Vào một ngày trời trong nắng đẹp, bộ phim (Cuồng Hiệp) được tổ chức long trọng nghi thức khởi động bấm máy, tiếp đó Úc Linh sẽ đi theo đoàn làm phim đi quay cảnh.
Úc Linh muốn vào đoàn làm phim, Hề Từ cũng không có nhà, vì thế Nhị Hắc đành giao cho Giang Vũ Thành chăm sóc.
Đương nhiên, người chăm sóc thật ra là thím Lưu mới đúng, Giang Vũ Thành chỉ phụ trách sau khi tan tầm đi trông nó thôi.
Giang Vũ Thành cũng cố gắng làm hết phận sự bảo, “Con cứ yên tâm mà đi công tác đi, con chó ngu xuẩn này cứ giao cho ba ba, ba ba sẽ giúp con nuôi cho nó béo múp, mập mạp”. Nói xong, lại lôi bảo bối rổ có đôi khóa song ngọc ra ôm, vẻ mặt đầy cảnh giác, “Còn phần mẹ con, vẫn nên giao cho ba ba đi, đỡ cho con ở bên ngoài vừa quay phim vừa mang theo nó không tiện, chẳng may làm mất mẹ con thì không tìm lại được đâu”
Úc Linh vốn không định mang theo khí dưỡng hồn của mẹ cô đi, thấy bộ dáng như sắp phát bệnh của ông, đành mặc ông.
Nhị Hắc thấy cô kéo hành lý ra cửa, chạy nhanh tới nhả khúc xương nhựa ra, dùng cái đầu cọ cọ cô, tỏ vẻ cũng có ý muốn ra ngoài đi chơi.
“Tao phải đi máy bay, mày cũng muốn đi theo sao ?” Úc Linh hỏi.
Vừa nghe là đi máy bay, hai tai con Nhị Hắc lập tức cụp xuống, miệng gầm gừ lùi lại, cuối cùng đành đeo kính râm, đứng ở cửa hai mắt đẫm lệ nhìn theo cô rời đi, bộ dạng đầy ấm ức thất thế.
Quả thật ngu đến mức không đành lòng nhìn, Úc Linh mang theo hành lý không quay đầu lại đi mất.
Vừa xuống máy bay, Úc Linh đã mở điện thoại di động ra, thì nhận được một tin nhắn của một người xa lạ gửi đến, cuối thư người gửi cuối cùng cũng nói rõ thân phận của mình, là con hồ ly tinh ba đuôi La Luyến, bảo là có mấy bức ảnh thú vị gửi cho cô.
Úc Linh nhìn mấy bức ảnh chút, nhắn một tin qua, “Chụp rất đẹp ! Cứ tiếp tục !”
La Luyến, « ….. »
Vì thế La Luyến lại gửi thêm mấy tấm ảnh nữa, đều có liên quan đến Mạc Trang, đại đa số trong hình đều có Hề Từ, nhưng có thể thấy những ảnh chụp đó đều là được chụp.
Sau khi La Luyến gửi hết ảnh xong, ở phần sau lại gửi thêm một tin (Tôi là một người thích chụp ảnh, còn muốn lấy được giải thưởng trong loài người đó nha! Sau này nếu cần, bạn yêu, có thể liên lạc bất cứ lúc nào, giá cả dễ thương lượng)
Úc Linh nói một câu cám ơn, rồi bắt đầu nhìn kỹ từng bức ảnh một, từ đó cũng phỏng đoán ra tình hình mộ Tu La.
Nhìn hoàn cảnh trong hình, thời gian La Luyến chụp hình như là buổi tối, hơn nữa ảnh chụp khiến người ta có cảm giác vô cùng khó chịu, cho dù cách qua hình ảnh đều cảm giác được một hơi thở âm trầm đầy áp lực.
Nhưng Úc Linh nhanh chóng đoán được một số chi tiết từ ánh sáng sáng ngời chung quanh, trong đó có ảnh được chụp vào ban ngày, chỉ là sát khí ở đó lượn lờ, thậm chí có rất nhiều nơi còn có không ít màn sương đen mờ mờ, ánh sáng mờ ảo không rõ, gây hiệu quả khiến người ta có cảm giác như đang ở trong tối vậy.
Xem tình hình Mạc Trang rất nghiêm trọng, chẳng biết đến bao giờ mới giải quyết xong nữa.
Úc Linh thở dài, trong lòng rất lo, biết mình lo lắng thế cũng vô ích, là một người bình thường chỉ biết hấp dẫn yêu đến cắn một miếng, cô vốn chẳng giúp được gì.
Tầm mắt của cô nhìn xuống một bức ảnh, trong ảnh này có chụp bốn người.
Trong đó có một nam nhân có diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn cường tráng chụp được cả mặt, còn Hề Từ thoạt nhìn thì hình như đang đứng bên cạnh một nam nhân tuấn mỹ tựa như con lai vậy, cuối cùng là một phụ nữ tóc dài đứng quay lưng lại, vóc người này cao thon, đôi chân dài đi trong một đôi giày ngắn nhìn rất quyến rũ, tuy chỉ là một cái bóng nhưng lại khiến lòng người chấn động, khiến người ta chỉ muốn được xem mặt.
Hề Từ hình như đứng rất gần phụ nữ chân dài đó, gần đến nỗi cứ như hai người dính sát vào nhau vậy.
“Úc tiểu thư đang nhìn cái gì thế?’
Ngón tay Úc Linh đang đặt lên ảnh, ngẩng đầu nhìn lại, thì gặp một phụ nữ tóc xoăn dài đang cười, ngẫm nghỉ, thả tay ra, đưa điện thoại di động tới trước mặt cô ta, “Xem này”
Tôn Đông Vân theo bản năng cúi đầu nhìn lại, đúng lúc thấy màn sương đen trong màn ảnh di động quay cuồng, sau đó còn xuất hiện một hình ảnh cái đầu lâu, nháy mắt hoảng sợ, không kìm được lùi lại sau từng bước.
Đợi đến lúc thấy người cầm di động đang nhìn nhìn mình, bình tĩnh rụt tay về, bất giác thấy hơi xấu hổ.
Hóa ra cô ta một mình vùi ở chỗ này chơi điện thoại, nhớ đến quan hệ không rõ giữa Thiệu Sâm và cô ta là gì, lại gần để xem, ai ngờ bản thân lại dị dọa…
Lúc này, Trần Minh Minh xách hành lý chạy tới, thấy Tôn Đông Vân ở đó, cười bảo, “Chị Úc, chị Tôn, xe đoàn làm phim đến đón các chị tới rồi, có thể lên xe đi ạ”
Úc Linh ừ một câu, vượt qua Tôn Đông Vân đi mất.
Tôn Đông Vân cảm thấy trên mặt nóng rực, thấy người chung quanh như không nhìn mình, đành ra vẻ không có chuyện gì cũng đi lên.
Sau khi lên xe đoàn làm phim tới đón, Trần Minh Minh và Úc Linh cùng ngồi chung chiếc ghế, đi sau còn có hai trợ lý nam khác.
“Chị Úc, hình như chị Tôn có vẻ để ý tới chị đó, chị phải cẩn thận. Nghe nói nhân phẩm của chị ấy không tốt lắm, cực am hiểu chính là tranh diễn với người mới, nếu chị lúc diễn là đối thủ của chị ấy, thì cẩn thận một chút nha”. TRần Minh Minh rất lo lắng bảo, chỉ sợ Úc Linh bị Tôn Đông Vân tranh diễn mất.
Nhân phẩm Tôn Đông Vân chắc có chút khiếm khuyết, nhưng hành động của cô ta rất được, lúc diễn cô ta cũng có kỹ xảo đặc biệt, khiến người khác dù cảm giác ra nhưng cũng không làm được gì, có nhiều người mới đã bị cô ta đoạt lấy vai diễn, đợi tới lúc bộ phim được phát, dù phát hiện ra vấn đề, ngoài bản thân khó chịu ra thì đã hết cách, không duyên cớ để mặc người ta cướp mất.
Úc Linh tuyệt đối không lo bảo, “Cô ta muốn cướp thì cứ mặc cho cô ta cướp”
Vẻ mặt Trần Minh Minh đầy nghi vấn.
Úc Linh lấy kính đen đeo vào, nhắm mắt nghỉ ngơi, không buồn đáp lại vấn đề của cô nàng.
Sau khi vào tổ, sáng sớm cũng bắt đầu quay chụp, địa điểm quay chụp ở một khu rừng, cảnh đầu là nam nữ chính cùng ngồi trong một gian nhà đơn sơ uống trà, tìm ra lời giải để đấu với đối thủ, hai người hành động khá ăn ý, khiến người xem chung quanh không rời được mắt.
Úc Linh vùi trong một góc, đang cầm tách trà Trần Minh Minh đưa, yên lặng uống, thỉnh thoảng lại nhìn tiến triển cảnh nam nữ chính đóng, thỉnh thoảng lại nhìn chung quanh chút. Có thể là từng trải qua nên cô hơi mẫn cảm với nơi dã ngoại như thế này, cứ cảm thấy trong lòng cô có chỗ nào đó bồn chồn.
Ngày đầu tiên quay khá thuận lợi.
Sau khi cảnh quay kết thúc, nhân viên thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, Úc Linh ngồi nửa ngày, mới lộ mặt ra, nhanh chóng định tháo bỏ trang sức rời đi thì bị đạo diễn Chung gọi lại.
Những người khác thấy đạo diễn Chung gọi cô lại đều không nhịn được nhìn sang.
Úc Linh ở thế giới giải trí lấy nghệ danh là “Úc Linh”, chỉ bỏ đi mỗi họ Giang.
Từ lúc cô vào tổ diễn, nói rất ít, cứ tìm một góc rộng rãi nằm ở đó, vốn không để ý tới ai, khác hẳn những người mới khác, cố sức gây quan hệ tốt với những viên viên gạo cội, cô thì lại chính là loại người anh không để ý tới tôi thì tôi cũng không chủ động đi để ý tới anh, không gần gũi cũng không cao ngạo.
Có người ở đó còn lên tiếng chê trách, từ lúc danh sách diễn viên bộ phim (Cuồng hiệp) được quyết định, mọi người đều bàn luận ầm ĩ, cũng không rõ “Úc Linh” này được tuyển chọn như thế nào, thậm chí còn có tin nội bộ, cô vốn không cần qua thử vai, thì đã được quyết định tới, khiến ai ai cũng bất giác suy đoán thân phận của cô, hoặc là hậu trường phía sau cô.
Chẳng lẽ cái loại đó lại nhận một cha nuôi có tiền, sau đó thì bị nhét vào chăng ? Sau thế giới giải trí đã có không ít chuyện như thế.
Có điều đợi lúc thấy cô có trợ lý đi sau, lại cảm thấy cô chẳng giống lại loại chỉ dựa vào thân thể kia để làm vậy.
Tóm lại, đối với thân phận của cô có rất nhiều suy đoán, tiếc là không ai dò ra được, Trần Minh Minh cũng là một kẻ láu lỉnh, vốn không cách nào dò ra cái gì từ chỗ cô ta.
Cuối cùng đoán đi đoán về, đều cảm thấy khả năng cô là tiểu thư một nhà có tiền, vì hứng thú mới chạy đến chơi ở giới giải trí. Còn đạo diễn Chung hẳn là bị vướng vào trưởng bối nhà cô, hoặc vì những nguyên nhân khác, nên mới dành cho cô một loại vai diễn như thế.
“Đạo diễn Chung, có chuyện gì ạ ?” Úc Linh hỏi.
Đạo diễn Chung nở nụ cười với cô, tuy cười cũng vẫn khiến người ta thấy hơi kinh sợ, có điều ông đã cố gắng biểu đạt thiện ý rồi. Đạo diễn Chung vốn không phải là người thích nói chuyện tào lao với người khác, lập tức đi thẳng vào vấn đề, “Không biết Hề tiên sinh hiện giờ thế nào rồi, anh ấy không tới sao?”
“Rất tốt ạ, anh ấy đang bận chuyện riêng thôi” Úc Linh nhìn ông một chút, cảm thấy đạo diễn Chung hơi kỳ lạ, coi như vợ chồng cũng không phải cả ngày dính vào nhau đó chứ ? Lẽ nào trong mắt đạo diễn Chung, Hề Từ chính là một kẻ chuyên bám váy đàn bà, cả ngày phải đi theo mình mới được sao ?
“Chuyện gì ?” Đạo diễn Chung truy hỏi.
“Chuyện không tiện truyền ra ngoài” Cô đáp lại đầy trịnh trọng.
Đạo diễn Chung, « …. »
Trợ lý bên cạnh đạo diễn Chung và TRần Minh Minh đều có chút không biết nói gì, cảm thấy vị đại tiểu thư này nói chuyện sao lại thẳng đến thế ?
Đạo diễn Chung như ý thức được mình truy hỏi thế có vẻ không thích hợp, còn lời của Úc Linh nói cũng khiến ông ta hiểu chắc Hề Từ hiện giờ đang đi làm cái việc mà không tiện tiết lộ ra với người ngoài kia rồi.
Có thể cũng bởi vì thế, ông mới thấy gấp, không kìm được cứ truy hỏi mãi.
Úc Linh thấy đạo diễn Chung như có vẻ gấp quá, tiện nói luôn, “Hay là ông cứ gọi điện thẳng cho anh ấy đi ạ”.
Đạo diễn Chung thấy đầu óc cô gái này hơi chậm lụt, bất giác thở dài, thất vọng khoát tay một cái, “Thôi, đợi khi nào cậu ấy rảnh hẵng nói đi”
Úc Linh cũng không miễn cưỡng, khẽ gật đầu với ông, rồi dẫn trợ lý đi mất.
Lần này tiến vào đoàn làm phim, cô dẫn theo ba người phụ tá, một nữ hai nam, TRần Minh Minh thì khỏi cần nói, còn hai người trợ lý nam khác thực ra là do Giang Vũ Thành sắp xếp hộ vệ cho cô. Cái đội hình này vô cùng dễ thấy, cả vai nữ chính Nguyễn Vi Vi cũng không thể tùy tiện như thế, có điều đạo diễn Chung không nói gì, những người khác tự nhiên cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nhã.
Ngược lại chỉ cần nhận định Úc Linh là một kẻ giàu có xong, bất kể cô làm ra cái gì cũng thật rất bình thường.
Trở lại phòng nghỉ ở khách sạn, Úc Linh mới nói chuyện với Hề Từ ngày hôm nay, cuối cùng nói tới đạo diễn Chung thì hỏi, “Đạo diễn Chung hình như thật có chuyện tìm anh đó, anh có biết chuyện gì không ạ?”
Hề Từ nở nụ cười bảo, “Anh nghĩ chắc là bởi chuyện lúc trước anh giúp ông ta rồi’
“Anh đã giúp ông ta cái gì ạ?”
“Hừm, em biết đó, anh là yêu mà, trước đây lúc ông ta đang quay chụp ở trong rừng, đúng lúc gặp phải yêu ma bạo loạn, lúc đó anh lại vừa vặn đi đến giải quyết chuyện này, thuận lợi cứu ông ta, khoảng mấy lần đó. Hiện giờ các em cũng đang quay ở trong núi đó hả ?”
“Vâng” Úc Linh nói xong không kìm được nói, “Ở đây cũng sẽ không có yêu ma bạo loạn chứ ạ ?”
“Chắc không đâu”
Úc Linh : T^T vì sao giọng anh lại không chắc chắn thế? Chẳng nhẽ đạo diễn Chung thật ra là một kẻ đen đủi, vừa vào núi sẽ gặp xui xẻo sao ?
Úc Linh cảm giác như mình có thể lý giải được vì sao đạo diễn Chung lại bức thiết muốn tìm Hề Từ đến thế, không oán vì không lộ Hề Từ, lại còn dành cho cô xuất nhân vật tốt như thế nữa.
Hề Từ an ủi, “Không sao, trên người em có độ ách linh và mắt Tu La, sẽ không có yêu ma mù mắt nào tập kích em đâu”
Trong lòng Úc Linh thấy tốt hơn, có điều nhanh chóng nhớ tới, những yêu ma đó không tập kích cô, có thể sẽ tập kích người khác, đến lúc đó thì phải làm sao đây?
Cuối cùng Úc Linh vẫn ôm điện thoại như cũ mà đi ngủ.
Ngày hôm sau, Úc Linh có mấy cảnh diễn, trong đó có một cảnh là diễn với đối thủ Tôn Đông Vân.
TRần Minh Minh cuối cùng cũng rõ vì sao Úc Linh lại nói là cô ta muốn cướp diễn thì cứ việc cướp, là bởi đúng lúc cái cảnh diễn đó là diễn cảnh đánh nhau, Tôn Đông Vân có muốn cướp diễn của Úc Linh cũng đành chịu.
Úc Linh diễn nhân vật là một nữ hiệp có võ công cao cường, nhưng cố tình xuất hiện cũng chỉ không quá 3 giây, vẫn bị chung quanh phát sinh chuyện trùng hợp liên tiếp mà biến thành cảnh chẳng biết khóc hay cười nữa, cả người chung quanh quan sát đều không nhịn được cười, có thể thấy lúc đạo diễn Chung thiết kế nhân vật này đã thiên vị cô tới cỡ nào.
Cảnh diễn này là Úc Linh ra trận đầu tiên, treo dây bảo hiểm bay bay tới, tay áo cũng bay bay, cực kỳ giống tiên nữ, ngược lại càng có cảm giác tinh tướng làm sao.
Cảm giác bị treo dây cũng khó chịu nhưng vẫn cố nhịn.
Úc Linh nâng bộ tóc giả đội trên đầu lên, sửa sang lại bộ trang phục cổ màu xanh, sau khi chuẩn bị xong, trong tiếng chuẩn bị ở dưới, chân vừa đạp vừa từ trên cây bay đi.
Vừa tới giữa không trung, Úc Linh cũng cảm giác được dây treo bất ổn, thân thể quay quay, sau đó thì nghe thấy bên dưới có một trận gào lên.
Trong lòng cô biết khác thường, cảm giác tốc độ thân thể giảm xuống mạnh, cũng không hoảng hốt, lúc sắp nện thẳng xuống mặt đất, thì văng mạnh lên một cái, giảm bớt nguồn xung lực lại, lúc rơi xuống đất, hai tay đã chống trên mặt đất, một chân quỳ xuống.
Sự cố xảy ra đột ngột này, người chung quanh đều kinh ngạc ngây người, thậm chí có mấy người bịt mắt lại không dám nhìn tình cảnh này.
Đợi sau khi cô bình an hạ xuống mấy giây, mọi người mới phản ứng được, đạo diễn Chung thì nhảy đến như con thỏ đi vào, ‘Không sao chứ ? Có bị thương không ?’
Úc Linh túm lấy tay TRần Minh Minh đứng lên, cẩn thận đạp đạp chân, nói, “Không gãy chỗ nào cả, chỉ bị trầy da tay thôi”. Nói xong cô duỗi hai tay ra, da thịt giữa lòng bàn tay lộ ra trắng hồng, nhìn rất mềm mại, phía trên có mấy chỗ da bị rách.
TRần Minh Minh nhìn mà thấy cực kỳ đau lòng, thúc giục người đi lấy thuốc.
Đạo diễn Chung trợn mắt nhìn tay cô, sau đó nhìn mặt cô, rồi lại nhìn chân cô, cuối cùng lau mặt kêu lên, “Bác sĩ đâu ? Bảo bác sỹ tới đây kiểm tra cho cô ấy chút”. Tiếp đó rống lên với phó đạo diễn, “Kiểm tra một chút xem có chuyện gì xảy ra”
Úc Linh được đỡ lên cáng để đưa đi xử lý vết thương, phó đạo diễn và nhân viên hiện trường hò nhau đi kiểm tra, những diễn viên đứng bên thì trợn mắt một lúc, nhớ lại cảnh Úc Linh bay từ trên không trung hạ xuống đất kia, đều cảm thấy lúc đó cô ấy thật sự giống như biết võ công cái thế, màn lộn ngược ra sau đó thực sự đẹp vô cùng.
Một lúc sau, nam chính Hướng Vinh Tu tới thăm, tiếp đó là nữ chính, nam thứ, nữ thứ cũng tập trung tới, thấy bác sỹ kiểm tra đều hồi hộp đến khó tin.
Cũng chỉ có trầy chút da tay thôi sao ? Vận may tốt vậy ư ?
Úc Linh vừa bình tĩnh vừa nói với đạo diễn Chung, “Vận may của tôi lúc nào cũng rất tốt đẹp”
Đạo diễn Chung miễn cưỡng cười, lúc này đâu có lòng nào mà nói số cô may được, bảo với cô, “Cô yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận’ Đoàn làm phim xuất hiện chuyện như thế, là đạo diễn, tâm tình đạo diễn Chung vẫn thấy áy náy.
Úc Linh thổi thổi bàn tay, hờ hững gật đầu, “Làm phiền các anh rồi”
Đợi sau khi nghỉ ngơi xong, Úc Linh lại tiếp tục quay, lần này không xảy ra tình hình gì, cảnh cô diễn đánh trận lần này rất hoàn mỹ xong ngay.
Úc Linh muốn vào đoàn làm phim, Hề Từ cũng không có nhà, vì thế Nhị Hắc đành giao cho Giang Vũ Thành chăm sóc.
Đương nhiên, người chăm sóc thật ra là thím Lưu mới đúng, Giang Vũ Thành chỉ phụ trách sau khi tan tầm đi trông nó thôi.
Giang Vũ Thành cũng cố gắng làm hết phận sự bảo, “Con cứ yên tâm mà đi công tác đi, con chó ngu xuẩn này cứ giao cho ba ba, ba ba sẽ giúp con nuôi cho nó béo múp, mập mạp”. Nói xong, lại lôi bảo bối rổ có đôi khóa song ngọc ra ôm, vẻ mặt đầy cảnh giác, “Còn phần mẹ con, vẫn nên giao cho ba ba đi, đỡ cho con ở bên ngoài vừa quay phim vừa mang theo nó không tiện, chẳng may làm mất mẹ con thì không tìm lại được đâu”
Úc Linh vốn không định mang theo khí dưỡng hồn của mẹ cô đi, thấy bộ dáng như sắp phát bệnh của ông, đành mặc ông.
Nhị Hắc thấy cô kéo hành lý ra cửa, chạy nhanh tới nhả khúc xương nhựa ra, dùng cái đầu cọ cọ cô, tỏ vẻ cũng có ý muốn ra ngoài đi chơi.
“Tao phải đi máy bay, mày cũng muốn đi theo sao ?” Úc Linh hỏi.
Vừa nghe là đi máy bay, hai tai con Nhị Hắc lập tức cụp xuống, miệng gầm gừ lùi lại, cuối cùng đành đeo kính râm, đứng ở cửa hai mắt đẫm lệ nhìn theo cô rời đi, bộ dạng đầy ấm ức thất thế.
Quả thật ngu đến mức không đành lòng nhìn, Úc Linh mang theo hành lý không quay đầu lại đi mất.
Vừa xuống máy bay, Úc Linh đã mở điện thoại di động ra, thì nhận được một tin nhắn của một người xa lạ gửi đến, cuối thư người gửi cuối cùng cũng nói rõ thân phận của mình, là con hồ ly tinh ba đuôi La Luyến, bảo là có mấy bức ảnh thú vị gửi cho cô.
Úc Linh nhìn mấy bức ảnh chút, nhắn một tin qua, “Chụp rất đẹp ! Cứ tiếp tục !”
La Luyến, « ….. »
Vì thế La Luyến lại gửi thêm mấy tấm ảnh nữa, đều có liên quan đến Mạc Trang, đại đa số trong hình đều có Hề Từ, nhưng có thể thấy những ảnh chụp đó đều là được chụp.
Sau khi La Luyến gửi hết ảnh xong, ở phần sau lại gửi thêm một tin (Tôi là một người thích chụp ảnh, còn muốn lấy được giải thưởng trong loài người đó nha! Sau này nếu cần, bạn yêu, có thể liên lạc bất cứ lúc nào, giá cả dễ thương lượng)
Úc Linh nói một câu cám ơn, rồi bắt đầu nhìn kỹ từng bức ảnh một, từ đó cũng phỏng đoán ra tình hình mộ Tu La.
Nhìn hoàn cảnh trong hình, thời gian La Luyến chụp hình như là buổi tối, hơn nữa ảnh chụp khiến người ta có cảm giác vô cùng khó chịu, cho dù cách qua hình ảnh đều cảm giác được một hơi thở âm trầm đầy áp lực.
Nhưng Úc Linh nhanh chóng đoán được một số chi tiết từ ánh sáng sáng ngời chung quanh, trong đó có ảnh được chụp vào ban ngày, chỉ là sát khí ở đó lượn lờ, thậm chí có rất nhiều nơi còn có không ít màn sương đen mờ mờ, ánh sáng mờ ảo không rõ, gây hiệu quả khiến người ta có cảm giác như đang ở trong tối vậy.
Xem tình hình Mạc Trang rất nghiêm trọng, chẳng biết đến bao giờ mới giải quyết xong nữa.
Úc Linh thở dài, trong lòng rất lo, biết mình lo lắng thế cũng vô ích, là một người bình thường chỉ biết hấp dẫn yêu đến cắn một miếng, cô vốn chẳng giúp được gì.
Tầm mắt của cô nhìn xuống một bức ảnh, trong ảnh này có chụp bốn người.
Trong đó có một nam nhân có diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn cường tráng chụp được cả mặt, còn Hề Từ thoạt nhìn thì hình như đang đứng bên cạnh một nam nhân tuấn mỹ tựa như con lai vậy, cuối cùng là một phụ nữ tóc dài đứng quay lưng lại, vóc người này cao thon, đôi chân dài đi trong một đôi giày ngắn nhìn rất quyến rũ, tuy chỉ là một cái bóng nhưng lại khiến lòng người chấn động, khiến người ta chỉ muốn được xem mặt.
Hề Từ hình như đứng rất gần phụ nữ chân dài đó, gần đến nỗi cứ như hai người dính sát vào nhau vậy.
“Úc tiểu thư đang nhìn cái gì thế?’
Ngón tay Úc Linh đang đặt lên ảnh, ngẩng đầu nhìn lại, thì gặp một phụ nữ tóc xoăn dài đang cười, ngẫm nghỉ, thả tay ra, đưa điện thoại di động tới trước mặt cô ta, “Xem này”
Tôn Đông Vân theo bản năng cúi đầu nhìn lại, đúng lúc thấy màn sương đen trong màn ảnh di động quay cuồng, sau đó còn xuất hiện một hình ảnh cái đầu lâu, nháy mắt hoảng sợ, không kìm được lùi lại sau từng bước.
Đợi đến lúc thấy người cầm di động đang nhìn nhìn mình, bình tĩnh rụt tay về, bất giác thấy hơi xấu hổ.
Hóa ra cô ta một mình vùi ở chỗ này chơi điện thoại, nhớ đến quan hệ không rõ giữa Thiệu Sâm và cô ta là gì, lại gần để xem, ai ngờ bản thân lại dị dọa…
Lúc này, Trần Minh Minh xách hành lý chạy tới, thấy Tôn Đông Vân ở đó, cười bảo, “Chị Úc, chị Tôn, xe đoàn làm phim đến đón các chị tới rồi, có thể lên xe đi ạ”
Úc Linh ừ một câu, vượt qua Tôn Đông Vân đi mất.
Tôn Đông Vân cảm thấy trên mặt nóng rực, thấy người chung quanh như không nhìn mình, đành ra vẻ không có chuyện gì cũng đi lên.
Sau khi lên xe đoàn làm phim tới đón, Trần Minh Minh và Úc Linh cùng ngồi chung chiếc ghế, đi sau còn có hai trợ lý nam khác.
“Chị Úc, hình như chị Tôn có vẻ để ý tới chị đó, chị phải cẩn thận. Nghe nói nhân phẩm của chị ấy không tốt lắm, cực am hiểu chính là tranh diễn với người mới, nếu chị lúc diễn là đối thủ của chị ấy, thì cẩn thận một chút nha”. TRần Minh Minh rất lo lắng bảo, chỉ sợ Úc Linh bị Tôn Đông Vân tranh diễn mất.
Nhân phẩm Tôn Đông Vân chắc có chút khiếm khuyết, nhưng hành động của cô ta rất được, lúc diễn cô ta cũng có kỹ xảo đặc biệt, khiến người khác dù cảm giác ra nhưng cũng không làm được gì, có nhiều người mới đã bị cô ta đoạt lấy vai diễn, đợi tới lúc bộ phim được phát, dù phát hiện ra vấn đề, ngoài bản thân khó chịu ra thì đã hết cách, không duyên cớ để mặc người ta cướp mất.
Úc Linh tuyệt đối không lo bảo, “Cô ta muốn cướp thì cứ mặc cho cô ta cướp”
Vẻ mặt Trần Minh Minh đầy nghi vấn.
Úc Linh lấy kính đen đeo vào, nhắm mắt nghỉ ngơi, không buồn đáp lại vấn đề của cô nàng.
Sau khi vào tổ, sáng sớm cũng bắt đầu quay chụp, địa điểm quay chụp ở một khu rừng, cảnh đầu là nam nữ chính cùng ngồi trong một gian nhà đơn sơ uống trà, tìm ra lời giải để đấu với đối thủ, hai người hành động khá ăn ý, khiến người xem chung quanh không rời được mắt.
Úc Linh vùi trong một góc, đang cầm tách trà Trần Minh Minh đưa, yên lặng uống, thỉnh thoảng lại nhìn tiến triển cảnh nam nữ chính đóng, thỉnh thoảng lại nhìn chung quanh chút. Có thể là từng trải qua nên cô hơi mẫn cảm với nơi dã ngoại như thế này, cứ cảm thấy trong lòng cô có chỗ nào đó bồn chồn.
Ngày đầu tiên quay khá thuận lợi.
Sau khi cảnh quay kết thúc, nhân viên thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, Úc Linh ngồi nửa ngày, mới lộ mặt ra, nhanh chóng định tháo bỏ trang sức rời đi thì bị đạo diễn Chung gọi lại.
Những người khác thấy đạo diễn Chung gọi cô lại đều không nhịn được nhìn sang.
Úc Linh ở thế giới giải trí lấy nghệ danh là “Úc Linh”, chỉ bỏ đi mỗi họ Giang.
Từ lúc cô vào tổ diễn, nói rất ít, cứ tìm một góc rộng rãi nằm ở đó, vốn không để ý tới ai, khác hẳn những người mới khác, cố sức gây quan hệ tốt với những viên viên gạo cội, cô thì lại chính là loại người anh không để ý tới tôi thì tôi cũng không chủ động đi để ý tới anh, không gần gũi cũng không cao ngạo.
Có người ở đó còn lên tiếng chê trách, từ lúc danh sách diễn viên bộ phim (Cuồng hiệp) được quyết định, mọi người đều bàn luận ầm ĩ, cũng không rõ “Úc Linh” này được tuyển chọn như thế nào, thậm chí còn có tin nội bộ, cô vốn không cần qua thử vai, thì đã được quyết định tới, khiến ai ai cũng bất giác suy đoán thân phận của cô, hoặc là hậu trường phía sau cô.
Chẳng lẽ cái loại đó lại nhận một cha nuôi có tiền, sau đó thì bị nhét vào chăng ? Sau thế giới giải trí đã có không ít chuyện như thế.
Có điều đợi lúc thấy cô có trợ lý đi sau, lại cảm thấy cô chẳng giống lại loại chỉ dựa vào thân thể kia để làm vậy.
Tóm lại, đối với thân phận của cô có rất nhiều suy đoán, tiếc là không ai dò ra được, Trần Minh Minh cũng là một kẻ láu lỉnh, vốn không cách nào dò ra cái gì từ chỗ cô ta.
Cuối cùng đoán đi đoán về, đều cảm thấy khả năng cô là tiểu thư một nhà có tiền, vì hứng thú mới chạy đến chơi ở giới giải trí. Còn đạo diễn Chung hẳn là bị vướng vào trưởng bối nhà cô, hoặc vì những nguyên nhân khác, nên mới dành cho cô một loại vai diễn như thế.
“Đạo diễn Chung, có chuyện gì ạ ?” Úc Linh hỏi.
Đạo diễn Chung nở nụ cười với cô, tuy cười cũng vẫn khiến người ta thấy hơi kinh sợ, có điều ông đã cố gắng biểu đạt thiện ý rồi. Đạo diễn Chung vốn không phải là người thích nói chuyện tào lao với người khác, lập tức đi thẳng vào vấn đề, “Không biết Hề tiên sinh hiện giờ thế nào rồi, anh ấy không tới sao?”
“Rất tốt ạ, anh ấy đang bận chuyện riêng thôi” Úc Linh nhìn ông một chút, cảm thấy đạo diễn Chung hơi kỳ lạ, coi như vợ chồng cũng không phải cả ngày dính vào nhau đó chứ ? Lẽ nào trong mắt đạo diễn Chung, Hề Từ chính là một kẻ chuyên bám váy đàn bà, cả ngày phải đi theo mình mới được sao ?
“Chuyện gì ?” Đạo diễn Chung truy hỏi.
“Chuyện không tiện truyền ra ngoài” Cô đáp lại đầy trịnh trọng.
Đạo diễn Chung, « …. »
Trợ lý bên cạnh đạo diễn Chung và TRần Minh Minh đều có chút không biết nói gì, cảm thấy vị đại tiểu thư này nói chuyện sao lại thẳng đến thế ?
Đạo diễn Chung như ý thức được mình truy hỏi thế có vẻ không thích hợp, còn lời của Úc Linh nói cũng khiến ông ta hiểu chắc Hề Từ hiện giờ đang đi làm cái việc mà không tiện tiết lộ ra với người ngoài kia rồi.
Có thể cũng bởi vì thế, ông mới thấy gấp, không kìm được cứ truy hỏi mãi.
Úc Linh thấy đạo diễn Chung như có vẻ gấp quá, tiện nói luôn, “Hay là ông cứ gọi điện thẳng cho anh ấy đi ạ”.
Đạo diễn Chung thấy đầu óc cô gái này hơi chậm lụt, bất giác thở dài, thất vọng khoát tay một cái, “Thôi, đợi khi nào cậu ấy rảnh hẵng nói đi”
Úc Linh cũng không miễn cưỡng, khẽ gật đầu với ông, rồi dẫn trợ lý đi mất.
Lần này tiến vào đoàn làm phim, cô dẫn theo ba người phụ tá, một nữ hai nam, TRần Minh Minh thì khỏi cần nói, còn hai người trợ lý nam khác thực ra là do Giang Vũ Thành sắp xếp hộ vệ cho cô. Cái đội hình này vô cùng dễ thấy, cả vai nữ chính Nguyễn Vi Vi cũng không thể tùy tiện như thế, có điều đạo diễn Chung không nói gì, những người khác tự nhiên cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nhã.
Ngược lại chỉ cần nhận định Úc Linh là một kẻ giàu có xong, bất kể cô làm ra cái gì cũng thật rất bình thường.
Trở lại phòng nghỉ ở khách sạn, Úc Linh mới nói chuyện với Hề Từ ngày hôm nay, cuối cùng nói tới đạo diễn Chung thì hỏi, “Đạo diễn Chung hình như thật có chuyện tìm anh đó, anh có biết chuyện gì không ạ?”
Hề Từ nở nụ cười bảo, “Anh nghĩ chắc là bởi chuyện lúc trước anh giúp ông ta rồi’
“Anh đã giúp ông ta cái gì ạ?”
“Hừm, em biết đó, anh là yêu mà, trước đây lúc ông ta đang quay chụp ở trong rừng, đúng lúc gặp phải yêu ma bạo loạn, lúc đó anh lại vừa vặn đi đến giải quyết chuyện này, thuận lợi cứu ông ta, khoảng mấy lần đó. Hiện giờ các em cũng đang quay ở trong núi đó hả ?”
“Vâng” Úc Linh nói xong không kìm được nói, “Ở đây cũng sẽ không có yêu ma bạo loạn chứ ạ ?”
“Chắc không đâu”
Úc Linh : T^T vì sao giọng anh lại không chắc chắn thế? Chẳng nhẽ đạo diễn Chung thật ra là một kẻ đen đủi, vừa vào núi sẽ gặp xui xẻo sao ?
Úc Linh cảm giác như mình có thể lý giải được vì sao đạo diễn Chung lại bức thiết muốn tìm Hề Từ đến thế, không oán vì không lộ Hề Từ, lại còn dành cho cô xuất nhân vật tốt như thế nữa.
Hề Từ an ủi, “Không sao, trên người em có độ ách linh và mắt Tu La, sẽ không có yêu ma mù mắt nào tập kích em đâu”
Trong lòng Úc Linh thấy tốt hơn, có điều nhanh chóng nhớ tới, những yêu ma đó không tập kích cô, có thể sẽ tập kích người khác, đến lúc đó thì phải làm sao đây?
Cuối cùng Úc Linh vẫn ôm điện thoại như cũ mà đi ngủ.
Ngày hôm sau, Úc Linh có mấy cảnh diễn, trong đó có một cảnh là diễn với đối thủ Tôn Đông Vân.
TRần Minh Minh cuối cùng cũng rõ vì sao Úc Linh lại nói là cô ta muốn cướp diễn thì cứ việc cướp, là bởi đúng lúc cái cảnh diễn đó là diễn cảnh đánh nhau, Tôn Đông Vân có muốn cướp diễn của Úc Linh cũng đành chịu.
Úc Linh diễn nhân vật là một nữ hiệp có võ công cao cường, nhưng cố tình xuất hiện cũng chỉ không quá 3 giây, vẫn bị chung quanh phát sinh chuyện trùng hợp liên tiếp mà biến thành cảnh chẳng biết khóc hay cười nữa, cả người chung quanh quan sát đều không nhịn được cười, có thể thấy lúc đạo diễn Chung thiết kế nhân vật này đã thiên vị cô tới cỡ nào.
Cảnh diễn này là Úc Linh ra trận đầu tiên, treo dây bảo hiểm bay bay tới, tay áo cũng bay bay, cực kỳ giống tiên nữ, ngược lại càng có cảm giác tinh tướng làm sao.
Cảm giác bị treo dây cũng khó chịu nhưng vẫn cố nhịn.
Úc Linh nâng bộ tóc giả đội trên đầu lên, sửa sang lại bộ trang phục cổ màu xanh, sau khi chuẩn bị xong, trong tiếng chuẩn bị ở dưới, chân vừa đạp vừa từ trên cây bay đi.
Vừa tới giữa không trung, Úc Linh cũng cảm giác được dây treo bất ổn, thân thể quay quay, sau đó thì nghe thấy bên dưới có một trận gào lên.
Trong lòng cô biết khác thường, cảm giác tốc độ thân thể giảm xuống mạnh, cũng không hoảng hốt, lúc sắp nện thẳng xuống mặt đất, thì văng mạnh lên một cái, giảm bớt nguồn xung lực lại, lúc rơi xuống đất, hai tay đã chống trên mặt đất, một chân quỳ xuống.
Sự cố xảy ra đột ngột này, người chung quanh đều kinh ngạc ngây người, thậm chí có mấy người bịt mắt lại không dám nhìn tình cảnh này.
Đợi sau khi cô bình an hạ xuống mấy giây, mọi người mới phản ứng được, đạo diễn Chung thì nhảy đến như con thỏ đi vào, ‘Không sao chứ ? Có bị thương không ?’
Úc Linh túm lấy tay TRần Minh Minh đứng lên, cẩn thận đạp đạp chân, nói, “Không gãy chỗ nào cả, chỉ bị trầy da tay thôi”. Nói xong cô duỗi hai tay ra, da thịt giữa lòng bàn tay lộ ra trắng hồng, nhìn rất mềm mại, phía trên có mấy chỗ da bị rách.
TRần Minh Minh nhìn mà thấy cực kỳ đau lòng, thúc giục người đi lấy thuốc.
Đạo diễn Chung trợn mắt nhìn tay cô, sau đó nhìn mặt cô, rồi lại nhìn chân cô, cuối cùng lau mặt kêu lên, “Bác sĩ đâu ? Bảo bác sỹ tới đây kiểm tra cho cô ấy chút”. Tiếp đó rống lên với phó đạo diễn, “Kiểm tra một chút xem có chuyện gì xảy ra”
Úc Linh được đỡ lên cáng để đưa đi xử lý vết thương, phó đạo diễn và nhân viên hiện trường hò nhau đi kiểm tra, những diễn viên đứng bên thì trợn mắt một lúc, nhớ lại cảnh Úc Linh bay từ trên không trung hạ xuống đất kia, đều cảm thấy lúc đó cô ấy thật sự giống như biết võ công cái thế, màn lộn ngược ra sau đó thực sự đẹp vô cùng.
Một lúc sau, nam chính Hướng Vinh Tu tới thăm, tiếp đó là nữ chính, nam thứ, nữ thứ cũng tập trung tới, thấy bác sỹ kiểm tra đều hồi hộp đến khó tin.
Cũng chỉ có trầy chút da tay thôi sao ? Vận may tốt vậy ư ?
Úc Linh vừa bình tĩnh vừa nói với đạo diễn Chung, “Vận may của tôi lúc nào cũng rất tốt đẹp”
Đạo diễn Chung miễn cưỡng cười, lúc này đâu có lòng nào mà nói số cô may được, bảo với cô, “Cô yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận’ Đoàn làm phim xuất hiện chuyện như thế, là đạo diễn, tâm tình đạo diễn Chung vẫn thấy áy náy.
Úc Linh thổi thổi bàn tay, hờ hững gật đầu, “Làm phiền các anh rồi”
Đợi sau khi nghỉ ngơi xong, Úc Linh lại tiếp tục quay, lần này không xảy ra tình hình gì, cảnh cô diễn đánh trận lần này rất hoàn mỹ xong ngay.
/251
|