Minh thuyền đang ngừng ở một bến đò.
Trên bến đò có treo một chiếc đèn phòng gió, cô đơn đứng ở đó, ánh sáng u ám phát ra từ chỗ đó, chiếu sáng chung quanh một khoảng. Trừ chỗ đó ra thì chung quanh đều tối đen, nhìn không rõ đâu, cũng không nhìn thấy đường đi, cứ như toàn bộ thế giới này chỉ có chiếc đèn phong này vậy.
Mọi người lần lượt từ trên thuyền xuống bến đò, đứng dưới ngọn đèn phòng gió.
Mễ Thiên Sư thu chiếc minh thuyền kia lại, sau đó mọi người nhìn về phía Hề Từ, như đang hỏi anh đi như thế nào.
“Vẫn đi về phía trước đi” Hề Từ nói bừa bãi.
Mọi người méo mặt, giọng con yêu này tùy tiện quá, khiến bọn họ cảm thấy không thể xác định được có phải thật không, cảm thấy lời con yêu này nói có đáng tin không, chẳng may lại đi thẳng tới âm phủ thì phải làm sao đây?
Không những thiên sư cảm thấy vậy mà cả La Luyến và bầy yêu cũng cảm thấy thế, bởi vì đức hạnh của Hề Triển Vương thực sự chẳng ai thích cả, cho dù thực lực anh mạnh mẽ, nhưng ngẫu nhiên làm việc từ trước đến giờ đều ngoài dự đoán của mọi người, khiến bọn họ chẳng tin tưởng nổi.
Hề Từ chẳng thèm để ý đến mọi người chung quanh có tin hay không, kéo Úc Linh đi đầu bước vào trong bóng tối đen kịt.
Những người khác thấy thế cũng đành đuổi theo.
Bốn phía vẫn tối đen như cũ, chỉ có hai ngọn đèn dẫn hồn trên đầu là sáng, vẫn không đánh tan hắc ám chung quanh, chỉ chiếu sáng đường dưới chân.
Không rõ đi được bao lâu, đột nhiên đằng trước xuất hiện một chút ánh sáng mờ ảo, thấy rất rõ trong bóng đêm.
Mọi người thấy thế lập tức tỉnh táo hẳn, đều cùng đi về điểm sáng đó.
Đi chừng khoảng hai mươi phút, điểm sáng ấy càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi mọi người thấy rõ là một cái cửa ra, mà ở chỗ cửa ra đó có ngọn đèn rất sáng, tựa như là nguồn sáng vậy, ai ai cũng không kìm được đều nhanh chân chạy tới.
Lúc đi đến ánh sáng trong nháy mắt, tất cả mọi người bị ánh sáng chói đâm mạnh vào mắt thấy đau, mãi cho đến cuối cùng ánh mắt thích ứng được với cường độ chiếu xạ vào, mọi người mới thấy rõ chung quanh đồng loạt chĩa họng súng tối om về phía họ.
Chỉ thấy cách đó không xa, một đám lính mặc rằn ri đang cầm vũ khí trong tay chĩa về phía họ.
Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó Mễ Thiên Sư và đám người Vân Tu Nhiên động, họ co người xông thẳng tới.
Không chỉ có Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên, đám người Tả Dật cũng phản ứng cực kỳ nhanh, mặc kệ những họng súng kia chĩa vào mình, đồng loạt xoay sang đánh nhau với đám thiên sư phía sau, La Luyến cùng bầy yêu thức thời vọt đến vây quanh xem, ra vẻ chẳng liên quan gì cả.
Đây là chuyện của nhóm thiên sư, yêu lúc nào cũng kệ nhàn nhã.
Úc Linh trước tiên được người bên cạnh kéo đến, để cô không bị dính vào gần. Cô theo bản năng quay lại nơi đang ồn ào, thì thấy Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên đã khống chế được mấy thiên sư, trong đó Doãn Dục Đường bị Tả Dật lắc tay chặn lại, còn những kẻ khác thì bị người tổ Dị Văn khống chế tuy trên mặt không cam lòng nhưng cũng không dám phản kháng, cứ vậy thuận theo việc họ khống chế.
Nháy mắt Úc Linh hiểu ra những thiên sư đó là Hắc Long Đường, nếu ở đây có nhiều bộ đội đặc biệt canh giữ như thế, lại có thiên sư trấn thủ, vốn không cách nào trốn nổi, chẳng bằng bó tay chịu trói. Còn nhóm Mễ Thiên Sư ra tay đầu tiên, chẳng qua là khống chế người trước, đỡ mấy thiên sư sau này lại dùng hoa chiêu gì đó ra chơi, hoặc bị bọn chúng thừa dịp này chạy thoát, đây cũng là thương lượng trước đó của họ.
Dẫn họ cùng rời khỏi quỷ mộ không có nghĩa là sau khi ra khỏi không đối phó với chúng.
Lúc này một vị binh sĩ đi tới, kêu lên về phía họ, “Các vị thiên sư, cuối cùng các vị cũng ra rồi”
Anh ta vừa nói, vừa ra lệnh cho mọi người thu súng lại, tiện hỗ trợ thiên sư tổ Dị Văn khống chế đám người này.
Tả Dật để cho họ áp Doãn Dục Đường, bẻ ngược cánh tay gã lên, bất kể gã thích màu tóc bạch kim thế nào, khẽ gật đầu chào hỏi vị quân nhân kia. Lâu Tình nhìn kết cục của Doãn Dục Đường, chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi rời mắt đi, suy yếu dựa vào một bên, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Những người khác cũng nhìn chung quanh, phát hiện nơi họ đi ra là một cái cửa hang, ở đây hình như là rừng núi. Hơn nữa hiện giờ trời còn mờ tối, bốn phía đều có mấy ánh đèn chiếu sáng, khiến ở đây sáng rực như ban ngày, đặc biệt là cái cửa hang nhìn rất chói mắt.
Mễ Thiên Sư hỏi kỳ lạ, ‘Sao các anh lại canh giữ ở chỗ này vậy?”
Họ vừa xuất hiện đã bị một đám lính chĩa súng vào, nhìn bộ dáng thì có phòng bị trước, cứ như sẽ biết trước họ sẽ xuất hiện ở trong này vậy. Những người khác cũng vẻ mặt tò mò, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, hoàn toàn không ngờ được cửa ra mộ quỷ sẽ là nơi như thế, ngoài cửa còn có nhiều bộ đội đặc biệt canh giữ.
Binh lính kia đáp, ‘Do đội trưởng chúng tôi bố trí ở chỗ này, ban ngày thiên sư tổ Dị Văn tính ra gần đây có một long huyệt, bảo các vị chắc sẽ xuất hiện ở đây. Đương nhiên những chỗ khác cũng có người canh giữ, chắc chắn không thể sai được”
Nghe nói thế mọi người mới hiểu ra, đồng loạt nhìn khắp chung quanh, tuy vẫn rất tối, song ánh mắt tự dưng phát hiện ra hình dáng núi non ở đây cao thấp, rõ ràng là một tiểu long mạch, hơn nữa tiểu long mạch này cách Mạc Trang cũng không xa, chỉ đi qua một đỉnh núi.
Thấy nhóm Tả Dật trở về bình an, nhóm bộ đội đặc biệt cũng rất cao hứng, người chỉ huy nhóm này gọi điện thoại cho người trong trang, còn mấy binh lính khác thì đem thức ăn đã chuẩn bị đưa cho những người trở về, tiếp đó còn phái mấy binh lính khác tiến vào trong động xem xét.
Úc Linh nhận thức ăn do một binh lính đưa tới, nhưng chẳng có khẩu vị gì, ngồi ở đó ngẩn người.
“Sao vậy?’ Hề Từ thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, trong lòng cũng hơi lo lắng, có phải là ở trong quỷ mộ lâu lắm không nên hiện giờ cô thấy khó chịu.
Úc Linh theo bản năng quay đầu nhìn anh, vừa nhìn bất giác lại thấy giật mình.
Chẳng biết từ lúc nào Hề Từ đã biến trở về bộ dáng con người, một đầu tóc đen ngắn, mắt màu xanh ngọc, môi hồng, làn da trắng không còn hoa văn khiến tim người ta đập nữa, ngũ quan tuấn tú nhu hòa, cả người rất tinh khiết, giống như một thanh niên ôn nhuận tốt đẹp, không có tý đặc thù của yêu, cũng là bộ dáng cô cực quen, quen đến mức mà thấy giật mình.
Úc Linh cứ vậy nhìn anh, rõ ràng thời gian cũng không quá lâu, song cô lại cảm thấy như đã rất lâu rồi chưa được gặp anh vậy. Cô biết tâm tình thế này không tốt, nhưng cũng không kiềm chế được.
Không chỉ có Hề Từ, mà đám La Luyến và bầy yêu kia cũng đã biến trở về hình dạng con người bình thường, nếu chưa từng thấy họ phóng thích yêu lực biến thành bộ dáng yêu dị, gần như khiến người ta không thể tin nổi nhìn tựa như người thường này lại thật là yêu.
“Khó ăn lắm sao?’ Hề Từ lại hỏi, cảm thấy gói thức ăn thế này quả thật không thể ăn nổi.
Úc Linh im lặng lắc đầu.
“Đợi lát nữa đi, anh sẽ nấu món khai vị gì đó cho em” Anh tiếp tục nói dịu dàng.
Úc Linh vẫn lắc đầu như cũ, lấy di động từ túi đeo bên hông ra, lúc này di động cũng khởi động thành công, phát hiện ra bọn họ đã ở trong quỷ mọ gần mười mấy mấy tiếng đồng hồ, chỉ còn mấy giờ nữa thì trời sẽ sáng.
Lúc này, đám binh lính vào trong hang tra xét đã ra, bẩm báo, ‘Bên trong có một cái hang rộng chừng hai mươi thước, hiện giờ không có dị thường gì”
Thực ra lúc thiên sư tổ Dị Văn tính ra nơi này có một tiểu long mạch, họ cũng đã đi tra xét cẩn thận nơi này, cũng hiểu rõ địa hình ở đây, hang động này cũng đã được tra xét qua, không ngờ nhóm người này lại đi ra từ đây, điều này khiến cho nhóm binh lính thấy khó hiểu không giải thích nổi, với loại chuyện thần thần quỷ quỷ khó giải thích ấy càng thêm kính sợ mấy phần.
Tả Dật nghe nói thế, mở miệng nói, “Lúc chúng tôi đi ra, cửa vào quỷ mộ đã sắp đóng lại, muốn đi vào thì cần phải có kẻ canh giữ mộ mở ra mới được, ở đây chẳng qua chỉ là một cái cửa ra khác thôi”
Binh lính này nghe xong, hiểu ý ông ta, không sai người canh giữ ở đây nữa.
Đợi mọi người nghỉ ngơi ổn rồi, nhóm binh lính này áp tải nhóm người Doãn Dục Đường cùng nhau rời đi.
Thế ngọn núi này cũng không cao lắm, dưới sự dẫn đường của binh lính, một đám người đã nhanh chóng trở về đến Mạc Trang Nhạc gia.
Vừa đến cửa, Úc Linh đã thấy ba cô cùng bóng chú Út, thư ký Lý và Nhị Hắc cũng ở đó.
Nhìn thấy họ về, Giang Vũ Thành vọt tới, Nhị Hắc cũng vui sướng chạy theo.
Tuy Giang Vũ Bân rất quan tâm đến cháu gái, chẳng qua thấy cô và Hề Từ đứng một chỗ không bị thương tích gì, cố gắng khắc chế cơn xúc động, đi tới trước tiếp đón nhóm thiên sư Tả Dật, hỏi một chút tình huống nhiệm vụ lần này.
Giang Vũ Thành thì tới ôm lấy con gái, ra sức ôm chặt lấy cô, cất giọng khàn khàn hỏi, ‘Úc Linh, đã tìm được tàn hồn của mẹ con chưa?”
“Tìm được rồi ạ” Úc Linh vỗ vỗ vai ông, đang định mở miệng bảo ông buông mình ra, đột nhiên cảm giác được mấy giọt nước ấm trên cổ, ngừng lại, không nói gì nữa.
Ba cô vừa mới khóc. Thôi bỏ đi, chỉ là con gái dù gì cũng bảo vệ chút thể diện cho ông chứ. Vì thế Úc Linh cứ đứng ở đó, để mặc ba cô ôm mình lặng lẽ khóc, cảm giác được hơi thở quen thuộc của ba, trong lòng thấy bình thản và yên lặng hơn bao giờ hết.
Hề Từ đứng ở đó, cố kìm chế không muốn dính vào chuyện cha vợ đang xúc động. Anh nhìn nửa mặt Úc Linh, vẻ trắng nõn mềm mại như thế, làn mi nơi khóe mắt lộ ra loại thoải mái, có thể thấy được trên mặt cô tuy không có gì để nói, nhưng đối mặt với ba cô từ nhỏ thương cô, vẫn khiến cô thấy yên lòng.
Ít nhất, sau khi biết thân phận của anh, tuy cô như trầm mặc tiếp nhận, cũng không kháng cự, lại khiến anh có cảm giác như xa cách, không như hiện giờ lại thoải mái tự nhiên khi đối mặt với ba.
Nói thế cô vẫn tin tưởng ba cô nhất, mà không tin tưởng anh.
Trong đầu Hề Từ hơi bốc cơn ghen, cuối cùng quyết định không nhìn cho đau mắt nữa, mà quay đầu nhìn Nhị Hắc đang đi vòng quanh anh, thấy nó chẳng có bộ dáng ưu sầu như người, không hiểu sao anh lại thấy tức bực, đưa tay xoa đầu nó, nghe thấy nó kêu ngao ô ngao ô lên, còn ngu ngốc ghé tới nữa, càng cảm thấy con chó này quá ngu xuẩn.
Thư ký Lý thấy họ trở về cũng cao hứng, nhưng nhìn thấy Nhị Hắc ngu ngốc ghé sát tới. Liền yên lặng đứng ở đó không nói câu nào, đợi ông chủ khóc cho đủ đã.
Với đức hạnh ông chủ thích khóc thế, đêm đó ở khu giải trí anh ta cũng đã được biết, hiện giờ nhìn thấy ông chủ im lặng ôm con gái khóc, tuy vẫn thấy rất kinh khủng, nhưng là một thư ký hoàn mỹ, anh ta hoàn toàn coi như không thấy gì hết, cứ im lặng đứng bên, giúp ông chủ ngăn chặn tầm mắt của những kẻ khác, để họ nghĩ rằng ông chủ là vì lo cho con gái nên mới ôm lâu chút.
Đợi Giang Vũ Thành cuối cùng khóc xong, những người khác cũng đi rồi, chỉ có mấy binh lính canh cửa không kìm được liếc mắt nhìn họ dò xét, rõ ràng cũng hiểu ra anh cả của đội trưởng bọn họ có vẻ ôm quá lâu đi.
Giang Vũ Thành quan tâm đánh giá con gái, hỏi, “Úc Linh, không sao chứ? Ba lo cho con gần chết, lúc ấy con hẳn là nên cho ba cùng đi mới phải” Nói xong câu cuối cực kỳ oán hận.
Câu cuối mới là câu quan trọng đi?
Úc Linh chẳng thèm để ý tới lời ông nói, chỉ một câu đơn giản không sao, cũng đánh giá ba cô, phát hiện ra mắt ông hơi xanh tái, trong mắt ngập tràn tia máu, cứ như ba nghỉ không được tốt vậy, bất giác hỏi ra.
“Sau khi các con tiến vào quỷ mộ, ba vốn chẳng chợp mắt được! Sao còn có tâm tư để nghỉ ngơi cơ chứ?’ Vẻ mặt Giang Vũ Thành âm trầm, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, trong lòng vẫn thấy tức chuyện em trai đánh ông ngất, còn Hề Từ thấy chết cũng không cứu, bất giác trừng mắt nhìn anh một cái.
Nắm Giang thị trong tay lâu rồi, ông đã xây dựng được hình tượng mặt than, lúc ngửa mặt lên rất có khí thế, không ít người bị ông dọa sợ. Chẳng qua bất kể là Hề Từ hay Úc Linh đều không sợ ông, còn thư ký Lý sau khi biết ông chủ mình là một con quỷ thích khóc, cũng không sợ ông nữa.
Sau khi trừng mắt với Hề Từ xong, Giang Vũ Thành vừa kéo con gái vào Mạc Trang, vừa nói, “Ba đã nấu được nước đường đỏ xong rồi, vẫn còn ấm, thư ký Lý cũng nấu một ít cháo hạt sen và ít thức ăn, các con đợi lát nữa ăn xong thì đi nghỉ đi, ta nghe thiên sư nói, quỷ mộ rất đáng sợ, còn có quỷ thi gì gì nữa, rất dọa người hả? Nếu mà sợ thì lát nữa ba canh cho con ngủ nhé…”
Giang Vũ Thành nói triền miên một tràng, Hề Từ và thư ký Lý đi bên cạnh, Nhị Hắc thì vui sướng vẫy đuôi, hình ảnh cực kỳ hài hòa, đương nhiên nếu bỏ qua thần sắc không mấy vui của Hề Từ.
Úc Linh nghe thấy ba cô lải nhải một tràng, không kìm được liếc mắt nhìn ông, thấy ông tuy vẻ mặt tiều tụy, trong ánh mắt lại lộ ra một luồng tinh thần kính, biết rõ lần này thành công thu thập toàn bộ được hồn phách của mẹ trong mộ Tu La khiến ông không còn bị áp lực nữa, chỉ dùng cách này để phát tiết cảm xúc khó tả ấy đi.
Sau khi trở lại nhà gỗ ngủ, thư ký Lý đã mang nước đường đỏ và cháo hạt sen bưng tới, Úc Linh cũng thấy đói, lập tức không khách sáo ngồi xuống uống, ăn mấy thứ, ăn một chén cháo hạt sen, cả người đều thư thái hẳn.
Hề Từ ngồi cạnh cô, không rõ mùi vị cháo hạt sen thế nào, thấy cha vợ không kìm được cứ ngồi cạnh vợ anh lải nhải một tràng dài, trong lòng cũng tưởng tượng ra cảnh Giang Vũ Bân cứ vậy đánh cho ông ngất đi, chỉ đành yên lặng cảnh cáo bản thân: Đây là ba của Úc Linh, không thể đánh.
Đợi Úc Linh ăn xong gì đó, chuẩn bị đi nghỉ, Giang Vũ Thành gọi cô lại, rốt cuộc không kìm được hỏi, “Úc Linh, mẹ con đâu rồi? Hiện giờ ta có thể thấy bà ấy không?”
“Không được” Úc Linh mở miệng nói, thấy ba cô trong nháy mắt như thất hồn lạc phách, nói tiếp, ‘Hồn phách của mẹ bị phân liệt lâu rồi, đã trở nên rất yếu, phải nuôi dưỡng trong hồn khí mới dần tĩnh dưỡng được”
Giang Vũ Thành tuy hận không thể cướp được hồn khí chứa hồn phách Úc Mẫn Mẫn, cuối cùng cũng cố kỵ tâm tình con gái, cũng biết con bé đã đi một chuyến nguy hiếm, đành lưu luyến rời đi để cho họ nghỉ ngơi.
Trên bến đò có treo một chiếc đèn phòng gió, cô đơn đứng ở đó, ánh sáng u ám phát ra từ chỗ đó, chiếu sáng chung quanh một khoảng. Trừ chỗ đó ra thì chung quanh đều tối đen, nhìn không rõ đâu, cũng không nhìn thấy đường đi, cứ như toàn bộ thế giới này chỉ có chiếc đèn phong này vậy.
Mọi người lần lượt từ trên thuyền xuống bến đò, đứng dưới ngọn đèn phòng gió.
Mễ Thiên Sư thu chiếc minh thuyền kia lại, sau đó mọi người nhìn về phía Hề Từ, như đang hỏi anh đi như thế nào.
“Vẫn đi về phía trước đi” Hề Từ nói bừa bãi.
Mọi người méo mặt, giọng con yêu này tùy tiện quá, khiến bọn họ cảm thấy không thể xác định được có phải thật không, cảm thấy lời con yêu này nói có đáng tin không, chẳng may lại đi thẳng tới âm phủ thì phải làm sao đây?
Không những thiên sư cảm thấy vậy mà cả La Luyến và bầy yêu cũng cảm thấy thế, bởi vì đức hạnh của Hề Triển Vương thực sự chẳng ai thích cả, cho dù thực lực anh mạnh mẽ, nhưng ngẫu nhiên làm việc từ trước đến giờ đều ngoài dự đoán của mọi người, khiến bọn họ chẳng tin tưởng nổi.
Hề Từ chẳng thèm để ý đến mọi người chung quanh có tin hay không, kéo Úc Linh đi đầu bước vào trong bóng tối đen kịt.
Những người khác thấy thế cũng đành đuổi theo.
Bốn phía vẫn tối đen như cũ, chỉ có hai ngọn đèn dẫn hồn trên đầu là sáng, vẫn không đánh tan hắc ám chung quanh, chỉ chiếu sáng đường dưới chân.
Không rõ đi được bao lâu, đột nhiên đằng trước xuất hiện một chút ánh sáng mờ ảo, thấy rất rõ trong bóng đêm.
Mọi người thấy thế lập tức tỉnh táo hẳn, đều cùng đi về điểm sáng đó.
Đi chừng khoảng hai mươi phút, điểm sáng ấy càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi mọi người thấy rõ là một cái cửa ra, mà ở chỗ cửa ra đó có ngọn đèn rất sáng, tựa như là nguồn sáng vậy, ai ai cũng không kìm được đều nhanh chân chạy tới.
Lúc đi đến ánh sáng trong nháy mắt, tất cả mọi người bị ánh sáng chói đâm mạnh vào mắt thấy đau, mãi cho đến cuối cùng ánh mắt thích ứng được với cường độ chiếu xạ vào, mọi người mới thấy rõ chung quanh đồng loạt chĩa họng súng tối om về phía họ.
Chỉ thấy cách đó không xa, một đám lính mặc rằn ri đang cầm vũ khí trong tay chĩa về phía họ.
Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó Mễ Thiên Sư và đám người Vân Tu Nhiên động, họ co người xông thẳng tới.
Không chỉ có Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên, đám người Tả Dật cũng phản ứng cực kỳ nhanh, mặc kệ những họng súng kia chĩa vào mình, đồng loạt xoay sang đánh nhau với đám thiên sư phía sau, La Luyến cùng bầy yêu thức thời vọt đến vây quanh xem, ra vẻ chẳng liên quan gì cả.
Đây là chuyện của nhóm thiên sư, yêu lúc nào cũng kệ nhàn nhã.
Úc Linh trước tiên được người bên cạnh kéo đến, để cô không bị dính vào gần. Cô theo bản năng quay lại nơi đang ồn ào, thì thấy Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên đã khống chế được mấy thiên sư, trong đó Doãn Dục Đường bị Tả Dật lắc tay chặn lại, còn những kẻ khác thì bị người tổ Dị Văn khống chế tuy trên mặt không cam lòng nhưng cũng không dám phản kháng, cứ vậy thuận theo việc họ khống chế.
Nháy mắt Úc Linh hiểu ra những thiên sư đó là Hắc Long Đường, nếu ở đây có nhiều bộ đội đặc biệt canh giữ như thế, lại có thiên sư trấn thủ, vốn không cách nào trốn nổi, chẳng bằng bó tay chịu trói. Còn nhóm Mễ Thiên Sư ra tay đầu tiên, chẳng qua là khống chế người trước, đỡ mấy thiên sư sau này lại dùng hoa chiêu gì đó ra chơi, hoặc bị bọn chúng thừa dịp này chạy thoát, đây cũng là thương lượng trước đó của họ.
Dẫn họ cùng rời khỏi quỷ mộ không có nghĩa là sau khi ra khỏi không đối phó với chúng.
Lúc này một vị binh sĩ đi tới, kêu lên về phía họ, “Các vị thiên sư, cuối cùng các vị cũng ra rồi”
Anh ta vừa nói, vừa ra lệnh cho mọi người thu súng lại, tiện hỗ trợ thiên sư tổ Dị Văn khống chế đám người này.
Tả Dật để cho họ áp Doãn Dục Đường, bẻ ngược cánh tay gã lên, bất kể gã thích màu tóc bạch kim thế nào, khẽ gật đầu chào hỏi vị quân nhân kia. Lâu Tình nhìn kết cục của Doãn Dục Đường, chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi rời mắt đi, suy yếu dựa vào một bên, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Những người khác cũng nhìn chung quanh, phát hiện nơi họ đi ra là một cái cửa hang, ở đây hình như là rừng núi. Hơn nữa hiện giờ trời còn mờ tối, bốn phía đều có mấy ánh đèn chiếu sáng, khiến ở đây sáng rực như ban ngày, đặc biệt là cái cửa hang nhìn rất chói mắt.
Mễ Thiên Sư hỏi kỳ lạ, ‘Sao các anh lại canh giữ ở chỗ này vậy?”
Họ vừa xuất hiện đã bị một đám lính chĩa súng vào, nhìn bộ dáng thì có phòng bị trước, cứ như sẽ biết trước họ sẽ xuất hiện ở trong này vậy. Những người khác cũng vẻ mặt tò mò, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, hoàn toàn không ngờ được cửa ra mộ quỷ sẽ là nơi như thế, ngoài cửa còn có nhiều bộ đội đặc biệt canh giữ.
Binh lính kia đáp, ‘Do đội trưởng chúng tôi bố trí ở chỗ này, ban ngày thiên sư tổ Dị Văn tính ra gần đây có một long huyệt, bảo các vị chắc sẽ xuất hiện ở đây. Đương nhiên những chỗ khác cũng có người canh giữ, chắc chắn không thể sai được”
Nghe nói thế mọi người mới hiểu ra, đồng loạt nhìn khắp chung quanh, tuy vẫn rất tối, song ánh mắt tự dưng phát hiện ra hình dáng núi non ở đây cao thấp, rõ ràng là một tiểu long mạch, hơn nữa tiểu long mạch này cách Mạc Trang cũng không xa, chỉ đi qua một đỉnh núi.
Thấy nhóm Tả Dật trở về bình an, nhóm bộ đội đặc biệt cũng rất cao hứng, người chỉ huy nhóm này gọi điện thoại cho người trong trang, còn mấy binh lính khác thì đem thức ăn đã chuẩn bị đưa cho những người trở về, tiếp đó còn phái mấy binh lính khác tiến vào trong động xem xét.
Úc Linh nhận thức ăn do một binh lính đưa tới, nhưng chẳng có khẩu vị gì, ngồi ở đó ngẩn người.
“Sao vậy?’ Hề Từ thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, trong lòng cũng hơi lo lắng, có phải là ở trong quỷ mộ lâu lắm không nên hiện giờ cô thấy khó chịu.
Úc Linh theo bản năng quay đầu nhìn anh, vừa nhìn bất giác lại thấy giật mình.
Chẳng biết từ lúc nào Hề Từ đã biến trở về bộ dáng con người, một đầu tóc đen ngắn, mắt màu xanh ngọc, môi hồng, làn da trắng không còn hoa văn khiến tim người ta đập nữa, ngũ quan tuấn tú nhu hòa, cả người rất tinh khiết, giống như một thanh niên ôn nhuận tốt đẹp, không có tý đặc thù của yêu, cũng là bộ dáng cô cực quen, quen đến mức mà thấy giật mình.
Úc Linh cứ vậy nhìn anh, rõ ràng thời gian cũng không quá lâu, song cô lại cảm thấy như đã rất lâu rồi chưa được gặp anh vậy. Cô biết tâm tình thế này không tốt, nhưng cũng không kiềm chế được.
Không chỉ có Hề Từ, mà đám La Luyến và bầy yêu kia cũng đã biến trở về hình dạng con người bình thường, nếu chưa từng thấy họ phóng thích yêu lực biến thành bộ dáng yêu dị, gần như khiến người ta không thể tin nổi nhìn tựa như người thường này lại thật là yêu.
“Khó ăn lắm sao?’ Hề Từ lại hỏi, cảm thấy gói thức ăn thế này quả thật không thể ăn nổi.
Úc Linh im lặng lắc đầu.
“Đợi lát nữa đi, anh sẽ nấu món khai vị gì đó cho em” Anh tiếp tục nói dịu dàng.
Úc Linh vẫn lắc đầu như cũ, lấy di động từ túi đeo bên hông ra, lúc này di động cũng khởi động thành công, phát hiện ra bọn họ đã ở trong quỷ mọ gần mười mấy mấy tiếng đồng hồ, chỉ còn mấy giờ nữa thì trời sẽ sáng.
Lúc này, đám binh lính vào trong hang tra xét đã ra, bẩm báo, ‘Bên trong có một cái hang rộng chừng hai mươi thước, hiện giờ không có dị thường gì”
Thực ra lúc thiên sư tổ Dị Văn tính ra nơi này có một tiểu long mạch, họ cũng đã đi tra xét cẩn thận nơi này, cũng hiểu rõ địa hình ở đây, hang động này cũng đã được tra xét qua, không ngờ nhóm người này lại đi ra từ đây, điều này khiến cho nhóm binh lính thấy khó hiểu không giải thích nổi, với loại chuyện thần thần quỷ quỷ khó giải thích ấy càng thêm kính sợ mấy phần.
Tả Dật nghe nói thế, mở miệng nói, “Lúc chúng tôi đi ra, cửa vào quỷ mộ đã sắp đóng lại, muốn đi vào thì cần phải có kẻ canh giữ mộ mở ra mới được, ở đây chẳng qua chỉ là một cái cửa ra khác thôi”
Binh lính này nghe xong, hiểu ý ông ta, không sai người canh giữ ở đây nữa.
Đợi mọi người nghỉ ngơi ổn rồi, nhóm binh lính này áp tải nhóm người Doãn Dục Đường cùng nhau rời đi.
Thế ngọn núi này cũng không cao lắm, dưới sự dẫn đường của binh lính, một đám người đã nhanh chóng trở về đến Mạc Trang Nhạc gia.
Vừa đến cửa, Úc Linh đã thấy ba cô cùng bóng chú Út, thư ký Lý và Nhị Hắc cũng ở đó.
Nhìn thấy họ về, Giang Vũ Thành vọt tới, Nhị Hắc cũng vui sướng chạy theo.
Tuy Giang Vũ Bân rất quan tâm đến cháu gái, chẳng qua thấy cô và Hề Từ đứng một chỗ không bị thương tích gì, cố gắng khắc chế cơn xúc động, đi tới trước tiếp đón nhóm thiên sư Tả Dật, hỏi một chút tình huống nhiệm vụ lần này.
Giang Vũ Thành thì tới ôm lấy con gái, ra sức ôm chặt lấy cô, cất giọng khàn khàn hỏi, ‘Úc Linh, đã tìm được tàn hồn của mẹ con chưa?”
“Tìm được rồi ạ” Úc Linh vỗ vỗ vai ông, đang định mở miệng bảo ông buông mình ra, đột nhiên cảm giác được mấy giọt nước ấm trên cổ, ngừng lại, không nói gì nữa.
Ba cô vừa mới khóc. Thôi bỏ đi, chỉ là con gái dù gì cũng bảo vệ chút thể diện cho ông chứ. Vì thế Úc Linh cứ đứng ở đó, để mặc ba cô ôm mình lặng lẽ khóc, cảm giác được hơi thở quen thuộc của ba, trong lòng thấy bình thản và yên lặng hơn bao giờ hết.
Hề Từ đứng ở đó, cố kìm chế không muốn dính vào chuyện cha vợ đang xúc động. Anh nhìn nửa mặt Úc Linh, vẻ trắng nõn mềm mại như thế, làn mi nơi khóe mắt lộ ra loại thoải mái, có thể thấy được trên mặt cô tuy không có gì để nói, nhưng đối mặt với ba cô từ nhỏ thương cô, vẫn khiến cô thấy yên lòng.
Ít nhất, sau khi biết thân phận của anh, tuy cô như trầm mặc tiếp nhận, cũng không kháng cự, lại khiến anh có cảm giác như xa cách, không như hiện giờ lại thoải mái tự nhiên khi đối mặt với ba.
Nói thế cô vẫn tin tưởng ba cô nhất, mà không tin tưởng anh.
Trong đầu Hề Từ hơi bốc cơn ghen, cuối cùng quyết định không nhìn cho đau mắt nữa, mà quay đầu nhìn Nhị Hắc đang đi vòng quanh anh, thấy nó chẳng có bộ dáng ưu sầu như người, không hiểu sao anh lại thấy tức bực, đưa tay xoa đầu nó, nghe thấy nó kêu ngao ô ngao ô lên, còn ngu ngốc ghé tới nữa, càng cảm thấy con chó này quá ngu xuẩn.
Thư ký Lý thấy họ trở về cũng cao hứng, nhưng nhìn thấy Nhị Hắc ngu ngốc ghé sát tới. Liền yên lặng đứng ở đó không nói câu nào, đợi ông chủ khóc cho đủ đã.
Với đức hạnh ông chủ thích khóc thế, đêm đó ở khu giải trí anh ta cũng đã được biết, hiện giờ nhìn thấy ông chủ im lặng ôm con gái khóc, tuy vẫn thấy rất kinh khủng, nhưng là một thư ký hoàn mỹ, anh ta hoàn toàn coi như không thấy gì hết, cứ im lặng đứng bên, giúp ông chủ ngăn chặn tầm mắt của những kẻ khác, để họ nghĩ rằng ông chủ là vì lo cho con gái nên mới ôm lâu chút.
Đợi Giang Vũ Thành cuối cùng khóc xong, những người khác cũng đi rồi, chỉ có mấy binh lính canh cửa không kìm được liếc mắt nhìn họ dò xét, rõ ràng cũng hiểu ra anh cả của đội trưởng bọn họ có vẻ ôm quá lâu đi.
Giang Vũ Thành quan tâm đánh giá con gái, hỏi, “Úc Linh, không sao chứ? Ba lo cho con gần chết, lúc ấy con hẳn là nên cho ba cùng đi mới phải” Nói xong câu cuối cực kỳ oán hận.
Câu cuối mới là câu quan trọng đi?
Úc Linh chẳng thèm để ý tới lời ông nói, chỉ một câu đơn giản không sao, cũng đánh giá ba cô, phát hiện ra mắt ông hơi xanh tái, trong mắt ngập tràn tia máu, cứ như ba nghỉ không được tốt vậy, bất giác hỏi ra.
“Sau khi các con tiến vào quỷ mộ, ba vốn chẳng chợp mắt được! Sao còn có tâm tư để nghỉ ngơi cơ chứ?’ Vẻ mặt Giang Vũ Thành âm trầm, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, trong lòng vẫn thấy tức chuyện em trai đánh ông ngất, còn Hề Từ thấy chết cũng không cứu, bất giác trừng mắt nhìn anh một cái.
Nắm Giang thị trong tay lâu rồi, ông đã xây dựng được hình tượng mặt than, lúc ngửa mặt lên rất có khí thế, không ít người bị ông dọa sợ. Chẳng qua bất kể là Hề Từ hay Úc Linh đều không sợ ông, còn thư ký Lý sau khi biết ông chủ mình là một con quỷ thích khóc, cũng không sợ ông nữa.
Sau khi trừng mắt với Hề Từ xong, Giang Vũ Thành vừa kéo con gái vào Mạc Trang, vừa nói, “Ba đã nấu được nước đường đỏ xong rồi, vẫn còn ấm, thư ký Lý cũng nấu một ít cháo hạt sen và ít thức ăn, các con đợi lát nữa ăn xong thì đi nghỉ đi, ta nghe thiên sư nói, quỷ mộ rất đáng sợ, còn có quỷ thi gì gì nữa, rất dọa người hả? Nếu mà sợ thì lát nữa ba canh cho con ngủ nhé…”
Giang Vũ Thành nói triền miên một tràng, Hề Từ và thư ký Lý đi bên cạnh, Nhị Hắc thì vui sướng vẫy đuôi, hình ảnh cực kỳ hài hòa, đương nhiên nếu bỏ qua thần sắc không mấy vui của Hề Từ.
Úc Linh nghe thấy ba cô lải nhải một tràng, không kìm được liếc mắt nhìn ông, thấy ông tuy vẻ mặt tiều tụy, trong ánh mắt lại lộ ra một luồng tinh thần kính, biết rõ lần này thành công thu thập toàn bộ được hồn phách của mẹ trong mộ Tu La khiến ông không còn bị áp lực nữa, chỉ dùng cách này để phát tiết cảm xúc khó tả ấy đi.
Sau khi trở lại nhà gỗ ngủ, thư ký Lý đã mang nước đường đỏ và cháo hạt sen bưng tới, Úc Linh cũng thấy đói, lập tức không khách sáo ngồi xuống uống, ăn mấy thứ, ăn một chén cháo hạt sen, cả người đều thư thái hẳn.
Hề Từ ngồi cạnh cô, không rõ mùi vị cháo hạt sen thế nào, thấy cha vợ không kìm được cứ ngồi cạnh vợ anh lải nhải một tràng dài, trong lòng cũng tưởng tượng ra cảnh Giang Vũ Bân cứ vậy đánh cho ông ngất đi, chỉ đành yên lặng cảnh cáo bản thân: Đây là ba của Úc Linh, không thể đánh.
Đợi Úc Linh ăn xong gì đó, chuẩn bị đi nghỉ, Giang Vũ Thành gọi cô lại, rốt cuộc không kìm được hỏi, “Úc Linh, mẹ con đâu rồi? Hiện giờ ta có thể thấy bà ấy không?”
“Không được” Úc Linh mở miệng nói, thấy ba cô trong nháy mắt như thất hồn lạc phách, nói tiếp, ‘Hồn phách của mẹ bị phân liệt lâu rồi, đã trở nên rất yếu, phải nuôi dưỡng trong hồn khí mới dần tĩnh dưỡng được”
Giang Vũ Thành tuy hận không thể cướp được hồn khí chứa hồn phách Úc Mẫn Mẫn, cuối cùng cũng cố kỵ tâm tình con gái, cũng biết con bé đã đi một chuyến nguy hiếm, đành lưu luyến rời đi để cho họ nghỉ ngơi.
/251
|