Người tới tốc độ cực nhanh, cứ như đầu trâu vậy, mắt thấy sẽ đập thẳng vào An Như, Úc Linh gần An Như nhất kéo bà một cái, một người toàn thân xinh đẹp, tung một cước đá thẳng vào bụng kẻ đó.
Động tác của cô nhanh nhẹn gọn gàng, không chút lề mề, cú đá này dùng sức rất mạnh, đá thẳng vào kẻ đó trong nháy mắt bay đi, đập mạnh xuống đất.
Cuối cùng Hề Từ cũng hiểu được lúc ở trấn Dung rồi, sau khi cô bị hai con yêu mang đi, ép cho hai con yêu thế nào, lại thấy tức cười. Đột nhiên ánh mắt anh hơi đổi, nhìn về góc đỗ xe, người thường không thể nhìn thấy chân tường có mấy bóng đen, đang xoẹt thẳng về phía bên này.
Sau khi Úc Linh giải quyết xong kẻ đó, cũng không thả lỏng, đỡ An Như bảo vệ, chỉ thấy kẻ đó lại lên, như không có cảm giác đau đớn gì, vẻ mặt dữ tợn đánh tới.
Đợi kẻ đó vọt đến trước mặt, cô tự nhiên không khách sáo tung đấm tới, một đấm thẳng vào mặt gã, một thì tung vào bụng, kẻ đó ho khan, cuối cùng mềm nhũn ngã rạp xuống đất.
An Như hơi kinh hoảng chưa ổn định, thì đã nhanh chóng bị hành động hung hãn của Úc Linh ngơ ngác, ánh mắt dao động, nhìn kẻ quỳ ở dưới đất, đột nhiên nói, “Cát Tân, là cậu à?’
Kẻ quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt vẫn dữ tợn như cũ, tóc ướt nhẹp bám chặt trán, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt vằn máu, tròng mắt trắng dã, thoạt nhìn rất dọa người. Không những thế, lúc trước bị Úc Linh đánh một đấm lên mặt tiền, rồi bị ném dưới đất, trên mặt trong nháy mắt xanh tím, thực ra lại hơi đáng thương.
Đôi mắt gã nhìn An Như chằm chằm ác liệt, quát lên, ‘Vì sao muốn triệt nhân vật giảng hòa của tôi? Nếu không phải người phụ nữ như bà…”
“Điều này không phải do tôi quyết định, là quyết định của công ty” An Như lạnh lùng thốt lên, “Công ty không cần nghệ sỹ có phẩm hạnh xấu, lúc hợp đồng với các cậu đã nói rất rõ, nhưng cậu thì sao…” Nhìn gã ta thật sự đáng thương, An Như thở dài, ‘Công ty đã tạo cơ hội cho cậu rồi, nhưng tự cậu không nắm bắt lấy”
“Tôi bị người ta gài bẫy” Cát Tân hét lớn, hai mắt càng đỏ, tia máu vằn chuyển động như sâu đỏ vậy, chỉ vì cảm xúc hiện giờ của gã ta kích động, không rõ quá mức nhưng gã ta vẫn hoảng sợ khi đối mặt với Úc Linh, trực giác của người này rất cổ quái.
Gã oán độc nhìn các cô chằm chằm, “Nếu không phải các người muốn nâng Âu Dương lên, sao tôi lại rớt xuống thảm hại thế này? Đều là lỗi của các người! Đúng, là lỗi của các người!”
Nói xong, gã lại giãy dụa định đứng dậy, ra dáng không sợ chết tý nào.
Tuy Úc Linh không rõ cái người tên Cát Tân này có chuyện gì xảy ra, nhưng cô tin tưởng An Như, cho dù trong đó có nỗi khổ riêng gì, hiện giờ nhìn loại cảm xúc bất ổn của gã như muốn tìm ai đó làm bệ đỡ, thực sự khiến người ta không đồng tình tý nào. Lập tức không khách sáo nhéo cánh tay gã, đạp mạnh lên đầu gối gã một cái, nói với An Như, “Dì An, dì gọi người đến đây đi ạ”
An Như trầm mặc gật đầu, gọi nhân viên bãi đỗ xe tới giữ chặt Cát Tân.
Người ở bãi đỗ xe không nhiều, cũng là sau khi dùng cơm xong thì tới lấy xe, lúc phát hiện ra biến cố ở đây, xúm đông đỏ tới, đúng lúc thấy Úc Linh chế phục Cát Tân, bất giác sửng sốt, có người nhanh tay còn chụp được một cảnh vừa rồi.
Sau khi giữ chặt Cát Tân, An Như lúc này mới phát hiện ra thiếu mất một người, đang định hỏi, “Hề Từ đâu rồi?” thì thấy Hề Từ từ xa đi tới, trong tay cầm một chiếc máy ảnh, một người đang đi sau anh, xem ra là phóng viên.
Mặt An Như thâm trầm, dĩ nhiên hiểu rõ chuyện hôm nay Cát Tân ở chỗ này chất vấn bà, chỉ e là bị gài bẫy.
Tuy Cát Tân vẫn bị người giữ chặt, nhưng miệng thì vẫn mắng kinh khủng, gương mặt anh tuấn lúc này méo mó vặn vẹo, đỏ rực dọa người, rõ ràng là uống quá nhiều rượu.
Người chung quanh thấy cảnh chật vật của gã, đều không kìm được cau mày, đặc biệt có người nhận ra kẻ đó là thần tượng Cát Tân nửa năm trước đóng phim thần tượng thanh xuân, bất giác thấy chán ghét.
Một tháng trước Cát Tân tham gia một yến hội của gay, trò hề đó bị người ta tung lên mạng, tuy cũng bị dẹp kịp thời, nhưng vẫn có nhiều người nhận ra, sau khi bị người ta tung ra, không những ảnh hưởng lớn tới thanh danh của gã thậm chí còn ảnh hưởng cả tới công ty nữa.
An Như đưa mắt nhìn phóng viên kia, nhận máy ảnh từ tay Hề Từ, hủy sạch mọi thứ trong đó rồi trả lại cho phóng viên kia, tiếp đó nói với nhóm Úc Linh, “Ta đi xử lý ít chuyện trước, mấy ngày nữa rảnh sẽ gặp nhau”
Hôm nay vốn định gặp mặt cùng Úc Linh, ai biết cuối cùng lại xảy ra chuyện thế này, trong lòng An Như thấy mất hứng. An Như nhanh chóng rời đi, cả Cát Tân cũng được người ta dẫn đi theo.
Còn phần người phóng viên kia, đang cầm cuộn phim bị hủy nhìn ra cửa bãi đỗ xe, vẻ mặt đáng tiếc. Anh ta rõ ràng ẩn giấu rất kỹ rồi, không rõ người đàn ông đẹp trai kia phát hiện ra anh ta lúc nào, thế mà bắt được anh ta, còn hủy cả thứ anh ta chụp được nữa chứ.
Sau khi xe rời khỏi quán Vị Trai, Hề Từ vừa lái xe vừa nói với Úc Linh, “Vừa rồi người đàn ông đó hẳn bị trúng tà”
“Trúng tà ư?” Úc Linh giật mình nhìn anh, “Không phải uống rượu sao ạ?” Sau đó lại thấy rùng mình, chẳng trách lúc cô mới nhìn thấy gã đàn ông đó đã thấy khác khác rồi, vốn không phải bộ dạng say rượu.
Vừa rồi cô còn ở gần tên đàn ông đó nữa, chắc không bị nhiễm tà khí gì gì đó chứ?
Phi phi phi, bên cạnh cô còn có người phụ trợ thiên sư đó, không thèm sợ đâu!
Hề Từ lắc đầu, ‘Hẳn là có uống chút rượu, vì thế thoạt nhìn gã đó có vẻ say khướt, thực ra là bị trúng tà. Ấn đường của gã biến thành màu đen, hẳn là gần đây gặp phải tiểu nhân quấy phá, bất cẩn hại đến bản thân, sau đó lại trúng tà, không quản được lời nói và cử chỉ của mình, nên vừa rồi mới đi gây phiền phức với Dì An”
Úc Linh giận tái mặt, nhớ lại hành vi Cát Tân nhằm vào An Như, hơi lo lắng hỏi, ‘Vậy dì An có nguy hiểm không?’
“Chắc là không, yên tâm đi’ Hề Từ an ủi.
Mặc dù có Hề Từ bảo đảm, nhưng Úc Linh vẫn thấy lo, dù sao bị một kẻ trúng tà để mắt tới, An Như cũng rất nguy hiểm, loại phi sinh vật này rất khó đề phòng, người thường làm sao là đối thủ của nó được.
Trên đường đi gọi điện thoại cho An Như, sau khi biết được Cát Tân đã bị người ta ép đuổi về chỗ gã ở, còn An Như thì trở lại công ty Bình An, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Dì An à, gần đây dì có kết thù cùng ai không ạ?’ Úc Linh hỏi, người bình thường trúng tà, cứ để mắt chặt tới một người, sẽ khiến người ta hoài nghi.
“Chắc là không có” An Như biết cô hỏi cái gì, thở dài bảo, ‘Cát Tân là người công ty mới ký hợp đồng năm ngoái, được coi là một mầm non tốt có tiềm lực đáng để bồi dưỡng, tiếc là tính cách nó hơi thiếu hụt, hay xúc động nổi giận, miệng thì chửi người kinh khủng, vừa rồi làm vậy là chắc bị người ta gài bẫy rồi”
Nói xong, bà lại cười lạnh một cái, ‘Mặc kệ bị người ta tính kế thế nào, hay là do anh ta tự rớt xuống, bị phóng viên đưa ra làm trò hề, còn tung lên mạng, tính ra anh ta chẳng hay ho gì. Trước đó công ty sẽ giúp anh ta chu toàn, tiếc là anh ta không chịu thua, ở ngay trên buổi họp báo bị người ta kích thì nóng đầu, cất tiếng nói xấu phóng viên, hôm nay còn gây ra chuyện này nữa, có thể làm sao đây? Công ty không phải chỗ từ thiện, còn phải bảo vệ những nghệ sỹ khác nữa, sao có thể để mặc anh ta hủy hoại thanh danh công ty chứ”
Tuy An Như là người đại diện cho công ty truyền thông Cảnh An, thực ra cũng coi như là một cổ đông, tuy cổ phần trong công ty không nhiều, nhưng một ít công ty đang quyết nghị để bà tham gia cùng, dĩ nhiên biết chuyện Cát Tân hơi bất thường. Bình thường Cát Tân dù không là người thì miệng cũng bị phá hỏng, lúc ở buổi họp báo có phóng viên, bất kể thế nào cũng không ngu tới mức đó, trực tiếp công kích phóng viên, tự làm tự chịu.
Chỉ là cho dù trong lòng mọi người ai cũng thấy việc Cát Tân làm hơi kỳ lạ, nhưng chuyện đã thành kết cục vậy, bất kể bên ngoài nói thế nào thì Cát Tân coi như bị hủy rồi.
Sau khi Cát Tân gặp chuyện không may, đã hơn nửa tháng không gặp, không ngờ hôm nay lại trực tiếp chạy thẳng tới trước mặt bà. An Như thực sự thấy buồn bực, bản thân mình là người đại diện, chẳng quen gì với người đại diện của Cát Tân, nhưng chuyện Cát Tân quảng cáo và người bị tát, khó khăn nhất chính là do một mình bà quyết định sao?
Úc Linh sau khi hiểu rõ ngọn ngành về chuyện Cát Tân, lại hỏi chuyện của Âu Dương kia.
“Âu Dương là người mới được công ty ký hợp đồng mấy tháng trước, ngoại hình thì cao lớn hơn Cát Tân chút, con người cũng thông minh, không có tật xấu, hơn nữa anh ta và Cát Tân là hai con người khác nhau, hai người vốn không thể nào so sánh với nhau được’
Vì thế Cát Tân mới nói công ty nâng đỡ Âu Dương mà buông bỏ gã, thực ra cũng không đúng, nghệ sỹ của công ty giải trí người nào mà không hy vọng nghệ sỹ mình càng nổi tiếng càng tốt, như vậy cũng mang lại nhiều lợi ích cho công ty, dĩ nhiên cũng hy vọng nghệ sỹ nhà mình càng ngày càng tốt lên, đặc biệt là phát triển toàn diện mới tốt, sao có thể chèn ép với một nghệ sỹ đang thời kỳ phát triển nổi tiếng chứ?
Chuyện của Cát Tân, công ty truyền thông Cảnh An đã bị ảnh hưởng lớn, một tháng nay An Như cũng vì chuyện này mà bận rộn, vừa rồi cũng không rảnh mà để ý tới chuyện của Úc Linh, mới để cho cô chạy đi kết hôn. Nói đến đây còn khiến An Như thấy buồn hơn.
Vẫn chưa hỏi rõ cái gì, mặc dù Úc Linh thấy hơi lo cho An Như, cũng không dám nói nhiều lắm về chuyện phi khoa học này, dù sao nghe vẫn cứ thấy rùng mình, chỉ bảo, ‘Dì An à, gần đây dì nên cẩn thận chút, ra cửa tốt nhất dẫn trợ lý theo, đừng để có người lại chạy tới chỗ dì”
Trong đó có người trúng tà để ý tới bà ngẫm lại Úc Linh lại thấy lo lắng.
“Biết rồi, con đừng có lo”
An Như bên kia lại có chuyện, vội vàng lên tiếng rồi cúp máy.
Tiếp đó, Úc Linh dùng điện thoại di động tra một chút tin tức giới giải trí trong vòng hai tháng này, quả nhiên nhìn thấy tên Cát Tân, sau khi đem mọi chuyện loạn lên, trừ gã bị ném ra ngoài làm trò, chuyện tiếp đó thì thoạt nhìn như gã tự làm tự chịu vậy, không quản được miệng mình, chẳng trách người khác được, vì thế thực sự không thể đoán được đằng sau gã có kẻ thiết kế là ai, kẻ đó có phải đang để ý tới An Như không.
Sau khi về nhà, Úc Linh ngồi trước điều hòa làm mình mát mẻ chút, rồi hỏi Hề Từ về chuyện trúng tà là gì.
“Trúng tà phân ra làm hai loại, một loại là do tà khí nhập thân, một loại là quỷ bám trên người. Người bình thường trúng tà sẽ có hành vi thất thường, tư thế mất cân đối, sẽ gây ra một số hành vi không giống mình. Muốn biết một người có phải bị tà khí nhập thân không, chỉ cần nhìn ở giữa trán gã có thấy đường đen không hoặc trên người có dấu vết kỳ lạ gì không thì có thể biết, mà nói, có thể trừ tà được! Còn phần quỷ bám trên người, tối sẽ thấy”
Hề Từ giải thích, chỉ thấy cô cứng ngắc mặt lặng lẽ rời khỏi chỗ điều hòa lạnh, dịch sát về phía mình, suýt nữa thì phì cười, cố nhịn lại.
Vốn đang ngồi trước điều hòa mát lạnh thật thích, nhưng vừa nghe thấy anh nói về loại phi sinh vật này, thì cảm thấy khí lạnh điều hòa như đang tràn ra một luồng âm khí dày đặc.
Úc Linh dịch sát gần anh, hỏi, “Ý là nói, giờ vẫn chưa thể xác định được Cát Tân là bị tà khí dính vào cơ thể hay quỷ bám trên người sao?” Nói tới đây, cô lại thấy hơi ngượng.
Lúc ấy vẻ mặt Cát Tân xanh tím, còn bị cô đấm một đấm, khuôn mặt đó vốn chẳng nhìn ra cái gì. Hơn nữa lúc ấy, Hề Từ cũng không thể cởi y phục của gã ra để xem xem trên người gã có vết kỳ lạ nào không nữa.
Sau đó cô thở dài, ‘Nếu có Mễ Thiên Sư ở đây thì tốt quá rồi” Mễ Thiên Sư nhưng là một nhân sĩ chuyên nghiệp, anh ấy nhất định có cách tìm ra bằng được.
Hề Từ nhìn cô một cái, nói tiếp, “Thực ra hôm nay ở bãi đỗ xe, anh phát hiện ra chỗ tối còn có một số ít quỷ quái bám theo Cát Tân nữa đó’
Úc Linh lại dịch sát anh hơn, hỏi, “Quỷ quái này đâu?”
“Ban ngày dương khí mạnh, chúng dĩ nhiên không thể gây ác được, chỉ đành giấu mình ở chỗ tối đợi thời cơ hành động. Anh nghĩ, chúng đi theo Cát Tân, nhiều nhất là kích phát ác niệm và không cam lòng trong lòng Cát Tân, phóng đại ác ý vốn có trong gã ra” Hề Từ kéo người như sắp dính chặt vào bả vai anh vào lòng ôm, vỗ nhẹ lên vai cô, tiếp tục nói suy đoán của mình.
Vùi trong lòng, Úc Linh nhanh chóng thấy máu như sống lại, cũng không sợ thảo luận chuyện này, tiếp tục hỏi tiếp.
“Anh nghĩ, những quỷ quái cấp thấp đó chỉ sợ là do con người đưa tới, đặt riêng bên cạnh Cát Tân, muốn hủy gã. Cát Tân không biết ở trong chỗ tối còn có thứ có thể công kích gã bất cứ lúc nào, mới khiến hành vi gã thất thường, làm ra rất nhiều chuyện không hợp với ước nguyện ban đầu. Loại quỷ quái cấp thấp này bình thường có ý thức, không dễ rời đi, anh nghĩ, có thể đưa số quỷ quái cấp thấp này tới bên cạnh Cát Tân, hẳn phải là người thường xuyên tiếp xúc với gã, khiến quỷ quái này quen hơi của Cát Tân, cứ thế đuổi theo gã tới”
Chuyện này rất dễ làm, có thể cho người đi tra chút chuyện Cát Tân bình thường hay giao lưu với người nào là được.
Úc Linh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý đã lâu không liên hệ, nói với anh ta, ‘Trợ lý Nguyễn, chuyện này kính nhờ anh, tôi hy vọng anh có thể mau chóng lấy được tin tức chuẩn xác’
“…. Biết rồi, Giang tiểu thư xin cứ yên tâm” Trợ lý toàn năng trả lời, trong lòng cảm thấy vị đại tiểu thư này rời đi ba tháng, trở lại đã đi tra một nghệ sỹ, chẳng nhẽ cố ấy có ý nghĩ gì không tưởng với người đó ư?
Sau khi gọi điện thoại xong, cô thấy Hề Từ nhìn qua thì ngoan ngoãn báo trước với anh, “Trợ lý Nguyễn là ba ba cho em một trợ lý toàn năng, năng lực được lắm, sau này cần gì thì chỉ cần tìm anh ấy là được rồi. Còn có một trợ lý Trần khác, là một phụ nữ, phụ trách chiếu cố cuộc sống của em’
Trừ người đó ra, thì còn có một dì người hầu nữa, nhưng bởi Hề Từ không thích người lạ tiến vào địa bàn của mình, nên sau khi trở lại B thị, Úc Linh cũng không bảo dì người hầu tới, dù sao đã có một Hề Từ toàn năng chiếu cố cô, không có người hầu cũng không sao.
So với tài nghệ nấu nướng của dì người hầu thì tài nghệ nấu ăn của Hề Từ lại càng tốt hơn nhiều, vì thế cô cũng không bảo dì người hầu tới.
Sau khi Hề Từ nghe xong, trong lòng bất giác cân nhắc tới cái gọi là trợ lý cuộc sống là làm gì, dựa theo mặt chữ thì hiểu rõ lắm, nhưng mà lúc trước thấy Úc Linh muốn tra một người gọi điện thoại cho trợ lý cuộc sống tìm, lại cảm thấy hơi có vẻ giống nhân tài toàn năng.
Đương nhiên, Hề Triển Vương sẽ không thừa nhận, vợ mình do mình chiếu cố, trợ lý cuộc sống là cái thá gì, đều phải dựa dẫm cả thôi.
Trợ lý Nguyễn không hổ là người giỏi, lúc chạng vạng tối đã tra ra được thứ Úc Linh cần.
Úc Linh nhìn tờ giấy tư liệu A4 có đóng dấu, mắt nhìn xuống người đại diện Vu An của Cát Tân, nhíu mày nói, ‘Vu An này có hiềm nghi lớn, tính tình Cát Tân không tốt, sẽ không nói sau khi tiến vào giới giải trí thì không giao lưu bạn bè gì, từ sau khi ký hợp đồng, lại ở ngay tại ký túc xá công ty, bình thường chỉ có người đại diện tìm anh ta, không lui tới với ai”
Hề Từ gật đầu, “Anh ta hiềm nghi lớn nhất, nhưng vẫn nên tự mình đi xem mới được”
Úc Linh lập tức ngẩng đầu nhìn anh, trầm mặc một lúc rồi hỏi, “Thật sự muốn đích thân đi nhìn sao?” Nhưng nghĩ đến An Như, cô lập tức nói, “Vậy đi thôi”
Tốt nhất là giải quyết sớm một chút đỡ để An Như phải gặp tai ương.
Hề Từ dĩ nhiên nhìn ra được sự sợ hãi trong lòng cô, nhưng vì An Như mà có năng lực dũng cảm đối mặt, bộ dạng nhỏ này có thể thấy càng thêm đáng yêu hơn bộ dáng lười biếng kia, không kìm được ôm chặt cô vào lòng, cọ cọ lên má cô, hỏi, ‘Cơm chiều muốn ăn gì?”
Úc Linh cứng ngắc người, họ chẳng phải đang nói chuyện về quỷ quái đó sao? Sao tự dưng lại chuyển sang ăn thế này?
Ngẩng đầu lên chạm phải đôi mắt xinh đẹp của anh, như bị ma quỷ ám vậy dướn lên hôn cắn nhẹ lên bờ môi anh, rồi mới nói, “Cái gì cũng được, anh cứ làm”
Hề Từ bế cô lên một lát, rồi mới đứng dậy đi xem trong tủ lạnh còn gì không, gọt cho cô trái tráo, rồi mới vào bếp bận rộn.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Úc Linh nhận được điện thoại của Du Lệ. Du Lệ hiện đang tham gia một show diễn thời trang ở Châu Âu, sau đó lại nhọc nhằn quay phim cổ trang, chắc phải một tháng sau mới về, nghe nói cô đã về B thị, trong lòng vừa thấy hâm mộ lại nuối tiếc.
“Chồng bồ đâu rồi? Cũng cùng về B thị đó chứ?”
“Ở đây”
“Đợi mình về B thị, các cậu mời mình về nhà làm khách nhé, cũng chẳng cần chiêu đãi gì nhiều, cứ bảo chồng cậu làm một bàn ăn để đãi là được” Du Lệ vừa chảy nước dãi vừa nói, lúc này quả thật hận không thể lên thẳng máy bay bay về.
“Đợi cậu về rồi hẵng hay, đừng có ăn mà béo quá đó, đỡ đến lúc đó người đại diện của cậu lại mắng mình” Úc Linh cười đáp.
Hai người buôn một lúc rồi mới gác điện thoại.
Úc Linh quay đầu tìm Hề Từ, thấy anh đang dọn vệ sinh trong bếp, đột nhiên phát hiện ra mình quả thật như rất lười, mãi sau mới tỉnh táo lại, đi vào bếp, hỏi anh xem có cần mình giúp gì không, kết quả dĩ nhiên không có hỏi, “Hề Từ, khi nào chúng mình ra khỏi nhà?”
“Chín giờ mới đi” Hề Từ vừa tẩy rửa bếp, vừa quay đầu nhìn cô cười, “Buổi tối âm khí nặng, yêu ma quỷ quái gì cũng tới, đến lúc đó có muốn hỏi gì cũng rõ hơn”
Úc Linh, “…” Chẳng nhẽ người này còn muốn túm quỷ hỏi đường nữa à?
Nói đến B thị cũng được coi như một cố đô duy nhất của Trung Quốc, từ xưa đến nay ở ngay trong cố đô này xảy ra không ít chuyện, là một tòa nhà bất kể dương gian hay âm phủ đều có rất nhiều chuyện phi thường xảy ra.
Đương nhiên, bởi nó có nhân khí vượng, hơn nữ còn có tổng bộ tổ Dị Văn trấn thủ ở đây, thực ra đám yêu ma quỷ quái không dám tác quái nơi này, bình thường đều rất cẩn thận ẩn mình, giống như lệ quỷ hoành hành ở núi Hoa La vậy, ở trong này gần như không nhìn thấy.
Tới chín giờ, Úc Linh và Hề Từ đi ra cửa.
Động tác của cô nhanh nhẹn gọn gàng, không chút lề mề, cú đá này dùng sức rất mạnh, đá thẳng vào kẻ đó trong nháy mắt bay đi, đập mạnh xuống đất.
Cuối cùng Hề Từ cũng hiểu được lúc ở trấn Dung rồi, sau khi cô bị hai con yêu mang đi, ép cho hai con yêu thế nào, lại thấy tức cười. Đột nhiên ánh mắt anh hơi đổi, nhìn về góc đỗ xe, người thường không thể nhìn thấy chân tường có mấy bóng đen, đang xoẹt thẳng về phía bên này.
Sau khi Úc Linh giải quyết xong kẻ đó, cũng không thả lỏng, đỡ An Như bảo vệ, chỉ thấy kẻ đó lại lên, như không có cảm giác đau đớn gì, vẻ mặt dữ tợn đánh tới.
Đợi kẻ đó vọt đến trước mặt, cô tự nhiên không khách sáo tung đấm tới, một đấm thẳng vào mặt gã, một thì tung vào bụng, kẻ đó ho khan, cuối cùng mềm nhũn ngã rạp xuống đất.
An Như hơi kinh hoảng chưa ổn định, thì đã nhanh chóng bị hành động hung hãn của Úc Linh ngơ ngác, ánh mắt dao động, nhìn kẻ quỳ ở dưới đất, đột nhiên nói, “Cát Tân, là cậu à?’
Kẻ quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt vẫn dữ tợn như cũ, tóc ướt nhẹp bám chặt trán, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt vằn máu, tròng mắt trắng dã, thoạt nhìn rất dọa người. Không những thế, lúc trước bị Úc Linh đánh một đấm lên mặt tiền, rồi bị ném dưới đất, trên mặt trong nháy mắt xanh tím, thực ra lại hơi đáng thương.
Đôi mắt gã nhìn An Như chằm chằm ác liệt, quát lên, ‘Vì sao muốn triệt nhân vật giảng hòa của tôi? Nếu không phải người phụ nữ như bà…”
“Điều này không phải do tôi quyết định, là quyết định của công ty” An Như lạnh lùng thốt lên, “Công ty không cần nghệ sỹ có phẩm hạnh xấu, lúc hợp đồng với các cậu đã nói rất rõ, nhưng cậu thì sao…” Nhìn gã ta thật sự đáng thương, An Như thở dài, ‘Công ty đã tạo cơ hội cho cậu rồi, nhưng tự cậu không nắm bắt lấy”
“Tôi bị người ta gài bẫy” Cát Tân hét lớn, hai mắt càng đỏ, tia máu vằn chuyển động như sâu đỏ vậy, chỉ vì cảm xúc hiện giờ của gã ta kích động, không rõ quá mức nhưng gã ta vẫn hoảng sợ khi đối mặt với Úc Linh, trực giác của người này rất cổ quái.
Gã oán độc nhìn các cô chằm chằm, “Nếu không phải các người muốn nâng Âu Dương lên, sao tôi lại rớt xuống thảm hại thế này? Đều là lỗi của các người! Đúng, là lỗi của các người!”
Nói xong, gã lại giãy dụa định đứng dậy, ra dáng không sợ chết tý nào.
Tuy Úc Linh không rõ cái người tên Cát Tân này có chuyện gì xảy ra, nhưng cô tin tưởng An Như, cho dù trong đó có nỗi khổ riêng gì, hiện giờ nhìn loại cảm xúc bất ổn của gã như muốn tìm ai đó làm bệ đỡ, thực sự khiến người ta không đồng tình tý nào. Lập tức không khách sáo nhéo cánh tay gã, đạp mạnh lên đầu gối gã một cái, nói với An Như, “Dì An, dì gọi người đến đây đi ạ”
An Như trầm mặc gật đầu, gọi nhân viên bãi đỗ xe tới giữ chặt Cát Tân.
Người ở bãi đỗ xe không nhiều, cũng là sau khi dùng cơm xong thì tới lấy xe, lúc phát hiện ra biến cố ở đây, xúm đông đỏ tới, đúng lúc thấy Úc Linh chế phục Cát Tân, bất giác sửng sốt, có người nhanh tay còn chụp được một cảnh vừa rồi.
Sau khi giữ chặt Cát Tân, An Như lúc này mới phát hiện ra thiếu mất một người, đang định hỏi, “Hề Từ đâu rồi?” thì thấy Hề Từ từ xa đi tới, trong tay cầm một chiếc máy ảnh, một người đang đi sau anh, xem ra là phóng viên.
Mặt An Như thâm trầm, dĩ nhiên hiểu rõ chuyện hôm nay Cát Tân ở chỗ này chất vấn bà, chỉ e là bị gài bẫy.
Tuy Cát Tân vẫn bị người giữ chặt, nhưng miệng thì vẫn mắng kinh khủng, gương mặt anh tuấn lúc này méo mó vặn vẹo, đỏ rực dọa người, rõ ràng là uống quá nhiều rượu.
Người chung quanh thấy cảnh chật vật của gã, đều không kìm được cau mày, đặc biệt có người nhận ra kẻ đó là thần tượng Cát Tân nửa năm trước đóng phim thần tượng thanh xuân, bất giác thấy chán ghét.
Một tháng trước Cát Tân tham gia một yến hội của gay, trò hề đó bị người ta tung lên mạng, tuy cũng bị dẹp kịp thời, nhưng vẫn có nhiều người nhận ra, sau khi bị người ta tung ra, không những ảnh hưởng lớn tới thanh danh của gã thậm chí còn ảnh hưởng cả tới công ty nữa.
An Như đưa mắt nhìn phóng viên kia, nhận máy ảnh từ tay Hề Từ, hủy sạch mọi thứ trong đó rồi trả lại cho phóng viên kia, tiếp đó nói với nhóm Úc Linh, “Ta đi xử lý ít chuyện trước, mấy ngày nữa rảnh sẽ gặp nhau”
Hôm nay vốn định gặp mặt cùng Úc Linh, ai biết cuối cùng lại xảy ra chuyện thế này, trong lòng An Như thấy mất hứng. An Như nhanh chóng rời đi, cả Cát Tân cũng được người ta dẫn đi theo.
Còn phần người phóng viên kia, đang cầm cuộn phim bị hủy nhìn ra cửa bãi đỗ xe, vẻ mặt đáng tiếc. Anh ta rõ ràng ẩn giấu rất kỹ rồi, không rõ người đàn ông đẹp trai kia phát hiện ra anh ta lúc nào, thế mà bắt được anh ta, còn hủy cả thứ anh ta chụp được nữa chứ.
Sau khi xe rời khỏi quán Vị Trai, Hề Từ vừa lái xe vừa nói với Úc Linh, “Vừa rồi người đàn ông đó hẳn bị trúng tà”
“Trúng tà ư?” Úc Linh giật mình nhìn anh, “Không phải uống rượu sao ạ?” Sau đó lại thấy rùng mình, chẳng trách lúc cô mới nhìn thấy gã đàn ông đó đã thấy khác khác rồi, vốn không phải bộ dạng say rượu.
Vừa rồi cô còn ở gần tên đàn ông đó nữa, chắc không bị nhiễm tà khí gì gì đó chứ?
Phi phi phi, bên cạnh cô còn có người phụ trợ thiên sư đó, không thèm sợ đâu!
Hề Từ lắc đầu, ‘Hẳn là có uống chút rượu, vì thế thoạt nhìn gã đó có vẻ say khướt, thực ra là bị trúng tà. Ấn đường của gã biến thành màu đen, hẳn là gần đây gặp phải tiểu nhân quấy phá, bất cẩn hại đến bản thân, sau đó lại trúng tà, không quản được lời nói và cử chỉ của mình, nên vừa rồi mới đi gây phiền phức với Dì An”
Úc Linh giận tái mặt, nhớ lại hành vi Cát Tân nhằm vào An Như, hơi lo lắng hỏi, ‘Vậy dì An có nguy hiểm không?’
“Chắc là không, yên tâm đi’ Hề Từ an ủi.
Mặc dù có Hề Từ bảo đảm, nhưng Úc Linh vẫn thấy lo, dù sao bị một kẻ trúng tà để mắt tới, An Như cũng rất nguy hiểm, loại phi sinh vật này rất khó đề phòng, người thường làm sao là đối thủ của nó được.
Trên đường đi gọi điện thoại cho An Như, sau khi biết được Cát Tân đã bị người ta ép đuổi về chỗ gã ở, còn An Như thì trở lại công ty Bình An, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Dì An à, gần đây dì có kết thù cùng ai không ạ?’ Úc Linh hỏi, người bình thường trúng tà, cứ để mắt chặt tới một người, sẽ khiến người ta hoài nghi.
“Chắc là không có” An Như biết cô hỏi cái gì, thở dài bảo, ‘Cát Tân là người công ty mới ký hợp đồng năm ngoái, được coi là một mầm non tốt có tiềm lực đáng để bồi dưỡng, tiếc là tính cách nó hơi thiếu hụt, hay xúc động nổi giận, miệng thì chửi người kinh khủng, vừa rồi làm vậy là chắc bị người ta gài bẫy rồi”
Nói xong, bà lại cười lạnh một cái, ‘Mặc kệ bị người ta tính kế thế nào, hay là do anh ta tự rớt xuống, bị phóng viên đưa ra làm trò hề, còn tung lên mạng, tính ra anh ta chẳng hay ho gì. Trước đó công ty sẽ giúp anh ta chu toàn, tiếc là anh ta không chịu thua, ở ngay trên buổi họp báo bị người ta kích thì nóng đầu, cất tiếng nói xấu phóng viên, hôm nay còn gây ra chuyện này nữa, có thể làm sao đây? Công ty không phải chỗ từ thiện, còn phải bảo vệ những nghệ sỹ khác nữa, sao có thể để mặc anh ta hủy hoại thanh danh công ty chứ”
Tuy An Như là người đại diện cho công ty truyền thông Cảnh An, thực ra cũng coi như là một cổ đông, tuy cổ phần trong công ty không nhiều, nhưng một ít công ty đang quyết nghị để bà tham gia cùng, dĩ nhiên biết chuyện Cát Tân hơi bất thường. Bình thường Cát Tân dù không là người thì miệng cũng bị phá hỏng, lúc ở buổi họp báo có phóng viên, bất kể thế nào cũng không ngu tới mức đó, trực tiếp công kích phóng viên, tự làm tự chịu.
Chỉ là cho dù trong lòng mọi người ai cũng thấy việc Cát Tân làm hơi kỳ lạ, nhưng chuyện đã thành kết cục vậy, bất kể bên ngoài nói thế nào thì Cát Tân coi như bị hủy rồi.
Sau khi Cát Tân gặp chuyện không may, đã hơn nửa tháng không gặp, không ngờ hôm nay lại trực tiếp chạy thẳng tới trước mặt bà. An Như thực sự thấy buồn bực, bản thân mình là người đại diện, chẳng quen gì với người đại diện của Cát Tân, nhưng chuyện Cát Tân quảng cáo và người bị tát, khó khăn nhất chính là do một mình bà quyết định sao?
Úc Linh sau khi hiểu rõ ngọn ngành về chuyện Cát Tân, lại hỏi chuyện của Âu Dương kia.
“Âu Dương là người mới được công ty ký hợp đồng mấy tháng trước, ngoại hình thì cao lớn hơn Cát Tân chút, con người cũng thông minh, không có tật xấu, hơn nữa anh ta và Cát Tân là hai con người khác nhau, hai người vốn không thể nào so sánh với nhau được’
Vì thế Cát Tân mới nói công ty nâng đỡ Âu Dương mà buông bỏ gã, thực ra cũng không đúng, nghệ sỹ của công ty giải trí người nào mà không hy vọng nghệ sỹ mình càng nổi tiếng càng tốt, như vậy cũng mang lại nhiều lợi ích cho công ty, dĩ nhiên cũng hy vọng nghệ sỹ nhà mình càng ngày càng tốt lên, đặc biệt là phát triển toàn diện mới tốt, sao có thể chèn ép với một nghệ sỹ đang thời kỳ phát triển nổi tiếng chứ?
Chuyện của Cát Tân, công ty truyền thông Cảnh An đã bị ảnh hưởng lớn, một tháng nay An Như cũng vì chuyện này mà bận rộn, vừa rồi cũng không rảnh mà để ý tới chuyện của Úc Linh, mới để cho cô chạy đi kết hôn. Nói đến đây còn khiến An Như thấy buồn hơn.
Vẫn chưa hỏi rõ cái gì, mặc dù Úc Linh thấy hơi lo cho An Như, cũng không dám nói nhiều lắm về chuyện phi khoa học này, dù sao nghe vẫn cứ thấy rùng mình, chỉ bảo, ‘Dì An à, gần đây dì nên cẩn thận chút, ra cửa tốt nhất dẫn trợ lý theo, đừng để có người lại chạy tới chỗ dì”
Trong đó có người trúng tà để ý tới bà ngẫm lại Úc Linh lại thấy lo lắng.
“Biết rồi, con đừng có lo”
An Như bên kia lại có chuyện, vội vàng lên tiếng rồi cúp máy.
Tiếp đó, Úc Linh dùng điện thoại di động tra một chút tin tức giới giải trí trong vòng hai tháng này, quả nhiên nhìn thấy tên Cát Tân, sau khi đem mọi chuyện loạn lên, trừ gã bị ném ra ngoài làm trò, chuyện tiếp đó thì thoạt nhìn như gã tự làm tự chịu vậy, không quản được miệng mình, chẳng trách người khác được, vì thế thực sự không thể đoán được đằng sau gã có kẻ thiết kế là ai, kẻ đó có phải đang để ý tới An Như không.
Sau khi về nhà, Úc Linh ngồi trước điều hòa làm mình mát mẻ chút, rồi hỏi Hề Từ về chuyện trúng tà là gì.
“Trúng tà phân ra làm hai loại, một loại là do tà khí nhập thân, một loại là quỷ bám trên người. Người bình thường trúng tà sẽ có hành vi thất thường, tư thế mất cân đối, sẽ gây ra một số hành vi không giống mình. Muốn biết một người có phải bị tà khí nhập thân không, chỉ cần nhìn ở giữa trán gã có thấy đường đen không hoặc trên người có dấu vết kỳ lạ gì không thì có thể biết, mà nói, có thể trừ tà được! Còn phần quỷ bám trên người, tối sẽ thấy”
Hề Từ giải thích, chỉ thấy cô cứng ngắc mặt lặng lẽ rời khỏi chỗ điều hòa lạnh, dịch sát về phía mình, suýt nữa thì phì cười, cố nhịn lại.
Vốn đang ngồi trước điều hòa mát lạnh thật thích, nhưng vừa nghe thấy anh nói về loại phi sinh vật này, thì cảm thấy khí lạnh điều hòa như đang tràn ra một luồng âm khí dày đặc.
Úc Linh dịch sát gần anh, hỏi, “Ý là nói, giờ vẫn chưa thể xác định được Cát Tân là bị tà khí dính vào cơ thể hay quỷ bám trên người sao?” Nói tới đây, cô lại thấy hơi ngượng.
Lúc ấy vẻ mặt Cát Tân xanh tím, còn bị cô đấm một đấm, khuôn mặt đó vốn chẳng nhìn ra cái gì. Hơn nữa lúc ấy, Hề Từ cũng không thể cởi y phục của gã ra để xem xem trên người gã có vết kỳ lạ nào không nữa.
Sau đó cô thở dài, ‘Nếu có Mễ Thiên Sư ở đây thì tốt quá rồi” Mễ Thiên Sư nhưng là một nhân sĩ chuyên nghiệp, anh ấy nhất định có cách tìm ra bằng được.
Hề Từ nhìn cô một cái, nói tiếp, “Thực ra hôm nay ở bãi đỗ xe, anh phát hiện ra chỗ tối còn có một số ít quỷ quái bám theo Cát Tân nữa đó’
Úc Linh lại dịch sát anh hơn, hỏi, “Quỷ quái này đâu?”
“Ban ngày dương khí mạnh, chúng dĩ nhiên không thể gây ác được, chỉ đành giấu mình ở chỗ tối đợi thời cơ hành động. Anh nghĩ, chúng đi theo Cát Tân, nhiều nhất là kích phát ác niệm và không cam lòng trong lòng Cát Tân, phóng đại ác ý vốn có trong gã ra” Hề Từ kéo người như sắp dính chặt vào bả vai anh vào lòng ôm, vỗ nhẹ lên vai cô, tiếp tục nói suy đoán của mình.
Vùi trong lòng, Úc Linh nhanh chóng thấy máu như sống lại, cũng không sợ thảo luận chuyện này, tiếp tục hỏi tiếp.
“Anh nghĩ, những quỷ quái cấp thấp đó chỉ sợ là do con người đưa tới, đặt riêng bên cạnh Cát Tân, muốn hủy gã. Cát Tân không biết ở trong chỗ tối còn có thứ có thể công kích gã bất cứ lúc nào, mới khiến hành vi gã thất thường, làm ra rất nhiều chuyện không hợp với ước nguyện ban đầu. Loại quỷ quái cấp thấp này bình thường có ý thức, không dễ rời đi, anh nghĩ, có thể đưa số quỷ quái cấp thấp này tới bên cạnh Cát Tân, hẳn phải là người thường xuyên tiếp xúc với gã, khiến quỷ quái này quen hơi của Cát Tân, cứ thế đuổi theo gã tới”
Chuyện này rất dễ làm, có thể cho người đi tra chút chuyện Cát Tân bình thường hay giao lưu với người nào là được.
Úc Linh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý đã lâu không liên hệ, nói với anh ta, ‘Trợ lý Nguyễn, chuyện này kính nhờ anh, tôi hy vọng anh có thể mau chóng lấy được tin tức chuẩn xác’
“…. Biết rồi, Giang tiểu thư xin cứ yên tâm” Trợ lý toàn năng trả lời, trong lòng cảm thấy vị đại tiểu thư này rời đi ba tháng, trở lại đã đi tra một nghệ sỹ, chẳng nhẽ cố ấy có ý nghĩ gì không tưởng với người đó ư?
Sau khi gọi điện thoại xong, cô thấy Hề Từ nhìn qua thì ngoan ngoãn báo trước với anh, “Trợ lý Nguyễn là ba ba cho em một trợ lý toàn năng, năng lực được lắm, sau này cần gì thì chỉ cần tìm anh ấy là được rồi. Còn có một trợ lý Trần khác, là một phụ nữ, phụ trách chiếu cố cuộc sống của em’
Trừ người đó ra, thì còn có một dì người hầu nữa, nhưng bởi Hề Từ không thích người lạ tiến vào địa bàn của mình, nên sau khi trở lại B thị, Úc Linh cũng không bảo dì người hầu tới, dù sao đã có một Hề Từ toàn năng chiếu cố cô, không có người hầu cũng không sao.
So với tài nghệ nấu nướng của dì người hầu thì tài nghệ nấu ăn của Hề Từ lại càng tốt hơn nhiều, vì thế cô cũng không bảo dì người hầu tới.
Sau khi Hề Từ nghe xong, trong lòng bất giác cân nhắc tới cái gọi là trợ lý cuộc sống là làm gì, dựa theo mặt chữ thì hiểu rõ lắm, nhưng mà lúc trước thấy Úc Linh muốn tra một người gọi điện thoại cho trợ lý cuộc sống tìm, lại cảm thấy hơi có vẻ giống nhân tài toàn năng.
Đương nhiên, Hề Triển Vương sẽ không thừa nhận, vợ mình do mình chiếu cố, trợ lý cuộc sống là cái thá gì, đều phải dựa dẫm cả thôi.
Trợ lý Nguyễn không hổ là người giỏi, lúc chạng vạng tối đã tra ra được thứ Úc Linh cần.
Úc Linh nhìn tờ giấy tư liệu A4 có đóng dấu, mắt nhìn xuống người đại diện Vu An của Cát Tân, nhíu mày nói, ‘Vu An này có hiềm nghi lớn, tính tình Cát Tân không tốt, sẽ không nói sau khi tiến vào giới giải trí thì không giao lưu bạn bè gì, từ sau khi ký hợp đồng, lại ở ngay tại ký túc xá công ty, bình thường chỉ có người đại diện tìm anh ta, không lui tới với ai”
Hề Từ gật đầu, “Anh ta hiềm nghi lớn nhất, nhưng vẫn nên tự mình đi xem mới được”
Úc Linh lập tức ngẩng đầu nhìn anh, trầm mặc một lúc rồi hỏi, “Thật sự muốn đích thân đi nhìn sao?” Nhưng nghĩ đến An Như, cô lập tức nói, “Vậy đi thôi”
Tốt nhất là giải quyết sớm một chút đỡ để An Như phải gặp tai ương.
Hề Từ dĩ nhiên nhìn ra được sự sợ hãi trong lòng cô, nhưng vì An Như mà có năng lực dũng cảm đối mặt, bộ dạng nhỏ này có thể thấy càng thêm đáng yêu hơn bộ dáng lười biếng kia, không kìm được ôm chặt cô vào lòng, cọ cọ lên má cô, hỏi, ‘Cơm chiều muốn ăn gì?”
Úc Linh cứng ngắc người, họ chẳng phải đang nói chuyện về quỷ quái đó sao? Sao tự dưng lại chuyển sang ăn thế này?
Ngẩng đầu lên chạm phải đôi mắt xinh đẹp của anh, như bị ma quỷ ám vậy dướn lên hôn cắn nhẹ lên bờ môi anh, rồi mới nói, “Cái gì cũng được, anh cứ làm”
Hề Từ bế cô lên một lát, rồi mới đứng dậy đi xem trong tủ lạnh còn gì không, gọt cho cô trái tráo, rồi mới vào bếp bận rộn.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Úc Linh nhận được điện thoại của Du Lệ. Du Lệ hiện đang tham gia một show diễn thời trang ở Châu Âu, sau đó lại nhọc nhằn quay phim cổ trang, chắc phải một tháng sau mới về, nghe nói cô đã về B thị, trong lòng vừa thấy hâm mộ lại nuối tiếc.
“Chồng bồ đâu rồi? Cũng cùng về B thị đó chứ?”
“Ở đây”
“Đợi mình về B thị, các cậu mời mình về nhà làm khách nhé, cũng chẳng cần chiêu đãi gì nhiều, cứ bảo chồng cậu làm một bàn ăn để đãi là được” Du Lệ vừa chảy nước dãi vừa nói, lúc này quả thật hận không thể lên thẳng máy bay bay về.
“Đợi cậu về rồi hẵng hay, đừng có ăn mà béo quá đó, đỡ đến lúc đó người đại diện của cậu lại mắng mình” Úc Linh cười đáp.
Hai người buôn một lúc rồi mới gác điện thoại.
Úc Linh quay đầu tìm Hề Từ, thấy anh đang dọn vệ sinh trong bếp, đột nhiên phát hiện ra mình quả thật như rất lười, mãi sau mới tỉnh táo lại, đi vào bếp, hỏi anh xem có cần mình giúp gì không, kết quả dĩ nhiên không có hỏi, “Hề Từ, khi nào chúng mình ra khỏi nhà?”
“Chín giờ mới đi” Hề Từ vừa tẩy rửa bếp, vừa quay đầu nhìn cô cười, “Buổi tối âm khí nặng, yêu ma quỷ quái gì cũng tới, đến lúc đó có muốn hỏi gì cũng rõ hơn”
Úc Linh, “…” Chẳng nhẽ người này còn muốn túm quỷ hỏi đường nữa à?
Nói đến B thị cũng được coi như một cố đô duy nhất của Trung Quốc, từ xưa đến nay ở ngay trong cố đô này xảy ra không ít chuyện, là một tòa nhà bất kể dương gian hay âm phủ đều có rất nhiều chuyện phi thường xảy ra.
Đương nhiên, bởi nó có nhân khí vượng, hơn nữ còn có tổng bộ tổ Dị Văn trấn thủ ở đây, thực ra đám yêu ma quỷ quái không dám tác quái nơi này, bình thường đều rất cẩn thận ẩn mình, giống như lệ quỷ hoành hành ở núi Hoa La vậy, ở trong này gần như không nhìn thấy.
Tới chín giờ, Úc Linh và Hề Từ đi ra cửa.
/251
|