Chương 39: Trần Tử Phàm không hành động như suy nghĩ
Lưu Linh nói xong lời này, trực tiếp nhìn về phía Thẩm Vu Quy, cười lạnh nói: "Thẩm Tòng Tâm, cô nghe rõ ràng rồi chứ! Cô không xứng ngồi cùng một chỗ với Chỉ Lan! Tốt nhất cách xa cô ấy ra!"
Tóc Thẩm Vu Quy che khuất khuôn mặt, che khuất lệ quang trong con ngươi.
Thì ra khi chị đi học, đều phải trốn ở góc phòng, ngay cả cách gần đó một chút đều không thể? Thẩm Chỉ Lan này, thật quá đáng!
Cô nhếch môi, mềm yếu nói: "Muốn tôi nhường vị trí cho cô ta?"
Lưu Linh gật đầu.
Giọng Thẩm Vu Quy trầm xuống, lành lạnh nói ra bốn chữ: "Cô ta không xứng."
Lưu Linh sửng sốt, cũng thật không ngờ cô lại nói ra lời này, sắc mặt trực tiếp đen: "Cô có ý gì?"
"Ý chính là, không muốn ngồi bên cạnh chúng tôi, vậy đám các cô đi chỗ khác!" Trương Thiên Thiên cao giọng nói.
"Cô!" Lưu Linh đang muốn chửi ầm lên, góc xó lại truyền đến một tiếng "bộp".
Thẩm Vu Quy quay đầu nhìn lại, phát hiện Trần Tử Phàm đứng lên, đập bàn một cái.
Hẳn là vừa rồi anh ta đang nằm sấp ngủ, đầu lộn xộn như chuồng gà, một đôi mắt hãm sâu lợi hại, mắt thâm quầng vô cùng rõ ràng. Gò má anh ta có phiền chán, trong mắt có còn mê ly chưa ngủ tỉnh, cau mày gầm nhẹ: "Ầm ĩ cái gì? Các cô có thấy phiền không?"
Anh ta vừa nổi dóa, nhất thời Lưu Linh và Trương Thiên Thiên như chim cút bị dọa, lui lại.
Thẩm Vu Quy nhìn thấy cảm thấy buồn cười, đây là cái giáo phách (kiểu bá chủ trường học).
Dưới sự ép bức như vậy, Thẩm Chỉ Lan lại cười nói: "Anh Tử Phàm, tối hôm qua lại không ngủ sao?"
Tính tình Trần Tử Phàm không tốt, có thể thấy được người nói chuyện là cô ta, liền dằn lại tính tình gật gật đầu: "Không lo đi học, các cô làm gì vậy?"
Thẩm Chỉ Lan thở dài, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ: "Đó không là vì Lưu Linh cảm thấy, chị ngồi cùng một chỗ với em không thích hợp thôi?"
Trần Tử Phàm nhìn về phía Thẩm Vu Quy, ấn đường nhăn càng chặt.
Anh ta trực tiếp ra lệnh: "Mắt gấu mèo, cô nhường vị trí."
Thẩm Vu Quy nhíu mày.
Ôi, em họ nhỏ này, thật đúng là hộ hoa sứ giả hóa thân!
Cô nằm sấp lên bàn, nghiêm túchỏi: "Vì sao muốn tôi tránh ra?"
Trần Tử Phàm ngừng lại một chút.
Vì sao?
Còn không phải bởi vì cô là con gái riêng!
Anh ta mở miệng tính châm chọc cô, nhưng trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra ngày đó, cảnh tượng cô bị bảy tiểu thái muội kéo vào toilet.
Không biết vì sao, ngày đó không đi cứu cô, thậm chí anh ta còn có chút chột dạ áy náy. May mắn đám tiểu thái muội kịp thời tỉnh ngộ, nếu không nghe lời, chắc chắn kết cục của cô vô cùng thê thảm.
Thẩm Chỉ Lan thấy anh ta không nói chuyện, vội vàng mở miệng: "Chị đừng nóng giận, em ngồi ở bên cạnh là được."
Cô ta cắn môi, uất ức nhìn về phía Trần Tử Phàm.
Cô ta hiểu anh ta nhất, nghe thấy lời này, chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy Thẩm Tòng Tâm rất bá đạo, ngược lại sẽ kích thích ý muốn bảo vệ của anh ta.
Cô ta chờ Trần Tử Phàm tức giận, nhưng không nghĩ tới Trần Tử Phàm yên lặng một chút, thế nhưng gật đầu: "Cứ như vậy đi."
Thẩm Chỉ Lan: ? ?
Sao lại thế?
Trần Tử Phàm nói lời này, lại ngồi xuống, nằm sấp xuống tính ngủ, trông dáng vẻ là mặc kệ rồi.
Thẩm Chỉ Lan nắm lấy nắm tay, trong mắt xẹt qua một chút âm ngoan, để cô ta ngồi ở bên cạnh, nhường chỗ ngồi cho con nhỏ xấu này? Không có cửa đâu!
Cô ta cười lạnh một chút, rũ mắt xuống, đặt túi sách lên bàn bên cạnh, ngược lại đi đến trước mặt Thẩm Vu Quy.
Thẩm Vu Quy tò mò nhìn cô ta, không biết người này lại muốn ra chiêu gì.
Chỉ thấy Thẩm Chỉ Lan cúi thấp đầu, lã chã chực khóc: "Chị, tối hôm qua cha không về nhà, mẹ đợi cha cả đêm, mắt đều khóc sưng lên, chị có thể nói với mẹ chị, kêu bà ấy thả cha về?"
Thẩm Vu Quy: ? ?
/1509
|