Mộ Hiểu Yên được đưa đến bệnh viện, thân dưới rất đau, mất cảm giác và mơ màng xung quanh chỉ thấy toàn là máu, thân người vô dụng không cử động được, chỉ còn đôi mắt ngậm ngùi nhìn những khung cảnh quen thuộc trước mắt, cô nhìn cách hắn bế mình ra xe, một giây cũng không rời. Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh đến lại chỉ có nỗi đau, tiếc nuối và oán hận theo gió kéo đến làm âm u cả một nội tâm day dứt
_Tôi muốn gặp mẹ tôi
Cô nắm chặt ngực áo hắn oán hận, ánh mắt đầy sát khí như muốn giết chết hắn, cô câm ghét sự tàn nhẫn của hắn khi không đưa cô đến gặp mẹ lần cuối trong khi bà ấy sắp trút hơi thở cuối cùng, cô muốn ôm lấy bà ấy an ủi bà ấy trước những sự thật quá đỗi đau đớn
_Mộ thiếu chúng ta…nên đi đâu ạ?
Vũ Phi run tay lái nhìn ngã rẽ trước mặt, thuộc hạ này lần đầu tiên sợ hãi trước sự oán giận của cô
_Đến bệnh viện
Mộ Hàn Vương gạt bàn tay đang cáu mạnh trên ngực mình xuống, hắn cúi người lau vết máu trên bắp đùi non của cô, vẻ mặt u tối ở nên máu lạnh tĩnh lặng như không có chuyện gì xảy ra
_Máu chảy nhiều như vậy có phải tiểu thư đã mang thai?
Vũ Phi rẽ phải chạy với tốc độ nhanh đến bệnh viện, mặc dù rẻ trái mới có thể đến Mộ gia để cô gặp mẹ lần cuối
Mộ Hiểu Yên nhíu mày không muốn thừa nhận, chuyện mang thai vào lúc này thật sự là một áp lực quá lớn, cô tất nhiên sẽ yêu thương và đón nhận món quà thiêng liêng này nhưng nghịch cảnh đưa đẩy cô rơi vào tình thế túng quẫn bị kích động quá mạnh
_Không đến bệnh viện con tôi sẽ chết, không đi gặp mẹ thì cả đời cũng không còn cơ hội, Mộ Hàn Vương tại sao chú lại ác độc như vậy? Chú là người thân của tôi mà?
Cô gào lên thảm thiết, bao nhiêu nỗi buồn cùng đau đớn tìm đến, cuộc sống vốn dĩ không hoàn hảo, bước trên đường đời sẽ có lúc gập ghềnh đớn đau, một vòng lập đầy bi thương cứ lẫn quẩn đeo bám số phận nhỏ, điều duy nhất cô muốn lúc này là đến gặp mẹ
Mộ Hiểu Yên chính là hy vọng nhỏ nhoi trước khi bà ấy trút hơi thở cuối cùng, trong cơ thể cô lại đang có một sinh linh vô tội đang thoi thóp giành lấy sự sống, cô không thể nào bỏ mặc đứa con bé bỏng tội nghiệp, nhìn từng giọt máu rơi xuống mà cõi lòng tan nát điên loạn, ánh mắt chua xót lại nhìn thấy người đàn ông đang ôm chặt mình lại là người nhẫn tâm rạch nát trái tim cô
Những điều đau khổ nhất lại đến từ người mà cô xem trọng nhất, nhớ ngày nào hắn luôn là người che chở cho cô trước mọi sóng gió vậy mà giờ đây cô chỉ có thể nhìn hắn với con mắt ghét bỏ
_Tôi phải đi khỏi đây!
Mộ Hiểu Yên gào lên lần cuối, cô nhìn thấy con dao dưới sàn siêu xe, tay vội vã nhặt lên, dưới áp lực quá lớn cô mất hết lý trí ghim mạnh vào bụng hắn một vết dao nhưng may mắn hắn đỡ được mũi dao đó, bàn tay thon dài nắm chặt mũi dao mà rướm máu cũng không hề giận dữ với người trước mặt, trong đáy mắt hắn ngập tràn thân ảnh nhỏ đã trưởng thành và trở nên ương bướng nhưng sau tất cả hắn nhất định phải bảo vệ cô và đứa bé
Cô ngất đi trong vòng tay hắn, mũi dao hãy đôi rơi xuống sàn, hơi thở thoi thóp phả vào vòm ngực rộng, trên hàng mi buồn nhắm nghiền ướt đẫm tâm sư, rốt cuộc khi sự thật được phơi bày cô sẽ mãi mãi không gặp được mẹ, nỗi đau và sự ám ảnh cả cuộc đời tăm tối
Mộ Hàn Vương ôm chặt lấy cô trong vòng tay toàn là máu đang luồng qua kẽ tóc, hắn cúi người nhíu mày đăm chiêu nếu không giữ được mạng sống cô và đứa bé thì hắn sống còn ý nghĩa gì nữa? Biết là có một ngày cô về với Đường gia nhưng bây giờ trong bụng cô đã mang giọt máu của hắn, cả một đời vẫn bị trói buộc bởi hắn
_Tôi không muốn nghe bất cứ lý do gì…hiểu chưa?
Hắn điên tiết lao về phía vị bác sĩ trong phòng cấp cứu đe doạ khi mà chiếc băng ca đang đẩy cô vào trong thật nhanh, xung quanh ngoài mùi thuốc sát trùng thì chỉ thấy máu đỏ, khung cảnh ảm đạm thê lương, nếu cô có mệnh hệ nào thì 2 mạng người chết oan uổng, ở gần đó tiếng thét gào, tiếng còi xe cấp cứu cứ in ỏi vang dội
_Mẹ ơi…
Mộ Hiểu Yên rơi vào trạng thái mơ hồ, trong đôi mắt đen có những đốm trắng mờ ảo phản chiếu cảnh vật xung quanh, cô nhìn thấy chiếc băng ca khác từ ngoài đẩy vào đã trùm chăn trắng qua đầu, linh cảm có chuyện gì đó đáng sợ đàn xảy ra cô có cảm giác cái xác trên băng ca đó là mẹ của mình
_Mẹ ơi … con không được gặp mẹ sao? Nếu con đi gặp mẹ thì con của con… cũng sẽ…chết…tại sao lại như vậy…
Cô sờ tay xuống bụng, bất lực nhìn y tá vác sĩ đang túc trực cấp cứu, cô muốn gặp mẹ và muốn đứa bé trong bụng được bình an nhưng có lẽ trong hai chỉ có thể chọn một, khi cô tỉnh dậy qua được cửa tử cũng là lúc tâm hồn chết đi…
_Tôi muốn gặp mẹ tôi
Cô nắm chặt ngực áo hắn oán hận, ánh mắt đầy sát khí như muốn giết chết hắn, cô câm ghét sự tàn nhẫn của hắn khi không đưa cô đến gặp mẹ lần cuối trong khi bà ấy sắp trút hơi thở cuối cùng, cô muốn ôm lấy bà ấy an ủi bà ấy trước những sự thật quá đỗi đau đớn
_Mộ thiếu chúng ta…nên đi đâu ạ?
Vũ Phi run tay lái nhìn ngã rẽ trước mặt, thuộc hạ này lần đầu tiên sợ hãi trước sự oán giận của cô
_Đến bệnh viện
Mộ Hàn Vương gạt bàn tay đang cáu mạnh trên ngực mình xuống, hắn cúi người lau vết máu trên bắp đùi non của cô, vẻ mặt u tối ở nên máu lạnh tĩnh lặng như không có chuyện gì xảy ra
_Máu chảy nhiều như vậy có phải tiểu thư đã mang thai?
Vũ Phi rẽ phải chạy với tốc độ nhanh đến bệnh viện, mặc dù rẻ trái mới có thể đến Mộ gia để cô gặp mẹ lần cuối
Mộ Hiểu Yên nhíu mày không muốn thừa nhận, chuyện mang thai vào lúc này thật sự là một áp lực quá lớn, cô tất nhiên sẽ yêu thương và đón nhận món quà thiêng liêng này nhưng nghịch cảnh đưa đẩy cô rơi vào tình thế túng quẫn bị kích động quá mạnh
_Không đến bệnh viện con tôi sẽ chết, không đi gặp mẹ thì cả đời cũng không còn cơ hội, Mộ Hàn Vương tại sao chú lại ác độc như vậy? Chú là người thân của tôi mà?
Cô gào lên thảm thiết, bao nhiêu nỗi buồn cùng đau đớn tìm đến, cuộc sống vốn dĩ không hoàn hảo, bước trên đường đời sẽ có lúc gập ghềnh đớn đau, một vòng lập đầy bi thương cứ lẫn quẩn đeo bám số phận nhỏ, điều duy nhất cô muốn lúc này là đến gặp mẹ
Mộ Hiểu Yên chính là hy vọng nhỏ nhoi trước khi bà ấy trút hơi thở cuối cùng, trong cơ thể cô lại đang có một sinh linh vô tội đang thoi thóp giành lấy sự sống, cô không thể nào bỏ mặc đứa con bé bỏng tội nghiệp, nhìn từng giọt máu rơi xuống mà cõi lòng tan nát điên loạn, ánh mắt chua xót lại nhìn thấy người đàn ông đang ôm chặt mình lại là người nhẫn tâm rạch nát trái tim cô
Những điều đau khổ nhất lại đến từ người mà cô xem trọng nhất, nhớ ngày nào hắn luôn là người che chở cho cô trước mọi sóng gió vậy mà giờ đây cô chỉ có thể nhìn hắn với con mắt ghét bỏ
_Tôi phải đi khỏi đây!
Mộ Hiểu Yên gào lên lần cuối, cô nhìn thấy con dao dưới sàn siêu xe, tay vội vã nhặt lên, dưới áp lực quá lớn cô mất hết lý trí ghim mạnh vào bụng hắn một vết dao nhưng may mắn hắn đỡ được mũi dao đó, bàn tay thon dài nắm chặt mũi dao mà rướm máu cũng không hề giận dữ với người trước mặt, trong đáy mắt hắn ngập tràn thân ảnh nhỏ đã trưởng thành và trở nên ương bướng nhưng sau tất cả hắn nhất định phải bảo vệ cô và đứa bé
Cô ngất đi trong vòng tay hắn, mũi dao hãy đôi rơi xuống sàn, hơi thở thoi thóp phả vào vòm ngực rộng, trên hàng mi buồn nhắm nghiền ướt đẫm tâm sư, rốt cuộc khi sự thật được phơi bày cô sẽ mãi mãi không gặp được mẹ, nỗi đau và sự ám ảnh cả cuộc đời tăm tối
Mộ Hàn Vương ôm chặt lấy cô trong vòng tay toàn là máu đang luồng qua kẽ tóc, hắn cúi người nhíu mày đăm chiêu nếu không giữ được mạng sống cô và đứa bé thì hắn sống còn ý nghĩa gì nữa? Biết là có một ngày cô về với Đường gia nhưng bây giờ trong bụng cô đã mang giọt máu của hắn, cả một đời vẫn bị trói buộc bởi hắn
_Tôi không muốn nghe bất cứ lý do gì…hiểu chưa?
Hắn điên tiết lao về phía vị bác sĩ trong phòng cấp cứu đe doạ khi mà chiếc băng ca đang đẩy cô vào trong thật nhanh, xung quanh ngoài mùi thuốc sát trùng thì chỉ thấy máu đỏ, khung cảnh ảm đạm thê lương, nếu cô có mệnh hệ nào thì 2 mạng người chết oan uổng, ở gần đó tiếng thét gào, tiếng còi xe cấp cứu cứ in ỏi vang dội
_Mẹ ơi…
Mộ Hiểu Yên rơi vào trạng thái mơ hồ, trong đôi mắt đen có những đốm trắng mờ ảo phản chiếu cảnh vật xung quanh, cô nhìn thấy chiếc băng ca khác từ ngoài đẩy vào đã trùm chăn trắng qua đầu, linh cảm có chuyện gì đó đáng sợ đàn xảy ra cô có cảm giác cái xác trên băng ca đó là mẹ của mình
_Mẹ ơi … con không được gặp mẹ sao? Nếu con đi gặp mẹ thì con của con… cũng sẽ…chết…tại sao lại như vậy…
Cô sờ tay xuống bụng, bất lực nhìn y tá vác sĩ đang túc trực cấp cứu, cô muốn gặp mẹ và muốn đứa bé trong bụng được bình an nhưng có lẽ trong hai chỉ có thể chọn một, khi cô tỉnh dậy qua được cửa tử cũng là lúc tâm hồn chết đi…
/53
|