Sau khi rời khỏi nhà Cát Tân, thì đã quá khuya. Úc Linh vùi trong xe, không kìm được ngáp ngáp mấy cái, lát sau đã híp mắt ngủ mất.
Cô ngủ rất sâu, ban đêm đèn neon xuyên quá cửa kính xe chiếu lên mặt cô khiến nó thay đổi liên tục, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới cô, cô vẫn ngủ vô cùng say sưa.
Hề Từ ngồi ở ghế lái, thừa lúc có đèn đỏ dừng xe, lấy một cái áo khoác phủ lên người cô.
Xe tiến vào tiểu khu, sau khi Hề Từ dừng xe, thấy cô vẫn ngủ say, cười hôn nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của cô một cái, cẩn thận bế cô lên, dùng động tác cực kỳ nhẹ nhàng ôm cô về nhà. Lúc được người ta bế cô mở to mắt nhìn anh một cái, sau khi phát hiện ra là anh thì lại yên tâm thoải mái ngủ tiếp.
Hề Từ phát hiện ra hành động của cô, ngực trào lên ngọt ngào, cúi đầu cọ nhẹ cằm lên đỉnh đầu của cô. Vừa từ thang máy đi ra, thì đã thấy một người ngồi trước cửa nhà.
Hề Từ hơi nheo mắt lại, nhanh chóng phát hiện ra người ngồi xổm đó là ai, khóe miệng hơi run lên, nhưng vẫn lễ phép gọi nhẹ một câu, “Ba ba”
Giang Vũ Thành đứng dậy, trong ánh đèn đường mờ ảo, có thể thấy sắc mặt của ông vô cùng bất ổn, nhìn về phía Hề Từ cứ như thằng nhóc hư hỏng này đã phá hủy đứa con gái ngoan của mình vậy, áp không nổi cơn tức giận, cả câu “ba ba” đó cũng quên phản bác lại, đè cơn giận nói, ‘Đã khuya thế này, các ngươi….”
“Úc Linh đang ngủ ạ, đừng đánh thức cô ấy dậy” Hề Từ cất giọng cực kỳ nhẹ nhàng, cứ như tiếng nức nở của đêm vậy.
Luồng khí tức bị chặn lại trong cổ họng Giang Vũ Thành, không phát tiết ra nổi. Hề Từ vẫn còn bế Úc Linh trong lòng, tiện tay ném chìa khóa cho ông, bảo ông giúp mở cửa.
Mặt Giang Vũ Thành thâm trầm, nhìn con gái ngủ quá ngon điềm tĩnh trong ngực anh ta, rốt cuộc luyến tiếc đánh thức con gái dậy, đành chịu đựng cơn tức mở cửa ra.
Hề Từ cũng lười quản ông, sau khi vào nhà ôm thẳng Úc Linh lên lầu, trở lại phòng, nhẹ chân tay thay quần áo ngủ cho cô, sau đó lại mang một chậu nước tới, lấy khăn vắt nước lau qua người cô. Mãi cho tới khi xử lý cô sạch sẽ với thả cô vào trong chăn, sau đó bật điều hòa, điều chỉnh nấc ngủ, mới xuống dưới lầu.
Giang Vũ Thành ngồi nghiêm mặt trên ghế salon, thoạt nhìn hơi chút cô đơn đáng thương. Trên người ông mặc comple, áo sơ mi hơi nhàu, xem bộ dạng là vừa tan tầm thì đã từ công ty đi thẳng tới đây rồi.
Giang Vũ Thành không có chìa khóa nhà trọ này, chủ yếu căn phòng này là địa bàn riêng của Úc Linh, trừ người hầu chiếu cố cô ra thì không ai có chìa khóa thứ hai, Giang Vũ Thành tôn trọng con gái, dĩ nhiên cũng không dám mạo muội tới đây.
Đêm khó có lúc nào gặp được con gái, không ngờ con gái lại nửa đêm chạy đi tróc quỷ bắt yêu, gọi điện cũng không được, trùng hợp lại không có điện nên ông đành ngồi xổm cho tới bây giờ. Thấy Hề Từ xuống lầu, ông hừ một tiếng.
Hề Từ nhìn ông cười cười, rót cho ông một chén nước, rồi ngồi đối diện với ông.
Hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, nhìn nhau không mở lời, một người mặt lạnh nghiêm, một người thần sắc ôn hòa, chỉ là trong mắt chẳng có tý độ ấm nào, không có Úc Linh bên cạnh, người này mặc dù trên mặt ôn hòa, giống như một thanh niên mặt trắng nõn hay xấu hổ, nhưng nhìn kỹ chút sẽ thấy người này có một khoảng cách thản nhiên xa cách với tất cả mọi người.
Giang Vũ Thành thấy thế, bất giác cười lạnh, người này quả nhiên là một kẻ trong ngoài bất đồng.
Nghĩ tới chuyện để cho thư ký tra ra, sắc mặt ông lại càng khó coi mấy phần, nhìn tổng thể vẫn thấy chẳng vừa mắt tẹo nào, đặc biệt nghĩ tới con gái và hắn mới gặp mặt có ba lần thì đã khinh suất kết hôn với hắn ngay, tuy là do đứa trẻ ngỗ ngược của mình xúc động quyết định, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kẻ này chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chắc chắn đã sớm mơ ước con gái của mình từ lâu rồi, mới nhân cơ hội tiếp cận cô, nhắc tới kết hôn thì đồng ý ngay. Bụng dạ thật khó lường!
Hề Từ tự rót cho mình chén nước, ông không nói câu nào, thì anh cũng không mở miệng nói.
Từ trước tới nay anh đều không thích giao thiệp cùng con người, trên mặt ôn hòa chẳng qua là do bên ngoài quá tuấn tú nên xây dựng từ ảo giác ra mà thôi, ngoài người quan trọng ra, thì rất ít khi tiếp xúc với người khác. Tuy Giang Vũ Thành là cha của Úc Linh, vẫn cần có ít cấp bậc lễ nghĩa, song bảo anh đi chủ động lấy lòng ông thì quên đi nhá.
Từ trước cha vợ có thời điểm tương đắc, Hề Từ gần đây bù lại bằng rất nhiều cách, đại khái cũng hơi hiểu được tâm tính của Giang Vũ Thành, anh cũng hiểu rõ sau này anh và Úc Linh có con gái, con gái mà bị giống đực nào bắt cóc, chắc thái độ của anh cũng không tốt hơn là bao.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cũng thông cảm với tâm tình của cha vợ. Cuối cùng vẫn là Giang Vũ Thành không chịu nổi, hỏi, “Con bé đang ngủ sao?”
“Vâng”
Nghe vậy, Giang Vũ Thành hơi cau mày lại, định nói gì đó lại thôi, hỏi ngược lại, “Cậu là thiên sư à?’
Hề Từ kinh ngạc nhìn ông, Giang Vũ Thành sẽ tra ra anh cũng không lạ, nhưng có thể tra được thế, chứng tỏ người của ông cũng được lắm, lập tức không phủ nhận đáp, “Cũng không được coi là thiên sư gì, chẳng qua là có một cái tên ở tổ Dị Văn thôi ạ”
Giang Vũ Thành hừ một cái, “Tuy ta không biết ngành chính phủ để lại tin tức, nhưng mơ hồ nghe nói là công tác này vô cùng nguy hiểm” Dừng chút, ông lại nói tiếp, “Cậu tốt nhất đừng túm Úc Linh vào chuyện này, từ nhỏ con bé đã là một đứa nhát gan, không chịu nổi đâu”
Với địa vị bây giờ của Giang Vũ Thành, có rất nhiều người không thể biết một số chuyện, ông ít nhiều cũng biết mấy phần, chỉ là bởi không ở trong ngành sản xuất gì, chỉ biết đại khái thôi, kể ra thì cũng không cần biết. Ông vốn cho là tra ra chuyện Hề Từ rất dễ, ai ngờ kẻ này che giấu rất nhiều chuyện như thế.
Lần này vì tra Hề Từ, ông đã dùng một nhóm người cốt cán, vừa rồi tra ra một thân phận khác của anh, sau khi biết được anh có quan hệ với tổ Dị Văn, trong lòng ông cũng thấy chuyện Hề Từ có thể lấy ra được nhân sâm thế kia cũng chẳng kinh ngạc lắm. Nói vậy những người này thần thần bí bí, làm ra sự tích kinh người gì cũng không lạ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ông chợt thay đổi, hỏi, “Đêm nay các ngươi đi đâu? Úc Linh nhà ta là một đứa bé ngoan, đến giờ chút thì sẽ lên giường đi ngủ đúng giờ, cũng không giống đứa trẻ nhà khác, chạy loạn phóng túng khắp nơi”
Nói đến đây, trong lòng ông thấy kiêu ngạo hơn, con gái trong nhà thế gia ít có người giống Úc Linh ngoan ngoãn nghe lời như thế – thực ra là rất lười, đến đi chơi cũng không hứng, điều này khiến ông cực kỳ yên tâm, cảm thấy Úc Linh giống mẹ cô, đều rất ngoan.
Hề Từ cười cười, đáp, ‘Hôm qua chúng con đi ăn cơm với dì An, gặp phải một kẻ trúng tà, kẻ đó như nhằm riêng vào dì An vậy, Úc Linh lo lắng, nên hai ngày nay chúng con đều đi tra chuyện này. Đêm nay…” Nhìn ông một cái, lại nói ra hết mọi chuyện xảy ra đêm nay cho ông nghe.
Nếu đã biết vị cha vợ này biết chuyện tổ Dị Văn, Hề Từ cảm thấy cũng không gò bó cho lắm.
Sau khi Giang Vũ Thành nghe xong, thần sắc thay đổi liên tục, rồi nhanh chóng bình thường lại, trầm giọng nói, ‘Cung Mạn oánh vẫn không đối phó với An Như, chuyện lần này, chắc là Cung Mạn oánh định tìm chút phiền phức cho An Như, chắc cô ta không ngờ được mình tìm tới là thiên sư, thiên sư ra tay khác hẳn với người thường’
Nghe thấy lời ông nói, Hề Từ hơi bất ngờ, không ngờ Giang Vũ Thành chỉ nghe qua một chút đã đoán ra ai là chủ mưu, hơn nữa còn đoán cực kỳ chính xác mười phần, nghĩ đến chỉ ngắn ngủn trong mười mấy năm điều hành Giang thị, cũng đem tập đoàn Giang thị mở rộng tới bây giờ, người đàn ông này quả thật không đơn giản.
Giang Vũ Thành sau khi uống nước xong, thì đứng dậy rời đi, đỡ phải đối mặt với con rể tự dưng mọc ra ở đâu, ông khắc chế tính tình không nổi suýt đánh vào tên mặt trắng kia. À, đúng rồi, sau khi biết thằng nhóc có liên qua tới tổ Dị Văn thần bí đó, biết nó cũng không phải thằng mặt trắng chuyên dựa hơi vào phụ nữ mà sống, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú này thì không kìm được muốn nổi giận.
Trước khi rời đi, ông nói với Hề Từ, “Cậu bảo với Úc Linh, chuyện của dì An nó thì không cần lo lắng nữa, ta sẽ cho người ta giám sát kỹ’
Hề Từ cười đáp. Sau khi đợi Giang Vũ Thành đi, Hề Từ dựa vào quầy rượu phòng khách đứng một lúc, rồi lại bật cười.
Tâm cơ thủ đoạn của Giang Vũ Thành cũng không kém, nói vậy đã hoài nghi cái gì, nhưng cái này có quan trọng gì đâu? Chỉ cần úc Linh thích anh, sẽ không ly hôn với anh, chuyện khác thì có là gì.
***
Sáng hôm sau, úc Linh ngủ một mạch đến tận trưa mới dậy, dĩ nhiên đã bỏ lỡ bữa sáng mất rồi. Nhưng ăn luôn cơm trưa thì cũng hay.
Úc Linh chải đầu tóc xong, như du hồn đi xuống lầu, thấy Hề Từ bận rộn trong bếp, đi tới ôm chặt lấy eo anh từ đằng sau, dán mặt lên tấm lưng rộng dày của anh,
Hề Từ cười cô như gấu trúc dính sách trên lưng mình vậy, cầm thìa đảo cháo thịt bò trong nồi, bảo, ‘Đi rửa mặt đi, nhanh sẽ có thể ăn cơm rồi”
Úc Linh đáp ừ một câu, nhưng vẫn không động đậy.
“Tối qua lúc về nhà, cha vợ có tới đây’
Úc Linh lại ừ một câu, hỏi, “Ông tới làm gì?’
“Ông chắc là đến thăm em đi, quần áo ông còn chưa thay, nghĩ chắc là sau khi tan tầm thì tới đây, đã đợi rất lâu rồi’
Úc Linh a một tiếng, rõ ràng chẳng thấy áy náy chuyện ba ba đang ở đâu tý nào.
Thấy cháo có vẻ được rồi, Hề Từ tắt bếp đi, sau đó trở lại, nâng cằm cô lên hôn một cái, rồi ôm cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau khi ăn trưa xong, úc Linh lại vùi trên ban công hóng gió, nhận được điện thoại Lâu Duyệt gọi tới, kết quả thẩm vấn hai người kia tối qua đã có.
“Hai người họ là thiên sư xuất thân chiêu số hoang, vì kiếm ít tiền đen, nên mở trên mạng một dịch vụ thiên sư gì đó, cái gì cũng nhận làm tất. Hơn hai tháng tiền đặt cọc làm ăn, đối phương muốn hại An Như, vì thế để bọn họ bày mưu ra chuyện lần này”
Úc Linh nghe xong cũng thấy không có gì lạ. Trên thực tế, lúc biết được người tiếp xúc với Vu An là Cung Mạn Oánh, cô đã hiểu ngay chuyện này có liên quan tới Cung Mạn oánh, tuy không rõ Cung Mạn Oánh làm cách nào tìm tới hai thiên sư kia để làm ăn, nhưng bà ta chắc chắn không biết thủ đoạn của thiên sư thế nào, chỉ không cẩn thận sẽ hại chết người, chỉ nghĩ cứ trả tiền đợi kết quả là xong.
Úc Linh nghĩ linh tinh trong lòng một lúc, hỏi lại, ‘Hai kẻ kia còn có gì khả nghi không/’
“Thực ra cũng không có” Lâu Duyệt cân nhắc ý của cô là gì, nói tiếp, ‘Thực lực hai người này cũng không rõ thế nào, trên người có mấy món vũ khí lợi hại, thực ra cũng chẳng được việc gì lắm. Gần đây có một thiên sư phi pháp phạm tội, gây ra mấy vụ án chết người, trước mắt vẫn chưa tra ra cái gì từ hai kẻ này, nếu Giang tiểu thư có gặp được người phạm tội liên quan đến chuyện này, thì xin phiền cô thống tin cho chúng tôi một câu, chúng tôi sẽ tra ra bọn chúng”
Úc Linh ừ một tiếng, phát hiện có hỏi cũng không ra cái gì thì gác máy.
Hề Từ ngồi ở cạnh, đợi cô treo máy thấy thần sắc cô hơi ảm đạm, dĩ nhiên biết trong lòng cô rất thất vọng, bảo, “Không sao, chắc sẽ tìm ra thôi’
Úc Linh quay đầu nhìn anh, sau đó gật gật đầu, “Em không biết ai hại ông ngoại thành như thế, nhưng làm vậy cũng là thiên sư, một ngày nào đó sẽ tìm ra. Còn cả mẹ nữa…” Cô nhẹ giọng nói, “Em hy vọng mẹ không phải bị người ta hại”
Không phải bị người hại, mà linh hồn bị cái gì đó vậy khốn, trước tin tưởng là người, ít ra so với quỷ thì con người làm hại còn khổ hơn.
Hề Từ vỗ vỗ cô, mỗi ngày thời tiết rất đẹp, kéo cô đi tới cửa hàng bán hoa lấy ít cây cối về, không gian ban công rất rộng, vẫn có thể để một ít hoa cỏ linh tinh gì đó, tốt nhất là đem nơi này biến thành một nơi có không khí tươi mát trong lành nhất thành phố. Là một loài yêu không thích gò bó, Hề Từ thực ra không chịu nổi một thành phố lớn bẩn không có không khí trong lành, nơi mình ở, dĩ nhiên phải biến thành tốt một chút.
Một ngày vội vã trôi qua, tới tối úc Linh và Hề Từ dựa vào nhau xem tivi, An Như gọi điện thoại tới.
“Ngày mai dượng từ S thị về, tối các con tới ăn một bữa cơm nhé”
Úc linh vừa nghe, bất giác cao hứng đáp, ‘Được, chúng con sẽ tới, tiện mang cho dì một ít cây cỏ, để dượng chăm sóc, sức khỏe sẽ tốt lên”
Cô vừa ngắm bồn hoa ở ban công nhà mình vừa cười nói.
An Như chép miệng, ‘Con trách ta đi, dượng con mấy năm nay tu thân dưỡng tính, sức khỏe cũng chỉ có thế. Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, trên mạng chuyện của con biết chưa? Nha đầu à, con phát hỏa, chạy mau đi thừa dịp này lên cao đi, nhanh lộ mặt đi nào, để cho người ta còn nhớ kỹ con. Đúng rồi, đạo diễn Chung ở đó trở về thế nào? Hôm nay ta nhận được điện thoại của đạo diễn Chung, ông ấy có một bộ phim điện ảnh mới, nghĩ chọn con đi diễn, con gặp ông ấy ở chỗ nào thế hả/’
Úc Linh liếc mắt ngắm Hề Từ bên cạnh đang chơi trò Plants vs. Zombies, hé miệng cười đáp, ‘Dì An à, con không gặp riêng đạo diễn Chung đâu, là người ta nể mặt Hề Từ nên mới dành một suất diễn cho con đó”
Điều này khiến An Như giật mình, Hề Từ chẳng phải là một nhân viên chuyển phát nhanh ở thị trấn ki sao, nói lúc nào với đạo diễn Chung vậy nhỉ? “Con đừng có hù ta nhé!”
Úc Linh cười hắc hắc, cũng không phản bác lại bà. Hai người hàn huyên một lúc cuối cùng gác máy.
Úc Linh cất di động, thấy Hề Từ vẫn chơi trò Plants vs. Zombies như cũ, cũng không rõ anh sao lại thích chơi cái trò Plants vs. Zombies này thế, nhưng thấy anh có bộ dạng như thiếu niên nghiện chơi game thì rất thú vị, nói với anh, “Dượng đã về, dì An bảo chúng mình tối mai tới nhà dì ăn cơm”
“Vậy cùng đi đi” Hề Từ đáp lại.
Úc Linh nhìn anh bận rộn, không quấy rầy anh, lấy điều khiển từ xa bấm tivi, chuyển đến một tiết mục nghệ thuật xem.
Chiều mai, úc Linh đứng trên ban công, nhìn bồn hoa chằng chịt trong ban công, bất giác không biết chọn bồn nào mới tốt.
Hề Từ đã chuẩn bị quà mang tới nhà dì An xong, quay đầu thấy cô đang ngồi xổm ở ban công thì đi tới xoa xoa đầu cô, hỏi, “Sao vậy, sao vẻ mặt lại buồn thế?’
“Những bồn cây cỏ này nhìn tốt lắm, không biết tặng cho dượng bồn nào nữa”
Chọn nhiều nhưng lại thấy hơi khó khăn. Ngoài bồn hoa ban đầu và mấy bồn dì người hầu chăm sóc ra, thì những bồn này đều là mấy ngày nay Hề Từ đi tới cửa hàng bán hoa mang về, lập tức cả nửa ban công bị chiếm sạch, đưa mắt nhìn, một mảnh tươi tốt xanh um, dưới ánh nắng nóng, tâm tình thấy mát mẻ hơn nhiều.
Hề Từ thì rõ hơn cô, đi tới hai bồn cây, một là bồn mặc lan, một là cây thạch trúc, giờ đã sắp ra hoa. Hai bồn này là ngày đầu họ về B thị tới cửa hàng bán hoa mang về, qua tay anh chăm sóc mấy ngày, nó sinh sôi bừng bừng, mang tặng rất thỏa đáng.
Úc Linh thấy anh chọn rất tốt, nhìn hai bồn hoa này rất khả quan, cũng không phản đối, mang theo hai bồn hoa đi làm lễ gặp mặt, cả hai cùng ra khỏi cửa.
Cô ngủ rất sâu, ban đêm đèn neon xuyên quá cửa kính xe chiếu lên mặt cô khiến nó thay đổi liên tục, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới cô, cô vẫn ngủ vô cùng say sưa.
Hề Từ ngồi ở ghế lái, thừa lúc có đèn đỏ dừng xe, lấy một cái áo khoác phủ lên người cô.
Xe tiến vào tiểu khu, sau khi Hề Từ dừng xe, thấy cô vẫn ngủ say, cười hôn nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của cô một cái, cẩn thận bế cô lên, dùng động tác cực kỳ nhẹ nhàng ôm cô về nhà. Lúc được người ta bế cô mở to mắt nhìn anh một cái, sau khi phát hiện ra là anh thì lại yên tâm thoải mái ngủ tiếp.
Hề Từ phát hiện ra hành động của cô, ngực trào lên ngọt ngào, cúi đầu cọ nhẹ cằm lên đỉnh đầu của cô. Vừa từ thang máy đi ra, thì đã thấy một người ngồi trước cửa nhà.
Hề Từ hơi nheo mắt lại, nhanh chóng phát hiện ra người ngồi xổm đó là ai, khóe miệng hơi run lên, nhưng vẫn lễ phép gọi nhẹ một câu, “Ba ba”
Giang Vũ Thành đứng dậy, trong ánh đèn đường mờ ảo, có thể thấy sắc mặt của ông vô cùng bất ổn, nhìn về phía Hề Từ cứ như thằng nhóc hư hỏng này đã phá hủy đứa con gái ngoan của mình vậy, áp không nổi cơn tức giận, cả câu “ba ba” đó cũng quên phản bác lại, đè cơn giận nói, ‘Đã khuya thế này, các ngươi….”
“Úc Linh đang ngủ ạ, đừng đánh thức cô ấy dậy” Hề Từ cất giọng cực kỳ nhẹ nhàng, cứ như tiếng nức nở của đêm vậy.
Luồng khí tức bị chặn lại trong cổ họng Giang Vũ Thành, không phát tiết ra nổi. Hề Từ vẫn còn bế Úc Linh trong lòng, tiện tay ném chìa khóa cho ông, bảo ông giúp mở cửa.
Mặt Giang Vũ Thành thâm trầm, nhìn con gái ngủ quá ngon điềm tĩnh trong ngực anh ta, rốt cuộc luyến tiếc đánh thức con gái dậy, đành chịu đựng cơn tức mở cửa ra.
Hề Từ cũng lười quản ông, sau khi vào nhà ôm thẳng Úc Linh lên lầu, trở lại phòng, nhẹ chân tay thay quần áo ngủ cho cô, sau đó lại mang một chậu nước tới, lấy khăn vắt nước lau qua người cô. Mãi cho tới khi xử lý cô sạch sẽ với thả cô vào trong chăn, sau đó bật điều hòa, điều chỉnh nấc ngủ, mới xuống dưới lầu.
Giang Vũ Thành ngồi nghiêm mặt trên ghế salon, thoạt nhìn hơi chút cô đơn đáng thương. Trên người ông mặc comple, áo sơ mi hơi nhàu, xem bộ dạng là vừa tan tầm thì đã từ công ty đi thẳng tới đây rồi.
Giang Vũ Thành không có chìa khóa nhà trọ này, chủ yếu căn phòng này là địa bàn riêng của Úc Linh, trừ người hầu chiếu cố cô ra thì không ai có chìa khóa thứ hai, Giang Vũ Thành tôn trọng con gái, dĩ nhiên cũng không dám mạo muội tới đây.
Đêm khó có lúc nào gặp được con gái, không ngờ con gái lại nửa đêm chạy đi tróc quỷ bắt yêu, gọi điện cũng không được, trùng hợp lại không có điện nên ông đành ngồi xổm cho tới bây giờ. Thấy Hề Từ xuống lầu, ông hừ một tiếng.
Hề Từ nhìn ông cười cười, rót cho ông một chén nước, rồi ngồi đối diện với ông.
Hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, nhìn nhau không mở lời, một người mặt lạnh nghiêm, một người thần sắc ôn hòa, chỉ là trong mắt chẳng có tý độ ấm nào, không có Úc Linh bên cạnh, người này mặc dù trên mặt ôn hòa, giống như một thanh niên mặt trắng nõn hay xấu hổ, nhưng nhìn kỹ chút sẽ thấy người này có một khoảng cách thản nhiên xa cách với tất cả mọi người.
Giang Vũ Thành thấy thế, bất giác cười lạnh, người này quả nhiên là một kẻ trong ngoài bất đồng.
Nghĩ tới chuyện để cho thư ký tra ra, sắc mặt ông lại càng khó coi mấy phần, nhìn tổng thể vẫn thấy chẳng vừa mắt tẹo nào, đặc biệt nghĩ tới con gái và hắn mới gặp mặt có ba lần thì đã khinh suất kết hôn với hắn ngay, tuy là do đứa trẻ ngỗ ngược của mình xúc động quyết định, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kẻ này chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chắc chắn đã sớm mơ ước con gái của mình từ lâu rồi, mới nhân cơ hội tiếp cận cô, nhắc tới kết hôn thì đồng ý ngay. Bụng dạ thật khó lường!
Hề Từ tự rót cho mình chén nước, ông không nói câu nào, thì anh cũng không mở miệng nói.
Từ trước tới nay anh đều không thích giao thiệp cùng con người, trên mặt ôn hòa chẳng qua là do bên ngoài quá tuấn tú nên xây dựng từ ảo giác ra mà thôi, ngoài người quan trọng ra, thì rất ít khi tiếp xúc với người khác. Tuy Giang Vũ Thành là cha của Úc Linh, vẫn cần có ít cấp bậc lễ nghĩa, song bảo anh đi chủ động lấy lòng ông thì quên đi nhá.
Từ trước cha vợ có thời điểm tương đắc, Hề Từ gần đây bù lại bằng rất nhiều cách, đại khái cũng hơi hiểu được tâm tính của Giang Vũ Thành, anh cũng hiểu rõ sau này anh và Úc Linh có con gái, con gái mà bị giống đực nào bắt cóc, chắc thái độ của anh cũng không tốt hơn là bao.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cũng thông cảm với tâm tình của cha vợ. Cuối cùng vẫn là Giang Vũ Thành không chịu nổi, hỏi, “Con bé đang ngủ sao?”
“Vâng”
Nghe vậy, Giang Vũ Thành hơi cau mày lại, định nói gì đó lại thôi, hỏi ngược lại, “Cậu là thiên sư à?’
Hề Từ kinh ngạc nhìn ông, Giang Vũ Thành sẽ tra ra anh cũng không lạ, nhưng có thể tra được thế, chứng tỏ người của ông cũng được lắm, lập tức không phủ nhận đáp, “Cũng không được coi là thiên sư gì, chẳng qua là có một cái tên ở tổ Dị Văn thôi ạ”
Giang Vũ Thành hừ một cái, “Tuy ta không biết ngành chính phủ để lại tin tức, nhưng mơ hồ nghe nói là công tác này vô cùng nguy hiểm” Dừng chút, ông lại nói tiếp, “Cậu tốt nhất đừng túm Úc Linh vào chuyện này, từ nhỏ con bé đã là một đứa nhát gan, không chịu nổi đâu”
Với địa vị bây giờ của Giang Vũ Thành, có rất nhiều người không thể biết một số chuyện, ông ít nhiều cũng biết mấy phần, chỉ là bởi không ở trong ngành sản xuất gì, chỉ biết đại khái thôi, kể ra thì cũng không cần biết. Ông vốn cho là tra ra chuyện Hề Từ rất dễ, ai ngờ kẻ này che giấu rất nhiều chuyện như thế.
Lần này vì tra Hề Từ, ông đã dùng một nhóm người cốt cán, vừa rồi tra ra một thân phận khác của anh, sau khi biết được anh có quan hệ với tổ Dị Văn, trong lòng ông cũng thấy chuyện Hề Từ có thể lấy ra được nhân sâm thế kia cũng chẳng kinh ngạc lắm. Nói vậy những người này thần thần bí bí, làm ra sự tích kinh người gì cũng không lạ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ông chợt thay đổi, hỏi, “Đêm nay các ngươi đi đâu? Úc Linh nhà ta là một đứa bé ngoan, đến giờ chút thì sẽ lên giường đi ngủ đúng giờ, cũng không giống đứa trẻ nhà khác, chạy loạn phóng túng khắp nơi”
Nói đến đây, trong lòng ông thấy kiêu ngạo hơn, con gái trong nhà thế gia ít có người giống Úc Linh ngoan ngoãn nghe lời như thế – thực ra là rất lười, đến đi chơi cũng không hứng, điều này khiến ông cực kỳ yên tâm, cảm thấy Úc Linh giống mẹ cô, đều rất ngoan.
Hề Từ cười cười, đáp, ‘Hôm qua chúng con đi ăn cơm với dì An, gặp phải một kẻ trúng tà, kẻ đó như nhằm riêng vào dì An vậy, Úc Linh lo lắng, nên hai ngày nay chúng con đều đi tra chuyện này. Đêm nay…” Nhìn ông một cái, lại nói ra hết mọi chuyện xảy ra đêm nay cho ông nghe.
Nếu đã biết vị cha vợ này biết chuyện tổ Dị Văn, Hề Từ cảm thấy cũng không gò bó cho lắm.
Sau khi Giang Vũ Thành nghe xong, thần sắc thay đổi liên tục, rồi nhanh chóng bình thường lại, trầm giọng nói, ‘Cung Mạn oánh vẫn không đối phó với An Như, chuyện lần này, chắc là Cung Mạn oánh định tìm chút phiền phức cho An Như, chắc cô ta không ngờ được mình tìm tới là thiên sư, thiên sư ra tay khác hẳn với người thường’
Nghe thấy lời ông nói, Hề Từ hơi bất ngờ, không ngờ Giang Vũ Thành chỉ nghe qua một chút đã đoán ra ai là chủ mưu, hơn nữa còn đoán cực kỳ chính xác mười phần, nghĩ đến chỉ ngắn ngủn trong mười mấy năm điều hành Giang thị, cũng đem tập đoàn Giang thị mở rộng tới bây giờ, người đàn ông này quả thật không đơn giản.
Giang Vũ Thành sau khi uống nước xong, thì đứng dậy rời đi, đỡ phải đối mặt với con rể tự dưng mọc ra ở đâu, ông khắc chế tính tình không nổi suýt đánh vào tên mặt trắng kia. À, đúng rồi, sau khi biết thằng nhóc có liên qua tới tổ Dị Văn thần bí đó, biết nó cũng không phải thằng mặt trắng chuyên dựa hơi vào phụ nữ mà sống, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú này thì không kìm được muốn nổi giận.
Trước khi rời đi, ông nói với Hề Từ, “Cậu bảo với Úc Linh, chuyện của dì An nó thì không cần lo lắng nữa, ta sẽ cho người ta giám sát kỹ’
Hề Từ cười đáp. Sau khi đợi Giang Vũ Thành đi, Hề Từ dựa vào quầy rượu phòng khách đứng một lúc, rồi lại bật cười.
Tâm cơ thủ đoạn của Giang Vũ Thành cũng không kém, nói vậy đã hoài nghi cái gì, nhưng cái này có quan trọng gì đâu? Chỉ cần úc Linh thích anh, sẽ không ly hôn với anh, chuyện khác thì có là gì.
***
Sáng hôm sau, úc Linh ngủ một mạch đến tận trưa mới dậy, dĩ nhiên đã bỏ lỡ bữa sáng mất rồi. Nhưng ăn luôn cơm trưa thì cũng hay.
Úc Linh chải đầu tóc xong, như du hồn đi xuống lầu, thấy Hề Từ bận rộn trong bếp, đi tới ôm chặt lấy eo anh từ đằng sau, dán mặt lên tấm lưng rộng dày của anh,
Hề Từ cười cô như gấu trúc dính sách trên lưng mình vậy, cầm thìa đảo cháo thịt bò trong nồi, bảo, ‘Đi rửa mặt đi, nhanh sẽ có thể ăn cơm rồi”
Úc Linh đáp ừ một câu, nhưng vẫn không động đậy.
“Tối qua lúc về nhà, cha vợ có tới đây’
Úc Linh lại ừ một câu, hỏi, “Ông tới làm gì?’
“Ông chắc là đến thăm em đi, quần áo ông còn chưa thay, nghĩ chắc là sau khi tan tầm thì tới đây, đã đợi rất lâu rồi’
Úc Linh a một tiếng, rõ ràng chẳng thấy áy náy chuyện ba ba đang ở đâu tý nào.
Thấy cháo có vẻ được rồi, Hề Từ tắt bếp đi, sau đó trở lại, nâng cằm cô lên hôn một cái, rồi ôm cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau khi ăn trưa xong, úc Linh lại vùi trên ban công hóng gió, nhận được điện thoại Lâu Duyệt gọi tới, kết quả thẩm vấn hai người kia tối qua đã có.
“Hai người họ là thiên sư xuất thân chiêu số hoang, vì kiếm ít tiền đen, nên mở trên mạng một dịch vụ thiên sư gì đó, cái gì cũng nhận làm tất. Hơn hai tháng tiền đặt cọc làm ăn, đối phương muốn hại An Như, vì thế để bọn họ bày mưu ra chuyện lần này”
Úc Linh nghe xong cũng thấy không có gì lạ. Trên thực tế, lúc biết được người tiếp xúc với Vu An là Cung Mạn Oánh, cô đã hiểu ngay chuyện này có liên quan tới Cung Mạn oánh, tuy không rõ Cung Mạn Oánh làm cách nào tìm tới hai thiên sư kia để làm ăn, nhưng bà ta chắc chắn không biết thủ đoạn của thiên sư thế nào, chỉ không cẩn thận sẽ hại chết người, chỉ nghĩ cứ trả tiền đợi kết quả là xong.
Úc Linh nghĩ linh tinh trong lòng một lúc, hỏi lại, ‘Hai kẻ kia còn có gì khả nghi không/’
“Thực ra cũng không có” Lâu Duyệt cân nhắc ý của cô là gì, nói tiếp, ‘Thực lực hai người này cũng không rõ thế nào, trên người có mấy món vũ khí lợi hại, thực ra cũng chẳng được việc gì lắm. Gần đây có một thiên sư phi pháp phạm tội, gây ra mấy vụ án chết người, trước mắt vẫn chưa tra ra cái gì từ hai kẻ này, nếu Giang tiểu thư có gặp được người phạm tội liên quan đến chuyện này, thì xin phiền cô thống tin cho chúng tôi một câu, chúng tôi sẽ tra ra bọn chúng”
Úc Linh ừ một tiếng, phát hiện có hỏi cũng không ra cái gì thì gác máy.
Hề Từ ngồi ở cạnh, đợi cô treo máy thấy thần sắc cô hơi ảm đạm, dĩ nhiên biết trong lòng cô rất thất vọng, bảo, “Không sao, chắc sẽ tìm ra thôi’
Úc Linh quay đầu nhìn anh, sau đó gật gật đầu, “Em không biết ai hại ông ngoại thành như thế, nhưng làm vậy cũng là thiên sư, một ngày nào đó sẽ tìm ra. Còn cả mẹ nữa…” Cô nhẹ giọng nói, “Em hy vọng mẹ không phải bị người ta hại”
Không phải bị người hại, mà linh hồn bị cái gì đó vậy khốn, trước tin tưởng là người, ít ra so với quỷ thì con người làm hại còn khổ hơn.
Hề Từ vỗ vỗ cô, mỗi ngày thời tiết rất đẹp, kéo cô đi tới cửa hàng bán hoa lấy ít cây cối về, không gian ban công rất rộng, vẫn có thể để một ít hoa cỏ linh tinh gì đó, tốt nhất là đem nơi này biến thành một nơi có không khí tươi mát trong lành nhất thành phố. Là một loài yêu không thích gò bó, Hề Từ thực ra không chịu nổi một thành phố lớn bẩn không có không khí trong lành, nơi mình ở, dĩ nhiên phải biến thành tốt một chút.
Một ngày vội vã trôi qua, tới tối úc Linh và Hề Từ dựa vào nhau xem tivi, An Như gọi điện thoại tới.
“Ngày mai dượng từ S thị về, tối các con tới ăn một bữa cơm nhé”
Úc linh vừa nghe, bất giác cao hứng đáp, ‘Được, chúng con sẽ tới, tiện mang cho dì một ít cây cỏ, để dượng chăm sóc, sức khỏe sẽ tốt lên”
Cô vừa ngắm bồn hoa ở ban công nhà mình vừa cười nói.
An Như chép miệng, ‘Con trách ta đi, dượng con mấy năm nay tu thân dưỡng tính, sức khỏe cũng chỉ có thế. Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, trên mạng chuyện của con biết chưa? Nha đầu à, con phát hỏa, chạy mau đi thừa dịp này lên cao đi, nhanh lộ mặt đi nào, để cho người ta còn nhớ kỹ con. Đúng rồi, đạo diễn Chung ở đó trở về thế nào? Hôm nay ta nhận được điện thoại của đạo diễn Chung, ông ấy có một bộ phim điện ảnh mới, nghĩ chọn con đi diễn, con gặp ông ấy ở chỗ nào thế hả/’
Úc Linh liếc mắt ngắm Hề Từ bên cạnh đang chơi trò Plants vs. Zombies, hé miệng cười đáp, ‘Dì An à, con không gặp riêng đạo diễn Chung đâu, là người ta nể mặt Hề Từ nên mới dành một suất diễn cho con đó”
Điều này khiến An Như giật mình, Hề Từ chẳng phải là một nhân viên chuyển phát nhanh ở thị trấn ki sao, nói lúc nào với đạo diễn Chung vậy nhỉ? “Con đừng có hù ta nhé!”
Úc Linh cười hắc hắc, cũng không phản bác lại bà. Hai người hàn huyên một lúc cuối cùng gác máy.
Úc Linh cất di động, thấy Hề Từ vẫn chơi trò Plants vs. Zombies như cũ, cũng không rõ anh sao lại thích chơi cái trò Plants vs. Zombies này thế, nhưng thấy anh có bộ dạng như thiếu niên nghiện chơi game thì rất thú vị, nói với anh, “Dượng đã về, dì An bảo chúng mình tối mai tới nhà dì ăn cơm”
“Vậy cùng đi đi” Hề Từ đáp lại.
Úc Linh nhìn anh bận rộn, không quấy rầy anh, lấy điều khiển từ xa bấm tivi, chuyển đến một tiết mục nghệ thuật xem.
Chiều mai, úc Linh đứng trên ban công, nhìn bồn hoa chằng chịt trong ban công, bất giác không biết chọn bồn nào mới tốt.
Hề Từ đã chuẩn bị quà mang tới nhà dì An xong, quay đầu thấy cô đang ngồi xổm ở ban công thì đi tới xoa xoa đầu cô, hỏi, “Sao vậy, sao vẻ mặt lại buồn thế?’
“Những bồn cây cỏ này nhìn tốt lắm, không biết tặng cho dượng bồn nào nữa”
Chọn nhiều nhưng lại thấy hơi khó khăn. Ngoài bồn hoa ban đầu và mấy bồn dì người hầu chăm sóc ra, thì những bồn này đều là mấy ngày nay Hề Từ đi tới cửa hàng bán hoa mang về, lập tức cả nửa ban công bị chiếm sạch, đưa mắt nhìn, một mảnh tươi tốt xanh um, dưới ánh nắng nóng, tâm tình thấy mát mẻ hơn nhiều.
Hề Từ thì rõ hơn cô, đi tới hai bồn cây, một là bồn mặc lan, một là cây thạch trúc, giờ đã sắp ra hoa. Hai bồn này là ngày đầu họ về B thị tới cửa hàng bán hoa mang về, qua tay anh chăm sóc mấy ngày, nó sinh sôi bừng bừng, mang tặng rất thỏa đáng.
Úc Linh thấy anh chọn rất tốt, nhìn hai bồn hoa này rất khả quan, cũng không phản đối, mang theo hai bồn hoa đi làm lễ gặp mặt, cả hai cùng ra khỏi cửa.
/251
|