Trung - Việt: Linh Thần
- --
“Medusa?” Một giọng nói truyền đến từ phía sau như truyền đến từ sâu thẳm, Medusa quay lại, thấy Clorokawa đứng cách đó không xa, giữa đêm đen, hắn ta xõa tóc mái tóc đen như thác nước, mặc kimono ngủ màu đỏ rượu, vạt áo mở rộng, để lộ vùng ngực trắng nõn, rất đỗi mỹ lệ, cầm hai ly rượu và một chai vang đỏ trong tay, trông có cảm giác mê hoặc mờ ám khó nói thành lời.
“Viện trưởng Clorokawa?” Anh thắc mắc: “Muộn vậy rồi, ngài đến đây làm gì?”
“Không ngủ được, tìm Thiếu tướng uống rượu giải sâu.” Clorokawa thờ ơ nhếch môi, đôi mắt tối màu chớp chớp: “Cậu thì sao?”
... Tìm Niga uống rượu giải sâu? Chẳng phải hai người này đối đầu nhau sao? Có thể có quan hệ uống rượu giải sầu từ bao giờ? Nếu bọn họ kết hợp lại, không hãm chân nhau, thế thì anh không có lợi ích gì cả.
Medusa thầm cảnh giác, nhìn Clorokawa lười nhác đến gần, lúc sượt qua vai, khẽ hỏi: “Muốn đi cùng không?”
“Cũng không phải chuyện gấp gì, sáng mai tôi báo cáo với Thiếu tướng sau. Mời ngài.” Medusa lắc đầu tránh ra, bây giờ anh không có hứng thú uống rượu chung với bọn họ.
Đôi môi đỏ của Clorokawa khẽ nhếch lên, nhìn anh bằng ánh mắt nghĩ anh rất biết điều, giơ tay lên ấn nút liên lạc trên cửa khoang. Medusa đi đến class A, dừng chân ngay lối rẽ.
Cửa khoang mở ra, để lộ gương mặt Thiếu tướng trẻ trông hơi mệt mỏi, thấy rõ người trước mặt, đôi mắt xanh lam sẫm của cậu ta co lại, áo ngủ mở rộng để lộ nửa đầu vai trắng nóng, Clorokawa giơ bình rượu trong tay, thứ gì đó rơi xuống từ tay á, keng một tiếng rơi xuống đất. Niga cụp mắt nhìn, là một huân chương... của cậu ta. Mặt cậu ta sa sầm, khom xuống thò tay nhặt lên.
Nhưng một bàn chân trần móng đỏ tươi xinh xắn hơn cả phụ nữ lại giẫm lên huân chương của cậu ta. Câu ta ngước mắt lên nhìn, thấy một đôi chân dài mỹ miều không phân biệt không phân biệt rõ nam nữ trong kẽ hở áo ngủ gần trong gang tấc...
Bên trong hắn ta chẳng mặc gì cả.
Mặt mày Thiếu tướng trẻ đỏ bừng, vội đứng lên ngay, đẩy hắn ta ra ngoài: “Ông làm cái gì vậy, Clorokawa?”
“Chán quá, tìm con trai bạn cũ ôn chuyện, không được sao?” Lông mày dài mảnh nhướng lên, Clorokawa dùng ngón chân cọ vào mắt cá chân cậu ta.
“Ầm” một tiếng, cửa khoang đóng sầm lại.
Clorokawa khom xuống nhặt huân chương kia lên vuốt ve. Từ một đứa con riêng không được cả dòng họ chấp nhận đến vị trí viện trưởng và chủ nhân như hiên tại, tất cả chướng ngại vật hắn ta gặp phải đều bị hắn ta... loại bỏ sạch, nhổ cỏ tận gốc, ít ai có thể trở thành đối thủ của hắn ta... Mà thằng nhóc thối tha này là cái đinh trong mắt hắn ta, găm vào da thịt, không thể nhổ ra cũng chẳng thể loại bỏ, đâm vào trong lòng hắn ta, hắn ta vẫn chẳng thể bắt chẹt cậu ta được.
Medusa đi lên boong tàu, gió biển lạnh lẽo trong vòng Bắc Cực phả vào mặt, thổi tan cái khô nóng còn lại trong cơ thể, trong đầu vẫn còn lại hình ảnh thấy được lúc nãy.
Clorokawa kia... chắc không phải sẽ...
Dáng vẻ đến cám dỗ giữa đêm khuya đó... chắc không phải dùng cách đó để lôi kéo Niga đây chứ? Không được... tuy hai ác ma này thật sự là trời sinh một cặp, nhưng anh không thể để miếng mồi câu của mình lọt vào tay kẻ thù.
Phải làm sao đây? Chủ động ngả vào lòng Niga sao?
Tay đặt trên mạn tàu siết chặt, nhìn về phía cực quang chợt gần chợt xa, không khỏi nhớ đến đôi mắt xanh lục kia, hơi thở chợt khựng lại, vội tránh dời tầm mắt khỏi đó.
“Sững sờ gì ở đây vậy, Medusa?”
Nghe thấy giọng Clorokawa ở phía sau, Medusa sực tỉnh. Mái tóc đen dài tung bay phía sau, dường như người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng mạnh này chẳng sợ lạnh, lười nhác dựa vào mạn tàu.
“Chẳng phải ngài và Thiếu tướng Niga uống rượu sao?” Anh nhướng mày.
Clorokawa nhún vai, không đáp, chỉ hếch cằm nhìn anh đầy hứng thú: “Cậu biết không, Medusa, thật ra, cậu và tôi rất giống nhau.”
Medusa thu lại ý lạnh lùng nơi đây mắt, khóe môi cong cong, như cười như không: “Vậy sao, quả là vinh hạnh của tôi. Tôi nghĩ, chắc ngài nói đến việc theo đuổi nghiên cứu và cứu rỗi vận mệnh con người.”
Clorokawa chẳng ừ hử gì chỉ cười cười, rót rượu trong tay, đưa anh một ly. Medusa nhận lấy ngửi thử, mùi thơm tinh khiết xộc vào mũi, nhớ đến tình huống gặp phải trong đêm khi uống rượu ở viện y học Đế quốc lần trước. Anh cụp mắt, nhấp một ngụm nhỏ: “Không biết tôi có vinh hạnh trở thành học trò của ngài không, viện trưởng Clorokawa?”
“Đương nhiên.” Dường như Clorokawa đáp thẳng thừng chứ chẳng do dự chút nào: “Cậu đã hoàn thành khảo nghiệm của tôi, tôi rất vui khi nhận cậu làm học trò.”
“Thế thì sau này...” Medusa khẽm chạm ly với hắn ta, đôi mắt màu trà băng nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia: “Xin hãy chỉ dạy nhiều hơn, thầy.”
“Cheers. Medusa, thật ra cậu không phải người Saint Buren nhỉ?”
Tay hơi khựng lại, Medusa vẫn thản nhiên nhìn Clorokawa: “Tôi cũng không nhớ, có thể là dân lưu lạc đến từ bên ngoài không chừng, nhưng từ khi tôi có ký ức, đã ở trong vùng dân nghèo của Saint Buren.”
“Bảo sao trên người cậu có một lớp giáp đầy gai góc, đó là thứ chỉ có người đã từng lưu lạc và khó khăn mới có được.” Clorokawa nhấp một ngụm rượu, lẩm bẩm, hình như nhớ lại ký ức gì đó, một lúc sau, đôi mắt đen sâu thẳm mới nhìn anh không rõ ý tứ: “Tôi thích điểm này ở cậu, chắc Thiếu tướng cũng thích.”
“Hoàn toàn trái ngược, ngài ấy rất muốn xóa bối cảnh xuất thân của tôi.” Medusa thản nhiên nói, thấy sắc mặt Clorokawa không đúng lắm, anh sửa lời ngay: “Thầy, chúng ta sẽ đến Nam Cực sao?”
Clorokawa nhìn những núi băng lớn nhỏ xuất hiện quanh tàu chiến đang di chuyển với tốc độ ngày càng chậm, cười: “Rõ ràng là người cá kia dẫn chúng ta đến. Có thể di tích kia đã bị người cá bỏ rồi, dù sao thì ai lại thèm ở lại trong mộ phần và chia sẻ vườn nhà mình với lũ quái vật chứ? Có thể Nam Cực mới là sào huyệt thật sự của chúng.”
“Ngài không sợ, quân ta sẽ bị diệt sạch sao?” Medusa nhìn hắn ta, anh không tin Clorokawa không biết gì về tính nguy hiểm của người cá, huống chi, quân đội bọn họ cử đi chẳng có mấy người sống sót trở ra từ căn cứ viễn dương.”
Đôi môi đỏ của Clorokawa khẽ nhếch lên: “Cậu không biết nhỉ, Medusa, trong ba tháng cậu đi, cục Thiên Văn Đế quốc đã dự đoán, Thần Khóc lần kế sẽ ập đến trước cuối thế kỷ này. Nếu thời gian dài thì chúng ta có thể sống được vài năm, ngắn thì ba tháng, nếu không thể tìm được nhiều người cá sống để nghiên cứu vaccine, sớm muộn gì chúng ta cũng đối diện với diệt vong. Tôi thà chết trong tay người cá còn hơn chết bởi sóng ngầm ập đến. Chết như vậy, chí ít sẽ không thảm hại quá, tôi ghét nhất là dáng vẻ không đẹp của mình.”
... Vậy sao?
Medusa nhớ đến tình trạng thảm hại của những binh sĩ trong di tích người cá kia, anh không nghĩ vậy.
Nhiệt độ ngày càng thấp, anh vào trong khoang, thay bộ đồ dày hơn, bất chợt đèn trên đầu chớp nhoáng, sau đó nháy liên tục. Điện áp không ổn định sao? Anh hơi bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt sửng sốt.
Cực quang xanh lục... hệt như một tấm màn rủ xuống từ trên trời, lững lờ trên mặt biển, diện tích của nó vượt hẳn cực quang bình thường, cao từ mặt biển đến tận những tầng mây, trải dài khắp mặt biển.
Đây là...
Anh đẩy cửa ra, vội vàng lên class A. Lính trực trên class A giống hệt anh, há hốc mồm vì cảnh tượng trước mắt. Tàu chiến từ từ đến gần màn cực quang, cực quang màu xanh lục ngay trước mắt, đáy lòng anh chợt dâng lên dự cảm sẽ xảy ra thay đổi gì đó. Ngay lúc cơ thể được bao phủ bởi lớp cực quang, hai mắt anh mở to đầy ngạc nhiên.
Bên cạnh vang lên những tiếng cảm thán.
Phía trước tàu chiến chợt xuất hiện mấy dòng thác chảy ngược, chảy lên chân trời... mặt biển một màu trắng bạc lộng lẫy, bán trong suốt như ngân hà, trên trời đêm xanh thẳm, vị trí vốn thuộc về mặt trời mặt trăng xuất hiện một vòng xoáy tỏa ra quầng sáng xanh.
Đây là... cảnh anh từng thấy trong mơ.
“Mau nhìn kìa! Đó là đâu vậy!”
Mấy binh sĩ ngạc nhiên kêu lên, anh nhìn xung quanh, phát hiện có thể thấy chếch bên phải xa xa phía trước xuất hiện một thành trì màu trắng, kết cấu của thành trì đó rất đặc biệt, giống một cái bát khổng lồ, lại giống như bông súng hé nở trên mặt biển, xung quanh nó là những “cây cầu” hình quỹ đạo sao, nâng từng kiến trúc hình cầu như hành tinh, chuyển động quanh kiến trúc hình bát ở trung tâm. Dù chỉ nhìn từ xa cũng khiến người ta cảm thấy cấu tạo thành trì đó không khớp gì với kiến thức trọng lực, cũng không giống do con người tạo ra.
Cực Nam có nơi thế này từ bao giờ... Sao lần trước bọn họ không phát hiện? Medusa thấy khó tin, lúc này người xung quanh lại ngạc nhiên thốt lên: “Người cá, mau nhìn kìa, có người cá!”
Lúc này, anh cũng thấy được...
Một nhóm người cá màu sách khác nhau, có vây cánh nhỏ bơi qua trên mặt biển phía trước, bên trên được che phủ như tơ lụa trắng, kéo theo chiếc đuôi dài ở phía sau, hệt như thiên sứ giáng trần, trong đó có một bóng dáng nổi bật như ánh trăng được nhiều ngôi sao tôn lên.
Bím tóc bạch kim của người ấy rất dài, trên lưng là một đôi vây cánh màu tím lớn hơn những người cá xung quanh, đuôi cá cùng màu với vây cánh cũng dài nhất, chuyển động uốn lượn, trên vây đuôi hình cảnh bướm thỉnh thoảng lộ ra khỏi mặt nước tỏa ánh hào quang bắt mắt.
Nhớ đến bức tượng chỗ cao nhất trong đám người cá kia, Medusa nín thở. Đây là... chính chủ của bức tượng đó sao?
“Đẹp quá, người cá đó quá đẹp...” Nhiều binh lính nhao nhao đến gần mạn thuyền như bị ma nhập, Medusa cũng bất giác đến gần hơn, phát hiện tàu chiến cũng thay đổi phương hướng, đi về phía đó.
Nhưng dường như những người cá kia chẳng cảm nhận được vật thể to lớn như con tàu khổng lồ này phía sau, cũng không nghe thấy tiếng, chẳng ai quay đầu lại.
Medusa hơi cau mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đứng nói người cá cực kỳ phát triển, dù là con người, nghe thấy động tĩnh lớn thế này cũng không thể không mảy may cảnh giác được.
“Keto Anaxi!”
Một tiếng gào lạ lùng chợt truyền đến. Medusa nhìn theo tiếng kêu đó, thấy một bóng dáng màu vàng kim chợt nhảy vọt khỏi mặt biển cách đó không xa.
Vây cánh nhỏ xíu vỗ mấy lần trong không trung rồi lại rơi xuống nước, chỉ trong phút chôc ngắn ngủi, anh đã có thể thấy rõ vây đuôi hơi bất thường của bóng dáng ấy. Đó là một người cá đuôi vàng kim còn nhỏ.
“Keto Anaxi!” Người cá nhỏ tuổi cất cao giọng, dường như dốc hết sức muốn đám người cá phía trước nghe thấy.
Medusa nhìn về phía những người cá kia, thấy người cá xinh đẹp có mái tím tóc bạch kim kia chợt khựng, quay đầu lại. Khoảng cách rất xa, anh không thấy rõ mặt người đó, mà sau đó, người cá khác bên cạnh đã giơ bàn tay có màng che mặt người đó, dường như đang ngăn tầm mắt người đó nhìn đuôi vàng nhỏ kia, mấy người cá ở cuối đoàn cũng chắn trước mặt hắn, dường như không muốn để hắn đến gần.
Sau khi khựng lại trong giây lát, người cá xinh đẹp kia cũng quay về trước, không nhìn lại thêm lần nào nữa.
Đuôi vàng nhỏ lại nhảy lên lần nữa, ngay lúc đó, mấy chiếc trực thăng lao đến từ tầng thượng trên tàu chiến, thả một tấm lưới lớn phủ rợp một vùng chỗ đám người cá kia, muốn bắt trọn một mẻ.
Trái tim Medusa chợt run lên, siết chặt mạn tàu, nhưng lúc thấy... tấm lưỡi kia thu lại, bên trong chẳng có gì.
Hình như chẳng có ảnh hưởng gì, đám người cá phía trước đã bơi đi xa, nhưng lúc này đuôi vàng nhỏ kia quay lại.
Medusa sững sờ.
Khoảng cách giữa hắn và anh không xa, có thể khiến anh thấy rõ đôi mắt xanh lục tựa như cực quang của người cá nhỏ này, và cả gương mặt tuy non nớt nhưng khá quen thuộc ấy... Đó là... Celuecus, Celuecus anh từng thấy trong mơ. Nhưng sao lại...
Anh nhìn đối phương với vẻ không thể tin nổi, hình như cũng vì thấy anh, người cá đuôi vàng nhỏ tuổi kia quay lại, không biết là ngạc nhiên hay tò mò, đôi mắt xanh lục chớp chớp, từ từ bơi đến gần tàu chiến.
“Vẫn phải dựa vào cậu rồi, Medusa, bắt nó lên.” Giọng Clorokawa truyền đến từ phía trên, một sợi đay rơi cạnh chân anh.
Mạn thuyền gần đó đổ xuống thành một cái thang.
Medusa tỉnh táo lại, nắm lấy dây đay kia, xuống thang với ham muốn tìm hiểu khó tin.
Người cá đuổi vàng nhỏ bơi đến gần, hắn nhìn anh chằm chằm, có thể thấy rõ trên người hắn đầy rẫy vết thương, chằng chịt vết cắn vết cào, chồng chất đan xen, đuôi cá phía sau cũng thảm vô cùng, phiến vảy không hoàn chỉnh, bị bóc ra rất nhiều.
Trái tim anh đau nhói như bị móng vuốt nắm lấy.
Đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc đang nhìn anh chăm chú đầy vẻ tò mò, đánh giá anh thật kỹ, dường như muốn đến gần anh, bơi đến gần hơn, chẳng mấy chốc đã kề sát đầu bên tay anh, dường như đang trưng ra dáng vẻ xin người thương xót, muốn tìm sự an ủi từ anh.
Medusa hơi ngẩn ngơ, thậm chí lúc này không biết anh đang nghĩ gì, chỉ vô thức buông đay trong tay, xoa đầu hắn.
Nhưng, chẳng chạm vào gì cả.
Tay chạm vào khoảng không.
Dường như bọn họ ngăn cách bởi ranh giới của không gian thời gian, giao thoa một chốc ngắc ngủi ở đây.
Trái tim chợt đau nhói.
Vì sao, anh không thể chạm vào?
Hình như người cá nhỏ cũng ngạc nhiên, nhưng chưa bỏ cuộc, đến gần một chút, bàn tay có màng nhỏ xíu vịn lên chân anh.
Toàn thân Medusa cứng đờ như thể bị tĩnh điện đụng vào, lần này, anh cảm nhận được rồi, thật sự chạm vào được rồi. Không hiểu anh hơi do dự, khom xuống, ôm người cá đuôi vàng nhỏ tuổi chi chít vết thương này lên.
Người cá nhỏ tuổi rúc trong lòng anh, dường như anh là cả vũ trụ hắn dựa vào để tồn tại.
Lúc này, không biết vì sao Medusa lại nảy sinh cảm giác... mất đi rồi có lại được, dường như đứa trẻ đã đánh mất nhiều năm, có quan hệ huyết thống chặt chẽ.
Đột nhiên, bên trên truyền đến tiếng kêu kinh hoàng, tiếng súng khắp nơi, anh hoảng hốt, thả người cá nhỏ trong lòng ra quay lên, lại đối diện với đôi mắt xanh lục, eo bị siết chặt, bị bàn tay có màng nóng hổi giữ lấy.
Hô hấp anh chợt khựng lại... Tiêu đời, Celuecus thoát ra rồi.
- --Hết chương 56---
LT: Hơi khó chịu, muốn biết chuyện quá khứ ngay lập tức ahuhu. -_-
- --
“Medusa?” Một giọng nói truyền đến từ phía sau như truyền đến từ sâu thẳm, Medusa quay lại, thấy Clorokawa đứng cách đó không xa, giữa đêm đen, hắn ta xõa tóc mái tóc đen như thác nước, mặc kimono ngủ màu đỏ rượu, vạt áo mở rộng, để lộ vùng ngực trắng nõn, rất đỗi mỹ lệ, cầm hai ly rượu và một chai vang đỏ trong tay, trông có cảm giác mê hoặc mờ ám khó nói thành lời.
“Viện trưởng Clorokawa?” Anh thắc mắc: “Muộn vậy rồi, ngài đến đây làm gì?”
“Không ngủ được, tìm Thiếu tướng uống rượu giải sâu.” Clorokawa thờ ơ nhếch môi, đôi mắt tối màu chớp chớp: “Cậu thì sao?”
... Tìm Niga uống rượu giải sâu? Chẳng phải hai người này đối đầu nhau sao? Có thể có quan hệ uống rượu giải sầu từ bao giờ? Nếu bọn họ kết hợp lại, không hãm chân nhau, thế thì anh không có lợi ích gì cả.
Medusa thầm cảnh giác, nhìn Clorokawa lười nhác đến gần, lúc sượt qua vai, khẽ hỏi: “Muốn đi cùng không?”
“Cũng không phải chuyện gấp gì, sáng mai tôi báo cáo với Thiếu tướng sau. Mời ngài.” Medusa lắc đầu tránh ra, bây giờ anh không có hứng thú uống rượu chung với bọn họ.
Đôi môi đỏ của Clorokawa khẽ nhếch lên, nhìn anh bằng ánh mắt nghĩ anh rất biết điều, giơ tay lên ấn nút liên lạc trên cửa khoang. Medusa đi đến class A, dừng chân ngay lối rẽ.
Cửa khoang mở ra, để lộ gương mặt Thiếu tướng trẻ trông hơi mệt mỏi, thấy rõ người trước mặt, đôi mắt xanh lam sẫm của cậu ta co lại, áo ngủ mở rộng để lộ nửa đầu vai trắng nóng, Clorokawa giơ bình rượu trong tay, thứ gì đó rơi xuống từ tay á, keng một tiếng rơi xuống đất. Niga cụp mắt nhìn, là một huân chương... của cậu ta. Mặt cậu ta sa sầm, khom xuống thò tay nhặt lên.
Nhưng một bàn chân trần móng đỏ tươi xinh xắn hơn cả phụ nữ lại giẫm lên huân chương của cậu ta. Câu ta ngước mắt lên nhìn, thấy một đôi chân dài mỹ miều không phân biệt không phân biệt rõ nam nữ trong kẽ hở áo ngủ gần trong gang tấc...
Bên trong hắn ta chẳng mặc gì cả.
Mặt mày Thiếu tướng trẻ đỏ bừng, vội đứng lên ngay, đẩy hắn ta ra ngoài: “Ông làm cái gì vậy, Clorokawa?”
“Chán quá, tìm con trai bạn cũ ôn chuyện, không được sao?” Lông mày dài mảnh nhướng lên, Clorokawa dùng ngón chân cọ vào mắt cá chân cậu ta.
“Ầm” một tiếng, cửa khoang đóng sầm lại.
Clorokawa khom xuống nhặt huân chương kia lên vuốt ve. Từ một đứa con riêng không được cả dòng họ chấp nhận đến vị trí viện trưởng và chủ nhân như hiên tại, tất cả chướng ngại vật hắn ta gặp phải đều bị hắn ta... loại bỏ sạch, nhổ cỏ tận gốc, ít ai có thể trở thành đối thủ của hắn ta... Mà thằng nhóc thối tha này là cái đinh trong mắt hắn ta, găm vào da thịt, không thể nhổ ra cũng chẳng thể loại bỏ, đâm vào trong lòng hắn ta, hắn ta vẫn chẳng thể bắt chẹt cậu ta được.
Medusa đi lên boong tàu, gió biển lạnh lẽo trong vòng Bắc Cực phả vào mặt, thổi tan cái khô nóng còn lại trong cơ thể, trong đầu vẫn còn lại hình ảnh thấy được lúc nãy.
Clorokawa kia... chắc không phải sẽ...
Dáng vẻ đến cám dỗ giữa đêm khuya đó... chắc không phải dùng cách đó để lôi kéo Niga đây chứ? Không được... tuy hai ác ma này thật sự là trời sinh một cặp, nhưng anh không thể để miếng mồi câu của mình lọt vào tay kẻ thù.
Phải làm sao đây? Chủ động ngả vào lòng Niga sao?
Tay đặt trên mạn tàu siết chặt, nhìn về phía cực quang chợt gần chợt xa, không khỏi nhớ đến đôi mắt xanh lục kia, hơi thở chợt khựng lại, vội tránh dời tầm mắt khỏi đó.
“Sững sờ gì ở đây vậy, Medusa?”
Nghe thấy giọng Clorokawa ở phía sau, Medusa sực tỉnh. Mái tóc đen dài tung bay phía sau, dường như người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng mạnh này chẳng sợ lạnh, lười nhác dựa vào mạn tàu.
“Chẳng phải ngài và Thiếu tướng Niga uống rượu sao?” Anh nhướng mày.
Clorokawa nhún vai, không đáp, chỉ hếch cằm nhìn anh đầy hứng thú: “Cậu biết không, Medusa, thật ra, cậu và tôi rất giống nhau.”
Medusa thu lại ý lạnh lùng nơi đây mắt, khóe môi cong cong, như cười như không: “Vậy sao, quả là vinh hạnh của tôi. Tôi nghĩ, chắc ngài nói đến việc theo đuổi nghiên cứu và cứu rỗi vận mệnh con người.”
Clorokawa chẳng ừ hử gì chỉ cười cười, rót rượu trong tay, đưa anh một ly. Medusa nhận lấy ngửi thử, mùi thơm tinh khiết xộc vào mũi, nhớ đến tình huống gặp phải trong đêm khi uống rượu ở viện y học Đế quốc lần trước. Anh cụp mắt, nhấp một ngụm nhỏ: “Không biết tôi có vinh hạnh trở thành học trò của ngài không, viện trưởng Clorokawa?”
“Đương nhiên.” Dường như Clorokawa đáp thẳng thừng chứ chẳng do dự chút nào: “Cậu đã hoàn thành khảo nghiệm của tôi, tôi rất vui khi nhận cậu làm học trò.”
“Thế thì sau này...” Medusa khẽm chạm ly với hắn ta, đôi mắt màu trà băng nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia: “Xin hãy chỉ dạy nhiều hơn, thầy.”
“Cheers. Medusa, thật ra cậu không phải người Saint Buren nhỉ?”
Tay hơi khựng lại, Medusa vẫn thản nhiên nhìn Clorokawa: “Tôi cũng không nhớ, có thể là dân lưu lạc đến từ bên ngoài không chừng, nhưng từ khi tôi có ký ức, đã ở trong vùng dân nghèo của Saint Buren.”
“Bảo sao trên người cậu có một lớp giáp đầy gai góc, đó là thứ chỉ có người đã từng lưu lạc và khó khăn mới có được.” Clorokawa nhấp một ngụm rượu, lẩm bẩm, hình như nhớ lại ký ức gì đó, một lúc sau, đôi mắt đen sâu thẳm mới nhìn anh không rõ ý tứ: “Tôi thích điểm này ở cậu, chắc Thiếu tướng cũng thích.”
“Hoàn toàn trái ngược, ngài ấy rất muốn xóa bối cảnh xuất thân của tôi.” Medusa thản nhiên nói, thấy sắc mặt Clorokawa không đúng lắm, anh sửa lời ngay: “Thầy, chúng ta sẽ đến Nam Cực sao?”
Clorokawa nhìn những núi băng lớn nhỏ xuất hiện quanh tàu chiến đang di chuyển với tốc độ ngày càng chậm, cười: “Rõ ràng là người cá kia dẫn chúng ta đến. Có thể di tích kia đã bị người cá bỏ rồi, dù sao thì ai lại thèm ở lại trong mộ phần và chia sẻ vườn nhà mình với lũ quái vật chứ? Có thể Nam Cực mới là sào huyệt thật sự của chúng.”
“Ngài không sợ, quân ta sẽ bị diệt sạch sao?” Medusa nhìn hắn ta, anh không tin Clorokawa không biết gì về tính nguy hiểm của người cá, huống chi, quân đội bọn họ cử đi chẳng có mấy người sống sót trở ra từ căn cứ viễn dương.”
Đôi môi đỏ của Clorokawa khẽ nhếch lên: “Cậu không biết nhỉ, Medusa, trong ba tháng cậu đi, cục Thiên Văn Đế quốc đã dự đoán, Thần Khóc lần kế sẽ ập đến trước cuối thế kỷ này. Nếu thời gian dài thì chúng ta có thể sống được vài năm, ngắn thì ba tháng, nếu không thể tìm được nhiều người cá sống để nghiên cứu vaccine, sớm muộn gì chúng ta cũng đối diện với diệt vong. Tôi thà chết trong tay người cá còn hơn chết bởi sóng ngầm ập đến. Chết như vậy, chí ít sẽ không thảm hại quá, tôi ghét nhất là dáng vẻ không đẹp của mình.”
... Vậy sao?
Medusa nhớ đến tình trạng thảm hại của những binh sĩ trong di tích người cá kia, anh không nghĩ vậy.
Nhiệt độ ngày càng thấp, anh vào trong khoang, thay bộ đồ dày hơn, bất chợt đèn trên đầu chớp nhoáng, sau đó nháy liên tục. Điện áp không ổn định sao? Anh hơi bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt sửng sốt.
Cực quang xanh lục... hệt như một tấm màn rủ xuống từ trên trời, lững lờ trên mặt biển, diện tích của nó vượt hẳn cực quang bình thường, cao từ mặt biển đến tận những tầng mây, trải dài khắp mặt biển.
Đây là...
Anh đẩy cửa ra, vội vàng lên class A. Lính trực trên class A giống hệt anh, há hốc mồm vì cảnh tượng trước mắt. Tàu chiến từ từ đến gần màn cực quang, cực quang màu xanh lục ngay trước mắt, đáy lòng anh chợt dâng lên dự cảm sẽ xảy ra thay đổi gì đó. Ngay lúc cơ thể được bao phủ bởi lớp cực quang, hai mắt anh mở to đầy ngạc nhiên.
Bên cạnh vang lên những tiếng cảm thán.
Phía trước tàu chiến chợt xuất hiện mấy dòng thác chảy ngược, chảy lên chân trời... mặt biển một màu trắng bạc lộng lẫy, bán trong suốt như ngân hà, trên trời đêm xanh thẳm, vị trí vốn thuộc về mặt trời mặt trăng xuất hiện một vòng xoáy tỏa ra quầng sáng xanh.
Đây là... cảnh anh từng thấy trong mơ.
“Mau nhìn kìa! Đó là đâu vậy!”
Mấy binh sĩ ngạc nhiên kêu lên, anh nhìn xung quanh, phát hiện có thể thấy chếch bên phải xa xa phía trước xuất hiện một thành trì màu trắng, kết cấu của thành trì đó rất đặc biệt, giống một cái bát khổng lồ, lại giống như bông súng hé nở trên mặt biển, xung quanh nó là những “cây cầu” hình quỹ đạo sao, nâng từng kiến trúc hình cầu như hành tinh, chuyển động quanh kiến trúc hình bát ở trung tâm. Dù chỉ nhìn từ xa cũng khiến người ta cảm thấy cấu tạo thành trì đó không khớp gì với kiến thức trọng lực, cũng không giống do con người tạo ra.
Cực Nam có nơi thế này từ bao giờ... Sao lần trước bọn họ không phát hiện? Medusa thấy khó tin, lúc này người xung quanh lại ngạc nhiên thốt lên: “Người cá, mau nhìn kìa, có người cá!”
Lúc này, anh cũng thấy được...
Một nhóm người cá màu sách khác nhau, có vây cánh nhỏ bơi qua trên mặt biển phía trước, bên trên được che phủ như tơ lụa trắng, kéo theo chiếc đuôi dài ở phía sau, hệt như thiên sứ giáng trần, trong đó có một bóng dáng nổi bật như ánh trăng được nhiều ngôi sao tôn lên.
Bím tóc bạch kim của người ấy rất dài, trên lưng là một đôi vây cánh màu tím lớn hơn những người cá xung quanh, đuôi cá cùng màu với vây cánh cũng dài nhất, chuyển động uốn lượn, trên vây đuôi hình cảnh bướm thỉnh thoảng lộ ra khỏi mặt nước tỏa ánh hào quang bắt mắt.
Nhớ đến bức tượng chỗ cao nhất trong đám người cá kia, Medusa nín thở. Đây là... chính chủ của bức tượng đó sao?
“Đẹp quá, người cá đó quá đẹp...” Nhiều binh lính nhao nhao đến gần mạn thuyền như bị ma nhập, Medusa cũng bất giác đến gần hơn, phát hiện tàu chiến cũng thay đổi phương hướng, đi về phía đó.
Nhưng dường như những người cá kia chẳng cảm nhận được vật thể to lớn như con tàu khổng lồ này phía sau, cũng không nghe thấy tiếng, chẳng ai quay đầu lại.
Medusa hơi cau mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đứng nói người cá cực kỳ phát triển, dù là con người, nghe thấy động tĩnh lớn thế này cũng không thể không mảy may cảnh giác được.
“Keto Anaxi!”
Một tiếng gào lạ lùng chợt truyền đến. Medusa nhìn theo tiếng kêu đó, thấy một bóng dáng màu vàng kim chợt nhảy vọt khỏi mặt biển cách đó không xa.
Vây cánh nhỏ xíu vỗ mấy lần trong không trung rồi lại rơi xuống nước, chỉ trong phút chôc ngắn ngủi, anh đã có thể thấy rõ vây đuôi hơi bất thường của bóng dáng ấy. Đó là một người cá đuôi vàng kim còn nhỏ.
“Keto Anaxi!” Người cá nhỏ tuổi cất cao giọng, dường như dốc hết sức muốn đám người cá phía trước nghe thấy.
Medusa nhìn về phía những người cá kia, thấy người cá xinh đẹp có mái tím tóc bạch kim kia chợt khựng, quay đầu lại. Khoảng cách rất xa, anh không thấy rõ mặt người đó, mà sau đó, người cá khác bên cạnh đã giơ bàn tay có màng che mặt người đó, dường như đang ngăn tầm mắt người đó nhìn đuôi vàng nhỏ kia, mấy người cá ở cuối đoàn cũng chắn trước mặt hắn, dường như không muốn để hắn đến gần.
Sau khi khựng lại trong giây lát, người cá xinh đẹp kia cũng quay về trước, không nhìn lại thêm lần nào nữa.
Đuôi vàng nhỏ lại nhảy lên lần nữa, ngay lúc đó, mấy chiếc trực thăng lao đến từ tầng thượng trên tàu chiến, thả một tấm lưới lớn phủ rợp một vùng chỗ đám người cá kia, muốn bắt trọn một mẻ.
Trái tim Medusa chợt run lên, siết chặt mạn tàu, nhưng lúc thấy... tấm lưỡi kia thu lại, bên trong chẳng có gì.
Hình như chẳng có ảnh hưởng gì, đám người cá phía trước đã bơi đi xa, nhưng lúc này đuôi vàng nhỏ kia quay lại.
Medusa sững sờ.
Khoảng cách giữa hắn và anh không xa, có thể khiến anh thấy rõ đôi mắt xanh lục tựa như cực quang của người cá nhỏ này, và cả gương mặt tuy non nớt nhưng khá quen thuộc ấy... Đó là... Celuecus, Celuecus anh từng thấy trong mơ. Nhưng sao lại...
Anh nhìn đối phương với vẻ không thể tin nổi, hình như cũng vì thấy anh, người cá đuôi vàng nhỏ tuổi kia quay lại, không biết là ngạc nhiên hay tò mò, đôi mắt xanh lục chớp chớp, từ từ bơi đến gần tàu chiến.
“Vẫn phải dựa vào cậu rồi, Medusa, bắt nó lên.” Giọng Clorokawa truyền đến từ phía trên, một sợi đay rơi cạnh chân anh.
Mạn thuyền gần đó đổ xuống thành một cái thang.
Medusa tỉnh táo lại, nắm lấy dây đay kia, xuống thang với ham muốn tìm hiểu khó tin.
Người cá đuổi vàng nhỏ bơi đến gần, hắn nhìn anh chằm chằm, có thể thấy rõ trên người hắn đầy rẫy vết thương, chằng chịt vết cắn vết cào, chồng chất đan xen, đuôi cá phía sau cũng thảm vô cùng, phiến vảy không hoàn chỉnh, bị bóc ra rất nhiều.
Trái tim anh đau nhói như bị móng vuốt nắm lấy.
Đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc đang nhìn anh chăm chú đầy vẻ tò mò, đánh giá anh thật kỹ, dường như muốn đến gần anh, bơi đến gần hơn, chẳng mấy chốc đã kề sát đầu bên tay anh, dường như đang trưng ra dáng vẻ xin người thương xót, muốn tìm sự an ủi từ anh.
Medusa hơi ngẩn ngơ, thậm chí lúc này không biết anh đang nghĩ gì, chỉ vô thức buông đay trong tay, xoa đầu hắn.
Nhưng, chẳng chạm vào gì cả.
Tay chạm vào khoảng không.
Dường như bọn họ ngăn cách bởi ranh giới của không gian thời gian, giao thoa một chốc ngắc ngủi ở đây.
Trái tim chợt đau nhói.
Vì sao, anh không thể chạm vào?
Hình như người cá nhỏ cũng ngạc nhiên, nhưng chưa bỏ cuộc, đến gần một chút, bàn tay có màng nhỏ xíu vịn lên chân anh.
Toàn thân Medusa cứng đờ như thể bị tĩnh điện đụng vào, lần này, anh cảm nhận được rồi, thật sự chạm vào được rồi. Không hiểu anh hơi do dự, khom xuống, ôm người cá đuôi vàng nhỏ tuổi chi chít vết thương này lên.
Người cá nhỏ tuổi rúc trong lòng anh, dường như anh là cả vũ trụ hắn dựa vào để tồn tại.
Lúc này, không biết vì sao Medusa lại nảy sinh cảm giác... mất đi rồi có lại được, dường như đứa trẻ đã đánh mất nhiều năm, có quan hệ huyết thống chặt chẽ.
Đột nhiên, bên trên truyền đến tiếng kêu kinh hoàng, tiếng súng khắp nơi, anh hoảng hốt, thả người cá nhỏ trong lòng ra quay lên, lại đối diện với đôi mắt xanh lục, eo bị siết chặt, bị bàn tay có màng nóng hổi giữ lấy.
Hô hấp anh chợt khựng lại... Tiêu đời, Celuecus thoát ra rồi.
- --Hết chương 56---
LT: Hơi khó chịu, muốn biết chuyện quá khứ ngay lập tức ahuhu. -_-
/86
|