Rừng trà trong núi có tiếng chiêng vang, một trận mưa tên bắn xuống, theo sát sau là tiếng hò hét, trong bụi trà có nhiều giặc Oa cầm đao thương, rít gào đánh tới.
Ngoài cánh phải là đao thuẫn binh, nghe tiếng chiêng vang lên, bọn họ âm thầm nâng lá chắn, "Soạt soạt soạt", số người bị thương cực ít, tất cả binh lính đều cực kỳ bình tĩnh, không có một ai thất kinh, la to.
Bọn họ trấn tĩnh ảnh hưởng tới quan binh trong đội, tiếng xôn xao nhanh chóng bình ổn, Hồng Bằng dồn lực đan điền hét lớn một tiếng, bọn lính bắt đầu nhanh chóng bố trí trận phòng ngự, toàn thắng xa, phích lịch xa dựng thẳng lên, cung nỗ thủ, hỏa súng thủ, đao thương thủ đều tự vào chỗ.
Mà một bên quan binh khác, thấy trên núi có địch đánh lén thì đều ra lệnh:
- Bắn tên!
Lệnh vừa ra, vạn điểm tinh quang bay lên trời không, che trời phủ đất lao tới bụi cỏ lau, "Bồng" một tiếng, cỏ khô gặp lửa lập tức cháy, lửa cháy ngút trời, trong bụi lau lao ra vô số người kêu thảm thiết.
Dương Lăng đứng ở trung quân, trên chiến xa. Khẩn trương tới lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi, mãi đến lúc này mới thả lỏng một chút.
Trên đường hành quân, hắn đã lệnh có cung tiễn thủ buộc vải dầu lên mũi tên, mệnh cho các thuộc cấp lĩnh truyền dụ tam quân: Đại quân khi đến Thập Ngõa Trại tất gặp địch tập kích, Tổng đốc đại nhân đã có kế sách vẹn toàn, lệnh tướng sĩ ba quân theo lệnh làm việc, không được kinh hoảng.
Đây là một trò đánh cược, nếu đoán trúng, quân Minh đã có phòng bị thì đánh lén sẽ không hiệu quả. Hơn nữa có thể cho toàn bộ quân tướng sĩ cảm giác không bị bỏ rơi.
Tạo niềm tin trong quân có thể tạo ra một sức sát thương vô cùng lớn. Như vậy họ mới có niềm tin với Thống soái và niềm tin tất thắng, chỉ cần thông qua cái việc thành công phản mai phục gây dựng niềm tin với họ, hai vạn đại quân trong một đêm là có thể thay da đổi thịt, biến thành một chi đội không thể khinh thường.
Nhưng nếu mà sở liệu sai, lần này gây chiến hai bên không có tổn hại nhưng sẽ đả kích tới sĩ khí, hiện giờ xem ra, hắn đã thắng.
Dương Lăng lường trước giặc Oa nếu có mai phục sẽ ở trong rừng và bãi cỏ lau. Tuy có nguy hiểm, nhưng nếu chuẩn tốt, hiểm địa cũng có thể biến thành sinh địa.
Quân đội bình thường ít dùng hỏa tiễn, xưa nay chỉ khi chiến sự mời lôi ra. Lấy tên chế tác bình thường. Nếu giặc Oa đánh bất ngờ trong đêm, chắc quân bên rừng trà sẽ hấp dẫn sự chú ý của quân Minh trước, trong lúc vội vàng sẽ chưa thể động tới bãi cỏ lau, mà bãi cỏ lau chỉ cách đó hơn mười trượng, quân Oa mai phục có thể lập tức xông tới sát nhập vào quân Minh.
Có xét thấy, Dương Lăng truyền lệnh cung tiễn thủ chuẩn bị tốt hỏa tiễn, chỉ cần phục binh giặc Oa vừa ra. Lập tức dẫn cháy cỏ lau, bên trong có giặc Oa là tốt nhất, nếu không có, ngọn lửa bốc lên, ánh sáng như ban ngày thì phục binh của giặc Oa cũng không thể che giấu, từ đánh lén chuyển thành đối mặt quyết chiến.
Vận may cửu thế thiện nhân không phải để dùng trưng cho đẹp, theo vạn điểm lửa rơi xuống, phía trước bùng lên một biển lửa. Vô số giặc Oa nhảy dựng lên, lưa chay khói nồng. Cỏ lau thiêu đốt nối nhau, lập tức dấy lên đại hỏa mãnh liệt vô cùng, các sĩ binh đứng cách hơn mười trượng còn có thể cảm thấy nhiệt khí nóng bỏng trước mặt.
Lưu Đại bổng chùy cười ha ha: - Ta đây sớm nói đại soái thần cơ diệu toán, các ngươi tin chưa? Hướng biển lửa bắn chết tất cả, một tên cũng không để lại!
Trên thực tế không cần hắn nói, toàn bộ quân tướng sĩ khí đại chấn, binh lính phần lớn không có đọc qua sách, giờ đa số người bắt đầu sùng bái một cách mù quáng, mê tín quyền uy, khi các tướng lĩnh cao cấp muốn khống chế bộ hạ, cho dù trị quân có cách của Thích Kế Quang, nhưng trong quân vẫn phải làm ra những hành động mê tín đều là vì nguyên nhân này.
Hiện giờ mắt thấy Đốc Soái liệu sự như thần, giặc Oa chìm trong lửa không dưới ngàn người, độ tín nhiệm của binh lính giành cho Dương Lăng đạt đến đỉnh cao, mắt thấy giặc Oa điên cuồng lao ra biển lửa, lập tức có binh lính nắm lấy đao thương xông tới.
Người Oa lao ra toàn thân bốc lửa, đao thương sớm không biết ném đi nơi nào, chỉ lo chật vật dập lửa, uy phong hoàn toàn không thấy, làm sao còn có thể trả đòn, chưa chống đỡ mấy chiêu đã bị quan binh đánh ngã xuống đất.
Cái Dương Lăng cần bây giờ chính là khôi phục quân tâm sĩ khí, có thể khiến giặc Oa nghe tên mà táng đảm. Giang Nam binh có thể tận mắt nhìn giặc Oa chật vật, tự tay giết chết mấy tên giặc Oa, khí thế toàn quân nhất định sẽ đề cao.
Dương Lăng nhìn lướt qua bãi cỏ có ánh lửa hừng hực, cỏ lau tro tàn bị sóng nhiệt bốc lên bay múa giữa không trung, giống như ong vàng, phía dưới là lửa hừng hực cháy, thêm một lúc thì không còn thấy bóng người giãy dụa, trong mắt chỉ còn ánh lửa cháy.
Dương Lăng chậm rãi xoay người lại, nhìn chăm chú vào rừng trà. Đại tướng Mộc Thôn Trung Nguyên dưới tay Nãi Mỹ Chính Trí suất lĩnh lấy hơn một ngàn giặc Oa giơ kiêm, xung phong liều chết lao xuống, quân Minh đã sẵn sàng đón địch, tất cả quan binh đứng trang nghiêm tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Mộc Thôn Trung Nguyên không ngờ chủ công tập kích Ngô Giang Thành, dụ dỗ Tô Châu đến giúp, nửa đường phục kích lại bị phản kích, trong lúc kinh ngạc, cảnh tượng huynh đệ hãm thân trong biển lửa đã khơi dậy sát khí của hắn.
Quân Minh có tướng mưu trí phản kế mai phục thì sao? Hắn từng suất lĩnh ba trăm bộ hạ cùng với bốn ngàn vệ sở quan binh chiến, quân Minh một trận lập tức vỡ tan, hắn suất lĩnh ba trăm dũng sĩ đuổi giết năm trăm quân Minh, mà bên mình chỉ chết có mười sáu người. Hắn là dũng sĩ là vô địch. Quân Minh có tướng tài những dẫn theo đám binh có lá gan chuột đó thì làm được gì, chẳng phải rồi cũng tái diễn cảnh tượng sảng khoái năm đó sao?
Huống chi chủ công đã bỏ quên Ngô giang, dẫn đại quân ra sau lưng quân Minh, một bộ đánh lén thành Tô Châu, một bộ cướp bóc quân nhu và pháo của quân Minh, hai cánh vây kín, tàn sát hết quân Minh. Vì các huynh đệ báo thù.
Quân Minh khai hỏa, súng nổ bang bang, tên bay vun vút, trường đao năm thước đánh ngã đám giặc Oa tới gần, nhưng bọn Oa hung hãn không sợ chết vẫn không ngừng nghỉ, hung hãn lao về phía trước, bọn họ biết rằng, chỉ cần tiếp cận quân Minh, dựa theo lệ thường sẽ là bọn họ tru diệt. Một con sói vọt vào mười ngàn con dê thì có sợ gì?
Quân Minh lặng yên biến đổi trận hình, mới vừa rồi khi súng và cung nỏ phóng ra, binh sĩ cầm lá chắn đã đứng lên, bọn họ không có giơ cao tấm chắn cao cỡ nửa người mà nắm chặt chuôi đao cán dài.
Binh lính cầm đao mỗi người cách nhau gần năm thước, bọn họ giao nhau đứng thành ba hàng, xếp thành đội ngũ thật dài. Trấn tĩnh tự nhiên nhìn giặc Oa, từng thanh đao rút ra khỏi vỏ, phát ra âm thanh ma sát như sấm, nhưng thanh âm đó đều bị tiếng hô của giặc Oa che kín rồi.
Đội ngũ này là tinh anh mà Dương Lăng từ nội hán và Ngoại Tứ gia quân điều động ra, bọn họ đã liên tục chém giết thiết kỵ Thát Đát mấy năm liền, vô số lần từ trong đống người chết bò ra tới khi thành lão binh bách chiến, cũng từng đánh vô số giặc Oa, cũng từng chịu lễ rửa tội.
Ba nghìn quân thép. Ngay cả đối mặt với Mông Cổ kỵ sĩ tung hoành thiên hạ cũng không sợ hãi chút nào, dáng người thấp bé giơ trường đao cao hơn người, liệu giặc Oa có để vào mắt?
Mộc Thôn Trung Nguyên dẫn bọn hải tặc xông tới, chợt bọn họ phát hiện, những người Hán ẩn trong đêm này có gì đó khác với vệ sở quan binh họ từng biết.
Những người này quần áo không khác gì với quân Minh bình thường, nhưng cử chỉ, bước chân, sống lưng cao ngất, tự tin và thong dong đều nói cho bọn họ biết: Ta. Không thể khinh thường!
Nhưng, muộn rồi!
Giặc Oa vẫn đang theo quán tính xông tới trước, quân Minh cầm đao bước lên một bước đón chào, đồng loạt rống to một tiếng "Giết!", nói xong, đao hạ.
Máy xay thịt đã khởi động... .
Ở một bờ mương cách đó ba dặm, có vài tên giặc Oa trốn ở đó thám thính tin tức, tiên phong quân Minh vừa qua bọn họ liền yên lặng lui về, bẩm báo thủ lĩnh Độ Biên Tĩnh Chu.
Độ Biên Tĩnh Chu nghe nói quân Minh đã mắc mưu, suốt đêm suất quân gấp rút tiếp viện Ngô Giang Thành, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to. Một mặt phái người báo cho Nãi Mỹ Chính Trí biết, một mặt tự suất lĩnh một ngàn sĩ đánh lén phía sau quân Minh.
Quân Minh tiến lên, thường đội hình trước là cung binh, khinh kị binh, trung quân là chủ tướng và trọng bộ binh, phía sau cùng là đồ quân nhu, lương thảo. Giang Nam đường hẹp, con đường này tuy là quan đạo nhưng cũng không rộng, quân Minh vừa phải gấp rút tiếp viện Ngô giang, tất nhiên sẽ phải bày ra trận hình để có thể di chuyển với tốc độ nhanh nhất.
Sứ mệnh của hắn chính là tập kích hậu trận, làm loạn trận địa, phụ trợ hai cánh giáp công tiêu diệt quân Minh. Một nhiệm vụ quan trọng khác chính là cướp đoạt đại pháo của quân Minh.
Nãi Mỹ Chính Trí chí hướng cao xa, nếu quyết ý làm hải tặc hùng mạnh nhất trên biển thì ắt không thể thiếu siêu cường pháo, đoạt lấy pháo của quân Minh, thứ nhất nếu tập kích bất ngờ thành Tô Châu bị ngăn trở, có thể dùng để mở cửa thành, thứ hai có thể vận chuyển lên thuyền, xưng bá trên biển.
Độ Biên Tĩnh Chu thừa dịp bóng đêm đi tới hậu trận quân Minh, đang muốn phát động công kích, chợt cách đó vài dặm bỗng nhiên dấy lên đại hỏa, ánh lửa hừng hực ở chỗ này cũng có thể thấy rõ được, Độ Biên Tĩnh Chu kinh ngạc không hiểu, nhưng lúc này cũng đã bất chấp, mãnh liệt bổ nhào qua thì bị quân Minh phát hiện. Lúc này lại có thêm một trận chiến.
Trong Quân Minh ngoài vệ sở quan binh không chút chiến lực, binh áp quân nhu còn không chịu nổi một kích, khi còn cách mười trượng, quân Minh liền ném đại pháo, đồ quân nhu, vắt chân lên cổ chạy tan tác đồng thời hô to "Giặc Oa đánh lén!"
Độ Biên Tĩnh Chu dẫn bộ hạ truy đuổi, rốt cục phẫn nộ dừng bước, cao giọng nói: - Khô lâu. Lập tức áp giải đại pháo tới chỗ chủ công, nơi này giao cho ta!
Khô Lâu tên Hắc Điền Thái Lang, là trợ thủ đắc lực của Độ Biên Tĩnh Chu, tên hải tặc này say mê sưu tập gái đẹp, lấy da thịt lấy đầu lâu chế tác làm vật phẩm trang sức, bởi vậy đồng bọn gọi gã là "Khô Lâu".
Y đang chạy ở tuyến trên, nghe Độ Biên Tĩnh Chu gọi mới chưa thỏa mãn chạy trở về. Khô Lâu xé lớp vải bảo vệ pháo rồi quái dị nói: - Thủ lĩnh, đại pháo là giả!
- Cái gì? Độ Biên Tĩnh Chu chấn động, cuống quít chạy tới, chỉ thấy trong đó là một chiếc xung xa, Độ Biên Tĩnh Chu do dự nói: - Bỏ tất cả ra kiểm tra.
Khô Lâu còn chưa tuân mệnh. Dây dẫn lửa dưới xe đã cháy hết, oanh một tiếng vang thật lớn, xe bị thùng thuốc súng nổ chia năm xẻ bảy, đánh văng Độ Biên Tĩnh Chu và Khô Lâu lên giữa không trung.
Độ Biên Tĩnh Chu chết tại chỗ. Còn Khô Lâu chỉ còn nửa người ở giữa không trung, hình ảnh cuối cùng gã thấy là chiếc xe đó lao tới những xe khác. Lập tức, từng chiếc nổ tung lên...
Người vừa cầm đầu đám quân Minh bỏ chạy kia đúng là Mẫn Đại tướng quân.
Dương Lăng để ba nghìn tinh binh ở lại trung quân, hậu trận nếu như không có tướng lĩnh tin cậy thì cũng không yên lòng, cho nên khi nghi ngờ dụng ý của giặc Oa, hắn liền điều Mẫn Văn Kiến tới hậu trận, cũng nghiêm dặn y lấy nhạn hình trận đối địch. Ngăn cản kẻ thù chạy trốn, tận lực sát thương giặc Oa.
Sao lường được Mẫn Văn Kiến thấy địch tâm vui mừng, sớm đã ném lời dặn ra sau đầu, giục ngựa dẫn quân quay trở về. May mắn còn tồn tại sáu bảy trăm giặc Oa bị biến cố bất thình lình đang ngây người, thừa lúc này, Mẫn Văn Kiến dẫn thân binh xông tới tàn sát.
- YAA.A.A.....! Mẫn Văn Kiến nâng đao vung mạnh. Đại Khảm Đao nặng bốn mươi cân không chút trì trệ chém qua cổ giặc Oa mang theo một chùm mưa máu.
Được Mẫn Văn Kiến và đám thân binh của hắn lây nhiễm, đám quan binh cũng cố lấy dũng khí theo sau reo hò lao đến.
Giặc Oa tác chiến cũng không lấy người Hán làm vật hi sinh, mỗi khi có chiến sự thường dũng mãnh xung phong lên trước, vừa làm suy giảm sĩ khí vừa thừa có xông lên bẻ gãy trận tuyến của quân Minh khiến họ không chịu nổi một kích. Hôm nay giặc Oa vẫn xung phong lên trước, hơn mười chiếc xe quân nhu đầy thuốc nổ sắp nổ, nhưng những người này vẫn đứng mũi chịu sào, chưa thấy đối thủ đã thấy Diêm vương.
Đám giặc Oa còn lại thấy vậy không khỏi thoái ý, trên chiến trường mà có một bên khiếp ý, một bên sẽ càng đánh càng hăng, nguyên bản quân Minh còn có chút bó tay bó chân thì càng thêm dũng mãnh, hai bên ruộng đều là binh sĩ đánh nhau, nhưng quân Minh rõ ràng đã chiếm cứ thượng phong...
Tô Châu Đông Thành, một đội quan binh giơ cây đuốc cưỡi ngựa chạy tới, hướng trên thành hô lớn: - Mau mau mở cửa thành, chúng ta có quân tình khẩn cấp bẩm báo đại nhân.
Trên đầu thành có người hô lớn:
- Các ngươi là ai?
Dưới thành có một người như Bách hộ bộ hét lớn: - Đừng có dông dài, mau mở cửa thành, chúng ta gấp rút tiếp viện Ngô Giang Thành bị người Oa phục kích rồi, mau mau tấu mời đại nhân phái binh tiếp viện, nếu không sẽ mất đi đại thế!
- A! Viện quân bị người Oa phục kích? Ngươi chờ một chút, ta lập tức mở thành!
Tướng canh giữ đầu thành nghe xong cuống quít đáp ứng. Người ra vẻ quân Minh bách hộ chính là Minh Nhân Ngưu Đường, một trong tứ tướng của Nãi Mỹ Chính Trí, hắn là người Giang Nam, quen thuộc địa hình các nơi, chính là hắn dẫn đại quân của Nãi Mỹ Chính Trí tránh khỏi quân Minh vệ sở, tập kích bất ngờ Ngô Giang Thành.
Thấy quân Minh trúng kế, Ngưu Đường đắc ý cười, lặng lẽ ra hiệu, một tên giặc Oa hiểu ý, cây đuốc trong tay 'Lơ đãng' đong đưa vài cái, Nãi Mỹ Chính Trí mai phục phía xa lập tức lệnh cho tất cả giặc Oa chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị đợi Ngưu Đường chiếm cứ cửa thành sẽ đưa quân lên sát nhập.
Hắn chiếm Ngô Giang Thành xong có ý thả một ít quân Minh chạy trốn, cũng cướp bóc toàn thành tỏ ý thủ thế ở đó, nhưng Ngô giang của cải không bằng một phần trăm của Tô Châu, mục tiêu của hắn là ở Tô Châu, cho nên quan binh chạy được có khi đã nhanh chóng đến Tô Châu, hắn lập tức tập kết toàn quân bỏ Ngô Giang Thành tới thẳng đây.
Nãi Mỹ Chính Trí lưu ba nghìn binh mã mai phục ở Thập Ngõa trại, còn tự dẫn hơn ba nghìn nhân lao thẳng tới thành Tô Châu, tin tức của Độ Biên Tĩnh Chu đưa tới khiến y muốn dùng mánh cũ kêu mở thành Tô Châu.
Cửa thành ầm ầm mở ra, Ngưu Đường ánh mắt đầy vẻ tham lam, nóng cháy, trong thành là hoàng kim bạc trắng chất như núi, lăng la lụa đoạn, có cả thiếu nữ thiên kiều bá mị tuổi thanh xuân, mà tất cả sẽ dễ như trở bàn tay.
Cầu treo từ từ buông xuống, Ngưu Đường hít vào một hơi, quát: - Vào thành! Lập tức hai chân đập bụng ngựa, đầu tàu gương mẫu lao tới cầu treo, phía sau ba mươi danh kỵ sĩ vội vàng gắt gao đi theo.
Cửa thành tối như trong động chợt lóe lên một đường đỏ sậm, lập tức một ánh lửa bùng lên, cùng lúc đó bộc phát một tiếng rống to, ở cửa thành vang lên đinh tai nhức óc.
Hơn trăm miếng đinh sắt, chì từ trong họng pháo phun ra, đổ ập xuống, trong phút chốc đội hình ba mươi giặc Oa bị đánh thành cái sàng, còn chưa kịp kêu thảm đã đồng loạt ngã xuống.
Theo một tiếng pháo vang, ý đồ đánh lén vào thành giặc Oa bị phá loạn, theo sát là tiếng kêu giết rung trời trong thành, toàn bộ lực lượng quân Minh nhanh chóng bố trí tiến công dày đặc trước cổng thành.
Cửa thành chậm rãi khép lại, ngay sau đó xích sắt chậm rãi kéo cầu treo lên.
Bạch Trọng Tán ở trong trận, nghiêm nghị quát to: - Phụng khâm sai đại thần đốc phủ lục tỉnh quân vụ tiêu diệt giặc Oa, Tổng đốc Dương Lăng Dương đại tướng quân có lệnh tận sức tiêu diệt sạch sẽ giặc Oa phía trước! Chưa sạch giặc Oa cửa thành sẽ không mở, sinh tử thắng bại đều ở trận chiến này. Dương đại nhân sắp dẫn quân quay về, các tướng sĩ, xông lên cho ta!
Ngoài cánh phải là đao thuẫn binh, nghe tiếng chiêng vang lên, bọn họ âm thầm nâng lá chắn, "Soạt soạt soạt", số người bị thương cực ít, tất cả binh lính đều cực kỳ bình tĩnh, không có một ai thất kinh, la to.
Bọn họ trấn tĩnh ảnh hưởng tới quan binh trong đội, tiếng xôn xao nhanh chóng bình ổn, Hồng Bằng dồn lực đan điền hét lớn một tiếng, bọn lính bắt đầu nhanh chóng bố trí trận phòng ngự, toàn thắng xa, phích lịch xa dựng thẳng lên, cung nỗ thủ, hỏa súng thủ, đao thương thủ đều tự vào chỗ.
Mà một bên quan binh khác, thấy trên núi có địch đánh lén thì đều ra lệnh:
- Bắn tên!
Lệnh vừa ra, vạn điểm tinh quang bay lên trời không, che trời phủ đất lao tới bụi cỏ lau, "Bồng" một tiếng, cỏ khô gặp lửa lập tức cháy, lửa cháy ngút trời, trong bụi lau lao ra vô số người kêu thảm thiết.
Dương Lăng đứng ở trung quân, trên chiến xa. Khẩn trương tới lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi, mãi đến lúc này mới thả lỏng một chút.
Trên đường hành quân, hắn đã lệnh có cung tiễn thủ buộc vải dầu lên mũi tên, mệnh cho các thuộc cấp lĩnh truyền dụ tam quân: Đại quân khi đến Thập Ngõa Trại tất gặp địch tập kích, Tổng đốc đại nhân đã có kế sách vẹn toàn, lệnh tướng sĩ ba quân theo lệnh làm việc, không được kinh hoảng.
Đây là một trò đánh cược, nếu đoán trúng, quân Minh đã có phòng bị thì đánh lén sẽ không hiệu quả. Hơn nữa có thể cho toàn bộ quân tướng sĩ cảm giác không bị bỏ rơi.
Tạo niềm tin trong quân có thể tạo ra một sức sát thương vô cùng lớn. Như vậy họ mới có niềm tin với Thống soái và niềm tin tất thắng, chỉ cần thông qua cái việc thành công phản mai phục gây dựng niềm tin với họ, hai vạn đại quân trong một đêm là có thể thay da đổi thịt, biến thành một chi đội không thể khinh thường.
Nhưng nếu mà sở liệu sai, lần này gây chiến hai bên không có tổn hại nhưng sẽ đả kích tới sĩ khí, hiện giờ xem ra, hắn đã thắng.
Dương Lăng lường trước giặc Oa nếu có mai phục sẽ ở trong rừng và bãi cỏ lau. Tuy có nguy hiểm, nhưng nếu chuẩn tốt, hiểm địa cũng có thể biến thành sinh địa.
Quân đội bình thường ít dùng hỏa tiễn, xưa nay chỉ khi chiến sự mời lôi ra. Lấy tên chế tác bình thường. Nếu giặc Oa đánh bất ngờ trong đêm, chắc quân bên rừng trà sẽ hấp dẫn sự chú ý của quân Minh trước, trong lúc vội vàng sẽ chưa thể động tới bãi cỏ lau, mà bãi cỏ lau chỉ cách đó hơn mười trượng, quân Oa mai phục có thể lập tức xông tới sát nhập vào quân Minh.
Có xét thấy, Dương Lăng truyền lệnh cung tiễn thủ chuẩn bị tốt hỏa tiễn, chỉ cần phục binh giặc Oa vừa ra. Lập tức dẫn cháy cỏ lau, bên trong có giặc Oa là tốt nhất, nếu không có, ngọn lửa bốc lên, ánh sáng như ban ngày thì phục binh của giặc Oa cũng không thể che giấu, từ đánh lén chuyển thành đối mặt quyết chiến.
Vận may cửu thế thiện nhân không phải để dùng trưng cho đẹp, theo vạn điểm lửa rơi xuống, phía trước bùng lên một biển lửa. Vô số giặc Oa nhảy dựng lên, lưa chay khói nồng. Cỏ lau thiêu đốt nối nhau, lập tức dấy lên đại hỏa mãnh liệt vô cùng, các sĩ binh đứng cách hơn mười trượng còn có thể cảm thấy nhiệt khí nóng bỏng trước mặt.
Lưu Đại bổng chùy cười ha ha: - Ta đây sớm nói đại soái thần cơ diệu toán, các ngươi tin chưa? Hướng biển lửa bắn chết tất cả, một tên cũng không để lại!
Trên thực tế không cần hắn nói, toàn bộ quân tướng sĩ khí đại chấn, binh lính phần lớn không có đọc qua sách, giờ đa số người bắt đầu sùng bái một cách mù quáng, mê tín quyền uy, khi các tướng lĩnh cao cấp muốn khống chế bộ hạ, cho dù trị quân có cách của Thích Kế Quang, nhưng trong quân vẫn phải làm ra những hành động mê tín đều là vì nguyên nhân này.
Hiện giờ mắt thấy Đốc Soái liệu sự như thần, giặc Oa chìm trong lửa không dưới ngàn người, độ tín nhiệm của binh lính giành cho Dương Lăng đạt đến đỉnh cao, mắt thấy giặc Oa điên cuồng lao ra biển lửa, lập tức có binh lính nắm lấy đao thương xông tới.
Người Oa lao ra toàn thân bốc lửa, đao thương sớm không biết ném đi nơi nào, chỉ lo chật vật dập lửa, uy phong hoàn toàn không thấy, làm sao còn có thể trả đòn, chưa chống đỡ mấy chiêu đã bị quan binh đánh ngã xuống đất.
Cái Dương Lăng cần bây giờ chính là khôi phục quân tâm sĩ khí, có thể khiến giặc Oa nghe tên mà táng đảm. Giang Nam binh có thể tận mắt nhìn giặc Oa chật vật, tự tay giết chết mấy tên giặc Oa, khí thế toàn quân nhất định sẽ đề cao.
Dương Lăng nhìn lướt qua bãi cỏ có ánh lửa hừng hực, cỏ lau tro tàn bị sóng nhiệt bốc lên bay múa giữa không trung, giống như ong vàng, phía dưới là lửa hừng hực cháy, thêm một lúc thì không còn thấy bóng người giãy dụa, trong mắt chỉ còn ánh lửa cháy.
Dương Lăng chậm rãi xoay người lại, nhìn chăm chú vào rừng trà. Đại tướng Mộc Thôn Trung Nguyên dưới tay Nãi Mỹ Chính Trí suất lĩnh lấy hơn một ngàn giặc Oa giơ kiêm, xung phong liều chết lao xuống, quân Minh đã sẵn sàng đón địch, tất cả quan binh đứng trang nghiêm tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Mộc Thôn Trung Nguyên không ngờ chủ công tập kích Ngô Giang Thành, dụ dỗ Tô Châu đến giúp, nửa đường phục kích lại bị phản kích, trong lúc kinh ngạc, cảnh tượng huynh đệ hãm thân trong biển lửa đã khơi dậy sát khí của hắn.
Quân Minh có tướng mưu trí phản kế mai phục thì sao? Hắn từng suất lĩnh ba trăm bộ hạ cùng với bốn ngàn vệ sở quan binh chiến, quân Minh một trận lập tức vỡ tan, hắn suất lĩnh ba trăm dũng sĩ đuổi giết năm trăm quân Minh, mà bên mình chỉ chết có mười sáu người. Hắn là dũng sĩ là vô địch. Quân Minh có tướng tài những dẫn theo đám binh có lá gan chuột đó thì làm được gì, chẳng phải rồi cũng tái diễn cảnh tượng sảng khoái năm đó sao?
Huống chi chủ công đã bỏ quên Ngô giang, dẫn đại quân ra sau lưng quân Minh, một bộ đánh lén thành Tô Châu, một bộ cướp bóc quân nhu và pháo của quân Minh, hai cánh vây kín, tàn sát hết quân Minh. Vì các huynh đệ báo thù.
Quân Minh khai hỏa, súng nổ bang bang, tên bay vun vút, trường đao năm thước đánh ngã đám giặc Oa tới gần, nhưng bọn Oa hung hãn không sợ chết vẫn không ngừng nghỉ, hung hãn lao về phía trước, bọn họ biết rằng, chỉ cần tiếp cận quân Minh, dựa theo lệ thường sẽ là bọn họ tru diệt. Một con sói vọt vào mười ngàn con dê thì có sợ gì?
Quân Minh lặng yên biến đổi trận hình, mới vừa rồi khi súng và cung nỏ phóng ra, binh sĩ cầm lá chắn đã đứng lên, bọn họ không có giơ cao tấm chắn cao cỡ nửa người mà nắm chặt chuôi đao cán dài.
Binh lính cầm đao mỗi người cách nhau gần năm thước, bọn họ giao nhau đứng thành ba hàng, xếp thành đội ngũ thật dài. Trấn tĩnh tự nhiên nhìn giặc Oa, từng thanh đao rút ra khỏi vỏ, phát ra âm thanh ma sát như sấm, nhưng thanh âm đó đều bị tiếng hô của giặc Oa che kín rồi.
Đội ngũ này là tinh anh mà Dương Lăng từ nội hán và Ngoại Tứ gia quân điều động ra, bọn họ đã liên tục chém giết thiết kỵ Thát Đát mấy năm liền, vô số lần từ trong đống người chết bò ra tới khi thành lão binh bách chiến, cũng từng đánh vô số giặc Oa, cũng từng chịu lễ rửa tội.
Ba nghìn quân thép. Ngay cả đối mặt với Mông Cổ kỵ sĩ tung hoành thiên hạ cũng không sợ hãi chút nào, dáng người thấp bé giơ trường đao cao hơn người, liệu giặc Oa có để vào mắt?
Mộc Thôn Trung Nguyên dẫn bọn hải tặc xông tới, chợt bọn họ phát hiện, những người Hán ẩn trong đêm này có gì đó khác với vệ sở quan binh họ từng biết.
Những người này quần áo không khác gì với quân Minh bình thường, nhưng cử chỉ, bước chân, sống lưng cao ngất, tự tin và thong dong đều nói cho bọn họ biết: Ta. Không thể khinh thường!
Nhưng, muộn rồi!
Giặc Oa vẫn đang theo quán tính xông tới trước, quân Minh cầm đao bước lên một bước đón chào, đồng loạt rống to một tiếng "Giết!", nói xong, đao hạ.
Máy xay thịt đã khởi động... .
Ở một bờ mương cách đó ba dặm, có vài tên giặc Oa trốn ở đó thám thính tin tức, tiên phong quân Minh vừa qua bọn họ liền yên lặng lui về, bẩm báo thủ lĩnh Độ Biên Tĩnh Chu.
Độ Biên Tĩnh Chu nghe nói quân Minh đã mắc mưu, suốt đêm suất quân gấp rút tiếp viện Ngô Giang Thành, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to. Một mặt phái người báo cho Nãi Mỹ Chính Trí biết, một mặt tự suất lĩnh một ngàn sĩ đánh lén phía sau quân Minh.
Quân Minh tiến lên, thường đội hình trước là cung binh, khinh kị binh, trung quân là chủ tướng và trọng bộ binh, phía sau cùng là đồ quân nhu, lương thảo. Giang Nam đường hẹp, con đường này tuy là quan đạo nhưng cũng không rộng, quân Minh vừa phải gấp rút tiếp viện Ngô giang, tất nhiên sẽ phải bày ra trận hình để có thể di chuyển với tốc độ nhanh nhất.
Sứ mệnh của hắn chính là tập kích hậu trận, làm loạn trận địa, phụ trợ hai cánh giáp công tiêu diệt quân Minh. Một nhiệm vụ quan trọng khác chính là cướp đoạt đại pháo của quân Minh.
Nãi Mỹ Chính Trí chí hướng cao xa, nếu quyết ý làm hải tặc hùng mạnh nhất trên biển thì ắt không thể thiếu siêu cường pháo, đoạt lấy pháo của quân Minh, thứ nhất nếu tập kích bất ngờ thành Tô Châu bị ngăn trở, có thể dùng để mở cửa thành, thứ hai có thể vận chuyển lên thuyền, xưng bá trên biển.
Độ Biên Tĩnh Chu thừa dịp bóng đêm đi tới hậu trận quân Minh, đang muốn phát động công kích, chợt cách đó vài dặm bỗng nhiên dấy lên đại hỏa, ánh lửa hừng hực ở chỗ này cũng có thể thấy rõ được, Độ Biên Tĩnh Chu kinh ngạc không hiểu, nhưng lúc này cũng đã bất chấp, mãnh liệt bổ nhào qua thì bị quân Minh phát hiện. Lúc này lại có thêm một trận chiến.
Trong Quân Minh ngoài vệ sở quan binh không chút chiến lực, binh áp quân nhu còn không chịu nổi một kích, khi còn cách mười trượng, quân Minh liền ném đại pháo, đồ quân nhu, vắt chân lên cổ chạy tan tác đồng thời hô to "Giặc Oa đánh lén!"
Độ Biên Tĩnh Chu dẫn bộ hạ truy đuổi, rốt cục phẫn nộ dừng bước, cao giọng nói: - Khô lâu. Lập tức áp giải đại pháo tới chỗ chủ công, nơi này giao cho ta!
Khô Lâu tên Hắc Điền Thái Lang, là trợ thủ đắc lực của Độ Biên Tĩnh Chu, tên hải tặc này say mê sưu tập gái đẹp, lấy da thịt lấy đầu lâu chế tác làm vật phẩm trang sức, bởi vậy đồng bọn gọi gã là "Khô Lâu".
Y đang chạy ở tuyến trên, nghe Độ Biên Tĩnh Chu gọi mới chưa thỏa mãn chạy trở về. Khô Lâu xé lớp vải bảo vệ pháo rồi quái dị nói: - Thủ lĩnh, đại pháo là giả!
- Cái gì? Độ Biên Tĩnh Chu chấn động, cuống quít chạy tới, chỉ thấy trong đó là một chiếc xung xa, Độ Biên Tĩnh Chu do dự nói: - Bỏ tất cả ra kiểm tra.
Khô Lâu còn chưa tuân mệnh. Dây dẫn lửa dưới xe đã cháy hết, oanh một tiếng vang thật lớn, xe bị thùng thuốc súng nổ chia năm xẻ bảy, đánh văng Độ Biên Tĩnh Chu và Khô Lâu lên giữa không trung.
Độ Biên Tĩnh Chu chết tại chỗ. Còn Khô Lâu chỉ còn nửa người ở giữa không trung, hình ảnh cuối cùng gã thấy là chiếc xe đó lao tới những xe khác. Lập tức, từng chiếc nổ tung lên...
Người vừa cầm đầu đám quân Minh bỏ chạy kia đúng là Mẫn Đại tướng quân.
Dương Lăng để ba nghìn tinh binh ở lại trung quân, hậu trận nếu như không có tướng lĩnh tin cậy thì cũng không yên lòng, cho nên khi nghi ngờ dụng ý của giặc Oa, hắn liền điều Mẫn Văn Kiến tới hậu trận, cũng nghiêm dặn y lấy nhạn hình trận đối địch. Ngăn cản kẻ thù chạy trốn, tận lực sát thương giặc Oa.
Sao lường được Mẫn Văn Kiến thấy địch tâm vui mừng, sớm đã ném lời dặn ra sau đầu, giục ngựa dẫn quân quay trở về. May mắn còn tồn tại sáu bảy trăm giặc Oa bị biến cố bất thình lình đang ngây người, thừa lúc này, Mẫn Văn Kiến dẫn thân binh xông tới tàn sát.
- YAA.A.A.....! Mẫn Văn Kiến nâng đao vung mạnh. Đại Khảm Đao nặng bốn mươi cân không chút trì trệ chém qua cổ giặc Oa mang theo một chùm mưa máu.
Được Mẫn Văn Kiến và đám thân binh của hắn lây nhiễm, đám quan binh cũng cố lấy dũng khí theo sau reo hò lao đến.
Giặc Oa tác chiến cũng không lấy người Hán làm vật hi sinh, mỗi khi có chiến sự thường dũng mãnh xung phong lên trước, vừa làm suy giảm sĩ khí vừa thừa có xông lên bẻ gãy trận tuyến của quân Minh khiến họ không chịu nổi một kích. Hôm nay giặc Oa vẫn xung phong lên trước, hơn mười chiếc xe quân nhu đầy thuốc nổ sắp nổ, nhưng những người này vẫn đứng mũi chịu sào, chưa thấy đối thủ đã thấy Diêm vương.
Đám giặc Oa còn lại thấy vậy không khỏi thoái ý, trên chiến trường mà có một bên khiếp ý, một bên sẽ càng đánh càng hăng, nguyên bản quân Minh còn có chút bó tay bó chân thì càng thêm dũng mãnh, hai bên ruộng đều là binh sĩ đánh nhau, nhưng quân Minh rõ ràng đã chiếm cứ thượng phong...
Tô Châu Đông Thành, một đội quan binh giơ cây đuốc cưỡi ngựa chạy tới, hướng trên thành hô lớn: - Mau mau mở cửa thành, chúng ta có quân tình khẩn cấp bẩm báo đại nhân.
Trên đầu thành có người hô lớn:
- Các ngươi là ai?
Dưới thành có một người như Bách hộ bộ hét lớn: - Đừng có dông dài, mau mở cửa thành, chúng ta gấp rút tiếp viện Ngô Giang Thành bị người Oa phục kích rồi, mau mau tấu mời đại nhân phái binh tiếp viện, nếu không sẽ mất đi đại thế!
- A! Viện quân bị người Oa phục kích? Ngươi chờ một chút, ta lập tức mở thành!
Tướng canh giữ đầu thành nghe xong cuống quít đáp ứng. Người ra vẻ quân Minh bách hộ chính là Minh Nhân Ngưu Đường, một trong tứ tướng của Nãi Mỹ Chính Trí, hắn là người Giang Nam, quen thuộc địa hình các nơi, chính là hắn dẫn đại quân của Nãi Mỹ Chính Trí tránh khỏi quân Minh vệ sở, tập kích bất ngờ Ngô Giang Thành.
Thấy quân Minh trúng kế, Ngưu Đường đắc ý cười, lặng lẽ ra hiệu, một tên giặc Oa hiểu ý, cây đuốc trong tay 'Lơ đãng' đong đưa vài cái, Nãi Mỹ Chính Trí mai phục phía xa lập tức lệnh cho tất cả giặc Oa chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị đợi Ngưu Đường chiếm cứ cửa thành sẽ đưa quân lên sát nhập.
Hắn chiếm Ngô Giang Thành xong có ý thả một ít quân Minh chạy trốn, cũng cướp bóc toàn thành tỏ ý thủ thế ở đó, nhưng Ngô giang của cải không bằng một phần trăm của Tô Châu, mục tiêu của hắn là ở Tô Châu, cho nên quan binh chạy được có khi đã nhanh chóng đến Tô Châu, hắn lập tức tập kết toàn quân bỏ Ngô Giang Thành tới thẳng đây.
Nãi Mỹ Chính Trí lưu ba nghìn binh mã mai phục ở Thập Ngõa trại, còn tự dẫn hơn ba nghìn nhân lao thẳng tới thành Tô Châu, tin tức của Độ Biên Tĩnh Chu đưa tới khiến y muốn dùng mánh cũ kêu mở thành Tô Châu.
Cửa thành ầm ầm mở ra, Ngưu Đường ánh mắt đầy vẻ tham lam, nóng cháy, trong thành là hoàng kim bạc trắng chất như núi, lăng la lụa đoạn, có cả thiếu nữ thiên kiều bá mị tuổi thanh xuân, mà tất cả sẽ dễ như trở bàn tay.
Cầu treo từ từ buông xuống, Ngưu Đường hít vào một hơi, quát: - Vào thành! Lập tức hai chân đập bụng ngựa, đầu tàu gương mẫu lao tới cầu treo, phía sau ba mươi danh kỵ sĩ vội vàng gắt gao đi theo.
Cửa thành tối như trong động chợt lóe lên một đường đỏ sậm, lập tức một ánh lửa bùng lên, cùng lúc đó bộc phát một tiếng rống to, ở cửa thành vang lên đinh tai nhức óc.
Hơn trăm miếng đinh sắt, chì từ trong họng pháo phun ra, đổ ập xuống, trong phút chốc đội hình ba mươi giặc Oa bị đánh thành cái sàng, còn chưa kịp kêu thảm đã đồng loạt ngã xuống.
Theo một tiếng pháo vang, ý đồ đánh lén vào thành giặc Oa bị phá loạn, theo sát là tiếng kêu giết rung trời trong thành, toàn bộ lực lượng quân Minh nhanh chóng bố trí tiến công dày đặc trước cổng thành.
Cửa thành chậm rãi khép lại, ngay sau đó xích sắt chậm rãi kéo cầu treo lên.
Bạch Trọng Tán ở trong trận, nghiêm nghị quát to: - Phụng khâm sai đại thần đốc phủ lục tỉnh quân vụ tiêu diệt giặc Oa, Tổng đốc Dương Lăng Dương đại tướng quân có lệnh tận sức tiêu diệt sạch sẽ giặc Oa phía trước! Chưa sạch giặc Oa cửa thành sẽ không mở, sinh tử thắng bại đều ở trận chiến này. Dương đại nhân sắp dẫn quân quay về, các tướng sĩ, xông lên cho ta!
/679
|