thông minh, trước đây ăn chơi tẹt ga, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào bản thân là thân phận con trưởng của Giang gia, sau khi cưới Hinh Lê, tiến vào Giang thị, từng bước nắm chắc tập đoàn Giang thị, đẩy tập đoàn Giang thị phát triển lớn mạnh, cuối cùng đến cả ông bố đẻ cũng được ông cho về nghỉ hưu ở nhà trước tiên.
Lúc đó, bọn họ đều nghĩ đến việc duy trì Triệu gia, Giang Úc Y mới là công chúa Giang gia, nào biết Giang Vũ Thành là một người nhiều tâm kế, vốn chẳng coi trọng đứa con gái này, mà ngược lại toàn tâm toàn ý thương đứa con gái do vợ cả sinh, Triệu Hinh Lê làm náo loạn mấy lần, cuối cùng cũng không hiểu nổi.
Hiện giờ Giang Vũ Thành mới là người quan trọng, ông ấy thương ai, kẻ nào có ích, ông ấy thương Giang Úc Linh, Giang Úc Linh mới chính là công chúa Giang gia. Giang Úc Y thì trái lại, cho dù sau lưng có Triệu gia chống, song hiện giờ Triệu gia sao còn giống như hơn hai mươi năm trước cùng nhịp với Giang Vũ Thành nữa chứ? Giang Vũ Thành nói không muốn nhìn thấy Triệu Hinh Lê xuất hiện trước mặt, Triệu gia còn phải cho người vội vàng đi trông chừng bà ấy, đỡ làm chướng mắt Giang Vũ Thành nữa kìa! Con người chính là hiện thực vậy đấy!
Giang Úc Đồng thấy vẻ mặt đầy hối hận của cha mẹ, đột nhiên nghĩ ra cái gì hỏi, “Đúng rồi, ba, con đột nhiên nhớ ra trước đây con gọi là Giang Hoài Đồng phải không ạ? Lần trước con nghe bà nội nói chúng con đồng lứa hẳn đều có tên đệm là Hoài mà, sao tự dưng biến thành tên đệm Úc ạ?’
Vẻ mặt Giang Úc Hoa ngạc nhiên, “Có chuyện này nữa sao?’
Giang Úc Đồng khẳng định, “Thật đó, con nhớ rất rõ ràng mà” Song lúc ấy cô nàng còn quá nhỏ tuổi, cũng không nhớ rõ vì sao mà phải cải lại tên đệm nữa, hơn nữa cũng không để trong lòng, lần trước lúc nghe bà nội lải nhải mới chợt nhớ tới.
“Chẳng phải là do bác cả các con giúp sửa đó sao?” Giang Vũ Hà bĩu môi nói, “Bác cả các con quả thật là si tình với người vợ đầu thật hết chỗ nói, Úc Linh chính là người đồng lứa thứ nhất cùng các con sinh ra, bác cả các con liền gọi thẳng con bé là Úc Linh, mà tên đệm Úc này chính là Úc Mẫn Mẫn, Úc Mẫn Mẫn chính là tên của mẹ Úc Linh đó”
Vẻ mặt ngập tràn hâm mộ nói, “Anh cả quả thật cuồng dại với Úc Mẫn Mẫn quá, chỉ tiếc Úc Mẫn Mẫn chết sớm, đương nhiên nếu lúc ấy chị ấy không cứu anh cả, anh cả cũng chẳng nhớ chị ấy đến giờ, tình cảm của họ vốn sâu đậm rồi bị chia rẽ, sau đó Úc Mẫn Mẫn lại vì cứu anh cả mà chết, đàn ông sao không nhớ thương cho được chứ? Úc Mẫn Mẫn sau khi chết đến năm thứ năm, bác cả các con đã chèo chống Giang thị ổn thỏa, tiếp đó trực tiếp ép ông nội các con cải lại tên đệm mọi đứa trẻ trong nhà, đổi tên đệm Hoài thành tên đệm Úc đó”
“Hả?’ Chị em Giang Úc Đồng hai mắt trợn tròn, không ngờ chuyện cải tên lại có nội tình như thế.
Trước đó bọn họ cảm thấy bác cả rất lợi hại, chỉ là lén giống như có chút gì đó, thường ép ông nội đến tức giận nổi trận lôi đình, bà nội cũng hết cách với bác ấy, gần như không có ai quản được bác ấy nữa.
Hơn nữa bộ dạng bác ấy rất đẹp, vẫn là kẻ cầm quyền Giang thị, người đàn ông độc thân tiêu chuẩn hoàng kim, là tổng tài bá đạo điển hình, không biết bao nhiêu phụ nữ bị ánh hào quang trên người bác ấy mê mẩn, ai cũng muốn gả cho bác ấy, vốn chẳng ngại bác ấy đã qua hai lần kết hôn rồi, thậm chí là lão phu nhân cũng mấy lần giới thiệu xem mặt, kết quả dĩ nhiên là hai ông bà lão nhà họ Giang khiến ông ấy tức giận đến chết khiếp, buổi xem mặt biến thành thù.
“Không, không thể nào?” Giang Úc Hoa lắp bắp.
“Sao không thể chứ? Lúc ấy ông già đều bị bác ấy làm cho tức đến mức phải nhập viện, song bác ấy cũng không ngừng, cứ nhất định phải đổi thành tên đệm Úc cho đám nhỏ mới thôi, còn uy hiếp nếu không đổi sau này bác ấy sẽ đóng gói Giang thị làm đồ cưới cho Úc Linh, để Giang thị đổi thành Úc thị” Bạch Sát tiếp tục nói đầy hâm mộ, người làm chồng và làm ba quả thật chẳng ai phản đối nổi.
Đương nhiên điều này với Úc Mẫn Mẫn và Giang Úc Linh mà nói, Triệu Hinh Lê và Giang Úc Y cũng bị ép đổi.
“Không thể nào!” Giang Úc Đồng bối rối mở miệng, “Bác cả dù có tùy hứng thì cũng không thể lấy chủ ý của mình đem Giang thị tặng cho người ta được, Giang thị vẫn còn có những người Giang gia khác mà” Giang thị tuy là do Giang Vũ Thành quản, nhưng vẫn có rất nhiều cổ đông, sao bác ấy lại nói một là một được.
Ai ngờ Giang Vũ Hà cười nhạo một câu, “Hiện giờ con mới biết được bác ấy tùy hứng đó hả? Thực sờ lông bác ấy nha, bác ấy có thể ép Giang thị chia năm xẻ bảy, khiến cho cả thế giới không có Giang thị nữa. Con cho là bác ấy tiếc Giang thị sao? Bác ấy bỏ được hoàn toàn! Bác ấy chính là một người ác độc, vì thế mấy năm nay ông nội tức bác ấy sắp chết, cũng chẳng dám giống như hai mươi năm trước bảo bác ấy ngoan ngoãn đâu”
Hai chị em Giang Úc Đồng còn quá non, nhìn mọi chuyện không thấu bằng cha mẹ, ít tin đây là sự thật, tiêu tan cảm giác với vị bác cả anh minh thần võ kia.
Chủ nhân nghiêm khắc của con Husky này nói đến phải là Trịnh Húc Dương, ông bà ngoại bọn họ thương cháu ngoại, phải nói là cưng chiều Trịnh Húc Hương hết mức, Trịnh Húc Dương ôm con Husky này đến muốn nuôi trong tổ trạch, Giang lão phu nhân cũng không nói câu nào đồng ý ngay, còn để cho người hầu chăm sóc.
“Saddam, mau tới đây!” Trịnh Húc Dương hổn hển quát, vừa giựt dây giữ chó vừa muốn nó nhả ra.
Husky không thèm để ý tới chủ nhân, cứ đuổi theo chị em họ Trịnh chạy, thường nhảy nhào lên người hai cô nàng, như đỉnh Thái Sơn áp lên người các cô nàng.
Husky được người hầu Giang gia chăm sóc rất tốt, một thân da lông mượt bóng, thân thể to khỏe, hai cô gái yếu ớt sao chịu nổi sức đè của nó, mỗi lần bị nó nhào tới ngã văng ra đất, đập đi đập lại rất đau mà.
Đặc biệt nó còn nhe năng há miệng như định cắn các cô nàng vậy, ranh nanh trắng nhởn ngay trước mặt, dọa chết người, gây ra tâm lý đáng sợ vô cùng.
“Cút ngay, đồ chó ngu!” Trịnh Khả Khả vừa kinh sợ vừa kêu lên.
“A….bẩn chết mất!” Trịnh Lệ Lệ bị dính nước dãi chó cũng thét lên.
Trịnh Húc Dương lo lắng Saddam thật sự cắn các chị mình, cố giật dây thừng buộc cổ nó lại kéo nó rớt ra, bất giác cả hiện trường vô cùng náo nhiệt.
“Chị Hai, thế này là sao vậy?’ Một giọng nói vang lên.
Giang Úc Y quay đầu, chỉ thấy con trưởng Giang Úc Kiệt của chú Hai, Giang Úc Hoa của chú Tư, hai chị em nhà họ Giang Úc đều tới, thuận miệng nói, “Không biết, vừa rồi chúng ta đang nói chuyện, tự dưng Saddam không hiểu sao đột nhiên xông đến, cứ nhào lên người đám Khả Khả các em ấy”
Ba người Giang Úc Kiệt nghe xong thấy hơi lo lắng, cũng không phải lo an nguy cho ba chị em họ Trịnh mà lo nếu bọn họ bị làm sao, ông bà nội chắc sẽ không vui, bọn họ chắc sẽ bị giận chó đánh mèo. Nhưng họ nhìn nhìn, phát hiện ra Husky không thật sự cắn người, mà càng như đang chơi đùa cùng họ vậy, cứ nhào lên người hai chị em, nên thực ra rất yên tâm.
Giang Úc Y cũng phát hiện ra điểm đó, vì thế mới không quá mức lo lắng, nhưng hai chị em Trịnh gia bị Husky nhào lên nhào xuống mấy lần, trên người chắc chắn bị thương rồi.
“Saddam là con chó chị em Khả Khả nuôi, rất nghe lời, chắc đang chơi đùa cùng các cô ấy đi” Vẻ mặt Giang Úc Đồng tươi cười nói, bộ dạng cô nàng xinh đẹp động lòng người, lúc cười lên vô cùng ngọt ngào, nhìn về phía Giang Úc Y cười ha ha bảo, “Chị Úc Y, đừng lo lắng quá”
Giang Úc Y không nói gì, thấy Trịnh Húc Dương sắp không giữ được Husky nữa, nói với hai chị em Giang Úc Kiệt, “Các em đi giúp Húc Dương giữ chặt nó đi, cẩn thận đừng để nó làm bị thương người khác là được”
Giang Úc Kiệt và Giang Úc Hoa vừa lên tiếng đáp, còn chưa kịp động đậy, chỉ thấy Husky đột nhiên tha không nhào lên người hai chị em Trịnh gia nữa, mà lao ra ngoài. Trịnh Húc Dương rốt cuộc cũng không túm lại được, đành thả dây thừng trong tay ra, sau đó chỉ thấy con Husky vui sướng chạy thẳng ra ngoài vườn hoa xông tới.
“Ngồi xuống” Một giọng ấm áp ôn hòa vang lên.
Husky ngừng ngay, ngoan ngoãn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ trước mặt, cất giọng ngao ô kêu lên với họ, vô cùng nịnh nọt.
Đám người Giang Úc Y nhìn thấy cảnh này mà ngơ ngẩn cả người, Saddam đã trải qua huấn luyện đặc biệt, vô cùng gần gũi chủ nhân, đặc biệt là ba chị em nhà họ Trịnh, mỗi lần mấy chị em đó tới đều được nó nhiệt tình chào đón, chỉ có mấy chị em Trịnh gia mới sai khiến được nó. Nhưng hôm nay không hiểu sao nó lại đột nhiên như nổi điên vậy cứ nhào lên người chủ nhân, lúc này lại ngoan ngoãn nghe lời một người lạ ngồi xuống, quả thật quá khó tin.
Úc Linh nhìn thoáng qua bộ dạng đáng thương của chị em họ Trịnh, khóe miệng hơi cong lên, bộ dáng ấy nói thầm là có thù hận.
Sau đó cô đi lên trước, nhấc chân dẫm lên lưng con chó đó, tuy không dùng lực mạnh nhưng Husky không dám làm gì, còn hơi hạ thấp người xuống kêu ngao ô một tiếng, cứ như đang phối hợp nịnh nọt cô vậy. Thật giống y vô cùng nịnh nọt.
Mặt Trịnh Húc Dương tái đi, gọi, “Sadđam!” Cốt khí của Husky mày đâu rồi?
Husky không thèm để ý tới nó, toàn tâm, toàn ý làm trò trước mặt Úc Linh, đôi mắt ướt nhẹp, như đang chờ đợi cô tiếp tục vuốt nó, đùa nó vậy.
Úc Linh không nhịn được lại đạp nó một cái, mặt vẫn không đổi rút chân về. Hề Từ cũng nhấc chân lên đạp nó, con chó này thật sự là chán mà.
Bị hai người đạp lên chó Husky cũng không dám làm gì, dù sao da nó cũng dày không đau, hận không thể dán thẳng lên người họ nữa kìa.
Úc Linh vừa liếc mắt nhìn mấy người đó, kéo Hề Từ đi mất, bộ dáng thanh cao kiêu ngạo, như khinh thường làm bạn với chúng vậy.
Husky vừa thấy họ đi mất, lập tức phe phẩy đuôi chạy như điên đuổi theo sau, vốn chẳng còn nhớ đến chủ nhân mình là ai nữa.
“Saddam!” Trịnh Húc Dương vừa tức vừa giận, hơi có chút ấm ức, nhưng chỉ đành tức giận với con chó ngốc, còn với đại ma vương Giang Úc Linh này thì nó không dám.
Nó không dám, nhưng nó lại nhớ tới hai chị của mình thật ra dám làm, Trịnh Khả Khả hét lên giận dữ, “Trịnh Húc Dương, nhìn mày nuôi chó kìa, tao nhất định làm thịt nó!”
“Đúng, loại chó cắn chủ này giữ lại làm gì? Chắc chắn là do Giang Úc Linh bảo nó đến cắn nhóm mình đó!” Trịnh Lệ lệ có chung mối thù với chị mình.
Trịnh Húc Dương vốn đang uất ức, nghe nói thế lúc này mắng, “Trịnh Khả Khả! Trịnh Lệ Lệ! Đều tại các chị hết, nếu không phải các chị Saddam sao có thể vậy chứ? Ta chán ghét các người!” Nó mới không thèm sợ hai chị ngu xuẩn này đâu, các chị ấy vừa tùy hứng vừa tác yêu tác quái, không có đứa con gái nào sinh ra mà chán ghét hơn các chị ấy được.
Trịnh Lệ Lệ tức giận, “Trịnh Húc Dương, thằng nhóc thối mày!”
Hai chị em vừa rồi bị Saddam nhào lên mấy lần, quần áo trên người vừa rối vừa bẩn, rách, da thịt cũng lộ ra nhiều chỗ bị trầy xước, nhìn rất đáng thương. Nhưng Trịnh Húc Dương tuyệt đối không đồng tình với các cô nàng, nếu không phải lúc trước họ bảo Husky đi tìm Giang Úc Linh gây phiền toái, sao Husky lại đảo mắt trở lại chơi lại họ chứ?
Nó cảm thấy, thực ra Giang Úc Linh rất tà môn, mỗi lần có thể chỉnh Saddam như chó nhà có tang vậy, lúc này Saddam lại nhào lên hai chị em nó, nó không hiểu cũng cảm thấy chắc chắn là do Giang Úc Linh sai khiến, dù sao người phụ nữ này sai khiến được chó cũng không lạ.
Ba chị em trong nháy mắt cãi vã, Giang Úc Y tiến lên, vỗ mạnh xuống Trịnh Húc Dương, nói, “Đừng làm loạn nữa, Khả Khả và Lệ Lệ chắc ngã bị thương rồi, về trước xem thế nào” Sau đó lại bảo Giang Úc Kiệt, Giang Úc Hoa hai người tới giúp đỡ hai chị em lên.
Một đám người hùng hổ trở về biệt thự, Giang Úc Đồng đi ở cuối cùng, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, nhưng đợi vào trong phòng lập tức biết điều thôi cười ra bộ rất ngoan, bộ dạng cẩn thận, lui ra đằng sau nấp.
Quả nhiên người trong phòng nhìn thấy bộ dạng hai chị em Trịnh Khả Khả mà kinh sợ, đợi sau khi nghe Giang Úc Y nói là do Saddam gây ra, ngoài Giang Vũ Nhã ra thì những người khác không ai tin nổi.
Bởi vì Saddam rõ ràng là bạn thân của ba đứa nhỏ, chỉ nghe lời bọn nhỏ, sao có thể lại nghe lời Giang Úc Linh ít khi về tổ trạch được chứ? Đến cả Giang lão phu nhân cũng đều cảm thấy có thể là hai chị em Trịnh Khả Khả hiểu nhầm, dù gì mấy chị em họ lúc nào cũng bất hòa, họ đều biết cả.
Giang Vũ Nhã vừa xem xét vết thương cho hai con gái, vừa tức giận mắng chửi người, dĩ nhiên mắng là mắng Giang Úc Linh rồi.
Ông lão Giang tuy thương cháu gái ngoại nhưng vừa nghe con gái mắng con gái của con trưởng, bất giác nghĩ đến con trưởng đang ở trên lầu, nghĩ tới đức hạnh của ông con mà lão thấy đau đầu, sợ con gái mình cứ tiếp tục mắng nữa thì cuối cùng người thua thiệt là nó nên bảo, ‘Được rồi, dẫn đứa nhỏ đi thay quần áo và bôi thuốc trước đi”
Nói xong cũng không quản nơi này xoay người đi về phía nhà ấm trồng hoa kia.
Những người khác thấy ông lão đi rồi, cũng không ở lại đây nữa, nhất là đám người Giang Vũ Hà, biết bà lão không muốn nhìn họ, nên cũng tìm một nơi đợi, đợi tới giờ dùng bữa tối.
Cách trước mặt hai người già, Giang Úc Đồng lại ngẩng đầu lên. Đợi sau khi bọn họ tìm được nơi ngồi đợi, cô nàng liền kể ngay chuyện vừa rồi cho cha mẹ nghe, sau đó che miệng cười, “Nuôi chó đến mức nuôi không quen, thực sự đáng thương quá! Vị đại tiểu thư của chúng ta đó không phải dễ bị bắt nạt đâu” Nói xong bất giác thấy hơi hâm mộ.
Tuy chị em Trịnh gia cãi nhau, lại còn có hai ông bà lão cưng đến tận trời, nhưng so với Giang Úc Linh thì bọn họ tựa như bùn, ai bảo Giang Úc Linh có người cha tốt chứ, dù Trịnh Bằng cũng là con trưởng của Trịnh gia, là người thừa kế Trịnh gia, song so với Giang Vũ Thành thì vốn chẳng thể nào so nổi.
Có thể nói, ở B thị này, nhân vật có thể so ngang Giang Vũ Thành rất ít.
Vợ chồng Giang Vũ Hà nghe xong thì gật đầu đồng ý, “Bác các con thực sự rất thương Úc Linh, sao có thể để cho chúng bắt nạt được chứ”
Giang Vũ Hoa cất giọng reo lên, “Bác đúng là rất thương chị cả, thương không biên giới luôn đó” Thấy thế nào cũng thấy Giang Úc Y có hơi đáng thương.
Giang Vũ Hà đập một nhát vào đầu đứa con trai út, “Con thì biết cái gì”
Giang Vũ Đồng vội kéo em trai lại, “Đừng thật thà vậy được không? Em thấy chị Úc Y đáng thương sao? Chị ấy thì cần gì em thương đâu, đằng sau chị ấy còn có Triệu gia nữa mà, giờ lại đang ở công ty, nghe nói rất nổi ở trong công ty, người Giang gia nào cũng kém chị ấy hết đó”
Vợ chồng Giang Vũ Hà lại gật đầu đồng ý lời con gái nói, cảm thấy con trai mình quá thật thà, thấy không rõ hiện thực, Giang Úc Y không phải là kẻ đáng thương nhất mới đúng.
Nói một lúc, vợ chồng Giang Vũ Hà mới dặn dò đôi con trai con gái, “Cô Ba con có mấy đứa con gái thì có vẻ vênh vang lắm, thật ra chẳng bằng một ngón tay của Úc Linh, con cần phải quan hệ tốt với con bé, các con mới có nhiều thứ tốt được” Nói đến đây lại thở dài, “Trước đây chúng ta ngốc, cảm thấy mẹ con bé chẳng ra gì, lão phu nhân không ưa, vốn chẳng cần để ý, nào biết…”
Nào biết đâu thế giới này trở mình quá nhanh, Giang Vũ Thành bị ép ly hôn với Úc Mẫn Mẫn, khiến ông hiểu ra nếu mình cách xa Giang gia thế nào cũng không đúng. Ông vốn là một kẻ thông minh, trước đây ăn chơi tẹt ga, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào bản thân là thân phận con trưởng của Giang gia, sau khi cưới Hinh Lê, tiến vào Giang thị, từng bước nắm chắc tập đoàn Giang thị, đẩy tập đoàn Giang thị phát triển lớn mạnh, cuối cùng đến cả ông bố đẻ cũng được ông cho về nghỉ hưu ở nhà trước tiên.
Lúc đó, bọn họ đều nghĩ đến việc duy trì Triệu gia, Giang Úc Y mới là công chúa Giang gia, nào biết Giang Vũ Thành là một người nhiều tâm kế, vốn chẳng coi trọng đứa con gái này, mà ngược lại toàn tâm toàn ý thương đứa con gái do vợ cả sinh, Triệu Hinh Lê làm náo loạn mấy lần, cuối cùng cũng không hiểu nổi.
Hiện giờ Giang Vũ Thành mới là người quan trọng, ông ấy thương ai, kẻ nào có ích, ông ấy thương Giang Úc Linh, Giang Úc Linh mới chính là công chúa Giang gia. Giang Úc Y thì trái lại, cho dù sau lưng có Triệu gia chống, song hiện giờ Triệu gia sao còn giống như hơn hai mươi năm trước cùng nhịp với Giang Vũ Thành nữa chứ? Giang Vũ Thành nói không muốn nhìn thấy Triệu Hinh Lê xuất hiện trước mặt, Triệu gia còn phải cho người vội vàng đi trông chừng bà ấy, đỡ làm chướng mắt Giang Vũ Thành nữa kìa! Con người chính là hiện thực vậy đấy!
Giang Úc Đồng thấy vẻ mặt đầy hối hận của cha mẹ, đột nhiên nghĩ ra cái gì hỏi, “Đúng rồi, ba, con đột nhiên nhớ ra trước đây con gọi là Giang Hoài Đồng phải không ạ? Lần trước con nghe bà nội nói chúng con đồng lứa hẳn đều có tên đệm là Hoài mà, sao tự dưng biến thành tên đệm Úc ạ?’
Vẻ mặt Giang Úc Hoa ngạc nhiên, “Có chuyện này nữa sao?’
Giang Úc Đồng khẳng định, “Thật đó, con nhớ rất rõ ràng mà” Song lúc ấy cô nàng còn quá nhỏ tuổi, cũng không nhớ rõ vì sao mà phải cải lại tên đệm nữa, hơn nữa cũng không để trong lòng, lần trước lúc nghe bà nội lải nhải mới chợt nhớ tới.
“Chẳng phải là do bác cả các con giúp sửa đó sao?” Giang Vũ Hà bĩu môi nói, “Bác cả các con quả thật là si tình với người vợ đầu thật hết chỗ nói, Úc Linh chính là người đồng lứa thứ nhất cùng các con sinh ra, bác cả các con liền gọi thẳng con bé là Úc Linh, mà tên đệm Úc này chính là Úc Mẫn Mẫn, Úc Mẫn Mẫn chính là tên của mẹ Úc Linh đó”
Vẻ mặt ngập tràn hâm mộ nói, “Anh cả quả thật cuồng dại với Úc Mẫn Mẫn quá, chỉ tiếc Úc Mẫn Mẫn chết sớm, đương nhiên nếu lúc ấy chị ấy không cứu anh cả, anh cả cũng chẳng nhớ chị ấy đến giờ, tình cảm của họ vốn sâu đậm rồi bị chia rẽ, sau đó Úc Mẫn Mẫn lại vì cứu anh cả mà chết, đàn ông sao không nhớ thương cho được chứ? Úc Mẫn Mẫn sau khi chết đến năm thứ năm, bác cả các con đã chèo chống Giang thị ổn thỏa, tiếp đó trực tiếp ép ông nội các con cải lại tên đệm mọi đứa trẻ trong nhà, đổi tên đệm Hoài thành tên đệm Úc đó”
“Hả?’ Chị em Giang Úc Đồng hai mắt trợn tròn, không ngờ chuyện cải tên lại có nội tình như thế.
Trước đó bọn họ cảm thấy bác cả rất lợi hại, chỉ là lén giống như có chút gì đó, thường ép ông nội đến tức giận nổi trận lôi đình, bà nội cũng hết cách với bác ấy, gần như không có ai quản được bác ấy nữa.
Hơn nữa bộ dạng bác ấy rất đẹp, vẫn là kẻ cầm quyền Giang thị, người đàn ông độc thân tiêu chuẩn hoàng kim, là tổng tài bá đạo điển hình, không biết bao nhiêu phụ nữ bị ánh hào quang trên người bác ấy mê mẩn, ai cũng muốn gả cho bác ấy, vốn chẳng ngại bác ấy đã qua hai lần kết hôn rồi, thậm chí là lão phu nhân cũng mấy lần giới thiệu xem mặt, kết quả dĩ nhiên là hai ông bà lão nhà họ Giang khiến ông ấy tức giận đến chết khiếp, buổi xem mặt biến thành thù.
“Không, không thể nào?” Giang Úc Hoa lắp bắp.
“Sao không thể chứ? Lúc ấy ông già đều bị bác ấy làm cho tức đến mức phải nhập viện, song bác ấy cũng không ngừng, cứ nhất định phải đổi thành tên đệm Úc cho đám nhỏ mới thôi, còn uy hiếp nếu không đổi sau này bác ấy sẽ đóng gói Giang thị làm đồ cưới cho Úc Linh, để Giang thị đổi thành Úc thị” Bạch Sát tiếp tục nói đầy hâm mộ, người làm chồng và làm ba quả thật chẳng ai phản đối nổi.
Đương nhiên điều này với Úc Mẫn Mẫn và Giang Úc Linh mà nói, Triệu Hinh Lê và Giang Úc Y cũng bị ép đổi.
“Không thể nào!” Giang Úc Đồng bối rối mở miệng, “Bác cả dù có tùy hứng thì cũng không thể lấy chủ ý của mình đem Giang thị tặng cho người ta được, Giang thị vẫn còn có những người Giang gia khác mà” Giang thị tuy là do Giang Vũ Thành quản, nhưng vẫn có rất nhiều cổ đông, sao bác ấy lại nói một là một được.
Ai ngờ Giang Vũ Hà cười nhạo một câu, “Hiện giờ con mới biết được bác ấy tùy hứng đó hả? Thực sờ lông bác ấy nha, bác ấy có thể ép Giang thị chia năm xẻ bảy, khiến cho cả thế giới không có Giang thị nữa. Con cho là bác ấy tiếc Giang thị sao? Bác ấy bỏ được hoàn toàn! Bác ấy chính là một người ác độc, vì thế mấy năm nay ông nội tức bác ấy sắp chết, cũng chẳng dám giống như hai mươi năm trước bảo bác ấy ngoan ngoãn đâu”
Hai chị em Giang Úc Đồng còn quá non, nhìn mọi chuyện không thấu bằng cha mẹ, ít tin đây là sự thật, tiêu tan cảm giác với vị bác cả anh minh thần võ kia.
/251
|