Trong Tử Cấm thành sắp bùng nổ một trận đại chiến. Cuộc chiến này dù không có khói thuốc chiến hỏa, nhưng còn mãnh liệt hơn ngàn vạn quân mã, mạnh hơn sự được mất công chiếm thành phủ. Bởi vì trận quyết chiến hôm nay đã quyết định toàn bộ cục diện chính trị của triều đình từ nay về sau ai sẽ làm chủ đại cục.
Cùng lúc đó, một trận chiến tạo phản thoạt nhìn thì không có liên quan, tựa như đối với đại cục triều đình không thể có ảnh hưởng gì cũng bắt đầu ở Bá Châu. Số người đầu tiên chính là mấy trăm người, giống như một chút ánh lửa, không có gì cuốn hút ….
Hoàng đế Chính Đức vừa mới khởi xướng chuyện cho lục khoa cấp sự trung, bách quan hưởng ứng buộc tội hai người Dương Lăng và Lưu Cẩn, yêu cầu hai người tự biện trên triều. Lưu Cẩn liền kêu lên một tiếng, bước lên phía trước hai bước, quỳ xuống trước ngự án, khóc hu hu nói:
- Hoàng thượng, lão nô vì Hoàng thượng phân ưu, lo lắng hết lòng, không dám có sơ sẩy. Nhưng, lão nô là nội thần, bị ngoại đình kiêng kỵ khinh thường, tất muốn diệt trừ hậu họa.
Hoàng thượng còn nhớ, khi ngài mới đăng cơ cầm quyền, lão nô chỉ là nô tài hèn mọn khuyển mã trước mặt Hoàng thượng, không có chức quyền, lại có tội lớn ngập trời gì chứ? Nhưng, đám gian thần Lưu Kiện, Tạ Thiên làm phản lợi dụng bách quan mà ép cung, yêu cầu Hoàng thượng giết chết đám người lão nô. Chuyện lúc trước vẫn còn hiện ra trước mắt mồn một, hôm nay chẳng qua là chuyện cũ lặp lại, khác ở chỗ là Lưu Kiện, Tạ Thiên đã chết rồi, đổi thành Dương Lăng, Tiêu Phương mà thôi.
Lưu Cẩn nói tới đây, nước mắt giàn giụa ngẩng đầu lên, chỉ Dương Lăng nói:
- Dương Lăng phụng chỉ khảo sát Khoa đạo, dẫn theo một bang thanh niên vô tri, vô lễ hoang tàn, tự ý lộng quyền, khiến cho giám sát tê liệt, bách quan ai nấy đều bất an. Hoàng Cấp Sự dâng tấu báo tin vốn chính là bổn phận của ông ta, không biết thế nào, Dương Lăng lại quay lại cắn một miếng, chỉ nói lão nô là ý đồ thay đổi mục tiêu để Dương Lăng thoát tội.
Hoàng thượng, ai không biết Dương Thận xuất thân từ môn hạ của Dương Lăng. Hai người là thầy trò, có ơn tiến cử. Dương Thận hẳn là chịu sự sai khiến của Dương Lăng, vu cáo hãm hại lão nô, xin Hoàng thượng minh xét.
Dương Lăng liếc nhìn Lưu Cẩn một cái:
- Ngươi này nói chuyện thật truyền cảm, cuốn hút, xem ra tối qua nhất định đã mất không ít công sức luyện tập. Lần trước đám người Lưu Kiện, Tạ Thiên đã bố trí vô số tội danh cho họ và mình. Khi đó Lưu Cẩn thực sự không có ác độc gì, chẳng qua là nô tài, nghĩ cách để tiểu chủ nhân vui vẻ mà thôi. Kết quả nói hại nước hại dân, quả là tâm ác độc. Hoàng thượng nhớ lại chuyện xưa, tất sẽ có đồng cảm với lời nói này hôm nay của y.
Nhìn Hoàng đế Chính Đức, quả nhiên lộ rõ vẻ đồng tình. Dương Lăng nhớ lại lời dặn của Chu Tương Nhi, không dám đánh thẳng vào chỗ yếu. Lời lẽ sắc bén vốn đã chuẩn bị đều không dùng tới, chỉ nói châm chước:
- Hoàng thượng rất khiêm tốn, thiện nạp trung ngôn, dẫn dắt bách quan sở gián, tỉnh táo lại, vì trong sạch bộ máy chính trị, lấy Khoa đạo làm gốc. Thần không khỏi hoảng sợ, nhận lấy trọng trách này, há không dám tận trung làm việc sao?
- Thần tra nghiêm tra Khoa đạo tham quan, lượng lớn chứng cứ chỉ Lưu Cẩn. Lưu Cẩn thân là nội tướng, nắm đại quyền “phê hồng”. Hơn nữa, nắm quyền khảo sát nhiễm nhiệm, bổ nhiệm bách quan. Thần tra ra quan viên tham ô, phần lớn là có dính dáng tới Lưu Cẩn. Lưu Cẩn bẻ cong chủ ý giám sát, tự ý đưa người của mình vào, quan viên Khoa đạo ở kinh không quá trăm năm mươi người, trong đó quá bán là có tội. Lưu Cẩn làm càn, người người đều thấy. Ông ta là vì vậy mà sợ hãi, cho nên bị cắn ngược lại một cái!
Dương Lăng trước tiên là nắm lấy chuyện tham ô, xem xem có gì nổi bật rồi tính tiếp. Trương Thái vừa nghe thấy Dương Lăng đề cập tới lại trị và bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, như vậy ông ta không thể thoát khỏi liên quan, không khỏi lên tiếng biện giải: - Hoàng thượng, tra khảo Khoa đạo chỉnh đốn nghiêm ngặt lại trị vốn là một chuyện tốt. Nhưng, một khi đại quyền vào tay, khốc pháp nghiêm luật với các chư thần, khiến cho trong lòng mọi người ai nấy đều cảm thấy bất an. Thần cũng cảm thấy lo lắng về chuyện này, có vài lời không thể không nói.
Hoàng thượng, người Khoa đạo đều là sỹ lâm tinh anh, bên trong hoặc có tham quan làm trái pháp luật, dùng quyền mưu tư. Tuy nhiên Uy Quốc công liên lụy quá bán, hiện vẫn còn đang tra xét, phần lớn muốn có xu thế một lưới bắt hết. Lẽ nào những quan viên này không trung quân ái quốc, trung thực thanh liêm? Hành động này của Dương Lăng sẽ khiến cho quan lại Khoa đạo câm như hến, không dám làm nữa.
Hoàng thượng, Thái tổ Hoàng đế lập ra Khoa đạo chính là để giám sát quan lại. Mà việc lựa chọn quan Khoa đạo phải xuất thân tiến sỹ, lẽ nào những tiến sỹ này từ nhỏ đã được nhận sự dạy bảo của thánh nhân đều không còn sót lại chút nào nữa rồi? Huống hồ có Hoàng thượng đích thân xây dựng chế độ, Nội các và Lại bộ bổ nhiệm và miễn nhiệm, nội đình điều tra khảo cứu. Trong đó có bao nhiêu dung thần tham quan? Cứ như vậy, há chẳng phải khiến cho Ngôn quan lại càng không dám nói, quan lại thiên hạ mất đi sự ràng buộc sao? Về vấn đề giang sơn xã tắc, thần không thể không mạo phạm, thẳng thắn can gián: Uy Quốc công nên dừng kê điều tra Khoa đạo rồi!
Lưu Cẩn bật khóc, khóc tới mức khiến Hoàng thượng mềm lòng. Nhưng nếu luận về tài ăn nói, Trương Thái vẫn còn cao hơn, nói khiến người ta động lòng. Lưu Cẩn tinh thần rung lên, vươn cổ sang nhìn Dương Lăng: Xem tiểu tử ngươi ăn nói thế nào!
Dương Lăng chưa nói, bởi vì Dương Thận đã đứng ra trước rồi. Người có chức vị quan cao nói vài lời trở mặt, cho chỉ dù là có chút mỉa mai, sẽ có người nói ngươi tu dưỡng không đủ. Tiểu đệ xuất mã là được rồi, nói đúng thì tuổi trẻ tài cao, nói sai thì kêu là tuổi trẻ khí thịnh. Dù sao, dù nói gì đều là không khí triều chính, nhìn người phải nhìn tới sự phát triển.
Dương Thận lạy dài thi lễ, nho nhã nói:
- Trương đại nhân lời này sai rồi, hạ quan nghĩ rằng ….
Lưu Cẩn hận nhất là tiểu tử này gây sự với mình, hơn nữa y quỳ gối khóc lóc nửa ngày, Hoàng thượng đã quên mất cho y đứng dậy, hai chân cũng tê cứng rồi. Vừa thấy gã bước ra liền nhân cơ hội đứng dậy, chỉ tay nói:
- To gan, Lại bộ Thượng thư và Uy Quốc công gia mở lời trước, tên quan lục phẩm Đô cấp sự trung cỏn con ngươi cũng dám xía mũi vào sao?
Dương Thận bình tĩnh, thi lễ với y, thẹn thùng cười, chỉ nói bốn từ:
- Ta, là, ngôn, quan!
Lưu Cẩn liền tức nghẹn lời, cái gì mà ngôn quan chứ? Ngôn quan là kết hợp giữa giám quan và gián quan, còn gọi là đài gián, thông thường gọi là ngôn quan. Quan chức tuy nhỏ, nhưng lại đại diện cho thiên tử giám sát quan lại các cấp. Hơn nữa, đối với khuyết điểm của thiên tử có thể trực tiếp khuyên can, thậm chí còn phong hoàn thánh chỉ. Hoàng thượng đều có thể thẳng thắn khuyên nhủ, người ngoài lấy cái gì ra mà so chứ?
Lưu Cẩn đỏ mặt lên, tức giận lùi xuống phía sau. Dương Thận phẩy tay áo một cái, giống như là phủi bụi, cung kính nói:
Cùng lúc đó, một trận chiến tạo phản thoạt nhìn thì không có liên quan, tựa như đối với đại cục triều đình không thể có ảnh hưởng gì cũng bắt đầu ở Bá Châu. Số người đầu tiên chính là mấy trăm người, giống như một chút ánh lửa, không có gì cuốn hút ….
Hoàng đế Chính Đức vừa mới khởi xướng chuyện cho lục khoa cấp sự trung, bách quan hưởng ứng buộc tội hai người Dương Lăng và Lưu Cẩn, yêu cầu hai người tự biện trên triều. Lưu Cẩn liền kêu lên một tiếng, bước lên phía trước hai bước, quỳ xuống trước ngự án, khóc hu hu nói:
- Hoàng thượng, lão nô vì Hoàng thượng phân ưu, lo lắng hết lòng, không dám có sơ sẩy. Nhưng, lão nô là nội thần, bị ngoại đình kiêng kỵ khinh thường, tất muốn diệt trừ hậu họa.
Hoàng thượng còn nhớ, khi ngài mới đăng cơ cầm quyền, lão nô chỉ là nô tài hèn mọn khuyển mã trước mặt Hoàng thượng, không có chức quyền, lại có tội lớn ngập trời gì chứ? Nhưng, đám gian thần Lưu Kiện, Tạ Thiên làm phản lợi dụng bách quan mà ép cung, yêu cầu Hoàng thượng giết chết đám người lão nô. Chuyện lúc trước vẫn còn hiện ra trước mắt mồn một, hôm nay chẳng qua là chuyện cũ lặp lại, khác ở chỗ là Lưu Kiện, Tạ Thiên đã chết rồi, đổi thành Dương Lăng, Tiêu Phương mà thôi.
Lưu Cẩn nói tới đây, nước mắt giàn giụa ngẩng đầu lên, chỉ Dương Lăng nói:
- Dương Lăng phụng chỉ khảo sát Khoa đạo, dẫn theo một bang thanh niên vô tri, vô lễ hoang tàn, tự ý lộng quyền, khiến cho giám sát tê liệt, bách quan ai nấy đều bất an. Hoàng Cấp Sự dâng tấu báo tin vốn chính là bổn phận của ông ta, không biết thế nào, Dương Lăng lại quay lại cắn một miếng, chỉ nói lão nô là ý đồ thay đổi mục tiêu để Dương Lăng thoát tội.
Hoàng thượng, ai không biết Dương Thận xuất thân từ môn hạ của Dương Lăng. Hai người là thầy trò, có ơn tiến cử. Dương Thận hẳn là chịu sự sai khiến của Dương Lăng, vu cáo hãm hại lão nô, xin Hoàng thượng minh xét.
Dương Lăng liếc nhìn Lưu Cẩn một cái:
- Ngươi này nói chuyện thật truyền cảm, cuốn hút, xem ra tối qua nhất định đã mất không ít công sức luyện tập. Lần trước đám người Lưu Kiện, Tạ Thiên đã bố trí vô số tội danh cho họ và mình. Khi đó Lưu Cẩn thực sự không có ác độc gì, chẳng qua là nô tài, nghĩ cách để tiểu chủ nhân vui vẻ mà thôi. Kết quả nói hại nước hại dân, quả là tâm ác độc. Hoàng thượng nhớ lại chuyện xưa, tất sẽ có đồng cảm với lời nói này hôm nay của y.
Nhìn Hoàng đế Chính Đức, quả nhiên lộ rõ vẻ đồng tình. Dương Lăng nhớ lại lời dặn của Chu Tương Nhi, không dám đánh thẳng vào chỗ yếu. Lời lẽ sắc bén vốn đã chuẩn bị đều không dùng tới, chỉ nói châm chước:
- Hoàng thượng rất khiêm tốn, thiện nạp trung ngôn, dẫn dắt bách quan sở gián, tỉnh táo lại, vì trong sạch bộ máy chính trị, lấy Khoa đạo làm gốc. Thần không khỏi hoảng sợ, nhận lấy trọng trách này, há không dám tận trung làm việc sao?
- Thần tra nghiêm tra Khoa đạo tham quan, lượng lớn chứng cứ chỉ Lưu Cẩn. Lưu Cẩn thân là nội tướng, nắm đại quyền “phê hồng”. Hơn nữa, nắm quyền khảo sát nhiễm nhiệm, bổ nhiệm bách quan. Thần tra ra quan viên tham ô, phần lớn là có dính dáng tới Lưu Cẩn. Lưu Cẩn bẻ cong chủ ý giám sát, tự ý đưa người của mình vào, quan viên Khoa đạo ở kinh không quá trăm năm mươi người, trong đó quá bán là có tội. Lưu Cẩn làm càn, người người đều thấy. Ông ta là vì vậy mà sợ hãi, cho nên bị cắn ngược lại một cái!
Dương Lăng trước tiên là nắm lấy chuyện tham ô, xem xem có gì nổi bật rồi tính tiếp. Trương Thái vừa nghe thấy Dương Lăng đề cập tới lại trị và bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, như vậy ông ta không thể thoát khỏi liên quan, không khỏi lên tiếng biện giải: - Hoàng thượng, tra khảo Khoa đạo chỉnh đốn nghiêm ngặt lại trị vốn là một chuyện tốt. Nhưng, một khi đại quyền vào tay, khốc pháp nghiêm luật với các chư thần, khiến cho trong lòng mọi người ai nấy đều cảm thấy bất an. Thần cũng cảm thấy lo lắng về chuyện này, có vài lời không thể không nói.
Hoàng thượng, người Khoa đạo đều là sỹ lâm tinh anh, bên trong hoặc có tham quan làm trái pháp luật, dùng quyền mưu tư. Tuy nhiên Uy Quốc công liên lụy quá bán, hiện vẫn còn đang tra xét, phần lớn muốn có xu thế một lưới bắt hết. Lẽ nào những quan viên này không trung quân ái quốc, trung thực thanh liêm? Hành động này của Dương Lăng sẽ khiến cho quan lại Khoa đạo câm như hến, không dám làm nữa.
Hoàng thượng, Thái tổ Hoàng đế lập ra Khoa đạo chính là để giám sát quan lại. Mà việc lựa chọn quan Khoa đạo phải xuất thân tiến sỹ, lẽ nào những tiến sỹ này từ nhỏ đã được nhận sự dạy bảo của thánh nhân đều không còn sót lại chút nào nữa rồi? Huống hồ có Hoàng thượng đích thân xây dựng chế độ, Nội các và Lại bộ bổ nhiệm và miễn nhiệm, nội đình điều tra khảo cứu. Trong đó có bao nhiêu dung thần tham quan? Cứ như vậy, há chẳng phải khiến cho Ngôn quan lại càng không dám nói, quan lại thiên hạ mất đi sự ràng buộc sao? Về vấn đề giang sơn xã tắc, thần không thể không mạo phạm, thẳng thắn can gián: Uy Quốc công nên dừng kê điều tra Khoa đạo rồi!
Lưu Cẩn bật khóc, khóc tới mức khiến Hoàng thượng mềm lòng. Nhưng nếu luận về tài ăn nói, Trương Thái vẫn còn cao hơn, nói khiến người ta động lòng. Lưu Cẩn tinh thần rung lên, vươn cổ sang nhìn Dương Lăng: Xem tiểu tử ngươi ăn nói thế nào!
Dương Lăng chưa nói, bởi vì Dương Thận đã đứng ra trước rồi. Người có chức vị quan cao nói vài lời trở mặt, cho chỉ dù là có chút mỉa mai, sẽ có người nói ngươi tu dưỡng không đủ. Tiểu đệ xuất mã là được rồi, nói đúng thì tuổi trẻ tài cao, nói sai thì kêu là tuổi trẻ khí thịnh. Dù sao, dù nói gì đều là không khí triều chính, nhìn người phải nhìn tới sự phát triển.
Dương Thận lạy dài thi lễ, nho nhã nói:
- Trương đại nhân lời này sai rồi, hạ quan nghĩ rằng ….
Lưu Cẩn hận nhất là tiểu tử này gây sự với mình, hơn nữa y quỳ gối khóc lóc nửa ngày, Hoàng thượng đã quên mất cho y đứng dậy, hai chân cũng tê cứng rồi. Vừa thấy gã bước ra liền nhân cơ hội đứng dậy, chỉ tay nói:
- To gan, Lại bộ Thượng thư và Uy Quốc công gia mở lời trước, tên quan lục phẩm Đô cấp sự trung cỏn con ngươi cũng dám xía mũi vào sao?
Dương Thận bình tĩnh, thi lễ với y, thẹn thùng cười, chỉ nói bốn từ:
- Ta, là, ngôn, quan!
Lưu Cẩn liền tức nghẹn lời, cái gì mà ngôn quan chứ? Ngôn quan là kết hợp giữa giám quan và gián quan, còn gọi là đài gián, thông thường gọi là ngôn quan. Quan chức tuy nhỏ, nhưng lại đại diện cho thiên tử giám sát quan lại các cấp. Hơn nữa, đối với khuyết điểm của thiên tử có thể trực tiếp khuyên can, thậm chí còn phong hoàn thánh chỉ. Hoàng thượng đều có thể thẳng thắn khuyên nhủ, người ngoài lấy cái gì ra mà so chứ?
Lưu Cẩn đỏ mặt lên, tức giận lùi xuống phía sau. Dương Thận phẩy tay áo một cái, giống như là phủi bụi, cung kính nói:
/679
|