Gần lúc tan tầm Hàn Đông nhận được điện thoại của Trương Trường Hà, nói là cơm tối sắp xếp ở khách sạn Long Đằng, phòng Kiều Tử.
Hàn Đông nói:
- Trưởng khoa Trương, tôi mang vài người bạn đến, không có vấn đề gì chứ?
Trương Trường Hà nở nụ cười cởi mở:
- Tất nhiên là không có vấn đề, bạn của anh không phải bạn của tôi sao?
Sau đó Hàn Đông điện thoại cho Trần Dân Tuyển, hẹn sau khi tan tầm thì cả hai cùng đi. Hàn Đông muốn thông qua cơ hội này để giới thiệu Trần Dân Tuyển cho Trương Trường Hà, hai bên liên hệ với nhau, biết đâu sau này có trợ giúp.
Dù sao Trương Trường Hà cũng là thư ký của bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận, có đôi khi nói lên hai câu cũng sẽ đưa đến tác dụng không tưởng với một vị phó phòng tổ chức xếp vị trí cuối cùng như Trần Dân Tuyển.
Bây giờ tuy Hàn Đông đã thành công tiến vào trong trận chiến của Hoàng Văn Vận, hơn nữa còn được tán thưởng, nhưng nếu phải giúp Trần Dân Tuyển thì thật sự cũng không tiện ra mặt. Có đôi khi quản quá rộng cũng không tốt, dễ làm cho lãnh đạo sinh ra ấn tượng xấu.
Trần Dân Tuyển thấy Hàn Đông thì cười hỏi:
- Buổi tối còn có người nào nữa không?
Hàn Đông nói:
- Tiệc tối nay do Trương Trường Hà thu xếp, có lẽ là có người.
Trần Dân Tuyển nghe như vậy thì trong đầu chợt bùng lên vài ý nghĩ, thầm cảm ơn Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười:
- Trưởng phòng Trần, đi thôi.
- Ha ha...
Trần Dân Tuyển cũng nở nụ cười:
- Thân trong hồng trần, há có thể vô tình.
Khách sạn Long Đằng vừa được khai trương chưa bao lâu, được xưng là khách sạn xa hoa nhất huyện Phú Nghĩa. Cổng chính hình vòm cao lớn sơn mà vàng, những bậc thềm làm bằng đá cẩm thạch trắng nõn, cạnh cửa là hai nhân viên tiếp tân mặc sườn xám rất xinh đẹp, khi thấy Hàn Đông và Trần Dân Tuyển đi đến thì khẽ cúi người rồi dùng giọng ngọt ngào nói:
- Hoan nghênh quang lâm.
Sau khi vào cửa thì lại có nhân viên phục vụ tướng mạo xinh đẹp tiến lên nghênh đón, hỏi thăm bọn họ có đặt phòng trước hay không?
Hàn Đông cười trêu ghẹo:
- Không đặt trước thì không thể đến dùng cơm sao?
- Ha ha, anh cứ thích nói giỡn.
Nhân viên phục vụ mỉm cười:
- Đặt phòng cũng là muốn phục vụ tốt nhất cho khách hàng mà thôi.
Hàn Đông nghe nhân viên phục vụ nói như vậy thì không khỏi liếc mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ:
- Khách sạn này quả nhiên có vài trò hay, ngy cả nhân viên cũng khéo léo đối đáp như vậy.
Nhân viên phục vụ này tuy không phải mỹ nhân nhưng rất dễ nhìn, nàng mỉm cười nhìn Hàn Đông và Trần Dân Tuyển, sau đó đưa cả hai đến phòng Kiều Tử, tự tay gõ cửa.
Mở cửa là một cảnh sát, khi thấy Hàn Đông và Trần Dân Tuyển đứng bên ngoài thì có chút sững sốt, sau đó vẻ mặt đầy nụ cười, hắn vươn tay nói:
- Chào chủ tịch Hàn, tôi là Tần Đại Lương, trưởng khoa Trương nói một lát nữa mới đến.
Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, sau đó khẽ bỏ đi.
- Chào anh.
Hàn Đông khách khí bắt tay với Tần Đại Lương, sau đó giới thiệu Trần Dân Tuyển:
- Vị này là phó phòng tổ chức, trưởng phòng Trần.
- Chào trưởng phòng Trần!
Tần Đại Lương tiến lên, hai tay bắt chặt tay của Trần Dân Tuyển, nụ cười trên mặt càng thân thiết.
Trần Dân Tuyển cũng có biểu hiện rất hiền hòa, dù sao cũng có thể thấy người được Trương Trường Hà gọi đến dùng cơm không phải tầm thường.
- Trưởng phòng Trần, chủ tịch Hàn, trưởng khoa Trương tạm thời có việc, có lẽ nửa giờ sau mới đi ra được.
Tần Đại Lương nói, sau đó cầm ấm rót trà.
Ba người nói chuyện một lát thì Trương Trường Hà chạy đến, khi thấy Trần Dân Tuyển thì hắn có hơi sững sờ, sau đó cười nói:
- Tôi còn tưởng bạn của Hàn Đông là ai, thì ra là trưởng phòng Trần, xấu hổ quá, trước đó có chút việc bận.
Trần Dân Tuyển cười nói:
- Ha ha, tôi đi theo Hàn Đông đến uống ngụm rượu, trưởng khoa Trương sẽ không để tâm đấy chứ?
Trần Dân Tuyển và Trương Trường Hà trước kia cũng có quen biết, nhưng quan hệ giữa hai bên là khá bình thường, đây là lần đầu tiên đi dùng cơm với nhau.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Anh Trần, anh Trương, các anh cũng không nên khách sao, hôm nay đến đây đều là bạn bè, không nói đến những thứ kia.
Trương Trường Hà nói:
- Được rồi, tôi nghe nói trưởng phòng Trần là người tửu lượng cao, hôm nay coi như tìm cho anh một đối tượng luyện rượu. Anh Tần, anh nên mời Tiểu Đông và trưởng phòng Trần vài ly mới được.
Tần Đại Lương vỗ ngực nói:
- Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ liều mình.
Ngay sau đó nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, đồng thời cũng mang đến hai chai rượu Ngũ Lương cao độ.
Khi tất cả mọi người đề uống vào vài ly, Trương Trường Hà nâng ly nói:
- Chúng ta cụng ly, chúc Tiểu Đông đến Triệu Hoa công tác tốt, sớm ngày cầu tiến.
Hàn Đông cười nói:
- Sau này còn hy vọng các anh hỗ trợ nhiều hơn.
Khi mọi người uống xong, Tần Đại Lương tranh thủ mở nắp chai rót rượu đầy ly cho mọi người, vì trong đám người ngồi đây thì cấp bậc của hắn là thấp nhất, chuyện rót rượu tất nhiên sẽ rơi lên đầu hắn.
Trương Trường Hà lại nâng ly nói:
- Ly rượu này chúng ta coi như chúc anh Tần, lần này anh tần đi nhờ xe của Tiểu Đông, coi như tiến lên nửa bước, sau này nếu có việc gì nằm trong phạm vi của đồn công an phía Tây, cứ tìm anh Tần.
Hàn Đông có chuyện xảy ra ở đồn công an phía tây, tất nhiên tuyến trên sẽ truy cứu, ngoài Lưu Chính bị xử lý, tất nhiên đội trưởng cũn bị liên quan. Tần Đại Lương là chính trị viên của đồn công an phía Tây, hắn nhanh chóng và thuận tiện tiến lên thêm một bước.
Tần Đại Lương nâng ly cạn sạch rồi nói:
- Sau này có chuyện gì thì các lãnh đạo chỉ việc phân phó là được.
Hàn Đông nói:
- Ha ha, anh Tần, tôi và Chu Chính cũng thường xuyên ra ngoài tụ tập, không biết khi nào mới được cùng nhau dùng cơm?
Tần Đại Lương vui vẻ nói:
- Chu Chính thật sự rất tốt, có cơ hội nhất định phải làm vài ly.
Mọi người tiếp tục cụng ly, trò chuyện các việc trong huyện, dù đây là cuộc hẹn tư nhân nhưng vì ai cũng là người trong thể chế, vì vậy nội dung câu chuyện cũng khó rời khỏi công tác.
Tất cả mọi người biết rõ tửu lượng của Hàn Đông, vì vậy giảm bớt cụng ly với hắn. Trần Dân Tuyển và Tần Đại Lương thì bắt đầu triển khai chiến đấu, hai người đều có kinh nghiệm, uống vào thật sự sảng khoái.
Trương Trường Hà cụng ly với Hàn Đông:
- Tiểu Đông, ngày mai có hai vị lãnh đạo đưa anh xuống nhận chức.
Hàn Đông cười khổ:
- Anh Trương, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu, có tình huống gì cứ nói cho biết.
Trương Trường Hà cười nói:
- Thật ra cũng không có gì, thị trấn Triệu Hoa là một nơi lạc hậu nhất huyện, ngoài phó bí thư Chu Ngọc Vinh là người của bí thư Phùng thì vài vị ủy viên đảng ủy đều là người phía bên kia. Bí thư Hoàng cho anh xuống chính là muốn thay đổi hiện trạng ở thị trấn Triệu Hoa.
Hàn Đông tự chế giễu:
- Sợ rằng năng lực của tôi cũng không đủ.
Trương Trường Hà cười ha hả, hắn vỗ vai Hàn Đông:
- Anh cứ khiêm tốn, bí thư Hoàng rất tán thưởng sự quyết đoán của anh, tôi cũng nhiều lần nghe anh ấy khen ngợi anh. Xuống dưới cố gắng làm tốt, tranh thủ cầu tiến, đến lúc đó mọi người cũng được thơm lây.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng, hắn hiểu Hoàng Văn Vận phái mình đi đến thị trấn Triệu Hoa chính là làm một cây đinh đâm vào trong trận thế của chủ tịch Phương Trung, vì vậy bình tĩnh nói:
- Được rồi, tôi sẽ đi tìm hiểu, rốt cuộc thị trấn Triệu Hoa lạc hậu thế nào.
Hàn Đông nói:
- Trưởng khoa Trương, tôi mang vài người bạn đến, không có vấn đề gì chứ?
Trương Trường Hà nở nụ cười cởi mở:
- Tất nhiên là không có vấn đề, bạn của anh không phải bạn của tôi sao?
Sau đó Hàn Đông điện thoại cho Trần Dân Tuyển, hẹn sau khi tan tầm thì cả hai cùng đi. Hàn Đông muốn thông qua cơ hội này để giới thiệu Trần Dân Tuyển cho Trương Trường Hà, hai bên liên hệ với nhau, biết đâu sau này có trợ giúp.
Dù sao Trương Trường Hà cũng là thư ký của bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận, có đôi khi nói lên hai câu cũng sẽ đưa đến tác dụng không tưởng với một vị phó phòng tổ chức xếp vị trí cuối cùng như Trần Dân Tuyển.
Bây giờ tuy Hàn Đông đã thành công tiến vào trong trận chiến của Hoàng Văn Vận, hơn nữa còn được tán thưởng, nhưng nếu phải giúp Trần Dân Tuyển thì thật sự cũng không tiện ra mặt. Có đôi khi quản quá rộng cũng không tốt, dễ làm cho lãnh đạo sinh ra ấn tượng xấu.
Trần Dân Tuyển thấy Hàn Đông thì cười hỏi:
- Buổi tối còn có người nào nữa không?
Hàn Đông nói:
- Tiệc tối nay do Trương Trường Hà thu xếp, có lẽ là có người.
Trần Dân Tuyển nghe như vậy thì trong đầu chợt bùng lên vài ý nghĩ, thầm cảm ơn Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười:
- Trưởng phòng Trần, đi thôi.
- Ha ha...
Trần Dân Tuyển cũng nở nụ cười:
- Thân trong hồng trần, há có thể vô tình.
Khách sạn Long Đằng vừa được khai trương chưa bao lâu, được xưng là khách sạn xa hoa nhất huyện Phú Nghĩa. Cổng chính hình vòm cao lớn sơn mà vàng, những bậc thềm làm bằng đá cẩm thạch trắng nõn, cạnh cửa là hai nhân viên tiếp tân mặc sườn xám rất xinh đẹp, khi thấy Hàn Đông và Trần Dân Tuyển đi đến thì khẽ cúi người rồi dùng giọng ngọt ngào nói:
- Hoan nghênh quang lâm.
Sau khi vào cửa thì lại có nhân viên phục vụ tướng mạo xinh đẹp tiến lên nghênh đón, hỏi thăm bọn họ có đặt phòng trước hay không?
Hàn Đông cười trêu ghẹo:
- Không đặt trước thì không thể đến dùng cơm sao?
- Ha ha, anh cứ thích nói giỡn.
Nhân viên phục vụ mỉm cười:
- Đặt phòng cũng là muốn phục vụ tốt nhất cho khách hàng mà thôi.
Hàn Đông nghe nhân viên phục vụ nói như vậy thì không khỏi liếc mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ:
- Khách sạn này quả nhiên có vài trò hay, ngy cả nhân viên cũng khéo léo đối đáp như vậy.
Nhân viên phục vụ này tuy không phải mỹ nhân nhưng rất dễ nhìn, nàng mỉm cười nhìn Hàn Đông và Trần Dân Tuyển, sau đó đưa cả hai đến phòng Kiều Tử, tự tay gõ cửa.
Mở cửa là một cảnh sát, khi thấy Hàn Đông và Trần Dân Tuyển đứng bên ngoài thì có chút sững sốt, sau đó vẻ mặt đầy nụ cười, hắn vươn tay nói:
- Chào chủ tịch Hàn, tôi là Tần Đại Lương, trưởng khoa Trương nói một lát nữa mới đến.
Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, sau đó khẽ bỏ đi.
- Chào anh.
Hàn Đông khách khí bắt tay với Tần Đại Lương, sau đó giới thiệu Trần Dân Tuyển:
- Vị này là phó phòng tổ chức, trưởng phòng Trần.
- Chào trưởng phòng Trần!
Tần Đại Lương tiến lên, hai tay bắt chặt tay của Trần Dân Tuyển, nụ cười trên mặt càng thân thiết.
Trần Dân Tuyển cũng có biểu hiện rất hiền hòa, dù sao cũng có thể thấy người được Trương Trường Hà gọi đến dùng cơm không phải tầm thường.
- Trưởng phòng Trần, chủ tịch Hàn, trưởng khoa Trương tạm thời có việc, có lẽ nửa giờ sau mới đi ra được.
Tần Đại Lương nói, sau đó cầm ấm rót trà.
Ba người nói chuyện một lát thì Trương Trường Hà chạy đến, khi thấy Trần Dân Tuyển thì hắn có hơi sững sờ, sau đó cười nói:
- Tôi còn tưởng bạn của Hàn Đông là ai, thì ra là trưởng phòng Trần, xấu hổ quá, trước đó có chút việc bận.
Trần Dân Tuyển cười nói:
- Ha ha, tôi đi theo Hàn Đông đến uống ngụm rượu, trưởng khoa Trương sẽ không để tâm đấy chứ?
Trần Dân Tuyển và Trương Trường Hà trước kia cũng có quen biết, nhưng quan hệ giữa hai bên là khá bình thường, đây là lần đầu tiên đi dùng cơm với nhau.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Anh Trần, anh Trương, các anh cũng không nên khách sao, hôm nay đến đây đều là bạn bè, không nói đến những thứ kia.
Trương Trường Hà nói:
- Được rồi, tôi nghe nói trưởng phòng Trần là người tửu lượng cao, hôm nay coi như tìm cho anh một đối tượng luyện rượu. Anh Tần, anh nên mời Tiểu Đông và trưởng phòng Trần vài ly mới được.
Tần Đại Lương vỗ ngực nói:
- Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ liều mình.
Ngay sau đó nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, đồng thời cũng mang đến hai chai rượu Ngũ Lương cao độ.
Khi tất cả mọi người đề uống vào vài ly, Trương Trường Hà nâng ly nói:
- Chúng ta cụng ly, chúc Tiểu Đông đến Triệu Hoa công tác tốt, sớm ngày cầu tiến.
Hàn Đông cười nói:
- Sau này còn hy vọng các anh hỗ trợ nhiều hơn.
Khi mọi người uống xong, Tần Đại Lương tranh thủ mở nắp chai rót rượu đầy ly cho mọi người, vì trong đám người ngồi đây thì cấp bậc của hắn là thấp nhất, chuyện rót rượu tất nhiên sẽ rơi lên đầu hắn.
Trương Trường Hà lại nâng ly nói:
- Ly rượu này chúng ta coi như chúc anh Tần, lần này anh tần đi nhờ xe của Tiểu Đông, coi như tiến lên nửa bước, sau này nếu có việc gì nằm trong phạm vi của đồn công an phía Tây, cứ tìm anh Tần.
Hàn Đông có chuyện xảy ra ở đồn công an phía tây, tất nhiên tuyến trên sẽ truy cứu, ngoài Lưu Chính bị xử lý, tất nhiên đội trưởng cũn bị liên quan. Tần Đại Lương là chính trị viên của đồn công an phía Tây, hắn nhanh chóng và thuận tiện tiến lên thêm một bước.
Tần Đại Lương nâng ly cạn sạch rồi nói:
- Sau này có chuyện gì thì các lãnh đạo chỉ việc phân phó là được.
Hàn Đông nói:
- Ha ha, anh Tần, tôi và Chu Chính cũng thường xuyên ra ngoài tụ tập, không biết khi nào mới được cùng nhau dùng cơm?
Tần Đại Lương vui vẻ nói:
- Chu Chính thật sự rất tốt, có cơ hội nhất định phải làm vài ly.
Mọi người tiếp tục cụng ly, trò chuyện các việc trong huyện, dù đây là cuộc hẹn tư nhân nhưng vì ai cũng là người trong thể chế, vì vậy nội dung câu chuyện cũng khó rời khỏi công tác.
Tất cả mọi người biết rõ tửu lượng của Hàn Đông, vì vậy giảm bớt cụng ly với hắn. Trần Dân Tuyển và Tần Đại Lương thì bắt đầu triển khai chiến đấu, hai người đều có kinh nghiệm, uống vào thật sự sảng khoái.
Trương Trường Hà cụng ly với Hàn Đông:
- Tiểu Đông, ngày mai có hai vị lãnh đạo đưa anh xuống nhận chức.
Hàn Đông cười khổ:
- Anh Trương, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu, có tình huống gì cứ nói cho biết.
Trương Trường Hà cười nói:
- Thật ra cũng không có gì, thị trấn Triệu Hoa là một nơi lạc hậu nhất huyện, ngoài phó bí thư Chu Ngọc Vinh là người của bí thư Phùng thì vài vị ủy viên đảng ủy đều là người phía bên kia. Bí thư Hoàng cho anh xuống chính là muốn thay đổi hiện trạng ở thị trấn Triệu Hoa.
Hàn Đông tự chế giễu:
- Sợ rằng năng lực của tôi cũng không đủ.
Trương Trường Hà cười ha hả, hắn vỗ vai Hàn Đông:
- Anh cứ khiêm tốn, bí thư Hoàng rất tán thưởng sự quyết đoán của anh, tôi cũng nhiều lần nghe anh ấy khen ngợi anh. Xuống dưới cố gắng làm tốt, tranh thủ cầu tiến, đến lúc đó mọi người cũng được thơm lây.
Hàn Đông cười nhạt một tiếng, hắn hiểu Hoàng Văn Vận phái mình đi đến thị trấn Triệu Hoa chính là làm một cây đinh đâm vào trong trận thế của chủ tịch Phương Trung, vì vậy bình tĩnh nói:
- Được rồi, tôi sẽ đi tìm hiểu, rốt cuộc thị trấn Triệu Hoa lạc hậu thế nào.
/1284
|