Lúc này xa xa truyền đến một tràng tiếng chuông có tiết tấu, hai ngắn một dài, đinh đang đinh đang, đánh từng chút một vào trong lòng mọi người, giữa những tiết tấu đó khiến con người ta không kìm được ngủ say mất.
“Có tiếng chuông ư?’ Thần sắc Giang Vũ Thành càng thêm ngạc nhiên hơn. Lúc này đã vào đêm khuya, dù trong thành thị cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu thì ở trong một nông trang thế này, con người đi du chơi cả ngày cũng mệt đã chìm vào giấc ngủ say, ít có hoạt động ở bên ngoài, toàn bộ thế giới đã trở nên vô cùng im ắng.
Vì thế hai tiếng chuông ngắn một dài này đột nhiên vang lên có vẻ vô cùng đột ngột. Cũng kỳ lạ Giống y như những kẻ bị mộng du dưới lầu này.
Dù là người thường không biết gì đi nữa thì cảnh thế này cũng biết quỷ dị thế nào. Thư ký Lý không kìm được nhìn tình hình dưới lầu, dưới ánh đèn đường sáng rõ soi rõ cảnh người ở phía trước, thấy rõ bộ dạng du hồn của những kẻ đó mà thấy run lên.
“Bọn họ bị sao thế?’ Úc Linh theo thói quen giữ chặt lấy Hề Từ, cảm giác được hơi thở của anh lại thấy yên tâm rất nhiều.
Hề Từ cau mày bảo, “Là loại thuật pháp tà ác sinh mộng, lợi dụng con người mộng du gây ra một ít chuyện xấu” Thây cả ba mặt đều tò mò nhìn mình, thì đành nói, ‘Bất giác không thể nói rõ được, để tôi đi tới xem sao”
Anh đã cảm giác được dị thường trong không khí, còn có loài yêu trong núi rừng này bắt đầu rục rịch, có rất nhiều loại yêu vật xấu sí ẩn giấu kỹ chuẩn bị đốc toàn lực lượng xuất hiện.
“Chúng ta đây đi thôi” Giang Vũ Thành sửa lại quần áo. Thư ký Lý, (Ông chủ, đây là chuyện con người không dây vào được, ông đừng quá kích động)
“Ba, ba đợi ở trong này đi ạ” Úc Linh mở miệng nói, “Con và Hề Từ đi đến đó là được”
Tốt xấu gì cô cũng có thân thủ, còn tốt hơn so với người cha của cô luôn ngồi trấn công ty nhiều, lại đã từng trải qua mấy chuyện quỷ dị thần bí, tuy trong lòng vẫn thấy sợ, nhưng đã quen với tình hình vậy, nên để cô ngồi đợi không làm gì cũng hơi khó.
“Không được!” Giang Vũ Thành phản đối, tình hình bên ngoài không rõ làm sao dám cho con gái rượu đi mạo hiểm chứ? Một người đàn ông trốn tránh thì còn nói được gì đây?
Hề Từ mở miệng nói, ‘Cha vợ à, bên ngoài hơi nguy hiểm đó ạ”
“Vì vậy ba cần phải đợi” Úc Linh nói khẳng định, sau đó cô bẻ bẻ các đốt ngón tay, phát ra tiếng lạch cạch, nói, ‘Nếu không đánh cho ba ngất đi đó”
Giang Vũ Thành, “…. Đợi lúc ba tỉnh lại vẫn sẽ đi”
Thư ký Lý, “…. Đại tiểu thư à, tôi không coi được ông ấy đâu”
Thấy bộ dạng khổ sở của thư ký Lý, Úc Linh nói đầy thông cảm, “Vậy thì đành để tôi trông vậy”
Thư ký Lý, ( Cầu trời đại tiểu thư cho ông ấy đi đi, đừng có giữ lại làm gì nữa!)
Cuối cùng vẫn là Hề Từ lên tiếng, “Cùng đi đi”
Hai cha con đồng thời đáp lại, không tiếp tục phản đối nữa, bên ngoài có rất nhiều thiên sư, vậy là đủ rồi.
Thư ký Lý, “…”
Nghe thấy họ muốn đi ra ngoài, tinh thần Husky lập tức hưng phấn, kêu ngao ô một tiếng.
Úc Linh nói với nó luôn, “Nhị Hắc cũng đi cùng đi, thời điểm mấu chốt nhớ rõ lấy máu”
Nhị Hắc, “…..”
Cả bốn người một chó đơn giản chuẩn bị rồi rời phòng.
Lúc xuống đến lầu dưới, Hề Từ nghĩ ra cái gì, nói với hai người Giang Vũ Thành, ‘Đại Mễ đưa bùa cho các người, nhất định phải mang theo bên cạnh cho tốt đó’
Giang Vũ Thành và thư ký Lý theo bản năng bóp nhẹ túi đựng bùa bên hông được bọn họ tùy tiện nhét vào, nhìn anh chằm chằm nghiêm túc, tự nhiên gật đầu.
Vẻ mặt Giang Vũ Thành tò mò hỏi, “Bùa này có thể trừ tà được sao? Ngoài trừ tà ra còn có tác dụng khác không? Như tối qua thấy hai con quỷ cái kia đó, loại bùa này có thể đối phó được không?”
Thư ký Lý bưng kính mắt vẻ mặt đầy chờ đợi nhìn Hề Từ.
“Đây chỉ là bùa trừ tà đơn giản, đừng có phóng đại tác dụng của nó lên” Hề Từ vừa kéo úc Linh xuống lầu vừa dặn dò, ‘Tiếng chuông bên ngoài chắc các ngài hẳn nghe được rồi đó, nếu không có Đại Mễ thì hiện giờ các người đã giống y chang những người đó, đang ngủ thì bị triệu hồi ra đi rồi”
Hai người đàn ông lớn tuổi bất giác chấn động, vội vàng nắm chặt lá bùa trong túi.
Đặc biệt sau khi ra khỏi cửa, nhìn thấy những người đi trên đường đại đa số đều mặc bộ ngủ, còn có cả nhân viên phục vụ trong nông trang, có bảo vệ…. vẫn đang nhắm tịt mắt bước đi, cảnh này thoạt nhìn trông vô cùng kinh khủng, nên tự dưng không dám ném bùa đi, nghĩ tới nếu không bọn họ cũng trở thành thành viên trong nhóm người thế này, áp lực trong lòng phóng đại tới cực hạn….
Bất giác thấy cảm kích với Mễ Thiên Sư, trước tiên đã đưa bùa cho họ. Hề Từ kéo Úc Linh đi về phía trước, thường thường cứ tránh những người mộng du ra.
Giang Vũ Thành và thư ký Lý theo bản năng đi theo anh, cũng bắt chước anh tránh những kẻ đó. Dù có là người ngốc to gan chăng nữa, thì trong tình hình như thế, đoán chắc cũng không dám đi động tùy tiện.
Tuy thư ký Lý đã khắc chế bản thân đừng có nhìn loạn, không hổ là một thư ký, có trí nhớ thật quá tốt, cứ tùy tiện liếc bừa một cái, đã ngắm thấy mấy gương mặt quen thuộc, nói nhỏ, “Ông chủ, là Chu tiểu thư và bạn của cô ấy”
Lúc sáng họ đi hái hoa quả, bất ngờ gặp Chu tiểu thư và một đống bạn của cô ta ở vườn cây ăn quả, những người này đều là những quyền quý hào môn ở S thị, ngoài chuyện hợp tác làm ăn ra, thì còn có một số ít trường hợp đã từng gặp, từng hợp tác với Giang thị.
Giang Vũ Thành theo lời anh ta nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Chu tiểu thư mặc đồ ngủ, tóc dài rối tung đang nhắm tịt mắt chậm rãi đi qua, dưới ngọn đèn đường trông thật sự giống như nữ quỷ vậy, hơi híp mắt lại rồi quay đầu đi mất.
Tiếp đó ông nhìn thấy Hề Từ đang kéo tay con gái mình bình tĩnh đi đằng trước, trong lòng Giang Vũ Thành lại thấy hơi hoài nghi, sao Úc Linh lại không bị tiếng chuông làm ảnh hưởng nhỉ? Chẳng nhẽ trên người nó đã sớm đeo bùa rồi, hay là liên quan đến chuyện từ nhỏ con bé đã nhìn thấy quỷ thần chăng?
Lúc này giọng Hề Từ truyền đến, “Tình hình hiện giờ của họ chẳng khác là mộng du lắm, các người trăm ngàn lần đừng có đánh thức họ, nếu đánh thức họ thì họ sẽ bị mất mạng ngay lập tức đó”
Giang Vũ Thành và thư ký Lý nghe vậy vội vã chạy tránh đi, cũng không muốn mình gây ra lỗi mà hại chết người.
Hiện giờ đang là tháng 7, đúng là mùa hè Bắc bán cầu, thời tiết buổi tối nóng, vì thế có nhiều người tới đây nghỉ dưỡng cũng rất nhiều, họ đi đã lâu rồi mới tránh được cả đám người mộng du này.
Lúc tách khỏi đám người bị mộng du ra, Hề Từ sai Nhị Hắc một tiếng, đột ngột kéo úc Linh chạy về phía trước.
Giang Vũ Thành, thư ký Lý, Nhị Hắc chạy vội đuổi theo, chỉ là dù Hề Từ đã khống chế tốc độ, Giang Vũ Thành và thư ký Lý vẫn bị tụt lại đằng sau một đoạn, thở phì phò, nhìn con chó Husky như chó điên kia chạy đuổi sát theo, thư ký Lý bất giác thấy hôm mộ động vật bốn chân quá, chỉ là chạy trốn còn nhanh hơn cả hai chân đây này.
Đèn đường ảm đạm, Giang Vũ Thành và thư ký Lý lập tức đuổi mà không kịp, cả hai thở hồng hộc, đành dừng lại.
Sau khi thở đều một lúc, Giang Vũ Thành nhìn con đường đằng trước, cả một đám tối om, không rõ bọn chúng đã chạy đâu mất. Chung quanh ngoài đèn đường ảm đạm ra thì không còn ai, cũng không nhìn thấy bóng con quỷ nào, chỉ có tiếng gió thổi sàn sạt qua, im lặng đến đáng sợ.
May mắn ngoài họ ra còn có một con Husky uy phong lẫm liệt đi theo nữa, Nhị Hắc được Hề Từ ra lệnh đi theo sát bên cạnh Giang Vũ Thành, vì thế tuy có vẻ rất vui sướng nhưng vẫn không rời mà đi cạnh họ.
Đột nhiên Nhị Hắc ngước lên, cất tiếng sủa về phía chỗ tối đen, cong người lại, nh] sắp tấn công vậy.
Giang Vũ Thành và thư ký Lý nhanh chóng chụm vào, cảnh giác nhìn về chỗ tối.
Rất nhanh, thân thể Nhị Hắc cong lên như một cung tên, bật xông về phía trước, cả người chìm hẳn vào trong bóng tối mà đèn đường không rọi tới, thường phát ra từng tiếng gầm gừ hung ác.
Thư ký Lý và Giang Vũ Thành hoàn toàn không nhìn thấy rõ cái gì ở đó, hai người đàn ông đành căng mắt nhìn, trong tay nắm chặt lấy bùa vàng, không biết nên làm gì bây giờ.
Cũng may trong tay bọn họ nắm chặt lá bùa vàng đó, nên yêu vật xấu xí ngu ngốc trong bóng tối mới không dám tiến đến.
Bên đó, Hề Từ và Úc Linh ước chừng đã đi xuyên qua một nửa địa bàn nông trang, đi vào chính ngôi nhà gỗ ở giữa sườn núi.
ở đây tương tự không có đèn đường, cách đó không xa loáng thoáng có tiếng đánh nhau.
“Hề lão đại!” Một giọng nói cất lên.
Ngay sau đó Úc Linh cảm giác được có một người cách đó không xa, tuy nhìn không rõ cho lắm nhưng nghe tiếng thì biết đó là Mễ Thiên Sư.
Hề Từ cũng không nhiều lời, húc đầu lên tường, ‘Yêu vật trên núi này đã bị kinh động’
“Đúng vậy! Chúng ta thất sách rồi” Mễ Thiên Sư hạ giọng, cười khổ nói, ‘Hề lão đại này, người nấp trong bóng tối ra tay, tổng cộng có tới 5 tên, bọn chúng đang triệu hồi một ít thứ đáng ghét nào đó, Tả Dật lúc trước cùng bọn chúng đấu pháp bị thương, mục tiêu của chúng chính là quỷ mộ. Hiện giờ chúng ta cố sức bám chặt lấy chúng. Hề lão đại, yêu vật thì đành kính nhờ ngài vậy”
Ý tứ Hề Từ không rõ lên tiếng, tiếp đó Mễ Thiên Sư lại chạy, nhanh chóng mang theo một người tới.
Dưới ánh đèn pin sáng run rẩy, phát hiện ra người được Mễ Thiên Sư kéo tới là Lâu Tình.
Lâu Tình vừa tới, lên tiếng, ‘Hề Triển Vương, ngài yên tâm đi, ở đây cứ giao cho chúng tpooi” Sau đó cô nàng liếc mắt nhìn úc Linh một cái, nói, “Tôi sẽ chiếu cố tốt cho cô ấy”
Hề Từ đột nhiên thả lỏng tay cô ra, lại chợt nghe phía Lâu Tình có tiếng thở dốc thống khổ, Hề Từ nói, ‘Hy vọng Lâu tiểu thư nói được thì làm được, tôi đi trước”
Úc Linh vội nắm lấy anh, “Hề Từ!”
Hề Từ bế cô lên, cất giọng dịu dàng như tiếng nức nở trong đêm, thật mê người, “Úc Linh à, anh đi rồi sẽ trở lại ngay, không sao đâu’
Úc Linh cảm giác được người cỏ anh nắm trong tay, trong đầu thấy hơi yên tâm.
Hề Từ nhanh chóng cùng Mễ Thiên Sư đi mất, Lâu Tình cầm đèn pin trong tay, đứng một bên nhìn cô, trong bóng đêm, ánh mắt của cô nàng vô cùng sáng, cứ như những vì sao vậy.
“Đi thôi” Úc Linh nói, cũng không nhiều lời.
Tiếng Lâu Tình thánh thót cất lên, chỉ về phía ngọn đèn cùng hướng cô nàng, nói, ‘Giang tiểu thư lúc trước hẳn là nhìn thấy tình hình ở trên đường rồi chứ? Đó là sinh ra khu mộng, một loại thủ đoạn xấu, do một con chuột nấp trong tối theo túng tất cả, hiện giờ tôi muốn đi xử lý nó”
Nói xong, cô nàng hơi nhíu mày, người bọn họ quá ít, không đủ sử dụng, vì thế không thể không xin Hề Triển Vương giúp. Vì thế cô ta chỉ đành hứa hẹn bảo vệ thật tốt vị đại tiểu thư này bên người, trong lòng bất giác thấy mất hứng.
Úc Linh thản nhiên đáp, ‘Lâu tiểu thư có việc xin cứ đi đi, tôi sẽ không cản”
Lâu Tình cũng không thể nào tin tưởng, song vẫn lên tiếng, rồi cùng Úc Linh đi.
Có nơi có đèn còn an toàn hơn những chỗ không có, những người bị triệu hồi đến đám yêu vật và quỷ vật đều theo bản năng bài xích ánh sáng, dĩ nhiên cũng sẽ đến những chỗ không có ánh sáng. Úc Linh nhìn mấy thứ từ trong bóng tối tìm hiểu thì hơn một nửa là yêu vật dữ tợn, nhưng rất nhanh chóng lại lùi lại trong tối.
Đối với yêu vật lui lại đó, Úc Linh không để ý tới, sảng khoái bước chân đi đằng trước, nhưng cô vẫn xem nhẹ lực hấp dẫn của mình đối với đám yêu ma quỷ quái kia.
Đột nhiên Lâu Tình kêu một tiếng cẩn thận, tiện tay quăng một lá bùa ra, lá bùa lướt sát những yêu vật mèo to nhỏ, yêu vật đó thò tay ra trước mặt úc Linh.
“Giang tiểu thư, tránh ra..”
Úc Linh bước lảo đảo, nắm đoản kiếm Đào Mộc trong tay, hung hăng hua về trước, thên thể yêu vật đó bị đoản kiếm Đào Mộc xoẹt qua, phát ra tiếng kêu thê lương, ngã xuống mặt đất, mất đi sức chiến đấu.
Giải quyết xong con yêu vật đó, cô cúi thấp người tránh một con yêu vật hơi lớn chút tấn công bên trái, cũng tương tự hua kiếm chuẩn xác tới, đồng thời nhảy vọt lên trong nháy mắt, đâm một nhát tới con yêu vật kia.
Chuyện đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, phản ứng của Lâu Tình theo bản năng dù nhanh, nhưng cũng chỉ vì chiếu cố thôi, đợi lúc cô nàng vung lá bùa ra tiêu diệt yêu vật xong, ánh mắt nhìn về phía Úc Linh bất giác xen lẫn kinh ngạc, không còn là bộ dạng đại tiểu thư phế vật lúc trước nữa.
Vốn cứ tưởng đây là một đại tiểu thư hào môn yểu điệu, một người bình thường, ai ngờ lại thâm tàng bất lộ, giết yêu vật cứ như cắt rau hẹ vậy, vốn không phải là một người bình thường, người thường cũng không bình tĩnh đối mặt với những yêu vật như thế này. Đổi lại có thể khiến cho một con đại yêu thích một phụ nữ chắc chắn cũng không tầm thường.
Tiếp đó, Lâu Tình lại phát hiện ra Úc Linh không những không liên lụy tới cô ta mà ngược lại còn giúp đối phó với đám yêu vật ùn ùn kéo tới, thì đã thay đổi cái hoàn toàn mới với cô rồi.
Chạy đi một mạch, đi tới một nơi có địa thế cao, chung quanh có vô số yêu vật đang giương mắt hổ nhìn các cô chằm chằm.
Cả hai đối với tình huống đó đều rất bình tĩnh.
“Giang tiểu thư, phiền giúp tôi che giấu một chút” Lâu Tình nói xong, vừa tháo một đai lưng bên hông ra.
Đai lưng đó có màu đỏ, được trang trí làm đẹp bằng ít ngọc thạch vụn, rộng chưgnf 5 cm, dài chừng một thước. Lâu Tình vung nó lên, thắt lưng màu đỏ từ từ bay lên lơ lửng giữa không trung, dần hóa thành một màu đỏ bảy luồng, đi qua đâu thì cả thế giới ở đó biến thành đỏ thẫm, che lấp bầu trời, huyễn hóa thành một bộ càn không huyền ảo.
“Kiền, Không, Nguyên, Trận, tru phá!” Lâu Tình khẽ quát lên một tiếng, bàn tay trắng nõn chỉ thẳng một ngón lên trời, điểm vào Càn Khôn.
Đó là phương pháp dùng bàn tay trắng nõn của Lâu Gia điểm Càn Khôn.
Úc Linh vừa một bên đánh chết yêu vật chung quanh, vừa thoáng nhìn qua, tuy nhìn không hết, nhưng lúc bàn tay trắng nõn đó điểm Càn Khôn, trông rất thật, trong nháy mắt đó, cả thế giới tuyệt vời không thể tả, cứ giống như toàn bộ là Càn Khôn thiên địa vậy, dưới ngón tay ngọc đẹp đó lại hóa thành hư vô.
Đây là phương pháp kỳ diệu huyền ảo của thiên sư, chỉ thiên sư mới có. Nhưng mà thế giới chỉ trong nháy mắt lại khôi phục lại bình thường, vải đỏ hóa thành đai lưng quay trở về.
Yêu vật chung quanh đây bị một kích hóa thành một đống thịt bầy nhầy ghê tởm, thấm sâu vào bùn, nửa giờ sau thì hóa thành hư vô chẳng còn để lại tý dấu vết nào nữa.
Lâu Tình vừa thu đai lưng lại, vừa cao hứng nói với Úc Linh, “Tìm được rồi, người thi pháp ở đâu rồi”
Cao hứng xong thì kéo Úc Linh chạy, rõ ràng đã coi cô như đồng bạn của mình vậy.
“Có tiếng chuông ư?’ Thần sắc Giang Vũ Thành càng thêm ngạc nhiên hơn. Lúc này đã vào đêm khuya, dù trong thành thị cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu thì ở trong một nông trang thế này, con người đi du chơi cả ngày cũng mệt đã chìm vào giấc ngủ say, ít có hoạt động ở bên ngoài, toàn bộ thế giới đã trở nên vô cùng im ắng.
Vì thế hai tiếng chuông ngắn một dài này đột nhiên vang lên có vẻ vô cùng đột ngột. Cũng kỳ lạ Giống y như những kẻ bị mộng du dưới lầu này.
Dù là người thường không biết gì đi nữa thì cảnh thế này cũng biết quỷ dị thế nào. Thư ký Lý không kìm được nhìn tình hình dưới lầu, dưới ánh đèn đường sáng rõ soi rõ cảnh người ở phía trước, thấy rõ bộ dạng du hồn của những kẻ đó mà thấy run lên.
“Bọn họ bị sao thế?’ Úc Linh theo thói quen giữ chặt lấy Hề Từ, cảm giác được hơi thở của anh lại thấy yên tâm rất nhiều.
Hề Từ cau mày bảo, “Là loại thuật pháp tà ác sinh mộng, lợi dụng con người mộng du gây ra một ít chuyện xấu” Thây cả ba mặt đều tò mò nhìn mình, thì đành nói, ‘Bất giác không thể nói rõ được, để tôi đi tới xem sao”
Anh đã cảm giác được dị thường trong không khí, còn có loài yêu trong núi rừng này bắt đầu rục rịch, có rất nhiều loại yêu vật xấu sí ẩn giấu kỹ chuẩn bị đốc toàn lực lượng xuất hiện.
“Chúng ta đây đi thôi” Giang Vũ Thành sửa lại quần áo. Thư ký Lý, (Ông chủ, đây là chuyện con người không dây vào được, ông đừng quá kích động)
“Ba, ba đợi ở trong này đi ạ” Úc Linh mở miệng nói, “Con và Hề Từ đi đến đó là được”
Tốt xấu gì cô cũng có thân thủ, còn tốt hơn so với người cha của cô luôn ngồi trấn công ty nhiều, lại đã từng trải qua mấy chuyện quỷ dị thần bí, tuy trong lòng vẫn thấy sợ, nhưng đã quen với tình hình vậy, nên để cô ngồi đợi không làm gì cũng hơi khó.
“Không được!” Giang Vũ Thành phản đối, tình hình bên ngoài không rõ làm sao dám cho con gái rượu đi mạo hiểm chứ? Một người đàn ông trốn tránh thì còn nói được gì đây?
Hề Từ mở miệng nói, ‘Cha vợ à, bên ngoài hơi nguy hiểm đó ạ”
“Vì vậy ba cần phải đợi” Úc Linh nói khẳng định, sau đó cô bẻ bẻ các đốt ngón tay, phát ra tiếng lạch cạch, nói, ‘Nếu không đánh cho ba ngất đi đó”
Giang Vũ Thành, “…. Đợi lúc ba tỉnh lại vẫn sẽ đi”
Thư ký Lý, “…. Đại tiểu thư à, tôi không coi được ông ấy đâu”
Thấy bộ dạng khổ sở của thư ký Lý, Úc Linh nói đầy thông cảm, “Vậy thì đành để tôi trông vậy”
Thư ký Lý, ( Cầu trời đại tiểu thư cho ông ấy đi đi, đừng có giữ lại làm gì nữa!)
Cuối cùng vẫn là Hề Từ lên tiếng, “Cùng đi đi”
Hai cha con đồng thời đáp lại, không tiếp tục phản đối nữa, bên ngoài có rất nhiều thiên sư, vậy là đủ rồi.
Thư ký Lý, “…”
Nghe thấy họ muốn đi ra ngoài, tinh thần Husky lập tức hưng phấn, kêu ngao ô một tiếng.
Úc Linh nói với nó luôn, “Nhị Hắc cũng đi cùng đi, thời điểm mấu chốt nhớ rõ lấy máu”
Nhị Hắc, “…..”
Cả bốn người một chó đơn giản chuẩn bị rồi rời phòng.
Lúc xuống đến lầu dưới, Hề Từ nghĩ ra cái gì, nói với hai người Giang Vũ Thành, ‘Đại Mễ đưa bùa cho các người, nhất định phải mang theo bên cạnh cho tốt đó’
Giang Vũ Thành và thư ký Lý theo bản năng bóp nhẹ túi đựng bùa bên hông được bọn họ tùy tiện nhét vào, nhìn anh chằm chằm nghiêm túc, tự nhiên gật đầu.
Vẻ mặt Giang Vũ Thành tò mò hỏi, “Bùa này có thể trừ tà được sao? Ngoài trừ tà ra còn có tác dụng khác không? Như tối qua thấy hai con quỷ cái kia đó, loại bùa này có thể đối phó được không?”
Thư ký Lý bưng kính mắt vẻ mặt đầy chờ đợi nhìn Hề Từ.
“Đây chỉ là bùa trừ tà đơn giản, đừng có phóng đại tác dụng của nó lên” Hề Từ vừa kéo úc Linh xuống lầu vừa dặn dò, ‘Tiếng chuông bên ngoài chắc các ngài hẳn nghe được rồi đó, nếu không có Đại Mễ thì hiện giờ các người đã giống y chang những người đó, đang ngủ thì bị triệu hồi ra đi rồi”
Hai người đàn ông lớn tuổi bất giác chấn động, vội vàng nắm chặt lá bùa trong túi.
Đặc biệt sau khi ra khỏi cửa, nhìn thấy những người đi trên đường đại đa số đều mặc bộ ngủ, còn có cả nhân viên phục vụ trong nông trang, có bảo vệ…. vẫn đang nhắm tịt mắt bước đi, cảnh này thoạt nhìn trông vô cùng kinh khủng, nên tự dưng không dám ném bùa đi, nghĩ tới nếu không bọn họ cũng trở thành thành viên trong nhóm người thế này, áp lực trong lòng phóng đại tới cực hạn….
Bất giác thấy cảm kích với Mễ Thiên Sư, trước tiên đã đưa bùa cho họ. Hề Từ kéo Úc Linh đi về phía trước, thường thường cứ tránh những người mộng du ra.
Giang Vũ Thành và thư ký Lý theo bản năng đi theo anh, cũng bắt chước anh tránh những kẻ đó. Dù có là người ngốc to gan chăng nữa, thì trong tình hình như thế, đoán chắc cũng không dám đi động tùy tiện.
Tuy thư ký Lý đã khắc chế bản thân đừng có nhìn loạn, không hổ là một thư ký, có trí nhớ thật quá tốt, cứ tùy tiện liếc bừa một cái, đã ngắm thấy mấy gương mặt quen thuộc, nói nhỏ, “Ông chủ, là Chu tiểu thư và bạn của cô ấy”
Lúc sáng họ đi hái hoa quả, bất ngờ gặp Chu tiểu thư và một đống bạn của cô ta ở vườn cây ăn quả, những người này đều là những quyền quý hào môn ở S thị, ngoài chuyện hợp tác làm ăn ra, thì còn có một số ít trường hợp đã từng gặp, từng hợp tác với Giang thị.
Giang Vũ Thành theo lời anh ta nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Chu tiểu thư mặc đồ ngủ, tóc dài rối tung đang nhắm tịt mắt chậm rãi đi qua, dưới ngọn đèn đường trông thật sự giống như nữ quỷ vậy, hơi híp mắt lại rồi quay đầu đi mất.
Tiếp đó ông nhìn thấy Hề Từ đang kéo tay con gái mình bình tĩnh đi đằng trước, trong lòng Giang Vũ Thành lại thấy hơi hoài nghi, sao Úc Linh lại không bị tiếng chuông làm ảnh hưởng nhỉ? Chẳng nhẽ trên người nó đã sớm đeo bùa rồi, hay là liên quan đến chuyện từ nhỏ con bé đã nhìn thấy quỷ thần chăng?
Lúc này giọng Hề Từ truyền đến, “Tình hình hiện giờ của họ chẳng khác là mộng du lắm, các người trăm ngàn lần đừng có đánh thức họ, nếu đánh thức họ thì họ sẽ bị mất mạng ngay lập tức đó”
Giang Vũ Thành và thư ký Lý nghe vậy vội vã chạy tránh đi, cũng không muốn mình gây ra lỗi mà hại chết người.
Hiện giờ đang là tháng 7, đúng là mùa hè Bắc bán cầu, thời tiết buổi tối nóng, vì thế có nhiều người tới đây nghỉ dưỡng cũng rất nhiều, họ đi đã lâu rồi mới tránh được cả đám người mộng du này.
Lúc tách khỏi đám người bị mộng du ra, Hề Từ sai Nhị Hắc một tiếng, đột ngột kéo úc Linh chạy về phía trước.
Giang Vũ Thành, thư ký Lý, Nhị Hắc chạy vội đuổi theo, chỉ là dù Hề Từ đã khống chế tốc độ, Giang Vũ Thành và thư ký Lý vẫn bị tụt lại đằng sau một đoạn, thở phì phò, nhìn con chó Husky như chó điên kia chạy đuổi sát theo, thư ký Lý bất giác thấy hôm mộ động vật bốn chân quá, chỉ là chạy trốn còn nhanh hơn cả hai chân đây này.
Đèn đường ảm đạm, Giang Vũ Thành và thư ký Lý lập tức đuổi mà không kịp, cả hai thở hồng hộc, đành dừng lại.
Sau khi thở đều một lúc, Giang Vũ Thành nhìn con đường đằng trước, cả một đám tối om, không rõ bọn chúng đã chạy đâu mất. Chung quanh ngoài đèn đường ảm đạm ra thì không còn ai, cũng không nhìn thấy bóng con quỷ nào, chỉ có tiếng gió thổi sàn sạt qua, im lặng đến đáng sợ.
May mắn ngoài họ ra còn có một con Husky uy phong lẫm liệt đi theo nữa, Nhị Hắc được Hề Từ ra lệnh đi theo sát bên cạnh Giang Vũ Thành, vì thế tuy có vẻ rất vui sướng nhưng vẫn không rời mà đi cạnh họ.
Đột nhiên Nhị Hắc ngước lên, cất tiếng sủa về phía chỗ tối đen, cong người lại, nh] sắp tấn công vậy.
Giang Vũ Thành và thư ký Lý nhanh chóng chụm vào, cảnh giác nhìn về chỗ tối.
Rất nhanh, thân thể Nhị Hắc cong lên như một cung tên, bật xông về phía trước, cả người chìm hẳn vào trong bóng tối mà đèn đường không rọi tới, thường phát ra từng tiếng gầm gừ hung ác.
Thư ký Lý và Giang Vũ Thành hoàn toàn không nhìn thấy rõ cái gì ở đó, hai người đàn ông đành căng mắt nhìn, trong tay nắm chặt lấy bùa vàng, không biết nên làm gì bây giờ.
Cũng may trong tay bọn họ nắm chặt lá bùa vàng đó, nên yêu vật xấu xí ngu ngốc trong bóng tối mới không dám tiến đến.
Bên đó, Hề Từ và Úc Linh ước chừng đã đi xuyên qua một nửa địa bàn nông trang, đi vào chính ngôi nhà gỗ ở giữa sườn núi.
ở đây tương tự không có đèn đường, cách đó không xa loáng thoáng có tiếng đánh nhau.
“Hề lão đại!” Một giọng nói cất lên.
Ngay sau đó Úc Linh cảm giác được có một người cách đó không xa, tuy nhìn không rõ cho lắm nhưng nghe tiếng thì biết đó là Mễ Thiên Sư.
Hề Từ cũng không nhiều lời, húc đầu lên tường, ‘Yêu vật trên núi này đã bị kinh động’
“Đúng vậy! Chúng ta thất sách rồi” Mễ Thiên Sư hạ giọng, cười khổ nói, ‘Hề lão đại này, người nấp trong bóng tối ra tay, tổng cộng có tới 5 tên, bọn chúng đang triệu hồi một ít thứ đáng ghét nào đó, Tả Dật lúc trước cùng bọn chúng đấu pháp bị thương, mục tiêu của chúng chính là quỷ mộ. Hiện giờ chúng ta cố sức bám chặt lấy chúng. Hề lão đại, yêu vật thì đành kính nhờ ngài vậy”
Ý tứ Hề Từ không rõ lên tiếng, tiếp đó Mễ Thiên Sư lại chạy, nhanh chóng mang theo một người tới.
Dưới ánh đèn pin sáng run rẩy, phát hiện ra người được Mễ Thiên Sư kéo tới là Lâu Tình.
Lâu Tình vừa tới, lên tiếng, ‘Hề Triển Vương, ngài yên tâm đi, ở đây cứ giao cho chúng tpooi” Sau đó cô nàng liếc mắt nhìn úc Linh một cái, nói, “Tôi sẽ chiếu cố tốt cho cô ấy”
Hề Từ đột nhiên thả lỏng tay cô ra, lại chợt nghe phía Lâu Tình có tiếng thở dốc thống khổ, Hề Từ nói, ‘Hy vọng Lâu tiểu thư nói được thì làm được, tôi đi trước”
Úc Linh vội nắm lấy anh, “Hề Từ!”
Hề Từ bế cô lên, cất giọng dịu dàng như tiếng nức nở trong đêm, thật mê người, “Úc Linh à, anh đi rồi sẽ trở lại ngay, không sao đâu’
Úc Linh cảm giác được người cỏ anh nắm trong tay, trong đầu thấy hơi yên tâm.
Hề Từ nhanh chóng cùng Mễ Thiên Sư đi mất, Lâu Tình cầm đèn pin trong tay, đứng một bên nhìn cô, trong bóng đêm, ánh mắt của cô nàng vô cùng sáng, cứ như những vì sao vậy.
“Đi thôi” Úc Linh nói, cũng không nhiều lời.
Tiếng Lâu Tình thánh thót cất lên, chỉ về phía ngọn đèn cùng hướng cô nàng, nói, ‘Giang tiểu thư lúc trước hẳn là nhìn thấy tình hình ở trên đường rồi chứ? Đó là sinh ra khu mộng, một loại thủ đoạn xấu, do một con chuột nấp trong tối theo túng tất cả, hiện giờ tôi muốn đi xử lý nó”
Nói xong, cô nàng hơi nhíu mày, người bọn họ quá ít, không đủ sử dụng, vì thế không thể không xin Hề Triển Vương giúp. Vì thế cô ta chỉ đành hứa hẹn bảo vệ thật tốt vị đại tiểu thư này bên người, trong lòng bất giác thấy mất hứng.
Úc Linh thản nhiên đáp, ‘Lâu tiểu thư có việc xin cứ đi đi, tôi sẽ không cản”
Lâu Tình cũng không thể nào tin tưởng, song vẫn lên tiếng, rồi cùng Úc Linh đi.
Có nơi có đèn còn an toàn hơn những chỗ không có, những người bị triệu hồi đến đám yêu vật và quỷ vật đều theo bản năng bài xích ánh sáng, dĩ nhiên cũng sẽ đến những chỗ không có ánh sáng. Úc Linh nhìn mấy thứ từ trong bóng tối tìm hiểu thì hơn một nửa là yêu vật dữ tợn, nhưng rất nhanh chóng lại lùi lại trong tối.
Đối với yêu vật lui lại đó, Úc Linh không để ý tới, sảng khoái bước chân đi đằng trước, nhưng cô vẫn xem nhẹ lực hấp dẫn của mình đối với đám yêu ma quỷ quái kia.
Đột nhiên Lâu Tình kêu một tiếng cẩn thận, tiện tay quăng một lá bùa ra, lá bùa lướt sát những yêu vật mèo to nhỏ, yêu vật đó thò tay ra trước mặt úc Linh.
“Giang tiểu thư, tránh ra..”
Úc Linh bước lảo đảo, nắm đoản kiếm Đào Mộc trong tay, hung hăng hua về trước, thên thể yêu vật đó bị đoản kiếm Đào Mộc xoẹt qua, phát ra tiếng kêu thê lương, ngã xuống mặt đất, mất đi sức chiến đấu.
Giải quyết xong con yêu vật đó, cô cúi thấp người tránh một con yêu vật hơi lớn chút tấn công bên trái, cũng tương tự hua kiếm chuẩn xác tới, đồng thời nhảy vọt lên trong nháy mắt, đâm một nhát tới con yêu vật kia.
Chuyện đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, phản ứng của Lâu Tình theo bản năng dù nhanh, nhưng cũng chỉ vì chiếu cố thôi, đợi lúc cô nàng vung lá bùa ra tiêu diệt yêu vật xong, ánh mắt nhìn về phía Úc Linh bất giác xen lẫn kinh ngạc, không còn là bộ dạng đại tiểu thư phế vật lúc trước nữa.
Vốn cứ tưởng đây là một đại tiểu thư hào môn yểu điệu, một người bình thường, ai ngờ lại thâm tàng bất lộ, giết yêu vật cứ như cắt rau hẹ vậy, vốn không phải là một người bình thường, người thường cũng không bình tĩnh đối mặt với những yêu vật như thế này. Đổi lại có thể khiến cho một con đại yêu thích một phụ nữ chắc chắn cũng không tầm thường.
Tiếp đó, Lâu Tình lại phát hiện ra Úc Linh không những không liên lụy tới cô ta mà ngược lại còn giúp đối phó với đám yêu vật ùn ùn kéo tới, thì đã thay đổi cái hoàn toàn mới với cô rồi.
Chạy đi một mạch, đi tới một nơi có địa thế cao, chung quanh có vô số yêu vật đang giương mắt hổ nhìn các cô chằm chằm.
Cả hai đối với tình huống đó đều rất bình tĩnh.
“Giang tiểu thư, phiền giúp tôi che giấu một chút” Lâu Tình nói xong, vừa tháo một đai lưng bên hông ra.
Đai lưng đó có màu đỏ, được trang trí làm đẹp bằng ít ngọc thạch vụn, rộng chưgnf 5 cm, dài chừng một thước. Lâu Tình vung nó lên, thắt lưng màu đỏ từ từ bay lên lơ lửng giữa không trung, dần hóa thành một màu đỏ bảy luồng, đi qua đâu thì cả thế giới ở đó biến thành đỏ thẫm, che lấp bầu trời, huyễn hóa thành một bộ càn không huyền ảo.
“Kiền, Không, Nguyên, Trận, tru phá!” Lâu Tình khẽ quát lên một tiếng, bàn tay trắng nõn chỉ thẳng một ngón lên trời, điểm vào Càn Khôn.
Đó là phương pháp dùng bàn tay trắng nõn của Lâu Gia điểm Càn Khôn.
Úc Linh vừa một bên đánh chết yêu vật chung quanh, vừa thoáng nhìn qua, tuy nhìn không hết, nhưng lúc bàn tay trắng nõn đó điểm Càn Khôn, trông rất thật, trong nháy mắt đó, cả thế giới tuyệt vời không thể tả, cứ giống như toàn bộ là Càn Khôn thiên địa vậy, dưới ngón tay ngọc đẹp đó lại hóa thành hư vô.
Đây là phương pháp kỳ diệu huyền ảo của thiên sư, chỉ thiên sư mới có. Nhưng mà thế giới chỉ trong nháy mắt lại khôi phục lại bình thường, vải đỏ hóa thành đai lưng quay trở về.
Yêu vật chung quanh đây bị một kích hóa thành một đống thịt bầy nhầy ghê tởm, thấm sâu vào bùn, nửa giờ sau thì hóa thành hư vô chẳng còn để lại tý dấu vết nào nữa.
Lâu Tình vừa thu đai lưng lại, vừa cao hứng nói với Úc Linh, “Tìm được rồi, người thi pháp ở đâu rồi”
Cao hứng xong thì kéo Úc Linh chạy, rõ ràng đã coi cô như đồng bạn của mình vậy.
/251
|