Vừa rời khỏi ghế lô, Úc Linh liền phát hiện ra có người đi theo mình, như là vì cô mà tới.
Cô xoay người, nhìn về phía người đàn ông trung niên, mơ hồ nhớ rõ hình như là nhà đầu tư vừa rồi ngồi cùng đạo diễn Chung, họ Triệu, những người đó gọi ông ta là quản lý Triệu.
Vị Quản lý Triệu này bộ dạng như người chó vậy, tuy đã tuổi trung niên, hơi mập chút, do được chăm sóc khá tốt, nên bộ dạng cũng khá anh tuấn, đi ra có thể lừa gạt nữ sinh vẫn được, ít nhất trong đầu là một ông chủ già có tiền, vẫn thể hiện được vẻ anh tuấn.
Chỉ là cái loại người hơn bốn mươi mà nhìn như chỉ ba mươi này thì lại có vẻ vừa già vừa béo vừa xấu.
Giá trị vật tham chiếu rất cao, làm hại thẩm mỹ của cô cũng rất hà khắc, trừ phi đạt tới cấp bậc yêu nghiệt như Hề Từ, nếu không rất khó lọt mắt cô.
Thấy cô đột nhiên ngừng lại, Quản lý Triệu hơi sửng sốt, cười rộ lên, trong tay cầm chén rượu tiến tới, nói, “Vị này chắc là Úc tiểu thư rồi? Tôi nghe nói diễn xuất của cô cũng khá, cả đạo diễn Chung cũng đều tán thưởng chủ của cô”
Úc Linh không kìm được nhìn gã ta một cái, ánh mắt hơi kỳ lạ.
Trong lòng Quản lý Triệu vui vẻ, quả nhiên con gái trẻ tuổi ôm giấc mộng nực cười tiến vào giới giải trí rất dễ lừa, đang định nói mấy câu tóm sống cô, chợt nghe cô nói giọng chậm rãi, “Lúc anh nói lời này, có lương tâm không?’
Quản lý Triệu, “…. Cái gì?’
Vẻ mặt Úc Linh thành thật bảo, “Đạo diễn Chung yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, vốn sẽ chẳng thừa nhận ai đó có có chủ cả, ông ấy chỉ biết đuổi theo hoàn mỹ không ngừng, chưa từng thỏa mãn, lại càng không tán thưởng chủ của người nào hết”
Quản lý Triệu, “…”
Mãi cho đến khi Úc Linh sắp đi xa, rốt cuộc quản lý Triệu mới hồi phục tinh thần, thầm mắng một câu, vội vã đuổi theo.
Phát hiện ra cô đi về phía có ít người, trong lòng quản lý Triệu hoan hỉ, thầm mắng một câu nữ nhân ngu, trên mặt mang theo thần sắc xấu xa.
Quản lý Triệu điển hình là một tay ăn chơi chưa bao giờ chịu thua, bên ngoài có nhiều nam nhân ăn chơi, có tiền thì bốc đồng, chuyện thích làm nhất là đùa giỡn nữ nhân ngu luôn mơ ước tiến vào giới giải trí, chưa cần gã ta có thủ đoạn thế nào, thì đã có một đống phụ nữ tự động đưa lên tận miệng, nữ nhân trẻ tuổi yêu thương nhung nhớ cũng không ít, chỉ vì muốn có một cơ hội.
Nữ nhân ngu như thế gã ta rất coi thường, tính tình dù cao ngạo tới đâu cũng bị hiện thực đánh nát, không thể không bán mình để được lợi.
Lần này thay mặt công ty đến thành phố điện ảnh xem xét tiến độ quay của bộ phim này, đúng lúc gặp được Tôn Đông Vân.
Gã từng có một đoạn quan hệ vô cùng tuyệt vời với Tôn Đông Vân, tuy chỉ mấy năm trước hợp rồi tan, nhưng cả hai vẫn duy trì liên hệ như cũ. Lần tham gia tiệc mừng này, Tôn Đông Vân lấy cớ đã lâu không gặp hàn huyên với gã một lúc, rồi nhanh chóng lấy đề tài người mới trong đoàn làm phim ra.
Tính Tôn Đông Vân gã dĩ nhiên biết, không ngoài là một nữ nhân hay ghen tị, Tôn Đông Vân trước đó cũng chèn ép khá nhiều người, mới có thể duy trì được địa vị hiện giờ của cô ta, thỏa mãn lòng ghen tị của cô ta.
Nhưng sau khi nhìn thấy nữ minh tinh Tôn Đông Vân nói, phát hiện ra quả thật xinh đẹp, trong xinh đẹp lại có hương vị lạnh lùng cao ngạo, như hàn mai trong tuyết lạnh, nở rộ ngạo nghễ, yên lặng tỏa ra trong đêm loại mị lực chỉ thuộc về mình cô, rất dễ kích thích nam nhân có dục vọng muốn chinh phục nữ nhân.
Tôn Đông Vân thành công gây cho Quản lý Triệu chú ý tới Úc Linh.
Quản lý Triệu chưa bao giờ để mình chịu thiệt, nếu đã chú ý thì lại lựa thời cơ tốt đương nhiên sẽ ra tay.
Quản lý Triệu không chút hoang mang đi theo.
Đèn trong hành lang đột nhiên lóe lên.
Trong góc tối, một bóng người từ góc tường bắn ra, mặt trắng bệch cứng ngắc, lưỡi dài đỏ như máu, khiến da thịt càng thêm trắng bệch, đứng dưới ngọn đèn lúc sáng lúc tối càng thêm âm trầm khủng bố.
Nơi nào cô ta đi qua, thì đèn trở nên lúc sáng lúc tối, cứ như xảy ra vấn đề gì đó vậy.
Cách đó không xa có người phát hiện ra đèn tường lóe lên liên tục, tưởng trên hành lang xảy ra vấn đề, gọi nhân viên đến kiểm tra.
Tô Loan trầm mặc đứng ở trong tối, nhìn thấy Úc Linh bị một nam nhân trung niên quấy nhiễu, nhớ tới lời vị đại yêu kia dặn dò, đang định ra tay, ai ngờ người nguyên bản vốn chẳng chút để ý gì kia đã mất kiên nhẫn tung một đấm vào hốc mắt của gã kia, thừa lúc Quản lý Triệu kia chưa kịp hiểu gì đã quật ngã xuống, rồi nhấc chân đạp lên phần thân dưới nào đó.
Quản lý Triệu kêu thảm thiết một tiếng.
Trong lòng Tô Loan rục rịch, vào lúc Quản lý Triệu kêu thảm thiết, đã khoanh vùng để tiếng kêu thảm thiết của gã chỉ ở trong khu vực nhất định.
Dùng lời thông tục mà nói, đây chính là quỷ đánh tường, thuộc loại năng lực của loài quỷ, như ngăn con người với chung quanh vậy, người bên trong có di chuyển thế nào cũng không đi ra, cả âm thanh cũng truyền không ra.
Vì thế tuy Quản lý Triệu kêu lên rất thảm, nhưng mà nhân viên kiểm tra đèn cách đó hai mươi thước cũng không nghe thấy gã kêu, cũng không có ai tới cứu gã.
Úc Linh sau khi tẩn cho Quản lý Triệu béo một lúc, thở một hơi, ngồi xổm xuống hỏi gã, “Ông là người Triệu gia sao?”
Quản lý Triệu đau không nói ra lời.
“Triệu gia ở thành phố B sao? Hình như ở Triệu gia chưa chừng gặp ông thì phải” Úc Linh tiếp tục nói, nhìn thoáng qua hốc mắt tím bầm của gã.
Quản lý Triệu trợn trừng mắt, nếu không đau mà nói, gã nhất định phải cho kẻ này mặt tím đẹp mới được!
Úc Linh yên lặng nhìn gã một lát, đứng dậy nhìn trái phải, thấy bên cạnh có một cây chổi, lấy nó tới, thả xuống trên đầu quản lý Triệu, cứ như gã vậy, kéo dài từ đầu quản lý Triệu tới tận chân, kéo một lần rồi mất hứng bỏ qua.
Úc Linh cứ nghĩ sau khi xử lý xong yêu râu xanh, định rời đi thì ai ngờ nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh, cô dừng lại.
Ngón tay bắt đầu cứng ngắc, cả người cũng không được ổn lắm. Má ơi, chẳng nhẽ ở đây cũng gặp quỷ nữa sao?
Ngọn đèn lóe sáng liền khôi phục bình thường, âm thanh nhân viên công tác ở xa cũng bay tới, không khí lạnh lẽo cũng dần lui đi.
Úc Linh bình tĩnh nhìn đèn trên trần nhà, lại nhìn tới chỗ bóng ma, không thấy gì nữa, cuối cùng nhìn về phía quản lý Triệu chật vật bò từ dưới đất bò lên.
Quản lý Triệu vừa thấy cô, hai chân theo bản năng kẹp chặt lại, vẻ mặt cảnh giác, cố nhịn đau, nói, “Cô, cô còn muốn làm gì nữa? Tôi nhưng là quản lý của tập đoàn Thiên Hà ở thành phố B đó, cô dám ra tay lần nữa, cẩn thận tôi giết cô”
Trong lòng thầm quyết định đợi sau khi về điều tra rõ tin tức nữ nhân này, lập tức dìm cô ta trong giới giải trí không ngóc lên được nữa!
Úc Linh liếc nhìn ông ta một cái, sau khi biết gã là người của Thiên Hà, lười quan tâm gã, xoay người rời đi.
Lúc quay trở lại ghế lô, đúng lúc chạm mặt Tôn Đông Vân đi ra.
Lúc trước Tôn Đông Vân uống mấy chén rượu, lúc này đã đỡ hơn, nhìn thấy cô trở về, sửng sốt, mắt trợn to, theo bản năng nhìn ra bên ngoài, vẫn không nhìn thấy quản lý Triệu đâu.
Đợi Úc Linh trở ra, Tôn Đông Vân không kìm được đi tìm quản lý Triệu, cuối cùng lúc đi thông buồng vệ sinh ra hành lang tìm được gã, thấy gã đang chống tường đi lên, chân khập khễnh, tư thế đứng thẳng quái dị khó nói, cười bảo, “Quản lý Triệu, anh sao thế? Úc Linh kia lúc trước uống mấy chén rượu, hẳn là hơi say, chẳng lẽ anh không ra tay sao?”
Quản lý Triệu vừa nhìn thấy cô ả, liền giơ tay tát cô ta một tát. Tôn Đông Vân bị gã làm cho sững sờ.
Quản lý Triệu nghĩ đến vừa rồi bị nữ nhân ác độc kia tẩn cho, giờ vẫn còn như sắp chết, cảm giác vật giữa hai chân chắc đã sưng lên rồi, không biết có bị phá hỏng không nữa, cần phải đi bệnh viện mới được, tâm tình lại càng không tốt, thấy bữa tiệc này đều là do nữ nhân Tôn Đông Vân này dẫn tới, mắng, “Con mụ thối! Cút!”
Tôn Đông Vân thấy sắc mặt gã dữ tợn, cứ như có thể nhào tới bóp cổ cô ả bất cứ lúc nào, ôm mặt chạy vọt đi.
Tuy Quản lý Triệu do thân thể không khỏe mà tát một cái cũng không nặng, nhưng mặt Tôn Đông Vân cũng vẫn bị sưng lên, cảm giác say cũng khiến cho tỉnh lại, một cái tát khiến cô ả vừa giận vừa xấu hổ, lại không hiểu xảy ra chuyện gì, vì sao Úc Linh hoàn hảo trở lại, còn Quản lý Triệu thì tức giận.
Sau khi tiệc chúc mừng kết thúc, mọi người sôi nổi ngồi xe rời đi.
Tâm tình Tôn Đông Vân không tốt, lại không muốn để người ta thấy dấu tay trên mặt cô ta, mãi cho đến khi mọi người đi gần như hết mới rời đi.
Tâm tình cô ta không tốt, không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, cũng không để trợ lý đi theo, tự mình đi ra bãi đỗ xe, dọc theo đường đi lòng ủ rũ, mắt nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe, nhìn đến khuôn mặt khi cửa kính xe hạ xuống kia, ánh mắt lạnh lẽo, mãi cho đến khi chiếc xe kia rời đi, lúc đang định lên xe thì xe bắt đầu động.
Tôn Đông Vân nghĩ đến chắc mình hoa mắt, ai ngờ xe lại giật mình.
Cô ả sửng sốt, cầm lấy chìa khóa xe, theo bản năng nhìn về chỗ lái. Chỗ lái không có ai.
Lúc này xe lại động, đi trước mấy thước, phát ra tiếng phanh chói tai.
Tôn Đông Vân, “…”
Lúc này trời đã quá tối, bãi đỗ xe im lặng không chút thanh âm, ngọn đèn mờ ảo, chung quanh chỗ nào cũng tối om như quỷ mị trùng sinh vậy, nhưng cũng bởi thế, mới thấy tất cả đầy khủng bố khó nói nên lời, còn có cái xe không người lái kia tự động đi…
Tôn Đông Vân hét lên một tiếng xoay người chạy ra ngoài.
Chạy mãi ra khỏi bãi đỗ xe, mới nghe thấy được âm thanh của nhân viên công tác đi kiểm tra tới, Tôn Đông Vân ngã văng xuống đất, đầu óc choáng váng, lúc ngẩng lên nhìn thấy bộ mặt “Người” trước mặt. Gương mặt quỷ dữ tợn ấy lại hét lên một tiếng, rồi mềm nhũn ngã xuống ngất đi.
“Vị tiểu thư này, cô sao thế…”
Nhân viên công tác phát hiện cô ả ngất xỉu, chạy nhanh đi gọi người tới đưa cô ta đi bệnh viện.
Bãi đậu xe to như thế, trong góc tối âm u, mặt Tô Loan không chút thay đổi nhìn. Một lúc sau, cô cứng ngắc quay đầu nhìn về chỗ khác.
Ở đó có một nam nhân trẻ tuổi mặc áo dài, trong tay cầm một la bàn âm dương, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô.
Chạm vào ánh mắt của Tô Loan, thiên sư trẻ tuổi không kìm được run lên, cắn chặt môi, giống như đầu gỗ vậy đứng im, không dám có động tác nào.
Mãi đến khi Tô Loan thu hồi ánh mắt, chậm rãi ẩn thân trong bóng tối, mãi cho đến khi hơi thở biến mất không còn, thiên sư trẻ mới thở nặng nề, có cảm giác hồi hộp như từ cõi chết trở về vậy.
Là một thiên sư, nhìn thấy chuyện quỷ hại người dĩ nhiên không dễ tha, nhưng mà con quỷ hại người đó lại là Quỷ Vương a a a!
Với tu vi nho nhỏ ấy của mình, cũng không đủ một ngón tay Quỷ Vương đã bị nghiền ép, sao tróc quỷ nổi chứ?
Thôi quên đi, dù gì con Quỷ Vương đó hình như là được nuôi trong nhà, cũng không có ý đả thương người, chỉ là tạo ra ít ảo giác đe dọa người mà thôi, hẳn là không cần quan tâm.
Thiên sư trẻ vừa ra môn chà sát tay đầy mồ hôi, chạy nhanh đi.
Lúc này Quỷ Vương Tô Loan đã đến buồng điện thoại ven đường công cộng, gọi điện cho người nào đó ở thành phố S, báo cáo chuyện đêm nay, (….Úc tiểu thư tẩn nam nhân kia chút, hình như phần dưới của hắn bị thương. Mặt khác một vị Tôn tiểu thư bị ngất, hiện giờ đã được đưa tới bệnh viện, có cần giết cô ta không?)
Giết người với Quỷ Vương mà nói như là một chuyện quá dễ.
“…. Không cần”
Tô Loan thấy không còn chuyện gì nữa, treo máy lướt qua rời đi.
Cách đó không xa có một gã say từ trong nhà hàng đi ra, ôm cột đèn đường nôn mửa, lúc ngẩng đầu lên thấy trong buồng điện thoại có một ống nghe điện thoại lơ lửng giữa không trung, đang lúc mơ hồ, đợi lúc nhìn thấy ống nghe đó treo trở lại, sắc mặt tái mét.
Gã nhất định say tới mức xuất hiện ảo giác rồi, quả nhiên không nên uống quá nhiều rượu như thế…
****
Hôm sau, Úc Linh rời khỏi đoàn làm phim, mờ mịt trở về thành phố B.
Sau khi xuống máy bay, ngồi trên chiếc xe đặc biệt do công ty phái tới đón, Úc Linh dẫn theo trợ lý trở về công ty một chuyến.
An Như vừa ở Công ty, thấy cô trở về, vô cùng cao hứng, tự mình pha trà, hỏi, ‘Lần này quay phim thế nào? Có thuận lợi không? Không gặp chuyện gì xấu đó chứ?” Chủ yếu là chắc chắn có thể tốt đẹp rồi đi?
Úc Linh cầm chén trà, vẻ mặt thành thực hỏi, “Gặp được chuyện quỷ có tính là chuyện xấu không ạ?”
An Như, “….”
Nhìn thấy sắc mặt An Như dần tái xanh, Úc Linh bất giác ổn định trở lại.
Gần đây có vận khí siêu tốt lại có trợ lý lớn mật không sợ quỷ đi theo, khiến cô người chuyên sợ quỷ lại thấy mất hứng, hiện giờ nhìn thấy nét mặt tái xanh của dì An, đột nhiên bình thản trở lại.
Quả nhiên có người đối lập mới biết được hạnh phúc thế nào.
Cuối cùng An Như đưa cho cô lịch trình công tác cho cô, rồi sau đó đưa cô đi ra ngoài.
Úc Linh vô cùng sảng khoái xách hành lý ngồi lên xe trợ lý lái, chạy thẳng về nhà. Lúc về đến nhà thì đã xế chiều.
Vừa mở cửa, chợt nghe thấy tiếng chó sủa oang oang, sau đó thấy trong phòng khách nhà cô, ba cô đang đuổi theo một con chó, có vẻ như muốn giết nó ăn thịt chó vậy.
Husky đang chạy lúc nhìn thấy cô, chạy vọt tới, xoẹt chút trốn ra sau lưng cô.
Giang Vũ Thành cũng nhìn thấy Úc Linh, vừa cao hứng nói, ‘Con gái rượu về rồi à?” Sau đó mặt mày dữ tợn nói, “Yêu nghiệt kia, ra đây nhận cái chết”
Nhị Hắc núp sau lưng Úc Linh kêu ngao ô ngao ô, trông cực kỳ uất ức.
Úc Linh thả hành lý trong tay xuống, tiến lên giữ chặt lấy ba cô, hỏi, “Ba à, sao vậy?” Chỉ mới hơn một tháng không gặp, ba cô thoạt nhìn bệnh như càng nặng thêm.
Giang Vũ Thành thần sắc vẫn dữ tợn như cũ, “Đều tại con chó ngu này, thế mà suýt nữa quăng ngã mẹ con, ba muốn giết nó lấy máu”
“Đừng nháo nữa, máu chó trừ tà, nếu dính vào khí dưỡng hồn sẽ không tốt cho lắm đâu ạ’
Tâm tình Úc Linh bình hòa nói, kéo tay ba cô, cứng rắn lôi ông tới ghế sa lon ngồi.
“Đừng nháo nữa, con sao lại nói mẹ con là tà chứ?’ Giang Vũ Thành nói, trong lòng ông, cho dù Úc Mẫn Mẫn đã biến thành quỷ, cũng là thứ tồn tại đẹp nhất trên thế giới này.
Về nhà đã gặp phải chuyện ba mình đang điều trị một con chó dại dột sắp thành tinh kia, Úc Linh thấy hơi mệt mỏi, nhưng vẫn nói chuyện rõ ràng trước sau.
Thần sắc Giang Vũ Thành không tốt nhìn chằm con chó ngu ngốc kia bảo, ‘Gần đây không biết tại sao, Nhị Hắc thường thừa dịp ba không chú ý, muốn gây bất lợi với mẹ con, nó nhất định bị bệnh rồi” Nói xong, ông lại cẩn thận lấy đôi khóa ngọc có dây thừng đỏ trong ngực ra, nói tiếp, “Từ lúc phát hiện nó bị bệnh, ba chỉ đành phải mang mẹ con đi theo bên người thôi’
Vậy cũng không còn là mẹ con nữa, chỉ là khí dưỡng Quỷ Hồn của mẹ con ở trong thôi.
Úc Linh lười dây dưa với ông, nói phụng phịu, “Nhị Hắc, lại đây”
Nhị Hắc kêu ngao một tiếng, vẫn hơi kiêng kỵ Giang Vũ Thành. Tuy đây chỉ là nhân loại, nhưng cũng là nhân loại đầy quả quyết sát phạt, lệ khí cực kỳ nặng, mấy ngày nay nó cũng thực quá uất ức mà.
Nhị Hắc bổ nhào vào trong lòng Úc Linh mong được an ủi, lại thường thường nhìn chằm chằm vào khí dưỡng hồn treo trên cổ Giang Vũ Thành kia.
Giang Vũ Thành cũng tương tự trừng mắt hung ác nhìn lại. Thật là đáng thương thay cho vợ ông đều là kẻ địch của kẻ địch!
Úc Linh nhìn một người một chó chọi nhau như gà chọi, ánh mắt lại nhìn xuống trên khí dưỡng hồn kia, trong lòng mơ hồ đoán ra.
Cô xoay người, nhìn về phía người đàn ông trung niên, mơ hồ nhớ rõ hình như là nhà đầu tư vừa rồi ngồi cùng đạo diễn Chung, họ Triệu, những người đó gọi ông ta là quản lý Triệu.
Vị Quản lý Triệu này bộ dạng như người chó vậy, tuy đã tuổi trung niên, hơi mập chút, do được chăm sóc khá tốt, nên bộ dạng cũng khá anh tuấn, đi ra có thể lừa gạt nữ sinh vẫn được, ít nhất trong đầu là một ông chủ già có tiền, vẫn thể hiện được vẻ anh tuấn.
Chỉ là cái loại người hơn bốn mươi mà nhìn như chỉ ba mươi này thì lại có vẻ vừa già vừa béo vừa xấu.
Giá trị vật tham chiếu rất cao, làm hại thẩm mỹ của cô cũng rất hà khắc, trừ phi đạt tới cấp bậc yêu nghiệt như Hề Từ, nếu không rất khó lọt mắt cô.
Thấy cô đột nhiên ngừng lại, Quản lý Triệu hơi sửng sốt, cười rộ lên, trong tay cầm chén rượu tiến tới, nói, “Vị này chắc là Úc tiểu thư rồi? Tôi nghe nói diễn xuất của cô cũng khá, cả đạo diễn Chung cũng đều tán thưởng chủ của cô”
Úc Linh không kìm được nhìn gã ta một cái, ánh mắt hơi kỳ lạ.
Trong lòng Quản lý Triệu vui vẻ, quả nhiên con gái trẻ tuổi ôm giấc mộng nực cười tiến vào giới giải trí rất dễ lừa, đang định nói mấy câu tóm sống cô, chợt nghe cô nói giọng chậm rãi, “Lúc anh nói lời này, có lương tâm không?’
Quản lý Triệu, “…. Cái gì?’
Vẻ mặt Úc Linh thành thật bảo, “Đạo diễn Chung yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, vốn sẽ chẳng thừa nhận ai đó có có chủ cả, ông ấy chỉ biết đuổi theo hoàn mỹ không ngừng, chưa từng thỏa mãn, lại càng không tán thưởng chủ của người nào hết”
Quản lý Triệu, “…”
Mãi cho đến khi Úc Linh sắp đi xa, rốt cuộc quản lý Triệu mới hồi phục tinh thần, thầm mắng một câu, vội vã đuổi theo.
Phát hiện ra cô đi về phía có ít người, trong lòng quản lý Triệu hoan hỉ, thầm mắng một câu nữ nhân ngu, trên mặt mang theo thần sắc xấu xa.
Quản lý Triệu điển hình là một tay ăn chơi chưa bao giờ chịu thua, bên ngoài có nhiều nam nhân ăn chơi, có tiền thì bốc đồng, chuyện thích làm nhất là đùa giỡn nữ nhân ngu luôn mơ ước tiến vào giới giải trí, chưa cần gã ta có thủ đoạn thế nào, thì đã có một đống phụ nữ tự động đưa lên tận miệng, nữ nhân trẻ tuổi yêu thương nhung nhớ cũng không ít, chỉ vì muốn có một cơ hội.
Nữ nhân ngu như thế gã ta rất coi thường, tính tình dù cao ngạo tới đâu cũng bị hiện thực đánh nát, không thể không bán mình để được lợi.
Lần này thay mặt công ty đến thành phố điện ảnh xem xét tiến độ quay của bộ phim này, đúng lúc gặp được Tôn Đông Vân.
Gã từng có một đoạn quan hệ vô cùng tuyệt vời với Tôn Đông Vân, tuy chỉ mấy năm trước hợp rồi tan, nhưng cả hai vẫn duy trì liên hệ như cũ. Lần tham gia tiệc mừng này, Tôn Đông Vân lấy cớ đã lâu không gặp hàn huyên với gã một lúc, rồi nhanh chóng lấy đề tài người mới trong đoàn làm phim ra.
Tính Tôn Đông Vân gã dĩ nhiên biết, không ngoài là một nữ nhân hay ghen tị, Tôn Đông Vân trước đó cũng chèn ép khá nhiều người, mới có thể duy trì được địa vị hiện giờ của cô ta, thỏa mãn lòng ghen tị của cô ta.
Nhưng sau khi nhìn thấy nữ minh tinh Tôn Đông Vân nói, phát hiện ra quả thật xinh đẹp, trong xinh đẹp lại có hương vị lạnh lùng cao ngạo, như hàn mai trong tuyết lạnh, nở rộ ngạo nghễ, yên lặng tỏa ra trong đêm loại mị lực chỉ thuộc về mình cô, rất dễ kích thích nam nhân có dục vọng muốn chinh phục nữ nhân.
Tôn Đông Vân thành công gây cho Quản lý Triệu chú ý tới Úc Linh.
Quản lý Triệu chưa bao giờ để mình chịu thiệt, nếu đã chú ý thì lại lựa thời cơ tốt đương nhiên sẽ ra tay.
Quản lý Triệu không chút hoang mang đi theo.
Đèn trong hành lang đột nhiên lóe lên.
Trong góc tối, một bóng người từ góc tường bắn ra, mặt trắng bệch cứng ngắc, lưỡi dài đỏ như máu, khiến da thịt càng thêm trắng bệch, đứng dưới ngọn đèn lúc sáng lúc tối càng thêm âm trầm khủng bố.
Nơi nào cô ta đi qua, thì đèn trở nên lúc sáng lúc tối, cứ như xảy ra vấn đề gì đó vậy.
Cách đó không xa có người phát hiện ra đèn tường lóe lên liên tục, tưởng trên hành lang xảy ra vấn đề, gọi nhân viên đến kiểm tra.
Tô Loan trầm mặc đứng ở trong tối, nhìn thấy Úc Linh bị một nam nhân trung niên quấy nhiễu, nhớ tới lời vị đại yêu kia dặn dò, đang định ra tay, ai ngờ người nguyên bản vốn chẳng chút để ý gì kia đã mất kiên nhẫn tung một đấm vào hốc mắt của gã kia, thừa lúc Quản lý Triệu kia chưa kịp hiểu gì đã quật ngã xuống, rồi nhấc chân đạp lên phần thân dưới nào đó.
Quản lý Triệu kêu thảm thiết một tiếng.
Trong lòng Tô Loan rục rịch, vào lúc Quản lý Triệu kêu thảm thiết, đã khoanh vùng để tiếng kêu thảm thiết của gã chỉ ở trong khu vực nhất định.
Dùng lời thông tục mà nói, đây chính là quỷ đánh tường, thuộc loại năng lực của loài quỷ, như ngăn con người với chung quanh vậy, người bên trong có di chuyển thế nào cũng không đi ra, cả âm thanh cũng truyền không ra.
Vì thế tuy Quản lý Triệu kêu lên rất thảm, nhưng mà nhân viên kiểm tra đèn cách đó hai mươi thước cũng không nghe thấy gã kêu, cũng không có ai tới cứu gã.
Úc Linh sau khi tẩn cho Quản lý Triệu béo một lúc, thở một hơi, ngồi xổm xuống hỏi gã, “Ông là người Triệu gia sao?”
Quản lý Triệu đau không nói ra lời.
“Triệu gia ở thành phố B sao? Hình như ở Triệu gia chưa chừng gặp ông thì phải” Úc Linh tiếp tục nói, nhìn thoáng qua hốc mắt tím bầm của gã.
Quản lý Triệu trợn trừng mắt, nếu không đau mà nói, gã nhất định phải cho kẻ này mặt tím đẹp mới được!
Úc Linh yên lặng nhìn gã một lát, đứng dậy nhìn trái phải, thấy bên cạnh có một cây chổi, lấy nó tới, thả xuống trên đầu quản lý Triệu, cứ như gã vậy, kéo dài từ đầu quản lý Triệu tới tận chân, kéo một lần rồi mất hứng bỏ qua.
Úc Linh cứ nghĩ sau khi xử lý xong yêu râu xanh, định rời đi thì ai ngờ nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh, cô dừng lại.
Ngón tay bắt đầu cứng ngắc, cả người cũng không được ổn lắm. Má ơi, chẳng nhẽ ở đây cũng gặp quỷ nữa sao?
Ngọn đèn lóe sáng liền khôi phục bình thường, âm thanh nhân viên công tác ở xa cũng bay tới, không khí lạnh lẽo cũng dần lui đi.
Úc Linh bình tĩnh nhìn đèn trên trần nhà, lại nhìn tới chỗ bóng ma, không thấy gì nữa, cuối cùng nhìn về phía quản lý Triệu chật vật bò từ dưới đất bò lên.
Quản lý Triệu vừa thấy cô, hai chân theo bản năng kẹp chặt lại, vẻ mặt cảnh giác, cố nhịn đau, nói, “Cô, cô còn muốn làm gì nữa? Tôi nhưng là quản lý của tập đoàn Thiên Hà ở thành phố B đó, cô dám ra tay lần nữa, cẩn thận tôi giết cô”
Trong lòng thầm quyết định đợi sau khi về điều tra rõ tin tức nữ nhân này, lập tức dìm cô ta trong giới giải trí không ngóc lên được nữa!
Úc Linh liếc nhìn ông ta một cái, sau khi biết gã là người của Thiên Hà, lười quan tâm gã, xoay người rời đi.
Lúc quay trở lại ghế lô, đúng lúc chạm mặt Tôn Đông Vân đi ra.
Lúc trước Tôn Đông Vân uống mấy chén rượu, lúc này đã đỡ hơn, nhìn thấy cô trở về, sửng sốt, mắt trợn to, theo bản năng nhìn ra bên ngoài, vẫn không nhìn thấy quản lý Triệu đâu.
Đợi Úc Linh trở ra, Tôn Đông Vân không kìm được đi tìm quản lý Triệu, cuối cùng lúc đi thông buồng vệ sinh ra hành lang tìm được gã, thấy gã đang chống tường đi lên, chân khập khễnh, tư thế đứng thẳng quái dị khó nói, cười bảo, “Quản lý Triệu, anh sao thế? Úc Linh kia lúc trước uống mấy chén rượu, hẳn là hơi say, chẳng lẽ anh không ra tay sao?”
Quản lý Triệu vừa nhìn thấy cô ả, liền giơ tay tát cô ta một tát. Tôn Đông Vân bị gã làm cho sững sờ.
Quản lý Triệu nghĩ đến vừa rồi bị nữ nhân ác độc kia tẩn cho, giờ vẫn còn như sắp chết, cảm giác vật giữa hai chân chắc đã sưng lên rồi, không biết có bị phá hỏng không nữa, cần phải đi bệnh viện mới được, tâm tình lại càng không tốt, thấy bữa tiệc này đều là do nữ nhân Tôn Đông Vân này dẫn tới, mắng, “Con mụ thối! Cút!”
Tôn Đông Vân thấy sắc mặt gã dữ tợn, cứ như có thể nhào tới bóp cổ cô ả bất cứ lúc nào, ôm mặt chạy vọt đi.
Tuy Quản lý Triệu do thân thể không khỏe mà tát một cái cũng không nặng, nhưng mặt Tôn Đông Vân cũng vẫn bị sưng lên, cảm giác say cũng khiến cho tỉnh lại, một cái tát khiến cô ả vừa giận vừa xấu hổ, lại không hiểu xảy ra chuyện gì, vì sao Úc Linh hoàn hảo trở lại, còn Quản lý Triệu thì tức giận.
Sau khi tiệc chúc mừng kết thúc, mọi người sôi nổi ngồi xe rời đi.
Tâm tình Tôn Đông Vân không tốt, lại không muốn để người ta thấy dấu tay trên mặt cô ta, mãi cho đến khi mọi người đi gần như hết mới rời đi.
Tâm tình cô ta không tốt, không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, cũng không để trợ lý đi theo, tự mình đi ra bãi đỗ xe, dọc theo đường đi lòng ủ rũ, mắt nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe, nhìn đến khuôn mặt khi cửa kính xe hạ xuống kia, ánh mắt lạnh lẽo, mãi cho đến khi chiếc xe kia rời đi, lúc đang định lên xe thì xe bắt đầu động.
Tôn Đông Vân nghĩ đến chắc mình hoa mắt, ai ngờ xe lại giật mình.
Cô ả sửng sốt, cầm lấy chìa khóa xe, theo bản năng nhìn về chỗ lái. Chỗ lái không có ai.
Lúc này xe lại động, đi trước mấy thước, phát ra tiếng phanh chói tai.
Tôn Đông Vân, “…”
Lúc này trời đã quá tối, bãi đỗ xe im lặng không chút thanh âm, ngọn đèn mờ ảo, chung quanh chỗ nào cũng tối om như quỷ mị trùng sinh vậy, nhưng cũng bởi thế, mới thấy tất cả đầy khủng bố khó nói nên lời, còn có cái xe không người lái kia tự động đi…
Tôn Đông Vân hét lên một tiếng xoay người chạy ra ngoài.
Chạy mãi ra khỏi bãi đỗ xe, mới nghe thấy được âm thanh của nhân viên công tác đi kiểm tra tới, Tôn Đông Vân ngã văng xuống đất, đầu óc choáng váng, lúc ngẩng lên nhìn thấy bộ mặt “Người” trước mặt. Gương mặt quỷ dữ tợn ấy lại hét lên một tiếng, rồi mềm nhũn ngã xuống ngất đi.
“Vị tiểu thư này, cô sao thế…”
Nhân viên công tác phát hiện cô ả ngất xỉu, chạy nhanh đi gọi người tới đưa cô ta đi bệnh viện.
Bãi đậu xe to như thế, trong góc tối âm u, mặt Tô Loan không chút thay đổi nhìn. Một lúc sau, cô cứng ngắc quay đầu nhìn về chỗ khác.
Ở đó có một nam nhân trẻ tuổi mặc áo dài, trong tay cầm một la bàn âm dương, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô.
Chạm vào ánh mắt của Tô Loan, thiên sư trẻ tuổi không kìm được run lên, cắn chặt môi, giống như đầu gỗ vậy đứng im, không dám có động tác nào.
Mãi đến khi Tô Loan thu hồi ánh mắt, chậm rãi ẩn thân trong bóng tối, mãi cho đến khi hơi thở biến mất không còn, thiên sư trẻ mới thở nặng nề, có cảm giác hồi hộp như từ cõi chết trở về vậy.
Là một thiên sư, nhìn thấy chuyện quỷ hại người dĩ nhiên không dễ tha, nhưng mà con quỷ hại người đó lại là Quỷ Vương a a a!
Với tu vi nho nhỏ ấy của mình, cũng không đủ một ngón tay Quỷ Vương đã bị nghiền ép, sao tróc quỷ nổi chứ?
Thôi quên đi, dù gì con Quỷ Vương đó hình như là được nuôi trong nhà, cũng không có ý đả thương người, chỉ là tạo ra ít ảo giác đe dọa người mà thôi, hẳn là không cần quan tâm.
Thiên sư trẻ vừa ra môn chà sát tay đầy mồ hôi, chạy nhanh đi.
Lúc này Quỷ Vương Tô Loan đã đến buồng điện thoại ven đường công cộng, gọi điện cho người nào đó ở thành phố S, báo cáo chuyện đêm nay, (….Úc tiểu thư tẩn nam nhân kia chút, hình như phần dưới của hắn bị thương. Mặt khác một vị Tôn tiểu thư bị ngất, hiện giờ đã được đưa tới bệnh viện, có cần giết cô ta không?)
Giết người với Quỷ Vương mà nói như là một chuyện quá dễ.
“…. Không cần”
Tô Loan thấy không còn chuyện gì nữa, treo máy lướt qua rời đi.
Cách đó không xa có một gã say từ trong nhà hàng đi ra, ôm cột đèn đường nôn mửa, lúc ngẩng đầu lên thấy trong buồng điện thoại có một ống nghe điện thoại lơ lửng giữa không trung, đang lúc mơ hồ, đợi lúc nhìn thấy ống nghe đó treo trở lại, sắc mặt tái mét.
Gã nhất định say tới mức xuất hiện ảo giác rồi, quả nhiên không nên uống quá nhiều rượu như thế…
****
Hôm sau, Úc Linh rời khỏi đoàn làm phim, mờ mịt trở về thành phố B.
Sau khi xuống máy bay, ngồi trên chiếc xe đặc biệt do công ty phái tới đón, Úc Linh dẫn theo trợ lý trở về công ty một chuyến.
An Như vừa ở Công ty, thấy cô trở về, vô cùng cao hứng, tự mình pha trà, hỏi, ‘Lần này quay phim thế nào? Có thuận lợi không? Không gặp chuyện gì xấu đó chứ?” Chủ yếu là chắc chắn có thể tốt đẹp rồi đi?
Úc Linh cầm chén trà, vẻ mặt thành thực hỏi, “Gặp được chuyện quỷ có tính là chuyện xấu không ạ?”
An Như, “….”
Nhìn thấy sắc mặt An Như dần tái xanh, Úc Linh bất giác ổn định trở lại.
Gần đây có vận khí siêu tốt lại có trợ lý lớn mật không sợ quỷ đi theo, khiến cô người chuyên sợ quỷ lại thấy mất hứng, hiện giờ nhìn thấy nét mặt tái xanh của dì An, đột nhiên bình thản trở lại.
Quả nhiên có người đối lập mới biết được hạnh phúc thế nào.
Cuối cùng An Như đưa cho cô lịch trình công tác cho cô, rồi sau đó đưa cô đi ra ngoài.
Úc Linh vô cùng sảng khoái xách hành lý ngồi lên xe trợ lý lái, chạy thẳng về nhà. Lúc về đến nhà thì đã xế chiều.
Vừa mở cửa, chợt nghe thấy tiếng chó sủa oang oang, sau đó thấy trong phòng khách nhà cô, ba cô đang đuổi theo một con chó, có vẻ như muốn giết nó ăn thịt chó vậy.
Husky đang chạy lúc nhìn thấy cô, chạy vọt tới, xoẹt chút trốn ra sau lưng cô.
Giang Vũ Thành cũng nhìn thấy Úc Linh, vừa cao hứng nói, ‘Con gái rượu về rồi à?” Sau đó mặt mày dữ tợn nói, “Yêu nghiệt kia, ra đây nhận cái chết”
Nhị Hắc núp sau lưng Úc Linh kêu ngao ô ngao ô, trông cực kỳ uất ức.
Úc Linh thả hành lý trong tay xuống, tiến lên giữ chặt lấy ba cô, hỏi, “Ba à, sao vậy?” Chỉ mới hơn một tháng không gặp, ba cô thoạt nhìn bệnh như càng nặng thêm.
Giang Vũ Thành thần sắc vẫn dữ tợn như cũ, “Đều tại con chó ngu này, thế mà suýt nữa quăng ngã mẹ con, ba muốn giết nó lấy máu”
“Đừng nháo nữa, máu chó trừ tà, nếu dính vào khí dưỡng hồn sẽ không tốt cho lắm đâu ạ’
Tâm tình Úc Linh bình hòa nói, kéo tay ba cô, cứng rắn lôi ông tới ghế sa lon ngồi.
“Đừng nháo nữa, con sao lại nói mẹ con là tà chứ?’ Giang Vũ Thành nói, trong lòng ông, cho dù Úc Mẫn Mẫn đã biến thành quỷ, cũng là thứ tồn tại đẹp nhất trên thế giới này.
Về nhà đã gặp phải chuyện ba mình đang điều trị một con chó dại dột sắp thành tinh kia, Úc Linh thấy hơi mệt mỏi, nhưng vẫn nói chuyện rõ ràng trước sau.
Thần sắc Giang Vũ Thành không tốt nhìn chằm con chó ngu ngốc kia bảo, ‘Gần đây không biết tại sao, Nhị Hắc thường thừa dịp ba không chú ý, muốn gây bất lợi với mẹ con, nó nhất định bị bệnh rồi” Nói xong, ông lại cẩn thận lấy đôi khóa ngọc có dây thừng đỏ trong ngực ra, nói tiếp, “Từ lúc phát hiện nó bị bệnh, ba chỉ đành phải mang mẹ con đi theo bên người thôi’
Vậy cũng không còn là mẹ con nữa, chỉ là khí dưỡng Quỷ Hồn của mẹ con ở trong thôi.
Úc Linh lười dây dưa với ông, nói phụng phịu, “Nhị Hắc, lại đây”
Nhị Hắc kêu ngao một tiếng, vẫn hơi kiêng kỵ Giang Vũ Thành. Tuy đây chỉ là nhân loại, nhưng cũng là nhân loại đầy quả quyết sát phạt, lệ khí cực kỳ nặng, mấy ngày nay nó cũng thực quá uất ức mà.
Nhị Hắc bổ nhào vào trong lòng Úc Linh mong được an ủi, lại thường thường nhìn chằm chằm vào khí dưỡng hồn treo trên cổ Giang Vũ Thành kia.
Giang Vũ Thành cũng tương tự trừng mắt hung ác nhìn lại. Thật là đáng thương thay cho vợ ông đều là kẻ địch của kẻ địch!
Úc Linh nhìn một người một chó chọi nhau như gà chọi, ánh mắt lại nhìn xuống trên khí dưỡng hồn kia, trong lòng mơ hồ đoán ra.
/251
|