Trung - Việt: Linh Thần
(Đúng như tác nói: Medusa tự tìm đường chết rất nhiều lần, và ảnh không biết sợ. Ảnh cứ chọc c(ho)á thôi ấy!!!)
- --
"Anh... không làm hại... tôi?" Răng môi của Celuecus kề sát cổ anh, thoáng lướt qua mạch máu anh, lặp lại lần nữa, "Anh... có..."
-
Có cái gì? Sao anh lại làm hại hắn?
Medusa cau mày, nghi ngờ nhìn vào đôi mắt xanh lục kia, thần kinh lại như bị thứ gì đó tấn công, trong thoáng chốc rút linh hồn anh ra khỏi cơ thể, cơ thể anh mềm nhũn, dựa vào cửa trượt xuống, được một bàn tay có màng nóng hổi đỡ lấy eo.
Hình như cơ thể bị xoay lại, đè lên tường, có tiếng lụa rách "xoẹt" vang lên, sau lưng chợt lạnh. Có thứ gì đó mềm mại ẩm nóng dán lên lưng anh khiến anh thấy hơi ngứa.
Chàng trai tóc bạch kim vô thức run lên, Celuecus giữ chặt eo anh, xé vết rách trên đồ anh ra lớn hơn. Làn da lộ ra rất trắng, nhiệt độ cơ thể rất thấp, khiến hắn nhớ đến sông băng đã từng đóng băng mình... hắn rất rõ, máu và trái tim bên trong đều lạnh băng như nhau, nhưng vẫn cúi đầu, cẩn thận liếm lên từng vệt máu loang lổ trên tấm lưng trắng nõn.
Dường như bị đầu lưỡi nóng rực của hắn kích thích, cơ thể trong lòng lại run lên, tấm lưng cũng căng cứng, hõm eo lõm sâu tạo thành bóng bờ quyến rũ. Vị ngọt lạnh của con mồi ngấm vào miệng, tia nóng nảy chảy trong mạch máu càng thêm mãnh liệt, một giọt nước chảy xuống theo đường nét trên lưng, ánh mắt người cá trẻ tuổi không nhịn được len lỏi xuống dưới, nghĩ đến 'cảnh quan' giấu kín dưới xương cụt của con mồi hắn vừa thấy lúc này, những phiến vảy lại run run rồi đứng lên.
Medusa mơ mơ màng màng nhíu mày, bản năng của quân nhân khiến anh lờ mờ cảm nhận được nguy hiểm cực lớn đang đến gần, cơ thể căng thẳng vùng vẫy, mông lại vô tình cọ vào phiến vảy vàng, trái cổ của Celuecus hơi nhúc nhích, thấy chàng trai tóc bạch kim ngẩn ngơ nghiêng mặt sang, bèn ngậm lấy trái tai trắng ngần trước mắt, đẩy đuôi cá về trước ép anh lên cửa.
"Ưm!" Trái tai nhạy cảm, toàn thân Medusa thoáng run lên. Tiếng rên khẽ trong vô thức này lọt vào tai người cá trẻ tuổi hệt như một hòn đá khuấy động nghìn lớp sóng, khiến sống lưng hắn tê rần như điện giật. Hắn mút trái tai anh vài cái rồi mới không hài lòng buông tha, xoay mặt anh lại.
"Pằng", Đột nhiên một viên đạn bắn lên thủy tinh!
"Thượng úy!"
Cơ thể bị đè ép chợt buông lỏng, Medusa bừng tỉnh. Trước mắt có một ánh sáng vàng lóe lên, cửa khoang thủy tinh sau lưng bị va vỡ vụn trong thoáng chốc, Medusa phản ứng nhanh chóng xoay người nhảy ra, lại thấy bóng vàng kim dáng thuôn kia xuyên qua màn mưa đạn, biến mất trong bóng đêm.
"Lửa! Lửa! Mau dập lửa cho tôi!"
"Cứu, aaaaaaa..."
Mấy binh lính trực ban chạy hỗn loạn, nghiêng trái ngã phải bò dậy khỏi mặt đất, trên người đều bị thiêu đốt vết thương khắp nơi, có người toàn thân bùng lửa, lăn lộn trên đất.
Đám vô dụng này... Medusa đập tủ, lấy dụng cụ chữa cháy xịt một lượt, nhặt súng của binh lính làm rơi, rồi cướp một cái dao quân dụng, đuổi theo về phía Celuecus biến mất.
"Tách... tách..."
Tàu chiến vẫn chòng chành, anh bước vào con đường tối tăm, nghe thấy tiếng bước chân mình truyền đến từ đầu bên kia.
Tầng B1 trên mực nước không phải là đáy tàu chiến, bên dưới còn có ba tầng nữa là khoang để thuyền cứu hộ, khoang thiết bị động lực và khoang để đồ dằn* cho thành viên đội cảm tử ở. Trong khoang để thuyền cứu hộ có một van dẫn thẳng ra ngoài tàu chiến, nếu không may bị Celuecus mở ra...
Không những Celuecus có thể chạy thoát trong biển, khiến kế hoạch và viện y học của anh tan thành bọt biển, người trên tàu cũng sẽ chôn thân ở đây khi con tàu chìm.
"Thượng úy Medusa! Thấy người cá chưa?" Sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, mười mấy vệ binh trực ban chạy đến, Medusa giơ tay ngăn người dẫn đầu lại.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì để dẫn đến tình huống này?" Medusa hỏi.
Vệ binh trực ban dẫn đầu lau mồ hôi: "Sonar tàu chiến tra thấy có một sinh vật không rõ rất lớn tấn công tàu chiến, không biết vì sao trục động lực của tàu chiến bị ảnh hưởng nghiêm trọng, Thiếu tượng lệnh cho tất cả mọi người tập hợp đến trung tâm bay, nhưng phải đảm bảo người cá..."
"Tôi hiểu rồi." Medusa kéo cán van xuống, cửa đường tầng B1 bất ngờ đóng lại. Mấy binh sĩ trực ban bên ngoài đập cửa: "Thượng úy Y tế!"
Medusa kề sát cửa khoang, đè thấp giọng nói: "Muốn bị phạt thì có thể quay về bẩm báo với Thiếu tướng. Nếu thông minh thì ngoan ngoãn ngậm mồm lại đợi bên ngoài, công lao bắt người cá về cũng sẽ có phần của các người."
Ngoài cửa chợt im phăng phắc, nghe anh nói vậy, không ai rời khỏi đây.
Dẫn theo đám vô dụng này, chẳng có tác dụng gì khác ngoài việc mang đến gánh nặng phải trị thương.
Thiết bị chiếu sáng của tàu chiến vẫn chưa mở lại, đèn trên đồng hồ là nguồn sáng duy nhất lúc này, tầm nhìn cũng trở nên vô cùng hạn chế. Để ý đến loại súng trong tay mình, anh híp mắt, anh mở ống ngắm hồng ngoại trên súng ra. Trong lúc tàu chấn động dữ dội dán sát vào vách tượng, sau lưng chợt lạnh lẽo, anh sờ thử một chút mới phát hiện không biết sau lưng bộ đồ phẫu thuật bị rách từ bao giờ, trên lưng toàn là nước gì đó dính dính.
Thành ra như vậy từ bao giờ...
Bây giờ nào còn lòng dạ để ý đến cái này, anh không quan tâm đến nó nữa.
Những vệt nước thuôn dài trên mặt đất kéo dài đến tận cuối đường, anh lần theo dấu vết của Celuecus, dừng bước trước cửa khoang ở đầu lối đi.
Nước đọng cách cửa khoang hai mét rồi biến mất. Cửa khoang không bị mở ra, anh cũng không nghe thấy tiếng động gì, như thể Celuecus đã bốc hơi ở đây vậy.
Hắn có thể đi đâu đây? Chắng lẽ bay đi sao?
Medusa chuyền tầm mắt, nhìn về phía cửa sổ khoang tròn không lớn lắm trên vách khoang đối diện, bên ngoài là mặt biển đen ngòm, chẳng thấy được gì. Nếu Celuecus phá cửa sổ ra ngoài, trong con đường này đã ngập nước rồi. Ánh đèn từ từ quét một vòng vách khoang, hiện ra tia phản quang ẩm ướt.
Tim anh chợt hẫng nhịp, nghĩ đến gì đó bèn tắt đèn trên đồng hồ cầm súng nhìn bên trên.
Ống ngắm hồng ngoại chợt chiếu ra đường nét nhiệt độ cao, trông như quỷ hút máu treo ngược, vây cánh trên lưng dang ra, đuôi cá to dài quấn trên ống thông gió của nóng khoang, đôi mắt sáng rực đang nhìn anh chằm chằm như hổ rình mồi.
Anh không nên quên rằng Celuecus có một đôi cánh...
Hắn thật sự... có thể bay.
Rất tuyệt vời... độ khó để bắt hắn về tăng lên gấp mười lần.
"Celuecus..." Medusa cắn chặt răng, tia hồng ngoại bắn trúng vai không đủ để lấy mạng hắn: "Tôi không muốn làm hại..."
"Vù" một tiếng, bóng dáng Celuecus chợt lóe lên, bồ nhào xuống.
Chết tiệt! Medusa đạp vách khoang, lăn người tránh ra, một luồng khí nóng như thiêu đốt lướt qua phía trên anh, súng bị đụng tụt khỏi tay rơi một bên, anh khuỵu chân đáp xuống đất, vừa mở đèn trên tay đã thấy ánh vàng kim lướt qua trước mắt như sao băng, trong chớp mắt hơi thở nóng rực đã đến sau lưng anh. Ngay lúc anh rút dao găm ra, eo chợt bị siết lấy.
Cơ thể bị nhấc lên, bị kéo về sau, tay anh lướt qua eo, dao quân dụng đâm thẳng ra!
Mũi dao dừng lại cách con ngươi xanh lục một khoảng nhỏ.
Trong ánh đèn mờ tối, hơi thở đôi bên hòa vào nhau, giằng co bằng ánh mắt.
"Buông tôi ra, Celuecus, về với tôi." Medusa nắm chặt dao quân dụng trong tay, mũi dao nhằm vào con ngươi hắn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Nhưng đôi mắt xanh lục ấy chẳng chớp lấy một cái, dường như chẳng bị uy hiếp, đuôi cá quấn lấy eo anh đang dần chặt hơn.
"Vì... sao?" Giọng thiếu niên khàn khàn không mấy lưu loát, khẽ nói một câu.
"Vì sao" gì?
Medusa hơi khó thở, tay cầm chuôi dao cũng hơi run lên.
Celuecus thật sự muốn giết anh, hắn có lý do làm vậy, cũng có thể giết được anh.
Nhưng anh tuyệt không thể mất đi con chip* quan trọng như Celuecus. Và rõ ràng lần này anh không có cơ hội thắng khi đối đầu với Celuecus lúc này, đã vậy thì cược một ván xem.
Anh cắn răng, từ từ bỏ dao xuống, một tay thử sờ sờ... vảy lộng lẫy hoa lệ nhưng vàng trên đuôi cá của hắn. Cơ thể Celuecus run lên, vảy cá xù lên, mở to mắt nhìn anh.
Như anh dự liệu, chiêu này có thể chuyển sát ý của người cá thành công.
"Vảy cá bị đụng chạm là điều cấm kỵ của các cậu nhỉ?" Medusa nhếch môi, quan sát thay đổi của người cá trẻ tuổi trước mắt, bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ lên vảy cá: "Lần đầu tiên cậu không tấn công tôi, nên, rốt cuộc là ghét... hay là thích đây? Hửm? Muốn tôi sờ sờ nhiều hơn sao?"
Phiến vảy mở hoa.
Celuecus lộ ra răng nanh, gầm gừ tỏ ý cảnh cáo với anh, đuôi cá đang siết chặt lấy anh cũng thả lỏng hơn đôi chút vì kích thích. Medusa co gối lên húc mạnh vào bụng dưới của người cá! Nếu điểm yếu của người cá giống đực và nam giới loài người giống nhau...
Hình như gối anh chạm phải giáp mềm vững chắc.
Đuôi cá trên eo chợt siết lại, trái cổ bị răng nanh sắc nhọn ngậm lấy, cơ thể bị ép sát lên người Celuecus, anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên, nóng rẫy như lò luyện.
-
Chú thích:
*筹码: chip đánh bạc thường thấy trong sòng bài ấy.
**压仓物舱: Khoang này thường để đồ nặng hỗ trợ cho tàu cân bằng.
- --
LT: Tất cả các chương mình đã đăng đều chưa dò chính tả, lỗi đánh máy gì hết. Chỉ ở bước ngó raw rồi làm rồi đăng thôi. Nên nếu thấy lỗi gì thì mọi người nhắc mình he. Nếu có thời gian mình sẽ dò lại nhe.:(( Dạo này mắt mũi kèm nhèm quá.
(Đúng như tác nói: Medusa tự tìm đường chết rất nhiều lần, và ảnh không biết sợ. Ảnh cứ chọc c(ho)á thôi ấy!!!)
- --
"Anh... không làm hại... tôi?" Răng môi của Celuecus kề sát cổ anh, thoáng lướt qua mạch máu anh, lặp lại lần nữa, "Anh... có..."
-
Có cái gì? Sao anh lại làm hại hắn?
Medusa cau mày, nghi ngờ nhìn vào đôi mắt xanh lục kia, thần kinh lại như bị thứ gì đó tấn công, trong thoáng chốc rút linh hồn anh ra khỏi cơ thể, cơ thể anh mềm nhũn, dựa vào cửa trượt xuống, được một bàn tay có màng nóng hổi đỡ lấy eo.
Hình như cơ thể bị xoay lại, đè lên tường, có tiếng lụa rách "xoẹt" vang lên, sau lưng chợt lạnh. Có thứ gì đó mềm mại ẩm nóng dán lên lưng anh khiến anh thấy hơi ngứa.
Chàng trai tóc bạch kim vô thức run lên, Celuecus giữ chặt eo anh, xé vết rách trên đồ anh ra lớn hơn. Làn da lộ ra rất trắng, nhiệt độ cơ thể rất thấp, khiến hắn nhớ đến sông băng đã từng đóng băng mình... hắn rất rõ, máu và trái tim bên trong đều lạnh băng như nhau, nhưng vẫn cúi đầu, cẩn thận liếm lên từng vệt máu loang lổ trên tấm lưng trắng nõn.
Dường như bị đầu lưỡi nóng rực của hắn kích thích, cơ thể trong lòng lại run lên, tấm lưng cũng căng cứng, hõm eo lõm sâu tạo thành bóng bờ quyến rũ. Vị ngọt lạnh của con mồi ngấm vào miệng, tia nóng nảy chảy trong mạch máu càng thêm mãnh liệt, một giọt nước chảy xuống theo đường nét trên lưng, ánh mắt người cá trẻ tuổi không nhịn được len lỏi xuống dưới, nghĩ đến 'cảnh quan' giấu kín dưới xương cụt của con mồi hắn vừa thấy lúc này, những phiến vảy lại run run rồi đứng lên.
Medusa mơ mơ màng màng nhíu mày, bản năng của quân nhân khiến anh lờ mờ cảm nhận được nguy hiểm cực lớn đang đến gần, cơ thể căng thẳng vùng vẫy, mông lại vô tình cọ vào phiến vảy vàng, trái cổ của Celuecus hơi nhúc nhích, thấy chàng trai tóc bạch kim ngẩn ngơ nghiêng mặt sang, bèn ngậm lấy trái tai trắng ngần trước mắt, đẩy đuôi cá về trước ép anh lên cửa.
"Ưm!" Trái tai nhạy cảm, toàn thân Medusa thoáng run lên. Tiếng rên khẽ trong vô thức này lọt vào tai người cá trẻ tuổi hệt như một hòn đá khuấy động nghìn lớp sóng, khiến sống lưng hắn tê rần như điện giật. Hắn mút trái tai anh vài cái rồi mới không hài lòng buông tha, xoay mặt anh lại.
"Pằng", Đột nhiên một viên đạn bắn lên thủy tinh!
"Thượng úy!"
Cơ thể bị đè ép chợt buông lỏng, Medusa bừng tỉnh. Trước mắt có một ánh sáng vàng lóe lên, cửa khoang thủy tinh sau lưng bị va vỡ vụn trong thoáng chốc, Medusa phản ứng nhanh chóng xoay người nhảy ra, lại thấy bóng vàng kim dáng thuôn kia xuyên qua màn mưa đạn, biến mất trong bóng đêm.
"Lửa! Lửa! Mau dập lửa cho tôi!"
"Cứu, aaaaaaa..."
Mấy binh lính trực ban chạy hỗn loạn, nghiêng trái ngã phải bò dậy khỏi mặt đất, trên người đều bị thiêu đốt vết thương khắp nơi, có người toàn thân bùng lửa, lăn lộn trên đất.
Đám vô dụng này... Medusa đập tủ, lấy dụng cụ chữa cháy xịt một lượt, nhặt súng của binh lính làm rơi, rồi cướp một cái dao quân dụng, đuổi theo về phía Celuecus biến mất.
"Tách... tách..."
Tàu chiến vẫn chòng chành, anh bước vào con đường tối tăm, nghe thấy tiếng bước chân mình truyền đến từ đầu bên kia.
Tầng B1 trên mực nước không phải là đáy tàu chiến, bên dưới còn có ba tầng nữa là khoang để thuyền cứu hộ, khoang thiết bị động lực và khoang để đồ dằn* cho thành viên đội cảm tử ở. Trong khoang để thuyền cứu hộ có một van dẫn thẳng ra ngoài tàu chiến, nếu không may bị Celuecus mở ra...
Không những Celuecus có thể chạy thoát trong biển, khiến kế hoạch và viện y học của anh tan thành bọt biển, người trên tàu cũng sẽ chôn thân ở đây khi con tàu chìm.
"Thượng úy Medusa! Thấy người cá chưa?" Sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, mười mấy vệ binh trực ban chạy đến, Medusa giơ tay ngăn người dẫn đầu lại.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì để dẫn đến tình huống này?" Medusa hỏi.
Vệ binh trực ban dẫn đầu lau mồ hôi: "Sonar tàu chiến tra thấy có một sinh vật không rõ rất lớn tấn công tàu chiến, không biết vì sao trục động lực của tàu chiến bị ảnh hưởng nghiêm trọng, Thiếu tượng lệnh cho tất cả mọi người tập hợp đến trung tâm bay, nhưng phải đảm bảo người cá..."
"Tôi hiểu rồi." Medusa kéo cán van xuống, cửa đường tầng B1 bất ngờ đóng lại. Mấy binh sĩ trực ban bên ngoài đập cửa: "Thượng úy Y tế!"
Medusa kề sát cửa khoang, đè thấp giọng nói: "Muốn bị phạt thì có thể quay về bẩm báo với Thiếu tướng. Nếu thông minh thì ngoan ngoãn ngậm mồm lại đợi bên ngoài, công lao bắt người cá về cũng sẽ có phần của các người."
Ngoài cửa chợt im phăng phắc, nghe anh nói vậy, không ai rời khỏi đây.
Dẫn theo đám vô dụng này, chẳng có tác dụng gì khác ngoài việc mang đến gánh nặng phải trị thương.
Thiết bị chiếu sáng của tàu chiến vẫn chưa mở lại, đèn trên đồng hồ là nguồn sáng duy nhất lúc này, tầm nhìn cũng trở nên vô cùng hạn chế. Để ý đến loại súng trong tay mình, anh híp mắt, anh mở ống ngắm hồng ngoại trên súng ra. Trong lúc tàu chấn động dữ dội dán sát vào vách tượng, sau lưng chợt lạnh lẽo, anh sờ thử một chút mới phát hiện không biết sau lưng bộ đồ phẫu thuật bị rách từ bao giờ, trên lưng toàn là nước gì đó dính dính.
Thành ra như vậy từ bao giờ...
Bây giờ nào còn lòng dạ để ý đến cái này, anh không quan tâm đến nó nữa.
Những vệt nước thuôn dài trên mặt đất kéo dài đến tận cuối đường, anh lần theo dấu vết của Celuecus, dừng bước trước cửa khoang ở đầu lối đi.
Nước đọng cách cửa khoang hai mét rồi biến mất. Cửa khoang không bị mở ra, anh cũng không nghe thấy tiếng động gì, như thể Celuecus đã bốc hơi ở đây vậy.
Hắn có thể đi đâu đây? Chắng lẽ bay đi sao?
Medusa chuyền tầm mắt, nhìn về phía cửa sổ khoang tròn không lớn lắm trên vách khoang đối diện, bên ngoài là mặt biển đen ngòm, chẳng thấy được gì. Nếu Celuecus phá cửa sổ ra ngoài, trong con đường này đã ngập nước rồi. Ánh đèn từ từ quét một vòng vách khoang, hiện ra tia phản quang ẩm ướt.
Tim anh chợt hẫng nhịp, nghĩ đến gì đó bèn tắt đèn trên đồng hồ cầm súng nhìn bên trên.
Ống ngắm hồng ngoại chợt chiếu ra đường nét nhiệt độ cao, trông như quỷ hút máu treo ngược, vây cánh trên lưng dang ra, đuôi cá to dài quấn trên ống thông gió của nóng khoang, đôi mắt sáng rực đang nhìn anh chằm chằm như hổ rình mồi.
Anh không nên quên rằng Celuecus có một đôi cánh...
Hắn thật sự... có thể bay.
Rất tuyệt vời... độ khó để bắt hắn về tăng lên gấp mười lần.
"Celuecus..." Medusa cắn chặt răng, tia hồng ngoại bắn trúng vai không đủ để lấy mạng hắn: "Tôi không muốn làm hại..."
"Vù" một tiếng, bóng dáng Celuecus chợt lóe lên, bồ nhào xuống.
Chết tiệt! Medusa đạp vách khoang, lăn người tránh ra, một luồng khí nóng như thiêu đốt lướt qua phía trên anh, súng bị đụng tụt khỏi tay rơi một bên, anh khuỵu chân đáp xuống đất, vừa mở đèn trên tay đã thấy ánh vàng kim lướt qua trước mắt như sao băng, trong chớp mắt hơi thở nóng rực đã đến sau lưng anh. Ngay lúc anh rút dao găm ra, eo chợt bị siết lấy.
Cơ thể bị nhấc lên, bị kéo về sau, tay anh lướt qua eo, dao quân dụng đâm thẳng ra!
Mũi dao dừng lại cách con ngươi xanh lục một khoảng nhỏ.
Trong ánh đèn mờ tối, hơi thở đôi bên hòa vào nhau, giằng co bằng ánh mắt.
"Buông tôi ra, Celuecus, về với tôi." Medusa nắm chặt dao quân dụng trong tay, mũi dao nhằm vào con ngươi hắn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Nhưng đôi mắt xanh lục ấy chẳng chớp lấy một cái, dường như chẳng bị uy hiếp, đuôi cá quấn lấy eo anh đang dần chặt hơn.
"Vì... sao?" Giọng thiếu niên khàn khàn không mấy lưu loát, khẽ nói một câu.
"Vì sao" gì?
Medusa hơi khó thở, tay cầm chuôi dao cũng hơi run lên.
Celuecus thật sự muốn giết anh, hắn có lý do làm vậy, cũng có thể giết được anh.
Nhưng anh tuyệt không thể mất đi con chip* quan trọng như Celuecus. Và rõ ràng lần này anh không có cơ hội thắng khi đối đầu với Celuecus lúc này, đã vậy thì cược một ván xem.
Anh cắn răng, từ từ bỏ dao xuống, một tay thử sờ sờ... vảy lộng lẫy hoa lệ nhưng vàng trên đuôi cá của hắn. Cơ thể Celuecus run lên, vảy cá xù lên, mở to mắt nhìn anh.
Như anh dự liệu, chiêu này có thể chuyển sát ý của người cá thành công.
"Vảy cá bị đụng chạm là điều cấm kỵ của các cậu nhỉ?" Medusa nhếch môi, quan sát thay đổi của người cá trẻ tuổi trước mắt, bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ lên vảy cá: "Lần đầu tiên cậu không tấn công tôi, nên, rốt cuộc là ghét... hay là thích đây? Hửm? Muốn tôi sờ sờ nhiều hơn sao?"
Phiến vảy mở hoa.
Celuecus lộ ra răng nanh, gầm gừ tỏ ý cảnh cáo với anh, đuôi cá đang siết chặt lấy anh cũng thả lỏng hơn đôi chút vì kích thích. Medusa co gối lên húc mạnh vào bụng dưới của người cá! Nếu điểm yếu của người cá giống đực và nam giới loài người giống nhau...
Hình như gối anh chạm phải giáp mềm vững chắc.
Đuôi cá trên eo chợt siết lại, trái cổ bị răng nanh sắc nhọn ngậm lấy, cơ thể bị ép sát lên người Celuecus, anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên, nóng rẫy như lò luyện.
-
Chú thích:
*筹码: chip đánh bạc thường thấy trong sòng bài ấy.
**压仓物舱: Khoang này thường để đồ nặng hỗ trợ cho tàu cân bằng.
- --
LT: Tất cả các chương mình đã đăng đều chưa dò chính tả, lỗi đánh máy gì hết. Chỉ ở bước ngó raw rồi làm rồi đăng thôi. Nên nếu thấy lỗi gì thì mọi người nhắc mình he. Nếu có thời gian mình sẽ dò lại nhe.:(( Dạo này mắt mũi kèm nhèm quá.
/86
|