Hề Từ ôm cô, cũng không vội tiến vào khu mộ, mà đợi thân thể cứng ngắc của cô dần trở nên bình tĩnh trở lại mới buông cô ra. Có anh trấn an, rốt cuộc Úc Linh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tuy đã trải qua chuyện phệ quỷ và lịch quỷ ở núi Hoa la, cũng có con anh cậu gì đó đợi chờ, nhưng những thứ này là trong tính toán, cũng không nguy hiểm lắm. Không giống khu mộ, ở đây không biết đã mai táng bao người, âm khí tụ ở đây bốc lên rất cao, không rõ đã có bao nhiêu Quỷ hồn vấn vương không đi mà tụ lại ở đây, tuyệt đối không ít nguy cơ che giấu.
Úc Linh hít sâu một hơi, đi theo Hề Từ cùng chuẩn bị một ít công cụ tốt, sau khi được Hề Từ nắm tay, cô dùng sức nắm lại, cảm giác được độ ấm trên người anh, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn rất nhiều.
“Vào đi thôi” Cô vừa nói, vừa vuốt ve độ ách linh trên cổ tay. Cho dù có nguy hiểm phía trước, vì để có thể làm linh hồn của mẹ ngưng tụ ngủ yên, cô cũng cần dũng cảm tiến tới.
Đèn đường quanh khu mộ sáng mờ mờ, trong ánh đèn đường khuôn mặt Hề Từ hơi mông lung, anh khẽ cười, ngước mắt nhìn về phía khu mộ, khuôn mặt bình tĩnh, con người mặt ngọc đầy lạnh lùng trong veo, u ám thâm thúy.
Úc Linh chăm chú nhìn phía trước, không để ý tới thần sắc thay đổi của người thanh niên bên cạnh mình, đi vào cánh cổng khu mộ, chỉ thấy hai con quỷ như bảo vệ cổng kia cứng ngắc nhìn họ một lúc, đột nhiên xoay người bỏ chạy, cứ như con thỏ bị chấn động vậy.
Úc Linh tê cứng, quay đầu nhìn về phía Hề Từ. Hề Từ đưa tay đẩy cánh cổng khu mộ khép hờ ra, cánh cửa sắt gỉ sét phát ra âm thanh ma sát, giữa buổi đêm không một tiếng động nào, âm thanh đó vô cùng chói tai, cứ như cả không khí cũng bị âm thanh này quấy động.
Sau khi vào cửa, Hề Từ phủ một cái áo gió lên cánh tay lộ ra ngoài của cô lại, bảo, “Ở đây âm khí nặng, nhiệt độ hơi thấp, con gái nên giữ sức khỏe của mình cho tốt vào”
Úc Linh nhìn anh, hiểu ý của anh. Phụ nữ tính thuần âm, không thể có dương khí mạnh như nam giới được, rất dễ dụ quỷ bám lên người, cho dù không thế thì ở nơi như thế này âm khí quá nặng cũng không tốt cho thân thể.
Sau khi cho cô mặc áo đảm bảo, rồi đưa đèn phin cho cô, lại tiếp tục đi tiếp.
Hai người năm tay nhau, trong tay mỗi người cầm một cái đèn phi chiếu sáng, tuy trong khu mộ cũng có đèn, nhưng chỉ có trên thân cây mới có, chung quanh vẫn tối đen như mực, đặc biệt là những ngôi mộ kia, đứng im lìm trong bóng đêm tĩnh lặng, cứ tối đen như trong lòng người vậy khiến người ta không thể thở nổi.
Cả người Úc Linh run bắn lên sợ hãi, nhưng cô cố gắng kìm xuống, ngẩng đầu nhìn ra bốn phía chung quanh.
Khu mộ ban ngày khác hẳn với khu mộ ban tối, nhưng cô lại quá đỗi quen thuộc với nơi này, bởi vì nơi này là nơi mẹ cô yên giấc ngàn thu, năm nào cô cũng đến đây bái tế vài lần, nhưng đều là ban ngày trời đẹp, có nhiều người đến, lúc đó giữa trưa dương khí mạnh, nhân khí cũng mạnh, cho dù là khu mộ cũng không thấy lo nhìn thấy gì, tối thì thực ra là lần đầu tiên đến.
“Đi hướng này” Úc Linh chĩa đèn pin trong tay về phía trước.
HỀ Từ cười ừ một câu.
Ánh sáng đèn pin có hạn, mắt thường nhìn không đến những chỗ tối om, song Úc Linh vẫn cảm thấy như cũ, lúc bước chân vào khu mộ thì chung quanh như có hàng ngàn ánh mắt nhìn họ chằm chằm, loại cảm giác lạnh băng này, âm trầm khủng bố này chẳng có tý độ ấm nào. Rõ ràng bây giờ đang là cuối tháng sáu trời nóng bức, nhưng sau khi tiến vào khu mộ thì cứ như đang đi giữa mùa xuân vậy.
Trên người khoác một chiếc áo khoác mỏng, thật ra cũng không thấy lạnh mấy, chỉ có da thịt lộ ra ngoài thì mới thấy hơi lạnh run thôi.
Tốc độ hai người không chậm cũng không nhanh, đi qua khu mộ. Úc Linh không nhìn chung quanh, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, ánh sáng đèn pin có hạn, song lại khiến cô chẳng nhìn ra thứ quỷ quái gì cả. Tuy biết không nhìn tới nơi có nhiều quỷ quái đang nhìn họ chằm chằm, song mắt thường không nhìn tới thì áp tự dĩ nhiên cũng không quá lớn.
Coi như là hình thức tự an ủi mình đi vậy.
Hơn nữa cô biết Hề Từ trời sinh có tác dụng hù dọa loại quỷ cấp thấp, chỉ cần không phải loại quỷ cấp bậc cao, thì loại quỷ khác cũng chẳng dám đến gần họ. Vì thế tâm tình Úc Linh cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hề Từ cũng nhìn không chớp mắt, từ lúc anh đến, trong khu mộ quả thật có mấy phần xao động, đặc biệt những nơi anh đi qua, đám quỷ quái cấp thấp kinh hãi trốn xa, tránh xa anh. Song vẫn có không ít ánh mắt theo dõi như cũ, tuy trong lòng Hề Từ không giận nhưng cuối cùng vẫn chán để ý tới chúng.
Đi được một lúc, cuối cùng cũng đi tới mục tiêu.
“Mẹ em ở chỗ này” Úc Linh đi tới trước mộ mẹ, chiếu đèn pin vào trên bia mộ, vừa nhìn thấy ảnh chụp trên bia mộ hơi phai màu, nhìn dung mạo tuổi trẻ của mẹ, trong lòng cô xúc động nói khẽ khàng, “Mẹ ơi, con dẫn con rể tới thăm người đây”
Hề Từ lấy bó hoa hồng mà lúc trước Úc Mẫn Mẫn còn sống rất thích đặt trước mộ bia, đặt ít dưa và trái cây điểm tâm linh tinh gì đó lên, rồi cất giọng trong trẻo nói, “Lần đầu gặp mặt, con là Hề Từ, rất có lỗi giờ mới tới thăm người”
Úc Mẫn Mẫn trong ảnh chụp như nở nụ cười chút. Úc Linh nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, thấy cảnh đó, suýt nữa thì cho là mình bị hoa mắt, cầm tay Hề Từ rất chặt, được anh lấy tay vỗ nhè nhẹ lên mới trầm tĩnh trở lại, giọng cũng nhẹ đi rất nhiều nói tiếp, “Mẹ à, đây là con rể của người Hề Từ, tuy con kết hôn với anh ấy hơi vội nhưng bà rất thích anh ấy, người nhất định sẽ thích anh ấy. Gần đây bà bị bệnh may mà không sao, lúc đó nếu không có Hề Từ, một mình con không thể chăm sóc nổi cho bà được, vì thế mẹ người nhất định sẽ thích anh ấy, con nói đúng chứ ạ?’
“Ba ba không thích anh ấy, nhưng không sao, ba ba không thích cũng chỉ cắn răng chấp nhận thôi, dì An và dượng cũng nhận nhanh lắm, họ cũng hiểu Hề Từ là người rất tốt, người đừng có lo lắng quá. Tuy con xúc động tùy hứng một tý, nhưng vận khí của con vẫn tốt lắm, lựa chọn cũng không gây ra sai sót gì lớn, tin rằng anh ấy sẽ tốt với con…”
Trong khu mộ im lặng, chỉ có tiếng cô nói triền miên liên tục. Hề Từ nhìn lên ảnh chụp Úc Mẫn Mẫn trên bia mộ, đã gần như có thể xác định trong mộ này có một hồn hai phách của Úc Mẫn Mẫn, vì thế mới có thể duy trì chút trí nhớ, ít nhất biết đêm nay người đến thăm là con gái của bà, song trí nhớ hẳn cũng không nhiều, có thể duy trì một ít chuyện tốt đẹp lúc bà còn sống là tốt rồi.
Úc Linh nói linh tinh một lúc, sau khi nói gần như hết mới nhìn về phía Hề Từ.
“Úc Linh, chúng ta đem hồn phách của mẹ thu lại đi, ở đây có một hồn hai phách” Anh mở miệng nói, “Em để ý chung quanh một chút”
Trong lòng Úc Linh rùng mình, vừa cao hứng vừa đầy cảnh giác. Cao hứng vì ở đây quả nhiên có hồn phách của mẹ, cảnh giác vì có thể chung quanh xuất hiện cái gì bất ngờ, dù sao ở nơi thế này, đã hơn nửa đêm, thực sự rất khủng bố mà, nếu xuất hiện cái gì bất ngờ cũng không lạ.
Lúc này Hề Từ mang theo ba nén hương từ trong tay nải ra, tùy ý nhoáng lên châm một cái, rồi đem nó cắm vào lư hương trước bia mộ, làn khói nhẹ lượn lờ bốc lên cao, thổi về phía bia mộ. Sau đó nó lại bỏ ra một tiểu hình nhân cỏ đặt ở trước, cắn nát ngón tay nhỏ giọt máu lên người hình nhân.
Khi hình nhân cỏ hút sạch máu của anh, âm khí trong khu mộ bất chợt như ngưng lại, sau đó toàn bộ trời đất mưa gió đột nhiên thay đổi.
Dù không nhìn tới nhưng vẫn có cảm giác biến hóa không khí chung quanh, Úc Linh đứng ở cạnh Hề Từ, cảnh giác nhìn khắp mọi nơi, đợi lúc nhìn thấy quỷ lọt vào tầm mắt thì hít hơi lạnh, nhìn kỹ cuối cùng cũng phát hiện ra chung quanh đều là quỷ đông nghịt, bất kể là đang bay trên trời hay đi trên đất hoặc ngồi xổm trên mộ bia thì quả nhiên là cả một biển quỷ.
Những con quỷ đó không rõ lúc nào đã gần như vây họ chung quanh. Cảnh này thực sự quá đáng sợ, quả thật như khảo nghiệm trái tim con người thừa nhận vậy.
Quỷ tụ cùng một chỗ, âm khí quá nặng, Úc Linh có cảm giác như da đều lạnh ngắt cứng ngắc, cứ như trong nháy mắt tiến vào mùa đông vậy. Hơn nữa cô cảm giác rõ được đám quỷ này rõ ràng có ác ý với họ, thậm chí còn mơ ước tới tiểu người cỏ kia nữa. Chúng cách họ ba thước hình thành vòng vây, sỡ dĩ không tiến vào là vì đang cố kỵ thứ gì đó.
Cố kỵ này có thể là Hề Từ cũng có thể là độ ách linh trên tay cô.
“Úc Linh, độ ách linh” Hề Từ cũng không ngẩng đầu lên nói ngay. Úc Linh cố động ngón tay cứng ngắc, cố gắng để mình trấn định lại, lúc này mới rung độ ách linh trên tay.
Tiếng chuông thánh thót xa xưa dẫn từ trung tâm họ ra, đẩy ra xa xa, tiếng chuông đi qua đâu thì ở đó quỷ lại dạt ra, chúng vốn đang im lặng lúc này lại càng im lặng hơn, thậm chí quỷ khí trên người chúng đang rục rịch chuyển động cũng an tĩnh lại, bị tiếng chuông độ hồn trấn án.
Độ ách linh có thể khu trừ độc ác, phòng ngự và bảo hộ, là lợi khí cực lớn để đối phó với yêu ma quỷ quái, hiện giờ Úc Linh sử dụng lần ba, đã thuần thục không ít so với hai lần trước, vừa nhớ kỹ những chú ngữ tối nghĩa, vừa rung độ ách linh, nhìn đám quỷ chung quanh dan tĩnh lại, trong lòng cũng buông lỏng mấy phần.
Trong lúc đó, đúng lúc này một tiếng đinh vang lên, một luồng quỷ khí đỏ thẫm ập tới. Úc Linh theo bản năng định tránh đi, eo đã được một bàn tay ôm chặt, tiếp đó là một tiếng quát sắc lạnh, “Cút!”
Luồng quỷ khí đỏ thẫm bốc lên cao, lơ lửng giữa không trung. Đám quỷ chung quanh đã tỉnh lại theo tiếng chuông độ hồn, phát hiện ra tình huống hiện tại, không cố sức mơ tưởng xóa sạch máu đại yêu trên người cỏ nữa, chỉ như chim sợ cành cong lui lại.
Quỷ khí màu đỏ bốc lên cao, lộ ra một gương mặt quỷ nam tỉnh tái nhợt, khuôn mặt đó từ trên cao nhìn xuống họ, thi ân mở miệng nói bình thản (Chỉ cần các ngươi dâng người cỏ lên thì có thể tự rời đi)
Úc Linh dán chặt người Hề Từ, ôm chặt, vỗ về độ ách linh trên tay, trong lòng nghĩ lòng vòng.
Từ trong quỷ khí màu đỏ tươi trên cao, có thể đoán ra đạo hạn của con lệ quỷ này cực cao thâm, thậm chí còn đáng sợ hơn con quỷ ở núi Hoa La kia nữa. Ít nhất so với con lệ quỷ mới sinh ở núi Hoa La đạo hạnh còn mỏng, chưa có quỷ khí màu đó thẫm như con quỷ này. Nếu không thì con lệ quỷ này cũng sẽ không tránh xa phòng ngự độ ách linh mà xông tới, nói thì nói, cô vẫn quá yếu, không thể phát huy toàn bộ thực lực của độ ách linh.
Hề Từ bị giọng điệu cao ngạo của con lệ quỷ này thì nở nụ cười, đây là lần đầu tiên có con quỷ dám lớn lối trước mặt anh như thế, cười phì nói, “Lệ quỷ như ngươi có thể tin được sao? Nực cười!”
Lệ quỷ không giận nói, (Nếu không thể tin vẫn còn hơn các ngươi….)
Nói chưa hết Hề Từ đã ra tay, anh đẩy Úc Linh ra sau lưng, tay kia thì hua một phát, mấy con người cỏ bay vọt lên không trung, nhanh chóng biến lớn, tay cầm kiếm gỗ đào, chém thẳng tới lệ quỷ.
Lệ quỷ rít lên một tiếng, phát hiện ra ba con người cỏ này cầm kiếm gỗ đào trên tay, sợ tới mức xoay người tránh đi, gỗ đào khắc tà, dĩ nhiên lệ qủy không dám chống lại trực tiếp. Mãi cho đến khi phát hiện ra ba người cỏ vây quanh, không tránh được, thần sắc hung ác, vươn móng tay dài hua thẳng về chúng nó.
Úc Linh nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn lại đúng lúc thấy ba người cỏ biến thành ba đứa bé quần đấu với lệ quỷ, người cỏ ỷ vào kiếm đào trong tay quần đánh lệ quỷ, mỗi lần chặt đứt một móng tay dài của nó, lệ quỷ đau kêu gào một tiếng, rõ ràng móng tay đó có liên quan đến đạo hạnh và năng lượng của nó, sau khi bị chặt đứt, cũng khiến nó yếu đi mấy phần.
Úc Linh thấy thế, nhân cơ hội rung độ ách linh bên ngoài trận. Tuy hiện giờ năng lực cô yếu, nhưng tốt xấu gì thì độ ách linh cũng có thể can thiệp chút lệ quỷ, mỗi lần cũng khiến nó tạm dừng chút, cũng có thể khiến người cỏ thừa lúc đánh vào.
Hề Từ thấy cô còn lý trí đối phó, khẽ cười, cũng không đem cô bảo vệ đằng sau nữa, mà lại tiếp tục động tác lúc trước, hai tay bấm niệm thần chú, gọi một hồn hai phát của Úc Mẫn Mẫn giấu trong mộ ra.
Làn khói nhẹ đột nhiên bốc lên, cứ như có ba luồng khói trắng từ ba điều thuốc lá vọt lên vậy, như có ý thức nhập vào trong ngôi mộ.
Tiếp đó khói nhẹ trôi lơ lững trên bia mộ, sau đó có một bóng hình mơ hồ gần như trong suốt xuất hiện, nhẹ nhàng ngồi trên mộ bia, dùng ánh mắt tò mò nhìn người thanh niên trước mộ bia, tiếp đó lại chuyển ánh mắt lên trên người Úc Linh đang chuyên tâm đối phó lệ quỷ, thần sắc hơi kích động, há hốc miệng, cố phát ra âm thanh gì đó mà không được.
Hề Từ hai tay chập lại, lần lượt thay đổi cao thấp, đánh ra một thủ quyết, niệm một tiếng “Lên”
Người cỏ hút sạch máu bay lên, Hề Từ mở miệng nói, “Mẹ à, hiện giờ không có pháp khí dưỡng hồn, đành ủy khuất mẹ tiến vào trong thân thể người cỏ, để chúng con mang về ạ”
Bóng mờ gật gật đầu với Hề Từ, lưu luyến nhìn thoáng qua Úc Linh, rồi hóa thành một làn khói nhẹ, tiến vào trong thân thể người cỏ.
Hề Từ đưa tay tiếp được người cỏ bay tới, sau đó bỏ người cỏ vào trong hộp gỗ khắc trận pháp lấy ra từ tay nải.
Sau khi người cỏ bị ép bay lên, loại hấp dẫn năng lượng quỷ hồn dao động cũng biến mất ngay, có mấy con quỷ chung quanh hơi mê man, lệ quỷ giữa không trung đã phát ra tiếng gào thét dồn dập, gầm một tiếng, giương nanh múa vuốt đánh tới Úc Linh.
Ánh mắt Hề Từ lóe sáng, nhảy tới, vừa bảo vệ Úc Linh, vừa phất tay tung mấy hạt châu ra, hạt châu đó ở giữa không trung hóa thành một luồng tím, hình thành thiên la địa võng, vây lệ quỷ kia lại.
Lệ quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết, rốt cuộc hiểu ra đại yêu trước mắt không dễ dây vào, cũng không phải lệ quỷ như nó hạ được, lại đừng mong tưởng đến máu của con đại yêu này. Lúc này nó muốn trốn đã muộn, chỉ đành để cho luồng khí tím hóa thiên la địa võng kia vây chặt, mãi cho tới khi hồn bay phách tán, tiêu tán trong trời đất mới thôi.
Thần sắc Hề Từ lãnh đạm nhìn nó biến mất, trong đôi mắt tối đen chẳng có chút tia xúc động và thương xót tý nào.
Đám quỷ chung quanh bị cảnh này sợ tới mức run lẩy bẩy, cũng có con lúc trước bị người cỏ dụ hoặc hoặc đã tỉnh lại, hoảng sợ nhìn anh, thậm chí muốn trốn cũng không dám, chỉ đành đứng đực một chỗ.
Lúc này, Úc Linh mới ngẩng đầu từ trong ngực anh lên hỏi, “Xong rồi ạ?”
“Ừ” Đôi mắt sắc lạnh của Hề Từ bất chợt trở nên mềm mại trong suốt, nói dịu dàng, “Đã thu xong rồi, lệ quỷ này lúc trước vẫn giấu trong khu mộ, chắc là hấp thu không ít Quỷ Hồn, nên mới có tài năng và đạo hạnh cao như thế” Rồi mới không tự lượng sức mình muốn cướp đồ vật của anh.
Đồ vật này nọ của yêu vương dễ cướp lắm sao? Lúc trước anh không ra tay chẳng qua là bản tính thế, lười quan tâm, nhưng con lệ quỷ này lại không cướp thứ khác, mà dám ra tay với người yêu anh lần nữa, kết cục đó là hồn bay phách tán.
Vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, tinh thần Úc Linh tập trung cao độ, hiện giờ đã an toàn, lại nhớ tới nơi này là nơi nào, chung quanh còn một đám quỷ đang vây quanh, sợ run lên, hỏi, “Lệ quỷ kia đâu rồi?”
“Hồn bay phách tán rồi” Hề Từ nói nhẹ nhàng bâng quơ. Ý là nói, đến cả luân hồi cũng hết cách.
Hề Từ vỗ vỗ vai cô, nói nhẹ nhàng, “Con lệ quỷ này chắc vẫn ẩn nấp ở trong này, dưa vào việc tu luyện cắn nuốt Quỷ Hồn chung quanh, vừa rồi có cơ hội biến thành một con lệ quỷ. Đợi khi nào đạo hạnh nó cao thâm hơn, sau khi Quỷ Hồn không còn thỏa mãn nó nữa, thì sẽ ra tay với con người”
Úc Linh hiểu được ý anh nói, vì thế cũng không bối rối với kết cục của lệ quỷ, nói luôn, “May là hồn phách mẹ không đồng đều, mới không bị con quỷ khác cắn nuốt”
Quỷ muốn cắn nuốt đồng loại để tiến hóa, cũng cần chọn đối tượng, với Quỷ Hồn suy yếu, thì một số ít quỷ cắn nuốt cũng không mang lại lợi ích gì.
Hề Từ cười cười, vừa thu thập mọi thứ trên đất, vừa nói với cô, “Thật ra tất cả cũng không phải đều như thế, vì ngôi mộ này bỏ công rất lớn, lại được cao tăng ở đây thêm một trận pháp bảo vệ, nên một hồn hai phách của mẹ mới có thể cư trú ở trong này được”
Úc Linh im lặng, đáp, “Hẳn là ý của ba ba rồi”
Tuy mẹ mất rồi, nhưng ba ba vẫn muốn đưa cho mẹ thứ tốt nhất, bất kể là chọn mộ theo phong thủy, tài liệu tu mộ, thậm chí cả chuyện khắc văn trên bia mộ cũng đều để ý, thật may mắn có để ý này, nên sau khi hồn phách Úc Mẫn Mẫn tách nhau, cũng để cho hồn phách yếu ớt của bà có nơi cư trú, cũng không vậy mà tiêu hao nhiều năng lượng cho lắm.
Tuy đã trải qua chuyện phệ quỷ và lịch quỷ ở núi Hoa la, cũng có con anh cậu gì đó đợi chờ, nhưng những thứ này là trong tính toán, cũng không nguy hiểm lắm. Không giống khu mộ, ở đây không biết đã mai táng bao người, âm khí tụ ở đây bốc lên rất cao, không rõ đã có bao nhiêu Quỷ hồn vấn vương không đi mà tụ lại ở đây, tuyệt đối không ít nguy cơ che giấu.
Úc Linh hít sâu một hơi, đi theo Hề Từ cùng chuẩn bị một ít công cụ tốt, sau khi được Hề Từ nắm tay, cô dùng sức nắm lại, cảm giác được độ ấm trên người anh, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn rất nhiều.
“Vào đi thôi” Cô vừa nói, vừa vuốt ve độ ách linh trên cổ tay. Cho dù có nguy hiểm phía trước, vì để có thể làm linh hồn của mẹ ngưng tụ ngủ yên, cô cũng cần dũng cảm tiến tới.
Đèn đường quanh khu mộ sáng mờ mờ, trong ánh đèn đường khuôn mặt Hề Từ hơi mông lung, anh khẽ cười, ngước mắt nhìn về phía khu mộ, khuôn mặt bình tĩnh, con người mặt ngọc đầy lạnh lùng trong veo, u ám thâm thúy.
Úc Linh chăm chú nhìn phía trước, không để ý tới thần sắc thay đổi của người thanh niên bên cạnh mình, đi vào cánh cổng khu mộ, chỉ thấy hai con quỷ như bảo vệ cổng kia cứng ngắc nhìn họ một lúc, đột nhiên xoay người bỏ chạy, cứ như con thỏ bị chấn động vậy.
Úc Linh tê cứng, quay đầu nhìn về phía Hề Từ. Hề Từ đưa tay đẩy cánh cổng khu mộ khép hờ ra, cánh cửa sắt gỉ sét phát ra âm thanh ma sát, giữa buổi đêm không một tiếng động nào, âm thanh đó vô cùng chói tai, cứ như cả không khí cũng bị âm thanh này quấy động.
Sau khi vào cửa, Hề Từ phủ một cái áo gió lên cánh tay lộ ra ngoài của cô lại, bảo, “Ở đây âm khí nặng, nhiệt độ hơi thấp, con gái nên giữ sức khỏe của mình cho tốt vào”
Úc Linh nhìn anh, hiểu ý của anh. Phụ nữ tính thuần âm, không thể có dương khí mạnh như nam giới được, rất dễ dụ quỷ bám lên người, cho dù không thế thì ở nơi như thế này âm khí quá nặng cũng không tốt cho thân thể.
Sau khi cho cô mặc áo đảm bảo, rồi đưa đèn phin cho cô, lại tiếp tục đi tiếp.
Hai người năm tay nhau, trong tay mỗi người cầm một cái đèn phi chiếu sáng, tuy trong khu mộ cũng có đèn, nhưng chỉ có trên thân cây mới có, chung quanh vẫn tối đen như mực, đặc biệt là những ngôi mộ kia, đứng im lìm trong bóng đêm tĩnh lặng, cứ tối đen như trong lòng người vậy khiến người ta không thể thở nổi.
Cả người Úc Linh run bắn lên sợ hãi, nhưng cô cố gắng kìm xuống, ngẩng đầu nhìn ra bốn phía chung quanh.
Khu mộ ban ngày khác hẳn với khu mộ ban tối, nhưng cô lại quá đỗi quen thuộc với nơi này, bởi vì nơi này là nơi mẹ cô yên giấc ngàn thu, năm nào cô cũng đến đây bái tế vài lần, nhưng đều là ban ngày trời đẹp, có nhiều người đến, lúc đó giữa trưa dương khí mạnh, nhân khí cũng mạnh, cho dù là khu mộ cũng không thấy lo nhìn thấy gì, tối thì thực ra là lần đầu tiên đến.
“Đi hướng này” Úc Linh chĩa đèn pin trong tay về phía trước.
HỀ Từ cười ừ một câu.
Ánh sáng đèn pin có hạn, mắt thường nhìn không đến những chỗ tối om, song Úc Linh vẫn cảm thấy như cũ, lúc bước chân vào khu mộ thì chung quanh như có hàng ngàn ánh mắt nhìn họ chằm chằm, loại cảm giác lạnh băng này, âm trầm khủng bố này chẳng có tý độ ấm nào. Rõ ràng bây giờ đang là cuối tháng sáu trời nóng bức, nhưng sau khi tiến vào khu mộ thì cứ như đang đi giữa mùa xuân vậy.
Trên người khoác một chiếc áo khoác mỏng, thật ra cũng không thấy lạnh mấy, chỉ có da thịt lộ ra ngoài thì mới thấy hơi lạnh run thôi.
Tốc độ hai người không chậm cũng không nhanh, đi qua khu mộ. Úc Linh không nhìn chung quanh, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, ánh sáng đèn pin có hạn, song lại khiến cô chẳng nhìn ra thứ quỷ quái gì cả. Tuy biết không nhìn tới nơi có nhiều quỷ quái đang nhìn họ chằm chằm, song mắt thường không nhìn tới thì áp tự dĩ nhiên cũng không quá lớn.
Coi như là hình thức tự an ủi mình đi vậy.
Hơn nữa cô biết Hề Từ trời sinh có tác dụng hù dọa loại quỷ cấp thấp, chỉ cần không phải loại quỷ cấp bậc cao, thì loại quỷ khác cũng chẳng dám đến gần họ. Vì thế tâm tình Úc Linh cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hề Từ cũng nhìn không chớp mắt, từ lúc anh đến, trong khu mộ quả thật có mấy phần xao động, đặc biệt những nơi anh đi qua, đám quỷ quái cấp thấp kinh hãi trốn xa, tránh xa anh. Song vẫn có không ít ánh mắt theo dõi như cũ, tuy trong lòng Hề Từ không giận nhưng cuối cùng vẫn chán để ý tới chúng.
Đi được một lúc, cuối cùng cũng đi tới mục tiêu.
“Mẹ em ở chỗ này” Úc Linh đi tới trước mộ mẹ, chiếu đèn pin vào trên bia mộ, vừa nhìn thấy ảnh chụp trên bia mộ hơi phai màu, nhìn dung mạo tuổi trẻ của mẹ, trong lòng cô xúc động nói khẽ khàng, “Mẹ ơi, con dẫn con rể tới thăm người đây”
Hề Từ lấy bó hoa hồng mà lúc trước Úc Mẫn Mẫn còn sống rất thích đặt trước mộ bia, đặt ít dưa và trái cây điểm tâm linh tinh gì đó lên, rồi cất giọng trong trẻo nói, “Lần đầu gặp mặt, con là Hề Từ, rất có lỗi giờ mới tới thăm người”
Úc Mẫn Mẫn trong ảnh chụp như nở nụ cười chút. Úc Linh nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, thấy cảnh đó, suýt nữa thì cho là mình bị hoa mắt, cầm tay Hề Từ rất chặt, được anh lấy tay vỗ nhè nhẹ lên mới trầm tĩnh trở lại, giọng cũng nhẹ đi rất nhiều nói tiếp, “Mẹ à, đây là con rể của người Hề Từ, tuy con kết hôn với anh ấy hơi vội nhưng bà rất thích anh ấy, người nhất định sẽ thích anh ấy. Gần đây bà bị bệnh may mà không sao, lúc đó nếu không có Hề Từ, một mình con không thể chăm sóc nổi cho bà được, vì thế mẹ người nhất định sẽ thích anh ấy, con nói đúng chứ ạ?’
“Ba ba không thích anh ấy, nhưng không sao, ba ba không thích cũng chỉ cắn răng chấp nhận thôi, dì An và dượng cũng nhận nhanh lắm, họ cũng hiểu Hề Từ là người rất tốt, người đừng có lo lắng quá. Tuy con xúc động tùy hứng một tý, nhưng vận khí của con vẫn tốt lắm, lựa chọn cũng không gây ra sai sót gì lớn, tin rằng anh ấy sẽ tốt với con…”
Trong khu mộ im lặng, chỉ có tiếng cô nói triền miên liên tục. Hề Từ nhìn lên ảnh chụp Úc Mẫn Mẫn trên bia mộ, đã gần như có thể xác định trong mộ này có một hồn hai phách của Úc Mẫn Mẫn, vì thế mới có thể duy trì chút trí nhớ, ít nhất biết đêm nay người đến thăm là con gái của bà, song trí nhớ hẳn cũng không nhiều, có thể duy trì một ít chuyện tốt đẹp lúc bà còn sống là tốt rồi.
Úc Linh nói linh tinh một lúc, sau khi nói gần như hết mới nhìn về phía Hề Từ.
“Úc Linh, chúng ta đem hồn phách của mẹ thu lại đi, ở đây có một hồn hai phách” Anh mở miệng nói, “Em để ý chung quanh một chút”
Trong lòng Úc Linh rùng mình, vừa cao hứng vừa đầy cảnh giác. Cao hứng vì ở đây quả nhiên có hồn phách của mẹ, cảnh giác vì có thể chung quanh xuất hiện cái gì bất ngờ, dù sao ở nơi thế này, đã hơn nửa đêm, thực sự rất khủng bố mà, nếu xuất hiện cái gì bất ngờ cũng không lạ.
Lúc này Hề Từ mang theo ba nén hương từ trong tay nải ra, tùy ý nhoáng lên châm một cái, rồi đem nó cắm vào lư hương trước bia mộ, làn khói nhẹ lượn lờ bốc lên cao, thổi về phía bia mộ. Sau đó nó lại bỏ ra một tiểu hình nhân cỏ đặt ở trước, cắn nát ngón tay nhỏ giọt máu lên người hình nhân.
Khi hình nhân cỏ hút sạch máu của anh, âm khí trong khu mộ bất chợt như ngưng lại, sau đó toàn bộ trời đất mưa gió đột nhiên thay đổi.
Dù không nhìn tới nhưng vẫn có cảm giác biến hóa không khí chung quanh, Úc Linh đứng ở cạnh Hề Từ, cảnh giác nhìn khắp mọi nơi, đợi lúc nhìn thấy quỷ lọt vào tầm mắt thì hít hơi lạnh, nhìn kỹ cuối cùng cũng phát hiện ra chung quanh đều là quỷ đông nghịt, bất kể là đang bay trên trời hay đi trên đất hoặc ngồi xổm trên mộ bia thì quả nhiên là cả một biển quỷ.
Những con quỷ đó không rõ lúc nào đã gần như vây họ chung quanh. Cảnh này thực sự quá đáng sợ, quả thật như khảo nghiệm trái tim con người thừa nhận vậy.
Quỷ tụ cùng một chỗ, âm khí quá nặng, Úc Linh có cảm giác như da đều lạnh ngắt cứng ngắc, cứ như trong nháy mắt tiến vào mùa đông vậy. Hơn nữa cô cảm giác rõ được đám quỷ này rõ ràng có ác ý với họ, thậm chí còn mơ ước tới tiểu người cỏ kia nữa. Chúng cách họ ba thước hình thành vòng vây, sỡ dĩ không tiến vào là vì đang cố kỵ thứ gì đó.
Cố kỵ này có thể là Hề Từ cũng có thể là độ ách linh trên tay cô.
“Úc Linh, độ ách linh” Hề Từ cũng không ngẩng đầu lên nói ngay. Úc Linh cố động ngón tay cứng ngắc, cố gắng để mình trấn định lại, lúc này mới rung độ ách linh trên tay.
Tiếng chuông thánh thót xa xưa dẫn từ trung tâm họ ra, đẩy ra xa xa, tiếng chuông đi qua đâu thì ở đó quỷ lại dạt ra, chúng vốn đang im lặng lúc này lại càng im lặng hơn, thậm chí quỷ khí trên người chúng đang rục rịch chuyển động cũng an tĩnh lại, bị tiếng chuông độ hồn trấn án.
Độ ách linh có thể khu trừ độc ác, phòng ngự và bảo hộ, là lợi khí cực lớn để đối phó với yêu ma quỷ quái, hiện giờ Úc Linh sử dụng lần ba, đã thuần thục không ít so với hai lần trước, vừa nhớ kỹ những chú ngữ tối nghĩa, vừa rung độ ách linh, nhìn đám quỷ chung quanh dan tĩnh lại, trong lòng cũng buông lỏng mấy phần.
Trong lúc đó, đúng lúc này một tiếng đinh vang lên, một luồng quỷ khí đỏ thẫm ập tới. Úc Linh theo bản năng định tránh đi, eo đã được một bàn tay ôm chặt, tiếp đó là một tiếng quát sắc lạnh, “Cút!”
Luồng quỷ khí đỏ thẫm bốc lên cao, lơ lửng giữa không trung. Đám quỷ chung quanh đã tỉnh lại theo tiếng chuông độ hồn, phát hiện ra tình huống hiện tại, không cố sức mơ tưởng xóa sạch máu đại yêu trên người cỏ nữa, chỉ như chim sợ cành cong lui lại.
Quỷ khí màu đỏ bốc lên cao, lộ ra một gương mặt quỷ nam tỉnh tái nhợt, khuôn mặt đó từ trên cao nhìn xuống họ, thi ân mở miệng nói bình thản (Chỉ cần các ngươi dâng người cỏ lên thì có thể tự rời đi)
Úc Linh dán chặt người Hề Từ, ôm chặt, vỗ về độ ách linh trên tay, trong lòng nghĩ lòng vòng.
Từ trong quỷ khí màu đỏ tươi trên cao, có thể đoán ra đạo hạn của con lệ quỷ này cực cao thâm, thậm chí còn đáng sợ hơn con quỷ ở núi Hoa La kia nữa. Ít nhất so với con lệ quỷ mới sinh ở núi Hoa La đạo hạnh còn mỏng, chưa có quỷ khí màu đó thẫm như con quỷ này. Nếu không thì con lệ quỷ này cũng sẽ không tránh xa phòng ngự độ ách linh mà xông tới, nói thì nói, cô vẫn quá yếu, không thể phát huy toàn bộ thực lực của độ ách linh.
Hề Từ bị giọng điệu cao ngạo của con lệ quỷ này thì nở nụ cười, đây là lần đầu tiên có con quỷ dám lớn lối trước mặt anh như thế, cười phì nói, “Lệ quỷ như ngươi có thể tin được sao? Nực cười!”
Lệ quỷ không giận nói, (Nếu không thể tin vẫn còn hơn các ngươi….)
Nói chưa hết Hề Từ đã ra tay, anh đẩy Úc Linh ra sau lưng, tay kia thì hua một phát, mấy con người cỏ bay vọt lên không trung, nhanh chóng biến lớn, tay cầm kiếm gỗ đào, chém thẳng tới lệ quỷ.
Lệ quỷ rít lên một tiếng, phát hiện ra ba con người cỏ này cầm kiếm gỗ đào trên tay, sợ tới mức xoay người tránh đi, gỗ đào khắc tà, dĩ nhiên lệ qủy không dám chống lại trực tiếp. Mãi cho đến khi phát hiện ra ba người cỏ vây quanh, không tránh được, thần sắc hung ác, vươn móng tay dài hua thẳng về chúng nó.
Úc Linh nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn lại đúng lúc thấy ba người cỏ biến thành ba đứa bé quần đấu với lệ quỷ, người cỏ ỷ vào kiếm đào trong tay quần đánh lệ quỷ, mỗi lần chặt đứt một móng tay dài của nó, lệ quỷ đau kêu gào một tiếng, rõ ràng móng tay đó có liên quan đến đạo hạnh và năng lượng của nó, sau khi bị chặt đứt, cũng khiến nó yếu đi mấy phần.
Úc Linh thấy thế, nhân cơ hội rung độ ách linh bên ngoài trận. Tuy hiện giờ năng lực cô yếu, nhưng tốt xấu gì thì độ ách linh cũng có thể can thiệp chút lệ quỷ, mỗi lần cũng khiến nó tạm dừng chút, cũng có thể khiến người cỏ thừa lúc đánh vào.
Hề Từ thấy cô còn lý trí đối phó, khẽ cười, cũng không đem cô bảo vệ đằng sau nữa, mà lại tiếp tục động tác lúc trước, hai tay bấm niệm thần chú, gọi một hồn hai phát của Úc Mẫn Mẫn giấu trong mộ ra.
Làn khói nhẹ đột nhiên bốc lên, cứ như có ba luồng khói trắng từ ba điều thuốc lá vọt lên vậy, như có ý thức nhập vào trong ngôi mộ.
Tiếp đó khói nhẹ trôi lơ lững trên bia mộ, sau đó có một bóng hình mơ hồ gần như trong suốt xuất hiện, nhẹ nhàng ngồi trên mộ bia, dùng ánh mắt tò mò nhìn người thanh niên trước mộ bia, tiếp đó lại chuyển ánh mắt lên trên người Úc Linh đang chuyên tâm đối phó lệ quỷ, thần sắc hơi kích động, há hốc miệng, cố phát ra âm thanh gì đó mà không được.
Hề Từ hai tay chập lại, lần lượt thay đổi cao thấp, đánh ra một thủ quyết, niệm một tiếng “Lên”
Người cỏ hút sạch máu bay lên, Hề Từ mở miệng nói, “Mẹ à, hiện giờ không có pháp khí dưỡng hồn, đành ủy khuất mẹ tiến vào trong thân thể người cỏ, để chúng con mang về ạ”
Bóng mờ gật gật đầu với Hề Từ, lưu luyến nhìn thoáng qua Úc Linh, rồi hóa thành một làn khói nhẹ, tiến vào trong thân thể người cỏ.
Hề Từ đưa tay tiếp được người cỏ bay tới, sau đó bỏ người cỏ vào trong hộp gỗ khắc trận pháp lấy ra từ tay nải.
Sau khi người cỏ bị ép bay lên, loại hấp dẫn năng lượng quỷ hồn dao động cũng biến mất ngay, có mấy con quỷ chung quanh hơi mê man, lệ quỷ giữa không trung đã phát ra tiếng gào thét dồn dập, gầm một tiếng, giương nanh múa vuốt đánh tới Úc Linh.
Ánh mắt Hề Từ lóe sáng, nhảy tới, vừa bảo vệ Úc Linh, vừa phất tay tung mấy hạt châu ra, hạt châu đó ở giữa không trung hóa thành một luồng tím, hình thành thiên la địa võng, vây lệ quỷ kia lại.
Lệ quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết, rốt cuộc hiểu ra đại yêu trước mắt không dễ dây vào, cũng không phải lệ quỷ như nó hạ được, lại đừng mong tưởng đến máu của con đại yêu này. Lúc này nó muốn trốn đã muộn, chỉ đành để cho luồng khí tím hóa thiên la địa võng kia vây chặt, mãi cho tới khi hồn bay phách tán, tiêu tán trong trời đất mới thôi.
Thần sắc Hề Từ lãnh đạm nhìn nó biến mất, trong đôi mắt tối đen chẳng có chút tia xúc động và thương xót tý nào.
Đám quỷ chung quanh bị cảnh này sợ tới mức run lẩy bẩy, cũng có con lúc trước bị người cỏ dụ hoặc hoặc đã tỉnh lại, hoảng sợ nhìn anh, thậm chí muốn trốn cũng không dám, chỉ đành đứng đực một chỗ.
Lúc này, Úc Linh mới ngẩng đầu từ trong ngực anh lên hỏi, “Xong rồi ạ?”
“Ừ” Đôi mắt sắc lạnh của Hề Từ bất chợt trở nên mềm mại trong suốt, nói dịu dàng, “Đã thu xong rồi, lệ quỷ này lúc trước vẫn giấu trong khu mộ, chắc là hấp thu không ít Quỷ Hồn, nên mới có tài năng và đạo hạnh cao như thế” Rồi mới không tự lượng sức mình muốn cướp đồ vật của anh.
Đồ vật này nọ của yêu vương dễ cướp lắm sao? Lúc trước anh không ra tay chẳng qua là bản tính thế, lười quan tâm, nhưng con lệ quỷ này lại không cướp thứ khác, mà dám ra tay với người yêu anh lần nữa, kết cục đó là hồn bay phách tán.
Vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, tinh thần Úc Linh tập trung cao độ, hiện giờ đã an toàn, lại nhớ tới nơi này là nơi nào, chung quanh còn một đám quỷ đang vây quanh, sợ run lên, hỏi, “Lệ quỷ kia đâu rồi?”
“Hồn bay phách tán rồi” Hề Từ nói nhẹ nhàng bâng quơ. Ý là nói, đến cả luân hồi cũng hết cách.
Hề Từ vỗ vỗ vai cô, nói nhẹ nhàng, “Con lệ quỷ này chắc vẫn ẩn nấp ở trong này, dưa vào việc tu luyện cắn nuốt Quỷ Hồn chung quanh, vừa rồi có cơ hội biến thành một con lệ quỷ. Đợi khi nào đạo hạnh nó cao thâm hơn, sau khi Quỷ Hồn không còn thỏa mãn nó nữa, thì sẽ ra tay với con người”
Úc Linh hiểu được ý anh nói, vì thế cũng không bối rối với kết cục của lệ quỷ, nói luôn, “May là hồn phách mẹ không đồng đều, mới không bị con quỷ khác cắn nuốt”
Quỷ muốn cắn nuốt đồng loại để tiến hóa, cũng cần chọn đối tượng, với Quỷ Hồn suy yếu, thì một số ít quỷ cắn nuốt cũng không mang lại lợi ích gì.
Hề Từ cười cười, vừa thu thập mọi thứ trên đất, vừa nói với cô, “Thật ra tất cả cũng không phải đều như thế, vì ngôi mộ này bỏ công rất lớn, lại được cao tăng ở đây thêm một trận pháp bảo vệ, nên một hồn hai phách của mẹ mới có thể cư trú ở trong này được”
Úc Linh im lặng, đáp, “Hẳn là ý của ba ba rồi”
Tuy mẹ mất rồi, nhưng ba ba vẫn muốn đưa cho mẹ thứ tốt nhất, bất kể là chọn mộ theo phong thủy, tài liệu tu mộ, thậm chí cả chuyện khắc văn trên bia mộ cũng đều để ý, thật may mắn có để ý này, nên sau khi hồn phách Úc Mẫn Mẫn tách nhau, cũng để cho hồn phách yếu ớt của bà có nơi cư trú, cũng không vậy mà tiêu hao nhiều năng lượng cho lắm.
/251
|