Lại yên tĩnh hồi lâu, hô hấp của Cao Văn Tâm ngày càng dồn dập, Dương Lăng cảm thấy đã đùa đủ rồi, cũng không đành lòng để giai nhân khó xử mà cô phụ một đêm xuân, đang muốn xoay người qua thì đột nhiên chân đụng phải một bàn chân bóng loáng, mềm mịn đang nhẹ nhàng dựa vào, nơm nớp lo sợ mà dán sát vào bắt chân hắn vuốt tới vuốt lui.
Dương Lăng suýt chút thì bật cười thành tiếng. Nha đầu kia thật sự muốn chủ động khiêu khích, hành động theo trách nhiệm của trượng phu sao. Nhưng Cao Văn Tâm chỉ đụng hắn vậy thôi chứ không còn động tĩnh gì nữa, chốc lát sau lại có một bàn tay nhỏ nhắn khe khẽ mò qua, kéo kéo cánh tay hắn, dịu dàng nhẹ nhàng gọi: - Tướng công
Dương Lăng quay đầu lại, Cao Văn Tâm e lệ, dịu dàng nói:
- Tướng công, người ta biết sai rồi, nguyện nguyện chịu tướng công trách phạt. Nàng đáng thương nói: - Chuyệnchuyện của nam nhân, người tangười ta không làm được
Dương Lăng bị dáng vẻ đáng yêu của nàng chọc cười ha ha, Cao Văn Tâm đã xấu hổ đến nóng bừng cả mặt. Bỗng nhiên đôi tay kia nhẹ nhàng bị đẩy ra, nàng nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh lấp lánh, sau đó đôi mắt ngập tràn dục vọng kia tiến sát lại, đôi môi anh đào bị mút lấy một cách chặt chẽ.
Trong đầu Cao Văn Tâm oành một tiếng trống rỗng, thân thể mềm mại lập tức căng cứng lên, sau đó hoàn toàn mềm nhũn. Đầu lưỡi Dương Lăng linh hoạt mở hai hàm răng khép chặt của nàng ra, bắt được chiếc lưỡi thơm tho mềm mại kia, ra sức mút lấy, Văn Tâm chỉ cảm thấy toàn bộ linh hồn bé bỏng đều bị hắn hút bay lên, cả người trống rỗng không biết đang ở đâu.
Bàn tay Dương Lăng lần mò xuống dưới eo nàng, lật mình nằm xuống, ôm lấy thân mình Cao Văn Tâm đặt phía trên mình. Thân hình Cao Văn Tâm thon thả dong dỏng, bờ vai vô cùng gầy yếu, lúc này chiếc áo lót bằng tơ trong suốt không thể che hết thân thể thướt tha. Bờ mông của nàng căng tròn, chiếc quần lót tơ lụa màu trắng ngà bó sát trên người, nhìn thấy cả khe mông, nơi sâu thẳm nho nhỏ sau thắt lưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, ánh lửa phản chiếu lộ ra màu da thịt mê người, bờ mông tròn vo tựa như một trái đào mật chín mọng dưới chiếc eo nhỏ nhắn vậy, da mỏng đến muốn nứt ra, hương diễm ướt át.
Ấu Nương, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi, thậm chí là Mã Liên Nhi quyến rũ trời sinh, tuổi đều còn nhỏ, tuy đẹp nhưng không toát ra được thần thái của nữ tử thành thục này. Cao Văn Tâm là một cô gái thành thục từ ngoại hình đến tinh thần, bộ ngực sữa cao ngất, dù là nằm trên giường cũng khó che giấu đường cong động lòng người kia, vòng eo duyên dáng được nắm chặt lấy, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy vậy, vòng xoáy nhỏ nhắn trên chiếc bụng bằng phẳng xinh đẹp linh động.
Đẹp nhất chính là đôi gót sen kia. Khi Dương Lăng ở Giang Nam đã từng rửa chân cho Văn Tâm nên đã biết chân nàng rất đẹp từ lâu rồi, rất có tiềm lực làm một người mẫu chân đẹp, lúc này phản chiếu trong ánh lửa của chậu than, ánh lửa đỏ nóng rực, đôi chân tuyết trắng trần trụi tựa như một đôi trang sức hồng ngọc thiên nhiên vậy, phấn hồng nhẵn mịn, trong suốt lấp lánh.
Nhẹ nhàng nâng đôi chân nhỏ nhắn của nàng lên, Cao Văn Tâm lập tức ngượng ngùng kéo chăn gấm che chắn tấm thân mê người kia, chỉ để lại đôi chân đẹp bên ngoài, gót ngọc khẽ cong lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ với mu bàn chân, mảnh mai duyên dáng giống như có thể câu mất hồn phách của người ta vậy.
Dương Lăng không kìm lòng nổi nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve lấy. Cao Văn Tâm chỉ cảm thấy hai chân vừa ngứa lại vừa nhột, theo bản năng lui chân về, lại không thể tránh khỏi, một cảm giác nhột nhột ngứa ngứa từ hai bên ngón chân chạy dọc theo khắp bắp đùi, khiến lòng nàng cũng run rẩy theo.
Cao Văn Tâm được Dương Lăng âu yếm hôn môi đến choáng váng mơ mơ màng màng, từng chiếc từng chiếc áo lót, quần lót, yếm lót không cánh mà bay, thân thể mềm mại trắng mịn như tuyết, trong suốt trơn láng lột ra, đường cong mượt mà như nước động lòng người còn chưa được nhìn kỹ thì Cao Văn Tâm đã ưm một tiếng, đỏ mặt ôm chặt lấy hắn, hai thân thể trần truồng tiếp xúc với nhau.
Sóng mắt nàng ướt át mông lung như biển khôi, xấu hổ nỉ non: - Tướng côngtướng công, người tatrong lòng người ta rất thích.
Hương vị nữ nhân sâu kín dần dần toát ra, sự dè dặt hàm súc kiêu ngạo của nàng càng thêm mê người so với sự dâm đãng, trong lòng Dương Lăng nóng lên, ôm chặt lấy thân hình mềm mại không xương của nàng, phần cứng rắn mạnh mẽ kia đột nhiên tiến vào nơi mềm mại ẩm ướt của nàng.
Màn gấm nhẹ nhàng lay động, đôi uyên ương đùa nước trên tấm màng giống như đang sống vậy, màn trướng buông rủ lay động như nước, giống như hồ nước xanh xanh nơi đôi uyên ương đùa giỡn vậy.
Gối thêu uyên ương, kề nhau mà ngủ, tất thảy đều điên loan đảo phượng, Dương Lăng thủ đoạn cao minh trong chuyện mây nước, Cao Văn Tâm tựa như một chiếc thuyền phập phồng trên đỉnh sóng vậy.
ads by ants ads by ants Một đêm phong lưu, thân thể Dương Lăng hiện tại hơn cả năm xưa, đáng thương cho Cao Văn Tâm là lần đầu, chưa từng chịu mưa gió cuồng phong của hắn. Cao Văn Tâm vừa đau vừa đẹp, lên tiên muốn chết mấy lượt, đến khi phải đau khổ cầu xin, Dương Lăng mới tận hứng mà dừng tay, phu thê ôm nhau mà ngủ.
Trời đã sáng trưng, Dương Lăng có thói quen dậy sớm cả đêm vui vẻ nhễ nhại, hôm nay rốt cuộc cũng ngủ quá giờ. Hắn ngáp dài một hơi, vươn cái lưng mệt mỏi ra, đảo mắt nhìn qua thì thấy Cao Văn Tâm lại dậy từ sớm, đang ngồi trước bàn mà cẩn thận chải tóc.
Dung nhan sáng sủa, xinh đẹp bức người, chỉ liếc qua một cái mà trong lòng Dương Lăng đã dâng lên cảm giác như vậy. Người đêm qua như rồng như hổ bây giờ còn ngồi dựa trên giường, vậy mà nữ tử yêu kiều thở dốc, không ngừng xin tha đêm qua lại tinh thần sáng láng. Trận phong lưu này rốt cuộc là ai thắng vẫn không thể nói rõ được.
- Tướng công dậy rồi. Bàn tay cầm lược của Cao Văn Tâm dừng lại, tuy đã là phu thê, nhưng trên mặt vẫn không nén được ngượng ngùng. Mặt nàng đỏ au buông lược xuống nói: - Thiếp hầu hạ tướng công thay y phục, lát nữa hạ nhân sẽ đến đốc thúc dùng bữa sáng.
- Oápoáp oáp Dương Lăng ngáp vài cái to, nói: - Nàng đi ăn đi, ta phải ngủ thêm một lát.
- Hả? Cao Văn Tâm vừa nghe thì trợn mắt, cuống quýt tới bên giường nói: - Tướng công, mau dậy đi, lát nữa chàngchàng không dậy, thiếpthiếp làm sao đây? Bây giờ trên dưới mấy trăm người của phủ Quốc công đều đang nhìn đó, người ta không có mặt mũi gặp người đâu.
Dương Lăng hàm hàm hồ hồ nói: - Đừng mà, mệt lắm, vừa buồn ngủ vừa mệt, không ăn bữa sáng đâu. Ừmdặn người đến Chư Vương Quán nói hôm nay ta không đến đó được.
- Trời ạ! Vậy thiếp sẽ bị người ta đồn thành gì đây? Về sau thiếp cũng không dám ra khỏi cửa này nữa, đêm đầu tiên tân nương tử mới qua cửa mà đã cuốn lấy tướng công., tên của thiếp còn không vang khắp chín thành sao.
Vẻ mặt Cao Văn Tâm cầu xin lắc lắc cánh tay hắn, liên tục dụ dỗ khuyên nhủ nói: - Lão gia, đại lão gia của ta, lão gia tốt, lão nhân gia ngài mau dậy đi, xin ngài xin ngài đó, Văn Tâm cầu xin ngài đó.
Dương Lăng cố nén cười, cố ý quay người lại để mình bị cưỡi lên, kéo dài gọng nói: - Lão gia không dậy nổi đâu. Đêm qua học theo nữ nhi ngổi xổm dâng trà, đau cả thắt lưng.
- Ô, hóa ra tướng công cố ý chọc thiếp, đại nam nhân sao lại nhỏ nhen như vậy chứ? Cao Văn Tâm tức giận vỗ lên mông hắn một cái, chiếc miệng nhỏ chu ra hờn dỗi, lại cười làm lành cầu xin: - Người tangười ta biết sai rồi. Đại lão gia mau mau dậy đi, người tadâng trả tạ tội không phải được rồi sao?
- Hừ hừ, nữ nhân đúng là ba ngày không đánh thì đã leo lên phòng lật ngói rồi, thật sự cho rằng lão gia dễ nói chuyện như vậy sao. Không thu thập được nàng sao? Hôm nay ta lười không dậy nổi, xem ai bị người ta chê cười, ha ha, đấu với ta? Tiểu nha đầu!
Dương Lăng dương dương đắc ý đang muốn làm khó nàng thêm, nhưng từ xa lại vọng vào một giống nói cực kỳ lớn: - Tiểu nha đầu, ngươi ra đây ngay, có bản lĩnh thì cả đời ngươi đừng ra khỏi hậu viện.
Đây là giọng của Lưu Đại Bổng Chùy, Dương Lăng nhất thời lăn người dậy, lỗ tai thất thần nghe loáng thoáng có người nói chuyện, dường như đang răn dạy Lưu Đại Bổng Chùy, sau đó Lưu Đại Bổng Chùy lại hét lên: - Tay phục của ta! Trên y phục của ta toàn lỗ thủng, ăn mày cũng chưa thảm như vậy nữa. Tiểu nha đầu, ngươi ra đây, Quốc công gia, tiểu nhân thật oan uổng, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân a
Lộn xộn vậy là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Lăng vén chăn lên, cong người nhảy bật dậy như một con cá vậy.
Dương Lăng suýt chút thì bật cười thành tiếng. Nha đầu kia thật sự muốn chủ động khiêu khích, hành động theo trách nhiệm của trượng phu sao. Nhưng Cao Văn Tâm chỉ đụng hắn vậy thôi chứ không còn động tĩnh gì nữa, chốc lát sau lại có một bàn tay nhỏ nhắn khe khẽ mò qua, kéo kéo cánh tay hắn, dịu dàng nhẹ nhàng gọi: - Tướng công
Dương Lăng quay đầu lại, Cao Văn Tâm e lệ, dịu dàng nói:
- Tướng công, người ta biết sai rồi, nguyện nguyện chịu tướng công trách phạt. Nàng đáng thương nói: - Chuyệnchuyện của nam nhân, người tangười ta không làm được
Dương Lăng bị dáng vẻ đáng yêu của nàng chọc cười ha ha, Cao Văn Tâm đã xấu hổ đến nóng bừng cả mặt. Bỗng nhiên đôi tay kia nhẹ nhàng bị đẩy ra, nàng nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh lấp lánh, sau đó đôi mắt ngập tràn dục vọng kia tiến sát lại, đôi môi anh đào bị mút lấy một cách chặt chẽ.
Trong đầu Cao Văn Tâm oành một tiếng trống rỗng, thân thể mềm mại lập tức căng cứng lên, sau đó hoàn toàn mềm nhũn. Đầu lưỡi Dương Lăng linh hoạt mở hai hàm răng khép chặt của nàng ra, bắt được chiếc lưỡi thơm tho mềm mại kia, ra sức mút lấy, Văn Tâm chỉ cảm thấy toàn bộ linh hồn bé bỏng đều bị hắn hút bay lên, cả người trống rỗng không biết đang ở đâu.
Bàn tay Dương Lăng lần mò xuống dưới eo nàng, lật mình nằm xuống, ôm lấy thân mình Cao Văn Tâm đặt phía trên mình. Thân hình Cao Văn Tâm thon thả dong dỏng, bờ vai vô cùng gầy yếu, lúc này chiếc áo lót bằng tơ trong suốt không thể che hết thân thể thướt tha. Bờ mông của nàng căng tròn, chiếc quần lót tơ lụa màu trắng ngà bó sát trên người, nhìn thấy cả khe mông, nơi sâu thẳm nho nhỏ sau thắt lưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, ánh lửa phản chiếu lộ ra màu da thịt mê người, bờ mông tròn vo tựa như một trái đào mật chín mọng dưới chiếc eo nhỏ nhắn vậy, da mỏng đến muốn nứt ra, hương diễm ướt át.
Ấu Nương, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi, thậm chí là Mã Liên Nhi quyến rũ trời sinh, tuổi đều còn nhỏ, tuy đẹp nhưng không toát ra được thần thái của nữ tử thành thục này. Cao Văn Tâm là một cô gái thành thục từ ngoại hình đến tinh thần, bộ ngực sữa cao ngất, dù là nằm trên giường cũng khó che giấu đường cong động lòng người kia, vòng eo duyên dáng được nắm chặt lấy, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy vậy, vòng xoáy nhỏ nhắn trên chiếc bụng bằng phẳng xinh đẹp linh động.
Đẹp nhất chính là đôi gót sen kia. Khi Dương Lăng ở Giang Nam đã từng rửa chân cho Văn Tâm nên đã biết chân nàng rất đẹp từ lâu rồi, rất có tiềm lực làm một người mẫu chân đẹp, lúc này phản chiếu trong ánh lửa của chậu than, ánh lửa đỏ nóng rực, đôi chân tuyết trắng trần trụi tựa như một đôi trang sức hồng ngọc thiên nhiên vậy, phấn hồng nhẵn mịn, trong suốt lấp lánh.
Nhẹ nhàng nâng đôi chân nhỏ nhắn của nàng lên, Cao Văn Tâm lập tức ngượng ngùng kéo chăn gấm che chắn tấm thân mê người kia, chỉ để lại đôi chân đẹp bên ngoài, gót ngọc khẽ cong lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ với mu bàn chân, mảnh mai duyên dáng giống như có thể câu mất hồn phách của người ta vậy.
Dương Lăng không kìm lòng nổi nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve lấy. Cao Văn Tâm chỉ cảm thấy hai chân vừa ngứa lại vừa nhột, theo bản năng lui chân về, lại không thể tránh khỏi, một cảm giác nhột nhột ngứa ngứa từ hai bên ngón chân chạy dọc theo khắp bắp đùi, khiến lòng nàng cũng run rẩy theo.
Cao Văn Tâm được Dương Lăng âu yếm hôn môi đến choáng váng mơ mơ màng màng, từng chiếc từng chiếc áo lót, quần lót, yếm lót không cánh mà bay, thân thể mềm mại trắng mịn như tuyết, trong suốt trơn láng lột ra, đường cong mượt mà như nước động lòng người còn chưa được nhìn kỹ thì Cao Văn Tâm đã ưm một tiếng, đỏ mặt ôm chặt lấy hắn, hai thân thể trần truồng tiếp xúc với nhau.
Sóng mắt nàng ướt át mông lung như biển khôi, xấu hổ nỉ non: - Tướng côngtướng công, người tatrong lòng người ta rất thích.
Hương vị nữ nhân sâu kín dần dần toát ra, sự dè dặt hàm súc kiêu ngạo của nàng càng thêm mê người so với sự dâm đãng, trong lòng Dương Lăng nóng lên, ôm chặt lấy thân hình mềm mại không xương của nàng, phần cứng rắn mạnh mẽ kia đột nhiên tiến vào nơi mềm mại ẩm ướt của nàng.
Màn gấm nhẹ nhàng lay động, đôi uyên ương đùa nước trên tấm màng giống như đang sống vậy, màn trướng buông rủ lay động như nước, giống như hồ nước xanh xanh nơi đôi uyên ương đùa giỡn vậy.
Gối thêu uyên ương, kề nhau mà ngủ, tất thảy đều điên loan đảo phượng, Dương Lăng thủ đoạn cao minh trong chuyện mây nước, Cao Văn Tâm tựa như một chiếc thuyền phập phồng trên đỉnh sóng vậy.
ads by ants ads by ants Một đêm phong lưu, thân thể Dương Lăng hiện tại hơn cả năm xưa, đáng thương cho Cao Văn Tâm là lần đầu, chưa từng chịu mưa gió cuồng phong của hắn. Cao Văn Tâm vừa đau vừa đẹp, lên tiên muốn chết mấy lượt, đến khi phải đau khổ cầu xin, Dương Lăng mới tận hứng mà dừng tay, phu thê ôm nhau mà ngủ.
Trời đã sáng trưng, Dương Lăng có thói quen dậy sớm cả đêm vui vẻ nhễ nhại, hôm nay rốt cuộc cũng ngủ quá giờ. Hắn ngáp dài một hơi, vươn cái lưng mệt mỏi ra, đảo mắt nhìn qua thì thấy Cao Văn Tâm lại dậy từ sớm, đang ngồi trước bàn mà cẩn thận chải tóc.
Dung nhan sáng sủa, xinh đẹp bức người, chỉ liếc qua một cái mà trong lòng Dương Lăng đã dâng lên cảm giác như vậy. Người đêm qua như rồng như hổ bây giờ còn ngồi dựa trên giường, vậy mà nữ tử yêu kiều thở dốc, không ngừng xin tha đêm qua lại tinh thần sáng láng. Trận phong lưu này rốt cuộc là ai thắng vẫn không thể nói rõ được.
- Tướng công dậy rồi. Bàn tay cầm lược của Cao Văn Tâm dừng lại, tuy đã là phu thê, nhưng trên mặt vẫn không nén được ngượng ngùng. Mặt nàng đỏ au buông lược xuống nói: - Thiếp hầu hạ tướng công thay y phục, lát nữa hạ nhân sẽ đến đốc thúc dùng bữa sáng.
- Oápoáp oáp Dương Lăng ngáp vài cái to, nói: - Nàng đi ăn đi, ta phải ngủ thêm một lát.
- Hả? Cao Văn Tâm vừa nghe thì trợn mắt, cuống quýt tới bên giường nói: - Tướng công, mau dậy đi, lát nữa chàngchàng không dậy, thiếpthiếp làm sao đây? Bây giờ trên dưới mấy trăm người của phủ Quốc công đều đang nhìn đó, người ta không có mặt mũi gặp người đâu.
Dương Lăng hàm hàm hồ hồ nói: - Đừng mà, mệt lắm, vừa buồn ngủ vừa mệt, không ăn bữa sáng đâu. Ừmdặn người đến Chư Vương Quán nói hôm nay ta không đến đó được.
- Trời ạ! Vậy thiếp sẽ bị người ta đồn thành gì đây? Về sau thiếp cũng không dám ra khỏi cửa này nữa, đêm đầu tiên tân nương tử mới qua cửa mà đã cuốn lấy tướng công., tên của thiếp còn không vang khắp chín thành sao.
Vẻ mặt Cao Văn Tâm cầu xin lắc lắc cánh tay hắn, liên tục dụ dỗ khuyên nhủ nói: - Lão gia, đại lão gia của ta, lão gia tốt, lão nhân gia ngài mau dậy đi, xin ngài xin ngài đó, Văn Tâm cầu xin ngài đó.
Dương Lăng cố nén cười, cố ý quay người lại để mình bị cưỡi lên, kéo dài gọng nói: - Lão gia không dậy nổi đâu. Đêm qua học theo nữ nhi ngổi xổm dâng trà, đau cả thắt lưng.
- Ô, hóa ra tướng công cố ý chọc thiếp, đại nam nhân sao lại nhỏ nhen như vậy chứ? Cao Văn Tâm tức giận vỗ lên mông hắn một cái, chiếc miệng nhỏ chu ra hờn dỗi, lại cười làm lành cầu xin: - Người tangười ta biết sai rồi. Đại lão gia mau mau dậy đi, người tadâng trả tạ tội không phải được rồi sao?
- Hừ hừ, nữ nhân đúng là ba ngày không đánh thì đã leo lên phòng lật ngói rồi, thật sự cho rằng lão gia dễ nói chuyện như vậy sao. Không thu thập được nàng sao? Hôm nay ta lười không dậy nổi, xem ai bị người ta chê cười, ha ha, đấu với ta? Tiểu nha đầu!
Dương Lăng dương dương đắc ý đang muốn làm khó nàng thêm, nhưng từ xa lại vọng vào một giống nói cực kỳ lớn: - Tiểu nha đầu, ngươi ra đây ngay, có bản lĩnh thì cả đời ngươi đừng ra khỏi hậu viện.
Đây là giọng của Lưu Đại Bổng Chùy, Dương Lăng nhất thời lăn người dậy, lỗ tai thất thần nghe loáng thoáng có người nói chuyện, dường như đang răn dạy Lưu Đại Bổng Chùy, sau đó Lưu Đại Bổng Chùy lại hét lên: - Tay phục của ta! Trên y phục của ta toàn lỗ thủng, ăn mày cũng chưa thảm như vậy nữa. Tiểu nha đầu, ngươi ra đây, Quốc công gia, tiểu nhân thật oan uổng, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân a
Lộn xộn vậy là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Lăng vén chăn lên, cong người nhảy bật dậy như một con cá vậy.
/679
|