Vừa cơm nước xong Ấu Nương đã vội vàng dọn dẹp nhà cửa. Dương Lăng bưng ấm trà nhìn nàng bận bịu mà thấy bứt rứt khó chịu trong lòng. Quá thối nát, quá sa đọa rồi! Y cảm thấy như mình đang phạm tội. Nếu ở thời đại của mình, đàn ông mà hưởng thụ như thế này tất sẽ gặp quả báo!
Quả báo lập tức tới ngay. Dương Lăng vừa đứng dậy, định trơ mặt tới xin Ấu Nương cho phép mình rửa mấy cái bát, quét dọn linh tinh thì “rầm”, cửa nhà bỗng bị đá tung, gió lạnh táp thẳng vào mặt. Vừa mới ngẩng đầu lên, Dương Lăng đã thấy một bóng người màu trắng xộc thẳng đến, giáng ngay một cú đấm rất mạnh vào vai y. Dương Lăng loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã phịch xuống đất.
Gượng đứng vững lại, Dương Lăng thấy một nam một nữ đang đứng giữa cửa, chính là hai anh em Mã Ngang đang mặc đồ tang. Mặt Mã Ngang đỏ phừng phừng, có vẻ đang rất tức giận. Còn Mã Liên Nhi trông như một đóa sen trắng xinh đẹp thấm đầy sương mai đứng lẻ loi, chỉ có điều vào lúc này, khuôn mặt yêu kiều như tranh vẽ đó lại tối sầm đầy vẻ bất mãn, đôi mắt long lanh pha chút khinh bỉ đang trừng mắt nhìn Dương Lăng.
Dương Lăng bối rối hỏi:
- Mã huynh, Mã tiểu thư, các vị.... thế này là thế nào?
Mã Ngang lớn tiếng mắng:
- Đồ cẩu tặc vong ân phụ nghĩa, ai xưng huynh gọi đệ với ngươi hả?
Mắng xong, hắn lại nhào tới trước vung quyền đánh. Không biết võ, Dương Lăng làm sao dám đánh nhau với hắn. Y vừa lùi được hai bước, Hàn Ấu Nương đã từ bên cạnh nhanh nhẹn vọt lên. "Chát" một tiếng, nàng đỡ được quyền chưởng của Mã Ngang.
Phòng ngoài không lớn, quyền chưởng của Mã Ngang hùng dũng mạnh mẽ, khí thế uy mãnh, bao trùm cả không gian. Hàn Ấu Nương giữ vững môn hộ (*), không hề tránh né, bàn tay nhỏ nhắn quẫy đảo dập dờn, khéo léo dùng kỹ xảo cầm nã thủ giằng co với hắn, không lùi nửa bước.
(*): từ võ hiệp, ý là phòng thủ vững chắc.
Dương Lăng không biết vì sao hai anh em nhà họ lại kiếm mình gây chuyện. Y vừa bị Mã Ngang đấm một cú, giờ lại thấy hắn chẳng thèm nói năng gì mà đã ra tay đánh nhau với Ấu Nương, lửa giận trong người bốc lên.
Thấy quyền chưởng của Mã Ngang bá đạo mạnh mẽ, nếu như thân thể nhỏ nhắn đáng yêu của Ấu Nương bị dính một đòn thì nguy mất, y bèn lớn tiếng cảnh cáo:
- Mã Ngang, chuyện đâu còn có đó! Nếu ngươi đánh Ấu Nương bị thương, ta thề không đội trời chung với ngươi!
Mã Liên Nhi vốn chỉ đứng ở một bên cười lạnh xem đánh nhau, thấy y thề độc như vậy thì không khỏi dựng cặp lông mày liễu. Nàng nhoáng người lướt qua bên cạnh hai người đang giằng co, xông thẳng tới Dương Lăng. Thân thể nàng vốn yêu kiều thướt tha như liễu rủ ven hồ, nhưng khi động thân lại rất mạnh mẽ.
Hàn Ấu Nương cực kỳ nóng ruột, mặc dù giận tên thô lỗ kia đã đấm tướng công nàng một cú, nhưng biết hai anh em nhà họ từng qua lại thân thiết với tướng công cho nên nàng ra tay còn nể nang vài phần. Lúc này Mã Liên Nhi đã lao vào nhà, nàng có muốn cản cũng không kịp nữa, nên vừa lập tức rùn người xuống tránh một quyền của Mã Ngang, nàng rút ngay một đôi đũa, rướn mình vút một cái đã dí sát vào cổ họng Mã Ngang, quát lớn:
- Dừng tay!
Mã Liên Nhi cũng đã lao tới bên người Dương Lăng, cổ tay trắng nõn vươn ra, tóm lấy tay Dương Lăng vặn ra đằng sau, tay phải rút từ trong thắt lưng ra một con dao găm bén ngót, kê ngay vào cổ họng y. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh trai bị Hàn Ấu Nương khống chế, nàng không khỏi giật mình kinh hãi.
Quay đầu nhìn lại thấy Dương Lăng bị tóm, Hàn Ấu Nương bèn tì mạnh đầu đũa thêm một chút nữa, lạnh lùng quát lớn:
- Thả tướng công của ta ra!
Cùng lúc đó, Mã Liên Nhi cũng quát:
- Thả anh của ta ra!
Quát xong, cả hai đều ngẩn người, bốn mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, không ai chịu buông tay trước.
Dương Lăng nhẹ nhàng lấy hơi để khỏi bị lưỡi dao sắc bén cứa vào cổ họng, rồi nói với Hàn Ấu Nương:
- Ấu Nương, thả Mã huynh ra!
Hàn Ấu Nương không cam lòng:
-Tướng công, nhưng mà chàng…
Dương Lăng trừng mắt, đầy khí phách ngắt lời:
- Thả y ra!
Hàn Ấu Nương trề môi, đành phải hạ đôi đũa xuống. Mã Liên Nhi cười khẩy, nói kháy:
- Đại trượng phu oai phong lẫm liệt đấy nhỉ! Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Dương Lăng đành hỏi:
- Dù sao giết người cũng phải có tội danh chứ? Dương Lăng tự thấy chưa hề đắc tội với hai anh em các vị, cô nương giết ta làm gì?
Tuy y không biết vì sao anh em nhà này lại tức giận như vậy, thế nhưng trong mắt hai người lại không hề có sát ý, cho nên y cực kỳ bình tĩnh.
Mã Liên Nhi nâng tay trái lên khiến tay của Dương Lăng bị kéo ngược lên cao hơn một chút. Dao sắc kề cổ nên y không dám khom lưng, chỉ đành đau đớn rên rỉ. Hàn Ấu Nương thấy vậy cực kỳ đau lòng, nhưng lúc này tướng công ở trong tay người ta nên dù muốn cũng chẳng dám động đậy. Mã Liên Nhi nghiến răng cười gằn:
- Ngươi đã từng giúp ca ca ta một bận, nhưng lẽ nào Mã gia ta đã bạc bẽo với ngươi chăng? Ngươi... vì sao ngươi lại ức hiếp người quá đáng như vậy?
Dương Lăng kinh ngạc hỏi lại:
- Mã tiểu thư, cho đến giờ ta vẫn chưa biết mình sai trái điều gì, cô nương có thể nói rõ được không?
Mã Ngang phẫn uất quát:
- Cha ta vừa qua đời, bây giờ ngươi làm dịch thừa bản huyện phải không? Ngươi giỏi lắm, xương cha ta còn chưa lạnh, ngươi vì lấy lòng Hà tham tướng và các giám quân từ kinh đô tới mà tống cổ chúng ta ra khỏi sở dịch thừa. Thiên hạ còn có kẻ lòng lang dạ sói như ngươi sao?
Mã Liên Nhi run giọng:
- Cứ coi như là ngươi muốn trục xuất anh em ta ra khỏi sở dịch thừa đi, nhưng chúng ta vừa mới đến đây hơn nửa tháng, chưa quen với sinh hoạt nơi đây. Cuối cùng chỉ xin một gian phòng ở sở dịch thừa để lập linh đường cho gia phụ mà cũng bị người của ngươi từ chối. Người đi thì trà lạnh nhưng đến mức này thì.... Họ Dương kia, Mã Liên Nhi nhìn lầm ngươi rồi!
Nàng nhớ lại ngày đó ở Hồng Nhạn lâu, mình đã nhất thời nảy sinh tình cảm, thậm chí còn bùi ngùi "hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thời" với Dương Lăng. Ai dè người đàn ông duy nhất mình yêu mến, ngưỡng mộ lại là một kẻ bạc bẽo, mà người của sở dịch cũng hám lợi tuyệt tình như vậy, khiến lòng nàng không khỏi chua xót.
Dương Lăng ngẩn người, một hồi lâu sau mới bắt đầu kêu oan với trời:
- Mã Huynh, Liên Nhi tiểu thư, Dương Mỗ không hề làm việc quá đáng như vậy! Mã bá phụ mất ở trên thành, ta cũng rất đau lòng, chẳng qua hôm nay đại quân vừa mới tới, ta cũng vừa tiếp nhận sự vụ của sở dịch, nhiều việc còn chưa rõ, bôn ba cả ngày tới mức chân tay rã rời, vốn định ngày mai tới phúng điếu. Sao có thể đuổi hai người ra khỏi sở dịch, hai vị xem ta có phải là loại người đó không?
Mã Ngang tức giận quát:
- Lòng người khó đoán, ai biết ngươi là cái dạng quái thai gì?
Mã Liên Nhi nghe xong hơi ngớ người, từ từ buông tay Dương Lăng, cặp mắt long lanh nhìn thẳng vào trong mắt y, gằn từng tiếng một:
- Ngươi không làm như thế à?
Dương Lăng không hề e dè nhìn lại nàng, khẽ lắc đầu đáp:
- Ta không làm!
Nhìn thấy ánh mắt trong sáng đầy chân thành của hắn, Mã Liên Nhi liền tin ngay, nàng cười chua xót, đau khổ nói:
- Người còn nhân tình còn, có lẽ mấy tên tiểu lại dở trò cáo mượn oai hùm rồi. Hai anh em ta quả là lỗ mãng đã quấy rầy vợ chồng hai vị. Anh, chúng ta đi thôi!
Nàng cụp mắt, chán nản, đau khổ lướt qua người Dương Lăng, kèm theo một mùi hương thơm ngát. Dương Lăng không khỏi nhớ tới bộ dáng hứng khởi của nàng vào ngày đầu gặp nhau.
Phụ thân của Mã Liên Nhi vốn ở tận Liêu Đông, Mã Liên Nhi lớn lên ở đó, không những rành cưỡi ngựa mà còn biết rõ tiếng Thát Đát, tính tình của nàng cũng cởi mở phóng khoáng như phụ nữ Thát Đát, rất khác với phụ nữ Trung Nguyên. Từ lúc quen nàng tới giờ, đây là lần đầu Dương Lăng nhìn thấy nàng yếu đuối bơ vơ như vậy.
Dương Lăng không khỏi nhiệt tình nắm lấy cánh tay nàng, hỏi:
- Từ từ đã! Mã thế bá gọi ta là hiền điệt, cũng xem như ta là vãn bối của ông. Tình hình cụ thể ở đó ta còn chưa rõ ràng lắm, có thể kể lại cho ta rõ không?
Mã Liên Nhi ngoảnh đầu lại, cặp mắt như nước hồ thu của nàng đảo lên tay hắn, Dương Lăng vội vàng buông ra. Y nhất thời nóng lòng mà quên mất ở thời đại này, nếu tùy tiện cầm tay con gái nhà người ta thì quả là một hành động cực kỳ thất lễ.
Vốn là cảnh kiếm bạt cung trương, nhưng nhờ sự tín nhiệm và thầm hiểu giữa Dương Lăng với Mã Liên Nhi nên tình hình căng thẳng đã được hóa giải. Dưới ánh mắt chăm chú vẫn đầy tức giận bất bình của Mã Ngang, Mã Liên Nhi kể lại sự việc một lượt. Hóa ra là vào buổi chiều, Dương Lăng có giao viên tiểu lại ở sở dịch đi chuẩn bị mấy gian phòng tốt. Kẻ này liền vào sở dịch cho người thu dọn các phòng đã được cấp làm chỗ trú ngụ cho Mã đại nhân cùng hai con. Hắn muốn dành những gian phòng này cho các vị quan to từ kinh đô tới ngụ. Trạm dịch nhỏ bé này chưa từng đón một vị tai to mặt lớn nào, mà những phòng tốt nhất của sở dịch cũng đúng là những gian phòng này.
Lúc đó Mã Ngang và em gái biết phụ thân đã mất, liền chạy tới đầu thành nhận xác nên không biết việc này. Đến lúc họ trở về thì phòng ốc đã bị dọn trống trơn rồi. Mã Ngang bộp chộp bèn tặng cho tên tiểu lại kia mấy cái bạt tai vào mặt.
Phụ thân của hắn vừa mới nhậm chức được hơn một tháng, vẫn chưa kịp có uy đức với cấp dưới. Tiểu lại kia vốn còn định lịch thiệp mời bọn họ chuyển sang phòng bên cạnh để thờ phụng nhưng bị ăn mấy cái bạt tai nên nổi nóng, gọi dịch tốt tới đuổi bọn họ ra ngoài.
Mã Liên Nhi nghĩ tới thi thể phụ thân ở trên xe ngựa ngoài cửa còn chưa được thu xếp nên xin mượn một gian phòng để bày linh đường. Trong lúc nóng giận, viên tiểu lại lấy cớ cấp trên ngụ tại chỗ này nên từ chối, không cho lập linh đường để khỏi cản trở cảnh quan.
Anh em họ Mã đáng thương buổi sáng còn là chủ nhân của sở dịch thừa, đến chiều lại phải vất vưởng nơi đầu đường xó chợ. Hai người lại mang theo một thây người nên ngay cả khách sạn cũng không chịu nhận. Trong lúc đau khổ hoang mang, cho rằng kẻ bày trò là tên Dương Lăng vong ân phụ nghĩa nên họ mới đùng đùng nổi giận đánh tới cửa.
Hàn Ấu Nương vốn cũng là người mềm lòng, chính nàng cũng đã phải trải qua cảnh xa lìa người thân, bơ vơ không nơi nương tựa, nếm trải cảm giác bị ức hiếp, chỉ nghe kể chuyện mà đã nước mắt lưng tròng. Nàng rưng rưng nhìn tướng công như muốn khẩn cầu, chỉ mong chàng có thể giúp đỡ hai anh em nọ một phen, nàng đã sớm bỏ qua sự xấc xược của đôi huynh muội này rồi.
Nghe xong, Dương Lăng cực kỳ phẫn nộ, y bèn bảo Mã Ngang:
- Mã huynh! Bá phụ đối xử với ta như con cháu, việc này cứ giao cho ta đi, coi như là một chút lòng hiếu của ta với lão nhân gia. Ta phụ hai người đi sửa soạn linh đường, sớm ngày mai, ta sẽ cùng chư vị đồng liêu trong huyện tới viếng Mã bá phụ!
Quả báo lập tức tới ngay. Dương Lăng vừa đứng dậy, định trơ mặt tới xin Ấu Nương cho phép mình rửa mấy cái bát, quét dọn linh tinh thì “rầm”, cửa nhà bỗng bị đá tung, gió lạnh táp thẳng vào mặt. Vừa mới ngẩng đầu lên, Dương Lăng đã thấy một bóng người màu trắng xộc thẳng đến, giáng ngay một cú đấm rất mạnh vào vai y. Dương Lăng loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã phịch xuống đất.
Gượng đứng vững lại, Dương Lăng thấy một nam một nữ đang đứng giữa cửa, chính là hai anh em Mã Ngang đang mặc đồ tang. Mặt Mã Ngang đỏ phừng phừng, có vẻ đang rất tức giận. Còn Mã Liên Nhi trông như một đóa sen trắng xinh đẹp thấm đầy sương mai đứng lẻ loi, chỉ có điều vào lúc này, khuôn mặt yêu kiều như tranh vẽ đó lại tối sầm đầy vẻ bất mãn, đôi mắt long lanh pha chút khinh bỉ đang trừng mắt nhìn Dương Lăng.
Dương Lăng bối rối hỏi:
- Mã huynh, Mã tiểu thư, các vị.... thế này là thế nào?
Mã Ngang lớn tiếng mắng:
- Đồ cẩu tặc vong ân phụ nghĩa, ai xưng huynh gọi đệ với ngươi hả?
Mắng xong, hắn lại nhào tới trước vung quyền đánh. Không biết võ, Dương Lăng làm sao dám đánh nhau với hắn. Y vừa lùi được hai bước, Hàn Ấu Nương đã từ bên cạnh nhanh nhẹn vọt lên. "Chát" một tiếng, nàng đỡ được quyền chưởng của Mã Ngang.
Phòng ngoài không lớn, quyền chưởng của Mã Ngang hùng dũng mạnh mẽ, khí thế uy mãnh, bao trùm cả không gian. Hàn Ấu Nương giữ vững môn hộ (*), không hề tránh né, bàn tay nhỏ nhắn quẫy đảo dập dờn, khéo léo dùng kỹ xảo cầm nã thủ giằng co với hắn, không lùi nửa bước.
(*): từ võ hiệp, ý là phòng thủ vững chắc.
Dương Lăng không biết vì sao hai anh em nhà họ lại kiếm mình gây chuyện. Y vừa bị Mã Ngang đấm một cú, giờ lại thấy hắn chẳng thèm nói năng gì mà đã ra tay đánh nhau với Ấu Nương, lửa giận trong người bốc lên.
Thấy quyền chưởng của Mã Ngang bá đạo mạnh mẽ, nếu như thân thể nhỏ nhắn đáng yêu của Ấu Nương bị dính một đòn thì nguy mất, y bèn lớn tiếng cảnh cáo:
- Mã Ngang, chuyện đâu còn có đó! Nếu ngươi đánh Ấu Nương bị thương, ta thề không đội trời chung với ngươi!
Mã Liên Nhi vốn chỉ đứng ở một bên cười lạnh xem đánh nhau, thấy y thề độc như vậy thì không khỏi dựng cặp lông mày liễu. Nàng nhoáng người lướt qua bên cạnh hai người đang giằng co, xông thẳng tới Dương Lăng. Thân thể nàng vốn yêu kiều thướt tha như liễu rủ ven hồ, nhưng khi động thân lại rất mạnh mẽ.
Hàn Ấu Nương cực kỳ nóng ruột, mặc dù giận tên thô lỗ kia đã đấm tướng công nàng một cú, nhưng biết hai anh em nhà họ từng qua lại thân thiết với tướng công cho nên nàng ra tay còn nể nang vài phần. Lúc này Mã Liên Nhi đã lao vào nhà, nàng có muốn cản cũng không kịp nữa, nên vừa lập tức rùn người xuống tránh một quyền của Mã Ngang, nàng rút ngay một đôi đũa, rướn mình vút một cái đã dí sát vào cổ họng Mã Ngang, quát lớn:
- Dừng tay!
Mã Liên Nhi cũng đã lao tới bên người Dương Lăng, cổ tay trắng nõn vươn ra, tóm lấy tay Dương Lăng vặn ra đằng sau, tay phải rút từ trong thắt lưng ra một con dao găm bén ngót, kê ngay vào cổ họng y. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh trai bị Hàn Ấu Nương khống chế, nàng không khỏi giật mình kinh hãi.
Quay đầu nhìn lại thấy Dương Lăng bị tóm, Hàn Ấu Nương bèn tì mạnh đầu đũa thêm một chút nữa, lạnh lùng quát lớn:
- Thả tướng công của ta ra!
Cùng lúc đó, Mã Liên Nhi cũng quát:
- Thả anh của ta ra!
Quát xong, cả hai đều ngẩn người, bốn mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, không ai chịu buông tay trước.
Dương Lăng nhẹ nhàng lấy hơi để khỏi bị lưỡi dao sắc bén cứa vào cổ họng, rồi nói với Hàn Ấu Nương:
- Ấu Nương, thả Mã huynh ra!
Hàn Ấu Nương không cam lòng:
-Tướng công, nhưng mà chàng…
Dương Lăng trừng mắt, đầy khí phách ngắt lời:
- Thả y ra!
Hàn Ấu Nương trề môi, đành phải hạ đôi đũa xuống. Mã Liên Nhi cười khẩy, nói kháy:
- Đại trượng phu oai phong lẫm liệt đấy nhỉ! Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Dương Lăng đành hỏi:
- Dù sao giết người cũng phải có tội danh chứ? Dương Lăng tự thấy chưa hề đắc tội với hai anh em các vị, cô nương giết ta làm gì?
Tuy y không biết vì sao anh em nhà này lại tức giận như vậy, thế nhưng trong mắt hai người lại không hề có sát ý, cho nên y cực kỳ bình tĩnh.
Mã Liên Nhi nâng tay trái lên khiến tay của Dương Lăng bị kéo ngược lên cao hơn một chút. Dao sắc kề cổ nên y không dám khom lưng, chỉ đành đau đớn rên rỉ. Hàn Ấu Nương thấy vậy cực kỳ đau lòng, nhưng lúc này tướng công ở trong tay người ta nên dù muốn cũng chẳng dám động đậy. Mã Liên Nhi nghiến răng cười gằn:
- Ngươi đã từng giúp ca ca ta một bận, nhưng lẽ nào Mã gia ta đã bạc bẽo với ngươi chăng? Ngươi... vì sao ngươi lại ức hiếp người quá đáng như vậy?
Dương Lăng kinh ngạc hỏi lại:
- Mã tiểu thư, cho đến giờ ta vẫn chưa biết mình sai trái điều gì, cô nương có thể nói rõ được không?
Mã Ngang phẫn uất quát:
- Cha ta vừa qua đời, bây giờ ngươi làm dịch thừa bản huyện phải không? Ngươi giỏi lắm, xương cha ta còn chưa lạnh, ngươi vì lấy lòng Hà tham tướng và các giám quân từ kinh đô tới mà tống cổ chúng ta ra khỏi sở dịch thừa. Thiên hạ còn có kẻ lòng lang dạ sói như ngươi sao?
Mã Liên Nhi run giọng:
- Cứ coi như là ngươi muốn trục xuất anh em ta ra khỏi sở dịch thừa đi, nhưng chúng ta vừa mới đến đây hơn nửa tháng, chưa quen với sinh hoạt nơi đây. Cuối cùng chỉ xin một gian phòng ở sở dịch thừa để lập linh đường cho gia phụ mà cũng bị người của ngươi từ chối. Người đi thì trà lạnh nhưng đến mức này thì.... Họ Dương kia, Mã Liên Nhi nhìn lầm ngươi rồi!
Nàng nhớ lại ngày đó ở Hồng Nhạn lâu, mình đã nhất thời nảy sinh tình cảm, thậm chí còn bùi ngùi "hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thời" với Dương Lăng. Ai dè người đàn ông duy nhất mình yêu mến, ngưỡng mộ lại là một kẻ bạc bẽo, mà người của sở dịch cũng hám lợi tuyệt tình như vậy, khiến lòng nàng không khỏi chua xót.
Dương Lăng ngẩn người, một hồi lâu sau mới bắt đầu kêu oan với trời:
- Mã Huynh, Liên Nhi tiểu thư, Dương Mỗ không hề làm việc quá đáng như vậy! Mã bá phụ mất ở trên thành, ta cũng rất đau lòng, chẳng qua hôm nay đại quân vừa mới tới, ta cũng vừa tiếp nhận sự vụ của sở dịch, nhiều việc còn chưa rõ, bôn ba cả ngày tới mức chân tay rã rời, vốn định ngày mai tới phúng điếu. Sao có thể đuổi hai người ra khỏi sở dịch, hai vị xem ta có phải là loại người đó không?
Mã Ngang tức giận quát:
- Lòng người khó đoán, ai biết ngươi là cái dạng quái thai gì?
Mã Liên Nhi nghe xong hơi ngớ người, từ từ buông tay Dương Lăng, cặp mắt long lanh nhìn thẳng vào trong mắt y, gằn từng tiếng một:
- Ngươi không làm như thế à?
Dương Lăng không hề e dè nhìn lại nàng, khẽ lắc đầu đáp:
- Ta không làm!
Nhìn thấy ánh mắt trong sáng đầy chân thành của hắn, Mã Liên Nhi liền tin ngay, nàng cười chua xót, đau khổ nói:
- Người còn nhân tình còn, có lẽ mấy tên tiểu lại dở trò cáo mượn oai hùm rồi. Hai anh em ta quả là lỗ mãng đã quấy rầy vợ chồng hai vị. Anh, chúng ta đi thôi!
Nàng cụp mắt, chán nản, đau khổ lướt qua người Dương Lăng, kèm theo một mùi hương thơm ngát. Dương Lăng không khỏi nhớ tới bộ dáng hứng khởi của nàng vào ngày đầu gặp nhau.
Phụ thân của Mã Liên Nhi vốn ở tận Liêu Đông, Mã Liên Nhi lớn lên ở đó, không những rành cưỡi ngựa mà còn biết rõ tiếng Thát Đát, tính tình của nàng cũng cởi mở phóng khoáng như phụ nữ Thát Đát, rất khác với phụ nữ Trung Nguyên. Từ lúc quen nàng tới giờ, đây là lần đầu Dương Lăng nhìn thấy nàng yếu đuối bơ vơ như vậy.
Dương Lăng không khỏi nhiệt tình nắm lấy cánh tay nàng, hỏi:
- Từ từ đã! Mã thế bá gọi ta là hiền điệt, cũng xem như ta là vãn bối của ông. Tình hình cụ thể ở đó ta còn chưa rõ ràng lắm, có thể kể lại cho ta rõ không?
Mã Liên Nhi ngoảnh đầu lại, cặp mắt như nước hồ thu của nàng đảo lên tay hắn, Dương Lăng vội vàng buông ra. Y nhất thời nóng lòng mà quên mất ở thời đại này, nếu tùy tiện cầm tay con gái nhà người ta thì quả là một hành động cực kỳ thất lễ.
Vốn là cảnh kiếm bạt cung trương, nhưng nhờ sự tín nhiệm và thầm hiểu giữa Dương Lăng với Mã Liên Nhi nên tình hình căng thẳng đã được hóa giải. Dưới ánh mắt chăm chú vẫn đầy tức giận bất bình của Mã Ngang, Mã Liên Nhi kể lại sự việc một lượt. Hóa ra là vào buổi chiều, Dương Lăng có giao viên tiểu lại ở sở dịch đi chuẩn bị mấy gian phòng tốt. Kẻ này liền vào sở dịch cho người thu dọn các phòng đã được cấp làm chỗ trú ngụ cho Mã đại nhân cùng hai con. Hắn muốn dành những gian phòng này cho các vị quan to từ kinh đô tới ngụ. Trạm dịch nhỏ bé này chưa từng đón một vị tai to mặt lớn nào, mà những phòng tốt nhất của sở dịch cũng đúng là những gian phòng này.
Lúc đó Mã Ngang và em gái biết phụ thân đã mất, liền chạy tới đầu thành nhận xác nên không biết việc này. Đến lúc họ trở về thì phòng ốc đã bị dọn trống trơn rồi. Mã Ngang bộp chộp bèn tặng cho tên tiểu lại kia mấy cái bạt tai vào mặt.
Phụ thân của hắn vừa mới nhậm chức được hơn một tháng, vẫn chưa kịp có uy đức với cấp dưới. Tiểu lại kia vốn còn định lịch thiệp mời bọn họ chuyển sang phòng bên cạnh để thờ phụng nhưng bị ăn mấy cái bạt tai nên nổi nóng, gọi dịch tốt tới đuổi bọn họ ra ngoài.
Mã Liên Nhi nghĩ tới thi thể phụ thân ở trên xe ngựa ngoài cửa còn chưa được thu xếp nên xin mượn một gian phòng để bày linh đường. Trong lúc nóng giận, viên tiểu lại lấy cớ cấp trên ngụ tại chỗ này nên từ chối, không cho lập linh đường để khỏi cản trở cảnh quan.
Anh em họ Mã đáng thương buổi sáng còn là chủ nhân của sở dịch thừa, đến chiều lại phải vất vưởng nơi đầu đường xó chợ. Hai người lại mang theo một thây người nên ngay cả khách sạn cũng không chịu nhận. Trong lúc đau khổ hoang mang, cho rằng kẻ bày trò là tên Dương Lăng vong ân phụ nghĩa nên họ mới đùng đùng nổi giận đánh tới cửa.
Hàn Ấu Nương vốn cũng là người mềm lòng, chính nàng cũng đã phải trải qua cảnh xa lìa người thân, bơ vơ không nơi nương tựa, nếm trải cảm giác bị ức hiếp, chỉ nghe kể chuyện mà đã nước mắt lưng tròng. Nàng rưng rưng nhìn tướng công như muốn khẩn cầu, chỉ mong chàng có thể giúp đỡ hai anh em nọ một phen, nàng đã sớm bỏ qua sự xấc xược của đôi huynh muội này rồi.
Nghe xong, Dương Lăng cực kỳ phẫn nộ, y bèn bảo Mã Ngang:
- Mã huynh! Bá phụ đối xử với ta như con cháu, việc này cứ giao cho ta đi, coi như là một chút lòng hiếu của ta với lão nhân gia. Ta phụ hai người đi sửa soạn linh đường, sớm ngày mai, ta sẽ cùng chư vị đồng liêu trong huyện tới viếng Mã bá phụ!
/679
|