Úc Linh cảm giác được thân thể của mình bay lên trời, sau đó được một đôi tay đầy sức mạnh ôm lấy eo cô, ôm chặt vào trong một lồng ngực.
Chuyện xảy ra liên tiếp đột ngột, khiến cô hơi kinh hồn, một lát mới cảm giác được cái ôm quen thuộc ấm áp, không kìm được đưa tay ra ôm chặt một lúc, cuối cùng trái tim cũng yên ổn mấy phần.
Chỉ cần ở cạnh người này, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không sợ. Cô chính là tin tưởng như thế.
Lâu Tình tận mắt thấy Úc Linh bị bóng đen kia đâm cho một nhát suýt nữa rớt từ đài cao xuống, bản thân mình vốn không cứu kịp, rất khẩn trương, chỉ thấy có người nhanh hơn đã nhào qua túm lấy cô, kéo cô lên.
Chỉ là cô ta còn chưa nhìn thấy rõ ai là người cứu Úc Linh, thì bóng đen đó đã bị người ta kéo tới gần cô nàng, chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, cùng tiếng kiếm xé gió vút tới, cuối cùng bóng đen đó cũng tắt thở ngã xuống.
Lâu Tình theo bản năng lùi lại sau mấy bước, lúc bóng đen kia khốn khổ ngã xuống chân cô nàng, thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc trong không khí.
Chỉ lùi ra sau một bước, khiến cho cô ta thấy rõ kẻ vừa rồi giết chết bóng đen kia là một nữ nhân, tay cầm súng, đứng ở trên bậc thang tối. Tóc của cô ta là một màu đỏ sậm, trên đỉnh đầu còn có một đôi tai hồ ly đỏ, khuôn mặt đẹp đến hết mức, hai má đều có hoa văn lửa đỏ, giống hình săm được săm trên làn da trắng nõn nhẵn nhụi vây, vô cùng yêu dị, khiến người ta vừa nhìn thì biết ngay đây là con yêu.
“Yêu, lẩn mất nhanh thật’ Cất giọng đầy nũng nịu.
Ánh mắt Lâu Tình lạnh lùng nhìn cô ta, “La Luyến, cô có ý gì?’
La Luyến nhún nhún vai, ba lông đuôi giấu ở đằng sau đung đưa, nói lơ đễnh, “Chẳng qua chỉ là một yêu vật bị sa đọa thôi mà, người Lâu gia không đến mức không đối phó được đó chứ?”
Thấy Lâu Tình im lặng, cô nàng ngửi ngửi mùi hương trong không khí, ba cái đuôi đằng sau càng đung đưa vui vẻ, cười khì khì, “Hóa ra là cô bị thương, chẳng trách mà phản ứng chậm hơn bình thường chút. Đúng rồi, nghe nói người đàn ông của cô là kẻ nằm vùng, vết thương trên người cô không phải là hắn xuống tay đó chứ? Chậc chậc, loài người các cô cứ thích nói yêu chúng ta vì tư lợi, chưa bao giờ sẽ bắn lén sau lưng người ta, lại càng không phản bội đồng bạn, điểm ấy so với loài người thì tốt hơn nhiều”
Nói xong cô ta đánh giá Lâu Tình thật kỹ, “Aizz, thế mà lại bị chính đàn ông của mình phản bội, thật đáng thương đó, với một tiểu mỹ nhân như thế, thế mà nam nhân đó ra tay được chứ”
Miệng thì nói đáng thương, nhưng giọng điệu thì lạnh như băng.
Lâu Tình không thèm để ý đến cô ta, mà nhìn bóng đen đã không còn tức giận ở ngay dưới chân, phát hiện ra đây là một yêu gấu đã sa đọa thành yêu vật, cô còn nhớ rõ con yêu gấu này tên Hùng Hoán, do La Luyến dẫn đến.
Lần này thành viên tiến vào qủy mộ có thiên sư và yêu, thêm cả người nữa thì tổng có trên dưới năm mươi người, chỉ là đi một mạch tới, nguy hiểm vạn phần, không những có thiên sư thương vong, mà yêu cũng có, so với việc thiên sư biến thành cương thi bất ngờ ra thì yêu đại đa số sa đọa đều biến thành yêu vật, mất đi lý trí, vừa công kích người sống.
Hơn nữa do lúc trước Doãn Dục Đường phản bội, không những thiên sư chết thảm mấy người mà yêu cũng bị liên lụy chết thảm, điều đột ngột này khiến La Luyến bảo vệ yêu thêm bất mãn với thiên sự bọn họ.
Tuy bất mãn, nhưng họ cũng biết lúc này đang ở trong quỷ mộ, nguy cơ bốn phía, không nên nội đấu, chỉ có hợp tác mới tranh thủ được không gian sinh tồn. Vì thế trong lòng mặc kệ tức tới cỡ nào, nhiều nhất cũng thêm ngột ngạt thôi, không dám ra tay nặng, đem con yêu sa đọa thành yêu vật đến chân Lâu Tình hù dọa cô ta thôi.
Sau khi biết thân phận yêu vật xong, trong lòng Lâu Tình cũng có mấy phần chật vật, cảm giác vết thương trên vai co rút đau đớn. Cô nhíu mày hỏi, “La tiểu thư, ta nhớ lúc Hùng Hoán rất tốt mà? Sao tự dưng biến thành như vậy chứ?”
“Lúc trước chúng ta được người dẫn theo trùng hợp đụng tới cạm bẫy trong mộ quỷ, tuy trốn ra được, nhưng Hùng Hoán vô ý bị thương, ai ngờ ở đó còn có một con quỷ thi, Hùng Hoán bị cắn thương” La Luyến nói đến đây, sắc mặt đen đặc chút.
Lúc trước họ đi thẳng một một mạch tới, cái gọi là đường sinh tử, dĩ nhiên gặp rất nhiều cạm bẫy và nguy hiểm, quả thật khảo nghiệm sống chết của con người ngay tức thì, may là đều khó khăn vượt qua cả, không ngờ lại có phản đồ, thời điểm mấu chốt kéo mọi người sập bẫy.
Hùng Hoán sau khi bị quỷ thi cắn, đã bị tha đi, họ muốn cứu hắn đều không kịp, không ngờ Hùng Hoán sau khi bị quỷ thi cắn sa đọa biến thành yêu vật theo chân họ tới đây, vào thời điểm mấu chốt, trực tiếp xuất hiện công kích Úc Linh.
Tuy Hề Triển Vương bảo vệ Giang Úc Linh cẩn thận, nhưng rất dễ phát hiện ra dị thường trên người cô, chính là vì kiêng kỵ Hề Triển Vương, không ai dám biểu hiện ra ngoài.
Yêu vật có bản năng cảm ứng, còn hiểu rõ Úc Linh có yêu cổ quấn thân hơn cả yêu, nên trước tiên công kích cô trước.
Điều này La Luyến dĩ nhiên nói không rõ, nhưng vẫn khiến trên mặt Lâu Tình thấy bốc hỏa, nói tới mới thấy đây là nội đấu trong thiên sư nhân loại, không oán yêu muốn tức giận.
Hai người bên này nói xong, bên đó Úc Linh cảm giác hơi thở quen thuộc, lòng ngập tràn vui vẻ kêu một tiếng Hề Từ, rồi ôm anh thật chặt, mãi cho đến khi tâm tình bị kích động khôi phục mấy phần, định ngẩng đầu nhìn anh thì bị một bàn tay đè lại, ngăn cô lại.
Sức lực đó cực lớn, khiến cô không thể động đậy được.
Úc Linh ngừng lại, đưa tay ra hai bên hông anh vỗ vỗ ý bảo anh buông mình ra, cũng không ngờ ngón tay đụng phải mái tóc mềm mại bóng loáng, tưởng mình bị ảo giác, cô lại sờ sờ, phát hiện ra quả thật là tóc, bất giác thấy trong lòng căng thẳng, không kìm được nắm lấy một ít tóc tơ kia.
“Hề Từ?” Cô do dự mở lời.
Hề Từ cúi đầu ừ một tiếng lại đè đầu cô một lúc rồi mới chậm rãi buông ra.
Cảm giác bàn tay to giam cầm trên đầu cô buông lỏng ra, Úc Linh trước tiên không dám ngẩng đầu lên nhìn người ôm mình, mà cúi đầu nhìn trên tay mình túm được gì đó, dưới ánh sáng chung quanh, phát hiện ra là một đám tóc, hình như là tóc Hề Từ, tóc trên đầu anh phát triển quá dài, dài quá tới tận thắt lưng.
Không hiểu lắm, trong lòng có dự cảm bất ổn.
Cô nhìn một lúc, phát hiện ra người đàn ông bên cạnh vẫn duy trì trầm mặc, bất chợt như nghĩ tới nhiều thứ, bất chợt lại như chẳng nghĩ ra cái gì. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông vẫn ôm eo cô như cũ.
Dưới ánh sáng mông lung, một khuôn mặt cực kỳ yêu dị đập vào mắt, làn da trên mặt đó còn trắng nõn nhẵn nhụi hơn cả bạch ngọc thượng đẳng nữa, không có tý tỳ vết nào, ánh mắt thon dài đen đặc, sâu hút, một đôi mắt tím yêu dã cực điểm, chỗ đuôi mắt đó còn lưu lại màu đỏ tự nhiên, lấp lánh mà yêu mị, chỉ nhìn một cái mà hoảng hồn, cứ như bị người ta câu mất hồn đi vậy.
Nhưng mà so với ánh mắt càng yêu dã đó thì ở tận đuôi mắt còn có vệt hoa văn màu tím, giống y như một đóa hoa đẹp nở rộ lại vừa giống đồ án thần bí, lan tràn ra từ đuôi mắt tới hai bên má, đến tận chân mái tóc màu đen càng trở nên thêm quái dị khó tả.
Trái tim đập kịch liệt, cả người cô đã cứng ngắc, nhưng vẫn không kìm được quan sát anh tỉ mỉ.
Cô phát hiện ra chỉ nhìn thôi đã thấy loại ngũ quan này không thuộc về người bình thường mà chỉ có mỗi hình dáng của Hề Từ, nhưng vẫn còn đẹp hoàn hảo, vẻ tươi đẹp đó ánh ra hào quang bốn phía, đột nhiên vừa nhìn đã có cảm giác kinh tâm động phách, cứ như trên thế gian này rốt cuộc cũng tìm không ra vật nào có dung mạo cực đẹp đến thế.
Không những dung mạo mà cả khí chất cũng không còn tìm thấy loại sạch sẽ tinh khiết, ấm áp ôn nhuận vốn có của Hề Từ nữa, mà là một loại cặp mắt tím yêu quỷ mát lạnh, nhẹ nhàng rơi xuống, cứ như chẳng chút để ý lướt nhìn qua, là loại khinh mạn đầy cao ngạo chẳng thèm coi ra gì.
Cứ xa lạ như cô chưa từng bao giờ biết anh vậy. Úc Linh cứ nhìn anh đăm đăm, da mặt cứng ngắc rồi.
“Úc Linh!”
Cô nghe người đó cất giọng gọi tên cô rất quen thuộc, giọng nói ấy mới ấm như nước suối làm sao, lại dễ nghe làm sao, nhưng cô vẫn không tìm thấy chút cảm giác quen thuộc và rung động mà chỉ có hồi hộp và bản năng e ngại bên trong.
Lúc trước trong cơn ác mộng đó, cô thấy rất rõ con yêu này bóp cái cổ mình lúc nhỏ thế nào, nỗi kinh sợ khiến cô lúc nhỏ khóc thét chói tai, mà chẳng có chỗ nào để trốn ra sao. Nhưng chỉ mấy giờ sau, con yêu trong mộng vẫn đứng sờ sờ trước mặt cô, cũng lấy tư thế như vậy xuất hiện.
“Em không sao chứ?’ Anh nắm chặt tay, dùng sức bế cô xuống, không phải là không cảm giác được sự cứng ngắc của cô, chỉ là anh làm như không nhìn thấy.
Úc Linh lại nhìn nhìn anh một cái, dùng cái giọng mà đến mình còn thấy xa lạ nói bình ổn, “Không có sao, em rất ổn…”
Thối lắm!
Hiện giờ cô muốn cào tường, muốn đánh người, muốn cắn người, muốn xé nát con yêu đã lừa cô này ra thành mười tám khúc…
Việc phát hiện ông chồng cùng ngủ trên giường mấy tháng nay hóa ra không phải là người mới là chuyện bi thảm làm sao? Đặc biệt là con yêu hút máu cô trong mộng lúc trước…
Ông trời sắp sụp cả rồi sao?
Rõ ràng là một người chồng tốt vậy, có thể tróc qủy trừ yêu hàng ma, lên phòng, xuống bếp, sống rất thoải mái, dịu dàng hiền thục…. Nhưng vì sao lại là một con yêu chứ? Nếu yêu mà cũng toàn năng như thế, có còn cho người sống nữa không đây?
Trong lòng cô như hỏng mất rất muốn cào tường, sau đó đem ông chồng thân là yêu nam này báo lên với người cha của mình để giải quyết rồi tự mình khắc sống, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng bình tĩnh đến mình còn thấy nghi ngờ nữa, như phát hiện ra ông chồng mình hóa ra là yêu thì cũng chẳng khác nhau lắm.
Thấy thần sắc anh hơi kinh ngạc, như bị sự bình tĩnh của cô gây cho sợ, cả trong lòng cô cũng cảm giác mình giật giật, tuyệt đối tự thưởng cho mình ba mươi hai cái tán thưởng.
Cô cũng không phải bị yêu ma quỷ quái tự dưng dọa sợ, mà dọa hơn là dĩ nhiên cô lại luyện cho mình đến mức bậc thầy là thần sắc bình tĩnh không đổi, dù sợ sắp chết nhưng vẫn trấn định như cũ.
Hề Từ do dự, cuối cùng buông tay bên hông cô ra, nắm lại tay cô. Đương nhiên, trước tiên phát hiện ra đầu ngón tay cô đã lạnh lẽo như cương thi vậy, đầu ngón tay cũng bình thường không nắm lại được, thì biết đây là chút phản ứng sợ tới cực độ của cô.
Anh dừng lại, tiếp tục coi như không phát hiện ra, bàn tay to ấm áp bao trọn bàn tay lạnh băng nhỏ bé của cô, thấy La Luyến và Lâu Tình các cô nàng đánh tránh ra, kéo cô đi lên tận đài cao giữa trung tâm, cố dùng sức nói đầy ôn hòa, “Em không sao là tốt rồi, lúc trước dàn tế sụp đổ, may chúng mình chạy đúng lúc, chỉ là không ngờ ở đó lại có một thông đạo đi xuống dưới, cửa thông đạo ra là một nơi cổ quái, lúc ấy…”
“Thế nào?’ Cô truy vấn nói.
“Nơi đó có mấy người mặt quỷ, em bất cẩn đụng đầu ngất đi, tình huống anh lúc đó cũng không được ổn cho lắm, vì thế mới bất cẩn để cho họ cướp em đi, anh chạy đuổi theo một mạch, đuổi tới một nơi đầy đá là đá” Nói đến đây anh ngừng lại, nghĩ đến lúc đó cô bỏ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, bất giác không biết nói thế nào hơn nữa.
Úc Linh a một tiếng, cũng nhớ tới cung điện có quan tài đá trước đó bất giác trầm mặc.
Lúc ấy chỉ nhìn thấy bên má của anh, rõ ràng giống y chang con yêu trong mộng kia, cả mặt anh còn chưa kịp thấy đã bị dọa chạy mất rồi. Lời này sao cô dám nói ra đây? Không thể!
“Em thật sự không sao đó chứ?’ Hề Từ hỏi lại.
“….. Không sao” Úc Linh đơn giản cho mình tỉnh táo lại, rồi nhắm mắt mở miệng đáp.
Hề Từ cũng không nói gì nữa. Một lúc sau, cô do dự hỏi, “Anh bị thương à?’ Vừa rồi lúc anh ôm cô, cô ngửi thấy mùi máu trên người anh.
“Ừ, bị thương chút” Hề Từ nói thản nhiên bình tĩnh.
“Là bị quỷ mặt người bảo vệ thạch quan gây bị thương sao ạ?”
“Ừ”
Úc Linh há miệng thở dốc, không biết nói gì nữa, lầu bầu, “Thật sự không sao chứ ạ?”
“Không cao, em đừng lo, thật chỉ bị vết thương nhỏ thôi”
Giọng anh trở nên phá lệ dịu dàng, đến cặp mắt màu tím lạnh băng kia bỗng trở nên dịu dàng như nước luôn. Tiếc là Úc Linh đang cúi đầu không nhìn thấy, chỉ cảm thấy mặc dù bộ dáng anh thay đổi nhưng giọng nói không đổi, chỉ cần không nhìn mặt anh vẫn cảm thấy như Hề Từ vẫn còn bên cạnh cô.
Hề Từ kéo tay cô vẫn hơi lạnh băng, bước lên cầu thang.
Cô cứng ngắc bị động đi theo anh, chỉ thấy hai bên sườn cũng có yêu và người đi tới, chỉ là cái loại này vừa thấy cũng khiến cho người ta cảm giác như không thuộc loại mình.
Hai yêu sau khi tới, nhìn thẳng vào cặp mắt tím lạnh băng kia, bất giác sợ run lên, kêu to sôi nổi, “Hề Triển Vương’
Úc Linh liếc nhanh nhìn bọn họ một cái, đài cao giữa trung tâm có cây đuốc cắm bốn phía, có thể thấy rất rõ diện mạo hai người – à diện mạo hai con yêu này, bỏ qua yêu văn trên mặt ra thì có thể nhìn ra hình dáng chút, là kẻ đi theo cùng La Luyến tiến vào mộ lúc trước.
Nghĩ đến đây, Úc Linh rốt cuộc nhớ lại, chắc La Luyến cũng tương tự không phải con người.
Trong nhất thời, chuyện quá khứ lúc trước khiến cô cảm thấy khó hiểu, thì lại có đáp án hết, chẳng trách mà anh có thể được tôn xưng là “Hề Triển Vương’, vì sao thiên sư lại cực kỳ kiêng kị anh, thậm chí cả lệ quỷ cũng sợ anh nữa…
“Hề Triển Vương, cái đỉnh kia đánh không ra” Một trong những con yêu đó nói.
“Hề Triển Vương, ngài bảo làm sao đây?” Một con yêu khác cũng chờ đợi nhìn anh.
Hề Từ ừ một tiếng, thần sắc hờ hững, không còn bộ dạng ôn hòa thanh nhã như lúc còn vẻ con người nữa, cả người toát ra cảm giác thanh cao, cũng không rõ bộ dạng này của anh khiến cho người ta có ảo giác gì đâu, hay bản tính anh vốn thế.
Diện tích đài cao giữa trung tâm vô cùng lớn, mà đài cao trung tâm này còn có một đài cao hơn mặt đất hai thước nữa, trên đài thừa có đặt một cái đỉnh Thanh Đồng lớn, người đứng trước mặt nó có thể thấy nó cao lớn tới mức nào.
Hề Từ kéo Úc Linh qua, nói khẽ với cô, “Đợi lát nữa bất kể có xảy ra chuyện gì, đừng rời khỏi anh nhé”
Úc Linh bình tĩnh lên tiếng, nhìn nhanh anh một cái, ánh mắt chạm tới chỗ hoa văn màu tím ở khóe mắt kia, vội rời mắt đi.
Lúc hai người đi qua, chỉ thấy chung quanh thừa đài có cả người và yêu, đều đang ở đó nghiên cứu cái đỉnh lớn kia, phân biệt ranh giới rất rõ.
Thiên sư này thoạt nhìn đều rất chật vật, chắc là sau khi đi vào mộ quỷ trải qua bao nguy hiểm, thì ra thiên sư đi vào mộ quỷ có tới hai mươi người, hiện giờ ở đây chỉ còn có mười người, trong đó Úc Linh nhận ra Tả Dật, Mễ Thiên Sư, Vân Tu Nhiên đều có mặt cả.
Một bên khác là một đám yêu, sở dĩ biết họ là yêu là vì lúc này họ phóng ra yêu lực, không những trên da có yêu văn rất rõ, mà còn có đặc thù của yêu nữa, tóc, màu mắt không phải là màu đen, rồi có lỗ tai, cái đuôi, hoặc thân thể khác hẳn, đều hiện rõ trước mặt bọn họ thân phận loài yêu.
Thấy Hề Từ tới đây, bất kể là thiên sư hay yêu đều không kìm được nhìn qua.
Từ sau khi vào mộ quỷ, mộ quỷ nguy hiểm khiến bầy yêu rốt cuộc không còn duy trì được bộ dạng loài người nữa, mà trực tiếp phóng thích yêu lực ra, khôi phục bộ dạng loài yêu, cả Hề Từ cũng không ngoại lệ.
Mọi người ở đây đều biết anh là yêu, còn với chuyện Hề Từ và loài người ở chung với nhau, bất kể là thiên sư hay yêu đều tò mò khiếp sợ, chỉ là bởi bình thường Hề Từ từ trước đến nay đều ở chung một chỗ với Giang Úc Linh, hơn nữa bị định ước bởi một số quỷ củ đã thành, nên họ không biết nói gì nhiều, cũng không rõ Hề Từ ở cùng con người rốt cuộc có biết thân phận thật của anh không.
Lúc này, thấy Hề Từ kéo con người đến, mà người đó vẫn bộ dạng bình tĩnh như trước, thì nghĩ tới chắc cô ấy hẳn đã sớm biết Hề Từ có thân phận loài yêu rồi, vì thế cũng thu mắt lại, tiếp tục nhìn cái đỉnh lớn trên đài cao kia.
Tay Úc Linh đã khôi phục độ ấm bình thường. Hết cách rồi, từ sau khi kết hôn, được người này chăm sóc mấy tháng, đã quen mất hơi thở của Hề Từ rồi, cho dù trong lòng biết anh là yêu đã từng hút máu cô, đúng lúc cơ thể cũng cần nhanh thích ứng với sự tồn tại của anh.
Điều này khiến cô thấy bối rối, bất giác không biết phải làm gì bây giờ.
Đang bối rối, đột nhiên thấy một con yêu có ba cái đuôi xù thò ra sau mông đi tới, Úc Linh nhìn thoáng qua, thì thấy đường nét cực kỳ diễm lệ phân biệt được đó là La Luyến.
“Hề Triển Vương, anh có cách mở nó ra không?” La Luyến hỏi.
Hề Từ nhìn thoáng qua đỉnh kia, nói, “Sau khi mở ra cái đó thuộc về ai hả?”
La Luyến nghẹn họng, lời Hề Triển Vương nói rõ thế, nếu họ cũng chưa có cách mở ra, để cho anh mở, tất cả mọi thứ bên trong dĩ nhiên thuộc về anh rồi.
La Luyến do dự, vẫn không cam lòng, đành mệt mỏi bảo, “Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi gì”
Đang định tránh ra, đột nhiên thấy con người bên Hề Từ nhìn nhìn đỉnh đầu và cái đuôi của mình chút, ba cái đuôi to quơ quơ, cười duyên bảo, “Giang tiểu thư nhìn cái gì thế?’
“Cô giấu đầu lòi đuôi lộ ra rồi đó’ Úc Linh mở miệng nói, lòng lại thầm nghĩ: Hóa ra bọn họ thật sự là yêu nha.
La Luyến cười mặt đen thui, không kìm được vung ba cái đuôi qua, “Ta vốn là hồ ly tinh được không?”
Cái đuôi đó màu lửa đỏ, đừng coi nó lông xù, nếu đập thẳng vào người thì xương cốt cũng bị đập nát đó.
Nhưng còn chưa kịp đập tới trước mặt Úc Linh, Hề Từ đã ra tay đập, một bóng đen xoẹt qua, chưa nói tới giấu đầu lòi đuôi, đến bản thân La Luyến cũng bị ép lùi lại sau mấy bước, cái đuôi vừa thò ra thụt vào vỗ mạnh trên đất phát ra tiếng đập bộp bộp.
Trên mặt La Luyến lộ ra chút thần sắc thống khổ, cuối cùng mới nhớ ra con người này là người của Hề Triển Vương.
Úc Linh nhìn qua, phát hiện ra chỗ trên mặt đất bị cái đuôi quét nhẹ tới, hơi run rẩy, lại nhìn La Luyến, khuôn mặt méo xệch, nhưng thoạt nhìn vẫn rất được mà, quả nhiên không hổ là hồ ly tinh sao?
La Luyến ai oán liếc nhìn Hề Từ một cái, phát hiện ra con yêu này sau khi phóng thích yêu lực còn xinh đẹp diễm lệ hơn cả mình, càng ai oán hơn hừ nói, “Tôi thật chán ghét anh, sao còn có bộ mặt đẹp hơn cả hồ ly tinh nữa vậy? Ông trời phụ tôi mà”
Nói xong, bi thống ôm ngực tức đi mất, nhảy vọt lên đài cao tiếp tục đi nghiên cứu cái đỉnh kia.
Những kẻ khác cũng vẫn đang nghiên cứu đỉnh lớn đó, Hề Từ không tham dự với họ, nhìn nhìn rồi kéo Úc Linh đến một bên.
Sau đó có hai con yêu diện mạo âm nhu đưa vội hai ghế nhỏ tới, lại truyền đạt mang một cà mèn và lọ nước trái cây đến, nói tha thiết, “Hề Triển Vương, Giang tiểu thư, cả ngày đã qua rồi, các ngài cũng đã đói, ăn tạm chút gì đi”
Hề Từ tự nhiên tiếp nhận, vừa mở cà mèn ra vừa nói với Úc Linh, “Hiện giờ chắc là buổi sáng rồi, không biết đến bao giờ mới có thể rời đi, ăn chút gì đó rồi nghỉ một chút”
Úc Linh trầm mặc nhìn anh, ánh mắt rơi xuống gương mặt vừa quen vừa lạ kia, đầu ngón tay động đậy, bất giác không biết nói gì.
Chuyện xảy ra liên tiếp đột ngột, khiến cô hơi kinh hồn, một lát mới cảm giác được cái ôm quen thuộc ấm áp, không kìm được đưa tay ra ôm chặt một lúc, cuối cùng trái tim cũng yên ổn mấy phần.
Chỉ cần ở cạnh người này, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không sợ. Cô chính là tin tưởng như thế.
Lâu Tình tận mắt thấy Úc Linh bị bóng đen kia đâm cho một nhát suýt nữa rớt từ đài cao xuống, bản thân mình vốn không cứu kịp, rất khẩn trương, chỉ thấy có người nhanh hơn đã nhào qua túm lấy cô, kéo cô lên.
Chỉ là cô ta còn chưa nhìn thấy rõ ai là người cứu Úc Linh, thì bóng đen đó đã bị người ta kéo tới gần cô nàng, chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, cùng tiếng kiếm xé gió vút tới, cuối cùng bóng đen đó cũng tắt thở ngã xuống.
Lâu Tình theo bản năng lùi lại sau mấy bước, lúc bóng đen kia khốn khổ ngã xuống chân cô nàng, thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc trong không khí.
Chỉ lùi ra sau một bước, khiến cho cô ta thấy rõ kẻ vừa rồi giết chết bóng đen kia là một nữ nhân, tay cầm súng, đứng ở trên bậc thang tối. Tóc của cô ta là một màu đỏ sậm, trên đỉnh đầu còn có một đôi tai hồ ly đỏ, khuôn mặt đẹp đến hết mức, hai má đều có hoa văn lửa đỏ, giống hình săm được săm trên làn da trắng nõn nhẵn nhụi vây, vô cùng yêu dị, khiến người ta vừa nhìn thì biết ngay đây là con yêu.
“Yêu, lẩn mất nhanh thật’ Cất giọng đầy nũng nịu.
Ánh mắt Lâu Tình lạnh lùng nhìn cô ta, “La Luyến, cô có ý gì?’
La Luyến nhún nhún vai, ba lông đuôi giấu ở đằng sau đung đưa, nói lơ đễnh, “Chẳng qua chỉ là một yêu vật bị sa đọa thôi mà, người Lâu gia không đến mức không đối phó được đó chứ?”
Thấy Lâu Tình im lặng, cô nàng ngửi ngửi mùi hương trong không khí, ba cái đuôi đằng sau càng đung đưa vui vẻ, cười khì khì, “Hóa ra là cô bị thương, chẳng trách mà phản ứng chậm hơn bình thường chút. Đúng rồi, nghe nói người đàn ông của cô là kẻ nằm vùng, vết thương trên người cô không phải là hắn xuống tay đó chứ? Chậc chậc, loài người các cô cứ thích nói yêu chúng ta vì tư lợi, chưa bao giờ sẽ bắn lén sau lưng người ta, lại càng không phản bội đồng bạn, điểm ấy so với loài người thì tốt hơn nhiều”
Nói xong cô ta đánh giá Lâu Tình thật kỹ, “Aizz, thế mà lại bị chính đàn ông của mình phản bội, thật đáng thương đó, với một tiểu mỹ nhân như thế, thế mà nam nhân đó ra tay được chứ”
Miệng thì nói đáng thương, nhưng giọng điệu thì lạnh như băng.
Lâu Tình không thèm để ý đến cô ta, mà nhìn bóng đen đã không còn tức giận ở ngay dưới chân, phát hiện ra đây là một yêu gấu đã sa đọa thành yêu vật, cô còn nhớ rõ con yêu gấu này tên Hùng Hoán, do La Luyến dẫn đến.
Lần này thành viên tiến vào qủy mộ có thiên sư và yêu, thêm cả người nữa thì tổng có trên dưới năm mươi người, chỉ là đi một mạch tới, nguy hiểm vạn phần, không những có thiên sư thương vong, mà yêu cũng có, so với việc thiên sư biến thành cương thi bất ngờ ra thì yêu đại đa số sa đọa đều biến thành yêu vật, mất đi lý trí, vừa công kích người sống.
Hơn nữa do lúc trước Doãn Dục Đường phản bội, không những thiên sư chết thảm mấy người mà yêu cũng bị liên lụy chết thảm, điều đột ngột này khiến La Luyến bảo vệ yêu thêm bất mãn với thiên sự bọn họ.
Tuy bất mãn, nhưng họ cũng biết lúc này đang ở trong quỷ mộ, nguy cơ bốn phía, không nên nội đấu, chỉ có hợp tác mới tranh thủ được không gian sinh tồn. Vì thế trong lòng mặc kệ tức tới cỡ nào, nhiều nhất cũng thêm ngột ngạt thôi, không dám ra tay nặng, đem con yêu sa đọa thành yêu vật đến chân Lâu Tình hù dọa cô ta thôi.
Sau khi biết thân phận yêu vật xong, trong lòng Lâu Tình cũng có mấy phần chật vật, cảm giác vết thương trên vai co rút đau đớn. Cô nhíu mày hỏi, “La tiểu thư, ta nhớ lúc Hùng Hoán rất tốt mà? Sao tự dưng biến thành như vậy chứ?”
“Lúc trước chúng ta được người dẫn theo trùng hợp đụng tới cạm bẫy trong mộ quỷ, tuy trốn ra được, nhưng Hùng Hoán vô ý bị thương, ai ngờ ở đó còn có một con quỷ thi, Hùng Hoán bị cắn thương” La Luyến nói đến đây, sắc mặt đen đặc chút.
Lúc trước họ đi thẳng một một mạch tới, cái gọi là đường sinh tử, dĩ nhiên gặp rất nhiều cạm bẫy và nguy hiểm, quả thật khảo nghiệm sống chết của con người ngay tức thì, may là đều khó khăn vượt qua cả, không ngờ lại có phản đồ, thời điểm mấu chốt kéo mọi người sập bẫy.
Hùng Hoán sau khi bị quỷ thi cắn, đã bị tha đi, họ muốn cứu hắn đều không kịp, không ngờ Hùng Hoán sau khi bị quỷ thi cắn sa đọa biến thành yêu vật theo chân họ tới đây, vào thời điểm mấu chốt, trực tiếp xuất hiện công kích Úc Linh.
Tuy Hề Triển Vương bảo vệ Giang Úc Linh cẩn thận, nhưng rất dễ phát hiện ra dị thường trên người cô, chính là vì kiêng kỵ Hề Triển Vương, không ai dám biểu hiện ra ngoài.
Yêu vật có bản năng cảm ứng, còn hiểu rõ Úc Linh có yêu cổ quấn thân hơn cả yêu, nên trước tiên công kích cô trước.
Điều này La Luyến dĩ nhiên nói không rõ, nhưng vẫn khiến trên mặt Lâu Tình thấy bốc hỏa, nói tới mới thấy đây là nội đấu trong thiên sư nhân loại, không oán yêu muốn tức giận.
Hai người bên này nói xong, bên đó Úc Linh cảm giác hơi thở quen thuộc, lòng ngập tràn vui vẻ kêu một tiếng Hề Từ, rồi ôm anh thật chặt, mãi cho đến khi tâm tình bị kích động khôi phục mấy phần, định ngẩng đầu nhìn anh thì bị một bàn tay đè lại, ngăn cô lại.
Sức lực đó cực lớn, khiến cô không thể động đậy được.
Úc Linh ngừng lại, đưa tay ra hai bên hông anh vỗ vỗ ý bảo anh buông mình ra, cũng không ngờ ngón tay đụng phải mái tóc mềm mại bóng loáng, tưởng mình bị ảo giác, cô lại sờ sờ, phát hiện ra quả thật là tóc, bất giác thấy trong lòng căng thẳng, không kìm được nắm lấy một ít tóc tơ kia.
“Hề Từ?” Cô do dự mở lời.
Hề Từ cúi đầu ừ một tiếng lại đè đầu cô một lúc rồi mới chậm rãi buông ra.
Cảm giác bàn tay to giam cầm trên đầu cô buông lỏng ra, Úc Linh trước tiên không dám ngẩng đầu lên nhìn người ôm mình, mà cúi đầu nhìn trên tay mình túm được gì đó, dưới ánh sáng chung quanh, phát hiện ra là một đám tóc, hình như là tóc Hề Từ, tóc trên đầu anh phát triển quá dài, dài quá tới tận thắt lưng.
Không hiểu lắm, trong lòng có dự cảm bất ổn.
Cô nhìn một lúc, phát hiện ra người đàn ông bên cạnh vẫn duy trì trầm mặc, bất chợt như nghĩ tới nhiều thứ, bất chợt lại như chẳng nghĩ ra cái gì. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông vẫn ôm eo cô như cũ.
Dưới ánh sáng mông lung, một khuôn mặt cực kỳ yêu dị đập vào mắt, làn da trên mặt đó còn trắng nõn nhẵn nhụi hơn cả bạch ngọc thượng đẳng nữa, không có tý tỳ vết nào, ánh mắt thon dài đen đặc, sâu hút, một đôi mắt tím yêu dã cực điểm, chỗ đuôi mắt đó còn lưu lại màu đỏ tự nhiên, lấp lánh mà yêu mị, chỉ nhìn một cái mà hoảng hồn, cứ như bị người ta câu mất hồn đi vậy.
Nhưng mà so với ánh mắt càng yêu dã đó thì ở tận đuôi mắt còn có vệt hoa văn màu tím, giống y như một đóa hoa đẹp nở rộ lại vừa giống đồ án thần bí, lan tràn ra từ đuôi mắt tới hai bên má, đến tận chân mái tóc màu đen càng trở nên thêm quái dị khó tả.
Trái tim đập kịch liệt, cả người cô đã cứng ngắc, nhưng vẫn không kìm được quan sát anh tỉ mỉ.
Cô phát hiện ra chỉ nhìn thôi đã thấy loại ngũ quan này không thuộc về người bình thường mà chỉ có mỗi hình dáng của Hề Từ, nhưng vẫn còn đẹp hoàn hảo, vẻ tươi đẹp đó ánh ra hào quang bốn phía, đột nhiên vừa nhìn đã có cảm giác kinh tâm động phách, cứ như trên thế gian này rốt cuộc cũng tìm không ra vật nào có dung mạo cực đẹp đến thế.
Không những dung mạo mà cả khí chất cũng không còn tìm thấy loại sạch sẽ tinh khiết, ấm áp ôn nhuận vốn có của Hề Từ nữa, mà là một loại cặp mắt tím yêu quỷ mát lạnh, nhẹ nhàng rơi xuống, cứ như chẳng chút để ý lướt nhìn qua, là loại khinh mạn đầy cao ngạo chẳng thèm coi ra gì.
Cứ xa lạ như cô chưa từng bao giờ biết anh vậy. Úc Linh cứ nhìn anh đăm đăm, da mặt cứng ngắc rồi.
“Úc Linh!”
Cô nghe người đó cất giọng gọi tên cô rất quen thuộc, giọng nói ấy mới ấm như nước suối làm sao, lại dễ nghe làm sao, nhưng cô vẫn không tìm thấy chút cảm giác quen thuộc và rung động mà chỉ có hồi hộp và bản năng e ngại bên trong.
Lúc trước trong cơn ác mộng đó, cô thấy rất rõ con yêu này bóp cái cổ mình lúc nhỏ thế nào, nỗi kinh sợ khiến cô lúc nhỏ khóc thét chói tai, mà chẳng có chỗ nào để trốn ra sao. Nhưng chỉ mấy giờ sau, con yêu trong mộng vẫn đứng sờ sờ trước mặt cô, cũng lấy tư thế như vậy xuất hiện.
“Em không sao chứ?’ Anh nắm chặt tay, dùng sức bế cô xuống, không phải là không cảm giác được sự cứng ngắc của cô, chỉ là anh làm như không nhìn thấy.
Úc Linh lại nhìn nhìn anh một cái, dùng cái giọng mà đến mình còn thấy xa lạ nói bình ổn, “Không có sao, em rất ổn…”
Thối lắm!
Hiện giờ cô muốn cào tường, muốn đánh người, muốn cắn người, muốn xé nát con yêu đã lừa cô này ra thành mười tám khúc…
Việc phát hiện ông chồng cùng ngủ trên giường mấy tháng nay hóa ra không phải là người mới là chuyện bi thảm làm sao? Đặc biệt là con yêu hút máu cô trong mộng lúc trước…
Ông trời sắp sụp cả rồi sao?
Rõ ràng là một người chồng tốt vậy, có thể tróc qủy trừ yêu hàng ma, lên phòng, xuống bếp, sống rất thoải mái, dịu dàng hiền thục…. Nhưng vì sao lại là một con yêu chứ? Nếu yêu mà cũng toàn năng như thế, có còn cho người sống nữa không đây?
Trong lòng cô như hỏng mất rất muốn cào tường, sau đó đem ông chồng thân là yêu nam này báo lên với người cha của mình để giải quyết rồi tự mình khắc sống, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng bình tĩnh đến mình còn thấy nghi ngờ nữa, như phát hiện ra ông chồng mình hóa ra là yêu thì cũng chẳng khác nhau lắm.
Thấy thần sắc anh hơi kinh ngạc, như bị sự bình tĩnh của cô gây cho sợ, cả trong lòng cô cũng cảm giác mình giật giật, tuyệt đối tự thưởng cho mình ba mươi hai cái tán thưởng.
Cô cũng không phải bị yêu ma quỷ quái tự dưng dọa sợ, mà dọa hơn là dĩ nhiên cô lại luyện cho mình đến mức bậc thầy là thần sắc bình tĩnh không đổi, dù sợ sắp chết nhưng vẫn trấn định như cũ.
Hề Từ do dự, cuối cùng buông tay bên hông cô ra, nắm lại tay cô. Đương nhiên, trước tiên phát hiện ra đầu ngón tay cô đã lạnh lẽo như cương thi vậy, đầu ngón tay cũng bình thường không nắm lại được, thì biết đây là chút phản ứng sợ tới cực độ của cô.
Anh dừng lại, tiếp tục coi như không phát hiện ra, bàn tay to ấm áp bao trọn bàn tay lạnh băng nhỏ bé của cô, thấy La Luyến và Lâu Tình các cô nàng đánh tránh ra, kéo cô đi lên tận đài cao giữa trung tâm, cố dùng sức nói đầy ôn hòa, “Em không sao là tốt rồi, lúc trước dàn tế sụp đổ, may chúng mình chạy đúng lúc, chỉ là không ngờ ở đó lại có một thông đạo đi xuống dưới, cửa thông đạo ra là một nơi cổ quái, lúc ấy…”
“Thế nào?’ Cô truy vấn nói.
“Nơi đó có mấy người mặt quỷ, em bất cẩn đụng đầu ngất đi, tình huống anh lúc đó cũng không được ổn cho lắm, vì thế mới bất cẩn để cho họ cướp em đi, anh chạy đuổi theo một mạch, đuổi tới một nơi đầy đá là đá” Nói đến đây anh ngừng lại, nghĩ đến lúc đó cô bỏ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, bất giác không biết nói thế nào hơn nữa.
Úc Linh a một tiếng, cũng nhớ tới cung điện có quan tài đá trước đó bất giác trầm mặc.
Lúc ấy chỉ nhìn thấy bên má của anh, rõ ràng giống y chang con yêu trong mộng kia, cả mặt anh còn chưa kịp thấy đã bị dọa chạy mất rồi. Lời này sao cô dám nói ra đây? Không thể!
“Em thật sự không sao đó chứ?’ Hề Từ hỏi lại.
“….. Không sao” Úc Linh đơn giản cho mình tỉnh táo lại, rồi nhắm mắt mở miệng đáp.
Hề Từ cũng không nói gì nữa. Một lúc sau, cô do dự hỏi, “Anh bị thương à?’ Vừa rồi lúc anh ôm cô, cô ngửi thấy mùi máu trên người anh.
“Ừ, bị thương chút” Hề Từ nói thản nhiên bình tĩnh.
“Là bị quỷ mặt người bảo vệ thạch quan gây bị thương sao ạ?”
“Ừ”
Úc Linh há miệng thở dốc, không biết nói gì nữa, lầu bầu, “Thật sự không sao chứ ạ?”
“Không cao, em đừng lo, thật chỉ bị vết thương nhỏ thôi”
Giọng anh trở nên phá lệ dịu dàng, đến cặp mắt màu tím lạnh băng kia bỗng trở nên dịu dàng như nước luôn. Tiếc là Úc Linh đang cúi đầu không nhìn thấy, chỉ cảm thấy mặc dù bộ dáng anh thay đổi nhưng giọng nói không đổi, chỉ cần không nhìn mặt anh vẫn cảm thấy như Hề Từ vẫn còn bên cạnh cô.
Hề Từ kéo tay cô vẫn hơi lạnh băng, bước lên cầu thang.
Cô cứng ngắc bị động đi theo anh, chỉ thấy hai bên sườn cũng có yêu và người đi tới, chỉ là cái loại này vừa thấy cũng khiến cho người ta cảm giác như không thuộc loại mình.
Hai yêu sau khi tới, nhìn thẳng vào cặp mắt tím lạnh băng kia, bất giác sợ run lên, kêu to sôi nổi, “Hề Triển Vương’
Úc Linh liếc nhanh nhìn bọn họ một cái, đài cao giữa trung tâm có cây đuốc cắm bốn phía, có thể thấy rất rõ diện mạo hai người – à diện mạo hai con yêu này, bỏ qua yêu văn trên mặt ra thì có thể nhìn ra hình dáng chút, là kẻ đi theo cùng La Luyến tiến vào mộ lúc trước.
Nghĩ đến đây, Úc Linh rốt cuộc nhớ lại, chắc La Luyến cũng tương tự không phải con người.
Trong nhất thời, chuyện quá khứ lúc trước khiến cô cảm thấy khó hiểu, thì lại có đáp án hết, chẳng trách mà anh có thể được tôn xưng là “Hề Triển Vương’, vì sao thiên sư lại cực kỳ kiêng kị anh, thậm chí cả lệ quỷ cũng sợ anh nữa…
“Hề Triển Vương, cái đỉnh kia đánh không ra” Một trong những con yêu đó nói.
“Hề Triển Vương, ngài bảo làm sao đây?” Một con yêu khác cũng chờ đợi nhìn anh.
Hề Từ ừ một tiếng, thần sắc hờ hững, không còn bộ dạng ôn hòa thanh nhã như lúc còn vẻ con người nữa, cả người toát ra cảm giác thanh cao, cũng không rõ bộ dạng này của anh khiến cho người ta có ảo giác gì đâu, hay bản tính anh vốn thế.
Diện tích đài cao giữa trung tâm vô cùng lớn, mà đài cao trung tâm này còn có một đài cao hơn mặt đất hai thước nữa, trên đài thừa có đặt một cái đỉnh Thanh Đồng lớn, người đứng trước mặt nó có thể thấy nó cao lớn tới mức nào.
Hề Từ kéo Úc Linh qua, nói khẽ với cô, “Đợi lát nữa bất kể có xảy ra chuyện gì, đừng rời khỏi anh nhé”
Úc Linh bình tĩnh lên tiếng, nhìn nhanh anh một cái, ánh mắt chạm tới chỗ hoa văn màu tím ở khóe mắt kia, vội rời mắt đi.
Lúc hai người đi qua, chỉ thấy chung quanh thừa đài có cả người và yêu, đều đang ở đó nghiên cứu cái đỉnh lớn kia, phân biệt ranh giới rất rõ.
Thiên sư này thoạt nhìn đều rất chật vật, chắc là sau khi đi vào mộ quỷ trải qua bao nguy hiểm, thì ra thiên sư đi vào mộ quỷ có tới hai mươi người, hiện giờ ở đây chỉ còn có mười người, trong đó Úc Linh nhận ra Tả Dật, Mễ Thiên Sư, Vân Tu Nhiên đều có mặt cả.
Một bên khác là một đám yêu, sở dĩ biết họ là yêu là vì lúc này họ phóng ra yêu lực, không những trên da có yêu văn rất rõ, mà còn có đặc thù của yêu nữa, tóc, màu mắt không phải là màu đen, rồi có lỗ tai, cái đuôi, hoặc thân thể khác hẳn, đều hiện rõ trước mặt bọn họ thân phận loài yêu.
Thấy Hề Từ tới đây, bất kể là thiên sư hay yêu đều không kìm được nhìn qua.
Từ sau khi vào mộ quỷ, mộ quỷ nguy hiểm khiến bầy yêu rốt cuộc không còn duy trì được bộ dạng loài người nữa, mà trực tiếp phóng thích yêu lực ra, khôi phục bộ dạng loài yêu, cả Hề Từ cũng không ngoại lệ.
Mọi người ở đây đều biết anh là yêu, còn với chuyện Hề Từ và loài người ở chung với nhau, bất kể là thiên sư hay yêu đều tò mò khiếp sợ, chỉ là bởi bình thường Hề Từ từ trước đến nay đều ở chung một chỗ với Giang Úc Linh, hơn nữa bị định ước bởi một số quỷ củ đã thành, nên họ không biết nói gì nhiều, cũng không rõ Hề Từ ở cùng con người rốt cuộc có biết thân phận thật của anh không.
Lúc này, thấy Hề Từ kéo con người đến, mà người đó vẫn bộ dạng bình tĩnh như trước, thì nghĩ tới chắc cô ấy hẳn đã sớm biết Hề Từ có thân phận loài yêu rồi, vì thế cũng thu mắt lại, tiếp tục nhìn cái đỉnh lớn trên đài cao kia.
Tay Úc Linh đã khôi phục độ ấm bình thường. Hết cách rồi, từ sau khi kết hôn, được người này chăm sóc mấy tháng, đã quen mất hơi thở của Hề Từ rồi, cho dù trong lòng biết anh là yêu đã từng hút máu cô, đúng lúc cơ thể cũng cần nhanh thích ứng với sự tồn tại của anh.
Điều này khiến cô thấy bối rối, bất giác không biết phải làm gì bây giờ.
Đang bối rối, đột nhiên thấy một con yêu có ba cái đuôi xù thò ra sau mông đi tới, Úc Linh nhìn thoáng qua, thì thấy đường nét cực kỳ diễm lệ phân biệt được đó là La Luyến.
“Hề Triển Vương, anh có cách mở nó ra không?” La Luyến hỏi.
Hề Từ nhìn thoáng qua đỉnh kia, nói, “Sau khi mở ra cái đó thuộc về ai hả?”
La Luyến nghẹn họng, lời Hề Triển Vương nói rõ thế, nếu họ cũng chưa có cách mở ra, để cho anh mở, tất cả mọi thứ bên trong dĩ nhiên thuộc về anh rồi.
La Luyến do dự, vẫn không cam lòng, đành mệt mỏi bảo, “Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi gì”
Đang định tránh ra, đột nhiên thấy con người bên Hề Từ nhìn nhìn đỉnh đầu và cái đuôi của mình chút, ba cái đuôi to quơ quơ, cười duyên bảo, “Giang tiểu thư nhìn cái gì thế?’
“Cô giấu đầu lòi đuôi lộ ra rồi đó’ Úc Linh mở miệng nói, lòng lại thầm nghĩ: Hóa ra bọn họ thật sự là yêu nha.
La Luyến cười mặt đen thui, không kìm được vung ba cái đuôi qua, “Ta vốn là hồ ly tinh được không?”
Cái đuôi đó màu lửa đỏ, đừng coi nó lông xù, nếu đập thẳng vào người thì xương cốt cũng bị đập nát đó.
Nhưng còn chưa kịp đập tới trước mặt Úc Linh, Hề Từ đã ra tay đập, một bóng đen xoẹt qua, chưa nói tới giấu đầu lòi đuôi, đến bản thân La Luyến cũng bị ép lùi lại sau mấy bước, cái đuôi vừa thò ra thụt vào vỗ mạnh trên đất phát ra tiếng đập bộp bộp.
Trên mặt La Luyến lộ ra chút thần sắc thống khổ, cuối cùng mới nhớ ra con người này là người của Hề Triển Vương.
Úc Linh nhìn qua, phát hiện ra chỗ trên mặt đất bị cái đuôi quét nhẹ tới, hơi run rẩy, lại nhìn La Luyến, khuôn mặt méo xệch, nhưng thoạt nhìn vẫn rất được mà, quả nhiên không hổ là hồ ly tinh sao?
La Luyến ai oán liếc nhìn Hề Từ một cái, phát hiện ra con yêu này sau khi phóng thích yêu lực còn xinh đẹp diễm lệ hơn cả mình, càng ai oán hơn hừ nói, “Tôi thật chán ghét anh, sao còn có bộ mặt đẹp hơn cả hồ ly tinh nữa vậy? Ông trời phụ tôi mà”
Nói xong, bi thống ôm ngực tức đi mất, nhảy vọt lên đài cao tiếp tục đi nghiên cứu cái đỉnh kia.
Những kẻ khác cũng vẫn đang nghiên cứu đỉnh lớn đó, Hề Từ không tham dự với họ, nhìn nhìn rồi kéo Úc Linh đến một bên.
Sau đó có hai con yêu diện mạo âm nhu đưa vội hai ghế nhỏ tới, lại truyền đạt mang một cà mèn và lọ nước trái cây đến, nói tha thiết, “Hề Triển Vương, Giang tiểu thư, cả ngày đã qua rồi, các ngài cũng đã đói, ăn tạm chút gì đi”
Hề Từ tự nhiên tiếp nhận, vừa mở cà mèn ra vừa nói với Úc Linh, “Hiện giờ chắc là buổi sáng rồi, không biết đến bao giờ mới có thể rời đi, ăn chút gì đó rồi nghỉ một chút”
Úc Linh trầm mặc nhìn anh, ánh mắt rơi xuống gương mặt vừa quen vừa lạ kia, đầu ngón tay động đậy, bất giác không biết nói gì.
/251
|