Khi anh đến nhà trẻ thì trời đã đen thui rồi, nhà trẻ yên lặng, đã không có bạn nhỏ nào.
Anh luống cuống, nếu Đóa Nhi xảy ra chuyện gì, Dung Tư Lam không mắng chết anh mới lạ!
Doãn Tiêu Trác tìm xung quanh bên cạnh nhà trẻ, vừa tìm vừa gọi to tên Đóa Nhi.
“Cha à!” Đôi tay nhỏ bé ôm lấy bắp đùi anh từ phía sau.
Anh xoay người một phát ôm lấy cô nhóc mập mạp như cục thịt kia, “Làm cha sốt ruột chết rồi, con đã chạy đi đâu!”
Đóa Nhi bĩu môi, mắt to đen nhánh chứa đầy nước mắt, “Con vẫn ngồi trong góc, tiểu Minh nói sẽ không có ai đến đón con, bởi vì con không có cha, nhưng mà con không tin, con nói con có cha, chỉ cần con thổi còi một cái, cha sẽ xuất hiện! Cậu ấy không tin con, còn nói cha không phải siêu nhân, sao có thể vừa nghe tiếng còi đã đến!”
Doãn Tiêu Trác dùng bàn tay to lau nước mắt cho bé, trong lòng ê ẩm, “Đóa Nhi ngốc, cha nhất định sẽ tới đón con!”
Đóa Nhi nín khóc mỉm cười, ôm cổ cha, hôn một cái lên mặt cha, “Cha của con chính là siêu nhân mà!”
Bé đong đưa hai chân, trượt xuống khỏi lòng anh, kéo tay anh đi đến bên cạnh một bé trai, mỗi câu mỗi chữ đều để nói cho bé trai đó biết, “Tiểu Minh! Cậu xem đi! Cha tớ chính là siêu nhân, tớ vừa thổi còi cha đã tới rồi!”
“Có gì hay ho chứ!” Bé trai nói xong lại yên lặng đi tới bên cạnh.
Đóa Nhi mở trừng hai mắt, như có điều suy nghĩ, “Kỳ quái, sao hôm nay cha tiểu Minh còn chưa đến đón vậy?”
“Được rồi Đóa Nhi, đừng quản nhiều như vậy, mẹ bị thương, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện!” Doãn Tiêu Trác ôm lấy Đóa Nhi lên xe.
Sau khi đến bệnh viện, y tá phòng phẫu thuật nói đã cấp cứu xong cho Dung Tư Lam, không nguy hiểm tính mạng, chỉ bị thương một chút ngoài da với sốc do hoảng sợ, đã tỉnh lại, đưa đi phòng bệnh.
Cuối cùng Doãn Tiêu Trác thở phào một cái, Đóa Nhi lo lắng hãi hùng suốt dọc đường, lại không dám lên tiếng, sợ càng làm cho Doãn Tiêu Trác thêm phiền, lúc này cuối cùng vùi khuôn mặt nhỏ vào trong ngực Doãn Tiêu Trác, nhẹ nhàng khóc, “Cha, vừa rồi Đóa Nhi sợ, sợ mẹ sẽ vứt bỏ Đóa Nhi rồi!”
“Ngoan! Đóa Nhi là đứa nhỏ hiểu biết nhất trên thế giới! Sao mẹ có thể cam lòng rời bỏ Đóa Nhi!” Doãn Tiêu Trác n ôm bé đi về phía phòng bệnh.
“Vậy cha cũng sẽ không rời khỏi Đóa Nhi phải không?” Khóe môi Đóa Nhi còn hơi run, khóe mắt đọng lệ, bên môi lại treo nụ cười tinh ranh.
“Đương nhiên!” Doãn Tiêu Trác không chút do dự trả lời, nhưng lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, sửng sốt trong nháy mắt.
Trong phòng bệnh, Kham Thanh Dư đang ngồi bên giường gọt táo, Dung Tư Lam dựa nghiêng vào đầu giường, cười cười nói nói với Kham Thanh Dư.
“Đóa Nhi!” Dung Tư Lam trông thấy Đóa Nhi rất vui mừng lẫn ngạc nhiên, “Sao con lại đến đây?”
“Em còn nhớ Đóa Nhi sao?” Doãn Tiêu Trác buông Đóa Nhi ra, lạnh lùng thốt lên.
Lúc này Dung Tư Lam mới chú ý sắc trời bên ngoài đã tối, “Hả, mẹ quên đón con, cũng may! Cũng may!”
“Còn may cái gì?! Người phụ nữ như heo kia! Ai cho em đi công trường làm lao động chân tay?! Trong mắt em ngoại trừ tiền ra sẽ không có thứ khác? Vì tiền bán rẻ tiếng cười cũng được?” Anh nhất định đã váng đầu rồi, mới có thể nói ra lời như vậy, chỉ có điều, anh thật sự tức giận, tức giận khi nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác!
Không khí cứng lại trong nháy mắt, Dung Tư Lam ngơ ngác nhìn người đàn ông này, hốc mắt đỏ ửng, thì ra trong lòng anh cô lại là người phụ nữ vì tiền có thể bán đi tất cả.
Đôi môi khẽ run, “Đúng, tôi yêu tiền, vì tiền cái gì cũng có thể làm! Mời anh tới tìm tiểu thư có tiền của anh đi, cô ấy không thiếu tiền, cô ấy cao thượng!”
Doãn Tiêu Trác biết mình nói sai, nhưng đời này anh chưa bao giờ có thói quen nói xin lỗi, nhìn Kham Thanh Dư luôn ngồi bên cạnh Dung Tư Lam, anh ôm lấy Đóa Nhi, “Xem ra tôi ở đây là dư thừa, tôi vẫn nên đi thôi!”
“Buông Đóa Nhi ra!” Dung Tư Lam gào to theo bóng lưng anh.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng lại đi ra phòng bệnh, thầm nghĩ trong lòng, người phụ nữ này, chẳng lẽ cô cho rằng mình bị thương còn có thể chăm sóc đứa nhỏ sao?
Trong phòng bệnh, Dung Tư Lam khổ sở, nước mắt uất ức chảy ròng ròng theo khuôn mặt.
“Tư Lam, đừng khóc!” Kham Thanh Dư đưa cho cô một tờ khăn giấy. Dung Tư Lam trước mắt để cho anh đau lòng, một cô gái yếu đuối đi công trường làm lao động chân tay, dầm mưa dãi nắng là chuyện không dễ dàng cỡ nào, rốt cuộc cô có gánh nặng như thế nào, mới khiến cho cô bất chấp tất cả đi kiếm tiền?
Dung Tư Lam dùng khăn giấy lau sạch nước mắt bên quai hàm, nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều, lau sao cũng không hết.
“Anh Kham, em thật sự vô sỉ như anh ấy nói sao?”
“Không có!” Kham Thanh Dư vội vàng chối bỏ, “Trong lòng anh, em là người phụ nữ giỏi giang, thuần khiết nhất. Nhưng mà, em sống quá khổ.”
Nhận được khẳng định của Kham Thanh Dư, Dung Tư Lam khóc đến càng đau lòng, “Anh Kham, em thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi quá thật sự quá mệt mỏi... Anh biết vì sao em phải liều mạng kiếm tiền không? Bởi vì Đóa Nhi có bệnh, em muốn trị bệnh cho con bé!”
Kham Thanh Dư kinh ngạc, đứa nhỏ hoạt bát khỏe mạnh như vậy nhìn không giống như có bệnh! “Con bé bị bệnh gì? Rất nghiêm trọng sao?” Anh nghĩ mình là bác sỹ bệnh viện này, có lẽ có thể giúp cô.
Dung Tư Lam ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng không nói Đóa Nhi bị bệnh gì.
Đóa Nhi cũng không biết mình bị bệnh như vậy, vẫn luôn không buồn không lo, mà cô cũng chưa bao giờ nhắc tới bệnh tình của Đóa Nhi với người khác, ở trong mắt cô, Đóa Nhi là đứa nhỏ mạnh khỏe nhất thế giới, nếu như không phải hàng tháng đến bệnh viện điều trị định kỳ, cô hoàn toàn sẽ quên Đóa Nhi không giống như đứa nhỏ của người khác!
Kham Thanh Dư cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nhẹ nhàng kéo tay cô, “Tư Lam, thật ra... Em có thể tìm người giúp em. Ví dụ như... Anh ta là gì của em?”
Anh vốn định nói ví dụ như chính anh, nhưng cuối cùng không mở miệng được, anh còn chưa xác định được Dung Tư Lam và người đàn ông vừa rồi có có quan hệ gì hay không.
“Ai?” Dung Tư Lam hỏi, nhưng lập tức hiểu ra, “Anh nói người vừa mang Đóa Nhi đi? Anh ta chỉ là một người bạn bình thường, không, ngay cả bạn cũng chưa đủ trình độ! Chưa từng thấy người đàn ông nào kém như vậy! Không có phong độ, không có bản lĩnh! Nếu không phải quan hệ giữa anh ta và Đóa Nhi không tệ, em vốn không để cho anh ta vào cửa!”
/75
|