Editor: heisall
Ánh mắt của cô rơi vào trên cơ thể của người đàn ông bên cạnh Bùi Trọng, ồ, một người đàn ông rất đẹp trai! Vóc dáng không khác tên háo sắc cho lắm, không hổ là học thiết kế, gương mặt giống như được thiết kế ra, rất tinh xảo, còn trắng hơn so với tên háo sắc, lại rất lạnh lùng và thanh cao (trong sạch và cao thượng), nhưng dáng vẻ cũng rất nho nhã.
Dung Tư Lam khẽ cúi người chào: Giám đốc Thẩm, xin chào, tôi tên là Dung Tư Lam, là thư ký mới tới, mong được chỉ bảo nhiều hơn.
Ánh mắt của Thẩm Nhược Trần quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, sau đó nói: Nếu là thư ký, thì hãy đi theo Nguyệt Linh học hỏi thật tốt, còn nữa, quần áo cô đang mặc, tôi không muốn hàng vỉa hè xuất hiện ở trong phòng thiết kế của tôi.
Bùi Trọng nghe xong lời này lập tức đưa mắt ra hiệu với anh ta, kéo anh ta vào phòng làm việc.
Cậu nhóc, cậu muốn chết à! Sao lại nói chuyện với cô ấy như vậy? Cô ấy là do Tiêu trực tiếp bố trí xuống đấy! Quan hệ giữa ba người Bùi Trọng, Thẩm Nhược Trần và Doãn Tiêu Trác cũng coi như thân thiết, cho nên lời nói cũng có chút tùy tiện.
Thẩm Nhược Trần nhíu mày: Thôi đi, sao lại đặt cái bình hoa này ở chỗ tớ, sao không cho làm thư ký của anh ta?
Cô gái này không giống những người khác, hình như Tiêu đối với cô ấy có chút. . . . . . . Ừm? Bùi Trọng lộ ra một nụ cười ngầm.
Đối với Thẩm Nhược Trần mà nói, đây chính là tin tức bùng nổ: Không thể nào! Tớ cho là tên nhóc kia sẽ không bao giờ động lòng với phụ nữ nữa! Rất thú vị! Cô ấy có lai lịch như thế nào? Học vấn ra sao?
Tớ đã nói với cậu rồi, cô gái này không có gì cả, hơn nữa xem ra rất trong sáng, cho nên không nên làm khó người ta, còn nữa, hình như cô ấy không biết thân phận của Tiêu đâu, chớ có lộ ra! Bùi Trọng nhắc nhở anh ta.
Ừ, biết! Biết rồi! Dáng vẻ của Thẩm Nhược Trần giống như đang xem kịch vui.
Ngoài cửa, Dung Tư Lam cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, đây là bộ quần áo nghiêm chỉnh nhất của cô, còn có một cái váy xòe dùng để đi xem mắt nhưng đã sớm bị Doãn Tiêu Trác xé rách. . . . . .
Thư ký của Thẩm Nhược Trần là Lâm Nguyệt Linh, khinh miệt nhìn sang chiếc váy của cô, cố tình uốn éo người để khoe chiếc váy của mình.
Dung Tư Lam không muốn vừa bắt đầu đã bất hòa cùng đồng nghiệp, mặc dù rất không thích cô ta, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi: Chị là Nguyệt Linh sao? Cái gì tôi cũng chưa biết, mong chị chỉ bảo nhiều hơn!
Một câu “chị Nguyệt Linh” đã làm cho Lâm Nguyệt Linh không vui trong lòng, chẳng lẽ nhìn mình rất già sao? Buồn cười: Nếu như cái gì cũng không biết, thì trước hết nên học cách mặc quần áo! Ăn mặc giống như dân chạy nạn, tới công ty để tranh thủ sự đồng tình à!
Dung Tư Lam tức cười, chỉ chỗ ngồi bên cạnh cô ta: Tôi ngồi ở đó sao?
Lâm Nguyệt Linh liếc mắt: Chẳng lẽ cô muốn ngồi trong phòng Giám đốc sao?
Ha ha, cảm ơn! Chị Nguyệt Linh thật hài hước! Dung Tư Lam làm bộ nghe không hiểu sự giễu cợt trong lời nói của cô ta, lặp lại câu nói “chị Nguyệt Linh” một lần nữa, mặc dù cô cũng không biết những lời này có lực sát thương lớn đối với Lâm Nguyệt Linh.
Lâm Nguyệt Linh có giận thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, vừa đúng lúc Bùi Trọng đi ra ngoài từ phòng của giám đốc, nên cô ta cũng không tiện nói nhiều. Lại thấy Bùi Trọng đặc biệt đi tới bên cạnh Dung Tư Lam, nhỏ giọng dặn dò mấy câu gì đó, cuối cùng, còn cười nói, Dung Tư Lam có gì cần thì cứ trực tiếp tìm anh.
Chẳng lẽ giữa bọn họ có bí mật gì không thể cho người khác biết? Đầu của Lâm Nguyệt Linh vòng vo suy nghĩ.
Tan việc!
Tâm trạng của Dung Tư Lam rất tốt! Mặc dù có một chút không vui nho nhỏ, như cấp trên lạnh lùng, và đồng nghiệp quá dị, nhưng những điều này cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, đây là công việc tốt nhất từ trước tới nay của cô! Cô nhất định phải quý trọng!
Trời đã tối rồi, Dung Tư Lam vốn định đi mua quần áo, nhưng xem ra không đi được, tất cả đều tại Lâm Nguyệt Linh đó giao cho cô rất nhiều công việc. Không biết Đóa Nhi ở nhà như thế nào rồi! Hay là về nhà trước, cùng lắm thì đợi lát nữa gọi điện thoại nói Thanh Thanh ngày mai đi làm mang thêm một bộ quần áo.
Đến trước cửa nhà, cô theo thói quen nhìn vào bên trong, trong nhà vẫn là cảnh tối lửa tắt đèn, chẳng lẽ còn chưa trở lại? Cô nóng nảy, mở cửa ra hô to: Đóa Nhi! Đóa Nhi!
Bỗng nhiên, đèn bật sáng!
Tiếng nhạc vang lên, Đóa Nhi cùng Doãn Tiêu Trác phun pháo hoa giấy nhiều màu sắc về phía cô, Đóa Nhi còn lớn tiếng kêu: Chúc mẹ có việc làm mới, ngày càng có nhiều tiền thưởng! Tiền nhiều không đếm xuể!
Doãn Tiêu Trác cười to, dường như điều này làm lòng anh rất vui. . . . . .
Dung Tư Lam ngắm nhìn bốn phía, trong nhà quấn đầy bong bóng, trên bàn thức ăn đã sớm được làm xong, sâm banh đặt ở bên cạnh, còn có một bánh kem lớn.
Nước mắt của cô liền trào ra, đã rất lâu rồi cô chưa từng có loại cảm giác này, cảm giác ấm áp, giống như gia đình, lúc này mới thật sự giống như một gia đình. . . . . .
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ở công ty lớn, có vui vẻ không? Doãn Tiêu Trác rất tự nhiên khoác tay lên trên vai cô.
Giọng nói của anh dịu dàng càng làm lòng cô thêm ấm áp, cô nén nước mắt ra sức gật đầu.
Không thể tin được! Gà tây siêu cấp mạnh mẽ lại dễ dàng cảm động như vậy sao? Đến đây, khui rượu nào! Anh buồn cười nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, ôm lấy cô đi tới bên cạnh bàn ăn.
Lần này, anh vẫn gọi cô là gà tây, nhưng cô tuyệt đối không tức giận. . . . . .
Doãn Tiêu Trác mở sâm banh ra, Dung Tư Lam đột nhiên cảm thấy buồn, cuối cùng bọt biển cũng sẽ tan biến, thật vất vả cô mới có được một khoảng thời gian hạnh phúc, chẳng lẽ lại dễ dàng tan biến như vậy sao?
Ánh mắt của cô dừng lại ở nụ cười ngây ngốc của Doãn Tiêu Trác, người đàn ông này, làm cho cô vui vẻ, cũng làm cho cô tức giận, rốt cuộc anh là ai? Tại sao ông trời lại đưa anh đến bên cạnh cô. . . . . .
Đóa Nhi giơ ly rượu lên, cười lớn mời rượu: Chúc cha, mẹ luôn hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm, nhưng Đóa Nhi không thể uống rượu, xin mời cha mẹ cùng nhau thay mặt Đóa Nhi uống!
Đóa Nhi đứng ở trên ghế, giơ cái ly đến bên môi của Dung Tư Lam, nhìn cô nhấp một ngụm, sau đó lại đưa tới bên môi của Doãn Tiêu Trác, Doãn Tiêu Trác uống một hơi cạn sạch.
Đóa Nhi cười trộm, cô cũng không biết vĩnh kết đồng tâm là có ý gì, dù sao khi cô dâu chú rể kết hôn, mọi người đều nói với họ những lời này.
Lúc này, điện thoại của Doãn Tiêu Trác chợt vang lên, ông cụ lệnh cho anh phải chạy về nhà trong vòng mười phút, nghe giọng điệu thì hết sức không tốt. Doãn Tiêu Trác suy nghĩ một chút, quyết định về nhà.
Ánh mắt của cô rơi vào trên cơ thể của người đàn ông bên cạnh Bùi Trọng, ồ, một người đàn ông rất đẹp trai! Vóc dáng không khác tên háo sắc cho lắm, không hổ là học thiết kế, gương mặt giống như được thiết kế ra, rất tinh xảo, còn trắng hơn so với tên háo sắc, lại rất lạnh lùng và thanh cao (trong sạch và cao thượng), nhưng dáng vẻ cũng rất nho nhã.
Dung Tư Lam khẽ cúi người chào: Giám đốc Thẩm, xin chào, tôi tên là Dung Tư Lam, là thư ký mới tới, mong được chỉ bảo nhiều hơn.
Ánh mắt của Thẩm Nhược Trần quan sát cô một lượt từ đầu đến chân, sau đó nói: Nếu là thư ký, thì hãy đi theo Nguyệt Linh học hỏi thật tốt, còn nữa, quần áo cô đang mặc, tôi không muốn hàng vỉa hè xuất hiện ở trong phòng thiết kế của tôi.
Bùi Trọng nghe xong lời này lập tức đưa mắt ra hiệu với anh ta, kéo anh ta vào phòng làm việc.
Cậu nhóc, cậu muốn chết à! Sao lại nói chuyện với cô ấy như vậy? Cô ấy là do Tiêu trực tiếp bố trí xuống đấy! Quan hệ giữa ba người Bùi Trọng, Thẩm Nhược Trần và Doãn Tiêu Trác cũng coi như thân thiết, cho nên lời nói cũng có chút tùy tiện.
Thẩm Nhược Trần nhíu mày: Thôi đi, sao lại đặt cái bình hoa này ở chỗ tớ, sao không cho làm thư ký của anh ta?
Cô gái này không giống những người khác, hình như Tiêu đối với cô ấy có chút. . . . . . . Ừm? Bùi Trọng lộ ra một nụ cười ngầm.
Đối với Thẩm Nhược Trần mà nói, đây chính là tin tức bùng nổ: Không thể nào! Tớ cho là tên nhóc kia sẽ không bao giờ động lòng với phụ nữ nữa! Rất thú vị! Cô ấy có lai lịch như thế nào? Học vấn ra sao?
Tớ đã nói với cậu rồi, cô gái này không có gì cả, hơn nữa xem ra rất trong sáng, cho nên không nên làm khó người ta, còn nữa, hình như cô ấy không biết thân phận của Tiêu đâu, chớ có lộ ra! Bùi Trọng nhắc nhở anh ta.
Ừ, biết! Biết rồi! Dáng vẻ của Thẩm Nhược Trần giống như đang xem kịch vui.
Ngoài cửa, Dung Tư Lam cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, đây là bộ quần áo nghiêm chỉnh nhất của cô, còn có một cái váy xòe dùng để đi xem mắt nhưng đã sớm bị Doãn Tiêu Trác xé rách. . . . . .
Thư ký của Thẩm Nhược Trần là Lâm Nguyệt Linh, khinh miệt nhìn sang chiếc váy của cô, cố tình uốn éo người để khoe chiếc váy của mình.
Dung Tư Lam không muốn vừa bắt đầu đã bất hòa cùng đồng nghiệp, mặc dù rất không thích cô ta, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi: Chị là Nguyệt Linh sao? Cái gì tôi cũng chưa biết, mong chị chỉ bảo nhiều hơn!
Một câu “chị Nguyệt Linh” đã làm cho Lâm Nguyệt Linh không vui trong lòng, chẳng lẽ nhìn mình rất già sao? Buồn cười: Nếu như cái gì cũng không biết, thì trước hết nên học cách mặc quần áo! Ăn mặc giống như dân chạy nạn, tới công ty để tranh thủ sự đồng tình à!
Dung Tư Lam tức cười, chỉ chỗ ngồi bên cạnh cô ta: Tôi ngồi ở đó sao?
Lâm Nguyệt Linh liếc mắt: Chẳng lẽ cô muốn ngồi trong phòng Giám đốc sao?
Ha ha, cảm ơn! Chị Nguyệt Linh thật hài hước! Dung Tư Lam làm bộ nghe không hiểu sự giễu cợt trong lời nói của cô ta, lặp lại câu nói “chị Nguyệt Linh” một lần nữa, mặc dù cô cũng không biết những lời này có lực sát thương lớn đối với Lâm Nguyệt Linh.
Lâm Nguyệt Linh có giận thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, vừa đúng lúc Bùi Trọng đi ra ngoài từ phòng của giám đốc, nên cô ta cũng không tiện nói nhiều. Lại thấy Bùi Trọng đặc biệt đi tới bên cạnh Dung Tư Lam, nhỏ giọng dặn dò mấy câu gì đó, cuối cùng, còn cười nói, Dung Tư Lam có gì cần thì cứ trực tiếp tìm anh.
Chẳng lẽ giữa bọn họ có bí mật gì không thể cho người khác biết? Đầu của Lâm Nguyệt Linh vòng vo suy nghĩ.
Tan việc!
Tâm trạng của Dung Tư Lam rất tốt! Mặc dù có một chút không vui nho nhỏ, như cấp trên lạnh lùng, và đồng nghiệp quá dị, nhưng những điều này cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, đây là công việc tốt nhất từ trước tới nay của cô! Cô nhất định phải quý trọng!
Trời đã tối rồi, Dung Tư Lam vốn định đi mua quần áo, nhưng xem ra không đi được, tất cả đều tại Lâm Nguyệt Linh đó giao cho cô rất nhiều công việc. Không biết Đóa Nhi ở nhà như thế nào rồi! Hay là về nhà trước, cùng lắm thì đợi lát nữa gọi điện thoại nói Thanh Thanh ngày mai đi làm mang thêm một bộ quần áo.
Đến trước cửa nhà, cô theo thói quen nhìn vào bên trong, trong nhà vẫn là cảnh tối lửa tắt đèn, chẳng lẽ còn chưa trở lại? Cô nóng nảy, mở cửa ra hô to: Đóa Nhi! Đóa Nhi!
Bỗng nhiên, đèn bật sáng!
Tiếng nhạc vang lên, Đóa Nhi cùng Doãn Tiêu Trác phun pháo hoa giấy nhiều màu sắc về phía cô, Đóa Nhi còn lớn tiếng kêu: Chúc mẹ có việc làm mới, ngày càng có nhiều tiền thưởng! Tiền nhiều không đếm xuể!
Doãn Tiêu Trác cười to, dường như điều này làm lòng anh rất vui. . . . . .
Dung Tư Lam ngắm nhìn bốn phía, trong nhà quấn đầy bong bóng, trên bàn thức ăn đã sớm được làm xong, sâm banh đặt ở bên cạnh, còn có một bánh kem lớn.
Nước mắt của cô liền trào ra, đã rất lâu rồi cô chưa từng có loại cảm giác này, cảm giác ấm áp, giống như gia đình, lúc này mới thật sự giống như một gia đình. . . . . .
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ở công ty lớn, có vui vẻ không? Doãn Tiêu Trác rất tự nhiên khoác tay lên trên vai cô.
Giọng nói của anh dịu dàng càng làm lòng cô thêm ấm áp, cô nén nước mắt ra sức gật đầu.
Không thể tin được! Gà tây siêu cấp mạnh mẽ lại dễ dàng cảm động như vậy sao? Đến đây, khui rượu nào! Anh buồn cười nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, ôm lấy cô đi tới bên cạnh bàn ăn.
Lần này, anh vẫn gọi cô là gà tây, nhưng cô tuyệt đối không tức giận. . . . . .
Doãn Tiêu Trác mở sâm banh ra, Dung Tư Lam đột nhiên cảm thấy buồn, cuối cùng bọt biển cũng sẽ tan biến, thật vất vả cô mới có được một khoảng thời gian hạnh phúc, chẳng lẽ lại dễ dàng tan biến như vậy sao?
Ánh mắt của cô dừng lại ở nụ cười ngây ngốc của Doãn Tiêu Trác, người đàn ông này, làm cho cô vui vẻ, cũng làm cho cô tức giận, rốt cuộc anh là ai? Tại sao ông trời lại đưa anh đến bên cạnh cô. . . . . .
Đóa Nhi giơ ly rượu lên, cười lớn mời rượu: Chúc cha, mẹ luôn hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm, nhưng Đóa Nhi không thể uống rượu, xin mời cha mẹ cùng nhau thay mặt Đóa Nhi uống!
Đóa Nhi đứng ở trên ghế, giơ cái ly đến bên môi của Dung Tư Lam, nhìn cô nhấp một ngụm, sau đó lại đưa tới bên môi của Doãn Tiêu Trác, Doãn Tiêu Trác uống một hơi cạn sạch.
Đóa Nhi cười trộm, cô cũng không biết vĩnh kết đồng tâm là có ý gì, dù sao khi cô dâu chú rể kết hôn, mọi người đều nói với họ những lời này.
Lúc này, điện thoại của Doãn Tiêu Trác chợt vang lên, ông cụ lệnh cho anh phải chạy về nhà trong vòng mười phút, nghe giọng điệu thì hết sức không tốt. Doãn Tiêu Trác suy nghĩ một chút, quyết định về nhà.
/75
|