Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, không ngờ Hàn Đông chẳng nể mặt như thế, điều này đúng là biểu hiện kém.
Vũ Kiến cười lạnh, hắn nâng ly rượu nhấp một ngụm rồi nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không nên làm khó chủ tịch Tiểu Hàn.
Sau đó Hàn Đông dễ thở hơn khá nhiều, ngoài Chu Ngọc Vinh ngẫu nhiên cụng ly với hắn thì những người khác căn bản không quan tâm, nhìn thì giống như thật sự thông cảm cho hắn, nhưng hắn hiểu, rõ ràng vì một câu nói của Vũ Kiến mà mọi người cố ý không quan tâm đến mình.
Sau khi cơm nước xong thì ai về nhà nấy, ngoài Hàn Đông và Chu Ngọc Vinh còn độc thân và ở lại trong ký túc xá thị trấn Triệu Hoa, những người còn lại đều về nhà mình.
Chu Ngọc Vinh đi trên con đường quạnh quẽ, hắn nói:
- Chủ tịch Hàn, anh thật sự đã không nể mặt bí thư Vũ rồi.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng:
- Cũng không cần nể mặt kẻ khác, tôi chỉ làm ra chút phản ứng thích hợp mà thôi, hơn nữa tôi nếu uống nhiều thi tối nay sợ rằng sẽ không thể tự đi về, ngày mai cũng khó công tác, như vậy không phải chịu khổ thì là gì?
- Chủ tịch Hàn nói đúng, nhưng tôi cảm thấy anh vừa đến làm cứng nhắc như vậy cũng không nên.
- Tôi biết bí thư Chu muốn tốt với tôi, nhưng bệnh nặng phải cho uống thuốc mạnh, nếu không cứ tiếp tục tình huống này, tôi sao có thể mở ra cục diện cho riêng mình?
Hàn Đông cũng không muốn làm khó mối quan hệ với Chu Ngọc Vinh, dù sao đối phương cũng là người trợ lực cho mình, vì vậy hắn hạ giọng, chân thàn nói:
- Bí thư Chu, chúng ta đều đến để làm chút hiện thực, sau này cần phải hợp sức cộng tác mới được.
Chu Ngọc Vinh cười nói:
- Đó là đương nhiên.
Một buổi chiều tháng hai năm 1992, thành phố Vinh Châu tổ chức đại hội cán bộ toàn thành phố.
Trên hội nghị, thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức Vương Dược Tiến truyền đạt văn kiện tương quan của tỉnh ủy, Đinh Vi Dân là bí thư thị ủy Vinh Châu, đồng thời tỉnh ủy còn tiến hành điều chỉnh ban ngành thành phố Vinh Châu.
Ngày ba tháng hai, trước tết một ngày, bí thư thị ủy Đinh Vi Dân xuống huyện Phú Nghĩa ngheo báo cáo công tác, Đinh Vi Dân lại phát biểu với nội dung "Nắm bắt kỳ ngộ, gia tăng cải cách, toàn diện đẩy mạnh xây dựng kinh tế".
Lúc dùng cơm trưa, Đinh Vi Dân ngồi bên cạnh Hoàng Văn Vận:
- Đồng chí Hàn Đông còn công tác ở cục thống kê không?
Hoàng Văn Vận có chút ngây người, hắn nói:
- Bí thư Đinh, không còn công tác ở cục thống kê, bây giờ là thay mặt chủ tịch thị trấn Triệu Hoa.
- Như vậy à, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy một chút.
Đinh Vi Dân có chút thất vọng:
- Cũng tốt, nên cho xuống cơ sở rèn luyện.
Hoàng Văn Vận thử thăm dò:
- Bí thư Đinh, nếu không tôi thông báo cho Hàn Đông, nửa giờ sau sẽ về đến nơi.
Đinh Vi Dân khoát tay nói:
- Thôi khỏi, các anh sắp xếp như vậy đã là rất tốt, cần phải gia tăng bồi dưỡng các đồng chí có trình độ lý luận cao, thích hợp cho thêm trọng trách, cũng có lợi cho vấn đề bồi dưỡng cán bộ.
Thật ra Đinh Vi Dân rất muốn gặp Hàn Đông và tuyển làm thư ký của mình, nhưng huyện Phú Nghĩa đã sắp xếp cho tên kia xuống cơ sở, điều này rất có lợi.
Hoàng Văn Vận gật đầu nói:
- Chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ chỉ thị của bí thư.
Hàn Đông tất nhiên không biết những chuyện này, bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ về một điều, phải làm sao để đổi hiện trạng vào lúc này. Nếu muốn làm ra thành tích thì hắn không chỉ thuận theo mối quan hệ nhân sự, còn tìm được cửa đột phá ở thị trấn Triệu Hoa. Dựa theo tình huống trong nước, một quan viên có khả năng hay không thì chủ yếu xét thành tích, mà thành tích thì được thể hiện ở phương diện kinh tế.
Vì vừa nhận chức ở thị trấn Triệu Hoa, lại gặp ngay ngày tết, vì vậy Hàn Đông tạm thời bất động, trước tiên làm rõ tình hình rồi nói sau.
Khối chính quyền thị trấn có bốn vị phó chủ tịch, theo thứ tự là Cam Vĩ Lâm, Mưu Kỳ Tiên, Lâm Phương Tri, Tằng Quốc Dương. Hàn Đông đã gặp mặt bọn họ, nhưng hắn cảm thấy bọn họ hoặc là tiêu cực, hoặc cẩn trọng, dù sao cũng đứng vào thế đối lập hoặc muốn nhìn kịch hay mà thôi.
Chiều 3/2, Vũ Kiến triệu tập hội nghị đảng ủy, chủ yếu là làm ra những sắp xếp với công tác ngày tết, xác định trực ban, sau đó tất cả nhân viên công tác đảng ủy chính quyền sẽ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Vì có nguyên nhân lần trước nên cũng không ai mời rượu Hàn Đông, ngược lại những nhân viên công tác bình thường mời rượu thì Hàn Đông chỉ nhấp môi mà thôi.
Thật ra Hàn Đông cũng muốn hòa mình uống rượu với mọi người, tửu lượng tốt sẽ có chỗ tốt của nó, nhưng hắn là kẻ trời sinh uống được vài ly mà thôi, cũng không có cách nào khác.
Ngày 4/2, là ngày mùng một, Hàn Đông là thay mặt chủ tịch thị trấn, buổi sáng hắn đến chúc tết các ban ngành tương quan, sau đó ngồi lên chiếc xe tồi tàn của thị trấn chạy về huyện Phú Nghĩa.
Tiếu Anh Hà và một nhân viên công tác cùng ngồi trên xe, các nàng dựa theo sắp xếp thông nhất của thị trấn mà đến chúc tết các vị lãnh đạo huyện.
Trên đường đi Tiếu Anh Hà cũng không phải không nói gì với Hàn Đông, ngược lại còn phát huy đầy đủ bản năng buôn chuyện, hỏi hắn ở đâu, có đối tượng chưa, có cần giới thiệu không.
Hàn Đông thật ra cũng không có lời nào muốn nói với Tiếu Anh Hà, người phụ nữ này có thể tiến vào vị trí chủ nhiệm đảng ủy chính quyền thị trấn, chắc chắn có quan hệ rất tốt với Vũ Kiến. Hơn nữa tuy hắn chưa đến được vài ngày nhưng cũng nghe được vài tin đồn về Vũ Kiến, vì không có lửa thì sao có khói, chỉ sợ đó là sự thật.
Tiếu Anh Hà nghe thấy tiếng chuông máy nhắn tin vang lên, nàng cười ha hả nói:
- Chủ tịch Hà xem ra rất bận rộn.
Hàn Đông cười cười:
- Năm hết tết đến, bạn bè đều phải chúc nhau vài lời chứ?
Đến huyện Phú Nghĩa đã là mười hai giờ trưa, Yến Lâm đã nhắn cho Hàn Đông ba lượt, nói là bữa cơm đoàn viên đã nguội, sao còn chưa tới? Vì trước đó đã đồng ý, Hàn Đông cũng không chối, quyết định về nhà Yến Lâm ăn mừng năm mới.
Từ xa thấy Yến Lâm mặc áo lông trắng, đứng trước cửa, cổ quấn khăn hồng.
- Anh Đông, làm lãnh đạo thì bận rộn nhỉ?
Khi thấy Hàn Đông thì Yến Lâm quệt miệng nói.
Hàn Đông cười ha hả, hắn đưa chiếc máy nhắn tin lên nói:
- Em và dì Vương chờ một chút, anh đi gọi điện thoại cái đã.
Hàn Đông nói xong thì nhanh chóng chạy vào trong khu ký túc xá cục lương thực, Yến Lâm càng vểnh miệng lên cao, nàng giậm chân xoay người về nhà giúp mẹ.
Sau khi Hàn Đông quay về ký túc xá thì liên tiếp gọi đi nhiều cuộc điện thoại, gọi cho người nhà, cô, còn có tư lệnh phân khu Lý Đại Dũng, còn điện thoại cho cả Chu Chính.
Sau khi nói chuyện điện thoại nửa giờ thì Hàn Đông mới ra cửa, hắn thấy Yến Lâm chạy đến, miệng nhỏ vểnh lên, khi thấy Hàn Đông mở cửa thì dừng lại đưa mắt nhìn.
Vũ Kiến cười lạnh, hắn nâng ly rượu nhấp một ngụm rồi nói:
- Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không nên làm khó chủ tịch Tiểu Hàn.
Sau đó Hàn Đông dễ thở hơn khá nhiều, ngoài Chu Ngọc Vinh ngẫu nhiên cụng ly với hắn thì những người khác căn bản không quan tâm, nhìn thì giống như thật sự thông cảm cho hắn, nhưng hắn hiểu, rõ ràng vì một câu nói của Vũ Kiến mà mọi người cố ý không quan tâm đến mình.
Sau khi cơm nước xong thì ai về nhà nấy, ngoài Hàn Đông và Chu Ngọc Vinh còn độc thân và ở lại trong ký túc xá thị trấn Triệu Hoa, những người còn lại đều về nhà mình.
Chu Ngọc Vinh đi trên con đường quạnh quẽ, hắn nói:
- Chủ tịch Hàn, anh thật sự đã không nể mặt bí thư Vũ rồi.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng:
- Cũng không cần nể mặt kẻ khác, tôi chỉ làm ra chút phản ứng thích hợp mà thôi, hơn nữa tôi nếu uống nhiều thi tối nay sợ rằng sẽ không thể tự đi về, ngày mai cũng khó công tác, như vậy không phải chịu khổ thì là gì?
- Chủ tịch Hàn nói đúng, nhưng tôi cảm thấy anh vừa đến làm cứng nhắc như vậy cũng không nên.
- Tôi biết bí thư Chu muốn tốt với tôi, nhưng bệnh nặng phải cho uống thuốc mạnh, nếu không cứ tiếp tục tình huống này, tôi sao có thể mở ra cục diện cho riêng mình?
Hàn Đông cũng không muốn làm khó mối quan hệ với Chu Ngọc Vinh, dù sao đối phương cũng là người trợ lực cho mình, vì vậy hắn hạ giọng, chân thàn nói:
- Bí thư Chu, chúng ta đều đến để làm chút hiện thực, sau này cần phải hợp sức cộng tác mới được.
Chu Ngọc Vinh cười nói:
- Đó là đương nhiên.
Một buổi chiều tháng hai năm 1992, thành phố Vinh Châu tổ chức đại hội cán bộ toàn thành phố.
Trên hội nghị, thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức Vương Dược Tiến truyền đạt văn kiện tương quan của tỉnh ủy, Đinh Vi Dân là bí thư thị ủy Vinh Châu, đồng thời tỉnh ủy còn tiến hành điều chỉnh ban ngành thành phố Vinh Châu.
Ngày ba tháng hai, trước tết một ngày, bí thư thị ủy Đinh Vi Dân xuống huyện Phú Nghĩa ngheo báo cáo công tác, Đinh Vi Dân lại phát biểu với nội dung "Nắm bắt kỳ ngộ, gia tăng cải cách, toàn diện đẩy mạnh xây dựng kinh tế".
Lúc dùng cơm trưa, Đinh Vi Dân ngồi bên cạnh Hoàng Văn Vận:
- Đồng chí Hàn Đông còn công tác ở cục thống kê không?
Hoàng Văn Vận có chút ngây người, hắn nói:
- Bí thư Đinh, không còn công tác ở cục thống kê, bây giờ là thay mặt chủ tịch thị trấn Triệu Hoa.
- Như vậy à, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy một chút.
Đinh Vi Dân có chút thất vọng:
- Cũng tốt, nên cho xuống cơ sở rèn luyện.
Hoàng Văn Vận thử thăm dò:
- Bí thư Đinh, nếu không tôi thông báo cho Hàn Đông, nửa giờ sau sẽ về đến nơi.
Đinh Vi Dân khoát tay nói:
- Thôi khỏi, các anh sắp xếp như vậy đã là rất tốt, cần phải gia tăng bồi dưỡng các đồng chí có trình độ lý luận cao, thích hợp cho thêm trọng trách, cũng có lợi cho vấn đề bồi dưỡng cán bộ.
Thật ra Đinh Vi Dân rất muốn gặp Hàn Đông và tuyển làm thư ký của mình, nhưng huyện Phú Nghĩa đã sắp xếp cho tên kia xuống cơ sở, điều này rất có lợi.
Hoàng Văn Vận gật đầu nói:
- Chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ chỉ thị của bí thư.
Hàn Đông tất nhiên không biết những chuyện này, bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ về một điều, phải làm sao để đổi hiện trạng vào lúc này. Nếu muốn làm ra thành tích thì hắn không chỉ thuận theo mối quan hệ nhân sự, còn tìm được cửa đột phá ở thị trấn Triệu Hoa. Dựa theo tình huống trong nước, một quan viên có khả năng hay không thì chủ yếu xét thành tích, mà thành tích thì được thể hiện ở phương diện kinh tế.
Vì vừa nhận chức ở thị trấn Triệu Hoa, lại gặp ngay ngày tết, vì vậy Hàn Đông tạm thời bất động, trước tiên làm rõ tình hình rồi nói sau.
Khối chính quyền thị trấn có bốn vị phó chủ tịch, theo thứ tự là Cam Vĩ Lâm, Mưu Kỳ Tiên, Lâm Phương Tri, Tằng Quốc Dương. Hàn Đông đã gặp mặt bọn họ, nhưng hắn cảm thấy bọn họ hoặc là tiêu cực, hoặc cẩn trọng, dù sao cũng đứng vào thế đối lập hoặc muốn nhìn kịch hay mà thôi.
Chiều 3/2, Vũ Kiến triệu tập hội nghị đảng ủy, chủ yếu là làm ra những sắp xếp với công tác ngày tết, xác định trực ban, sau đó tất cả nhân viên công tác đảng ủy chính quyền sẽ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Vì có nguyên nhân lần trước nên cũng không ai mời rượu Hàn Đông, ngược lại những nhân viên công tác bình thường mời rượu thì Hàn Đông chỉ nhấp môi mà thôi.
Thật ra Hàn Đông cũng muốn hòa mình uống rượu với mọi người, tửu lượng tốt sẽ có chỗ tốt của nó, nhưng hắn là kẻ trời sinh uống được vài ly mà thôi, cũng không có cách nào khác.
Ngày 4/2, là ngày mùng một, Hàn Đông là thay mặt chủ tịch thị trấn, buổi sáng hắn đến chúc tết các ban ngành tương quan, sau đó ngồi lên chiếc xe tồi tàn của thị trấn chạy về huyện Phú Nghĩa.
Tiếu Anh Hà và một nhân viên công tác cùng ngồi trên xe, các nàng dựa theo sắp xếp thông nhất của thị trấn mà đến chúc tết các vị lãnh đạo huyện.
Trên đường đi Tiếu Anh Hà cũng không phải không nói gì với Hàn Đông, ngược lại còn phát huy đầy đủ bản năng buôn chuyện, hỏi hắn ở đâu, có đối tượng chưa, có cần giới thiệu không.
Hàn Đông thật ra cũng không có lời nào muốn nói với Tiếu Anh Hà, người phụ nữ này có thể tiến vào vị trí chủ nhiệm đảng ủy chính quyền thị trấn, chắc chắn có quan hệ rất tốt với Vũ Kiến. Hơn nữa tuy hắn chưa đến được vài ngày nhưng cũng nghe được vài tin đồn về Vũ Kiến, vì không có lửa thì sao có khói, chỉ sợ đó là sự thật.
Tiếu Anh Hà nghe thấy tiếng chuông máy nhắn tin vang lên, nàng cười ha hả nói:
- Chủ tịch Hà xem ra rất bận rộn.
Hàn Đông cười cười:
- Năm hết tết đến, bạn bè đều phải chúc nhau vài lời chứ?
Đến huyện Phú Nghĩa đã là mười hai giờ trưa, Yến Lâm đã nhắn cho Hàn Đông ba lượt, nói là bữa cơm đoàn viên đã nguội, sao còn chưa tới? Vì trước đó đã đồng ý, Hàn Đông cũng không chối, quyết định về nhà Yến Lâm ăn mừng năm mới.
Từ xa thấy Yến Lâm mặc áo lông trắng, đứng trước cửa, cổ quấn khăn hồng.
- Anh Đông, làm lãnh đạo thì bận rộn nhỉ?
Khi thấy Hàn Đông thì Yến Lâm quệt miệng nói.
Hàn Đông cười ha hả, hắn đưa chiếc máy nhắn tin lên nói:
- Em và dì Vương chờ một chút, anh đi gọi điện thoại cái đã.
Hàn Đông nói xong thì nhanh chóng chạy vào trong khu ký túc xá cục lương thực, Yến Lâm càng vểnh miệng lên cao, nàng giậm chân xoay người về nhà giúp mẹ.
Sau khi Hàn Đông quay về ký túc xá thì liên tiếp gọi đi nhiều cuộc điện thoại, gọi cho người nhà, cô, còn có tư lệnh phân khu Lý Đại Dũng, còn điện thoại cho cả Chu Chính.
Sau khi nói chuyện điện thoại nửa giờ thì Hàn Đông mới ra cửa, hắn thấy Yến Lâm chạy đến, miệng nhỏ vểnh lên, khi thấy Hàn Đông mở cửa thì dừng lại đưa mắt nhìn.
/1284
|