Kết quả kiểm tra dĩ nhiên đều tốt cả, bác sỹ lại kê cho ít thuốc an dưỡng, rồi cho họ về. Bà ngoại rất cao hứng bảo, “Các cháu xem, sức khỏe của bà thế nào? Mấy ngày nữa, thân thể được chăm sóc tốt, cũng tốt hơn, sẽ không còn choáng nữa, đỡ cho các cháu ngày nào cũng phải đưa bà tới bệnh viện”
“Bà!” Úc Linh quả thật đau lòng thở dài. Hiện giờ thân thể bà ngoại cơ bản là vấn đề từng giai đoạn lúc sáng lúc chiều, thỉnh thoảng đầu hơi choáng chút, nghe nói đầu không cung đủ máu khiến bị bệnh, chỉ cần chú ý chút thì sẽ không có vấn đề lớn gì.
Úc Linh rất lo, hỏi bác sỹ mấy lần, sau khi được khẳng định là không cần nằm viện nữa chỉ cần sau này chú ý hơn thì ổn, mới mang theo thuốc đỡ bà lên xe về nhà.
Bà ngoại như vừa đánh thắng một trận vậy, rất cao hứng, về nhà cũng không nghỉ ngơi luôn mà hứng lên chạy thẳng tới nhà thím Lục, giúp thím Lục chuẩn bị bánh kẹo cưới và quà để cho ngày mai Tống gia tới cầu hôn cần dùng.
Thím Lục cũng biết tình hình sức khỏe của bà, đâu dám bảo bà giúp, cứ khuyên bà về nghỉ đâu biết bà lại bực mình nên đành tùy bà.
“Bà như vậy thật không sao chứ?’ Úc Linh hơi lo lắng hỏi.
Hề Từ cười nói, “Ít nhất hiện giờ bà đang cao hứng, hơn nữa anh nghe người ta nói, người già thì cần phải bận rộn chút, đặc biệt là người hay bận bịu cả đời như bà, nếu để bà không có việc gì làm mà hưởng phúc thì ngược lại không thích”
Nửa đời trước bà ngoại vẫn ở trong thôn núi, suốt ngày từ lúc mặt trời mọc cho tới khi lặn, đều chăm sóc ba mẫu ruộng, tự cung tự cấp, quả thật chẳng phải người nhàn nhã gì, cho dù nhàn bà vẫn tìm cách để làm việc. Úc Linh thở dài, cũng kéo Hề Từ đi thẳng tới nhà thím Lục giúp.
Tuy cô chắc không giúp được gì nhiều nhưng vào góp vui cũng vẫn được, hơn nữa náo nhiệt đến thế, hiếm khi thấy trong thành, chỉ có các trưởng bối nông thôn mới hay duy trì tập tục náo nhiệt như vậy, thực ra lại khiến cô cảm thấy thú vị.
Không những cô thấy thú vị, mà hiện giờ kể cả Hề Từ cũng hiểu về nhân loại chút cũng thấy thú vị, hai vợ chồng đều hứng thú là tốt rồi.
Vì chuyện cầu hôn của Tống gia mà chú thím Úc Lục bận rộn chuẩn bị trước một ngày, mua này nọ, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn một đống trước một ngày, thậm chí còn mời mấy vị đầu bếp chuyên chuẩn bị đồ cưới đến nấu trong nhà, có thể thấy vô cùng coi trọng chuyện Tống gia tới cầu hôn.
Một ngày này Tống gia đến cầu hôn, bất kể là bạn bè người thân trong trấn hay ngoài thôn đều tới đây cả, người rất đông, vì thế còn mượn sân nhà hàng xóm chú thím Úc Lục để mở tiệc, dù gì mọi người đều là hàng xóm lâu năm cũng không để ý tới chuyện này.
Úc Linh và Hề Từ vì ở gần đó nên tới khá sớm, vì thế mới giúp đón khách.
“Ôi, thằng bé này là con cái nhà ai thế? Trông rất đẹp trai, Quan San à, đây là họ hàng nhà ai vậy?” Một bác gái thấy Hề Từ thì nhìn Úc Quan San cười hỏi.
“Bác ơi, đây là chồng em họ cháu, là cháu rể bên bà ngoại Bảy chúng ta đó” Úc Quan San cười đáp.
Bác gái kia vừa nghe kết hôn rồi, tuy vẫn nhiệt tình những cũng không còn chú ý nữa.
Nhưng hôm nay có nhiều trưởng bối tới, bất cứ ai nhìn thấy Hề Từ và Úc Linh đều hỏi một câu thằng bé nhà ai, hay con gái nhà ai, đã kết hôn hay chưa nữa. Hết cách rồi, người thế hệ trước bình thường nhà ai có con cháu gì đều tính hết ra, mỗi lần gặp mặt nói chuyện phiếm đều hỏi con cái họ thế nào, kết hôn chưa, hay chưa kết hôn, rồi giúp giới thiệu đối tượng linh tinh gì đó.
Bộ dạng Úc Linh và Hề Từ đều rất đẹp, hơn nữa khí chất khác hẳn các trường hợp ở đây, cũng chẳng trách mà nhóm các bác gái tới nhìn thấy đầu tiên, sau đó thì mở miệng hỏi. Rõ ràng nếu kết hôn rồi thì không cần lo gì nữa dĩ nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Tóm lại, do có một nhóm bác gái mồm năm miệng mười hỏi nên tình hình rất náo nhiệt.
Người trong thôn Ô Mạc cũng tới, lúc họ nhìn thấy Hề Từ, dù trước đó đã tiếp xúc qua với anh, đều sôi nổi nhiệt tình chào hỏi, trong lòng cũng thấy hơi lạ là sao Hề Từ lại ở chỗ này, rồi lại giúp đỡ chủ nhân tiếp khách nhiệt tình, cảm giác hơi không thích hợp lắm.
“Chị Úc Linh” Úc Quan Hương cao hứng chạy tới, nói với Úc Quan San, “Chị Quan San, chúc mừng chị, nhóm chị Quan Bình đã trở lại rồi à?’
Úc Quan San cười cám ơn một câu, “Chị ấy vẫn không rảnh để về, nhưng đợi tới hôn lễ của chị chắc chị ấy sẽ về”
Bên này ba chị em gái chuyện trò, còn bên kia thím Quyền và thím Lục lặng lẽ nói, “Bà để cho cháu Hề giúp bà tiếp đón khách đó à?’
Thím Úc Lục nghe xong thì cười nói, “Aizz, bà chắc vẫn chưa biết nhỉ? Hiện giờ cháu ấy là cháu rể của bà ngoại Bảy Quan San đó, cũng là cháu rể nhà họ Úc chúng ta, sao không thể giúp tôi tiếp đón khách được chứ?”
Thím Quyền lắp bắp kinh hãi, há hốc mồm không nói được câu nào.
Ánh mắt của bà cứ hết nhìn trên người Hề Từ lại chuyển sang người Úc Linh, tuy thầm thừa nhận trong lòng, hai người trẻ tuổi này nhìn bên ngoài rất xứng đôi, nhưng thân phận bọn họ thật không xứng mà. Năm đó, lúc mẹ Úc Linh qua đời, là hai vợ chồng họ cùng bà ngoại Úc đi vào thành gặp Úc Mẫn Mẫn lần cuối, tiếc là họ chậm chân nên vẫn không thể nhìn thấy mặt Úc Mẫn Mẫn lần cuối.
Lúc ấy trong tang lễ Úc Mẫn Mẫn, lần đầu tiên bà nhìn thấy cả đoàn người họ Giang, so họ với người nông thôn khác hẳn, cũng biết gia tài và địa vị nhà họ Giang hơn hẳn mấy đời nông dân nhà mình, nghe nói ở B thị, kẻ có thể so được với Giang gia rất ít.
Lúc đó mới hiểu ra vì sao Úc Mẫn Mẫn và Giang Vũ Thành lại đi tới nước này, trong lòng thầm tiếc và cũng không kìm được thở dài.
Còn Úc Linh là đứa con đầu tiên của Giang gia, cho dù không gặp hai người già họ Giang, nhưng chỉ cần Giang Vũ Thành nhận cô thì cô chính là đại tiểu thư độc nhất vô nhị của Giang gia, tương lai nghe nói còn có thể thừa kế tài sản Giang gia, sao lại có thể gả cho một người bình thường ở trong một thị trấn nhỏ chứ?
Thím Quyền vốn không ngờ được Úc Linh lại gả bừa cho con cái của một ai đó, bà hẳn là nghĩ cô như thiên kim tiểu thư ở gia đình hào môn hay diễn trên tivi vậy, gả cho một vương tử giàu có mới đúng. Cũng bởi thế sau khi biết Hề Từ và Úc Linh kết hôn, cả người thím Quyền cứ như nằm mơ vậy.
“Bà sao vậy?’ Chú Quyền đang đi vào gọi vợ giúp thấy bộ dạng hoảng hốt của bà, kỳ lạ hỏi, “Chắc bà không lo lắng chuyện kết hôn của Quan San, đang lo cho Quan Hương hả?”
“Đâu có, Quan Hương còn nhỏ mà, tôi muốn giữ nó ở lại mấy năm” Thím Quyền nói xong thì kéo ông sang một bên, hỏi nhỏ, “Ông Quyền này, tôi và ông nói xem, Úc Linh thế mà kết hôn với Hề Từ, chuyện này…. Nếu nhà họ Giang mà biết, không biết thế nào nữa nhỉ, có chia rẽ chúng không nữa ha? Tôi thấy chắc chắn là chia rẽ rồi! Thím Bảy cũng thật là, sao thế nào mà lại đồng ý chuyện hôn sự này chứ? Nếu cuối cùng phải ly hôn, kết quả còn không phải là bị ép buộc đó sao?”
Chú Quyền nghe xong cũng lắp bắp kinh hãi, ngẫm nghĩ bảo, ‘Hẳn là không sao đâu, nếu bà Úc Linh đồng ý, chắc Giang Vũ Thành cũng sẽ phải đồng ý thôi. Đúng rồi, tôi nghe nói sau khi Mẫn Mẫn đi, Giang Vũ Thành một mình gánh vác Giang gia, hiện giờ Giang gia là do nó định đoạt, chỉ cần nó nhận con rể là Hề Từ này thì những người khác tính gì”
Thím Quyền nửa tin nửa ngờ, trong lòng vẫn thấy lo, cảm thấy Úc Linh từ nhỏ không có mẹ đã đáng thương lắm rồi, nếu cả người muốn gả không ai thích nữa thì bà cô ấy chẳng phải đau lòng muốn chết đó sao.
Thật sự quá đáng mà!
Chú Quyền vỗ vỗ bà, bảo bà đừng nghĩ quá nhiều rồi kéo bà đi giúp. Người nhà họ Tống đến trưa thì tới, mở mấy chiếc xe, mang đến mười người cầu hôn, hiện trường càng thêm náo nhiệt.
Cảnh náo nhiệt này vẫn tiếp tục diễn ra tới chạng vạng tối, sau khi tiễn cả đoàn người nhà họ Tống về, mới dần đi ngủ.
Bà ngoại đi theo giúp việc vặt, ai cũng biết sức khỏe bà không tốt, muốn để cho bà nghỉ ngơi chút, nhưng bà lại nhất định không chịu, thấy bà có vẻ thoải mái nên mọi người đành tùy bà.
Một nhà thím Quyền vẫn chưa về thôn với mọi người, định ở lại một đêm trong thị trấn, tính sẽ ngủ ở nhà chú Thẩm. Chú Quyền và chú Úc Lục là anh em thân thiết, một nhà chú Quyền tới thị trấn định bàn chuyện gì đó, phần lớn đều tới ở tại nhà thím Lục, vốn đã thành quen.
Thím Quyền mượn cơ hội kéo bà ngoại lại nói chuyện, cười bảo, ‘Bà Bảy à, nhìn sức khỏe của bà tốt lên tôi vui lắm, lúc trước cũng định tới bệnh viện thăm bà, không ngờ lại bận việc quá, hơn nữa đứa bé Úc Linh này nói trong điện thoại bảo chúng tôi không cần phiền như thế, nên da mặt dày mới không tới thăm bà được”
“Không sao là không sao mà, tôi vẫn khỏe, các người ai ai cũng đều làm như bà già này sắp chết rồi vậy đó, tôi mới tức thôi”
Ha người cười ha ha nói chuyện một lúc, thím Quyền mới hỏi nhỏ, “Bà Bảy này, chuyện kết hôn của Úc Linh và anh bạn trẻ Hề, cha Úc Linh nó đã biết chưa?”
“Chưa” Nói đến đây, bà ngoại lại thở dài, vì lúc cháu gái ngoại kết hôn, đến cả bà cũng không biết nữa là. Đứa bé này lại mạnh mẽ đến thế, chắc chắn là Giang gia dạy dỗ không tốt, nên biết Mẫn Mẫn nhà bà đến giờ rất biết điều, cho tới tận giờ chưa bao giờ tùy hứng quá.
Thím Quyền hơi lo lắng, hỏi, “Nếu sau này Giang gia phản đối vậy phải làm sao đây?’
“Đến lúc đó thì phải xem Giang Vũ Thành thế nào, nếu cả nó cũng phản đối, bà già tôi đây sẽ tới B thị tìm nó, hỏi nó một chút xem năm đó lúc Mẫn Mẫn qua đời nó nói gì có còn nhớ không?” Vẻ mặt bà ngoại nổi giận đùng đùng, cứ như sẽ đi B thị tìm người tính sổ ngay vậy.
Thím Quyền nhớ tới bộ dạng Giang Vũ Thành lúc ở lễ tang Úc Mẫn Mẫn, cũng không rõ hiện giờ hiện giờ ông thế nào nữa, có phải vẫn còn kính trọng bà ngoại trước sau như một không nữa. Nếu mà còn kính trọng thì thật ra không lo lắng quá.
Lo lắng chuyện này một lát thì cũng vô dụng, chỉ đành bỏ qua một bên, thím Quyền hỏi bà ngoại sau này quyết định về nghỉ ở đâu, “Hiện giờ bà đã có cháu rể bên cạnh rồi, tôi vẫn coi Úc Linh và cháu trai Hề là những đứa bé hiếu thuận, sau này bà về ở cùng hai đứa hưởng phúc là được rồi, chắc không về thôn nữa hả? Đúng rồi, Hề tiểu ca ở thị trấn này đều có nhà cả, sau này các người muốn nghỉ ở đâu thế? Hay là đi cùng Úc Linh đi ở B thị đi?”
Bà ngoại lắc đầu nói giận dữ, “Hơn nửa đời tôi đều long đong lận đận trong thôn, đã quen rồi, rất luyến tiếc bỏ đi. Đợi sức khỏe tôi khá hơn nhiều, tôi trở về thôn, để cho bọn trẻ chúng nó tự đi làm chuyện của chúng, cũng không vì bà lão sắp chết này làm chậm trễ chúng”
Với quyết định bà ngoại, thím Quyền thực ra không lạ, bà từ trước tới nay đều cố chấp thế, không muốn liên luyện người khác, vì thế cả đời này mới sống mệt mỏi như thế.
Đợi Úc Linh và Hề Từ cùng tới đón bà ngoại, về nhà, thím Quyền nhìn nhìn hai người trẻ tuổi, trong lòng không kìm được buông tiếng thở dài, vẫn cảm thấy bọn họ sau này chắc sẽ bị Giang gia chia rẽ thôi.
“Chú Quyền, thím Quyền, hay các chú thím ở lại thị trấn chơi mấy ngày nữa đi ạ, cũng đến nhà chúng cháu chơi tý đi” Úc Linh nói.
Thím Quyền cười đáp, ‘Aizz, có rảnh cũng sẽ đi”
Đợi cả ba đi rồi, Úc Quan Hương tiến đến bên mẹ hỏi, “Mẹ à, chị Úc Linh thật sự đã kết hôn với Hề tiên sinh rồi sao?”
Thím Quyền gật đầu, thấy vẻ mặt bộ dáng mất mát của cô nàng, vỗ nhẹ lên đầu cô nàng một cái, “Còn không thật hả? Con thế này là sao?”
Úc Quan Hương xoa xoa đầu, phụng phịu chạy loạn ra. Cô nàng vốn thấy Hề Từ rất đẹp trai, trong lòng cũng thấy thích thích, ai ngờ chỉ trong nháy mắt đã biến thành anh rể họ của mình, cảm giác này thật là…..khó nói nên lời.
Thôi quên đi, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi, quả nhiên là xuống tay trước, xuống tay sau sẽ gặp tai ương mà.
***
Về đến nhà Úc Linh nhìn bà chằm chằm thở dài, bất giác thấy lạ hỏi, “Bà ơi, bà nhìn cháu thở dài làm gì? Chẳng lẽ bộ dạng cháu khiến người ta nhìn mà thấy chán thở dài sao ạ? Rõ ràng cháu nhìn rất giống mẹ cháu mà”
Bà ngoại bị lời cô nói phì cười, đưa tay gõ nhẹ cô chút, “Cái con cháu này, nói bậy gì thế? Bà bị cháu tính tình chẳng biết giống ai làm loạn, cũng không rõ tính cháu sao lại nuôi dạy thành…..” Sau đó tự ngầm bổ sung một câu trong lòng, chắc chắn là do Giang gia nuôi dạy không tốt, đều do Giang Vũ Thành cả, nhất định là do nó không chăm sóc đứa nhỏ tốt mà.
Úc Linh nhún nhún vai, thấy còn sớm nên đi dạo trong viện. Hề Từ đang tưới hoa.
Bình thường lúc anh ở nhà, còn nhiều thời gian rảnh đều do anh tự mình chăm sóc đám hoa cỏ này, chỉ có những lúc bận rộn mới bảo vẹt kim cương giúp tưới hoa, còn chuyện bắt sâu gì đó hả, đã có Hề Triển Vương rồi, sao có con sâu nào dám đến cắn hoa cỏ chứ?
Vẹt kim cương đứng trên giá treo ở hành lang, nhìn thấy Úc Linh thì mở miệng nói, “Người đẹp, hôm nay cầu hôn thế nào? Thành công không? Náo nhiệt không? Cô thích kiểu cầu hồn thế nào, bảo Hề Triển Vương cũng đi nhà cô cầu hôn đi”
Úc Linh vốn không muốn cười, nhưng bị tiếng huyên náo của tiểu điểu yêu này làm cho phì cười, “Chúng tôi kết hôn rồi, còn cầu hôn gì chứ?”
“Có gì quan trọng đâu? Cái này các người gọi là lên xe trước, mới mua vé bổ sung sau thôi mà” Vẹt kim cương nói rất có lý, “Mua vé bổ sung thì cũng cần phải để ý hình thức chứ, nếu hình thức mua vé khó coi lại còn chẳng bị người ta cười cho thối mũi à. Nhưng cô yên tâm đi, Hề Triển Vương giàu có lắm, tuyệt đối có thể bổ sung nhiều nhất là ngân phiếu đó đó”
Úc Linh, “…”
“Nói vớ vẩn gì thế?” Hề Từ đi tới, bóp bình nước tưới cho vẹt kim cương, khiến nó phun cạc cạc ầm ầm bay loạn lên, rồi mới nhìn về phía Úc Linh. Úc Linh lại cười vô cùng vui vẻ.
Không phải là dạng lãnh đạm trầm mặc, cũng không phải dạng bị quỷ dọa sợ hãi thần sắc đờ đẫn, lại càng không phải bộ dạng lạnh lẽo cao ngạo như trước, mà là một nụ cười vô cùng thoải mái, sáng chói, cả khuôn mặt như ngời lên trong ánh tịch dương, khiến anh không kìm được cũng nhếch miệng lên cười.
Vẹt kim cương vỗ vỗ cánh dính nước, lại tiếp tục huyên náo, “Hề Triển Vương, điểu thật ra đã sống ở trong cuộc sống loài người rất lâu rồi, cũng biết nhiều hơn ngài, người đẹp nhân loại có rất nhiều thói hư tật xấu, điểu không phải nói ngài đâu, hơn nữa bọn họ vô cùng để ý, tuy nói tiền không phải vạn năng nhưng có nhiều thời điểm tiền cũng có thể giải quyết tất cả, vì thế từ giờ trở đi, ngài phải cố kiếm thật nhiều tiền vào, không những muốn nuôi gia đình, mà còn giữ thể diện cho bà vợ nhà ngài nữa đó”
“Giữ thể diện hả?” Hề Từ hỏi nghi hoặc.
“Đúng vậy….” Vẹt kim cương càng thêm dũng cảm, quyết định cất giọng đầy cao ngạo nói vống lên, dạy dỗ một lần cho Hề Triển Vương biết tập tính của nhân loại mà anh chưa bao giờ để ý tới, để cho anh phải làm hết phận sự của một đại yêu vương có đầy đủ tư cách.
Úc Linh dựa vào cột hành lang, khoanh tay lại nhìn vô cùng hứng thú, đột nhiên cảm thấy, loại yêu giống thế cũng chẳng kinh khủng gì, ít nhất cái con tiểu điểu yêu này cũng cực kỳ đáng yêu mà.
“Bà!” Úc Linh quả thật đau lòng thở dài. Hiện giờ thân thể bà ngoại cơ bản là vấn đề từng giai đoạn lúc sáng lúc chiều, thỉnh thoảng đầu hơi choáng chút, nghe nói đầu không cung đủ máu khiến bị bệnh, chỉ cần chú ý chút thì sẽ không có vấn đề lớn gì.
Úc Linh rất lo, hỏi bác sỹ mấy lần, sau khi được khẳng định là không cần nằm viện nữa chỉ cần sau này chú ý hơn thì ổn, mới mang theo thuốc đỡ bà lên xe về nhà.
Bà ngoại như vừa đánh thắng một trận vậy, rất cao hứng, về nhà cũng không nghỉ ngơi luôn mà hứng lên chạy thẳng tới nhà thím Lục, giúp thím Lục chuẩn bị bánh kẹo cưới và quà để cho ngày mai Tống gia tới cầu hôn cần dùng.
Thím Lục cũng biết tình hình sức khỏe của bà, đâu dám bảo bà giúp, cứ khuyên bà về nghỉ đâu biết bà lại bực mình nên đành tùy bà.
“Bà như vậy thật không sao chứ?’ Úc Linh hơi lo lắng hỏi.
Hề Từ cười nói, “Ít nhất hiện giờ bà đang cao hứng, hơn nữa anh nghe người ta nói, người già thì cần phải bận rộn chút, đặc biệt là người hay bận bịu cả đời như bà, nếu để bà không có việc gì làm mà hưởng phúc thì ngược lại không thích”
Nửa đời trước bà ngoại vẫn ở trong thôn núi, suốt ngày từ lúc mặt trời mọc cho tới khi lặn, đều chăm sóc ba mẫu ruộng, tự cung tự cấp, quả thật chẳng phải người nhàn nhã gì, cho dù nhàn bà vẫn tìm cách để làm việc. Úc Linh thở dài, cũng kéo Hề Từ đi thẳng tới nhà thím Lục giúp.
Tuy cô chắc không giúp được gì nhiều nhưng vào góp vui cũng vẫn được, hơn nữa náo nhiệt đến thế, hiếm khi thấy trong thành, chỉ có các trưởng bối nông thôn mới hay duy trì tập tục náo nhiệt như vậy, thực ra lại khiến cô cảm thấy thú vị.
Không những cô thấy thú vị, mà hiện giờ kể cả Hề Từ cũng hiểu về nhân loại chút cũng thấy thú vị, hai vợ chồng đều hứng thú là tốt rồi.
Vì chuyện cầu hôn của Tống gia mà chú thím Úc Lục bận rộn chuẩn bị trước một ngày, mua này nọ, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn một đống trước một ngày, thậm chí còn mời mấy vị đầu bếp chuyên chuẩn bị đồ cưới đến nấu trong nhà, có thể thấy vô cùng coi trọng chuyện Tống gia tới cầu hôn.
Một ngày này Tống gia đến cầu hôn, bất kể là bạn bè người thân trong trấn hay ngoài thôn đều tới đây cả, người rất đông, vì thế còn mượn sân nhà hàng xóm chú thím Úc Lục để mở tiệc, dù gì mọi người đều là hàng xóm lâu năm cũng không để ý tới chuyện này.
Úc Linh và Hề Từ vì ở gần đó nên tới khá sớm, vì thế mới giúp đón khách.
“Ôi, thằng bé này là con cái nhà ai thế? Trông rất đẹp trai, Quan San à, đây là họ hàng nhà ai vậy?” Một bác gái thấy Hề Từ thì nhìn Úc Quan San cười hỏi.
“Bác ơi, đây là chồng em họ cháu, là cháu rể bên bà ngoại Bảy chúng ta đó” Úc Quan San cười đáp.
Bác gái kia vừa nghe kết hôn rồi, tuy vẫn nhiệt tình những cũng không còn chú ý nữa.
Nhưng hôm nay có nhiều trưởng bối tới, bất cứ ai nhìn thấy Hề Từ và Úc Linh đều hỏi một câu thằng bé nhà ai, hay con gái nhà ai, đã kết hôn hay chưa nữa. Hết cách rồi, người thế hệ trước bình thường nhà ai có con cháu gì đều tính hết ra, mỗi lần gặp mặt nói chuyện phiếm đều hỏi con cái họ thế nào, kết hôn chưa, hay chưa kết hôn, rồi giúp giới thiệu đối tượng linh tinh gì đó.
Bộ dạng Úc Linh và Hề Từ đều rất đẹp, hơn nữa khí chất khác hẳn các trường hợp ở đây, cũng chẳng trách mà nhóm các bác gái tới nhìn thấy đầu tiên, sau đó thì mở miệng hỏi. Rõ ràng nếu kết hôn rồi thì không cần lo gì nữa dĩ nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Tóm lại, do có một nhóm bác gái mồm năm miệng mười hỏi nên tình hình rất náo nhiệt.
Người trong thôn Ô Mạc cũng tới, lúc họ nhìn thấy Hề Từ, dù trước đó đã tiếp xúc qua với anh, đều sôi nổi nhiệt tình chào hỏi, trong lòng cũng thấy hơi lạ là sao Hề Từ lại ở chỗ này, rồi lại giúp đỡ chủ nhân tiếp khách nhiệt tình, cảm giác hơi không thích hợp lắm.
“Chị Úc Linh” Úc Quan Hương cao hứng chạy tới, nói với Úc Quan San, “Chị Quan San, chúc mừng chị, nhóm chị Quan Bình đã trở lại rồi à?’
Úc Quan San cười cám ơn một câu, “Chị ấy vẫn không rảnh để về, nhưng đợi tới hôn lễ của chị chắc chị ấy sẽ về”
Bên này ba chị em gái chuyện trò, còn bên kia thím Quyền và thím Lục lặng lẽ nói, “Bà để cho cháu Hề giúp bà tiếp đón khách đó à?’
Thím Úc Lục nghe xong thì cười nói, “Aizz, bà chắc vẫn chưa biết nhỉ? Hiện giờ cháu ấy là cháu rể của bà ngoại Bảy Quan San đó, cũng là cháu rể nhà họ Úc chúng ta, sao không thể giúp tôi tiếp đón khách được chứ?”
Thím Quyền lắp bắp kinh hãi, há hốc mồm không nói được câu nào.
Ánh mắt của bà cứ hết nhìn trên người Hề Từ lại chuyển sang người Úc Linh, tuy thầm thừa nhận trong lòng, hai người trẻ tuổi này nhìn bên ngoài rất xứng đôi, nhưng thân phận bọn họ thật không xứng mà. Năm đó, lúc mẹ Úc Linh qua đời, là hai vợ chồng họ cùng bà ngoại Úc đi vào thành gặp Úc Mẫn Mẫn lần cuối, tiếc là họ chậm chân nên vẫn không thể nhìn thấy mặt Úc Mẫn Mẫn lần cuối.
Lúc ấy trong tang lễ Úc Mẫn Mẫn, lần đầu tiên bà nhìn thấy cả đoàn người họ Giang, so họ với người nông thôn khác hẳn, cũng biết gia tài và địa vị nhà họ Giang hơn hẳn mấy đời nông dân nhà mình, nghe nói ở B thị, kẻ có thể so được với Giang gia rất ít.
Lúc đó mới hiểu ra vì sao Úc Mẫn Mẫn và Giang Vũ Thành lại đi tới nước này, trong lòng thầm tiếc và cũng không kìm được thở dài.
Còn Úc Linh là đứa con đầu tiên của Giang gia, cho dù không gặp hai người già họ Giang, nhưng chỉ cần Giang Vũ Thành nhận cô thì cô chính là đại tiểu thư độc nhất vô nhị của Giang gia, tương lai nghe nói còn có thể thừa kế tài sản Giang gia, sao lại có thể gả cho một người bình thường ở trong một thị trấn nhỏ chứ?
Thím Quyền vốn không ngờ được Úc Linh lại gả bừa cho con cái của một ai đó, bà hẳn là nghĩ cô như thiên kim tiểu thư ở gia đình hào môn hay diễn trên tivi vậy, gả cho một vương tử giàu có mới đúng. Cũng bởi thế sau khi biết Hề Từ và Úc Linh kết hôn, cả người thím Quyền cứ như nằm mơ vậy.
“Bà sao vậy?’ Chú Quyền đang đi vào gọi vợ giúp thấy bộ dạng hoảng hốt của bà, kỳ lạ hỏi, “Chắc bà không lo lắng chuyện kết hôn của Quan San, đang lo cho Quan Hương hả?”
“Đâu có, Quan Hương còn nhỏ mà, tôi muốn giữ nó ở lại mấy năm” Thím Quyền nói xong thì kéo ông sang một bên, hỏi nhỏ, “Ông Quyền này, tôi và ông nói xem, Úc Linh thế mà kết hôn với Hề Từ, chuyện này…. Nếu nhà họ Giang mà biết, không biết thế nào nữa nhỉ, có chia rẽ chúng không nữa ha? Tôi thấy chắc chắn là chia rẽ rồi! Thím Bảy cũng thật là, sao thế nào mà lại đồng ý chuyện hôn sự này chứ? Nếu cuối cùng phải ly hôn, kết quả còn không phải là bị ép buộc đó sao?”
Chú Quyền nghe xong cũng lắp bắp kinh hãi, ngẫm nghĩ bảo, ‘Hẳn là không sao đâu, nếu bà Úc Linh đồng ý, chắc Giang Vũ Thành cũng sẽ phải đồng ý thôi. Đúng rồi, tôi nghe nói sau khi Mẫn Mẫn đi, Giang Vũ Thành một mình gánh vác Giang gia, hiện giờ Giang gia là do nó định đoạt, chỉ cần nó nhận con rể là Hề Từ này thì những người khác tính gì”
Thím Quyền nửa tin nửa ngờ, trong lòng vẫn thấy lo, cảm thấy Úc Linh từ nhỏ không có mẹ đã đáng thương lắm rồi, nếu cả người muốn gả không ai thích nữa thì bà cô ấy chẳng phải đau lòng muốn chết đó sao.
Thật sự quá đáng mà!
Chú Quyền vỗ vỗ bà, bảo bà đừng nghĩ quá nhiều rồi kéo bà đi giúp. Người nhà họ Tống đến trưa thì tới, mở mấy chiếc xe, mang đến mười người cầu hôn, hiện trường càng thêm náo nhiệt.
Cảnh náo nhiệt này vẫn tiếp tục diễn ra tới chạng vạng tối, sau khi tiễn cả đoàn người nhà họ Tống về, mới dần đi ngủ.
Bà ngoại đi theo giúp việc vặt, ai cũng biết sức khỏe bà không tốt, muốn để cho bà nghỉ ngơi chút, nhưng bà lại nhất định không chịu, thấy bà có vẻ thoải mái nên mọi người đành tùy bà.
Một nhà thím Quyền vẫn chưa về thôn với mọi người, định ở lại một đêm trong thị trấn, tính sẽ ngủ ở nhà chú Thẩm. Chú Quyền và chú Úc Lục là anh em thân thiết, một nhà chú Quyền tới thị trấn định bàn chuyện gì đó, phần lớn đều tới ở tại nhà thím Lục, vốn đã thành quen.
Thím Quyền mượn cơ hội kéo bà ngoại lại nói chuyện, cười bảo, ‘Bà Bảy à, nhìn sức khỏe của bà tốt lên tôi vui lắm, lúc trước cũng định tới bệnh viện thăm bà, không ngờ lại bận việc quá, hơn nữa đứa bé Úc Linh này nói trong điện thoại bảo chúng tôi không cần phiền như thế, nên da mặt dày mới không tới thăm bà được”
“Không sao là không sao mà, tôi vẫn khỏe, các người ai ai cũng đều làm như bà già này sắp chết rồi vậy đó, tôi mới tức thôi”
Ha người cười ha ha nói chuyện một lúc, thím Quyền mới hỏi nhỏ, “Bà Bảy này, chuyện kết hôn của Úc Linh và anh bạn trẻ Hề, cha Úc Linh nó đã biết chưa?”
“Chưa” Nói đến đây, bà ngoại lại thở dài, vì lúc cháu gái ngoại kết hôn, đến cả bà cũng không biết nữa là. Đứa bé này lại mạnh mẽ đến thế, chắc chắn là Giang gia dạy dỗ không tốt, nên biết Mẫn Mẫn nhà bà đến giờ rất biết điều, cho tới tận giờ chưa bao giờ tùy hứng quá.
Thím Quyền hơi lo lắng, hỏi, “Nếu sau này Giang gia phản đối vậy phải làm sao đây?’
“Đến lúc đó thì phải xem Giang Vũ Thành thế nào, nếu cả nó cũng phản đối, bà già tôi đây sẽ tới B thị tìm nó, hỏi nó một chút xem năm đó lúc Mẫn Mẫn qua đời nó nói gì có còn nhớ không?” Vẻ mặt bà ngoại nổi giận đùng đùng, cứ như sẽ đi B thị tìm người tính sổ ngay vậy.
Thím Quyền nhớ tới bộ dạng Giang Vũ Thành lúc ở lễ tang Úc Mẫn Mẫn, cũng không rõ hiện giờ hiện giờ ông thế nào nữa, có phải vẫn còn kính trọng bà ngoại trước sau như một không nữa. Nếu mà còn kính trọng thì thật ra không lo lắng quá.
Lo lắng chuyện này một lát thì cũng vô dụng, chỉ đành bỏ qua một bên, thím Quyền hỏi bà ngoại sau này quyết định về nghỉ ở đâu, “Hiện giờ bà đã có cháu rể bên cạnh rồi, tôi vẫn coi Úc Linh và cháu trai Hề là những đứa bé hiếu thuận, sau này bà về ở cùng hai đứa hưởng phúc là được rồi, chắc không về thôn nữa hả? Đúng rồi, Hề tiểu ca ở thị trấn này đều có nhà cả, sau này các người muốn nghỉ ở đâu thế? Hay là đi cùng Úc Linh đi ở B thị đi?”
Bà ngoại lắc đầu nói giận dữ, “Hơn nửa đời tôi đều long đong lận đận trong thôn, đã quen rồi, rất luyến tiếc bỏ đi. Đợi sức khỏe tôi khá hơn nhiều, tôi trở về thôn, để cho bọn trẻ chúng nó tự đi làm chuyện của chúng, cũng không vì bà lão sắp chết này làm chậm trễ chúng”
Với quyết định bà ngoại, thím Quyền thực ra không lạ, bà từ trước tới nay đều cố chấp thế, không muốn liên luyện người khác, vì thế cả đời này mới sống mệt mỏi như thế.
Đợi Úc Linh và Hề Từ cùng tới đón bà ngoại, về nhà, thím Quyền nhìn nhìn hai người trẻ tuổi, trong lòng không kìm được buông tiếng thở dài, vẫn cảm thấy bọn họ sau này chắc sẽ bị Giang gia chia rẽ thôi.
“Chú Quyền, thím Quyền, hay các chú thím ở lại thị trấn chơi mấy ngày nữa đi ạ, cũng đến nhà chúng cháu chơi tý đi” Úc Linh nói.
Thím Quyền cười đáp, ‘Aizz, có rảnh cũng sẽ đi”
Đợi cả ba đi rồi, Úc Quan Hương tiến đến bên mẹ hỏi, “Mẹ à, chị Úc Linh thật sự đã kết hôn với Hề tiên sinh rồi sao?”
Thím Quyền gật đầu, thấy vẻ mặt bộ dáng mất mát của cô nàng, vỗ nhẹ lên đầu cô nàng một cái, “Còn không thật hả? Con thế này là sao?”
Úc Quan Hương xoa xoa đầu, phụng phịu chạy loạn ra. Cô nàng vốn thấy Hề Từ rất đẹp trai, trong lòng cũng thấy thích thích, ai ngờ chỉ trong nháy mắt đã biến thành anh rể họ của mình, cảm giác này thật là…..khó nói nên lời.
Thôi quên đi, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi, quả nhiên là xuống tay trước, xuống tay sau sẽ gặp tai ương mà.
***
Về đến nhà Úc Linh nhìn bà chằm chằm thở dài, bất giác thấy lạ hỏi, “Bà ơi, bà nhìn cháu thở dài làm gì? Chẳng lẽ bộ dạng cháu khiến người ta nhìn mà thấy chán thở dài sao ạ? Rõ ràng cháu nhìn rất giống mẹ cháu mà”
Bà ngoại bị lời cô nói phì cười, đưa tay gõ nhẹ cô chút, “Cái con cháu này, nói bậy gì thế? Bà bị cháu tính tình chẳng biết giống ai làm loạn, cũng không rõ tính cháu sao lại nuôi dạy thành…..” Sau đó tự ngầm bổ sung một câu trong lòng, chắc chắn là do Giang gia nuôi dạy không tốt, đều do Giang Vũ Thành cả, nhất định là do nó không chăm sóc đứa nhỏ tốt mà.
Úc Linh nhún nhún vai, thấy còn sớm nên đi dạo trong viện. Hề Từ đang tưới hoa.
Bình thường lúc anh ở nhà, còn nhiều thời gian rảnh đều do anh tự mình chăm sóc đám hoa cỏ này, chỉ có những lúc bận rộn mới bảo vẹt kim cương giúp tưới hoa, còn chuyện bắt sâu gì đó hả, đã có Hề Triển Vương rồi, sao có con sâu nào dám đến cắn hoa cỏ chứ?
Vẹt kim cương đứng trên giá treo ở hành lang, nhìn thấy Úc Linh thì mở miệng nói, “Người đẹp, hôm nay cầu hôn thế nào? Thành công không? Náo nhiệt không? Cô thích kiểu cầu hồn thế nào, bảo Hề Triển Vương cũng đi nhà cô cầu hôn đi”
Úc Linh vốn không muốn cười, nhưng bị tiếng huyên náo của tiểu điểu yêu này làm cho phì cười, “Chúng tôi kết hôn rồi, còn cầu hôn gì chứ?”
“Có gì quan trọng đâu? Cái này các người gọi là lên xe trước, mới mua vé bổ sung sau thôi mà” Vẹt kim cương nói rất có lý, “Mua vé bổ sung thì cũng cần phải để ý hình thức chứ, nếu hình thức mua vé khó coi lại còn chẳng bị người ta cười cho thối mũi à. Nhưng cô yên tâm đi, Hề Triển Vương giàu có lắm, tuyệt đối có thể bổ sung nhiều nhất là ngân phiếu đó đó”
Úc Linh, “…”
“Nói vớ vẩn gì thế?” Hề Từ đi tới, bóp bình nước tưới cho vẹt kim cương, khiến nó phun cạc cạc ầm ầm bay loạn lên, rồi mới nhìn về phía Úc Linh. Úc Linh lại cười vô cùng vui vẻ.
Không phải là dạng lãnh đạm trầm mặc, cũng không phải dạng bị quỷ dọa sợ hãi thần sắc đờ đẫn, lại càng không phải bộ dạng lạnh lẽo cao ngạo như trước, mà là một nụ cười vô cùng thoải mái, sáng chói, cả khuôn mặt như ngời lên trong ánh tịch dương, khiến anh không kìm được cũng nhếch miệng lên cười.
Vẹt kim cương vỗ vỗ cánh dính nước, lại tiếp tục huyên náo, “Hề Triển Vương, điểu thật ra đã sống ở trong cuộc sống loài người rất lâu rồi, cũng biết nhiều hơn ngài, người đẹp nhân loại có rất nhiều thói hư tật xấu, điểu không phải nói ngài đâu, hơn nữa bọn họ vô cùng để ý, tuy nói tiền không phải vạn năng nhưng có nhiều thời điểm tiền cũng có thể giải quyết tất cả, vì thế từ giờ trở đi, ngài phải cố kiếm thật nhiều tiền vào, không những muốn nuôi gia đình, mà còn giữ thể diện cho bà vợ nhà ngài nữa đó”
“Giữ thể diện hả?” Hề Từ hỏi nghi hoặc.
“Đúng vậy….” Vẹt kim cương càng thêm dũng cảm, quyết định cất giọng đầy cao ngạo nói vống lên, dạy dỗ một lần cho Hề Triển Vương biết tập tính của nhân loại mà anh chưa bao giờ để ý tới, để cho anh phải làm hết phận sự của một đại yêu vương có đầy đủ tư cách.
Úc Linh dựa vào cột hành lang, khoanh tay lại nhìn vô cùng hứng thú, đột nhiên cảm thấy, loại yêu giống thế cũng chẳng kinh khủng gì, ít nhất cái con tiểu điểu yêu này cũng cực kỳ đáng yêu mà.
/251
|