Máu tanh ngập trời, Úc Linh có chút buồn nôn, nhưng cô vẫn cố nhịn xuống, nín thở đi theo sau Hề Từ.
Thần sắc Hề Từ lạnh lùng, khuôn mặt yêu dẫu bao phủ một lớp sương lạnh, lộ ra hương vị lạnh thấu, khiến người ta không kìm được tim đập nhanh không dám tới gần anh.
Tra xét liên tục mấy chỗ, đều là thi thể động vật, khác động vật bình thường, thoạt nhìn đều là loại to lớn, Úc Linh cảm thấy những động vật chết này hẳn là yêu. Là ai tàn nhẫn giết nhiều yêu như thế, thậm chí còn lột cả da một số yêu nữa?
Mãi cho đến khi đi tới gần rừng cây ở đó, trong một bụi gai, còn phát hiện ra ở đây giấu một con lợn rừng thương tích đầy mình.
Lợn rừng đen vô cùng béo tốt, da dày thịt béo, nhét thẳng vào trong bụi gai, mà bụi gai này không cách nào để lại vết thương trên người nó. Nhưng trên người nó không ít vết thương, thậm chí có mấy chỗ còn thấy cả xương, có ít gai chọc vào miệng vết thương khiến nó đau đến mức thở hộc ra.
Lợn rừng đen nấp ở đó, vừa chịu đau, mãi đến khi gặp Hề Triển Vương, cuối cùng không kìm được rơi lệ, vẻ mặt như nhìn thấy người thân vậy.
Nếu không phải nó đang rúc trong bụi gai, Úc Linh cảm giác con lợn rừng đen này có khả năng còn có thể chạy bổ nhào lên người Hề Từ nữa.
Lợn rừng đen tru lên vô cùng thê thảm, toàn bộ núi rừng chấn động.
“Câm miệng!” Hề Từ quát.
Lợn rừng đen lập tức ngừng gào, dùng cặp mắt ướt át nhìn anh, vẻ mặt đầy uất ức.
Hề Từ đạp nhẹ lên đầu nó một cái, nói, “Đi ra được thì đi ra, rồi đi tìm Lâm Tam lấy thuốc cho”
Lợn rừng đen hướng anh ừ một câu, rồi như đã báo cáo xong cái gì, chui từ trong bụi gai ra, trên đường miệng vết thương toạc ra, vừa lặng lẽ rơi lệ không dám kêu.
Hề Triển Vương không thích nghe tiếng kêu gào ầm ĩ của chúng, chúng vẫn hiểu.
Cuối cùng lợn rừng đen cũng đi ra, Úc Linh nhìn thấy rõ vết thương trên người nó, thoạt nhìn như bị móng động vật cào, bất giác rùng mình. Con lợn rừng này cô đã gặp mấy lần, gai rừng rất khó để lại vết thương trên người nó, có thể thấy thứ đồ làm nó bị thương sắc bén tới mức nào.
Ngay lúc cô đang nhìn lợn rừng, con lợn rừng đen kia cũng dùng cặp mắt đen như hạt đậu nhìn thấy cô, vẻ mặt thèm thuồng nhỏ dãi.
Úc Linh còn chưa kịp biểu đạt tâm tình thì đã bị tâm tư con lợn rừng mơ thèm, vẻ mặt Hề Từ khó chịu đá nó một đá, hơn nữa cú đá này cực kỳ thô bạo.
“Lại nhìn nữa cẩn thận ta móc mắt ngươi”
Lợn rừng đen lập tức cúi đầu, thu rãi dớt thèm thuồng lại.
Lúc này, truyền đến một trận tiếng sàn sạt tới, chỉ lát sau thì thấy Lâm Đạt dẫn theo một thiếu niên diện mạo xinh đẹp đến, thấy Hề Từ, Lâm Đạt trầm mặt nói, “Hề lão đại, lần này tổng cộng bị thương hai mươi con yêu, trong đó có mười ba con đã bị chết”
Vẻ mặt thiếu niên ở bên cạnh tức giận nói, “Hề lão đại, hai vị Kim Hầu và Ô Thượng này thế mà làm phản, không ngờ bọn họ lại là phản đồ, nếu không phải bọn họ, sao lại chết nhiều yêu như thế chứ?”
“Bọn chúng đâu?” Hề Từ vô cùng bình thản hỏi.
“Chạy thoát rồi” Lâm Đạt đáp, thấy thiếu niên đứng cạnh còn định nói nữa, đưa tay đè đầu cậu ta lại, “Câm miệng, Lâm Cửu, nhanh chạy trở lại trường đi học đi”
Lâm Cửu lập tức im, khó khăn lắm mới trốn học được, cậu không cần trở lại trường đâu.
“Ở nơi khác thế nào rồi?” Hề Từ lại hỏi.
“Phòng tuyến không khác thường gì, phía Tây và phương Bắc có tung tích ma, nhưng chưa có thương vong gì cả, còn phía Nam…” Lâm Đạt do dự, “Phía nam có ít thôn trấn của loài người vô cớ mất tích, cảnh sát loài người đang điều tra, tôi đem chuyện này tặng cho chính phủ loài người, người ngành đặc thù đã phái người tới đây rồi”
Dù gì cũng là loài người mất tích tử vong, loại chuyện này đã kinh động đến cảnh sát loài người, vẫn là giao cho loài người ổn nhất.
Hề Từ sau khi nghe xong, lại hỏi, ‘Những yêu bị thương thì sao?”
“Lâm Tam đang nhanh chóng trị liệu cho chúng”
Nói xong chuyện này, Hề Từ dặn mấy câu, bảo bọn họ đi để ý những xác yêu bị giết chết, anh và Úc Linh đứng ở một nơi cao quan sát, ở đây tầm nhìn tương đối rộng, có thể nhìn ra xa được.
Phía nam ánh mặt trời tháng chín vẫn sáng như cũ, Úc Linh bị nắng hun hơi nóng, đứng cạnh bóng Hề Từ, híp mắt nhìn ra xa xa, xa xa là một tầng dãy núi trùng điệp, chung quanh đều núi là núi, núi đều là những cây cổ thụ tươi tốt, cả thế giới một màu xanh yên bình, thuộc về thế giới núi, rời xa ồn ào.
Úc Linh ngoan ngoãn đứng một bên nhìn một lúc, mãi cho đến khi Hề Từ huýt một tiếng, bạch ưng từ xa bay tới, báo cáo tình hình gần đó, sau đó lại bay đi.
Sau khi đợi bạch ưng bay đi, Hề Từ quay đầu nhìn cô, cười hỏi, “Úc Linh, có muốn đi thăm nhà bọn Lâm Đạt không?”
Úc Linh nhìn nhìn mặt anh, đã không còn hương vị lạnh lùng thấy xương nữa, nhưng thoạt nhìn anh cũng không cao hứng lắm, thì hỏi ngay, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai giết chúng vậy?”
Hề Từ thấy cô vẫn cố chấp nhìn mình, tiến lên nắm tay cô đi vào trong rừng, vừa nói ngắn gọn, “Có người thấy anh bị thương, nghĩ cách chiếm lợi, liên hợp với yêu ma cùng nhau tác loạn, em cũng biết, loại cướp giật địa bàn này đâu cũng có mà”
Nghe anh nói bâng quơ nhẹ nhàng, kết hợp với lời Lâm Đạt và Lâm Cửu nói lúc nãy, Úc Linh đại khái cũng hiểu ra.
Người đứng đằng sau bắt đầu hành động từ sau khi Hề Từ bị thương trở về từ phía nam, đã để mắt đến anh, chuyện hôm nay, là do có phản đồ trong yêu mà ra, ra tay độc ác giết nhiều yêu như thế, xem như khiêu khích với Hề Từ.
Thế giới loài người tuy hòa bình, nhưng cũng không thiếu mâu thuẫn, mà thế giới loài yêu, mạnh được tôn lên, nguy hiểm cũng không ít.
Hề Từ thấy cô không hiểu rõ, chỉ cười lấy mũ trên đầu cô ra, xoa xoa tóc cô.
Hay qua đầu một ngọn núi, thì đi vào một cánh rừng rậm tươi tốt, ở đây cây cối đều rất cao lớn, rõ ràng là một cánh rừng cổ thụ, lối vào rải đá cuội nhỏ, quanh co khúc khuỷu, tiến về trước biến mất trong sâu trong rừng rậm.
Hai người đi dọc con đường rải đá cuội vào bên trong.
Không khí chung quanh tươi mát, mang theo một loại mát mẻ đầu thu, ánh mắt trời xuyên qua cây lá rơi xuống, điểm lấm tấm như những vì sao trên mặt đất, cả thế giới phá lệ yên tĩnh, cứ như đang đi vào một thế giới cổ tích vậy.
Cuối đường có một con sông nhỏ, một cây cầu đá bắc qua, bờ bên kia có mấy cây to lớn tươi tốt to mấy vòng ôm, chiếm rất lớn, gắn với đó là một gian nhà gỗ tinh xảo khéo léo xây ở giữa, cây trước nhà còn có một cầu thang xoay tròn kéo dài trên đất.
Úc Linh như có cảm giác đang đi vào truyện cổ tích.
Nhưng chung quanh có cột điện, dây diện gì đó trong nháy mắt lại kéo cô trở về hiện thực.
Họ đi qua cây cầu đá, đi vào trước mặt gian nhà gỗ, trên cửa sổ có một cái đầu thò ra, nhìn thấy họ cao hứng kêu lên, “Hề Triển Vương, Tiểu thư Giang, các người đến rồi”
Lâm Tam nhanh chóng từ nhà gỗ đi ra, chạy dọc theo cầu thang xoắn chạy đến trước mặt họ, cười vô cùng rạng rõ.
Đây là một thanh niên tươi sáng không cười cũng khiến người ta thấy thoải mái, khiến người ta rất có tình cảm.
Úc Linh phát hiện ra cô thấy mấy anh em họ Lâm, có vóc dáng con người rất dễ gây thiện cảm, bất giác hoài nghi họ không biết có phải là yêu tinh thực vật không nữa.
Lâm Tam dẫn họ tiến vào phòng khách gian nhà gỗ, ánh mắt trời rọi qua cửa sổ, trong phòng sáng sủa hẳn lên, sàn gỗ rộng sạch sẽ, bố trí vô cùng hiện đại, đồ điện và đồ gia dụng cái gì cũng có, trên tường còn treo tivi LCD. Nếu không xem hoàn cảnh chung quanh mà chỉ nhìn mỗi phòng khách thôi cũng sẽ khiến có cảm giác như đang ở trong thành phố vậy.
Yêu thật biết hưởng thụ quá.
Hai người ngồi trên ghế salon gỗ, lâm Tam chu đáo pha trà mang điểm tâm cho họ, trà màu đỏ thẫm, điểm tâm là bánh nếp làm bằng gạo nếp.
Lâm Tam cười hì hì nói, “Hề lão đại, tiểu thư Giang, gạo nếp này là sáng nay đại ca tự làm, mùi vị cũng không tệ, chính anh ấy rất thích làm mấy thứ thế này”
Úc Linh tưởng tượng đến Lâm Đạt mặt trẻ con đầy nghiêm nghị làm bánh nếp trong bếp, bất giác không nói nổi câu nào.
Hề Từ uống ngụm trà, đặt xuống, hỏi, ‘Đám yêu bị thương đâu rồi?”
“Đã bố trí xong rồi, tôi làm việc xin ngài cứ yên tâm đi ạ” Lâm Tam nói xong nhìn anh, hơi uất ức bảo, “Hề lão đại, đây là loại trà nổi tiếng mua từ chỗ loài người đó, sao ngài không uống vậy? Đắt tiền lắm đó, tôi có bạn loài người mới mua được đỏ thẫm chính tông đó, hiện giờ kỹ thuật của con người càng ngày càng lợi hại, muốn mua được chính tông cũng không dễ gì”
Hề Từ không thèm nhìn anh ta, bảo Úc Linh ở đây uống trà, còn anh nhanh chân đi xem đám yêu bị thương.
Úc Linh dĩ nhiên không muốn một mình ở nơi xa lạ đợi, vì thế cũng đi theo luôn.
Hề Từ cau mày, “Đừng đi, ở đó nặng mùi máu lắm”
“Không sao đâu”
Thấy cô kiên trì, Hề Từ đành nắm tay cô, dưới hướng dẫn của Lâm Tam đi về căn nhà gỗ ở cuối.
Nhà gỗ này đi thông với căn nhà gỗ kia, nối thành một mảnh, đi xuyên qua cửa rất tiện.
“Những yêu khác cũng không bị thương nặng lắm, bị thương nặng chỉ có ba yêu. NHững kẻ bị nhẹ tôi đã cho họ về rồi, chỉ để ba kẻ bị nặng đến đây dưỡng thương, đợi sau khi vết thương khỏi mới để họ rời đi”
Theo giải thích của Lâm Tam, lúc cửa mở thì thấy bên trong có hai con yêu và một con báo, hai con yêu kia đã tu luyện thành người, còn con báo vẫn chưa thành tinh.
Ba con yêu nhìn thấy Hề Từ rất kích động, đợi sau khi thấy Úc Linh, càng kích động hơn, nước dãi sớm đã chảy ra.
Sắc mặt Hề Triển Vương không ổn, dậm mạnh một cái mới khiến chúng thu lại vẻ mặt thèm rỏ dãi kia lại, Úc Linh đột nhiên hiểu rõ vì sao vừa rồi Hề Từ bảo cô ở lại đó uống trà, nhìn thấy vẻ mặt của những yêu này, thật sự tim loạn.
Cô thấy vui vì mình từ nhỏ đến lớn có Hề Từ che chở, mới không bị những con yêu này xé xác.
Hề Từ xem xong vết thương của những yêu này, hỏi han chút, rồi trở lại phòng khách uống trà, Lâm Tam bồi bên cạnh, mặt mày hớn hở báo cáo với Hề Từ sản nghiệp của anh em gần đây trong loài người.
Đợi sau khi nói đến hai đệ đệ ít tuổi đang đi học, anh ta lại đau đầu.
“Hai tên Lâm Cửu và Lâm Thập này, một kẻ thì không thích học, một kẻ thì lại là con mọt sách, chắc sau khi tốt nghiệp chỉ gây rối cho người ta thôi, tự mình gây dựng sự nghiệp khó lắm. Đến lúc đó để Lâm Cửu đi làm bạn với Lâm Thứ đi vậy, cùng nhau xử lý cửa hàng bán hoa, còn Thập Nhi thì cứ để cho nó tìm một nữ yêu khá ổn mà gả đi, đỡ cho nó lại bị người ta mang bán cũng không biết…”
“Tam ca, em không muốn đi làm công ở cửa hàng bán hoa đâu, em muốn xuất ngoại!” Giọng Lâm Cửu vọng từ ngoài vào.
Lâm Đạt và anh em Lâm Cửu đang từ ngoài tiến vào, Lâm Cửu cao hứng cất giọng chào Hề Từ một câu, nói tội nghiệp, “Hề lão đại, em không muốn đi làm nhân viên đâu, em muốn xuất ngoại chơi. Nếu không em đi làm diễn viên cũng được, nghe nói công việc này cần nhan sắc, mà có tiền nhanh, đợi khi nào em kiếm được nhiều tiền thì em sẽ xuất ngoại chơi…”
Lâm Đạt vỗ mạnh vào đầu cậu ta một cái, lạnh lùng quát, “Không tiền đồ, đều tu luyện ra hình người rồi, đọc sách mà muốn mạng của em sao?”
Lâm Cửu ấm ức mắt đỏ lên, nhìn Hề Từ liên tục. Hề Từ liếc mắt nhìn cậu ta, “Có thể đi công tác ở tổ Dị Văn, ở đó không cần bằng cấp cao gì hết”
Lâm Cửu lại đứng lên bảo, “Không cần, nghe nói đãi ngộ của tổ Dị văn không cao, ngoài năm hiểm một kim ra thì tiền thưởng cuối năm cũng ít, muốn muốn xe cũng không được, mà thiên sư thì đặc biệt lắm, có thể lại đến tận đỉnh vậy, em không muốn làm người nghèo, em muốn có xe tán gái, thế mới có phong cách…”
Kẻ này khiến cả Lâm Tam cũng nổi giận tát cho một cái, giận dữ kéo cậu ta ra ngoài dạy dỗ.
Úc Linh tiến đến cạnh cửa sổ xem, chỉ thấy Lâm Tam dúi anh em của anh ta rất thô bạo xuống xông, được một lúc lại kéo lên hỏi cậu ta, “Có muốn đến trường đi học không”, thấy tính tình quật cường của cậu ta không nghe, lại tiếp tục dúi xuống nước, nghe nói để cho cậu ta tỉnh táo tinh thần.
Úc Linh, “…” Cách dạy dỗ Gấu Con như thế, chẳng trách mà đệ đệ lại gấu như vậy.
Lâm Đạt và Hề Từ ngồi nói chuyện về lần tập kích này với nhau, Úc Linh cẩn thận lắng nghe, lại bị tiếng kêu gào thảm thiết của Lâm Cửu thu hút.
“Tam ca, hôm nay có khách nha, anh xem tiểu thư Giang ở đâu thì ở đó thơm ngào ngạt nha, anh nể mặt mũi em tý đi, tiểu thư Giang, cứu cứu tôi với!!!”
Lâm Cửu ôm đầu tóc xõa, ôm quần chạy tới. Úc Linh, “…”
Lâm Tam đuổi theo, chạm phải ánh mắt cô, hơi xấu hổ, dạy đệ đệ không tốt, nói khách sáo với Úc Linh, ‘Thật xấu hổ quá, để cô chê cười rồi”
Lâm Cửu uất ức ánh mắt đỏ lên, nói, ‘Có gì thấy hay mà cười? Cô ấy là vợ của Hề lão đại, cũng là chị dâu của chúng ta, là người một nhà. Chị dâu à, nghe nói chị ở giới giải trí, chị có xe, dẫn em đi cùng với đi! Chúng ta cùng nhau xưng bá kiếm tiền trong giới giải trí, đến lúc đó mua xe đắt tiền, mua một chiếc đập một chiếc, dìm hai chiếc, cùng nhau chơi tập thể…. Em không muốn đi học, sách loài người nhìn không nổi, Hề Triển Vương vốn chưa từng học qua đại học, chẳng phải rất lợi hại đó sao?”
“Ta có học đại học” Hề Từ nói lạnh lùng, ‘Ta học ở nước ngoài, tự mình thi đỗ” Nói xong, anh nhìn về phía Úc Linh, lo cô hiểu lầm mình là kẻ thất học.
Úc Linh kinh ngạc hỏi, “Thật sao? Là trường đại học nào vậy?”
“Đại học Ngưu Tân” Hề Từ nói rụt rè, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lâm Đạt và Lâm Tam thờ ơ lạnh nhạt thời khắc này cảm thấy Hề Triển Vương lại như một con công đang xòe đuôi, lật đổ ấn tượng dĩ vãng của họ.
Úc Linh nghẹn cười, hiện giờ cô đã biết con yêu này mới keo kiệt làm sao, không chấp nhận nổi người khác nói xấu mình, mà trực tiếp trát vẽ thực lực lên mặt. Cô quả thật không ngờ, anh thế mà thật sự học qua đại học nhân loại, hơn nữa còn chạy ra cả nước ngoài, nghe mà thấy cao hứng vô cùng.
Chỉ là vẫn hơi hoài nghi cách thức đến trường của anh.
Vẻ mặt Lâm Cửu sùng bái, sau đó bi thống nói, “Hề lão đại sao anh có thể như vậy chứ? Vì sao anh lại muốn học lên đại học? Không học đại học chẳng phải tốt hơn sao? Em không muốn đi học đại học, em đọc không hiểu sách con người…”
Con yêu bất chợt không thích đi học lại bị huynh trưởng lôi đi dạy dỗ.
Ở nửa ngày trong nhà họ Lâm, tiện ăn cơm trưa luôn Hề Từ mới dẫn Úc Linh rời đi.
Cơm trưa là do Lâm Đạt tự mình xuống bếp làm, Úc Linh nhìn tư thế kia của Lâm Đạt, không kìm được mà tưởng tượng cảnh anh ta và Hề Từ cùng một chỗ, sau đó lại nghe báo cáo về Lâm Cửu, Lâm Đạt nhiệt tình thích nấu nướng, thực ra là cùng học với Hề Triển Vương, bất kể Hề Triển Vương làm chuyện gì, Lâm Đạt cũng sẽ học theo, quả thật chính là một trong fan cuồng cuối cùng của Hề Triển Vương.
Nếu khuyển bất trung, sẽ biết sau khi Hề Triển Vương bị thương, bỏ mọi công tác lại, chạy thẳng về trong trấn này.
“Hề lão đại, chị dâu, có rảnh lại qua chơi nha” Lâm Cửu cầm khăn tay, đứng ở nhà gỗ vẫy vẫy về phía họ.
Úc Linh cảm thấy đùa Lâm Cửu rất hay, quay đầu nhìn thoáng qua, lại thấy cậu ta bị đại ca mình đập một cái lên đầu.
Lúc về, Hề Từ lại cõng cô về, ngọn núi này không có phương tiện giao thông, muốn thì tự mình dựa vào hai chân trèo đèo lội suối về, đi đến khi trời tối cũng không thể nào quay về sơn cốc được.
Úc Linh cũng không nhiều lời, ghé lên lưng anh, nói với anh, “Huynh đệ họ Lâm tốt thật”
Anh hừ một tiếng, nói chẳng cao hứng, “Bằng anh không?”
Úc Linh đập nhẹ lên vai anh một cái, lại tự làm đau tay mình, chẳng dám ra tay nữa, mà ghé miệng tới cắn lỗ tai anh, cái thùy tai xinh đẹp đó lại đỏ lên lập tức, mới nói, “Anh ghen cái gì? Họ quả thật tốt lắm mà, thực sự không nhìn ra họ giống yêu chỗ nào cả”
“Anh không ăn dấm chua sao? Họ có gì đáng để anh ghen chứ? Anh là lão đại của họ, vóc dáng còn đẹp hơn họ, lợi hại hơn họ, chỉ số thông mình cao hơn họ…” Miệng anh nói cứng rắn, “Chỉ cần nhìn cũng thấy anh tốt hơn họ nhiều”
Úc Linh, “….”
Úc Linh lại cắn lỗ tai anh một chút, lỗ tai đó trở nên đỏ rực, khiến cô không kìm được thò tay ra xoa xoa thùy tai xinh đẹp kia, cảm giác được thân thể anh cứng ngắc lại, lại làm ra vẻ không có gì, rồi hài lòng nở nụ cười.
“Đúng rồi, yêu cũng cần đi học ạ?” Úc Linh hỏi, vừa rồi nhìn bộ dạng Lâm Cửu, tình nguyện bị anh em dúi đầu xuống nước cũng kiên trì không đi học, cứ như trường học với cậu ta mà nói còn đáng sợ hơn cả đọc xà mãnh thú nhiều.
“Đương nhiên là cần đi học rồi, không đi học sao sống nổi trong xã hội loài người chứ? Yêu cũng là sinh linh mảnh đất này, không thể có vùng đất độc lập riêng được, nếu không nhân loại không ngừng tiến bộ, còn yêu lại bảo thủ, cho dù có sống lâu đi chăng nữa thì cũng có một ngày, cũng sẽ bị mảnh đất này chối bỏ, kết cục thất bại của anh không chỉ là nhượng bộ không gian sinh tồn mà thậm chí còn có thể bị diệt sạch chủng tộc, trở thành nô lệ cho nhân loại hùng mạnh…”
Giọng anh trở nên trầm thấp, chắc là cố kỵ thân phận nhân loại của cô, nên nói vô cùng khéo léo.
Úc Linh nhớ tới lời Mễ Thiên Sư từng nói, sau khi xây dựng đất nước, chính phủ nhân loại đã cùng ký kết hiệp ước hữu nghị chúng sống hòa bình với yêu, giải quyết xong cục diện đối lập gần trăm ngàn năm qua giữa người và yêu….
Thần sắc Hề Từ lạnh lùng, khuôn mặt yêu dẫu bao phủ một lớp sương lạnh, lộ ra hương vị lạnh thấu, khiến người ta không kìm được tim đập nhanh không dám tới gần anh.
Tra xét liên tục mấy chỗ, đều là thi thể động vật, khác động vật bình thường, thoạt nhìn đều là loại to lớn, Úc Linh cảm thấy những động vật chết này hẳn là yêu. Là ai tàn nhẫn giết nhiều yêu như thế, thậm chí còn lột cả da một số yêu nữa?
Mãi cho đến khi đi tới gần rừng cây ở đó, trong một bụi gai, còn phát hiện ra ở đây giấu một con lợn rừng thương tích đầy mình.
Lợn rừng đen vô cùng béo tốt, da dày thịt béo, nhét thẳng vào trong bụi gai, mà bụi gai này không cách nào để lại vết thương trên người nó. Nhưng trên người nó không ít vết thương, thậm chí có mấy chỗ còn thấy cả xương, có ít gai chọc vào miệng vết thương khiến nó đau đến mức thở hộc ra.
Lợn rừng đen nấp ở đó, vừa chịu đau, mãi đến khi gặp Hề Triển Vương, cuối cùng không kìm được rơi lệ, vẻ mặt như nhìn thấy người thân vậy.
Nếu không phải nó đang rúc trong bụi gai, Úc Linh cảm giác con lợn rừng đen này có khả năng còn có thể chạy bổ nhào lên người Hề Từ nữa.
Lợn rừng đen tru lên vô cùng thê thảm, toàn bộ núi rừng chấn động.
“Câm miệng!” Hề Từ quát.
Lợn rừng đen lập tức ngừng gào, dùng cặp mắt ướt át nhìn anh, vẻ mặt đầy uất ức.
Hề Từ đạp nhẹ lên đầu nó một cái, nói, “Đi ra được thì đi ra, rồi đi tìm Lâm Tam lấy thuốc cho”
Lợn rừng đen hướng anh ừ một câu, rồi như đã báo cáo xong cái gì, chui từ trong bụi gai ra, trên đường miệng vết thương toạc ra, vừa lặng lẽ rơi lệ không dám kêu.
Hề Triển Vương không thích nghe tiếng kêu gào ầm ĩ của chúng, chúng vẫn hiểu.
Cuối cùng lợn rừng đen cũng đi ra, Úc Linh nhìn thấy rõ vết thương trên người nó, thoạt nhìn như bị móng động vật cào, bất giác rùng mình. Con lợn rừng này cô đã gặp mấy lần, gai rừng rất khó để lại vết thương trên người nó, có thể thấy thứ đồ làm nó bị thương sắc bén tới mức nào.
Ngay lúc cô đang nhìn lợn rừng, con lợn rừng đen kia cũng dùng cặp mắt đen như hạt đậu nhìn thấy cô, vẻ mặt thèm thuồng nhỏ dãi.
Úc Linh còn chưa kịp biểu đạt tâm tình thì đã bị tâm tư con lợn rừng mơ thèm, vẻ mặt Hề Từ khó chịu đá nó một đá, hơn nữa cú đá này cực kỳ thô bạo.
“Lại nhìn nữa cẩn thận ta móc mắt ngươi”
Lợn rừng đen lập tức cúi đầu, thu rãi dớt thèm thuồng lại.
Lúc này, truyền đến một trận tiếng sàn sạt tới, chỉ lát sau thì thấy Lâm Đạt dẫn theo một thiếu niên diện mạo xinh đẹp đến, thấy Hề Từ, Lâm Đạt trầm mặt nói, “Hề lão đại, lần này tổng cộng bị thương hai mươi con yêu, trong đó có mười ba con đã bị chết”
Vẻ mặt thiếu niên ở bên cạnh tức giận nói, “Hề lão đại, hai vị Kim Hầu và Ô Thượng này thế mà làm phản, không ngờ bọn họ lại là phản đồ, nếu không phải bọn họ, sao lại chết nhiều yêu như thế chứ?”
“Bọn chúng đâu?” Hề Từ vô cùng bình thản hỏi.
“Chạy thoát rồi” Lâm Đạt đáp, thấy thiếu niên đứng cạnh còn định nói nữa, đưa tay đè đầu cậu ta lại, “Câm miệng, Lâm Cửu, nhanh chạy trở lại trường đi học đi”
Lâm Cửu lập tức im, khó khăn lắm mới trốn học được, cậu không cần trở lại trường đâu.
“Ở nơi khác thế nào rồi?” Hề Từ lại hỏi.
“Phòng tuyến không khác thường gì, phía Tây và phương Bắc có tung tích ma, nhưng chưa có thương vong gì cả, còn phía Nam…” Lâm Đạt do dự, “Phía nam có ít thôn trấn của loài người vô cớ mất tích, cảnh sát loài người đang điều tra, tôi đem chuyện này tặng cho chính phủ loài người, người ngành đặc thù đã phái người tới đây rồi”
Dù gì cũng là loài người mất tích tử vong, loại chuyện này đã kinh động đến cảnh sát loài người, vẫn là giao cho loài người ổn nhất.
Hề Từ sau khi nghe xong, lại hỏi, ‘Những yêu bị thương thì sao?”
“Lâm Tam đang nhanh chóng trị liệu cho chúng”
Nói xong chuyện này, Hề Từ dặn mấy câu, bảo bọn họ đi để ý những xác yêu bị giết chết, anh và Úc Linh đứng ở một nơi cao quan sát, ở đây tầm nhìn tương đối rộng, có thể nhìn ra xa được.
Phía nam ánh mặt trời tháng chín vẫn sáng như cũ, Úc Linh bị nắng hun hơi nóng, đứng cạnh bóng Hề Từ, híp mắt nhìn ra xa xa, xa xa là một tầng dãy núi trùng điệp, chung quanh đều núi là núi, núi đều là những cây cổ thụ tươi tốt, cả thế giới một màu xanh yên bình, thuộc về thế giới núi, rời xa ồn ào.
Úc Linh ngoan ngoãn đứng một bên nhìn một lúc, mãi cho đến khi Hề Từ huýt một tiếng, bạch ưng từ xa bay tới, báo cáo tình hình gần đó, sau đó lại bay đi.
Sau khi đợi bạch ưng bay đi, Hề Từ quay đầu nhìn cô, cười hỏi, “Úc Linh, có muốn đi thăm nhà bọn Lâm Đạt không?”
Úc Linh nhìn nhìn mặt anh, đã không còn hương vị lạnh lùng thấy xương nữa, nhưng thoạt nhìn anh cũng không cao hứng lắm, thì hỏi ngay, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai giết chúng vậy?”
Hề Từ thấy cô vẫn cố chấp nhìn mình, tiến lên nắm tay cô đi vào trong rừng, vừa nói ngắn gọn, “Có người thấy anh bị thương, nghĩ cách chiếm lợi, liên hợp với yêu ma cùng nhau tác loạn, em cũng biết, loại cướp giật địa bàn này đâu cũng có mà”
Nghe anh nói bâng quơ nhẹ nhàng, kết hợp với lời Lâm Đạt và Lâm Cửu nói lúc nãy, Úc Linh đại khái cũng hiểu ra.
Người đứng đằng sau bắt đầu hành động từ sau khi Hề Từ bị thương trở về từ phía nam, đã để mắt đến anh, chuyện hôm nay, là do có phản đồ trong yêu mà ra, ra tay độc ác giết nhiều yêu như thế, xem như khiêu khích với Hề Từ.
Thế giới loài người tuy hòa bình, nhưng cũng không thiếu mâu thuẫn, mà thế giới loài yêu, mạnh được tôn lên, nguy hiểm cũng không ít.
Hề Từ thấy cô không hiểu rõ, chỉ cười lấy mũ trên đầu cô ra, xoa xoa tóc cô.
Hay qua đầu một ngọn núi, thì đi vào một cánh rừng rậm tươi tốt, ở đây cây cối đều rất cao lớn, rõ ràng là một cánh rừng cổ thụ, lối vào rải đá cuội nhỏ, quanh co khúc khuỷu, tiến về trước biến mất trong sâu trong rừng rậm.
Hai người đi dọc con đường rải đá cuội vào bên trong.
Không khí chung quanh tươi mát, mang theo một loại mát mẻ đầu thu, ánh mắt trời xuyên qua cây lá rơi xuống, điểm lấm tấm như những vì sao trên mặt đất, cả thế giới phá lệ yên tĩnh, cứ như đang đi vào một thế giới cổ tích vậy.
Cuối đường có một con sông nhỏ, một cây cầu đá bắc qua, bờ bên kia có mấy cây to lớn tươi tốt to mấy vòng ôm, chiếm rất lớn, gắn với đó là một gian nhà gỗ tinh xảo khéo léo xây ở giữa, cây trước nhà còn có một cầu thang xoay tròn kéo dài trên đất.
Úc Linh như có cảm giác đang đi vào truyện cổ tích.
Nhưng chung quanh có cột điện, dây diện gì đó trong nháy mắt lại kéo cô trở về hiện thực.
Họ đi qua cây cầu đá, đi vào trước mặt gian nhà gỗ, trên cửa sổ có một cái đầu thò ra, nhìn thấy họ cao hứng kêu lên, “Hề Triển Vương, Tiểu thư Giang, các người đến rồi”
Lâm Tam nhanh chóng từ nhà gỗ đi ra, chạy dọc theo cầu thang xoắn chạy đến trước mặt họ, cười vô cùng rạng rõ.
Đây là một thanh niên tươi sáng không cười cũng khiến người ta thấy thoải mái, khiến người ta rất có tình cảm.
Úc Linh phát hiện ra cô thấy mấy anh em họ Lâm, có vóc dáng con người rất dễ gây thiện cảm, bất giác hoài nghi họ không biết có phải là yêu tinh thực vật không nữa.
Lâm Tam dẫn họ tiến vào phòng khách gian nhà gỗ, ánh mắt trời rọi qua cửa sổ, trong phòng sáng sủa hẳn lên, sàn gỗ rộng sạch sẽ, bố trí vô cùng hiện đại, đồ điện và đồ gia dụng cái gì cũng có, trên tường còn treo tivi LCD. Nếu không xem hoàn cảnh chung quanh mà chỉ nhìn mỗi phòng khách thôi cũng sẽ khiến có cảm giác như đang ở trong thành phố vậy.
Yêu thật biết hưởng thụ quá.
Hai người ngồi trên ghế salon gỗ, lâm Tam chu đáo pha trà mang điểm tâm cho họ, trà màu đỏ thẫm, điểm tâm là bánh nếp làm bằng gạo nếp.
Lâm Tam cười hì hì nói, “Hề lão đại, tiểu thư Giang, gạo nếp này là sáng nay đại ca tự làm, mùi vị cũng không tệ, chính anh ấy rất thích làm mấy thứ thế này”
Úc Linh tưởng tượng đến Lâm Đạt mặt trẻ con đầy nghiêm nghị làm bánh nếp trong bếp, bất giác không nói nổi câu nào.
Hề Từ uống ngụm trà, đặt xuống, hỏi, ‘Đám yêu bị thương đâu rồi?”
“Đã bố trí xong rồi, tôi làm việc xin ngài cứ yên tâm đi ạ” Lâm Tam nói xong nhìn anh, hơi uất ức bảo, “Hề lão đại, đây là loại trà nổi tiếng mua từ chỗ loài người đó, sao ngài không uống vậy? Đắt tiền lắm đó, tôi có bạn loài người mới mua được đỏ thẫm chính tông đó, hiện giờ kỹ thuật của con người càng ngày càng lợi hại, muốn mua được chính tông cũng không dễ gì”
Hề Từ không thèm nhìn anh ta, bảo Úc Linh ở đây uống trà, còn anh nhanh chân đi xem đám yêu bị thương.
Úc Linh dĩ nhiên không muốn một mình ở nơi xa lạ đợi, vì thế cũng đi theo luôn.
Hề Từ cau mày, “Đừng đi, ở đó nặng mùi máu lắm”
“Không sao đâu”
Thấy cô kiên trì, Hề Từ đành nắm tay cô, dưới hướng dẫn của Lâm Tam đi về căn nhà gỗ ở cuối.
Nhà gỗ này đi thông với căn nhà gỗ kia, nối thành một mảnh, đi xuyên qua cửa rất tiện.
“Những yêu khác cũng không bị thương nặng lắm, bị thương nặng chỉ có ba yêu. NHững kẻ bị nhẹ tôi đã cho họ về rồi, chỉ để ba kẻ bị nặng đến đây dưỡng thương, đợi sau khi vết thương khỏi mới để họ rời đi”
Theo giải thích của Lâm Tam, lúc cửa mở thì thấy bên trong có hai con yêu và một con báo, hai con yêu kia đã tu luyện thành người, còn con báo vẫn chưa thành tinh.
Ba con yêu nhìn thấy Hề Từ rất kích động, đợi sau khi thấy Úc Linh, càng kích động hơn, nước dãi sớm đã chảy ra.
Sắc mặt Hề Triển Vương không ổn, dậm mạnh một cái mới khiến chúng thu lại vẻ mặt thèm rỏ dãi kia lại, Úc Linh đột nhiên hiểu rõ vì sao vừa rồi Hề Từ bảo cô ở lại đó uống trà, nhìn thấy vẻ mặt của những yêu này, thật sự tim loạn.
Cô thấy vui vì mình từ nhỏ đến lớn có Hề Từ che chở, mới không bị những con yêu này xé xác.
Hề Từ xem xong vết thương của những yêu này, hỏi han chút, rồi trở lại phòng khách uống trà, Lâm Tam bồi bên cạnh, mặt mày hớn hở báo cáo với Hề Từ sản nghiệp của anh em gần đây trong loài người.
Đợi sau khi nói đến hai đệ đệ ít tuổi đang đi học, anh ta lại đau đầu.
“Hai tên Lâm Cửu và Lâm Thập này, một kẻ thì không thích học, một kẻ thì lại là con mọt sách, chắc sau khi tốt nghiệp chỉ gây rối cho người ta thôi, tự mình gây dựng sự nghiệp khó lắm. Đến lúc đó để Lâm Cửu đi làm bạn với Lâm Thứ đi vậy, cùng nhau xử lý cửa hàng bán hoa, còn Thập Nhi thì cứ để cho nó tìm một nữ yêu khá ổn mà gả đi, đỡ cho nó lại bị người ta mang bán cũng không biết…”
“Tam ca, em không muốn đi làm công ở cửa hàng bán hoa đâu, em muốn xuất ngoại!” Giọng Lâm Cửu vọng từ ngoài vào.
Lâm Đạt và anh em Lâm Cửu đang từ ngoài tiến vào, Lâm Cửu cao hứng cất giọng chào Hề Từ một câu, nói tội nghiệp, “Hề lão đại, em không muốn đi làm nhân viên đâu, em muốn xuất ngoại chơi. Nếu không em đi làm diễn viên cũng được, nghe nói công việc này cần nhan sắc, mà có tiền nhanh, đợi khi nào em kiếm được nhiều tiền thì em sẽ xuất ngoại chơi…”
Lâm Đạt vỗ mạnh vào đầu cậu ta một cái, lạnh lùng quát, “Không tiền đồ, đều tu luyện ra hình người rồi, đọc sách mà muốn mạng của em sao?”
Lâm Cửu ấm ức mắt đỏ lên, nhìn Hề Từ liên tục. Hề Từ liếc mắt nhìn cậu ta, “Có thể đi công tác ở tổ Dị Văn, ở đó không cần bằng cấp cao gì hết”
Lâm Cửu lại đứng lên bảo, “Không cần, nghe nói đãi ngộ của tổ Dị văn không cao, ngoài năm hiểm một kim ra thì tiền thưởng cuối năm cũng ít, muốn muốn xe cũng không được, mà thiên sư thì đặc biệt lắm, có thể lại đến tận đỉnh vậy, em không muốn làm người nghèo, em muốn có xe tán gái, thế mới có phong cách…”
Kẻ này khiến cả Lâm Tam cũng nổi giận tát cho một cái, giận dữ kéo cậu ta ra ngoài dạy dỗ.
Úc Linh tiến đến cạnh cửa sổ xem, chỉ thấy Lâm Tam dúi anh em của anh ta rất thô bạo xuống xông, được một lúc lại kéo lên hỏi cậu ta, “Có muốn đến trường đi học không”, thấy tính tình quật cường của cậu ta không nghe, lại tiếp tục dúi xuống nước, nghe nói để cho cậu ta tỉnh táo tinh thần.
Úc Linh, “…” Cách dạy dỗ Gấu Con như thế, chẳng trách mà đệ đệ lại gấu như vậy.
Lâm Đạt và Hề Từ ngồi nói chuyện về lần tập kích này với nhau, Úc Linh cẩn thận lắng nghe, lại bị tiếng kêu gào thảm thiết của Lâm Cửu thu hút.
“Tam ca, hôm nay có khách nha, anh xem tiểu thư Giang ở đâu thì ở đó thơm ngào ngạt nha, anh nể mặt mũi em tý đi, tiểu thư Giang, cứu cứu tôi với!!!”
Lâm Cửu ôm đầu tóc xõa, ôm quần chạy tới. Úc Linh, “…”
Lâm Tam đuổi theo, chạm phải ánh mắt cô, hơi xấu hổ, dạy đệ đệ không tốt, nói khách sáo với Úc Linh, ‘Thật xấu hổ quá, để cô chê cười rồi”
Lâm Cửu uất ức ánh mắt đỏ lên, nói, ‘Có gì thấy hay mà cười? Cô ấy là vợ của Hề lão đại, cũng là chị dâu của chúng ta, là người một nhà. Chị dâu à, nghe nói chị ở giới giải trí, chị có xe, dẫn em đi cùng với đi! Chúng ta cùng nhau xưng bá kiếm tiền trong giới giải trí, đến lúc đó mua xe đắt tiền, mua một chiếc đập một chiếc, dìm hai chiếc, cùng nhau chơi tập thể…. Em không muốn đi học, sách loài người nhìn không nổi, Hề Triển Vương vốn chưa từng học qua đại học, chẳng phải rất lợi hại đó sao?”
“Ta có học đại học” Hề Từ nói lạnh lùng, ‘Ta học ở nước ngoài, tự mình thi đỗ” Nói xong, anh nhìn về phía Úc Linh, lo cô hiểu lầm mình là kẻ thất học.
Úc Linh kinh ngạc hỏi, “Thật sao? Là trường đại học nào vậy?”
“Đại học Ngưu Tân” Hề Từ nói rụt rè, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lâm Đạt và Lâm Tam thờ ơ lạnh nhạt thời khắc này cảm thấy Hề Triển Vương lại như một con công đang xòe đuôi, lật đổ ấn tượng dĩ vãng của họ.
Úc Linh nghẹn cười, hiện giờ cô đã biết con yêu này mới keo kiệt làm sao, không chấp nhận nổi người khác nói xấu mình, mà trực tiếp trát vẽ thực lực lên mặt. Cô quả thật không ngờ, anh thế mà thật sự học qua đại học nhân loại, hơn nữa còn chạy ra cả nước ngoài, nghe mà thấy cao hứng vô cùng.
Chỉ là vẫn hơi hoài nghi cách thức đến trường của anh.
Vẻ mặt Lâm Cửu sùng bái, sau đó bi thống nói, “Hề lão đại sao anh có thể như vậy chứ? Vì sao anh lại muốn học lên đại học? Không học đại học chẳng phải tốt hơn sao? Em không muốn đi học đại học, em đọc không hiểu sách con người…”
Con yêu bất chợt không thích đi học lại bị huynh trưởng lôi đi dạy dỗ.
Ở nửa ngày trong nhà họ Lâm, tiện ăn cơm trưa luôn Hề Từ mới dẫn Úc Linh rời đi.
Cơm trưa là do Lâm Đạt tự mình xuống bếp làm, Úc Linh nhìn tư thế kia của Lâm Đạt, không kìm được mà tưởng tượng cảnh anh ta và Hề Từ cùng một chỗ, sau đó lại nghe báo cáo về Lâm Cửu, Lâm Đạt nhiệt tình thích nấu nướng, thực ra là cùng học với Hề Triển Vương, bất kể Hề Triển Vương làm chuyện gì, Lâm Đạt cũng sẽ học theo, quả thật chính là một trong fan cuồng cuối cùng của Hề Triển Vương.
Nếu khuyển bất trung, sẽ biết sau khi Hề Triển Vương bị thương, bỏ mọi công tác lại, chạy thẳng về trong trấn này.
“Hề lão đại, chị dâu, có rảnh lại qua chơi nha” Lâm Cửu cầm khăn tay, đứng ở nhà gỗ vẫy vẫy về phía họ.
Úc Linh cảm thấy đùa Lâm Cửu rất hay, quay đầu nhìn thoáng qua, lại thấy cậu ta bị đại ca mình đập một cái lên đầu.
Lúc về, Hề Từ lại cõng cô về, ngọn núi này không có phương tiện giao thông, muốn thì tự mình dựa vào hai chân trèo đèo lội suối về, đi đến khi trời tối cũng không thể nào quay về sơn cốc được.
Úc Linh cũng không nhiều lời, ghé lên lưng anh, nói với anh, “Huynh đệ họ Lâm tốt thật”
Anh hừ một tiếng, nói chẳng cao hứng, “Bằng anh không?”
Úc Linh đập nhẹ lên vai anh một cái, lại tự làm đau tay mình, chẳng dám ra tay nữa, mà ghé miệng tới cắn lỗ tai anh, cái thùy tai xinh đẹp đó lại đỏ lên lập tức, mới nói, “Anh ghen cái gì? Họ quả thật tốt lắm mà, thực sự không nhìn ra họ giống yêu chỗ nào cả”
“Anh không ăn dấm chua sao? Họ có gì đáng để anh ghen chứ? Anh là lão đại của họ, vóc dáng còn đẹp hơn họ, lợi hại hơn họ, chỉ số thông mình cao hơn họ…” Miệng anh nói cứng rắn, “Chỉ cần nhìn cũng thấy anh tốt hơn họ nhiều”
Úc Linh, “….”
Úc Linh lại cắn lỗ tai anh một chút, lỗ tai đó trở nên đỏ rực, khiến cô không kìm được thò tay ra xoa xoa thùy tai xinh đẹp kia, cảm giác được thân thể anh cứng ngắc lại, lại làm ra vẻ không có gì, rồi hài lòng nở nụ cười.
“Đúng rồi, yêu cũng cần đi học ạ?” Úc Linh hỏi, vừa rồi nhìn bộ dạng Lâm Cửu, tình nguyện bị anh em dúi đầu xuống nước cũng kiên trì không đi học, cứ như trường học với cậu ta mà nói còn đáng sợ hơn cả đọc xà mãnh thú nhiều.
“Đương nhiên là cần đi học rồi, không đi học sao sống nổi trong xã hội loài người chứ? Yêu cũng là sinh linh mảnh đất này, không thể có vùng đất độc lập riêng được, nếu không nhân loại không ngừng tiến bộ, còn yêu lại bảo thủ, cho dù có sống lâu đi chăng nữa thì cũng có một ngày, cũng sẽ bị mảnh đất này chối bỏ, kết cục thất bại của anh không chỉ là nhượng bộ không gian sinh tồn mà thậm chí còn có thể bị diệt sạch chủng tộc, trở thành nô lệ cho nhân loại hùng mạnh…”
Giọng anh trở nên trầm thấp, chắc là cố kỵ thân phận nhân loại của cô, nên nói vô cùng khéo léo.
Úc Linh nhớ tới lời Mễ Thiên Sư từng nói, sau khi xây dựng đất nước, chính phủ nhân loại đã cùng ký kết hiệp ước hữu nghị chúng sống hòa bình với yêu, giải quyết xong cục diện đối lập gần trăm ngàn năm qua giữa người và yêu….
/251
|