Đèn tường chung quanh sáng lên như ma chơi, ánh lửa màu xanh lập lòe, bay là là trên mặt đất lạnh như băng như sương, càng khiến không khí như thêm khủng bố hơn.
Đi thẳng một mạch tới, Úc Linh đã khẳng định loại đèn tường này là loại thường hay gặp ở trong mộ Tu La hoặc mộ thường, nhất là đám đèn đuốc kia, cứ như ngọn lửa nhỏ bị khóa chặt trong chụp đèn vậy, chậm rãi cháy, vĩnh viễn không bao giờ tắt, rất trái với định luật khoa học.
Thôi quên đi, quỷ mộ đều có cả, còn nói khoa học với khoa học gì nữa chứ, chẳng có ý nghĩa gì hết.
Úc Linh sau khi phát hiện ra sự tồn tại của nó không lý giải nổi, quyết đoán không thèm nghiên cứu nữa.
Bình tĩnh, Úc Linh đi cẩn thận theo sau Hề Từ, trong lúc mơ hồ có thể nghe thấy từng bước chân nặng trịch ở đầu tường đá bên kia truyền tới. Lúc này họ đang đi trong một thông đạo thoáng, cái thông đạo này đi vòng vo, giống y như mê cung vậy, vách tường cũng không dày quá, vẫn có thể nghe thấy âm thành phát ra từ bên kia tường truyền tới.
Đi theo anh một lúc, Úc Linh cảm giác như mình bị nhiễu loạn hôn mê, chẳng biết con đường phía trước tiến lui ra sao, nếu để cho cô đi một mình, cô vốn không thể tìm thấy con đường đi tới giải đất trung tâm của quỷ mộ trước kia nữa.
Lúc muốn đi hết tận cuối thông đạo này, thì ở đó có một lối rẽ, rất dễ đánh lừa mắt người ta, mà nguy hiểm hay phát sinh ở ngay chỗ rẽ. Vì thế mỗi lần gặp phải chỗ rẽ như thế, Hề Từ sẽ bảo vệ cô đằng sau, quan sát xem phía trước có an toàn không. Giống như lúc này, trong tay anh cầm kiếm Thanh Đồng, nghiêng tai lắng nghe một lúc, sau đó xuất kiếm nhanh chuẩn ác.
Một tiếng trống vang lên, Úc Linh lại nhìn thấy một cái đầu hư thối lăn nhanh như chớp đến bên chân, mặt tái nhợt, không kìm được nôn ra.
Ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy ở chỗ đó có một thân hình không đầu ngã thẳng xuống, lúc nhìn kỹ lại thì thấy trên người nó mặc một bộ áo dài, bên hông cột thắt lưng bằng đồng tiền, là thiên sư của tổ Dị Văn.
“Mấy thiên sư này… Sao tự dưng biến thành cương thi vậy?” Úc Linh không kìm được hỏi.
Hề Từ đem kiếm Thanh Đồng chẳng dính chút vết bẩn nào lau lau trên y phục thi thể, anh ra tay rất nhanh, thêm nữa kiếm Thanh Đồng này là anh ngẫu nhiên đoạt được trong một ngôi mộ cổ, cùng dạng với thanh kiếm ngắn cô sử dụng trước đó chính là một dài một ngắn, mũi kiếm sắc bén, cắt phăng đầu cương thi nhưng vẫn sạch sẽ.
“Biến thành cương thi chẳng qua có mấy nguyên nhân, một là bị vuốt quỷ thi cào bị thương, không giải độc thi đúng lúc; hai là bị uế khí nhiễm vào cơ thể, không đúng lúc tẩy sạch uế khi ra ngoài; ba là bị Quỷ Sát hung hãn gây thương tích….” Hề Từ sau khi giải thích xong, nhìn thi thể trên đất kia nói, ‘Cương thi này là do bị uế khí nhiễm vào cơ thể mà thành, gần đó hẳn là có uế khí tích tụ từ năm này đến năm khác, kẻ này xui xẻo đụng trúng”
Úc Linh nghe thấy mà sợ, nơi này quả nhiên rất nguy hiểm.
“Uế khí là loại gì đó chỉ cần chỗ nào có điềm xấu thì sẽ sinh ra, tích âm thành tật, âm thịnh sẽ tắc tụ, nếu là nơi âm tà thì nó càng tích tụ nhanh, uế khí càng không sạch sẽ, rất dễ lây nhiễm sinh linh biến thành cương thi mất sức sống. Sau này em cũng đừng đi đến chỗ nào có âm khí quá mạnh, sẽ không tốt cho thân thể đâu…”
Hề Từ vừa giải thích cho cô vừa tiếp tục kéo cô đi tiếp.
Úc Linh không kìm được liếc nhìn anh một cái, từ góc độ cô nhìn thấy anh lần đầu tiên chính là anh có một mái tóc quá dài, không rõ dùng thứ dây lưng gì buộc nó lên, rơi mềm mại phía sau tai, tuy thứ tóc đó tốt lắm, nhưng cả cô là một phụ nữ cũng đều cảm thấy để một mái tóc quá dài như thế rất bất tiện, không rõ là anh sao lại thích để tóc dài như thế nữa. Chẳng lẽ đây là sự khác biệt lớn giữa người và yêu sao?
Lúc tầm mắt chạm đến một bên sườn mặt của anh, chỉ thấy bên sườn mặt đó mới đẹp đẽ khiến người ta si mê làm sao, cả yêu văn chỗ khóe mắt đó nữa cứ như những nét bút tinh vi, đẹp đẽ không bút nào tả nổi. Chỉ cần người không có thành kiến cũng không phủ nhận khuôn mặt này mới xinh đẹp làm sao, nếu chưa từng trải qua chuyện trước kia, cô cũng biết anh cực kỳ xinh đẹp.
Hơn nữa cái đẹp ấy tốt đến nỗi hình như cô đã từng không nắm giữ qua vậy…
Đi chừng khoảng hơn một tiếng, cuối cùng đến thông đạo có nhiều lối rẽ như mê cung, đi vào hành lang cao lớn phía trước. Hành lang đó rất rộng lớn, hai bên có những cái cột đá rất to, hai bên vách hành lang không vách nào là không khắc ác qủy Tu La, có thể nhìn qua thấy luyện ngục Tu La mới đáng sợ tới mức nào, Úc Linh thấy rất sợ hãi với những pho tượng đó.
Hành lang dài được lát bởi loại ngọc thạch trơn bóng mạ vàng, đi trên đó dù cẩn thận tới đâu cũng vẫn phát ra tiếng vang, mỗi bước đi phát ra âm thanh lanh canh rất dễ nghe, cứ như tiếng vọng của vàng chạm nhau vậy. Úc Linh cẩn thận nghe ngóng, phát hiện ra tiếng lanh canh đều đều đó đều là do tiếng chân bước vọng lại, con yêu cạnh cô có thể khống chế âm thanh tới mức nhỏ nhất vốn nghe không rõ.
Điều này khiến cô lại ý thức được sự khác nhau giữa người và yêu, không biết so với thiên sư thì ai sẽ lợi hại hơn.
Tiếng vàng ngọc va canh canh vẫn cứ tiếp tục, Úc Linh gần như đếm từng bước đi của mình, đếm được một lúc, đột nhiên phát hiện ra âm thanh có vẻ không phù hợp.
Còn chưa kịp phản ứng bên hông đã căng lên, thân thể bay lên trời, dĩ nhiên là được người ta bế lên, sau đó ôm lấy người cô bắt đầu chạy như điên về phía trước.
Úc Linh theo bản năng dùng hai tay ôm lấy vai anh, từ bờ vai anh nhìn qua, tầm nhìn chỉ thấy mỗi tóc dài anh bay nhẹ như gió trong không trung, tóc đen như mây trôi nước chảy, sau đó thì thấy có Tu La từ sau cột hành lang đi ra, trong tay cầm chiếc xoa Tu La chạy thẳng về phía họ.
Tu La đó có cả nam và nữ, toàn thân không quần áo, hiển hiện vẻ cường tráng mà khí lực xinh đẹp, nữ thì cực đẹp mà nam thì cực xấu, dưới ngọn đèn u ám, càng thêm quỷ mị, đẹp đến rung động lòng người, rồi lại xấu như ma quỷ. Càng ngày càng có nhiều Tu La tụ lại với nhau, bóng họ ở trên mặt đất méo mó vặn vẹo không rõ, giống như trong mộng vậy.
Úc Linh nhất thời không phân rõ được Tu La này rốt cuộc là thật hay là ảo ảnh nữa.
Hề Từ ôm cô vùi đầu chạy như điên, cách sau năm sáu thước trái phải đều có một đám Tu La bám theo không bỏ, chúng cực kỳ hung hãn, nhìn vô cùng đáng sợ, ánh đèn màu xanh u ám trên tường soi lên mặt chúng nhìn rất tối.
Mãi cho đến khi rời khỏi hành lang dát vàng ngọc ấy, Tu La hung hãn như thủy triều cũng chợt lui hết, sau đó nhìn lại, cả hành lang dài trống rỗng, đâu còn có Tu La gì nữa chứ? Gần như khiến người ta nghĩ vừa rồi đó là ảo giác thôi.
Úc Linh nhìn một lúc, cảm thấy mắt hơi cay, không kìm được định giơ tay xoa mắt, nhưng được một bàn tay nắm được.
“Đừng xoa, cẩn thận không làm mắt bị thương” Giọng Hề Từ dịu dàng vang lên trong không gian yên tĩnh phong bế này.
Úc Linh đành kìm xuống cố chịu đựng ánh mắt khó chịu, hỏi nhỏ, “Vừa rồi là Tu La thật ư?”
“Em cảm thấy chúng là thật thì đúng là thật, em cảm thấy chúng nó là ảo thì chúng là ảo vậy” Ý anh nói không rõ cho lắm.
Có ý gì nhỉ?
Úc Linh khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy dưới ánh sáng ngọn đèn xanh âm u, gương mặt yêu của anh trở nên tối nhìn không rõ lắm, nhưng yêu văn ở khóe mắt vẫn hiện rõ như cũ.
Chỉ liếc một cái cô đã không kìm được bỏ qua, trầm mặc để mặc anh kéo cô đi tiếp.
Đi được một lúc, họ lại đi vào chỗ đại điện trước, cửa đại điện này không liên quan, bên trong tối om.
Úc Linh ngẩng đầu nhìn đến cánh cửa điện cao lớn có bảng hiệu màu vàng, trên đó có viết ba chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ, sắc nét, một luồng sát khí đầy uy lực ập tới, khiến người ta sợ không dám nhìn nữa.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Úc Linh đã không kìm được trầm mặc. Thế mà cô lại không biết ba chữ này, sống tới hai mươi mấy năm, giờ mới phát hiện ra mình hóa ra là một kẻ mù chữ ư? Khó chịu quá đi.
Hề Từ nhìn kỹ, rồi mới cất lời, “Là điện Tu La”
Úc Linh không kìm được lại ngẩng đầu nhìn, sau đó chỉ phát hiện ra ba chữ ở trên lộ ra uy sát khí đáng sợ, chữ xa lạ kia méo mó vặn vẹo, sau đó thì biến thành ba chữ phồn thể, quả thật là điện Tu La.
Trong lòng Úc Linh vừa động, điện Tu La ư? Vậy chẳng phải là….
Không đợi cô hiểu được gì đó, Hề Từ đã kéo cô đi vào trong đại điện.
Bên trong đại điện không có đèn đuốc, đèn trên tường chiếu sáng cũng không, cả một mảng tối đen, vốn không nhìn rõ rốt cuộc ở đây có gì, người vào đây, cứ như trợn ngược mắt lại vậy. Nhưng đúng là thế, ngược lại khiến người ta không kìm nổi mà nghĩ miên man, cứ cảm thấy như trong bóng tối kia có thứ quỷ quái đáng sợ gì đó nhào tới vậy.
Úc Linh theo thói quen áp sát gần người Hề Từ, ngẫu nhiên quên mất thân phận yêu của anh, trong tiềm thức vẫn tin tưởng anh.
Tách một cái, bất chợt ánh sáng sáng lên, là một chiếc đèn pin.
Hề Từ sau khi mở đèn pin lên, ánh sáng đèn pin rọi lung lay chung quanh, rồi kéo thẳng cô đi đến phía trong điện.
Ánh mắt Úc Linh truy tìm theo ánh sáng kia, ngọn đèn cũng không dừng lại trên mỗi vật lâu, vì thế cô còn chưa kịp nhìn rõ là cái gì, thì ánh sáng đã lướt qua, cứ mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều bóng Tu La, những Tu La đó còn hùng tráng uy vũ hơn cả Tu La lúc ở hàng lang dát vàng ngọc trước đó, mắt trợn ngược lên, rất rõ cực giận, càng khiến cô cảm thấy Tu La này không giống tượng đá ở bên ngoài, mà ngược lại trông rất sống động.
Trái tim bất chợt đập bình bịch, Úc Linh vì biết nhiều mà thấy người run lên, nhưng vẫn không quản được mắt mình, đuổi theo ánh sáng đèn pin đi, quả nhiên mỗi khi nhìn thấy ánh sáng lướt qua, ánh mắt một Tu La đột nhiên chớp xuống.
Cô sợ tới mức không kìm được bước nhanh lên trước, ôm cánh tay Hề Từ rất chặt, đi song song với anh.
Hề Từ cũng chưa nói gì, cứ để mặc cô như chim nhỏ nép sát người anh, tay kia thì cầm đèn pin lia một đường, đi không biết bao nhiêu trăm mét nữa thì mới dừng lại.
Lúc này ánh sáng đèn pin rơi xuống một chiếc ghế ngồi.
Ánh sáng đèn pin cũng không sáng lắm, chỉ đơn giản có một luồng sáng thôi, tựa như bóng đèn huỳnh quang nhỏ bé trong bóng tối vậy, bất giác có thể bị bóng tối nuốt chửng lúc nào không rõ, không chịu nổi một kích. Nhưng mà lúc này ánh sáng đó khiến Úc Linh nhìn thấy chiếc ghế vua kia có một đôi giày giống như giày đế vương có vẽ hoa văn mây, được vạt áo vào hoa lệ che khuất, trông cực kỳ cao quý mà lạnh băng.
Toàn bộ thế giới như yên tĩnh trở lại, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, đập nhanh chút, thế giới như bắt đầu trở nên mờ ảo huyền huyễn vậy.
Chiếc ghế vương này quả thật có một người đang ngồi.
À không, hẳn không phải là người, mà chỗ ngồi này là chúa tể chủ ngôi mộ Tu La này, thực sự là một Tu La ư?
Cô còn chưa biết rõ thì óc bắt đầu đau đớn, rồi nghe rõ một giọng nói đầy uy nghiêm thô dát vang lên trong đầu, (Xưa nay âm dương khác biệt, ngươi chờ đợi cái gì mà đến vậy?)
“Âm dương mơ hồ, quỷ mộ xuất thế, chi hồn uổng mạng bị kéo vào địa ngục Tu La, không rõ tôn giả có biết không?’ Giọng Hề Từ chầm chậm thản nhiên vang lên trong không gian yên lặng đó.
Úc Linh trừng to mắt nhìn một góc của đôi giày, chỉ cảm thấy hai giọng nói này đều khiến cô thấy khó chịu, đầu càng mềm nhũn.
Giọng nói kia yên tĩnh một lúc lâu mới hừ một tiếng (Hai đạo yêu quỷ không cùng đường, lần này bỏ qua đi)
“Một khi đã khác nhau vậy, tôn giả cũng biết…”
Giọng Hề Từ như truyền từ không gian xa xôi tới vậy, đứt quãng, dần dần cô không còn nghe thấy gì nữa.
Úc Linh nhìn bóng tối mờ mịt, đột nhiên phát hiện bản thân mình không những không nghe thấy gì cả, thậm chí như không thấy cả Hề Từ nữa, trong bóng đêm chỉ có một mình cô đơn. Chưa kịp sợ hãi, cô đã cảm giác như có thứ gì đang bay về hướng này, theo bản năng cô giơ tay ra tiếp nhận được một hạt châu ma chơi màu xanh đen…
Trong lòng bàn tay rét lạnh, cô sợ run người, đột nhiên trừng mắt nhìn, phát hiện ra không còn mảng tối đen nữa, chung quanh đèn đuốc đèn tường đều sáng âm trầm, bóng tối đó như đã bay mất rồi.
“Úc Linh, em không sao chứ?’
Cô trừng mắt nhìn lại theo bản năng vung một đấm về phía gương mặt yêu nghiệt đó.
Hề Từ bắt lấy nắm tay cô, nụ cười bên môi vô cùng ôn hòa, giọng nhẹ nhàng đến nỗi khiến người ta thấy sợ, anh cười sẵng giọng, “Sao tự dưng em lại trợn mắt ngủ vậy?”
“….. Anh mới trợn mắt ngủ thì có”
Mặt cô chẳng chút thay đổi đáp lại một câu, rút tay đang bị anh nắm ra, giơ lên trước mặt mình, rồi chậm rãi mở bàn tay ra coi.
Trong lòng bàn tay là một hạt châu long nhã màu xanh, thoạt nhìn giống như tròng mắt vậy. Úc Linh như nằm mơ, thứ này từ đâu bay tới vậy?
Cô như trong mộng ngẩng đầu nhìn về con yêu trước mặt, thấy anh cũng cúi đầu nhìn thứ trong lòng bàn tay cô, thần sắc trên gương mặt yêu dị có phần trở nên quái dị.
Trong lòng cô máy động nói khô cằn, “Lúc trước anh cùng nói chuyện với người đó ở điện Tu La, em hình như không nghe được các anh nói gì, cũng không cảm giác được sự tồn tại của các anh, trước mắt một mảng tối đen, cảm giác có thứ gì bay đến, em liền đưa tay ra tóm lấy”
Thần sắc Hề Từ hơi cổ quái, nhìn chằm chằm hạt châu trong lòng bàn tay của cô, lại nhìn nhìn cô, bảo, “Vị ở điện Tu La kia chính là chủ nhân của mộ Tu La này, là một quỷ thần, anh cùng ông ấy giải thích nguyên do chúng ta vào đây, sau khi giải thích rõ, không còn chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đi ra. Lúc đó em vẫn yên lặng, anh không ngờ em…”
Nhìn cô hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, còn tưởng cô bị dọa sợ, đang định trấn an cô, ai ngờ cô đột nhiên chớp mắt một cái, cứ như vừa tỉnh giấc mộng. Mà hạt châu xanh tím trong lòng bàn tay của cô đây, anh có thể khẳng định trước khi tiến vào điện Tu La, trên người cô không có thứ này.
Cả hai cùng nhìn nhau, sau đó lại nhìn hạt châu trên tay, đều thấy hơi khó hiểu.
Rõ ràng là cùng nhau đi vào, cùng nhau đối mặt với chủ nhân mộ Tu La, sao tình trạng hai người lúc ấy lại khác nhau thế, mà hạt châu này rốt cuộc là từ đâu tới?
Lòng bàn tay của cô da thịt trắng hồng, non mịn xinh đẹp, còn hạt châu long nhãn màu xanh nằm ở đó lại giống như viên dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng màu xanh, vô cùng sáng ngời nhu hòa, nhìn kỹ lại càng thấy chung quanh như sáng thêm chút ít.
Úc Linh cảm thấy ở nơi như thế này, dùng nó để chiếu sáng cũng được.
Hề Từ đưa tay cầm lấy nó lên, phát hiện ra thứ này đặt trong tay rất lạnh, nhưng chỉ lát sau nó lại dần trở nên ấm áp nhu thuận, không hề đả thương người.
Úc Linh nhìn anh với vẻ mặt đăm chiêu, không kìm được hỏi,. “Đây là cái gì?”
Nhân lúc trước tình huống có vẻ quá mức huyền huyễn, cô cứ cảm thấy như thứ này giống như khác thường vậy, chẳng biết là tốt hay xấu nữa, nếu là thứ tà vật gì đó… Gai ốc lập tức nổi đầy mình, hay là vẫn nên ném đi, chúng ta không cần tham lam thứ gì đó trong mộ này, dù sao thì cũng không phải của mình.
Hề Từ hé mắt nhìn cô, thấy thần sắc cô hơi biến đổi, sao không rõ ý cô, không kìm được khẽ nói, “Đừng sợ, đây là thứ tốt, là mắt Tu La, con mắt của Tu La”
“Con mắt ư?” Úc Linh sợ run lên, vừa rồi cô vừa nắm bắt là một con mắt Tu La sao?
“Là con mắt thứ ba của Tu La” Hề Từ giải thích, giơ hạt châu kia lên, trong bóng đêm nó phát ra ánh sáng nhu hòa, không chút ác ý, mà ngược lại đuổi sạch bóng tối âm trầm chung quanh đi.
Úc Linh nuốt nước miếng hỏi, “Thứ này có ích gì chứ?” Trong lúc bối rối, cô lại hỏi, “Có cần trả lại không?’ Chuyện vừa rồi huyền huyễn đó, cô vẫn không hề biết bản thân mình bắt được nó như thế nào, ngay trước mặt chủ nhân quỷ mộ, hơi lo lắng, không biết chủ nhân có cho là cô trộm nó không nữa?
“Vì sao phải trả lại? Không trả!’ Hề Từ cười khanh khách, lấy một sợi dây trong bao ra, ngón tay thuôn dài bện lại, chỉ hai ba cái đã bện nó thành một chiếc vòng cổ rồi sau đó xâu nó lại đeo trên cổ cô, nói đầy sâu xa, “Thứ này nếu em đã lấy được thì chính là của em, không cần bỏ đi, nó rất có lợi với thân thể em”
Úc Linh buồn bực cúi đầu nhìn nó, “Có chỗ tốt gì?’
“Sau này em sẽ biết”
Úc Linh liếc nhìn anh một cái, tuy không biết anh giấu bí mật gì, nhưng ngẫm lại anh hẳn không hại mình, nên ngầm đồng ý.
Hề Từ cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái, cất giọng dịu dàng, ‘Ngoan lắm, anh rất thích em như thế, sau này cứ tiếp tục ngoan như thế nhé”
Úc Linh, “….”
Úc Linh thẫn thờ để mặc anh kéo đi, không kìm được quay đầu liếc nhìn đại điện phía sau, ba chữ uy thế bức người trên bảng vừa nhìn cũng không khiến người ta thấy sợ hãi nữa.
Đi theo anh một lát, Úc Linh tự dưng phát giác ra, sau khi rời khỏi điện Tu La, tâm tình con yêu này vô cùng khoái trá, vì trên mặt anh lúc nào cũng thấy cười rõ hơn nhiều, cười đến mấy ngày cũng vẫn say như thế.
Nếu bỏ qua yêu văn trên mặt anh, thì quả thật xinh đẹp đến không giống người nữa…
Tiếp đó, Hề Từ thoải mái đi vòng quanh quỷ mộ, lúc gặp cạm bẫy, cũng không đi phá hỏng nó, mà trực tiếp ôm cô tránh thoát.
Anh vừa tránh vừa nói bừa, “Vừa rồi hàn huyên với chủ nhân mộ Tu La, ông ta cho phép chúng ta có thể tự do hoạt động trong quỷ mộ, chẳng mấy khi có được, chúng mình đi nhìn khắp mọi nơi đi”
Úc Linh liếc mắt nhìn anh một cái, không nói gì.
Mãi cho đến khi cô đột nhiên phát hiện ra hoàn cảnh ở gần đó đẹp và hơi quen thuộc, thì tự dưng có phản ứng lại, cái con yêu này lại đi thẳng tới chỗ cung điện đặt quan tài đá kia mà đi, ở đó nhưng có quỷ mặt người rất lợi hại mà a a a!!!
Đi thẳng một mạch tới, Úc Linh đã khẳng định loại đèn tường này là loại thường hay gặp ở trong mộ Tu La hoặc mộ thường, nhất là đám đèn đuốc kia, cứ như ngọn lửa nhỏ bị khóa chặt trong chụp đèn vậy, chậm rãi cháy, vĩnh viễn không bao giờ tắt, rất trái với định luật khoa học.
Thôi quên đi, quỷ mộ đều có cả, còn nói khoa học với khoa học gì nữa chứ, chẳng có ý nghĩa gì hết.
Úc Linh sau khi phát hiện ra sự tồn tại của nó không lý giải nổi, quyết đoán không thèm nghiên cứu nữa.
Bình tĩnh, Úc Linh đi cẩn thận theo sau Hề Từ, trong lúc mơ hồ có thể nghe thấy từng bước chân nặng trịch ở đầu tường đá bên kia truyền tới. Lúc này họ đang đi trong một thông đạo thoáng, cái thông đạo này đi vòng vo, giống y như mê cung vậy, vách tường cũng không dày quá, vẫn có thể nghe thấy âm thành phát ra từ bên kia tường truyền tới.
Đi theo anh một lúc, Úc Linh cảm giác như mình bị nhiễu loạn hôn mê, chẳng biết con đường phía trước tiến lui ra sao, nếu để cho cô đi một mình, cô vốn không thể tìm thấy con đường đi tới giải đất trung tâm của quỷ mộ trước kia nữa.
Lúc muốn đi hết tận cuối thông đạo này, thì ở đó có một lối rẽ, rất dễ đánh lừa mắt người ta, mà nguy hiểm hay phát sinh ở ngay chỗ rẽ. Vì thế mỗi lần gặp phải chỗ rẽ như thế, Hề Từ sẽ bảo vệ cô đằng sau, quan sát xem phía trước có an toàn không. Giống như lúc này, trong tay anh cầm kiếm Thanh Đồng, nghiêng tai lắng nghe một lúc, sau đó xuất kiếm nhanh chuẩn ác.
Một tiếng trống vang lên, Úc Linh lại nhìn thấy một cái đầu hư thối lăn nhanh như chớp đến bên chân, mặt tái nhợt, không kìm được nôn ra.
Ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy ở chỗ đó có một thân hình không đầu ngã thẳng xuống, lúc nhìn kỹ lại thì thấy trên người nó mặc một bộ áo dài, bên hông cột thắt lưng bằng đồng tiền, là thiên sư của tổ Dị Văn.
“Mấy thiên sư này… Sao tự dưng biến thành cương thi vậy?” Úc Linh không kìm được hỏi.
Hề Từ đem kiếm Thanh Đồng chẳng dính chút vết bẩn nào lau lau trên y phục thi thể, anh ra tay rất nhanh, thêm nữa kiếm Thanh Đồng này là anh ngẫu nhiên đoạt được trong một ngôi mộ cổ, cùng dạng với thanh kiếm ngắn cô sử dụng trước đó chính là một dài một ngắn, mũi kiếm sắc bén, cắt phăng đầu cương thi nhưng vẫn sạch sẽ.
“Biến thành cương thi chẳng qua có mấy nguyên nhân, một là bị vuốt quỷ thi cào bị thương, không giải độc thi đúng lúc; hai là bị uế khí nhiễm vào cơ thể, không đúng lúc tẩy sạch uế khi ra ngoài; ba là bị Quỷ Sát hung hãn gây thương tích….” Hề Từ sau khi giải thích xong, nhìn thi thể trên đất kia nói, ‘Cương thi này là do bị uế khí nhiễm vào cơ thể mà thành, gần đó hẳn là có uế khí tích tụ từ năm này đến năm khác, kẻ này xui xẻo đụng trúng”
Úc Linh nghe thấy mà sợ, nơi này quả nhiên rất nguy hiểm.
“Uế khí là loại gì đó chỉ cần chỗ nào có điềm xấu thì sẽ sinh ra, tích âm thành tật, âm thịnh sẽ tắc tụ, nếu là nơi âm tà thì nó càng tích tụ nhanh, uế khí càng không sạch sẽ, rất dễ lây nhiễm sinh linh biến thành cương thi mất sức sống. Sau này em cũng đừng đi đến chỗ nào có âm khí quá mạnh, sẽ không tốt cho thân thể đâu…”
Hề Từ vừa giải thích cho cô vừa tiếp tục kéo cô đi tiếp.
Úc Linh không kìm được liếc nhìn anh một cái, từ góc độ cô nhìn thấy anh lần đầu tiên chính là anh có một mái tóc quá dài, không rõ dùng thứ dây lưng gì buộc nó lên, rơi mềm mại phía sau tai, tuy thứ tóc đó tốt lắm, nhưng cả cô là một phụ nữ cũng đều cảm thấy để một mái tóc quá dài như thế rất bất tiện, không rõ là anh sao lại thích để tóc dài như thế nữa. Chẳng lẽ đây là sự khác biệt lớn giữa người và yêu sao?
Lúc tầm mắt chạm đến một bên sườn mặt của anh, chỉ thấy bên sườn mặt đó mới đẹp đẽ khiến người ta si mê làm sao, cả yêu văn chỗ khóe mắt đó nữa cứ như những nét bút tinh vi, đẹp đẽ không bút nào tả nổi. Chỉ cần người không có thành kiến cũng không phủ nhận khuôn mặt này mới xinh đẹp làm sao, nếu chưa từng trải qua chuyện trước kia, cô cũng biết anh cực kỳ xinh đẹp.
Hơn nữa cái đẹp ấy tốt đến nỗi hình như cô đã từng không nắm giữ qua vậy…
Đi chừng khoảng hơn một tiếng, cuối cùng đến thông đạo có nhiều lối rẽ như mê cung, đi vào hành lang cao lớn phía trước. Hành lang đó rất rộng lớn, hai bên có những cái cột đá rất to, hai bên vách hành lang không vách nào là không khắc ác qủy Tu La, có thể nhìn qua thấy luyện ngục Tu La mới đáng sợ tới mức nào, Úc Linh thấy rất sợ hãi với những pho tượng đó.
Hành lang dài được lát bởi loại ngọc thạch trơn bóng mạ vàng, đi trên đó dù cẩn thận tới đâu cũng vẫn phát ra tiếng vang, mỗi bước đi phát ra âm thanh lanh canh rất dễ nghe, cứ như tiếng vọng của vàng chạm nhau vậy. Úc Linh cẩn thận nghe ngóng, phát hiện ra tiếng lanh canh đều đều đó đều là do tiếng chân bước vọng lại, con yêu cạnh cô có thể khống chế âm thanh tới mức nhỏ nhất vốn nghe không rõ.
Điều này khiến cô lại ý thức được sự khác nhau giữa người và yêu, không biết so với thiên sư thì ai sẽ lợi hại hơn.
Tiếng vàng ngọc va canh canh vẫn cứ tiếp tục, Úc Linh gần như đếm từng bước đi của mình, đếm được một lúc, đột nhiên phát hiện ra âm thanh có vẻ không phù hợp.
Còn chưa kịp phản ứng bên hông đã căng lên, thân thể bay lên trời, dĩ nhiên là được người ta bế lên, sau đó ôm lấy người cô bắt đầu chạy như điên về phía trước.
Úc Linh theo bản năng dùng hai tay ôm lấy vai anh, từ bờ vai anh nhìn qua, tầm nhìn chỉ thấy mỗi tóc dài anh bay nhẹ như gió trong không trung, tóc đen như mây trôi nước chảy, sau đó thì thấy có Tu La từ sau cột hành lang đi ra, trong tay cầm chiếc xoa Tu La chạy thẳng về phía họ.
Tu La đó có cả nam và nữ, toàn thân không quần áo, hiển hiện vẻ cường tráng mà khí lực xinh đẹp, nữ thì cực đẹp mà nam thì cực xấu, dưới ngọn đèn u ám, càng thêm quỷ mị, đẹp đến rung động lòng người, rồi lại xấu như ma quỷ. Càng ngày càng có nhiều Tu La tụ lại với nhau, bóng họ ở trên mặt đất méo mó vặn vẹo không rõ, giống như trong mộng vậy.
Úc Linh nhất thời không phân rõ được Tu La này rốt cuộc là thật hay là ảo ảnh nữa.
Hề Từ ôm cô vùi đầu chạy như điên, cách sau năm sáu thước trái phải đều có một đám Tu La bám theo không bỏ, chúng cực kỳ hung hãn, nhìn vô cùng đáng sợ, ánh đèn màu xanh u ám trên tường soi lên mặt chúng nhìn rất tối.
Mãi cho đến khi rời khỏi hành lang dát vàng ngọc ấy, Tu La hung hãn như thủy triều cũng chợt lui hết, sau đó nhìn lại, cả hành lang dài trống rỗng, đâu còn có Tu La gì nữa chứ? Gần như khiến người ta nghĩ vừa rồi đó là ảo giác thôi.
Úc Linh nhìn một lúc, cảm thấy mắt hơi cay, không kìm được định giơ tay xoa mắt, nhưng được một bàn tay nắm được.
“Đừng xoa, cẩn thận không làm mắt bị thương” Giọng Hề Từ dịu dàng vang lên trong không gian yên tĩnh phong bế này.
Úc Linh đành kìm xuống cố chịu đựng ánh mắt khó chịu, hỏi nhỏ, “Vừa rồi là Tu La thật ư?”
“Em cảm thấy chúng là thật thì đúng là thật, em cảm thấy chúng nó là ảo thì chúng là ảo vậy” Ý anh nói không rõ cho lắm.
Có ý gì nhỉ?
Úc Linh khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy dưới ánh sáng ngọn đèn xanh âm u, gương mặt yêu của anh trở nên tối nhìn không rõ lắm, nhưng yêu văn ở khóe mắt vẫn hiện rõ như cũ.
Chỉ liếc một cái cô đã không kìm được bỏ qua, trầm mặc để mặc anh kéo cô đi tiếp.
Đi được một lúc, họ lại đi vào chỗ đại điện trước, cửa đại điện này không liên quan, bên trong tối om.
Úc Linh ngẩng đầu nhìn đến cánh cửa điện cao lớn có bảng hiệu màu vàng, trên đó có viết ba chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ, sắc nét, một luồng sát khí đầy uy lực ập tới, khiến người ta sợ không dám nhìn nữa.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Úc Linh đã không kìm được trầm mặc. Thế mà cô lại không biết ba chữ này, sống tới hai mươi mấy năm, giờ mới phát hiện ra mình hóa ra là một kẻ mù chữ ư? Khó chịu quá đi.
Hề Từ nhìn kỹ, rồi mới cất lời, “Là điện Tu La”
Úc Linh không kìm được lại ngẩng đầu nhìn, sau đó chỉ phát hiện ra ba chữ ở trên lộ ra uy sát khí đáng sợ, chữ xa lạ kia méo mó vặn vẹo, sau đó thì biến thành ba chữ phồn thể, quả thật là điện Tu La.
Trong lòng Úc Linh vừa động, điện Tu La ư? Vậy chẳng phải là….
Không đợi cô hiểu được gì đó, Hề Từ đã kéo cô đi vào trong đại điện.
Bên trong đại điện không có đèn đuốc, đèn trên tường chiếu sáng cũng không, cả một mảng tối đen, vốn không nhìn rõ rốt cuộc ở đây có gì, người vào đây, cứ như trợn ngược mắt lại vậy. Nhưng đúng là thế, ngược lại khiến người ta không kìm nổi mà nghĩ miên man, cứ cảm thấy như trong bóng tối kia có thứ quỷ quái đáng sợ gì đó nhào tới vậy.
Úc Linh theo thói quen áp sát gần người Hề Từ, ngẫu nhiên quên mất thân phận yêu của anh, trong tiềm thức vẫn tin tưởng anh.
Tách một cái, bất chợt ánh sáng sáng lên, là một chiếc đèn pin.
Hề Từ sau khi mở đèn pin lên, ánh sáng đèn pin rọi lung lay chung quanh, rồi kéo thẳng cô đi đến phía trong điện.
Ánh mắt Úc Linh truy tìm theo ánh sáng kia, ngọn đèn cũng không dừng lại trên mỗi vật lâu, vì thế cô còn chưa kịp nhìn rõ là cái gì, thì ánh sáng đã lướt qua, cứ mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều bóng Tu La, những Tu La đó còn hùng tráng uy vũ hơn cả Tu La lúc ở hàng lang dát vàng ngọc trước đó, mắt trợn ngược lên, rất rõ cực giận, càng khiến cô cảm thấy Tu La này không giống tượng đá ở bên ngoài, mà ngược lại trông rất sống động.
Trái tim bất chợt đập bình bịch, Úc Linh vì biết nhiều mà thấy người run lên, nhưng vẫn không quản được mắt mình, đuổi theo ánh sáng đèn pin đi, quả nhiên mỗi khi nhìn thấy ánh sáng lướt qua, ánh mắt một Tu La đột nhiên chớp xuống.
Cô sợ tới mức không kìm được bước nhanh lên trước, ôm cánh tay Hề Từ rất chặt, đi song song với anh.
Hề Từ cũng chưa nói gì, cứ để mặc cô như chim nhỏ nép sát người anh, tay kia thì cầm đèn pin lia một đường, đi không biết bao nhiêu trăm mét nữa thì mới dừng lại.
Lúc này ánh sáng đèn pin rơi xuống một chiếc ghế ngồi.
Ánh sáng đèn pin cũng không sáng lắm, chỉ đơn giản có một luồng sáng thôi, tựa như bóng đèn huỳnh quang nhỏ bé trong bóng tối vậy, bất giác có thể bị bóng tối nuốt chửng lúc nào không rõ, không chịu nổi một kích. Nhưng mà lúc này ánh sáng đó khiến Úc Linh nhìn thấy chiếc ghế vua kia có một đôi giày giống như giày đế vương có vẽ hoa văn mây, được vạt áo vào hoa lệ che khuất, trông cực kỳ cao quý mà lạnh băng.
Toàn bộ thế giới như yên tĩnh trở lại, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, đập nhanh chút, thế giới như bắt đầu trở nên mờ ảo huyền huyễn vậy.
Chiếc ghế vương này quả thật có một người đang ngồi.
À không, hẳn không phải là người, mà chỗ ngồi này là chúa tể chủ ngôi mộ Tu La này, thực sự là một Tu La ư?
Cô còn chưa biết rõ thì óc bắt đầu đau đớn, rồi nghe rõ một giọng nói đầy uy nghiêm thô dát vang lên trong đầu, (Xưa nay âm dương khác biệt, ngươi chờ đợi cái gì mà đến vậy?)
“Âm dương mơ hồ, quỷ mộ xuất thế, chi hồn uổng mạng bị kéo vào địa ngục Tu La, không rõ tôn giả có biết không?’ Giọng Hề Từ chầm chậm thản nhiên vang lên trong không gian yên lặng đó.
Úc Linh trừng to mắt nhìn một góc của đôi giày, chỉ cảm thấy hai giọng nói này đều khiến cô thấy khó chịu, đầu càng mềm nhũn.
Giọng nói kia yên tĩnh một lúc lâu mới hừ một tiếng (Hai đạo yêu quỷ không cùng đường, lần này bỏ qua đi)
“Một khi đã khác nhau vậy, tôn giả cũng biết…”
Giọng Hề Từ như truyền từ không gian xa xôi tới vậy, đứt quãng, dần dần cô không còn nghe thấy gì nữa.
Úc Linh nhìn bóng tối mờ mịt, đột nhiên phát hiện bản thân mình không những không nghe thấy gì cả, thậm chí như không thấy cả Hề Từ nữa, trong bóng đêm chỉ có một mình cô đơn. Chưa kịp sợ hãi, cô đã cảm giác như có thứ gì đang bay về hướng này, theo bản năng cô giơ tay ra tiếp nhận được một hạt châu ma chơi màu xanh đen…
Trong lòng bàn tay rét lạnh, cô sợ run người, đột nhiên trừng mắt nhìn, phát hiện ra không còn mảng tối đen nữa, chung quanh đèn đuốc đèn tường đều sáng âm trầm, bóng tối đó như đã bay mất rồi.
“Úc Linh, em không sao chứ?’
Cô trừng mắt nhìn lại theo bản năng vung một đấm về phía gương mặt yêu nghiệt đó.
Hề Từ bắt lấy nắm tay cô, nụ cười bên môi vô cùng ôn hòa, giọng nhẹ nhàng đến nỗi khiến người ta thấy sợ, anh cười sẵng giọng, “Sao tự dưng em lại trợn mắt ngủ vậy?”
“….. Anh mới trợn mắt ngủ thì có”
Mặt cô chẳng chút thay đổi đáp lại một câu, rút tay đang bị anh nắm ra, giơ lên trước mặt mình, rồi chậm rãi mở bàn tay ra coi.
Trong lòng bàn tay là một hạt châu long nhã màu xanh, thoạt nhìn giống như tròng mắt vậy. Úc Linh như nằm mơ, thứ này từ đâu bay tới vậy?
Cô như trong mộng ngẩng đầu nhìn về con yêu trước mặt, thấy anh cũng cúi đầu nhìn thứ trong lòng bàn tay cô, thần sắc trên gương mặt yêu dị có phần trở nên quái dị.
Trong lòng cô máy động nói khô cằn, “Lúc trước anh cùng nói chuyện với người đó ở điện Tu La, em hình như không nghe được các anh nói gì, cũng không cảm giác được sự tồn tại của các anh, trước mắt một mảng tối đen, cảm giác có thứ gì bay đến, em liền đưa tay ra tóm lấy”
Thần sắc Hề Từ hơi cổ quái, nhìn chằm chằm hạt châu trong lòng bàn tay của cô, lại nhìn nhìn cô, bảo, “Vị ở điện Tu La kia chính là chủ nhân của mộ Tu La này, là một quỷ thần, anh cùng ông ấy giải thích nguyên do chúng ta vào đây, sau khi giải thích rõ, không còn chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đi ra. Lúc đó em vẫn yên lặng, anh không ngờ em…”
Nhìn cô hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, còn tưởng cô bị dọa sợ, đang định trấn an cô, ai ngờ cô đột nhiên chớp mắt một cái, cứ như vừa tỉnh giấc mộng. Mà hạt châu xanh tím trong lòng bàn tay của cô đây, anh có thể khẳng định trước khi tiến vào điện Tu La, trên người cô không có thứ này.
Cả hai cùng nhìn nhau, sau đó lại nhìn hạt châu trên tay, đều thấy hơi khó hiểu.
Rõ ràng là cùng nhau đi vào, cùng nhau đối mặt với chủ nhân mộ Tu La, sao tình trạng hai người lúc ấy lại khác nhau thế, mà hạt châu này rốt cuộc là từ đâu tới?
Lòng bàn tay của cô da thịt trắng hồng, non mịn xinh đẹp, còn hạt châu long nhãn màu xanh nằm ở đó lại giống như viên dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng màu xanh, vô cùng sáng ngời nhu hòa, nhìn kỹ lại càng thấy chung quanh như sáng thêm chút ít.
Úc Linh cảm thấy ở nơi như thế này, dùng nó để chiếu sáng cũng được.
Hề Từ đưa tay cầm lấy nó lên, phát hiện ra thứ này đặt trong tay rất lạnh, nhưng chỉ lát sau nó lại dần trở nên ấm áp nhu thuận, không hề đả thương người.
Úc Linh nhìn anh với vẻ mặt đăm chiêu, không kìm được hỏi,. “Đây là cái gì?”
Nhân lúc trước tình huống có vẻ quá mức huyền huyễn, cô cứ cảm thấy như thứ này giống như khác thường vậy, chẳng biết là tốt hay xấu nữa, nếu là thứ tà vật gì đó… Gai ốc lập tức nổi đầy mình, hay là vẫn nên ném đi, chúng ta không cần tham lam thứ gì đó trong mộ này, dù sao thì cũng không phải của mình.
Hề Từ hé mắt nhìn cô, thấy thần sắc cô hơi biến đổi, sao không rõ ý cô, không kìm được khẽ nói, “Đừng sợ, đây là thứ tốt, là mắt Tu La, con mắt của Tu La”
“Con mắt ư?” Úc Linh sợ run lên, vừa rồi cô vừa nắm bắt là một con mắt Tu La sao?
“Là con mắt thứ ba của Tu La” Hề Từ giải thích, giơ hạt châu kia lên, trong bóng đêm nó phát ra ánh sáng nhu hòa, không chút ác ý, mà ngược lại đuổi sạch bóng tối âm trầm chung quanh đi.
Úc Linh nuốt nước miếng hỏi, “Thứ này có ích gì chứ?” Trong lúc bối rối, cô lại hỏi, “Có cần trả lại không?’ Chuyện vừa rồi huyền huyễn đó, cô vẫn không hề biết bản thân mình bắt được nó như thế nào, ngay trước mặt chủ nhân quỷ mộ, hơi lo lắng, không biết chủ nhân có cho là cô trộm nó không nữa?
“Vì sao phải trả lại? Không trả!’ Hề Từ cười khanh khách, lấy một sợi dây trong bao ra, ngón tay thuôn dài bện lại, chỉ hai ba cái đã bện nó thành một chiếc vòng cổ rồi sau đó xâu nó lại đeo trên cổ cô, nói đầy sâu xa, “Thứ này nếu em đã lấy được thì chính là của em, không cần bỏ đi, nó rất có lợi với thân thể em”
Úc Linh buồn bực cúi đầu nhìn nó, “Có chỗ tốt gì?’
“Sau này em sẽ biết”
Úc Linh liếc nhìn anh một cái, tuy không biết anh giấu bí mật gì, nhưng ngẫm lại anh hẳn không hại mình, nên ngầm đồng ý.
Hề Từ cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái, cất giọng dịu dàng, ‘Ngoan lắm, anh rất thích em như thế, sau này cứ tiếp tục ngoan như thế nhé”
Úc Linh, “….”
Úc Linh thẫn thờ để mặc anh kéo đi, không kìm được quay đầu liếc nhìn đại điện phía sau, ba chữ uy thế bức người trên bảng vừa nhìn cũng không khiến người ta thấy sợ hãi nữa.
Đi theo anh một lát, Úc Linh tự dưng phát giác ra, sau khi rời khỏi điện Tu La, tâm tình con yêu này vô cùng khoái trá, vì trên mặt anh lúc nào cũng thấy cười rõ hơn nhiều, cười đến mấy ngày cũng vẫn say như thế.
Nếu bỏ qua yêu văn trên mặt anh, thì quả thật xinh đẹp đến không giống người nữa…
Tiếp đó, Hề Từ thoải mái đi vòng quanh quỷ mộ, lúc gặp cạm bẫy, cũng không đi phá hỏng nó, mà trực tiếp ôm cô tránh thoát.
Anh vừa tránh vừa nói bừa, “Vừa rồi hàn huyên với chủ nhân mộ Tu La, ông ta cho phép chúng ta có thể tự do hoạt động trong quỷ mộ, chẳng mấy khi có được, chúng mình đi nhìn khắp mọi nơi đi”
Úc Linh liếc mắt nhìn anh một cái, không nói gì.
Mãi cho đến khi cô đột nhiên phát hiện ra hoàn cảnh ở gần đó đẹp và hơi quen thuộc, thì tự dưng có phản ứng lại, cái con yêu này lại đi thẳng tới chỗ cung điện đặt quan tài đá kia mà đi, ở đó nhưng có quỷ mặt người rất lợi hại mà a a a!!!
/251
|