Buổi tối lúc Giang Vũ Thành về, thấy con gái rượu đang thu dọn hành lý thì hỏi, “Lại đi công tác hả?”
“Không ạ, con định chuẩn bị trở về thôn Ô Mạc một chuyến ạ” Úc Linh đáp cũng không ngẩng đầu lên,.
“Về thăm bà con à?”
Úc Linh không đáp.
Lúc Giang Vũ Thành cho là cô ngầm thừa nhận, nghĩ đến chuyện mẹ vợ vẫn không tha thứ cho ông, ông cũng hơi chột dạ, ho khan hỏi, “Bao giờ trở lại? Đến lúc đó tiện gửi cho bà con ít đồ” Nói xong, ông nhìn về hướng Quỷ Hồn trong không khí, bảo, “Mẫn Mẫn đợi em tĩnh dưỡng thật tốt, chúng ta cùng đi thôn Ô Mạc thăm mẹ nhé”
Úc Mẫn Mẫn từ trong linh giá trường sinh đi ra, nghe thấy ông, nhìn ông, trên mặt mang theo nụ cười tươi đẹp của thiếu nữ một thời.
Úc Linh nhìn họ một chút, bất cứ lúc nào ở đâu đều là tình cảm của mẹ cô và ba cô rất tốt, không để ý tới nói luôn, “Con đã bảo trợ lý Trần giúp con đặt vé sáng sớm ngày mai rồi ạ”
Lúc này, Nhị Hắc đang nằm nhoài sân thượng chạy đến, dùng đầu cọ lên người Úc Linh, gầm gừ rên rỉ cũng biểu hiện mình muốn đi thôn Ô Mạc thăm Hề Triển Vương.
Úc Linh đóng rương hành lý lại, bình thản nói với nó, “Muốn đi máy bay nhé”
Nhị Hắc, “…”
Nhị Hắc bất giác cúi đầu ủ rũ, chán nản thất vọng lê mình cuộn trong góc. Vì sao cứ nhất định phải đi máy bay chứ? Bắt nạt cẩu quá mà!!
Giang Vũ Thành cười ha ha, vò vò đầu Nhị Hắc, bảo, “Vì thế, Nhị Hắc vẫn nên ở nhà cùng tao đi, tao để thím Lưu ngày nào cũng nấu ăn ngon cho mày, nuôi mày béo trắng mới thôi!” Sau đó lại hung ác bỏ thêm một câu, “Không nghe lời thì giết chó lấy máu”
Nhị Hắc, “….”
Hôm đó đúng là ngày chó, thật sự quá khổ mà!!!
Có điều hơi muộn chút, Úc Linh lại nhận được điện thoại của An Như gọi tới, kế hoạch về thôn Ô Mạc lại chậm thêm mấy ngày.
Đoàn làm phi (Cuồng Hiệp) bên đó nguyên nhân cũng là bởi Tôn Đông Vân, cần cô tới đóng phim bù.
“Cái cô Tôn Đông Vân kia cũng không biết làm sao, lần trước tiệc khánh công tối, cô ấy đột nhiên ngất ở bãi đậu xe nhà hàng ăn, sau đó được người ta đưa đến bệnh viện, tinh thần cô ta vẫn không được ổn lắm, người có vẻ hơi bị thần kinh, cứ luôn nói có người muốn hại cô ta, tâm tình không ổn lắm. Mấy ngày nay đóng phim cũng không được tốt lắm, tiến trình quay phim cứ trì hoãn nhiều lần, đạo diễn Chung vô cùng tức giận. Nghe ý bên đạo diễn Chung nói, định xóa phân cảnh của cô ấy đi, do con bù vào…”
Úc Linh nghe đến đó, không kìm được nghĩ ngay đến Tô Loan.
Tiệc khánh công đêm đó, lúc cô thu thập quản lý Triệu, cũng cảm giác có quỷ ở bên giúp cô, ngoài Tô Loan ra thì chẳng còn nghĩ đến ai nữa.
Quản lý Triệu dám xuống tay với cô, cũng là do Tôn Đông Vân giật dây, Tôn Đông Vân làm chuyện như thế, chắc cũng có thể Tô Loan đi dọa cô ta rồi.
Úc Linh hít sâu một hơi, biết đây là công việc, chỉ đành đồng ý.
Giang Vũ Thành tới ôm vai con gái, nói dịu dàng, “Nếu là công việc, thì cứ làm cho tốt đi, chậm hai ngày nữa con trở lại thăm bà con cũng không có sao mà”
Úc Linh liếc mắt nhìn ba ba vẫn chưa rõ chân tướng, cũng không dám nói chuyện gì về Hề Từ cho ông nghe.
Tới tối, cô cuộn mình trong chăn nói chuyện điện thoại với Hề Từ, nói với anh là, “Mai em phải đi đóng bù phim, khoảng chừng ba ngày, sau khi quay xong, em sẽ đi máy bay về thành phố Y”
“Không sao, em cứ chậm một chút về cũng không sao, anh ở bên này vẫn rất ổn” Hề Từ nói dịu dàng, giọng nói ấy trong sáng nhu hòa, nghe vào tai như đầu độc lòng người vậy.
Úc Linh hỏi đột ngột, “Anh không phải là không muốn gặp em, không muốn em trở lại đó chứ?”
Hề Từ, “…”
Úc Linh cúp luôn điện thoại.
Không đến mười giây, điện thoại lại vang lên, cô nhét điện thoại vào dưới gối, nghe tiếng chuông đó rầu rĩ, thờ ơ không động lòng.
Gấu Con hiếm khi nổi nóng, nói không để ý tới thì không để ý tới nữa.
Cứ vậy cả buổi tối cô bị tiếng điện thoại chấn động đến ngủ mất, mà ngủ còn rất say, chỉ đáng thương Hề Triển Vương ở xa ngàn dặm đang bị thương cũng biết mình chọc cô, bất giác chân tay luống cuống hẳn.
Sáng hôm sau, Úc Linh mang theo hành lý, cùng trợ lý đi máy bay tới thành phố Điện Ảnh.
Ở trên xe, Trần Minh Minh nhắc cô, “Chị Úc, di động của chị lại reo kìa”
Úc Linh nhìn cô nàng một cái, nói bừa, “Không sao, là điện thoại vớ vẩn thôi”
Trần Minh Minh vừa ngờ vực vừa hỏi, “Điện thoại vớ vẩn mà gọi cũng thật nhiều lần quá, vẫn cứ gọi liên tục tới, xem ra đối phương kiên nhẫn thật đó, chị Úc nhận đi ạ, nói rõ ra, đỡ phải nghe tiếng chuông reo liên tục ạ”
Úc Linh không thèm để ý cô nàng, cứ tiếp tục mặc điện thoại reo vang, lại thấy điện thoại hết pin, cô cắm sạc vào, rồi lại nghe thấy tiếng chuông reo.
Đai tiểu thư tỏ rõ chuyện thích nghe đối phương gọi liên tục, chẳng còn gì để nói nữa.
Tuy Trần Minh Minh không biết là ai vẫn kiên nhẫn gọi không ngừng cho Đại tiểu thư, nhưng kiểu Đại tiểu thư không nhận, đối phương cũng coi như có kiên nhẫn vẫn tiếp tục gọi. Có điều tính khí Đại tiểu thư cô nàng biết rõ, nhất định là đối phương chọc cô ấy, cô ấy mới mặc kệ, không phải bình thường Đại tiểu thư vẫn ở chung vẫn vậy sao, cứ tìm bừa một góc trong tổ yên tĩnh, xưa nay cũng không làm phiền tới ai. Nên Trần Minh Minh không khuyên nữa.
Đến thành phố Điện Ảnh, Úc Linh đi thẳng tới lều quay phim.
Trong lều quay phim là một đám hỗn loạn, Úc Linh nhìn một chút, không thấy Tôn Đông Vân đâu, cũng không rõ hiện giờ anh thế nào nữa.
Sau khi phát hiện ra Úc Linh tới, người đoàn làm phim đều dồn tới chào hỏi cô, Hướng Vinh Tu và mấy nam diễn viên cũng tới hỏi thăm cô đầy nhiệt tình, Nguyễn Vi Vi thì ăn mặc bộ cổ trang dài đi tới, cười nói, ‘Vốn là phải đợi tới lúc tuyên truyền mới có dịp gặp mặt, không ngờ lại nhanh đến vậy”
Úc Linh cảm giác được thiện ý của cô nàng, hướng cô nàng cười cười.
Đạo diễn Chung thấy cô tới, cũng không nhiều lời, bảo thẳng cô đi thay đổi trang phục diễn.
Ngoài mấy phân cảnh nhiều nữ diễn viên ra, những người khác đều lén lút ao ước.
Hiện giờ tâm tình Tôn Đông Vân bất ổn, cả người hơi bị thần kinh, vốn không cách nào diễn nổi, cứ chậm trễ tiến trình quay chụp. Đại gia đều đang đoán xem đạo diễn Chung có thể cắt vai diễn của cô ta ra khỏi phân cảnh không, đến thời điểm thì không biết sẽ cho ai diễn thay thế, cũng không ngờ được đạo diễn Chung lại gọi trực tiếp Úc Linh về.
Đãi ngộ như thế, cũng chỉ có nhưng diễn viên đặc biệt thân thiết với đạo diễn mới có được, không ngờ một người mới xuất hiện mà có thể có may mắn như thế, sao không khiến người ta ước ao chứ?
Đáng tiếc có một số việc, ngoài ước ao ra cũng vô dụng, ai bảo bọn họ không có hậu trường bối cảnh khiến người ta không yêu thích chứ.
Úc Linh sau khi bắt đầu quay, Trần Minh Minh ngồi ở xa nhìn, sau khi chuông điện thoại reo lên, cô nhìn một chút, là một dãy số xa lạ.
Không hiểu là ai gọi điện cho cô ấy, cô nàng vội vàng đi ra xa chút nghe điện thoại.
“Đây rồi, tôi là Trần Minh Minh”
“… Chào cô, tôi là Hề Từ, Úc Linh đang ở đâu thế?”
Nghe thấy bên đó truyền tới âm thanh đúng lúc, Trần Minh Minh sững sờ chút, mới nhớ tới anh chàng đẹp trai – tiểu thịt tươi nhỏ tuổi còn đẹp trai hơn diễn viên giới giải trí kia, vội hỏi, “Là Hề tiên sinh đó ạ, chị Úc đang đóng phim, anh tìm chị ấy ạ?”
Bên đầu dây kia bất giác im lặng, một lúc sau mới nói, “Nếu vậy, vậy tôi không làm phiền cô ấy nữa”
TRần Minh Minh ồ lên một tiếng, đợi đối phương cúp điện thoại.
“Tiểu thư Trần, mấy ngày nay Úc Linh đều ở thành phố Điện Ảnh bên này đóng phim sao ạ?”
‘Đúng thế”
Đợi sau khi Trần Minh Minh kết thúc trò chuyện, không kìm được liếc mắt nhìn phòng quay phim, đắn đo một hồi, đi đến một kết luận: Hề tiên sinh không hiểu tại sao, chọc cho chị Úc tức, chị Úc không chịu nghe điện thoại của anh ấy, anh ấy gọi thẳng tới chỗ này của mình!
Quả nhiên trên xe hôm nay hẳn là anh ấy gọi điện thoại tới.
Cô dâu mới cãi nhau, chuyện như vậy khó mà lo liệu nổi.
Đợi Úc Linh đóng xong ngồi nghỉ, Trần Minh Minh bưng tách trà tới, nói với cô, “Chị Úc, vừa rồi Hề tiên sinh gọi điện tới chỗ em, hỏi em một ít chuyện của chị”
Úc Linh chậm rãi uống nước, chẳng thèm nhếch mồm đáp.
Quả nhiên là cãi nhau rồi!
Trần Minh Minh thầm nghĩ, ngoan ngoãn nói hết những gì Hề Từ hỏi cô nàng ra, không giấu chút nào.
Tuy tiểu thịt tươi đẹp mắt thật, nhưng với cơm áo là cha mẹ thì nhiệm vụ chính của cô vẫn là trung thành.
Úc Linh nghe xong vẻ mặt như không có gì, đợi một lúc lại bắt đầu đợt diễn mới, lại tập trung vào bên trong diễn, cứ như chẳng bị ảnh hưởng nữa chữ nào cả.
Sau khi kết thúc một ngày quay phim, Úc Linh và Nguyễn Vi Vi cùng đi tháo đồ, mới nghe được chuyện về Tôn Đông Vân.
“Cô ấy xem ra không ổn lắm” Nguyễn Vi Vi nói nhỏ nhẹ, “Một lúc thì nói có người hãm hại cô ấy, một hồi lại nói còn có quỷ, cả ngày nghi thần nghi quỷ, không dám ngồi một mình. Lúc đóng phim, thì cứ đập phá nhiều lần, cuối cùng đạo diễn Chung nổi nóng, cho cô ấy nghỉ mấy hôm để điều chỉnh tâm tình”
Nói thì nói thế, có điều ai ai cũng biết, coi như cuối cùng Tôn Đông Vân điều chỉnh được tâm tình xong trở về, chỉ e phim thì đã được công chiếu, phân cảnh của cô ấy cũng không nhiều, chắc chắn sẽ bị xóa hết. Đạo diễn Chung không phải là người không nể mặt người khác, bối cảnh Tôn Đông Vân cũng không lớn đến mức khiến cả đạo diễn Chung muốn tránh né nữa.
Nguyễn Vi Vi nói xong, không kìm được quay đầu nhìn về người đang ngồi cạnh nhắm mắt để chuyên gia trang điểm tháo giúp trang sức, nghĩ trực giác mình quả nhiên là chính xác, người mới này thật không dễ dây vào.
Chuyện đêm tiệc khánh công đó, dù gì bọn họ cũng khá rõ, Tôn Đông Vân định hại người không xong, cuối cùng lại ném mình vào trong, chuyện như vậy chỉ có thể nói là đáng đời. Nghe nói Tôn Đông Vân có quan hệ rất tốt với vị quản lý Triệu kia, gần đây trải qua rất khổ sở, có một nhân vật lớn chèn ép ông ta, thật như đang xả giận cho ai đó vậy…
Liên tưởng tới đêm Quản lý Triệu đi theo Úc Linh ra khỏi phòng khách, trong lòng Nguyễn Vi Vi cũng giật nẩy mình.
Cái người mới Úc Linh này, quả nhiên có bối cảnh, hơn nữa bối cảnh này nói ra có thể đáng sợ vô cùng. Nguyễn Vi Vi bất giác thấy vui vì bản thân mình không giống Tôn Đông Vân thích chèn ép người mới, có ít thời gian, giúp mọi người làm điều tốt cũng là một hành vi đẹp, tiếc là ít người có được hành vi đẹp như thế.
Tối trở lại khách sạn, Úc Linh nghĩ đến Nguyễn Vi Vi, bất giác lấy điện thoại ra mở xem tin nhắn.
Bắt đầu từ tối qua, Hề Từ đã gọi hơn trăm cuộc điện thoại tới, cô đều không nhận, chỉ đọc tin nhắn anh gọi tới.
Có điều rõ ràng Hề Triển Vương không quá thích dùng sản phẩm khoa học kỹ thuật của nhân loại, nội dung thư thường rất ngắn và đơn giản, đại để như, “Anh không phải không muốn gặp em”; “Đừng giận, ngoan nào!”, “Nếu em giận thì cứ việc đánh anh là được”, “Anh rất nhớ em”, ….
Úc Linh nhìn thấy tin nhắn cuối, quyết định đợi lát nữa anh gọi điện thoại tới thì cô sẽ nhận ngay.
Quả nhiên điện thoại di động nhanh chóng reo, Úc Linh bấm nhận ngay, nói thẳng, “Bên em còn bận hai ngày nữa, hai ngày sau em sẽ đi máy bay về thành phố Y”
“…Úc Linh, thật sự phải quay về sao?” Giọng Hề triển Vương hơi trầm thấp.
“Đương nhiên” Cô ngừng chút, nói thẳng luôn, “Em biết anh là yêu, em cũng sẽ quen thôi, vì thế anh cũng đừng có lo”
“…”
Phát hiện ra nha không nói câu nào, trong lòng Úc Linh có một cảm giác ê ẩm.
Một lát sau có tiếng động bên đầu dây kia truyền tới, “Được rồi, em cứ đi máy bay, đến lúc đó anh sẽ đón em”
“Không cần đâu, em sẽ tự mình tới”
Úc Linh cũng không dám để anh đi đón thật, chẳng may dáng dấp kia của anh mà bị người ta nhìn thấy, không biết còn có hậu quả gì nữa.
“Không sao, anh sẽ ngụy trang chút” Hề Từ giọng đầy hài hòa.
Úc Linh đáp “ừ” một câu, lại hỏi vết thương của anh, nghe anh nói không sao, cô vẫn không tin, nếu thật không có chuyện gì, anh cũng không cần phải trở lại một nơi xa như thôn Ô Mạc, thôn Ô Mạc là địa bàn của yêu, ở đó có đầy đủ linh khí, rất thích hợp cho yêu dưỡng thương.
Cô biết nguyên nhân anh từ đầu lừa mình, không ngoài sợ cô lo lắng, đồng thời cũng sợ cô mạo hiểm chạy tới thành phố S tìm anh mà gặp chuyện. Thành phố S cô sẽ không đi, biết rõ bên đó nguy hiểm, đương nhiên cô không ngốc đến mức chạy tới đó, có điều thôn Ô Mạc là địa bàn yêu, Lâu Duyệt đã nói, những con ma kia cũng không dám làm loạn trên địa bàn yêu, cô cũng không phải sợ.
Diễn bù xong toàn bộ phim, Úc Linh không nghỉ mà đi thẳng máy bay về thành phố Y. Sau khi xuống máy bay thì đã bảy giờ tối.
Úc Linh lại ra sân bay, nhìn chân trời tôi tối, đang định bắt một chiếc xe về thị trấn, đột nhiên có cảm giác ở đằng sau có người tiếp cận, toàn thân cong lên đá một đá tới.
Tốc độ của người nọ càng nhanh hơn, dính sát eo cô, không giải thích đã ôm chặt cô vào lồng ngực, ôm rất chặt.
Úc Linh ngưng lại, bỏ luôn hành lý xuống, đưa tay ôm anh, ngửi mùi hương vương mãi trên người anh không tan, trái tim như bình ổn trở lại.
Úc Linh kéo anh đi một lúc, hỏi, “Anh sao qua được mà tới vậy?”
Chẳng phải nói đợi cô ở thôn Ô Mạc đó sao?
Lồng ngực anh chấn động, rồi lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn truyền từ trên đỉnh đầu xuống, “Anh nhớ em, nhớ đến khó chịu lắm”
Trên mặt Úc Linh nóng bừng, vỗ nhẹ lên lưng anh, ý bảo anh thả cô ra, nhưng không ngờ lại chạm vào một đám tóc mềm như tơ, không cần nhìn cũng biết lúc này tóc anh tung dài đến tận chân dáng vẻ chẳng giống nhân loại tý nào, nhìn lại đúng là yêu nghiệt chuyên làm chuyện xấu mê hoặc con người.
Mễ Thiên Sư nói anh bị thương lần này quá nặng, cả dáng vẻ con người không duy trì được nữa, vì thế hiện giờ đều là dáng vẻ của loài yêu.
“Thả em ra” Úc Linh kéo tóc của anh.
Hề Từ rít một tiếng, vẫn ôm chặt lấy đầu cô như cũ, cứ như không đồng ý cho cô nhìn thấy mình vào thời điểm này vậy.
Úc Linh lại kéo, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Úc Linh lùi lại sau vài bước, nhìn thấy một yêu nam tóc dài rối tung trong bóng tối nhạt nhòa. Dưới ánh sáng nhập nhòa ấy, trông cực kỳ yêu dã, hoa văn màu tím trên mặt trông càng yêu mị sống động, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, sắc mặt quá trắng, môi đỏ như máu, ở nơi cổ khiến người ta có một cảm giác yêu dị: ở đó có thể nhìn thấy một ít mạch máu màu tím nằm dày đặc bên trên làn da, trông hơi đáng sợ.
Cô đang chuẩn bị ghé sát nhìn, thì đã bị anh đưa tay che cổ, kéo cô lại, bảo, “Chúng mình về thôi”
Úc Linh liếc mắt nhìn anh, ừ một câu.
Bị anh kéo vào xe, Úc Linh bất giác thấy vui vì giờ sắc trời hơi tối, tuy có người nhìn thấy dáng anh sẽ hơi tò mò chút, có điều đại đa số người ta sẽ cho rằng anh đang chơi trò Cosplay, nên mới chỉnh cho mình thành tiểu yêu tinh như thế.
Ngồi vào xe, Úc Linh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ghế lái, cô cảm giác ánh mắt Hề Từ hơi đề phòng, lặng lẽ liếc nhìn anh, rồi mắt nhìn xuống dưới cổ anh ngắm nghía.
Phát hiện ra ánh mắt của cô, bộ mặt nam nhân đầy yêu nghiệt đột nhiên nở nụ cười, đôi môi đỏ như máu ấy cười trong đến hồn xiêu phách lạc, sau đó một tay vòng ra sau tai cô, bịt mắt cô lại, kéo mặt cô lại gần, hôn mạnh mẽ tàn bạo lên môi cô…
“Không ạ, con định chuẩn bị trở về thôn Ô Mạc một chuyến ạ” Úc Linh đáp cũng không ngẩng đầu lên,.
“Về thăm bà con à?”
Úc Linh không đáp.
Lúc Giang Vũ Thành cho là cô ngầm thừa nhận, nghĩ đến chuyện mẹ vợ vẫn không tha thứ cho ông, ông cũng hơi chột dạ, ho khan hỏi, “Bao giờ trở lại? Đến lúc đó tiện gửi cho bà con ít đồ” Nói xong, ông nhìn về hướng Quỷ Hồn trong không khí, bảo, “Mẫn Mẫn đợi em tĩnh dưỡng thật tốt, chúng ta cùng đi thôn Ô Mạc thăm mẹ nhé”
Úc Mẫn Mẫn từ trong linh giá trường sinh đi ra, nghe thấy ông, nhìn ông, trên mặt mang theo nụ cười tươi đẹp của thiếu nữ một thời.
Úc Linh nhìn họ một chút, bất cứ lúc nào ở đâu đều là tình cảm của mẹ cô và ba cô rất tốt, không để ý tới nói luôn, “Con đã bảo trợ lý Trần giúp con đặt vé sáng sớm ngày mai rồi ạ”
Lúc này, Nhị Hắc đang nằm nhoài sân thượng chạy đến, dùng đầu cọ lên người Úc Linh, gầm gừ rên rỉ cũng biểu hiện mình muốn đi thôn Ô Mạc thăm Hề Triển Vương.
Úc Linh đóng rương hành lý lại, bình thản nói với nó, “Muốn đi máy bay nhé”
Nhị Hắc, “…”
Nhị Hắc bất giác cúi đầu ủ rũ, chán nản thất vọng lê mình cuộn trong góc. Vì sao cứ nhất định phải đi máy bay chứ? Bắt nạt cẩu quá mà!!
Giang Vũ Thành cười ha ha, vò vò đầu Nhị Hắc, bảo, “Vì thế, Nhị Hắc vẫn nên ở nhà cùng tao đi, tao để thím Lưu ngày nào cũng nấu ăn ngon cho mày, nuôi mày béo trắng mới thôi!” Sau đó lại hung ác bỏ thêm một câu, “Không nghe lời thì giết chó lấy máu”
Nhị Hắc, “….”
Hôm đó đúng là ngày chó, thật sự quá khổ mà!!!
Có điều hơi muộn chút, Úc Linh lại nhận được điện thoại của An Như gọi tới, kế hoạch về thôn Ô Mạc lại chậm thêm mấy ngày.
Đoàn làm phi (Cuồng Hiệp) bên đó nguyên nhân cũng là bởi Tôn Đông Vân, cần cô tới đóng phim bù.
“Cái cô Tôn Đông Vân kia cũng không biết làm sao, lần trước tiệc khánh công tối, cô ấy đột nhiên ngất ở bãi đậu xe nhà hàng ăn, sau đó được người ta đưa đến bệnh viện, tinh thần cô ta vẫn không được ổn lắm, người có vẻ hơi bị thần kinh, cứ luôn nói có người muốn hại cô ta, tâm tình không ổn lắm. Mấy ngày nay đóng phim cũng không được tốt lắm, tiến trình quay phim cứ trì hoãn nhiều lần, đạo diễn Chung vô cùng tức giận. Nghe ý bên đạo diễn Chung nói, định xóa phân cảnh của cô ấy đi, do con bù vào…”
Úc Linh nghe đến đó, không kìm được nghĩ ngay đến Tô Loan.
Tiệc khánh công đêm đó, lúc cô thu thập quản lý Triệu, cũng cảm giác có quỷ ở bên giúp cô, ngoài Tô Loan ra thì chẳng còn nghĩ đến ai nữa.
Quản lý Triệu dám xuống tay với cô, cũng là do Tôn Đông Vân giật dây, Tôn Đông Vân làm chuyện như thế, chắc cũng có thể Tô Loan đi dọa cô ta rồi.
Úc Linh hít sâu một hơi, biết đây là công việc, chỉ đành đồng ý.
Giang Vũ Thành tới ôm vai con gái, nói dịu dàng, “Nếu là công việc, thì cứ làm cho tốt đi, chậm hai ngày nữa con trở lại thăm bà con cũng không có sao mà”
Úc Linh liếc mắt nhìn ba ba vẫn chưa rõ chân tướng, cũng không dám nói chuyện gì về Hề Từ cho ông nghe.
Tới tối, cô cuộn mình trong chăn nói chuyện điện thoại với Hề Từ, nói với anh là, “Mai em phải đi đóng bù phim, khoảng chừng ba ngày, sau khi quay xong, em sẽ đi máy bay về thành phố Y”
“Không sao, em cứ chậm một chút về cũng không sao, anh ở bên này vẫn rất ổn” Hề Từ nói dịu dàng, giọng nói ấy trong sáng nhu hòa, nghe vào tai như đầu độc lòng người vậy.
Úc Linh hỏi đột ngột, “Anh không phải là không muốn gặp em, không muốn em trở lại đó chứ?”
Hề Từ, “…”
Úc Linh cúp luôn điện thoại.
Không đến mười giây, điện thoại lại vang lên, cô nhét điện thoại vào dưới gối, nghe tiếng chuông đó rầu rĩ, thờ ơ không động lòng.
Gấu Con hiếm khi nổi nóng, nói không để ý tới thì không để ý tới nữa.
Cứ vậy cả buổi tối cô bị tiếng điện thoại chấn động đến ngủ mất, mà ngủ còn rất say, chỉ đáng thương Hề Triển Vương ở xa ngàn dặm đang bị thương cũng biết mình chọc cô, bất giác chân tay luống cuống hẳn.
Sáng hôm sau, Úc Linh mang theo hành lý, cùng trợ lý đi máy bay tới thành phố Điện Ảnh.
Ở trên xe, Trần Minh Minh nhắc cô, “Chị Úc, di động của chị lại reo kìa”
Úc Linh nhìn cô nàng một cái, nói bừa, “Không sao, là điện thoại vớ vẩn thôi”
Trần Minh Minh vừa ngờ vực vừa hỏi, “Điện thoại vớ vẩn mà gọi cũng thật nhiều lần quá, vẫn cứ gọi liên tục tới, xem ra đối phương kiên nhẫn thật đó, chị Úc nhận đi ạ, nói rõ ra, đỡ phải nghe tiếng chuông reo liên tục ạ”
Úc Linh không thèm để ý cô nàng, cứ tiếp tục mặc điện thoại reo vang, lại thấy điện thoại hết pin, cô cắm sạc vào, rồi lại nghe thấy tiếng chuông reo.
Đai tiểu thư tỏ rõ chuyện thích nghe đối phương gọi liên tục, chẳng còn gì để nói nữa.
Tuy Trần Minh Minh không biết là ai vẫn kiên nhẫn gọi không ngừng cho Đại tiểu thư, nhưng kiểu Đại tiểu thư không nhận, đối phương cũng coi như có kiên nhẫn vẫn tiếp tục gọi. Có điều tính khí Đại tiểu thư cô nàng biết rõ, nhất định là đối phương chọc cô ấy, cô ấy mới mặc kệ, không phải bình thường Đại tiểu thư vẫn ở chung vẫn vậy sao, cứ tìm bừa một góc trong tổ yên tĩnh, xưa nay cũng không làm phiền tới ai. Nên Trần Minh Minh không khuyên nữa.
Đến thành phố Điện Ảnh, Úc Linh đi thẳng tới lều quay phim.
Trong lều quay phim là một đám hỗn loạn, Úc Linh nhìn một chút, không thấy Tôn Đông Vân đâu, cũng không rõ hiện giờ anh thế nào nữa.
Sau khi phát hiện ra Úc Linh tới, người đoàn làm phim đều dồn tới chào hỏi cô, Hướng Vinh Tu và mấy nam diễn viên cũng tới hỏi thăm cô đầy nhiệt tình, Nguyễn Vi Vi thì ăn mặc bộ cổ trang dài đi tới, cười nói, ‘Vốn là phải đợi tới lúc tuyên truyền mới có dịp gặp mặt, không ngờ lại nhanh đến vậy”
Úc Linh cảm giác được thiện ý của cô nàng, hướng cô nàng cười cười.
Đạo diễn Chung thấy cô tới, cũng không nhiều lời, bảo thẳng cô đi thay đổi trang phục diễn.
Ngoài mấy phân cảnh nhiều nữ diễn viên ra, những người khác đều lén lút ao ước.
Hiện giờ tâm tình Tôn Đông Vân bất ổn, cả người hơi bị thần kinh, vốn không cách nào diễn nổi, cứ chậm trễ tiến trình quay chụp. Đại gia đều đang đoán xem đạo diễn Chung có thể cắt vai diễn của cô ta ra khỏi phân cảnh không, đến thời điểm thì không biết sẽ cho ai diễn thay thế, cũng không ngờ được đạo diễn Chung lại gọi trực tiếp Úc Linh về.
Đãi ngộ như thế, cũng chỉ có nhưng diễn viên đặc biệt thân thiết với đạo diễn mới có được, không ngờ một người mới xuất hiện mà có thể có may mắn như thế, sao không khiến người ta ước ao chứ?
Đáng tiếc có một số việc, ngoài ước ao ra cũng vô dụng, ai bảo bọn họ không có hậu trường bối cảnh khiến người ta không yêu thích chứ.
Úc Linh sau khi bắt đầu quay, Trần Minh Minh ngồi ở xa nhìn, sau khi chuông điện thoại reo lên, cô nhìn một chút, là một dãy số xa lạ.
Không hiểu là ai gọi điện cho cô ấy, cô nàng vội vàng đi ra xa chút nghe điện thoại.
“Đây rồi, tôi là Trần Minh Minh”
“… Chào cô, tôi là Hề Từ, Úc Linh đang ở đâu thế?”
Nghe thấy bên đó truyền tới âm thanh đúng lúc, Trần Minh Minh sững sờ chút, mới nhớ tới anh chàng đẹp trai – tiểu thịt tươi nhỏ tuổi còn đẹp trai hơn diễn viên giới giải trí kia, vội hỏi, “Là Hề tiên sinh đó ạ, chị Úc đang đóng phim, anh tìm chị ấy ạ?”
Bên đầu dây kia bất giác im lặng, một lúc sau mới nói, “Nếu vậy, vậy tôi không làm phiền cô ấy nữa”
TRần Minh Minh ồ lên một tiếng, đợi đối phương cúp điện thoại.
“Tiểu thư Trần, mấy ngày nay Úc Linh đều ở thành phố Điện Ảnh bên này đóng phim sao ạ?”
‘Đúng thế”
Đợi sau khi Trần Minh Minh kết thúc trò chuyện, không kìm được liếc mắt nhìn phòng quay phim, đắn đo một hồi, đi đến một kết luận: Hề tiên sinh không hiểu tại sao, chọc cho chị Úc tức, chị Úc không chịu nghe điện thoại của anh ấy, anh ấy gọi thẳng tới chỗ này của mình!
Quả nhiên trên xe hôm nay hẳn là anh ấy gọi điện thoại tới.
Cô dâu mới cãi nhau, chuyện như vậy khó mà lo liệu nổi.
Đợi Úc Linh đóng xong ngồi nghỉ, Trần Minh Minh bưng tách trà tới, nói với cô, “Chị Úc, vừa rồi Hề tiên sinh gọi điện tới chỗ em, hỏi em một ít chuyện của chị”
Úc Linh chậm rãi uống nước, chẳng thèm nhếch mồm đáp.
Quả nhiên là cãi nhau rồi!
Trần Minh Minh thầm nghĩ, ngoan ngoãn nói hết những gì Hề Từ hỏi cô nàng ra, không giấu chút nào.
Tuy tiểu thịt tươi đẹp mắt thật, nhưng với cơm áo là cha mẹ thì nhiệm vụ chính của cô vẫn là trung thành.
Úc Linh nghe xong vẻ mặt như không có gì, đợi một lúc lại bắt đầu đợt diễn mới, lại tập trung vào bên trong diễn, cứ như chẳng bị ảnh hưởng nữa chữ nào cả.
Sau khi kết thúc một ngày quay phim, Úc Linh và Nguyễn Vi Vi cùng đi tháo đồ, mới nghe được chuyện về Tôn Đông Vân.
“Cô ấy xem ra không ổn lắm” Nguyễn Vi Vi nói nhỏ nhẹ, “Một lúc thì nói có người hãm hại cô ấy, một hồi lại nói còn có quỷ, cả ngày nghi thần nghi quỷ, không dám ngồi một mình. Lúc đóng phim, thì cứ đập phá nhiều lần, cuối cùng đạo diễn Chung nổi nóng, cho cô ấy nghỉ mấy hôm để điều chỉnh tâm tình”
Nói thì nói thế, có điều ai ai cũng biết, coi như cuối cùng Tôn Đông Vân điều chỉnh được tâm tình xong trở về, chỉ e phim thì đã được công chiếu, phân cảnh của cô ấy cũng không nhiều, chắc chắn sẽ bị xóa hết. Đạo diễn Chung không phải là người không nể mặt người khác, bối cảnh Tôn Đông Vân cũng không lớn đến mức khiến cả đạo diễn Chung muốn tránh né nữa.
Nguyễn Vi Vi nói xong, không kìm được quay đầu nhìn về người đang ngồi cạnh nhắm mắt để chuyên gia trang điểm tháo giúp trang sức, nghĩ trực giác mình quả nhiên là chính xác, người mới này thật không dễ dây vào.
Chuyện đêm tiệc khánh công đó, dù gì bọn họ cũng khá rõ, Tôn Đông Vân định hại người không xong, cuối cùng lại ném mình vào trong, chuyện như vậy chỉ có thể nói là đáng đời. Nghe nói Tôn Đông Vân có quan hệ rất tốt với vị quản lý Triệu kia, gần đây trải qua rất khổ sở, có một nhân vật lớn chèn ép ông ta, thật như đang xả giận cho ai đó vậy…
Liên tưởng tới đêm Quản lý Triệu đi theo Úc Linh ra khỏi phòng khách, trong lòng Nguyễn Vi Vi cũng giật nẩy mình.
Cái người mới Úc Linh này, quả nhiên có bối cảnh, hơn nữa bối cảnh này nói ra có thể đáng sợ vô cùng. Nguyễn Vi Vi bất giác thấy vui vì bản thân mình không giống Tôn Đông Vân thích chèn ép người mới, có ít thời gian, giúp mọi người làm điều tốt cũng là một hành vi đẹp, tiếc là ít người có được hành vi đẹp như thế.
Tối trở lại khách sạn, Úc Linh nghĩ đến Nguyễn Vi Vi, bất giác lấy điện thoại ra mở xem tin nhắn.
Bắt đầu từ tối qua, Hề Từ đã gọi hơn trăm cuộc điện thoại tới, cô đều không nhận, chỉ đọc tin nhắn anh gọi tới.
Có điều rõ ràng Hề Triển Vương không quá thích dùng sản phẩm khoa học kỹ thuật của nhân loại, nội dung thư thường rất ngắn và đơn giản, đại để như, “Anh không phải không muốn gặp em”; “Đừng giận, ngoan nào!”, “Nếu em giận thì cứ việc đánh anh là được”, “Anh rất nhớ em”, ….
Úc Linh nhìn thấy tin nhắn cuối, quyết định đợi lát nữa anh gọi điện thoại tới thì cô sẽ nhận ngay.
Quả nhiên điện thoại di động nhanh chóng reo, Úc Linh bấm nhận ngay, nói thẳng, “Bên em còn bận hai ngày nữa, hai ngày sau em sẽ đi máy bay về thành phố Y”
“…Úc Linh, thật sự phải quay về sao?” Giọng Hề triển Vương hơi trầm thấp.
“Đương nhiên” Cô ngừng chút, nói thẳng luôn, “Em biết anh là yêu, em cũng sẽ quen thôi, vì thế anh cũng đừng có lo”
“…”
Phát hiện ra nha không nói câu nào, trong lòng Úc Linh có một cảm giác ê ẩm.
Một lát sau có tiếng động bên đầu dây kia truyền tới, “Được rồi, em cứ đi máy bay, đến lúc đó anh sẽ đón em”
“Không cần đâu, em sẽ tự mình tới”
Úc Linh cũng không dám để anh đi đón thật, chẳng may dáng dấp kia của anh mà bị người ta nhìn thấy, không biết còn có hậu quả gì nữa.
“Không sao, anh sẽ ngụy trang chút” Hề Từ giọng đầy hài hòa.
Úc Linh đáp “ừ” một câu, lại hỏi vết thương của anh, nghe anh nói không sao, cô vẫn không tin, nếu thật không có chuyện gì, anh cũng không cần phải trở lại một nơi xa như thôn Ô Mạc, thôn Ô Mạc là địa bàn của yêu, ở đó có đầy đủ linh khí, rất thích hợp cho yêu dưỡng thương.
Cô biết nguyên nhân anh từ đầu lừa mình, không ngoài sợ cô lo lắng, đồng thời cũng sợ cô mạo hiểm chạy tới thành phố S tìm anh mà gặp chuyện. Thành phố S cô sẽ không đi, biết rõ bên đó nguy hiểm, đương nhiên cô không ngốc đến mức chạy tới đó, có điều thôn Ô Mạc là địa bàn yêu, Lâu Duyệt đã nói, những con ma kia cũng không dám làm loạn trên địa bàn yêu, cô cũng không phải sợ.
Diễn bù xong toàn bộ phim, Úc Linh không nghỉ mà đi thẳng máy bay về thành phố Y. Sau khi xuống máy bay thì đã bảy giờ tối.
Úc Linh lại ra sân bay, nhìn chân trời tôi tối, đang định bắt một chiếc xe về thị trấn, đột nhiên có cảm giác ở đằng sau có người tiếp cận, toàn thân cong lên đá một đá tới.
Tốc độ của người nọ càng nhanh hơn, dính sát eo cô, không giải thích đã ôm chặt cô vào lồng ngực, ôm rất chặt.
Úc Linh ngưng lại, bỏ luôn hành lý xuống, đưa tay ôm anh, ngửi mùi hương vương mãi trên người anh không tan, trái tim như bình ổn trở lại.
Úc Linh kéo anh đi một lúc, hỏi, “Anh sao qua được mà tới vậy?”
Chẳng phải nói đợi cô ở thôn Ô Mạc đó sao?
Lồng ngực anh chấn động, rồi lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn truyền từ trên đỉnh đầu xuống, “Anh nhớ em, nhớ đến khó chịu lắm”
Trên mặt Úc Linh nóng bừng, vỗ nhẹ lên lưng anh, ý bảo anh thả cô ra, nhưng không ngờ lại chạm vào một đám tóc mềm như tơ, không cần nhìn cũng biết lúc này tóc anh tung dài đến tận chân dáng vẻ chẳng giống nhân loại tý nào, nhìn lại đúng là yêu nghiệt chuyên làm chuyện xấu mê hoặc con người.
Mễ Thiên Sư nói anh bị thương lần này quá nặng, cả dáng vẻ con người không duy trì được nữa, vì thế hiện giờ đều là dáng vẻ của loài yêu.
“Thả em ra” Úc Linh kéo tóc của anh.
Hề Từ rít một tiếng, vẫn ôm chặt lấy đầu cô như cũ, cứ như không đồng ý cho cô nhìn thấy mình vào thời điểm này vậy.
Úc Linh lại kéo, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Úc Linh lùi lại sau vài bước, nhìn thấy một yêu nam tóc dài rối tung trong bóng tối nhạt nhòa. Dưới ánh sáng nhập nhòa ấy, trông cực kỳ yêu dã, hoa văn màu tím trên mặt trông càng yêu mị sống động, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, sắc mặt quá trắng, môi đỏ như máu, ở nơi cổ khiến người ta có một cảm giác yêu dị: ở đó có thể nhìn thấy một ít mạch máu màu tím nằm dày đặc bên trên làn da, trông hơi đáng sợ.
Cô đang chuẩn bị ghé sát nhìn, thì đã bị anh đưa tay che cổ, kéo cô lại, bảo, “Chúng mình về thôi”
Úc Linh liếc mắt nhìn anh, ừ một câu.
Bị anh kéo vào xe, Úc Linh bất giác thấy vui vì giờ sắc trời hơi tối, tuy có người nhìn thấy dáng anh sẽ hơi tò mò chút, có điều đại đa số người ta sẽ cho rằng anh đang chơi trò Cosplay, nên mới chỉnh cho mình thành tiểu yêu tinh như thế.
Ngồi vào xe, Úc Linh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ghế lái, cô cảm giác ánh mắt Hề Từ hơi đề phòng, lặng lẽ liếc nhìn anh, rồi mắt nhìn xuống dưới cổ anh ngắm nghía.
Phát hiện ra ánh mắt của cô, bộ mặt nam nhân đầy yêu nghiệt đột nhiên nở nụ cười, đôi môi đỏ như máu ấy cười trong đến hồn xiêu phách lạc, sau đó một tay vòng ra sau tai cô, bịt mắt cô lại, kéo mặt cô lại gần, hôn mạnh mẽ tàn bạo lên môi cô…
/251
|