Nếu bọn chúng toàn bộ đầu nhập Lưu Cẩn, mấy tên chủ chốt Dương Lăng lưu lại trên không chạm trời, dưới không chạm đất. Chính là ba Đại học sĩ hiện giờ bị treo giữa không trung, không làm gì được, cần gì phải sợ?
Trương Văn Miện trước giờ đều tranh giành với Trương Thái, không hề phục nhau. Hiện giờ thấy y qua mặt mình mà thức tỉnh Lưu Cẩn, y càng muốn lấy lòng hơn, lập tức nói:
- Hiện giờ Dương Lăng hạ đài, công công nên rèn sắt khi còn nóng. Hiện tại đã cuối năm, đây là lúc đánh giá công tích của bá quan trong kinh, Trương đại nhân chưởng quản Lại bộ, nếu nhân cơ hội khảo hạch “đàng hoàng” các quan viên bên phe Dương Lăng, thiết nghĩ sẽ khiến những kẻ hùa theo thấy rõ ai mới là trụ cột của đương kim triều đình, có thể vì chúng che gió che mưa.
- Ha ha ha! Tuyệt. Văn Miện quả đúng là tiểu Gia Cát của chúng ta, kế hay lắm.
- Không ổn đâu công công.
Trương Thái hận không thể đá Trương Văn Miện một cước: Khốn khiếp, tiểu nhân đắc ý, cũng quá hồ đồ rồi, chờ bá quan tự tìm đến cửa cầu xin, bọn họ không có đường lui, từ nay về sau hết hy vọng đi theo Lưu công công. Nếu gây khó dễ trấn áp, họ vẫn còn lưu luyến Dương Lăng bị ép đầu hàng, lòng quân có thể yên sao?
Hơn nữa phương pháp của mình còn có thể căn cứ thứ tự bá quan đầu nhập, đoán được bọn họ thành tâm bao nhiêu, kẻ nào có thể nhanh chóng lôi kéo, kẻ nào xếp ngoài trận doanh. Ý nghĩ tranh hết mọi người này, tốt xấu lẫn lộn, sao phân biệt cho được? Hơn nữa còn phải đắc tội bao nhiêu người?
Y không đợi nói rõ nguyên nhân, Trương Văn Miện đã lạnh lùng cười, nói:
- Trương đại nhân, ngài là Lại bộ Thượng thư, đây là chuyện của ngài, sợ gì chứ? Sợ đắc tội hay là muốn mua chuộc lòng người? Ha ha, có Lưu công công ở đây, ai dám làm gì ngài? Mấy kẻ hùa theo đó không cho chút lợi ích thì sao có thể chịu theo công công nhanh đến vậy? Theo ý kiến tại hạ, đại nhân chỉ cần dùng thủ đoạn mềm dẻo hù dọa họ một chút, chờ qua năm mới, thiên văn đã thay đổi, văn võ cả triều sẽ đầu nhập công công!
Lưu Cẩn nghe nói thế liền sôi sục nhiệt huyết, y bất mãn trừng mắt nhìn Trương Thái, nói:
- Ngươi, làm quan nhiều năm như vậy, lá gan ngược lại càng làm càng nhỏ, so ra còn kém hơn Văn Miện tú tài, cứ làm theo lời Văn Miện đi!
Trương Thái thấy Lưu Cẩn nổi giận, đành chắp tay nói:
- Vâng, hạ quan tuân mệnh!
Trương Văn Miện đắc ý liếc mắt Trương Thái, tiếp tục nói:
- Công công, Lưu Kiện, Tạ Thiên, Hàn Văn, Lưu Đại Hạ ngày xưa ngạo nghễ quần hùng, nổi như thế nào? Nếu bọn họ hôm nay trở về triều đình, còn có thể oai phong như ngày xưa sao? Không thể nào, vây cánh đám người Trung Vu đã tan, rồng không có mây, hổ thất thế, còn khí thế gì nữa?
Không bao lâu nữa, Dương Lăng cũng có kết cục như vậy, khi đó Cốc Đại Dụng không chịu nổi nữa, cúi đầu với công công ngài là tất nhiên, cho nên đừng ngại buông tay trước. Nói đến khó xơi chính là Nội xưởng, Nội xưởng là do Dương Lăng một tay thành lập, chắc sẽ không chủ động cúi đầu với công công. Nhưng có điều này, công công ngài là Ti Lễ Giám Đại tổng quản, Xưởng Vệ ấn chế đều thuộc quản hạt của ngài.
Dương Lăng làm Xưởng đốc khi có quyền trực tiếp tấu với Hoành thượng, công công không thể quản thúc Nội xưởng, hiện giờ Nội xưởng còn ai có bản lĩnh đó? Đại Đáng Đầu Ngô Kiệt lúc ở Cẩm Y Vệ không làm được trò trống gì; Nhị Đáng Đầu Vu Vĩnh là Thiên hộ giữ cửa có tiếng. Hai đống phế liệu đều nhờ Dương Lăng chống đỡ mới thuận buồm xuôi gió.
Cho tới bây giờ đất Thục không có đại tướng, Dương Lăng lại dùng hai tên vô năng như vậy để thế lực trọng yếu nhất của hắn, có thể thấy Dương Lăng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Công công chỉ cần lật đổ hai kẻ này, nắm giữ Nội xưởng dễ như trở bàn tay.
Trương Thái khẩn trương nói:
ads by ants - Hạ quan nghe nói lúc trước đang xây Nội xưởng, vì Hoàng thượng lo lắng Vương Nhạc nên mới tách cả xưởng để kiềm chế. Sự tín nhiệm của Hoàng thượng dành cho công công thì khỏi nói rồi. Dương Lăng thôi chức, Nội xưởng tất nhiên do ngài quản lý.
Nhưng ngài quản lý Nội xưởng, lại không có quyền thay đổi Xưởng đốc Nội xưởng, bọn họ nếu quyết tâm gây khó dễ cho công công, có mặt Dương Lăng, Hoàng thượng sẽ không làm khó bọn hắn. Cho nên, công công chi bằng ban chút ân huệ cho các quan viên mới đề bạt trong Nội xưởng, lôi kéo từ từ, nên đả kích hạn chế, dương oai, tiến hành đồng bộ đối với mấy tên thủ lĩnh như Ngô Kiệt, Vu Vĩnh. Sau một năm rưỡi, Nội xưởng đó chính là cánh tay của công công.
Trương Văn Miện nói:
- Đâu cần phí sức như vậy? Nhắm thẳng trung khu, tiếp quản Nội xưởng, Ngô Kiệt, Vu Vĩnh không chuyển được thì đừng chuyển! Nâng bọn chúng cao lên rồi treo trên tường, chọn ra vài người đắc lực từ Ti Lễ Giám đưa đến Nội xưởng làm Đáng Đầu, tiếp nhận việc buôn bán của bọn họ và bí mật dò xét. Nội xưởng đó sẽ là vật trong túi công công, khiến bọn chúng đến phản kháng cũng không kịp, đó gọi là sét đánh không kịp bịt tai.
Lưu Cẩn hí hửng nói:
- Kế hoạch của Văn Miện hay, ha ha. Dương Lăng trẻ như vậy đã được làm Quốc công, nếu không an phận thì sẽ gây hiềm khích. Chúng ta đang thay hắn trừ họa, làm việc thiện.
Lúc này, một hạ nhân ôm đống tấu chương đặt lên bàn, nói:
- Công công, đây là tấu chương hôm nay bá quan đưa tới.
Lưu Cẩn định ra quy củ, tấu sớ dâng lên Hoàng đế thượng trước tiên phải dùng thiếp đỏ đưa cho y, gọi là “Hồng bản”, sau đó báo lên Thông Chính Ti, gọi là “Bạch bản”. Quá trình này hoàn toàn tước đoạt quyền trực tiếp tấu lên Hoàng thượng của Thông Chính Ti, nha môn Thông Chính Ti to như vậy lại trở thành phòng thu phát của Ti Lễ Giám.
Lưu Cẩn làm như vậy, thứ nhất là vì cướp đoạt quyền của Thông Chính Ti, nhưng còn có một nguyên nhân nữa. Lưu Cẩn không đọc sách nhiều cho lắm. Người đọc sách viết tấu chương lại thích viết sâu xa, y có cố hết sức cũng xem không hiểu, lại không muốn hồ đồ trình lên Hoàng thượng như vậy, cho nên mới đề ra biện pháp này. Tất cả tấu chương đều có hai bản, trước tiên đưa một bản đến tư gia của y trước, có chuyện gì y cũng dễ suy tính hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể thương lượng với thủ hạ.
- Có chuyện gấp sao?
Lưu Cẩn thuận miệng hỏi một câu.
- Công công, thiệp mà bá quan đưa tới cũng chưa viết chữ “Cấp”, có điều thiệp trên cùng là do Thông Chính Ti chuyển tới, nói đây là sự vụ cung vua, không can hệ tới ngoài triều, không thông qua Thông Chính Ti đăng ký, thượng tấu.
Lưu Cẩn tò mò cầm tấu chương đó xem, bên ngoài là phong thư màu đỏ, bên trên tỉ mẩn viết “Chuyển truyền Lưu Cẩn”.
Lưu Cẩn vừa thấy liền tức giận. “Rầm”, chân bàn gỗ tử đàn lại bị đá mạnh một phát:
- Khốn khiếp! Gan chó lớn thật! Thông Chính Ti càng ngày càng làm càn!
Trương Thái và Trương Văn Miện giật nảy mình, không biết Nội xưởng lại xảy ra đại sự gì mà khiến Lưu công công giận dữ như thế. Hai người vội vàng đến gần thì thấy tấu chương Lưu công công cầm trong tay vẫn chưa mở ra, có gì phải tức giận?
Chỉ thấy Lưu Cẩn cười lạnh nói:
- Thông Chính Ti Thông Chính Sứ Mã Khanh Canh xem ra làm cũng đủ rồi, dám gọi thẳng tục danh của chúng ta. Hừ! Cỡ như y cũng dám gọi ta là Lưu Cẩn sao? Tam nhi, lấy thiệp của ta đáp lễ Mã Khanh Canh, nói Lưu Cẩn đa tạ lão nhân gia của y chuyển tấu chương cho ta, hôm nào đó Lưu Cẩn ta sẽ đến nhà thăm hỏi!
Trương Văn Miện trước giờ đều tranh giành với Trương Thái, không hề phục nhau. Hiện giờ thấy y qua mặt mình mà thức tỉnh Lưu Cẩn, y càng muốn lấy lòng hơn, lập tức nói:
- Hiện giờ Dương Lăng hạ đài, công công nên rèn sắt khi còn nóng. Hiện tại đã cuối năm, đây là lúc đánh giá công tích của bá quan trong kinh, Trương đại nhân chưởng quản Lại bộ, nếu nhân cơ hội khảo hạch “đàng hoàng” các quan viên bên phe Dương Lăng, thiết nghĩ sẽ khiến những kẻ hùa theo thấy rõ ai mới là trụ cột của đương kim triều đình, có thể vì chúng che gió che mưa.
- Ha ha ha! Tuyệt. Văn Miện quả đúng là tiểu Gia Cát của chúng ta, kế hay lắm.
- Không ổn đâu công công.
Trương Thái hận không thể đá Trương Văn Miện một cước: Khốn khiếp, tiểu nhân đắc ý, cũng quá hồ đồ rồi, chờ bá quan tự tìm đến cửa cầu xin, bọn họ không có đường lui, từ nay về sau hết hy vọng đi theo Lưu công công. Nếu gây khó dễ trấn áp, họ vẫn còn lưu luyến Dương Lăng bị ép đầu hàng, lòng quân có thể yên sao?
Hơn nữa phương pháp của mình còn có thể căn cứ thứ tự bá quan đầu nhập, đoán được bọn họ thành tâm bao nhiêu, kẻ nào có thể nhanh chóng lôi kéo, kẻ nào xếp ngoài trận doanh. Ý nghĩ tranh hết mọi người này, tốt xấu lẫn lộn, sao phân biệt cho được? Hơn nữa còn phải đắc tội bao nhiêu người?
Y không đợi nói rõ nguyên nhân, Trương Văn Miện đã lạnh lùng cười, nói:
- Trương đại nhân, ngài là Lại bộ Thượng thư, đây là chuyện của ngài, sợ gì chứ? Sợ đắc tội hay là muốn mua chuộc lòng người? Ha ha, có Lưu công công ở đây, ai dám làm gì ngài? Mấy kẻ hùa theo đó không cho chút lợi ích thì sao có thể chịu theo công công nhanh đến vậy? Theo ý kiến tại hạ, đại nhân chỉ cần dùng thủ đoạn mềm dẻo hù dọa họ một chút, chờ qua năm mới, thiên văn đã thay đổi, văn võ cả triều sẽ đầu nhập công công!
Lưu Cẩn nghe nói thế liền sôi sục nhiệt huyết, y bất mãn trừng mắt nhìn Trương Thái, nói:
- Ngươi, làm quan nhiều năm như vậy, lá gan ngược lại càng làm càng nhỏ, so ra còn kém hơn Văn Miện tú tài, cứ làm theo lời Văn Miện đi!
Trương Thái thấy Lưu Cẩn nổi giận, đành chắp tay nói:
- Vâng, hạ quan tuân mệnh!
Trương Văn Miện đắc ý liếc mắt Trương Thái, tiếp tục nói:
- Công công, Lưu Kiện, Tạ Thiên, Hàn Văn, Lưu Đại Hạ ngày xưa ngạo nghễ quần hùng, nổi như thế nào? Nếu bọn họ hôm nay trở về triều đình, còn có thể oai phong như ngày xưa sao? Không thể nào, vây cánh đám người Trung Vu đã tan, rồng không có mây, hổ thất thế, còn khí thế gì nữa?
Không bao lâu nữa, Dương Lăng cũng có kết cục như vậy, khi đó Cốc Đại Dụng không chịu nổi nữa, cúi đầu với công công ngài là tất nhiên, cho nên đừng ngại buông tay trước. Nói đến khó xơi chính là Nội xưởng, Nội xưởng là do Dương Lăng một tay thành lập, chắc sẽ không chủ động cúi đầu với công công. Nhưng có điều này, công công ngài là Ti Lễ Giám Đại tổng quản, Xưởng Vệ ấn chế đều thuộc quản hạt của ngài.
Dương Lăng làm Xưởng đốc khi có quyền trực tiếp tấu với Hoành thượng, công công không thể quản thúc Nội xưởng, hiện giờ Nội xưởng còn ai có bản lĩnh đó? Đại Đáng Đầu Ngô Kiệt lúc ở Cẩm Y Vệ không làm được trò trống gì; Nhị Đáng Đầu Vu Vĩnh là Thiên hộ giữ cửa có tiếng. Hai đống phế liệu đều nhờ Dương Lăng chống đỡ mới thuận buồm xuôi gió.
Cho tới bây giờ đất Thục không có đại tướng, Dương Lăng lại dùng hai tên vô năng như vậy để thế lực trọng yếu nhất của hắn, có thể thấy Dương Lăng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Công công chỉ cần lật đổ hai kẻ này, nắm giữ Nội xưởng dễ như trở bàn tay.
Trương Thái khẩn trương nói:
ads by ants - Hạ quan nghe nói lúc trước đang xây Nội xưởng, vì Hoàng thượng lo lắng Vương Nhạc nên mới tách cả xưởng để kiềm chế. Sự tín nhiệm của Hoàng thượng dành cho công công thì khỏi nói rồi. Dương Lăng thôi chức, Nội xưởng tất nhiên do ngài quản lý.
Nhưng ngài quản lý Nội xưởng, lại không có quyền thay đổi Xưởng đốc Nội xưởng, bọn họ nếu quyết tâm gây khó dễ cho công công, có mặt Dương Lăng, Hoàng thượng sẽ không làm khó bọn hắn. Cho nên, công công chi bằng ban chút ân huệ cho các quan viên mới đề bạt trong Nội xưởng, lôi kéo từ từ, nên đả kích hạn chế, dương oai, tiến hành đồng bộ đối với mấy tên thủ lĩnh như Ngô Kiệt, Vu Vĩnh. Sau một năm rưỡi, Nội xưởng đó chính là cánh tay của công công.
Trương Văn Miện nói:
- Đâu cần phí sức như vậy? Nhắm thẳng trung khu, tiếp quản Nội xưởng, Ngô Kiệt, Vu Vĩnh không chuyển được thì đừng chuyển! Nâng bọn chúng cao lên rồi treo trên tường, chọn ra vài người đắc lực từ Ti Lễ Giám đưa đến Nội xưởng làm Đáng Đầu, tiếp nhận việc buôn bán của bọn họ và bí mật dò xét. Nội xưởng đó sẽ là vật trong túi công công, khiến bọn chúng đến phản kháng cũng không kịp, đó gọi là sét đánh không kịp bịt tai.
Lưu Cẩn hí hửng nói:
- Kế hoạch của Văn Miện hay, ha ha. Dương Lăng trẻ như vậy đã được làm Quốc công, nếu không an phận thì sẽ gây hiềm khích. Chúng ta đang thay hắn trừ họa, làm việc thiện.
Lúc này, một hạ nhân ôm đống tấu chương đặt lên bàn, nói:
- Công công, đây là tấu chương hôm nay bá quan đưa tới.
Lưu Cẩn định ra quy củ, tấu sớ dâng lên Hoàng đế thượng trước tiên phải dùng thiếp đỏ đưa cho y, gọi là “Hồng bản”, sau đó báo lên Thông Chính Ti, gọi là “Bạch bản”. Quá trình này hoàn toàn tước đoạt quyền trực tiếp tấu lên Hoàng thượng của Thông Chính Ti, nha môn Thông Chính Ti to như vậy lại trở thành phòng thu phát của Ti Lễ Giám.
Lưu Cẩn làm như vậy, thứ nhất là vì cướp đoạt quyền của Thông Chính Ti, nhưng còn có một nguyên nhân nữa. Lưu Cẩn không đọc sách nhiều cho lắm. Người đọc sách viết tấu chương lại thích viết sâu xa, y có cố hết sức cũng xem không hiểu, lại không muốn hồ đồ trình lên Hoàng thượng như vậy, cho nên mới đề ra biện pháp này. Tất cả tấu chương đều có hai bản, trước tiên đưa một bản đến tư gia của y trước, có chuyện gì y cũng dễ suy tính hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể thương lượng với thủ hạ.
- Có chuyện gấp sao?
Lưu Cẩn thuận miệng hỏi một câu.
- Công công, thiệp mà bá quan đưa tới cũng chưa viết chữ “Cấp”, có điều thiệp trên cùng là do Thông Chính Ti chuyển tới, nói đây là sự vụ cung vua, không can hệ tới ngoài triều, không thông qua Thông Chính Ti đăng ký, thượng tấu.
Lưu Cẩn tò mò cầm tấu chương đó xem, bên ngoài là phong thư màu đỏ, bên trên tỉ mẩn viết “Chuyển truyền Lưu Cẩn”.
Lưu Cẩn vừa thấy liền tức giận. “Rầm”, chân bàn gỗ tử đàn lại bị đá mạnh một phát:
- Khốn khiếp! Gan chó lớn thật! Thông Chính Ti càng ngày càng làm càn!
Trương Thái và Trương Văn Miện giật nảy mình, không biết Nội xưởng lại xảy ra đại sự gì mà khiến Lưu công công giận dữ như thế. Hai người vội vàng đến gần thì thấy tấu chương Lưu công công cầm trong tay vẫn chưa mở ra, có gì phải tức giận?
Chỉ thấy Lưu Cẩn cười lạnh nói:
- Thông Chính Ti Thông Chính Sứ Mã Khanh Canh xem ra làm cũng đủ rồi, dám gọi thẳng tục danh của chúng ta. Hừ! Cỡ như y cũng dám gọi ta là Lưu Cẩn sao? Tam nhi, lấy thiệp của ta đáp lễ Mã Khanh Canh, nói Lưu Cẩn đa tạ lão nhân gia của y chuyển tấu chương cho ta, hôm nào đó Lưu Cẩn ta sẽ đến nhà thăm hỏi!
/679
|