- Khanh muốn gì trẫm đều đáp ứng!
Câu nói kia vừa nói ra trong Minh Đạo Đường lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng tới Dương Lăng.
Giống như một vị thần từ trên trời giáng thế, nói với ngươi:
- Ta muốn cho ngươi một nguyện vọng.
Hoàng đế có khả năng biến sắt thành vàng. Y có thể khiến ngươi dưới một người trên vạn người, có thể cho ngươi vinh hoa phú quý cả đời không lo, có thể cho ngươi kiều thê đẹp thiếp nhiều không đếm xuể, mọi thứ trong cuộc sống, chỉ cần ngươi muốn có, y cũng có thể thỏa mãn ngươi.
Cốc Đại Dụng nhìn Dương Lăng với ánh mắt hâm mộ, trong lòng hơi có chút chua chát, gã không kìm lòng nổi mà nghĩ: Nếu Hoàng đế cho ta điều này, ta muốn gì đây?
Lão muốn nhiều lắm, ý nghĩ này nổi lên trong lòng, ngược lại lại giật mình: Ta muốn gì đây? Vinh hoa phú quý cái gì cần đều có rồi, một hoạn quan lại không thể phong tước, còn có thể muốn cái gì? Cốc Đại Dụng mờ mịt.
Đường Nhất Tiên và mấy vị Công chúa cũng nghe được lời hứa của Chính Đức Hoàng Đế lúc nhất thời kích động, Đường Nhất Tiên chỉ cười mà không nói. Nàng biết tính nết người đại ca của mình này, thích ứng trong mọi tình cảnh, biết thỏa mãn với cái hiện có, hơn nữa rất là tự giác, Hoàng thượng đồng ý ân sủng như vậy đó là tâm ý của hoàng thượng, hắn chắc là sẽ không ỷ vào đặc sủng mà kiêu ngạo đòi hỏi vô độ.
Công chúa Vĩnh Phúc và Tương Nhi sau khi ngẩn người, lại chợt tỉnh ngộ ra:
- Cơ hội! Hoàng huynh mở miệng nói lời này, vậy xin với ngài ấy cầu thân đi, xin cả cho hôn sự của hai người chúng ta luôn, khởi không được nữa tâm sự?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa Vĩnh Thuần cũng hưng phấn đỏ bừng, hai tay của nàng không kìm nổi nắm lại:
- Nói đi! Nói đi! Mau nói muốn lấy tỷ tỷ! Tên ngu ngốc này, nếu vẫn không nói, thì chính là cái siêu cấp Đại Bổng Chùy!
Bọn thị nữ thái giám bốn phía cũng đang hâm mộ nhìn Dương Lăng, bọn họ nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời Hoàng đế sẽ có một ngày thốt ra lời thừa nhận này đối với bọn họ:
- Nếu ta là Uy Quốc Công, ta muốn gì đây? Quyền lực, đã dưới một người, trên vạn người; địa vị, đã ở vị trí thần tôi cao nhất chính là Quốc công.
Nếu như nói cần... cần kim bài miễn tử, cần Đan Thư Thiết Khoán! Bản thân cả đời này đã không chỗ nào cầu, tước lộc gia sản cũng có thể truyền lại, có Đan Thư Thiết Khoán trong tay, là có thể cầu bình an cho hậu thế!
Đừng nhìn Chu Nguyên Chương ban kim bài miễn tử không có một cái nào thực hiện, đó là bởi vì những thần có công có kim bài miễn tử bị chính hắn giết bảy tám phần rồi, nếu có vị huân khanh công thần nào có thể sống yên ổn dưới đất hắn, thì Đan Thư Thiết Khoán của tổ tông ban thưởng. Con cháu Hoàng đế thế hệ sau nhất định không dám không thừa nhận hiệu lực của nó. Đúng! Quốc công nếu đủ thông minh, sẽ muốn Đan Thư Thiết Khoán!
Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú trên người của Dương Lăng, muốn biết hắn sẽ muốn gì. Dương Lăng lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, muốn gì đây? Bây giờ không phải là Hoàng thượng vừa vặn cho ta cơ hội sao? Ta xin ngài ấy cầu thân, cùng xin hôn sự của hai vị công chúa? Không được... Không được..., ta là người đã kết hôn, cầu thân với Công chúa ngự muội đã là hoang đường rồi, làm sao có thể hoang đường hơn nữa?
Tuy nói Hoàng thượng sớm ngầm đồng ý. Nhưng cùng lúc cầu thân cả hai vị công chúa, thực là việc lạ chưa từng không có, Hoàng thượng tuy rằng coi khinh lễ phép, cũng khó có thể đưa ra kiểu quyết định này, một khi ngài ấy xấu hổ không đồng ý. Lý do nói chỉ đáp ứng ta một chuyện mà không phải là hai chyện, vậy lại hỏng hết rồi, bước tiếp theo muốn thực hiện kế hoạch khác cũng không kịp nữa, vẫn là cứ theo kế hoạch đã định ban đầu thôi.
Dương Lăng vừa mới nghĩ đến đây. Chính Đức Hoàng Đế đã cười với hắn cổ vũ, nói:
- Dương khanh, khanh cứ nói đi.
Dương Lăng cắn răng một cái, cúi đầu nói:
- Hoàng thượng, thần được tiên đế và Hoàng thượng vô hạn tin tưởng và trọng dụng, thần tận trung vì Hoàng thượng, vì Đại Minh lê dân bách tính làm hết phận sự, kể cả việc trong phân nội. Thần tuổi còn trẻ, một tú tài của Tuyên phủ, mấy năm vị trí tôi thần, Hoàng thượng đối với thần có thể nói ân trọng như núi, thần làm những việc này sao có thể đòi ban thưởng?
Chính Đức thấy hắn có ý chối từ, vội xua tay cười nói:
- A, mọi người đều nói ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, nhưng kẻ ngồi không ăn bám chỗ nào cũng có. Người chân chính vì nước tận lực có mấy người cơ chứ? Khanh có tâm tận trung vì nước và có năng lực tận trung vì nước lại có mấy người cơ chứ? Ái khanh không cần phải khách khí. Trẫm là vua của một nước, lời đã nói ra làm gì có lý nào thu hồi lại được.
Trái tim Vĩnh Phúc và Tương Nhi xém nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Sắc mặt khẩn trương trắng bệch, bọn họ âm thầm nắm chặt nắm tay cổ vũ cho Dương Lăng. Vĩnh Thuần ở một bên sớm nhảy dựng lên không kiên nhẫn mà nói:
- Ngươi người gì mà như đàn bà vậy, hoàng huynh nói thưởng cho ngươi chính là thưởng cho ngươi, ngươi nói mau, muốn gì?
Chính Đức cười nói:
- Vĩnh Thuần nói rất đúng, đừng đàn bà như vây, nói mau, ái khanh muốn gì?
Dương Lăng lúc này mới ấp a ấp úng mà nói:
- Thần xin hoàng thượng thứ tội, thần... và Công chúa điện hạ yêu nhau, chỉ vì thần đã kết hôn, cho nên... trước sau không dám xin với Hoàng thượng cầu hôn, hôm nay cả gan, ngoài ra thần cũng không muốn, chỉ cầu Hoàng thượng đồng ý, thần nguyện cầu... cùng Công chúa điện hạ... .
Hắn phen này còn chưa có nói xong, bên cạnh Cốc Đại Dụng và các thái giám cung nữ sớm bị dọa trợn mắt há hốc mồm, Chính Đức Hoàng Đế nghe hắn lắp bắp ấp a ấp úng, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm:
- Lời này nói có thể làm mệt chết trẫm đấy, trẫm đợi mòn con mắt, tên này cuối cùng mở ra điểm then chốt!
Không đợi Dương Lăng nói xong, Chính Đức liền hào khí ngất trời mà nói:
- Có thể được! Trẫm là vua của một nước, nhất ngôn cửu đỉnh, đâu có lý nào lật lọng? Ái khanh tuy rằng đã kết hôn, Phò mã không được năm thê bảy thiếp chỉ là khuôn phép củ triều đại, trẫm theo lệ cũ, cho phép đó, ha ha ha ha...
Chính Đức tiếng cười chưa dừng, Tương Nhi đột ngột thấy ánh mắt Dương Lăng đưa tới, lập tức từ ghế bắn lên, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Dương Lăng, duyên dáng bái lạy, dịu dàng nói:
- Hoàng muội tạ ơn hoàng huynh ban thưởng hôn nhân!
Chính Đức cười nói:
- Không cần tạ ơn, không cần tạ ơn, ha ha... ha... ha...
Chính Đức càng cười càng có gì đó không đúng, há hốc mồm nụ cười ghim trên mặt nói:
- Muội... các ngươi...
Y còn không có hỏi xong, Vĩnh Thuần công chúa nhảy dựng lên, cả kinh nói:
- Đây là chuyện gì vậy, tỷ tỷ... ô ô…
Nàng chưa trách xong, công chúa Vĩnh Phúc đã một tay bưng kín miệng nàng, sau đó tiến lên dìu Tương Nhi, mỉm cười nói:
- Tương Nhi muội muội, hoàng huynh chính miệng đồng ý ban hôn, chuyện chung thân của muội đã định, chúc mừng, chúc mừng.
Chính Đức càng hồ đồ rồi. Lắp bắp chỉ vào Vĩnh Phúc nói:
- Tú Ninh, muội... Muội...
Vĩnh Phúc cực kỳ nhanh chóng đưa mắt ra ý với hắn, Chính Đức biết trong đó có nội tình, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Đường Nhất Tiên hoàn toàn không biết tình hình, thấy tình cảnh này không khỏi chậc chậc tán thưởng:
- Vị đại ca kia thật đúng là rất giỏi, không ngờ cũng lôi Công chúa được vào tay mình, ly kỳ hơn chính là, Hoàng thượng lại không chút do dự một lời đáp ứng.
Thân là em gái của Dương Lăng và hoàng tẩu của Tương Nhi. Nàng tự nhiên cũng ra mặt thể hiện thể hiện, mắt thấy Hoàng thượng giải quyết dứt khoát, Đường Nhất Tiên vội tiến nhanh tới chúc mừng, Cốc Đại Dụng cũng kịp phản ứng, hai người vây quanh Dương Lăng liên tiếp chúc mừng.
Mấy huynh muội Hoàng gia đứng ở một bên thần sắc mỗi người khác nhau, Tương Nhi nũng nịu xấu hổ không nói, Vĩnh Phúc lạnh nhạt mỉm cười hơi chua xót, Vĩnh Thuần nghẹn họng nhìn trân trối không biết nói gì. Chính Đức Hoàng Đế nhìn lần lượt. Bỗng nhiên cảm thấy bản thân như đang mộng du...
Câu nói kia vừa nói ra trong Minh Đạo Đường lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng tới Dương Lăng.
Giống như một vị thần từ trên trời giáng thế, nói với ngươi:
- Ta muốn cho ngươi một nguyện vọng.
Hoàng đế có khả năng biến sắt thành vàng. Y có thể khiến ngươi dưới một người trên vạn người, có thể cho ngươi vinh hoa phú quý cả đời không lo, có thể cho ngươi kiều thê đẹp thiếp nhiều không đếm xuể, mọi thứ trong cuộc sống, chỉ cần ngươi muốn có, y cũng có thể thỏa mãn ngươi.
Cốc Đại Dụng nhìn Dương Lăng với ánh mắt hâm mộ, trong lòng hơi có chút chua chát, gã không kìm lòng nổi mà nghĩ: Nếu Hoàng đế cho ta điều này, ta muốn gì đây?
Lão muốn nhiều lắm, ý nghĩ này nổi lên trong lòng, ngược lại lại giật mình: Ta muốn gì đây? Vinh hoa phú quý cái gì cần đều có rồi, một hoạn quan lại không thể phong tước, còn có thể muốn cái gì? Cốc Đại Dụng mờ mịt.
Đường Nhất Tiên và mấy vị Công chúa cũng nghe được lời hứa của Chính Đức Hoàng Đế lúc nhất thời kích động, Đường Nhất Tiên chỉ cười mà không nói. Nàng biết tính nết người đại ca của mình này, thích ứng trong mọi tình cảnh, biết thỏa mãn với cái hiện có, hơn nữa rất là tự giác, Hoàng thượng đồng ý ân sủng như vậy đó là tâm ý của hoàng thượng, hắn chắc là sẽ không ỷ vào đặc sủng mà kiêu ngạo đòi hỏi vô độ.
Công chúa Vĩnh Phúc và Tương Nhi sau khi ngẩn người, lại chợt tỉnh ngộ ra:
- Cơ hội! Hoàng huynh mở miệng nói lời này, vậy xin với ngài ấy cầu thân đi, xin cả cho hôn sự của hai người chúng ta luôn, khởi không được nữa tâm sự?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa Vĩnh Thuần cũng hưng phấn đỏ bừng, hai tay của nàng không kìm nổi nắm lại:
- Nói đi! Nói đi! Mau nói muốn lấy tỷ tỷ! Tên ngu ngốc này, nếu vẫn không nói, thì chính là cái siêu cấp Đại Bổng Chùy!
Bọn thị nữ thái giám bốn phía cũng đang hâm mộ nhìn Dương Lăng, bọn họ nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời Hoàng đế sẽ có một ngày thốt ra lời thừa nhận này đối với bọn họ:
- Nếu ta là Uy Quốc Công, ta muốn gì đây? Quyền lực, đã dưới một người, trên vạn người; địa vị, đã ở vị trí thần tôi cao nhất chính là Quốc công.
Nếu như nói cần... cần kim bài miễn tử, cần Đan Thư Thiết Khoán! Bản thân cả đời này đã không chỗ nào cầu, tước lộc gia sản cũng có thể truyền lại, có Đan Thư Thiết Khoán trong tay, là có thể cầu bình an cho hậu thế!
Đừng nhìn Chu Nguyên Chương ban kim bài miễn tử không có một cái nào thực hiện, đó là bởi vì những thần có công có kim bài miễn tử bị chính hắn giết bảy tám phần rồi, nếu có vị huân khanh công thần nào có thể sống yên ổn dưới đất hắn, thì Đan Thư Thiết Khoán của tổ tông ban thưởng. Con cháu Hoàng đế thế hệ sau nhất định không dám không thừa nhận hiệu lực của nó. Đúng! Quốc công nếu đủ thông minh, sẽ muốn Đan Thư Thiết Khoán!
Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú trên người của Dương Lăng, muốn biết hắn sẽ muốn gì. Dương Lăng lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, muốn gì đây? Bây giờ không phải là Hoàng thượng vừa vặn cho ta cơ hội sao? Ta xin ngài ấy cầu thân, cùng xin hôn sự của hai vị công chúa? Không được... Không được..., ta là người đã kết hôn, cầu thân với Công chúa ngự muội đã là hoang đường rồi, làm sao có thể hoang đường hơn nữa?
Tuy nói Hoàng thượng sớm ngầm đồng ý. Nhưng cùng lúc cầu thân cả hai vị công chúa, thực là việc lạ chưa từng không có, Hoàng thượng tuy rằng coi khinh lễ phép, cũng khó có thể đưa ra kiểu quyết định này, một khi ngài ấy xấu hổ không đồng ý. Lý do nói chỉ đáp ứng ta một chuyện mà không phải là hai chyện, vậy lại hỏng hết rồi, bước tiếp theo muốn thực hiện kế hoạch khác cũng không kịp nữa, vẫn là cứ theo kế hoạch đã định ban đầu thôi.
Dương Lăng vừa mới nghĩ đến đây. Chính Đức Hoàng Đế đã cười với hắn cổ vũ, nói:
- Dương khanh, khanh cứ nói đi.
Dương Lăng cắn răng một cái, cúi đầu nói:
- Hoàng thượng, thần được tiên đế và Hoàng thượng vô hạn tin tưởng và trọng dụng, thần tận trung vì Hoàng thượng, vì Đại Minh lê dân bách tính làm hết phận sự, kể cả việc trong phân nội. Thần tuổi còn trẻ, một tú tài của Tuyên phủ, mấy năm vị trí tôi thần, Hoàng thượng đối với thần có thể nói ân trọng như núi, thần làm những việc này sao có thể đòi ban thưởng?
Chính Đức thấy hắn có ý chối từ, vội xua tay cười nói:
- A, mọi người đều nói ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, nhưng kẻ ngồi không ăn bám chỗ nào cũng có. Người chân chính vì nước tận lực có mấy người cơ chứ? Khanh có tâm tận trung vì nước và có năng lực tận trung vì nước lại có mấy người cơ chứ? Ái khanh không cần phải khách khí. Trẫm là vua của một nước, lời đã nói ra làm gì có lý nào thu hồi lại được.
Trái tim Vĩnh Phúc và Tương Nhi xém nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Sắc mặt khẩn trương trắng bệch, bọn họ âm thầm nắm chặt nắm tay cổ vũ cho Dương Lăng. Vĩnh Thuần ở một bên sớm nhảy dựng lên không kiên nhẫn mà nói:
- Ngươi người gì mà như đàn bà vậy, hoàng huynh nói thưởng cho ngươi chính là thưởng cho ngươi, ngươi nói mau, muốn gì?
Chính Đức cười nói:
- Vĩnh Thuần nói rất đúng, đừng đàn bà như vây, nói mau, ái khanh muốn gì?
Dương Lăng lúc này mới ấp a ấp úng mà nói:
- Thần xin hoàng thượng thứ tội, thần... và Công chúa điện hạ yêu nhau, chỉ vì thần đã kết hôn, cho nên... trước sau không dám xin với Hoàng thượng cầu hôn, hôm nay cả gan, ngoài ra thần cũng không muốn, chỉ cầu Hoàng thượng đồng ý, thần nguyện cầu... cùng Công chúa điện hạ... .
Hắn phen này còn chưa có nói xong, bên cạnh Cốc Đại Dụng và các thái giám cung nữ sớm bị dọa trợn mắt há hốc mồm, Chính Đức Hoàng Đế nghe hắn lắp bắp ấp a ấp úng, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm:
- Lời này nói có thể làm mệt chết trẫm đấy, trẫm đợi mòn con mắt, tên này cuối cùng mở ra điểm then chốt!
Không đợi Dương Lăng nói xong, Chính Đức liền hào khí ngất trời mà nói:
- Có thể được! Trẫm là vua của một nước, nhất ngôn cửu đỉnh, đâu có lý nào lật lọng? Ái khanh tuy rằng đã kết hôn, Phò mã không được năm thê bảy thiếp chỉ là khuôn phép củ triều đại, trẫm theo lệ cũ, cho phép đó, ha ha ha ha...
Chính Đức tiếng cười chưa dừng, Tương Nhi đột ngột thấy ánh mắt Dương Lăng đưa tới, lập tức từ ghế bắn lên, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Dương Lăng, duyên dáng bái lạy, dịu dàng nói:
- Hoàng muội tạ ơn hoàng huynh ban thưởng hôn nhân!
Chính Đức cười nói:
- Không cần tạ ơn, không cần tạ ơn, ha ha... ha... ha...
Chính Đức càng cười càng có gì đó không đúng, há hốc mồm nụ cười ghim trên mặt nói:
- Muội... các ngươi...
Y còn không có hỏi xong, Vĩnh Thuần công chúa nhảy dựng lên, cả kinh nói:
- Đây là chuyện gì vậy, tỷ tỷ... ô ô…
Nàng chưa trách xong, công chúa Vĩnh Phúc đã một tay bưng kín miệng nàng, sau đó tiến lên dìu Tương Nhi, mỉm cười nói:
- Tương Nhi muội muội, hoàng huynh chính miệng đồng ý ban hôn, chuyện chung thân của muội đã định, chúc mừng, chúc mừng.
Chính Đức càng hồ đồ rồi. Lắp bắp chỉ vào Vĩnh Phúc nói:
- Tú Ninh, muội... Muội...
Vĩnh Phúc cực kỳ nhanh chóng đưa mắt ra ý với hắn, Chính Đức biết trong đó có nội tình, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Đường Nhất Tiên hoàn toàn không biết tình hình, thấy tình cảnh này không khỏi chậc chậc tán thưởng:
- Vị đại ca kia thật đúng là rất giỏi, không ngờ cũng lôi Công chúa được vào tay mình, ly kỳ hơn chính là, Hoàng thượng lại không chút do dự một lời đáp ứng.
Thân là em gái của Dương Lăng và hoàng tẩu của Tương Nhi. Nàng tự nhiên cũng ra mặt thể hiện thể hiện, mắt thấy Hoàng thượng giải quyết dứt khoát, Đường Nhất Tiên vội tiến nhanh tới chúc mừng, Cốc Đại Dụng cũng kịp phản ứng, hai người vây quanh Dương Lăng liên tiếp chúc mừng.
Mấy huynh muội Hoàng gia đứng ở một bên thần sắc mỗi người khác nhau, Tương Nhi nũng nịu xấu hổ không nói, Vĩnh Phúc lạnh nhạt mỉm cười hơi chua xót, Vĩnh Thuần nghẹn họng nhìn trân trối không biết nói gì. Chính Đức Hoàng Đế nhìn lần lượt. Bỗng nhiên cảm thấy bản thân như đang mộng du...
/679
|