Trung - Việt: Linh Thần
(Cá hùng cứu cá đẹp:v)
- --
Đôi mắt xanh lục nhìn anh mở mắt, hơi híp lại, màu mắt tối dần, hình như vui vẻ hơn vì lúc nãy anh vô thức nhắm mắt.
Sau đó, anh bị đè lên thân cây, bị hắn hôn thật sâu, hôn đến mức choáng váng, suýt nữa bị tiến vào lần nữa mới bừng tỉnh.
“Không phải cậu nói trước khi về sao Hải Vương, tạm thời bỏ qua cho tôi sao?” Medusa thở hổn hển co gối đẩy bụng nhỏ của hắn, nhìn thoáng qua sườn hắn: “Cậu không biết kiềm chế như vậy cũng không tốt cho bản thân cậu.”
“Tôi đỡ rồi.” Celuecus cười cười, đè tay anh lên chỗ xương sườn mình, nhìn anh: “Tôi có thể hiểu rằng, anh đang quan tâm tôi với thân phận bạn đời không?”
“...” Medusa lạnh mặt không đáp lại hắn, anh không thể thật sự chấp nhận việc mình thành bạn đời của Celuecus, anh là bào phụ của hắn... quan hệ này thật sự rất quái dị. Nhưng hắn là hậu duệ của anh, anh quan tâm con mình có gì sai đâu... Nghĩ vậy, anh chạm vào xương sườn hắn, vẫn chưa lành hoàn toàn, nhưng chí ít không ở tình trạng trật khớp nữa. Chú ý đến phản ứng chỗ màng vảy bên dưới, anh cứng đờ, dừng tay lại. Cổ tay lại bị bàn tay có màng giữ lấy, nhích xuống dưới.
Sinh lực của tên này thật là...
Thôi... vẫn đỡ hơn làm lần nữa.
Anh cắn môi, nhắm mắt mặc hắn nắm tay mình. Anh không muốn bị mở thư khoang ra lần nữa... lúc hoàn toàn tỉnh táo.
Thủy triều vỗ vào hai chân, Medusa nhìn thấy mấy cái bóng nổi trên mặt biển nhuốm ánh ráng chiều từ phía xa xa, anh híp mắt, tầm mắt rơi lên người thanh niên được người cá có thân hình cường tráng trong số đó ôm lấy, tập trung một chốc bèn bước vào trong nước muốn tiến lên phía trước, nhưng bị Celuecus giữ chặt tay, kéo vào lòng, vây cánh vàng kim chắn trước mặt anh.
Đôi mắt xanh lục nhìn anh: “Anh sốt ruột vậy?”
Medusa cắn răng, nhịn không cho hắn ăn cùi chỏ, lúc này mà chọc giận Celuecus không phải lựa chọn thông minh gì, ai biết được lúc tên này nóng giận sẽ làm ra chuyện gì.
Anh không nhúc nhích, nhìn người cá có mái tóc dài màu xanh rêu đang ôm Archer từ từ bơi đến trước mặt, cung kính cúi đầu với họ, Archer nhắm mắt, trên người phủ một mảnh như tơ dệt tỏa ra ánh sáng nhạt, trên cổ đầy vết hôn, rõ ràng gặp phải điều tương tự anh.
Anh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn người cá đang ôm cậu ấy. Đôi mắt đỏ sẫm lóe lên, dường như bị anh nhìn hơi hoảng, lại ôm Archer không buông. Medusa nhìn hắn rồi giơ tay lên, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt.
Anh nhìn sang thấy tay mình Celuecus nắm lấy, dán sát mặt, đầu ngón tay bị hắn hôn tới hôn lui.
Dường như anh đánh người cá khác hắn cũng để bụng.
Hai người cá bơi lên, dâng lên một mảnh dệt mỏng trong tay, Celuecus cầm lấy nó, khoác lên người anh rồi mới từ từ buông ra.
Medusa quay lại, nhìn về phía thanh niên được người cá ôm trong lòng. Đôi mắt màu hổ phách run run mở ra, Archer chớp chớp mi mắt, vẻ mặt hơi mông lung, sững sờ nhìn anh, hình như tưởng mình đang nằm mơ.
“Archer?” Anh dịu giọng: “Là tôi.”
Môi Archer run run, chớp chớp mắt, đấy mắt ầng ậng nước, cơ thể run lên dữ đội, vừa đá vừa đánh, vùng vẫy khỏi người cá đang ôm cậu ấy, bò xuống ôm Medusa.
“Đại úy Medusa, hu hu...” Cậu ấy ôm chặt hai chân anh, khóc to như sống sót sau tai kiếp, Medusa áy náy muốn cúi xuống đỡ cậu ấy, nhưng lại nghe một tiếng hét, vừa nhìn đã thấy mắt cá chân cậu ấy lại bị bàn tay có màng giữ lấy. Medusa ngước mắt lên, thấy người cá tóc dài xanh rêu kia vẫn luyến tiếc nhìn thuộc hạ anh.
Lâu vậy rồi vẫn chưa ăn đủ à?
Anh tức giận bừng bừng, đá bàn tay có màng của người cá kia ra, đỡ Archer lên, ôm cậu ấy vào lòng vỗ vỗ lưng.
“Không sao, Archer, chúng ta...”
Eo bị nâng lên, cả người rơi vào vòng ôm nóng rực, đuối cá vàng kim hất Archer ra, khiến cậu ấy ngã ngồi trong nước, lại bị người cá tóc xanh rêu kéo về ôm lấy. Tiên Hiệp Hay
“Đại úy Medusa cứu tôi!” Archer hoảng hốt kêu lên.
“Anh chỉ có thể ôm tôi, cũng chỉ có thể đánh tôi.” Celuecus cắn thùy tai anh, đôi vây cánh vây lấy anh hệt như một con chó săn đang bảo vệ thức ăn.
Medusa quay lại, tức giận vả hắn mấy cái, trên gương mặt tuấn tú của Celuecus in mấy vệt đỏ, con ngươi giãn ra. Anh nín thở, rụt ngón tay lại.
Nói không chừng đánh thêm mấy cái nữa Celuecus sẽ nổi hứng nữa...
Rốt cuộc sao anh lại... có hậu duệ biến thái thế này?
Quay đầu lại, Archer ngẩn ngơ nhìn bọn họ, ánh mắt tuyệt vọng vô cùng: “Đại úy Medusa, anh... anh cũng...”
“...” Medusa xấu hổ nhắm mắt. Anh không nói với Archer, anh còn thảm hơn cậu ấy nữa... anh đã giao cả đời mình cho Celuecus rồi.
“... Có thể đừng đưa em ấy đi không?”
Một giọng nói khàn khàn truyền đến, Medusa mở mắt ra, nhìn người cá đuôi lục ôm chặt thanh niên tóc hạt dẻ như thỏ, đôi mắt đỏ sẫm trời sinh hung hăng lúc này thoáng vẻ ủ ê không biết xoay sở thế nào: “Ta... thích em ấy. để ta dẫn em ấy đi đi, vương?”
“Anh buông tôi ra! Tôi không thích anh!” Archer đánh lên bàn cánh tay cường tráng của hắn ta, mặt mày đỏ ửng vì dốc sức vùng vẫy... Ma quỷ này xâm phạm cậu ấy trong đống thi thể của binh sĩ và trước mặt nhiều người cá như thế, khoảng thời gian này càng... mãi mãi cậu ấy cũng không thể tha thứ cho hắn ta.
Celuecus nhìn hoa văn ẩn hiện trên chân Archer: “Thả cậu ta đi đi, Charon, chắc chắn hai người sẽ gặp lại.”
Bước vào thuyền cứu hộ khống biết mấy người cá này kiếm từ đâu ra, Medusa nhẹ nhàng ôm thanh niên đang run rẩy bên cạnh vào lòng, vỗ lưng cậu ấy, vô thức nhìn về phía Celuecus đang theo sau ở trong nước.
Đôi mắt xanh lục nổi lên mặt nước, nhìn tay anh tỏ ý cảnh cáo.
Medusa hít sâu một hơi, buông tay trên lưng Archer xuống. Ham muốn chiếm hữu của tên này đến mức cực đoan rồi...
Nhìn ra xa xa, thấy người cá tên Charon kia cũng theo ở phía sau, nhìn bóng lưng Archer. Dường như cảm nhận được ánh mắt phía sau, Archer cúi đầu, ôm gối.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cánh quạt, chùm sáng chói mắt chiếu xuống, một tấm lưới lớn phát sáng ập xuống.
Celuecus lẳng lặng nhìn anh, không nhúc nhích, mặc cho tấm lưỡi kéo lên, Medusa nhìn hắn, nắm dây thừng thả xuống.
Giao dịch này, cá cược và khế ước trao đổi bằng nửa đời sau của anh, người cá trói buộc anh... hậu duệ của anh, bên cạnh anh, đồng sinh cộng tử.
—
“Không ngờ trong tình huống nguy hiểm như vậy, cậu vẫn có thể sống sót, còn tìm người cá này về cho Đế quốc, thật không thể tin được đấy Medusa. Lần này nó cứu cậu nhỉ? Xem ra người cá này thật sự rất trung thành với cậu đấy.” Clorokawa hơi nghiêng đầu, cửa sổ khoang hình tròn phản chiếu đôi mắt đen hẹp dài của hắn ta, nhìn người sau lưng, phe phẩy cây quạt trong tay quay lại ngồi xuống, cầm ly rượu vang trên bàn nhỏ, nâng ly về phía anh: “Cheers, chúc mừng sự trở về của cậu.”
Medusa cụp mắt, che đi màu máu nơi đáy mắt, sau đó ngửa mặt uống cạn ly rượu, hệt như uống máu kẻ thù, ánh mắt nhìn về phía màn hình giám sát trong khoang điều trị trên tàu cứu viện của Hoàng thất này. Trong màn hình, Celuecus yên lặng trôi nổi trong khoang sinh vật, vây cánh màu vàng kim đã lành lặn ôm lấy cơ thể, hệt như một con rồng đang ngủ đông. Chỉ cần anh ra lệnh, Celuecus có thể cướp đi tính mạng của Clorokawa trên tàu này, nhưng anh không thể làm thế.
“Nói ra thì, tìm được cậu và người cá này cũng vừa kịp lúc, muộn hơn chút nữa thì e rằng chúng ta sẽ xuống địa ngục hết.”
Nghe Clorokawa nói, Medusa hỏi: “Sao vậy, thầy?”
Mắt ưng màu bạc tinh xảo được đưa đến trước mắt: “Tự xem đi, hướng ba giờ phía Đông Bắc.”
Medusa nhận lấy kính viễn vọng, nhìn về phía hắn ta nói, con ngươi co lại, trái tim như bị một tảng đá đè nặng, rơi vào vực sâu.
Hướng đó, trong tầng mây bên trên ẩn hiện vòng xoáy màu đen tụ lại... mấy trăm năm trước có người từng chụp được cảnh tượng tương tự... đó là mắt bão, là dấu hiệu báo trước “Thần Khóc” sắp đến.
Tận thế đến gần.
Mà bên dưới đó chính là chỗ của Đế quốc Saint Buren.
“Đảo bay đang vận hành thử, nhưng có thể đưa chúng ta bay lên không trước khi Thần Khóc ập đến không vẫn là một ẩn số.”
“Chúng ta?” Medusa trưng ra biểu cảm 'được cưng mà sợ', trong lòng lại cười giễu, thì ra bây giờ anh cũng được liệt vào danh sách thành viên có tư cách ở đảo bay sao? Nhưng, những người dân Saint Buren sớm tối xây dựng đảo bay kia thì sao, bọn họ được sắp xếp đi đâu?
“Đương nhiên cậu là người có tư cách lên đảo bay rồi, học sinh thân yêu của tôi.” Quạt của Clorokawa nâng cằm anh: “Cậu là một tồn tại có giá trị.”
“Cảm ơn thầy đã khen.” Medusa mỉm cười, chạm ly với hắn ta.
Nửa đêm, đột nhiên Medusa bị tiếng ồn ào làm bừng tỉnh. Nhìn ra ngoài cửa sổ khoang nghỉ ngơi, bên ngoài đèn đóm lác đác, con tàu vào cảng Saint Buren, nhưng chòng chành, cảnh bên ngoài dâng lên như bị treo lơ lửng. Anh nghi ngờ đến sát lớp thủy tinh, đột nhiên “bộp” một tiếng, một vật thể đen sì đập nên cửa sổ, dịch đặc sệt chảy xuống, sau đó vô số chấm đen lướt qua cửa sổ trước mặt như mưa đá.
Hô hấp anh chợt khựng, ý thức được gì đó, bèn mặc đồ vào đẩy cửa khoang ra, theo những binh lính sải bước đi ngang bên ngoài đến khoang chỉ huy tác chiến. Thiếu tá* Ron chỉ huy tàu chiến thay Niga nói với vẻ nghiêm trọng: “Thần Khóc ập đến sớm hơn, tuy chỉ là phạm vi nhỏ, nhưng trên Đế quốc chúng ta, các binh sĩ, vực dậy 120% tình thần bảo vệ nội thành!”
“Vâng!”
Nội thành? Thế ngoài thành thì sao? Những người sống trên đê biển nhân tạo thấp hơn mực nước biển thì sao? Medusa nhìn ra cửa sổ khoang bên cạnh, tàu chiến đã được kéo lên lối vào nội thành rồi, mà dưới tường thành cao chót vót, đang từ từ bị bao phủ bởi mảng tối tăm bẩn thỉu, những người sống trên tàu và đê biển đổ về cổng thành đông như kiến, anh không thấy mặt bọn họ nhưng dường như có thể nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng của họ... đang nện thật mạnh vào tim anh.
Trong đó có người thân của SaSan và Hillier, có bạn bè đã từng khổ luyện cùng anh, có nhiều người có số phận bi thảm như anh, còn có nhiều đứa trẻ chưa kịp trưởng thành.
Đi trên con đường báo thù tối tăm này, anh đã bỏ nhiều, quá nhiều cơ hội có thể chuộc tội rồi.
“Trung tá, không lo chuyện ngoài thành sao?” Anh quay sang hỏi với gương mặt không cảm xúc.
Xung quanh yên tĩnh. Mấy binh sĩ nhao nhao nhìn sang anh, bình sĩ cấp cao, binh sĩ cấp thấp, quân y, thành viên đội cảm tử, đều nhìn về phía anh với vẻ mặt khác nhau. Anh biết cảm xúc ẩn chứa trong những ánh mắt này, nói lần nữa: “Trung tá, Thiếu tá, tôi xin xuống dưới cứu người.”
“Đại úy Y tế?” Rõ ràng Ron hơi sững sờ, nhìn Trung tá Edward bên cạnh: “Xuống dưới là đường chết, tôi không thể duyệt được.”
“Tôi nhớ trong hiếp pháp Đế quốc có một quy định đặc biệt, sĩ quan cấp cao được đích thân Hoàng đế bệ hạ trao huân chương, trong điều kiện cực đoan, có thể tự hành động. Mà tôi nhớ, điều kiện cực đoan này chính là để chỉ tình huống liên quan sự sống chết của đa số công dân Đế quốc.” Anh nhìn Ron, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Tính theo số người, đó là đa số... công dân Đế quốc. Xin lỗi Thiếu tướng Ron, Trung tá Edward, tôi là sĩ quan quân y, tôi không thể bỏ rơi tính mạng của nhiều công dân Đế quốc được. Nếu có ai muốn hành động cùng tôi...”
Anh nhìn mặt những binh sĩ xung quanh: “Tôi không thể bảo vệ mọi người sống sót trở về, tôi chỉ có thể đảm bảo, lương tâm của mọi người sẽ không cắn rứt.”
“Tôi đi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Archer chen lên từ trong những quân y, sắc mặt cậu ấy vẫn trắng bệch, nhưng ánh mắt kiên định. Medusa nhìn cậu ấy, không nói gì, chỉ cười khẽ.
Anh hiểu cậu ấy, biết rằng lúc khu tập trung người sống sót quân y trẻ tính tình ôn hòa này ở bị diệt, vẫn luôn hối hận vì năm ấy quá yếu ớt, không thể làm gì. Bây giờ, cậu ấy có thể làm được chút gì đó rồi.
“Tôi cũng đi.”
“Thêm, thêm tôi nữa!”
“Tôi phải đi cứu bọn họ!”
Những binh sĩ lần lượt đứng ra. Không nhiều, thậm chí chỉ có mấy chục người thôi, chưa đến một phần mười số lượng tổng binh sĩ trên tàu chiến, nhưng gần như ai nấy đều tinh nhuệ, với lại đều giác ngộ đi chết, nếu Ron hoặc Edward muốn ngăn, trừ khi bọn họ dám gây chiến, không tiếc dẫn đến việc quân đội nổi loạn, nếu không thì không thể ngăn được.
Ron ngạc nhiên nhìn anh: “Medusa, cậu có biết Thiếu tướng biết cậu tự tiện hành động như vậy sẽ có hậu quả thế nào không?”
“Bất kể hậu quả gì tôi cũng gánh.” Medusa lạnh lùng đáp, nhìn mấy binh sĩ đã đứng ra, nói: “Lập tức mặc trang bị cách ly, dù nhảy và dây thừng lên xuống! Tổ A xuống với tôi, tổ B chuẩn bị sẵn thuyền cứu hộ!”
Kiểm tra dù nhảy và dụng cụ hỗ trợ oxy sau lưng, Medusa sờ mặt nạ phòng hộ, cầm súng trong tay rồi dẫn binh sĩ đến trước cửa khoang.
“Medusa!” Ron gào lên sau lưng: “Tôi cho cậu một cơ hội, tôi có thể không báo cáo với Thiếu tướng chuyện này, lập tức dừng hành động của cậu lại!”
Khóe môi nhếch lên, anh giơ tay đẩy cửa khoang, nhảy xuống chẳng quay đầu!
Trong khoang sinh học, đôi mắt xanh lục chợt mở ra.
“Ầm” một tiếng, ảnh lửa khắp nơi!
Những tiếng hét hốt hoảng vang lên: “Người cá! Người cá!”
“Bắt lấy nó! Nó mất khống chế rồi!”
Thủy tinh cửa sổ khoang nỡ tung, một bóng dáng vàng kim lao xuống dưới!
—
Dây thừng đưa Medusa xuống khoảng không ngoài thành, lướt qua dòng người đông nghịt. Trong đám người đã xuất hiện người đột biến khổng lồ rồi, cắn xé người xung quanh, tay chân đứt lìa khắp nơi, máu chảy thành xông, tiếng kêu thảm thiết dậy trời, là cảnh địa ngục. Không thể chọn cứu ai trước, bọn họ túm lấy những người có thể cứu được, ném từng người một lên cho binh sĩ phía trên, rồi để họ quăng lên mấy chiếc thuyền cứu hộ trên không trung rồi kéo lên tàu chiến.
“A! Cứu mạng!”
“Cứu tôi với!”
“Cứu con tôi với!”
Nước biển bị nhiễm thành màu đen ập đến, từng con sóng đen kịt ập đến đê biển, đám người cầu cứu tụ đến chỗ bọn họ. Không dám cứu những người bị dính nước biển chứa virus nữa, Medusa đãn binh sĩ nhảy lên tường thành, bắt đầu cứu những người đang bò lên may mắn chưa bị nước biển nhấn chìm.
Hết người này đến người khác, anh cũng không đếm được cứu bao nhiêu người, cũng không đếm có bao nhiêu người có thể cứu. Mồ hôi thấm ướt tóc mái, anh cũng không kịp lau đi, nhìn mặt nước biệt từ từ dâng lên, cảm giác khó thở choáng đầy lồng ngực.
Nếu anh có thể mạnh hơn chút, động tác nhanh hơn chút thì hay rồi.
“Medusa! Medusa! Cứu chúng tôi với!”
Trong cảnh hỗn loạn, đột nhiên tiếng khóc của một người phụ nữ truyền vào tai anh. Con ngươi anh run lên, nhìn theo tiếng đó, hai cánh tay gầy gò cố gắng đỡ một đứa trẻ lên, bên dưới là một gương mặt quen thuộc vô cùng tuyệt vọng.
Đó là người nhà của Hillier.
Sau lưng họ là người đột biến cao hơn hai mét, há miệng phun ra ống ăn sắc bén.
Medusa giẫm chân, nhảy đến chỗ người phụ nữ kia nhanh như chớp, đỡ đứa trẻ cô ấy dốc sức nâng lên, thấy ống săn sắc bén hình móc lao đến, anh vô thức quay lại, bảo vệ đứa trẻ trong lòng...
Eo chợt bị siết chặt, toàn thân được bao bọc trong hơi nóng. Anh mở mắt ra, đôi vây cánh vàng kim chói mắt chắn tầm mắt, soạt một cái dang ra, một tiếng phụt vang lên, máu đỏ sẫm văng lên mặt, đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc không chớp mắt, cơ thể lơ lửng giữa không trung, bay qua đám người đông nghịt, và vào tường thành, sau lưng lại có bàn tay có màng to lớn mạnh mẽ đỡ lấy nên chẳng thấy đau chút nào.
Anh ôm đứa trẻ trong lòng, cũng được Celuecus ôm vào lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, Medusa thoáng sững sờ, trong lòng như có ngọn lửa đang nhen nhóm, ngọn lửa này dần lan ra trong lồng ngực, nhịp tim và hô hấp đều hỗn loạn. Bọn họ treo trên vách tưởng nguy hiểm, nhưng lần này anh cảm nhận được cảm giác an toàn sau lưng có điểm tựa và được bảo vệ.
“Celuecus...” Lông mi anh khẽ run, nói với hắn: “Cứu người giúp tôi.”
Celuecus cúi đầu, sau đó môi anh lại bị chặn lại.
Medusa nín thở, bất giác nhắm mắt lại.
Chấn động lòng người.
Nụ hôn ngắn ngủ trong thoáng chốc, Celuecus quay đầu lại, lao xuống mặt biển gầm lên một tiếng vang dội đầy sức chấn nhiếp.
—
Tác giả: Chương sau sẽ gặp lại người quen ở bộ một...
—
Chú thích:
*少校: Chỗ này tác viết là Thiếu tá, nhưng mấy chương trước có để Ron là Trung tá rồi, mình vẫn để là Thiếu tá theo raw chương này, để dò lại xem sao.
(Cá hùng cứu cá đẹp:v)
- --
Đôi mắt xanh lục nhìn anh mở mắt, hơi híp lại, màu mắt tối dần, hình như vui vẻ hơn vì lúc nãy anh vô thức nhắm mắt.
Sau đó, anh bị đè lên thân cây, bị hắn hôn thật sâu, hôn đến mức choáng váng, suýt nữa bị tiến vào lần nữa mới bừng tỉnh.
“Không phải cậu nói trước khi về sao Hải Vương, tạm thời bỏ qua cho tôi sao?” Medusa thở hổn hển co gối đẩy bụng nhỏ của hắn, nhìn thoáng qua sườn hắn: “Cậu không biết kiềm chế như vậy cũng không tốt cho bản thân cậu.”
“Tôi đỡ rồi.” Celuecus cười cười, đè tay anh lên chỗ xương sườn mình, nhìn anh: “Tôi có thể hiểu rằng, anh đang quan tâm tôi với thân phận bạn đời không?”
“...” Medusa lạnh mặt không đáp lại hắn, anh không thể thật sự chấp nhận việc mình thành bạn đời của Celuecus, anh là bào phụ của hắn... quan hệ này thật sự rất quái dị. Nhưng hắn là hậu duệ của anh, anh quan tâm con mình có gì sai đâu... Nghĩ vậy, anh chạm vào xương sườn hắn, vẫn chưa lành hoàn toàn, nhưng chí ít không ở tình trạng trật khớp nữa. Chú ý đến phản ứng chỗ màng vảy bên dưới, anh cứng đờ, dừng tay lại. Cổ tay lại bị bàn tay có màng giữ lấy, nhích xuống dưới.
Sinh lực của tên này thật là...
Thôi... vẫn đỡ hơn làm lần nữa.
Anh cắn môi, nhắm mắt mặc hắn nắm tay mình. Anh không muốn bị mở thư khoang ra lần nữa... lúc hoàn toàn tỉnh táo.
Thủy triều vỗ vào hai chân, Medusa nhìn thấy mấy cái bóng nổi trên mặt biển nhuốm ánh ráng chiều từ phía xa xa, anh híp mắt, tầm mắt rơi lên người thanh niên được người cá có thân hình cường tráng trong số đó ôm lấy, tập trung một chốc bèn bước vào trong nước muốn tiến lên phía trước, nhưng bị Celuecus giữ chặt tay, kéo vào lòng, vây cánh vàng kim chắn trước mặt anh.
Đôi mắt xanh lục nhìn anh: “Anh sốt ruột vậy?”
Medusa cắn răng, nhịn không cho hắn ăn cùi chỏ, lúc này mà chọc giận Celuecus không phải lựa chọn thông minh gì, ai biết được lúc tên này nóng giận sẽ làm ra chuyện gì.
Anh không nhúc nhích, nhìn người cá có mái tóc dài màu xanh rêu đang ôm Archer từ từ bơi đến trước mặt, cung kính cúi đầu với họ, Archer nhắm mắt, trên người phủ một mảnh như tơ dệt tỏa ra ánh sáng nhạt, trên cổ đầy vết hôn, rõ ràng gặp phải điều tương tự anh.
Anh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn người cá đang ôm cậu ấy. Đôi mắt đỏ sẫm lóe lên, dường như bị anh nhìn hơi hoảng, lại ôm Archer không buông. Medusa nhìn hắn rồi giơ tay lên, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt.
Anh nhìn sang thấy tay mình Celuecus nắm lấy, dán sát mặt, đầu ngón tay bị hắn hôn tới hôn lui.
Dường như anh đánh người cá khác hắn cũng để bụng.
Hai người cá bơi lên, dâng lên một mảnh dệt mỏng trong tay, Celuecus cầm lấy nó, khoác lên người anh rồi mới từ từ buông ra.
Medusa quay lại, nhìn về phía thanh niên được người cá ôm trong lòng. Đôi mắt màu hổ phách run run mở ra, Archer chớp chớp mi mắt, vẻ mặt hơi mông lung, sững sờ nhìn anh, hình như tưởng mình đang nằm mơ.
“Archer?” Anh dịu giọng: “Là tôi.”
Môi Archer run run, chớp chớp mắt, đấy mắt ầng ậng nước, cơ thể run lên dữ đội, vừa đá vừa đánh, vùng vẫy khỏi người cá đang ôm cậu ấy, bò xuống ôm Medusa.
“Đại úy Medusa, hu hu...” Cậu ấy ôm chặt hai chân anh, khóc to như sống sót sau tai kiếp, Medusa áy náy muốn cúi xuống đỡ cậu ấy, nhưng lại nghe một tiếng hét, vừa nhìn đã thấy mắt cá chân cậu ấy lại bị bàn tay có màng giữ lấy. Medusa ngước mắt lên, thấy người cá tóc dài xanh rêu kia vẫn luyến tiếc nhìn thuộc hạ anh.
Lâu vậy rồi vẫn chưa ăn đủ à?
Anh tức giận bừng bừng, đá bàn tay có màng của người cá kia ra, đỡ Archer lên, ôm cậu ấy vào lòng vỗ vỗ lưng.
“Không sao, Archer, chúng ta...”
Eo bị nâng lên, cả người rơi vào vòng ôm nóng rực, đuối cá vàng kim hất Archer ra, khiến cậu ấy ngã ngồi trong nước, lại bị người cá tóc xanh rêu kéo về ôm lấy. Tiên Hiệp Hay
“Đại úy Medusa cứu tôi!” Archer hoảng hốt kêu lên.
“Anh chỉ có thể ôm tôi, cũng chỉ có thể đánh tôi.” Celuecus cắn thùy tai anh, đôi vây cánh vây lấy anh hệt như một con chó săn đang bảo vệ thức ăn.
Medusa quay lại, tức giận vả hắn mấy cái, trên gương mặt tuấn tú của Celuecus in mấy vệt đỏ, con ngươi giãn ra. Anh nín thở, rụt ngón tay lại.
Nói không chừng đánh thêm mấy cái nữa Celuecus sẽ nổi hứng nữa...
Rốt cuộc sao anh lại... có hậu duệ biến thái thế này?
Quay đầu lại, Archer ngẩn ngơ nhìn bọn họ, ánh mắt tuyệt vọng vô cùng: “Đại úy Medusa, anh... anh cũng...”
“...” Medusa xấu hổ nhắm mắt. Anh không nói với Archer, anh còn thảm hơn cậu ấy nữa... anh đã giao cả đời mình cho Celuecus rồi.
“... Có thể đừng đưa em ấy đi không?”
Một giọng nói khàn khàn truyền đến, Medusa mở mắt ra, nhìn người cá đuôi lục ôm chặt thanh niên tóc hạt dẻ như thỏ, đôi mắt đỏ sẫm trời sinh hung hăng lúc này thoáng vẻ ủ ê không biết xoay sở thế nào: “Ta... thích em ấy. để ta dẫn em ấy đi đi, vương?”
“Anh buông tôi ra! Tôi không thích anh!” Archer đánh lên bàn cánh tay cường tráng của hắn ta, mặt mày đỏ ửng vì dốc sức vùng vẫy... Ma quỷ này xâm phạm cậu ấy trong đống thi thể của binh sĩ và trước mặt nhiều người cá như thế, khoảng thời gian này càng... mãi mãi cậu ấy cũng không thể tha thứ cho hắn ta.
Celuecus nhìn hoa văn ẩn hiện trên chân Archer: “Thả cậu ta đi đi, Charon, chắc chắn hai người sẽ gặp lại.”
Bước vào thuyền cứu hộ khống biết mấy người cá này kiếm từ đâu ra, Medusa nhẹ nhàng ôm thanh niên đang run rẩy bên cạnh vào lòng, vỗ lưng cậu ấy, vô thức nhìn về phía Celuecus đang theo sau ở trong nước.
Đôi mắt xanh lục nổi lên mặt nước, nhìn tay anh tỏ ý cảnh cáo.
Medusa hít sâu một hơi, buông tay trên lưng Archer xuống. Ham muốn chiếm hữu của tên này đến mức cực đoan rồi...
Nhìn ra xa xa, thấy người cá tên Charon kia cũng theo ở phía sau, nhìn bóng lưng Archer. Dường như cảm nhận được ánh mắt phía sau, Archer cúi đầu, ôm gối.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cánh quạt, chùm sáng chói mắt chiếu xuống, một tấm lưới lớn phát sáng ập xuống.
Celuecus lẳng lặng nhìn anh, không nhúc nhích, mặc cho tấm lưỡi kéo lên, Medusa nhìn hắn, nắm dây thừng thả xuống.
Giao dịch này, cá cược và khế ước trao đổi bằng nửa đời sau của anh, người cá trói buộc anh... hậu duệ của anh, bên cạnh anh, đồng sinh cộng tử.
—
“Không ngờ trong tình huống nguy hiểm như vậy, cậu vẫn có thể sống sót, còn tìm người cá này về cho Đế quốc, thật không thể tin được đấy Medusa. Lần này nó cứu cậu nhỉ? Xem ra người cá này thật sự rất trung thành với cậu đấy.” Clorokawa hơi nghiêng đầu, cửa sổ khoang hình tròn phản chiếu đôi mắt đen hẹp dài của hắn ta, nhìn người sau lưng, phe phẩy cây quạt trong tay quay lại ngồi xuống, cầm ly rượu vang trên bàn nhỏ, nâng ly về phía anh: “Cheers, chúc mừng sự trở về của cậu.”
Medusa cụp mắt, che đi màu máu nơi đáy mắt, sau đó ngửa mặt uống cạn ly rượu, hệt như uống máu kẻ thù, ánh mắt nhìn về phía màn hình giám sát trong khoang điều trị trên tàu cứu viện của Hoàng thất này. Trong màn hình, Celuecus yên lặng trôi nổi trong khoang sinh vật, vây cánh màu vàng kim đã lành lặn ôm lấy cơ thể, hệt như một con rồng đang ngủ đông. Chỉ cần anh ra lệnh, Celuecus có thể cướp đi tính mạng của Clorokawa trên tàu này, nhưng anh không thể làm thế.
“Nói ra thì, tìm được cậu và người cá này cũng vừa kịp lúc, muộn hơn chút nữa thì e rằng chúng ta sẽ xuống địa ngục hết.”
Nghe Clorokawa nói, Medusa hỏi: “Sao vậy, thầy?”
Mắt ưng màu bạc tinh xảo được đưa đến trước mắt: “Tự xem đi, hướng ba giờ phía Đông Bắc.”
Medusa nhận lấy kính viễn vọng, nhìn về phía hắn ta nói, con ngươi co lại, trái tim như bị một tảng đá đè nặng, rơi vào vực sâu.
Hướng đó, trong tầng mây bên trên ẩn hiện vòng xoáy màu đen tụ lại... mấy trăm năm trước có người từng chụp được cảnh tượng tương tự... đó là mắt bão, là dấu hiệu báo trước “Thần Khóc” sắp đến.
Tận thế đến gần.
Mà bên dưới đó chính là chỗ của Đế quốc Saint Buren.
“Đảo bay đang vận hành thử, nhưng có thể đưa chúng ta bay lên không trước khi Thần Khóc ập đến không vẫn là một ẩn số.”
“Chúng ta?” Medusa trưng ra biểu cảm 'được cưng mà sợ', trong lòng lại cười giễu, thì ra bây giờ anh cũng được liệt vào danh sách thành viên có tư cách ở đảo bay sao? Nhưng, những người dân Saint Buren sớm tối xây dựng đảo bay kia thì sao, bọn họ được sắp xếp đi đâu?
“Đương nhiên cậu là người có tư cách lên đảo bay rồi, học sinh thân yêu của tôi.” Quạt của Clorokawa nâng cằm anh: “Cậu là một tồn tại có giá trị.”
“Cảm ơn thầy đã khen.” Medusa mỉm cười, chạm ly với hắn ta.
Nửa đêm, đột nhiên Medusa bị tiếng ồn ào làm bừng tỉnh. Nhìn ra ngoài cửa sổ khoang nghỉ ngơi, bên ngoài đèn đóm lác đác, con tàu vào cảng Saint Buren, nhưng chòng chành, cảnh bên ngoài dâng lên như bị treo lơ lửng. Anh nghi ngờ đến sát lớp thủy tinh, đột nhiên “bộp” một tiếng, một vật thể đen sì đập nên cửa sổ, dịch đặc sệt chảy xuống, sau đó vô số chấm đen lướt qua cửa sổ trước mặt như mưa đá.
Hô hấp anh chợt khựng, ý thức được gì đó, bèn mặc đồ vào đẩy cửa khoang ra, theo những binh lính sải bước đi ngang bên ngoài đến khoang chỉ huy tác chiến. Thiếu tá* Ron chỉ huy tàu chiến thay Niga nói với vẻ nghiêm trọng: “Thần Khóc ập đến sớm hơn, tuy chỉ là phạm vi nhỏ, nhưng trên Đế quốc chúng ta, các binh sĩ, vực dậy 120% tình thần bảo vệ nội thành!”
“Vâng!”
Nội thành? Thế ngoài thành thì sao? Những người sống trên đê biển nhân tạo thấp hơn mực nước biển thì sao? Medusa nhìn ra cửa sổ khoang bên cạnh, tàu chiến đã được kéo lên lối vào nội thành rồi, mà dưới tường thành cao chót vót, đang từ từ bị bao phủ bởi mảng tối tăm bẩn thỉu, những người sống trên tàu và đê biển đổ về cổng thành đông như kiến, anh không thấy mặt bọn họ nhưng dường như có thể nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng của họ... đang nện thật mạnh vào tim anh.
Trong đó có người thân của SaSan và Hillier, có bạn bè đã từng khổ luyện cùng anh, có nhiều người có số phận bi thảm như anh, còn có nhiều đứa trẻ chưa kịp trưởng thành.
Đi trên con đường báo thù tối tăm này, anh đã bỏ nhiều, quá nhiều cơ hội có thể chuộc tội rồi.
“Trung tá, không lo chuyện ngoài thành sao?” Anh quay sang hỏi với gương mặt không cảm xúc.
Xung quanh yên tĩnh. Mấy binh sĩ nhao nhao nhìn sang anh, bình sĩ cấp cao, binh sĩ cấp thấp, quân y, thành viên đội cảm tử, đều nhìn về phía anh với vẻ mặt khác nhau. Anh biết cảm xúc ẩn chứa trong những ánh mắt này, nói lần nữa: “Trung tá, Thiếu tá, tôi xin xuống dưới cứu người.”
“Đại úy Y tế?” Rõ ràng Ron hơi sững sờ, nhìn Trung tá Edward bên cạnh: “Xuống dưới là đường chết, tôi không thể duyệt được.”
“Tôi nhớ trong hiếp pháp Đế quốc có một quy định đặc biệt, sĩ quan cấp cao được đích thân Hoàng đế bệ hạ trao huân chương, trong điều kiện cực đoan, có thể tự hành động. Mà tôi nhớ, điều kiện cực đoan này chính là để chỉ tình huống liên quan sự sống chết của đa số công dân Đế quốc.” Anh nhìn Ron, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Tính theo số người, đó là đa số... công dân Đế quốc. Xin lỗi Thiếu tướng Ron, Trung tá Edward, tôi là sĩ quan quân y, tôi không thể bỏ rơi tính mạng của nhiều công dân Đế quốc được. Nếu có ai muốn hành động cùng tôi...”
Anh nhìn mặt những binh sĩ xung quanh: “Tôi không thể bảo vệ mọi người sống sót trở về, tôi chỉ có thể đảm bảo, lương tâm của mọi người sẽ không cắn rứt.”
“Tôi đi.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Archer chen lên từ trong những quân y, sắc mặt cậu ấy vẫn trắng bệch, nhưng ánh mắt kiên định. Medusa nhìn cậu ấy, không nói gì, chỉ cười khẽ.
Anh hiểu cậu ấy, biết rằng lúc khu tập trung người sống sót quân y trẻ tính tình ôn hòa này ở bị diệt, vẫn luôn hối hận vì năm ấy quá yếu ớt, không thể làm gì. Bây giờ, cậu ấy có thể làm được chút gì đó rồi.
“Tôi cũng đi.”
“Thêm, thêm tôi nữa!”
“Tôi phải đi cứu bọn họ!”
Những binh sĩ lần lượt đứng ra. Không nhiều, thậm chí chỉ có mấy chục người thôi, chưa đến một phần mười số lượng tổng binh sĩ trên tàu chiến, nhưng gần như ai nấy đều tinh nhuệ, với lại đều giác ngộ đi chết, nếu Ron hoặc Edward muốn ngăn, trừ khi bọn họ dám gây chiến, không tiếc dẫn đến việc quân đội nổi loạn, nếu không thì không thể ngăn được.
Ron ngạc nhiên nhìn anh: “Medusa, cậu có biết Thiếu tướng biết cậu tự tiện hành động như vậy sẽ có hậu quả thế nào không?”
“Bất kể hậu quả gì tôi cũng gánh.” Medusa lạnh lùng đáp, nhìn mấy binh sĩ đã đứng ra, nói: “Lập tức mặc trang bị cách ly, dù nhảy và dây thừng lên xuống! Tổ A xuống với tôi, tổ B chuẩn bị sẵn thuyền cứu hộ!”
Kiểm tra dù nhảy và dụng cụ hỗ trợ oxy sau lưng, Medusa sờ mặt nạ phòng hộ, cầm súng trong tay rồi dẫn binh sĩ đến trước cửa khoang.
“Medusa!” Ron gào lên sau lưng: “Tôi cho cậu một cơ hội, tôi có thể không báo cáo với Thiếu tướng chuyện này, lập tức dừng hành động của cậu lại!”
Khóe môi nhếch lên, anh giơ tay đẩy cửa khoang, nhảy xuống chẳng quay đầu!
Trong khoang sinh học, đôi mắt xanh lục chợt mở ra.
“Ầm” một tiếng, ảnh lửa khắp nơi!
Những tiếng hét hốt hoảng vang lên: “Người cá! Người cá!”
“Bắt lấy nó! Nó mất khống chế rồi!”
Thủy tinh cửa sổ khoang nỡ tung, một bóng dáng vàng kim lao xuống dưới!
—
Dây thừng đưa Medusa xuống khoảng không ngoài thành, lướt qua dòng người đông nghịt. Trong đám người đã xuất hiện người đột biến khổng lồ rồi, cắn xé người xung quanh, tay chân đứt lìa khắp nơi, máu chảy thành xông, tiếng kêu thảm thiết dậy trời, là cảnh địa ngục. Không thể chọn cứu ai trước, bọn họ túm lấy những người có thể cứu được, ném từng người một lên cho binh sĩ phía trên, rồi để họ quăng lên mấy chiếc thuyền cứu hộ trên không trung rồi kéo lên tàu chiến.
“A! Cứu mạng!”
“Cứu tôi với!”
“Cứu con tôi với!”
Nước biển bị nhiễm thành màu đen ập đến, từng con sóng đen kịt ập đến đê biển, đám người cầu cứu tụ đến chỗ bọn họ. Không dám cứu những người bị dính nước biển chứa virus nữa, Medusa đãn binh sĩ nhảy lên tường thành, bắt đầu cứu những người đang bò lên may mắn chưa bị nước biển nhấn chìm.
Hết người này đến người khác, anh cũng không đếm được cứu bao nhiêu người, cũng không đếm có bao nhiêu người có thể cứu. Mồ hôi thấm ướt tóc mái, anh cũng không kịp lau đi, nhìn mặt nước biệt từ từ dâng lên, cảm giác khó thở choáng đầy lồng ngực.
Nếu anh có thể mạnh hơn chút, động tác nhanh hơn chút thì hay rồi.
“Medusa! Medusa! Cứu chúng tôi với!”
Trong cảnh hỗn loạn, đột nhiên tiếng khóc của một người phụ nữ truyền vào tai anh. Con ngươi anh run lên, nhìn theo tiếng đó, hai cánh tay gầy gò cố gắng đỡ một đứa trẻ lên, bên dưới là một gương mặt quen thuộc vô cùng tuyệt vọng.
Đó là người nhà của Hillier.
Sau lưng họ là người đột biến cao hơn hai mét, há miệng phun ra ống ăn sắc bén.
Medusa giẫm chân, nhảy đến chỗ người phụ nữ kia nhanh như chớp, đỡ đứa trẻ cô ấy dốc sức nâng lên, thấy ống săn sắc bén hình móc lao đến, anh vô thức quay lại, bảo vệ đứa trẻ trong lòng...
Eo chợt bị siết chặt, toàn thân được bao bọc trong hơi nóng. Anh mở mắt ra, đôi vây cánh vàng kim chói mắt chắn tầm mắt, soạt một cái dang ra, một tiếng phụt vang lên, máu đỏ sẫm văng lên mặt, đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc không chớp mắt, cơ thể lơ lửng giữa không trung, bay qua đám người đông nghịt, và vào tường thành, sau lưng lại có bàn tay có màng to lớn mạnh mẽ đỡ lấy nên chẳng thấy đau chút nào.
Anh ôm đứa trẻ trong lòng, cũng được Celuecus ôm vào lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, Medusa thoáng sững sờ, trong lòng như có ngọn lửa đang nhen nhóm, ngọn lửa này dần lan ra trong lồng ngực, nhịp tim và hô hấp đều hỗn loạn. Bọn họ treo trên vách tưởng nguy hiểm, nhưng lần này anh cảm nhận được cảm giác an toàn sau lưng có điểm tựa và được bảo vệ.
“Celuecus...” Lông mi anh khẽ run, nói với hắn: “Cứu người giúp tôi.”
Celuecus cúi đầu, sau đó môi anh lại bị chặn lại.
Medusa nín thở, bất giác nhắm mắt lại.
Chấn động lòng người.
Nụ hôn ngắn ngủ trong thoáng chốc, Celuecus quay đầu lại, lao xuống mặt biển gầm lên một tiếng vang dội đầy sức chấn nhiếp.
—
Tác giả: Chương sau sẽ gặp lại người quen ở bộ một...
—
Chú thích:
*少校: Chỗ này tác viết là Thiếu tá, nhưng mấy chương trước có để Ron là Trung tá rồi, mình vẫn để là Thiếu tá theo raw chương này, để dò lại xem sao.
/86
|