Mộ Hàn Vương điên tiết nắm cổ áo vị bác sĩ điều trị cho cô kéo ra sảnh hỏi tội, hắn hất ông ta ngã xuống sàn lạnh, người bị dồn về phía cửa nhà xác
_Mộ thiếu, chuyện này không được đâu, nếu đưa Mộ tiểu thư đến đám tang e là cả mạng của cô ấy và đứa bé cũng không giữ được, tình trạng của cô ấy phải hoàn toàn ở trên giường bệnh đến ngày sinh con, tôi đã nói rồi dù dưỡng thai đến mức tối đa như vậy nhưng vẫn có nguy cơ là cô ấy sinh non, Mộ thiếu nên thay mặt cô ấy đến thắp nhang thì hơn, dù gì bà ấy cũng mất rồi, nghĩa tử là nghĩa tận mà
Dù khi còn còn sống hai người có ghét nhau và thù hận nhau thế nào, khi một người đã mất đi, người còn sống nên rủ bỏ hết hận thù đã có và đối xử với người chết như một linh hồn không còn gì ở dương thế, Mộ Hàn Vương thật sự rất muốn đưa cô đến trước linh cữu của mẹ nhưng như vậy chỉ là đang giết chết cô và đứa bé, tình thế này chỉ còn cách hắn phải đến Đường gia
_Mộ thiếu, bác sĩ nói đúng đó, hay là để tôi đến đó thắp nhang vậy?
Vũ Phi cuối đầu muốn thay hắn đến Đường gia, thuộc hạ này biết rõ bản tính cao ngại của hắn sẽ không cho phép mình làm chuyện này
****
Đám tang ở Đường gia rất hạn chế người đến chia buồn họ canh gác nghiêm ngặt và thực hiện nghi lễ trong thầm lặng, chỉ có những người thân thiết đến dự và hầu như là rất ít người có thể đến, họ chỉ nhận lời chia buồn qua thư và tránh tiếp xúc với mọi người
Mộ Hàn Vương bước ra từ siêu xe mày đen, trên người mặc âu phục và đen và đeo kính râm, từ rất lâu rồi hắn không có ý định đến đây, sau cái ngày đem hài cốt em gái là Mộ Đình Đình về thì cứ ngỡ hắn sẽ không đặt chân vào Đường gia nữa
Năm tháng trôi nhanh nhớ lại ngày hôm ấy hắn rất mãn nguyện vì kế hoạch hoàn hảo của bản thân và bây giờ Đường gia đang bao trùm bởi không khí tang thương đáng lẽ hắn cũng sẽ rất vui nhưng trông sắc mặt, thần thái không thể nào vui nổi
Hắn không buồn cũng không thương xót, mỗi lần nghĩ đến cô hắn lại cảm giác có cái gì đó vụt mất và đã quá muộn màng không thể nào níu lại, lần này đến đây thật tâm rất có thành ý đốt một nén nhang tiễn người đã mất
_Thưa lão gia, là Mộ Hàn Vương đến
Thuộc hạ lập tức thông báo, cả gia đình họ đứng ngồi không yên, đánh mắng cũng không được mà tiếp đón cũng không xong, con gái của họ mang thai con của hắn, nếu cứ ân ân oán oán thì cả ngàn đời cũng chỉ làm khổ nhau mà thôi, Đường lão gia không muốn đón tiếp cũng không muốn kết thân, mọi chuyện xảy ra sẽ ắt là có an bài chỉ là bây giờ cảm xúc của ông không thể nào đủ bình tĩnh để bàn luận bất cứ chuyện gì
_Đồ cặn bã, ông ta còn mặt mũi đến đây sao?
Đường lão gia chưa kịp phản ứng thì Đường Thụy Vũ đã điên tiết lao ra ngoài đến trước quan tài hất tung ba cây nhang trên tay Mộ Hàn Vương rơi xuống đất
_Bịch…
_Ông đến đây xem gia đình tôi đau khổ ra sao à? Chính ông phá hoại gia đình tôi, chuyện chúng tôi yêu nhau cho đến chuyện giấu kín huyết thống giữa tôi và Tiểu Yên…quá khốn nạn
Đường Thụy Vũ giẫm lên ba cây nhang nằm dưới sàn lạnh, anh ta nắm cổ áo hắn với tất cả giận dữ dồn nén, cái nỗi đau mất người thân và biết được sự thật mình đã yêu say đắm em gái ruột là một nỗi đau mà cả đời anh ta cũng không quên, nó còn khiến cho cả Đường gia rơi vào suy sụp
_Chuyện tình cảm không phải cứ sắp xếp là sẽ yêu nhau say đắm đâu?
Mộ Hàn Vương hất bàn tay đang giữ cổ áo mình ra, hắn bình thản đến gần quan tài rút ba cây nhang khác rồi đốt chúng bằng ngọn lửa từ cây nến to màu trắng, khói bốc nghi ngút trước sự ngỡ ngàng của mọi người
Quả thật chuyện tình cảm phải xuất phát từ hai trái tim, dù cho hắn có sắp đặt mà hai người không rung động thì cũng chẳng thể yêu nhau và nếu hắn nhẫn tâm thì ngày hôm đó đã để hôn lễ được diễn ra, Mộ Hàn Vương là người độc ác nhưng hắn không dùng cách hạ tiện, bỉ ổi để dồn người khác vào chân tường
_Đúng…tôi và Tiểu Yên yêu nhau là trái với luân thường đạo lý vậy còn ông che giấu chuyện ác của mình bắt cóc em gái tôi thì sạch sẽ lắm hả, ông không được thắp nhang cho mẹ tôi, cặn bã!
Đường Thụy Vũ tiếp tục giật lấy ba cây nhang trên tay hắn và ném xuống sàn lạnh một lần nữa, cơn tức giận không thể kìm lại được chỉ muốn đâm hắn một nhát cho xong nhưng hắn bây giờ lại là bố của đứa bé trong bụng Mộ Hàn Yên, quanh đi quẩn lại vẫn là hận thù không buông xuống được
_Anh hai à, thù hận thì đi chung với mù quáng, em đã sống cuộc sống của Hiểu Yên còn cô ta lúc nào cũng bị xếp sau những hận thù đủ đáng thương rồi, anh đừng làm càng trước linh cữu của mẹ nữa
Đường Thụy Vi bây giờ mới lên tiếng, cô ta thay đổi cảm nhận sâu sắc hơn thì mẹ đã mất, cô ta không phán xét ai đúng ai sai càng không cỗ vũ cho nỗi hận của anh trai, ở vị trí của bản thân cô ta cảm thấy chua xót cho cả mình và Hiểu Yên, chỉ bấy nhiêu thôi còn lại sóng gió ngoài kia không thể nào gánh đỡ. Nghĩ đến đời trước cũng vì yêu mà hận, cho đến tận hôm nay vòng lẩn quẩn này vẫn vậy, càng hận càng lún sâu, rồi tất cả mọi người sẽ không ai tìm được bình yên
Mộ Hàn Vương im lặng đến lạ thường, hắn không động thủ cũng không rời đi, tay vẫn với lấy ba cây nhang tiếp tục đốt lên để viếng người đã mất. Đến lần thứ ba hắn mới có thể thắp nhang cho mẹ cô, hắn thành khẩn cúi đầu trước vong linh, không phải vì lo sợ bất kỳ chuyện gì, càng không sợ báo ứng chỉ là chút thành tâm cuối cùng thay cho Mộ Hiểu Yên không thể đến được
_Mộ thiếu, chuyện này không được đâu, nếu đưa Mộ tiểu thư đến đám tang e là cả mạng của cô ấy và đứa bé cũng không giữ được, tình trạng của cô ấy phải hoàn toàn ở trên giường bệnh đến ngày sinh con, tôi đã nói rồi dù dưỡng thai đến mức tối đa như vậy nhưng vẫn có nguy cơ là cô ấy sinh non, Mộ thiếu nên thay mặt cô ấy đến thắp nhang thì hơn, dù gì bà ấy cũng mất rồi, nghĩa tử là nghĩa tận mà
Dù khi còn còn sống hai người có ghét nhau và thù hận nhau thế nào, khi một người đã mất đi, người còn sống nên rủ bỏ hết hận thù đã có và đối xử với người chết như một linh hồn không còn gì ở dương thế, Mộ Hàn Vương thật sự rất muốn đưa cô đến trước linh cữu của mẹ nhưng như vậy chỉ là đang giết chết cô và đứa bé, tình thế này chỉ còn cách hắn phải đến Đường gia
_Mộ thiếu, bác sĩ nói đúng đó, hay là để tôi đến đó thắp nhang vậy?
Vũ Phi cuối đầu muốn thay hắn đến Đường gia, thuộc hạ này biết rõ bản tính cao ngại của hắn sẽ không cho phép mình làm chuyện này
****
Đám tang ở Đường gia rất hạn chế người đến chia buồn họ canh gác nghiêm ngặt và thực hiện nghi lễ trong thầm lặng, chỉ có những người thân thiết đến dự và hầu như là rất ít người có thể đến, họ chỉ nhận lời chia buồn qua thư và tránh tiếp xúc với mọi người
Mộ Hàn Vương bước ra từ siêu xe mày đen, trên người mặc âu phục và đen và đeo kính râm, từ rất lâu rồi hắn không có ý định đến đây, sau cái ngày đem hài cốt em gái là Mộ Đình Đình về thì cứ ngỡ hắn sẽ không đặt chân vào Đường gia nữa
Năm tháng trôi nhanh nhớ lại ngày hôm ấy hắn rất mãn nguyện vì kế hoạch hoàn hảo của bản thân và bây giờ Đường gia đang bao trùm bởi không khí tang thương đáng lẽ hắn cũng sẽ rất vui nhưng trông sắc mặt, thần thái không thể nào vui nổi
Hắn không buồn cũng không thương xót, mỗi lần nghĩ đến cô hắn lại cảm giác có cái gì đó vụt mất và đã quá muộn màng không thể nào níu lại, lần này đến đây thật tâm rất có thành ý đốt một nén nhang tiễn người đã mất
_Thưa lão gia, là Mộ Hàn Vương đến
Thuộc hạ lập tức thông báo, cả gia đình họ đứng ngồi không yên, đánh mắng cũng không được mà tiếp đón cũng không xong, con gái của họ mang thai con của hắn, nếu cứ ân ân oán oán thì cả ngàn đời cũng chỉ làm khổ nhau mà thôi, Đường lão gia không muốn đón tiếp cũng không muốn kết thân, mọi chuyện xảy ra sẽ ắt là có an bài chỉ là bây giờ cảm xúc của ông không thể nào đủ bình tĩnh để bàn luận bất cứ chuyện gì
_Đồ cặn bã, ông ta còn mặt mũi đến đây sao?
Đường lão gia chưa kịp phản ứng thì Đường Thụy Vũ đã điên tiết lao ra ngoài đến trước quan tài hất tung ba cây nhang trên tay Mộ Hàn Vương rơi xuống đất
_Bịch…
_Ông đến đây xem gia đình tôi đau khổ ra sao à? Chính ông phá hoại gia đình tôi, chuyện chúng tôi yêu nhau cho đến chuyện giấu kín huyết thống giữa tôi và Tiểu Yên…quá khốn nạn
Đường Thụy Vũ giẫm lên ba cây nhang nằm dưới sàn lạnh, anh ta nắm cổ áo hắn với tất cả giận dữ dồn nén, cái nỗi đau mất người thân và biết được sự thật mình đã yêu say đắm em gái ruột là một nỗi đau mà cả đời anh ta cũng không quên, nó còn khiến cho cả Đường gia rơi vào suy sụp
_Chuyện tình cảm không phải cứ sắp xếp là sẽ yêu nhau say đắm đâu?
Mộ Hàn Vương hất bàn tay đang giữ cổ áo mình ra, hắn bình thản đến gần quan tài rút ba cây nhang khác rồi đốt chúng bằng ngọn lửa từ cây nến to màu trắng, khói bốc nghi ngút trước sự ngỡ ngàng của mọi người
Quả thật chuyện tình cảm phải xuất phát từ hai trái tim, dù cho hắn có sắp đặt mà hai người không rung động thì cũng chẳng thể yêu nhau và nếu hắn nhẫn tâm thì ngày hôm đó đã để hôn lễ được diễn ra, Mộ Hàn Vương là người độc ác nhưng hắn không dùng cách hạ tiện, bỉ ổi để dồn người khác vào chân tường
_Đúng…tôi và Tiểu Yên yêu nhau là trái với luân thường đạo lý vậy còn ông che giấu chuyện ác của mình bắt cóc em gái tôi thì sạch sẽ lắm hả, ông không được thắp nhang cho mẹ tôi, cặn bã!
Đường Thụy Vũ tiếp tục giật lấy ba cây nhang trên tay hắn và ném xuống sàn lạnh một lần nữa, cơn tức giận không thể kìm lại được chỉ muốn đâm hắn một nhát cho xong nhưng hắn bây giờ lại là bố của đứa bé trong bụng Mộ Hàn Yên, quanh đi quẩn lại vẫn là hận thù không buông xuống được
_Anh hai à, thù hận thì đi chung với mù quáng, em đã sống cuộc sống của Hiểu Yên còn cô ta lúc nào cũng bị xếp sau những hận thù đủ đáng thương rồi, anh đừng làm càng trước linh cữu của mẹ nữa
Đường Thụy Vi bây giờ mới lên tiếng, cô ta thay đổi cảm nhận sâu sắc hơn thì mẹ đã mất, cô ta không phán xét ai đúng ai sai càng không cỗ vũ cho nỗi hận của anh trai, ở vị trí của bản thân cô ta cảm thấy chua xót cho cả mình và Hiểu Yên, chỉ bấy nhiêu thôi còn lại sóng gió ngoài kia không thể nào gánh đỡ. Nghĩ đến đời trước cũng vì yêu mà hận, cho đến tận hôm nay vòng lẩn quẩn này vẫn vậy, càng hận càng lún sâu, rồi tất cả mọi người sẽ không ai tìm được bình yên
Mộ Hàn Vương im lặng đến lạ thường, hắn không động thủ cũng không rời đi, tay vẫn với lấy ba cây nhang tiếp tục đốt lên để viếng người đã mất. Đến lần thứ ba hắn mới có thể thắp nhang cho mẹ cô, hắn thành khẩn cúi đầu trước vong linh, không phải vì lo sợ bất kỳ chuyện gì, càng không sợ báo ứng chỉ là chút thành tâm cuối cùng thay cho Mộ Hiểu Yên không thể đến được
/53
|