Vương Cảnh Long vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Hắn ngỡ rằng mình tướng mạo tuấn nhã, nhân phẩm phong lưu, gia thế so với một võ tướng lại cũng cao hơn rất nhiều. Mỹ nhân Ngọc Đường Xuân xinh đẹp tựa như tranh vẽ và hắn chính là một đôi tài tử giai nhân, châu liên bích hợp. Cho nên hắn không hề nghĩ rằng nàng lại phản cung ở ngay trước mặt mọi người.
Vương Cảnh Long căm hận chỉ vào Ngọc Đường Xuân mắng:
- Con tiện tỳ nhà ngươi, bổn công tử có lòng cứu ngươi, ngươi lại vu tội cho ta. Ta đường đường là công tử của thượng thư bộ Lễ, sao có thể làm ra chuyện này? Ngươi nghĩ phản cung thì có thể hại được ta ư?
Vương Cảnh Long rút từ trong ống tay áo ra tờ giấy chuộc thân lấy từ chỗ Nhất Xứng Kim, cười khẩy nói:
- Trên đời này thực có chuyện bỏ ra vạn lượng bạc trắng mua con gái về làm tỳ nữ sao? Nếu nói Dương Lăng không hề đụng chạm đến ngươi, ai sẽ tin chứ?
Nhìn người con gái dung nhan kiều diễm không gì sánh được này, trong lòng mọi người đều hết sức tán đồng. Trừ phi vị Dương đại nhân kia đột nhiên mắc phải bệnh kín, nếu không thì làm gì có chuyện bỏ ra một vạn lượng bạc mua tiểu mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều như vầy về chỉ để làm tỳ nữ.
Ở phía sau sảnh đường, Hoàng đế Chính Đức lại đang vô cùng cảm động. Nếu không phải vì vụ án Đế lăng thấm nước giống như một cái gai lúc nào cũng đâm vào lòng y, y thực muốn lập tức hạ chỉ miễn xá cho Dương Lăng. Đây mới là bề tôi trung thành này! Làm việc cho mình, gánh chịu ô danh thay cho mình, cho dù phải bị chém đầu cũng không hề hé lộ chân tướng. Người như vậy không phải là trung thần thì ai mới là trung thần?
Từ Quán vội ghé đến cạnh Chính Đức nói:
- Xin Hoàng thượng chớ tin lời nói bậy của nữ tử đó. Hoàng thượng người thử nghĩ xem, cho dù thượng thư đại nhân và tam công tử muốn thêu dệt tội danh cho Dương Lăng, cấu kết với tỳ nữ này để vu cáo hắn nhưng làm sao có thể nói ra lời phạm húy "dưới một người trên vạn kẻ" với một tỳ nữ mới mua về chứ?
Lời như vậy gần như là phản nghịch. Cho dù Vương Quỳnh thực có dã tâm cũng sẽ không nhắc với bất kỳ ai, đừng nói là Ngọc Đường Xuân biết được. Cho nên chẳng những Từ Quán, Hồng Chung không tin, ngay cả đám người Lưu Kiện và Tạ Thiên cũng không tin. Những người này đã lăn lộn trên quan trường lâu năm, mấy nữ tử như Hàn Ấu Nương và Ngọc Đường Xuân sao có thể qua mắt được bọn họ.
Nhưng mấy vị này không tin, tự có người khác tin. Hoàng Đế Chính Đức chính là kẻ đứng sau giật dây chuyện chuộc người này . Vừa rồi Ngọc Đường Xuân được Vương Cảnh Long bày mưu đặt kế gán tội cho Dương Lăng, lời kể tội đó có quá nhiều chỗ không thật. Chính Đức nghe xong những "tội trạng" đổi trắng thay đen "hùng hồn" ấy thì nào còn có thể tin được lời này của Từ Quán nữa.
Hoàng đế Chính Đức liếc xéo Từ Quán và Vương Quỳnh, trong mũi phát ra một tiếng cười gằn không nhỏ, thậm chí không thèm tiếp chuyện.
Ngay vào lúc này, bên ngoài huyên náo một trận. Viên ngoại lang bộ Hình Quách Duy Thông chạy xồng xộc vào trong bẩm báo:
- Các vị khâm sai đại nhân Thành quốc công Chu Cương, Chủ sự bộ Binh Vương Thủ Nhân và Thứ cát sỹ Hàn Lâm Viện Nghiêm Tung phụng chỉ đã lấy được đất mẫu của Kim Tỉnh, nay đã đến đại sảnh bộ Hình...
Vì Chính Đức bí mật mặc thường phục đến, chưa công khai thân phận, cho nên vị Viên ngoại lang này ngỡ rằng ở đây chức cao nhất là hai vị Đại học sỹ và mấy vị thượng thư đại nhân. Lưu Kiện phất tay bảo:
- Biết rồi. Lui xuống đi!
Đợi cho tay Chủ sự đó lui xuống, lão xoay người về phía Chính Đức nói:
- Hoàng Thượng, người xem...
Vừa nghe nói đất mẫu ở Kim Tỉnh đã đến, Chính Đức bình tĩnh lại. Suy cho cùng, chuyện này mới là trọng yếu. Y liếc sang Đại Lý Tự khanh và Tả đô ngự sử, bảo:
- Vụ án này tạm gác sang một bên. Lập tức thăng đường Tam ty hội thẩm.
Vương Quỳnh đang âm thầm oán giận vì bị người ám chỉ tham quyền nhưng lại vô pháp thanh minh. Vừa nghe khâm sai đã về, lão tất nhiên là cao hứng vạn phần. Chỉ cần vụ đại án này được chứng thực, còn ai sẽ để ý đến những lời hồ ngôn loạn ngữ của Ngọc Đường Xuân chứ?
Lão liền mừng rỡ tâu với Chính Đức:
- Khải tấu hoàng thượng, thần đã ban xuống nghiêm lệnh, nếu không phải là đích thân vi thần, bất cứ ai cũng không thể đụng đến hộp vàng giữ đất đó. Cho nên thần phải lập tức trở về bộ Lễ, lấy đất mẫu được niêm phong của Kim Tỉnh.
Hiện tại Chính Đức nhìn Vương Quỳnh thế nào cũng không thấy vừa mắt. Y vẫn cảm thấy hai cha con người này không thành thật, cho nên nghe xong chỉ hừ nhạt một tiếng rồi bảo:
- Tạ đại học sỹ, khanh hãy đi theo Vương Quỳnh đến bộ Lễ lấy hộp vàng giữ đất, đi nhanh về gấp.
Tạ Thiên gấp rút rời đi cùng với Vương Quỳnh. Đằng trước Hồng Chung lệnh cho người dẫn một đám phạm nhân, nhân chứng, kẻ tố cáo đến hạ sảnh, rồi tự thân nghênh đón ba vị khâm sai vào công đường. Vương thủ nhân tay ôm hộp vàng đi theo sau Thành quốc công, Thị lang bộ Công Lý Kiệt cũng về kinh sư, theo sát bên y một tấc không rời.
Ba vị khâm sai theo Hồng Chung xuống hậu đường để bái kiến hoàng đế xong, chúng quan viên bộ Hình mới hiểu ra người thiếu niên vận cẩm bào ngồi sau sảnh đường đó chính là đương kim Thiên tử. Hoàng đế đích thân thẩm án, xưa nay hiếm thấy. Đám quan viên nha dịch ai nấy đều thấp thỏm lo âu, chỉ sợ thất thố lễ nghi, không ngờ ngược lại khiến cho tình hình càng trở nên hỗn loạn.
Vương Quỳnh đã cầm hộp vàng trở về. Thượng thư bộ Hình, Tả đô ngự sử, Đại Lý Tự khanh ngồi trên vị trí chủ thẩm. Hồng thượng thư cao giọng quát:
- Dẫn phạm nhân!
Đang bị hoàng đế thân lâm làm cho khiếp sợ đến lóng ngóng chân tay, gã quan quản lý ty vụ nghe vậy liền không dám chậm trễ, chạy vù đi áp giải toàn bộ bảy tên quân tử cùng đám mỹ nữ có liên quan đến bốn phạm quan Dương Lăng, Lý Đạc và gã nhân chứng Lục thập trưởng lên.
Hồng thượng thư thấy vậy thì giận tái mặt. Hôm nay thẩm vấn chính là vụ án đế lăng, giải đám người không có liên can lên sảnh đường thì phải làm thế nào? Hồng Chung nén giận nói:
- Giải những kẻ không có liên quan xuống. Bây giờ bổn quan và Đốc Sát Viện, Đại Lý Tự xét thẩm vụ án Đế lăng thấm nước.
Cao Văn Tâm trông thấy bên trái phía dưới Túc Tĩnh bài (1) có một võ quan đang đứng. Nàng nhận ra trang phục võ quan đó là trang phục Thập trưởng trong quân. Văn Tâm tức thì hiểu ra gã chính là tay tiểu quan đã tố giác Dương đại nhân. Nàng vội ghé tai Hàn Ấu Nương nói:
- Muội muội, tên võ quan đó chính là gã Thập trưởng đã tố giác đại nhân. Muội nghĩ cách tiếp cận hắn, tỷ sẽ có biện pháp khiến hắn không thể làm nhân chứng!
Hàn Ấu Nương nghe nói gã võ quan ấy chính là tên ác nhân hại cho tướng công mình thiếu chút nữa thì đã đầu rơi xuống đất, đôi mắt ngọc trợn trừng nhìn hắn cơ hồ muốn toé lửa. Nhưng những nhân chứng, phạm nhân, kẻ tố cáo trên sảnh đường đông lúc nhúc, bọn họ thì bị dồn lại ở tận rìa phải, phải làm sao để có thể tiếp cận hắn mà không gây ra động tĩnh nào đây?
Hàn Ấu Nương sốt ruột không yên. Tuyết Lý Mai thấy cơ hội sắp như bóng câu qua cửa, trong lúc cấp bách nàng vội kề vào bên tai Ấu Nương bày kế:
- Tỷ tỷ, khóc đi!
Nói đoạn nhảy bổ về phía tên Thập trưởng nọ, vừa khóc vừa mắng:
- Tên gian tặc ngươi, cớ gì lại vu cáo đại nhân nhà ta?
Hàn Ấu Nương liền tỉnh ngộ, lập tức cũng lao lên. Bị bất ngờ không kịp phòng bị, Lục Ân Lỗ bị bọn họ lôi kéo đến thảm hại. Nhưng hắn là nam nhân, lại không tiện tung ra quyền cước, đành phải lấy tay che chắn mặt mũi tránh né khắp nơi.
Quan quản lý ty vụ thấy mấy nữ phạm lôi kéo nhân chứng khóc lóc mắng chửi, bèn vội dẫn mấy tay nha dịch xông lên bắt lại. Thấy sự chú ý của đám người đều bị Hàn Ấu Nương và Tuyết Lý Mai thu hút, Cao Văn Tâm lập tức rút từ trong tóc ra ba chiếc châm bạc bỏ vào trong ống tay áo, rảo bước nhanh qua vờ khuyên bảo:
- Phu nhân, đừng làm đại nhân nổi giận, chúng ta hãy lui xuống hạ sảnh đi.
Tuyết Lý Mai và Hàn Ấu Nương vung hai ống tay áo thùng thình, trông như phụ nữ bình thường đang đánh nhau. Mười ngón tay thanh mảnh không vung lên thì đập xuống, khiến cho người khác cũng không thấy rõ mặt mũi của Lục thập trưởng. Cao Văn Tâm nhân cơ hội lật tay vung lên ba chiếc châm bạc, hết sức nhanh lẹ đâm vài châm vào mấy huyệt đạo sau gáy tên Lục thập trưởng.
Cây châm bạc mỏng như sợi tóc ấy một khi đâm trúng huyệt đạo thì chỉ cảm thấy hơi tê tê. Lục thập trưởng lại đang bị hai người Hàn Ấu Nương đánh đập, mặt mũi đau rát, nên càng không hề có cảm giác dị thường.
Cao Văn Tâm một tay y thuật xuất thần nhập hoá, bình sinh chỉ dùng để chữa bệnh cứu người. Đây là lần đầu nàng hại người cho nên trong lòng cũng vô cùng căng thẳng. May thay, tuy trong lòng hoảng loạn, song công phu dò huyệt kích huyệt lại không hề bị ảnh hưởng gì. Chiếc châm bạc này của nàng mảnh nhỏ như tơ, phá huỷ huyệt đạo kinh lạc trên đỉnh đầu xong, đối phương tạm thời sẽ không xuất hiện dị trạng. Nhưng kinh lạc bị máu huyết ứ đọng làm cho tắc nghẽn, chỉ sau thời gian ba chén trà, ngũ thức (chỉ năm giác quan) của kẻ đó sẽ bị huỷ hoại, thính thị mơ hồ, thần trí ngu si.
Đắc thủ xong Cao Văn Tâm vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Hàn Ấu Nương và Tuyết Lý Mai. Hai người hiểu ý, giả vờ vừa khóc vừa mắng để đám quan quản lý ty vụ và nha dịch áp giải xuống.
Ở bên trên, Thành quốc công ngồi bó ống tay áo tủm tỉm cười xem náo nhiệt. Thấy ba người con gái và Vương Cảnh Long bị giải xuống hạ sảnh, lão mới chuyển ánh mắt lên mặt Hồng Chung, căng cổ nói lớn:
- Hồng đại nhân, xin hãy khai đường xử án thôi. Lão phu nhận ý chỉ của hoàng thượng, cùng hai vị khâm sai đã lấy được đất mẫu của Kim Tỉnh về. Mời thượng thư đại nhân nghiệm chứng ở công đường, lão phu còn phải báo cáo với Hoàng Thượng!
Hồng Chung khom người cười bồi đáp:
- Lão công gia nói rất phải, bổn quan sẽ khai đường xử án ngay!
Lão quay về ghế ngồi, rồi quay sang bốn người Đới Nghĩa và Dương Lăng cười nhạt nói:
- Các ngươi vì mưu cầu lợi ích của bản thân, giấu diếm chuyện Đế lăng bị thấm nước. Sau khi nhận được tố giác, bổn quan cùng với Đốc Sát Viện và đại nhân của Tả đô ngự sử, đại nhân của Đại Lý Tự khanh Tam ty hội thẩm. Giám phó Khâm Thiên giám Nghê Khiêm vốn đã sợ pháp mà cung khai, không biết các ngươi may mắn thế nào, lại được vợ của phạm quan họ Dương là Hàn Thị kêu oan nơi pháp trường...
Chính Đức hoàng đế ở sau sảnh đường nghe đến ba chữ Khâm Thiên giám, đột nhiên nhớ ra ban nãy lúc đám quan mất trật tự hành lễ với y, hình như Giám chính Khâm Thiên giám cũng đến. Chính Đức đưa mắt nhìn quanh, vừa thấy vị Giám chính Khâm Thiên giám Mạc Đạo Duy đang thậm thà thậm thụt lấp ló đằng sau đám thượng thư, y liền chỉ hắn bảo:
-Khanh, qua đây. Khanh đến đây để làm gì?
Giám chính Mạc Đạo Duy thấy Hoàng Đế Chính Đức gọi mình, bèn vội vã ba chân bốn cẳng chạy đến quỳ xuống, tâu:
- Hoàng Thượng lệnh cho vi thần nghiệm toán chuyện sét đánh tượng thú trên mái điện xem thiên ý có điềm báo gì, vi thần nghiệm toán xong, hôm nay đã có kết quả...
Mạc Đạo Duy vừa nói đến đây, trên sảnh đường Hồng thượng thư đã cao giọng nói:
- Mạng người quan trọng, Hoàng Thượng nhân đức, đã có ý lệnh cho ba vị khâm sai đại thần đi đến Đế lăng lấy đất, giờ sẽ đối chiếu với đất mẫu được cất giữ ở bộ Lễ. Nếu như đất mẫu có khác biệt, tội khi quân của các ngươi sẽ tăng thêm một bậc, chiếu theo luật sẽ bị xử lăng trì!
Hoàng đế Chính Đức nghe thấy sắp chứng nghiệm đất mẫu của Kim Tỉnh liền khẩn trương quát:
- Im lặng!
Nói rồi bỗng đứng lên khỏi ghế, hồi hộp đi đến bên vách tường ngăn phía sau sảnh đường, dỏng tai lắng nghe.
Vị Giám chính của Khâm Thiên giám đó đang há miệng thì thấy hoàng thượng đã chạy đến bên bức tường, đành phải ngậm miệng lại. Nhưng Hoàng Đế không kêu y đứng lên, y lại không dám động đậy, nên chỉ đành quỳ ở đó lắng nghe.
Theo mệnh lệnh của Hồng Chung, Tả hữu Thiêm đô ngự sử của Đốc Sát Viện mỗi người tay ôm một hộp vàng tiến lên thượng sảnh. Nhìn thấy hộp vàng, thân thể đám người Nghê Khiêm, Đới Nghĩa không kiềm được mà run lên từng chập. Lúc đầu ở trên pháp trường đao sắt kề trên đầu, bọn họ hận không thể tìm hết lý do mong sao có thể kéo dài mạng sống thêm một giờ nửa khắc. Nhưng bây giờ nghĩ đến hậu quả đáng sợ sống không bằng chết của việc phản cung kêu oan mà bị tra ra và chứng thực phán quyết ban đầu, sắc mặt xám ngoét như tro.
Ba người Hồng thượng thư, Tả đô ngự sử Đốc Sát Viện và Đại Lý Tự khanh đứng dậy, kính cẩn vái chiếc hộp vàng ba lạy. Sau đó Tả đô ngự sử bóc niêm phong, mở chiếc hộp vàng cất giữ ở bộ Lễ đó ra. Đại Lý Tự khanh cũng mở chiếc hộp vàng mà ba vị khâm sai đem từ thái lăng về, rồi đẩy hai chiếc hộp đó đến trước mặt Hồng thượng thư.
Trong nhất thời, trên sảnh dưới đường là cả một mảng trang nghiêm yên tĩnh, đến độ một chiếc kim rơi cũng cơ hồ có thể nghe được. Nhìn thấy đám người Nghê Khiêm mặt vàng như nghệ, Hồng Chung không khỏi mỉm cười. Lão có chủ tâm đùa bỡn, nên không hề vội vã lấy đất ra ngay. Lão bưng chén trà lên hớp một ngụm trước, sau đó chậm rãi đặt xuống, đưa hai tay ra, mỗi tay bốc lấy một nắm đất, rồi cầm quan sát kỹ lưỡng ở trên tay.
Đám người Đới Nghĩa và Nghê Khiêm căng thẳng nhìn chằm chằm vào sắc mặt của lão, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ. Nhưng một lúc lâu sau, chỉ thấy cặp mắt Hồng thượng thư càng lúc càng trợn tròn, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt lại. Vẻ tươi cười khi nãy đã ngưng lại trên khuôn mặt, trong mắt biểu lộ vẻ kinh ngạc không dám tin.
Hồng thượng thư ngây ra một hồi lâu rồi mới khó nhọc cất tiếng:
- Thổ nhưỡng Kim Tỉnh này... này... này...
Thành quốc công đột nhiên đưa một tay lên che sau vành tai, cả tiếng:
- Hồng thượng thư, loại đất này đã kiểm nghiệm ra rồi chứ?
Cánh tay Hồng Chung thoáng run lên, đất vàng thuận theo kẽ hở ngón tay mà rơi xuống bàn. Hai chân mềm nhũn, lão ngồi phịch xuống ghế. Tả đô ngự sử và Đại Lý Tự khanh phẩm tước kém hơn lão, vốn đều đang đợi lão tuyên bố, lúc này thấy lão ngồi ngây ra trên ghế như người mất hồn, Tả đô ngự sử đành phải đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Bẩm Thành quốc công gia, loại đất Kim Tỉnh này không hề có gì khác biệt...
Ông ta vừa nói đến đây, Hồng Chung đột nhiên như sực tỉnh đứng phắt dậy, cầm lấy phán gỗ đập "bốp" một tiếng, khiến cho Tả đô ngự sử sợ run cầm cập, nửa câu sau kia tức thời lại bị nuốt vào trở lại. Chỉ thấy Hồng Chung vung tay chỉ vào Lục thập trưởng, không nén được cơn giận quát:
- Lục Ân Lỗ thật to gan! Không phải ngươi nói chính mắt ngươi thấy Kim Tỉnh thấm nước sao? Ngươi có biết hãm hại mệnh quan triều đình, đó là tội lớn như thế nào không?
Lão vì nóng giận vung tay đột ngột, ống tay áo hất chén trà văng xuống đất "choang" một tiếng, vỡ tan tành.
Từ lúc Hồng thượng thư nói chuyện với bốn phạm quan vừa rồi thì gã Lục thập trưởng đáng thương đó đã cảm thấy buồn nôn từng đợt, cảnh vật trước mắt bay tới bay lui, giống như bị uống say. Lúc này nghe Hồng thượng thư quát to một tiếng, gã quýnh quáng trong lòng, chỉ muốn lớn tiếng biện bạch. Nhưng khí huyết vừa vọt lên, trong đầu bỗng "ầm" một cái, cả người chợt thấy lâng lâng, đầu óc quay cuồng, vừa loạng choạng mấy bước thì đã ngã nhào xuống đất.
Ngã xong, thần trí gã đã hoàn toàn mơ hồ, gò má va xuống đất bị mảnh vỡ của chén trà cắt phải, máu chảy khắp mặt mà gã cũng không cảm thấy đau đớn gì. Môi vừa chạm vào nước trà trên nền gạch xanh, gã lại hết sức hưng phấn bò dậy, hai tay cố vốc lấy vết nước trên nền gạch trong vô vọng, phấn khởi kêu lên:
- Đại nhân, ta không có nói bừa, ta không có nói bừa. Ngài xem, ngài xem nè, thật nhiều nước, nước ở khắp nơi. Ha ha ha... Ta muốn thăng quan nè, ta muốn phát tài nè. Lý đại nhân, ta tìm ra nước rồi, tìm ra chứng cứ này. Hoàng Thượng đâu? Không phải ngài nói Hoàng Thượng sẽ thăng quan cho ta sao?
Hồng Chung thấy vậy sững ra một lát rồi lại ngã phịch xuống ghế: lần này xong hết rồi. Sớm không điên muộn không điên, thế mà lúc này hắn lại sợ quá hoá điên. Nhưng ai mà tin là bây giờ hắn mới điên chứ? Đường đường là thượng thư bộ Hình, tin vào lời nhảm nhí của một tên điên, bức cung khiến bốn trọng thần triều đình phải khai bừa. Việc này...
Lục thập trưởng điên điên khùng khùng ôm cứng Đới Nghĩa, xem y là Lý Kiệt đang đứng ở một bên. Có điều vì không ngừng xin quan đòi tiền, trong đầu hắn chợt ảo tưởng ra cảnh sau khi thăng quan phát tài, cưới về mấy cô vợ xinh đẹp như mấy mỹ nhân lúc nãy. Thế là hắn liền ôm lấy lão thái giám, vừa hôn vừa cắn, ngây ngô cười nói:
- Tiểu nương tử, đừng theo Dương Lăng nữa. Hắn đã bị Hoàng Thượng chém đầu rồi. Hoàng Thượng đã thăng quan cho ta, nàng hãy làm vợ của ta đi.
Đới Nghĩa bị hắn cắn dính đầy nước dãi, không chịu nổi bèn xô hắn ra, rồi thẳng lưng nhìn về phía Lý Kiệt cười lớn, bộ dạng trông cực kỳ đắc ý. Tuy lão không biết là ai đã ra tay, nhưng biết rằng cửa ải nghiệm thổ lần này đã vượt qua an toàn. Khí thế ngang tàng kiêu ngạo khi còn ở ty Lễ Giám ngày trước đó tức thời lại đã quay về với lão.
Đầu mướt đầy mồ hôi, mặt vàng như nghệ, Lý Kiệt lẩm bẩm:
- Sao lại như vậy? Chuyện này sao lại như vậy?
Lục thập trưởng bị Đới Nghĩa xô ra nhưng vẫn lầu bầu:
- Tiểu nương tử thật là thô lỗ. Nàng không tin hoàng thượng đã thăng quan cho ta sao? Hoàng thượng? Hoàng thượng, ngươi nói cho tiểu nương tử nghe, có phải là đã thăng cho ta làm đại quan hay không? Hi hi hi...
Ở phía sau, Hoàng Thượng Chính Đức đã sớm giận đến bốc khói: giỏi cho một đám thần tử, không ngờ lại xem lời của tên điên là thật, hại ta suýt phải giết hại trung thần, di dời Đế lăng, khuấy đảo khiến triều thần phản đối, bá tánh bất an. Những tội danh ngu muội này hết thảy đều đã đổ lên người trẫm.
Chính Đức nổi cơn tam bành. Vừa nhảy xuống ghế bước ra mấy bước, thấy vị Giám chính Khâm Thiên giám nọ vẫn còn quỳ ở trước mặt, y bèn cả giận quát:
- Ngươi thậm thà thậm thụt quỳ ở đây làm cái gì? Có chuyện gì quan trọng cần tâu?
Mạc Đạo Duy vắt hết óc nghĩ ra được một lời quẻ tuyệt diệu, không kém hơn câu "Đào nguyên tam kết nghĩa, cô độc nhất chi" (2) dùng để đoán số cho người bao nhiêu. Lời bình tám chữ của lão là "Lôi kích cung đình, ứng tại thái lăng" (3). Giờ đây tình tiết vụ án đã rõ, "thầy bói" họ Mạc liền tuỳ cơ ứng biến, lập tức tâu rằng:
- Khải bẩm Hoàng Thượng, ban đêm thần xem thiên tượng, suy diễn ra được mười sáu chữ phê rằng ‘Lôi kích cung đình, ứng tại Thái lăng, vô đoan đình công, cự sanh thiên tượng’. (4)
Chính Đức nghe xong sắc mặt tím lại, y nghiến răng kèn kẹt, rồi xông thẳng như bay ra tiền sảnh. Đám quan viên thấy vậy vội vã nối gót theo sau.
Hoàng đế Chính Đức bước lên công đường, sắc mặt xám xịt, cũng chẳng quản ba vị quan chủ thẩm đang lật đật quỳ sụp xuống nghênh đón, y giành lấy vị trí chủ thẩm, chộp lấy phách gỗ đập loạn một trận, rống họng quát:
- Giải hắn đi, đỡ y dậy, dẫn bọn họ lên, ngươi cút xuống cho ta!
Đám đại thần ở bên dưới cũng không hiểu là Hoàng Thượng đang nói ai với ai. Vì thế trên công đường bỗng chốc trở nên náo loạn.
Chú thích:
(1) Túc: nghiêm trang; Tĩnh: yên lặng. Chỉ tấm biển cấm đoán kẻ không phận sự lớn tiếng ồn ào.
(2) kiểu câu đoán mệnh hài hước như "sinh con đầu lòng không gái thì trai" của các ông thầy bói. Câu này tạm dịch thành "vườn đào ba cây kết nghĩa, lẻ loi/đi một cây", nghĩa là: nếu đối phương là con một thì thầy bói sẽ nói là trong mệnh y lẽ ra là có ba anh em, nhưng hiện giờ chỉ có một mình, vậy nên "cô độc nhất chi" (lẻ loi một cây). Nếu đối phương có anh hoặc em, hai người, vậy thầy bói sẽ nói rằng huynh đệ ba người "cô độc" (lẻ đi) hết một cây, cho nên chỉ còn lại hai... Cứ như vậy, bất luận đối phương có bao nhiêu anh em thì cứ dùng câu này mà "cô độc" bớt cho đủ số.
(3) nghĩa là "việc sét đánh cung đình ứng nghiệm với chuyện xảy ra ở đế lăng".
(4) nghĩa là "việc sét đánh cung đình ứng nghiệm với chuyện xảy ra ở đế lăng, vì dừng thi công vô cớ nên mới sinh ra thiên tượng" (thiên tượng là hiện tượng của đất trời).
Vương Cảnh Long căm hận chỉ vào Ngọc Đường Xuân mắng:
- Con tiện tỳ nhà ngươi, bổn công tử có lòng cứu ngươi, ngươi lại vu tội cho ta. Ta đường đường là công tử của thượng thư bộ Lễ, sao có thể làm ra chuyện này? Ngươi nghĩ phản cung thì có thể hại được ta ư?
Vương Cảnh Long rút từ trong ống tay áo ra tờ giấy chuộc thân lấy từ chỗ Nhất Xứng Kim, cười khẩy nói:
- Trên đời này thực có chuyện bỏ ra vạn lượng bạc trắng mua con gái về làm tỳ nữ sao? Nếu nói Dương Lăng không hề đụng chạm đến ngươi, ai sẽ tin chứ?
Nhìn người con gái dung nhan kiều diễm không gì sánh được này, trong lòng mọi người đều hết sức tán đồng. Trừ phi vị Dương đại nhân kia đột nhiên mắc phải bệnh kín, nếu không thì làm gì có chuyện bỏ ra một vạn lượng bạc mua tiểu mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều như vầy về chỉ để làm tỳ nữ.
Ở phía sau sảnh đường, Hoàng đế Chính Đức lại đang vô cùng cảm động. Nếu không phải vì vụ án Đế lăng thấm nước giống như một cái gai lúc nào cũng đâm vào lòng y, y thực muốn lập tức hạ chỉ miễn xá cho Dương Lăng. Đây mới là bề tôi trung thành này! Làm việc cho mình, gánh chịu ô danh thay cho mình, cho dù phải bị chém đầu cũng không hề hé lộ chân tướng. Người như vậy không phải là trung thần thì ai mới là trung thần?
Từ Quán vội ghé đến cạnh Chính Đức nói:
- Xin Hoàng thượng chớ tin lời nói bậy của nữ tử đó. Hoàng thượng người thử nghĩ xem, cho dù thượng thư đại nhân và tam công tử muốn thêu dệt tội danh cho Dương Lăng, cấu kết với tỳ nữ này để vu cáo hắn nhưng làm sao có thể nói ra lời phạm húy "dưới một người trên vạn kẻ" với một tỳ nữ mới mua về chứ?
Lời như vậy gần như là phản nghịch. Cho dù Vương Quỳnh thực có dã tâm cũng sẽ không nhắc với bất kỳ ai, đừng nói là Ngọc Đường Xuân biết được. Cho nên chẳng những Từ Quán, Hồng Chung không tin, ngay cả đám người Lưu Kiện và Tạ Thiên cũng không tin. Những người này đã lăn lộn trên quan trường lâu năm, mấy nữ tử như Hàn Ấu Nương và Ngọc Đường Xuân sao có thể qua mắt được bọn họ.
Nhưng mấy vị này không tin, tự có người khác tin. Hoàng Đế Chính Đức chính là kẻ đứng sau giật dây chuyện chuộc người này . Vừa rồi Ngọc Đường Xuân được Vương Cảnh Long bày mưu đặt kế gán tội cho Dương Lăng, lời kể tội đó có quá nhiều chỗ không thật. Chính Đức nghe xong những "tội trạng" đổi trắng thay đen "hùng hồn" ấy thì nào còn có thể tin được lời này của Từ Quán nữa.
Hoàng đế Chính Đức liếc xéo Từ Quán và Vương Quỳnh, trong mũi phát ra một tiếng cười gằn không nhỏ, thậm chí không thèm tiếp chuyện.
Ngay vào lúc này, bên ngoài huyên náo một trận. Viên ngoại lang bộ Hình Quách Duy Thông chạy xồng xộc vào trong bẩm báo:
- Các vị khâm sai đại nhân Thành quốc công Chu Cương, Chủ sự bộ Binh Vương Thủ Nhân và Thứ cát sỹ Hàn Lâm Viện Nghiêm Tung phụng chỉ đã lấy được đất mẫu của Kim Tỉnh, nay đã đến đại sảnh bộ Hình...
Vì Chính Đức bí mật mặc thường phục đến, chưa công khai thân phận, cho nên vị Viên ngoại lang này ngỡ rằng ở đây chức cao nhất là hai vị Đại học sỹ và mấy vị thượng thư đại nhân. Lưu Kiện phất tay bảo:
- Biết rồi. Lui xuống đi!
Đợi cho tay Chủ sự đó lui xuống, lão xoay người về phía Chính Đức nói:
- Hoàng Thượng, người xem...
Vừa nghe nói đất mẫu ở Kim Tỉnh đã đến, Chính Đức bình tĩnh lại. Suy cho cùng, chuyện này mới là trọng yếu. Y liếc sang Đại Lý Tự khanh và Tả đô ngự sử, bảo:
- Vụ án này tạm gác sang một bên. Lập tức thăng đường Tam ty hội thẩm.
Vương Quỳnh đang âm thầm oán giận vì bị người ám chỉ tham quyền nhưng lại vô pháp thanh minh. Vừa nghe khâm sai đã về, lão tất nhiên là cao hứng vạn phần. Chỉ cần vụ đại án này được chứng thực, còn ai sẽ để ý đến những lời hồ ngôn loạn ngữ của Ngọc Đường Xuân chứ?
Lão liền mừng rỡ tâu với Chính Đức:
- Khải tấu hoàng thượng, thần đã ban xuống nghiêm lệnh, nếu không phải là đích thân vi thần, bất cứ ai cũng không thể đụng đến hộp vàng giữ đất đó. Cho nên thần phải lập tức trở về bộ Lễ, lấy đất mẫu được niêm phong của Kim Tỉnh.
Hiện tại Chính Đức nhìn Vương Quỳnh thế nào cũng không thấy vừa mắt. Y vẫn cảm thấy hai cha con người này không thành thật, cho nên nghe xong chỉ hừ nhạt một tiếng rồi bảo:
- Tạ đại học sỹ, khanh hãy đi theo Vương Quỳnh đến bộ Lễ lấy hộp vàng giữ đất, đi nhanh về gấp.
Tạ Thiên gấp rút rời đi cùng với Vương Quỳnh. Đằng trước Hồng Chung lệnh cho người dẫn một đám phạm nhân, nhân chứng, kẻ tố cáo đến hạ sảnh, rồi tự thân nghênh đón ba vị khâm sai vào công đường. Vương thủ nhân tay ôm hộp vàng đi theo sau Thành quốc công, Thị lang bộ Công Lý Kiệt cũng về kinh sư, theo sát bên y một tấc không rời.
Ba vị khâm sai theo Hồng Chung xuống hậu đường để bái kiến hoàng đế xong, chúng quan viên bộ Hình mới hiểu ra người thiếu niên vận cẩm bào ngồi sau sảnh đường đó chính là đương kim Thiên tử. Hoàng đế đích thân thẩm án, xưa nay hiếm thấy. Đám quan viên nha dịch ai nấy đều thấp thỏm lo âu, chỉ sợ thất thố lễ nghi, không ngờ ngược lại khiến cho tình hình càng trở nên hỗn loạn.
Vương Quỳnh đã cầm hộp vàng trở về. Thượng thư bộ Hình, Tả đô ngự sử, Đại Lý Tự khanh ngồi trên vị trí chủ thẩm. Hồng thượng thư cao giọng quát:
- Dẫn phạm nhân!
Đang bị hoàng đế thân lâm làm cho khiếp sợ đến lóng ngóng chân tay, gã quan quản lý ty vụ nghe vậy liền không dám chậm trễ, chạy vù đi áp giải toàn bộ bảy tên quân tử cùng đám mỹ nữ có liên quan đến bốn phạm quan Dương Lăng, Lý Đạc và gã nhân chứng Lục thập trưởng lên.
Hồng thượng thư thấy vậy thì giận tái mặt. Hôm nay thẩm vấn chính là vụ án đế lăng, giải đám người không có liên can lên sảnh đường thì phải làm thế nào? Hồng Chung nén giận nói:
- Giải những kẻ không có liên quan xuống. Bây giờ bổn quan và Đốc Sát Viện, Đại Lý Tự xét thẩm vụ án Đế lăng thấm nước.
Cao Văn Tâm trông thấy bên trái phía dưới Túc Tĩnh bài (1) có một võ quan đang đứng. Nàng nhận ra trang phục võ quan đó là trang phục Thập trưởng trong quân. Văn Tâm tức thì hiểu ra gã chính là tay tiểu quan đã tố giác Dương đại nhân. Nàng vội ghé tai Hàn Ấu Nương nói:
- Muội muội, tên võ quan đó chính là gã Thập trưởng đã tố giác đại nhân. Muội nghĩ cách tiếp cận hắn, tỷ sẽ có biện pháp khiến hắn không thể làm nhân chứng!
Hàn Ấu Nương nghe nói gã võ quan ấy chính là tên ác nhân hại cho tướng công mình thiếu chút nữa thì đã đầu rơi xuống đất, đôi mắt ngọc trợn trừng nhìn hắn cơ hồ muốn toé lửa. Nhưng những nhân chứng, phạm nhân, kẻ tố cáo trên sảnh đường đông lúc nhúc, bọn họ thì bị dồn lại ở tận rìa phải, phải làm sao để có thể tiếp cận hắn mà không gây ra động tĩnh nào đây?
Hàn Ấu Nương sốt ruột không yên. Tuyết Lý Mai thấy cơ hội sắp như bóng câu qua cửa, trong lúc cấp bách nàng vội kề vào bên tai Ấu Nương bày kế:
- Tỷ tỷ, khóc đi!
Nói đoạn nhảy bổ về phía tên Thập trưởng nọ, vừa khóc vừa mắng:
- Tên gian tặc ngươi, cớ gì lại vu cáo đại nhân nhà ta?
Hàn Ấu Nương liền tỉnh ngộ, lập tức cũng lao lên. Bị bất ngờ không kịp phòng bị, Lục Ân Lỗ bị bọn họ lôi kéo đến thảm hại. Nhưng hắn là nam nhân, lại không tiện tung ra quyền cước, đành phải lấy tay che chắn mặt mũi tránh né khắp nơi.
Quan quản lý ty vụ thấy mấy nữ phạm lôi kéo nhân chứng khóc lóc mắng chửi, bèn vội dẫn mấy tay nha dịch xông lên bắt lại. Thấy sự chú ý của đám người đều bị Hàn Ấu Nương và Tuyết Lý Mai thu hút, Cao Văn Tâm lập tức rút từ trong tóc ra ba chiếc châm bạc bỏ vào trong ống tay áo, rảo bước nhanh qua vờ khuyên bảo:
- Phu nhân, đừng làm đại nhân nổi giận, chúng ta hãy lui xuống hạ sảnh đi.
Tuyết Lý Mai và Hàn Ấu Nương vung hai ống tay áo thùng thình, trông như phụ nữ bình thường đang đánh nhau. Mười ngón tay thanh mảnh không vung lên thì đập xuống, khiến cho người khác cũng không thấy rõ mặt mũi của Lục thập trưởng. Cao Văn Tâm nhân cơ hội lật tay vung lên ba chiếc châm bạc, hết sức nhanh lẹ đâm vài châm vào mấy huyệt đạo sau gáy tên Lục thập trưởng.
Cây châm bạc mỏng như sợi tóc ấy một khi đâm trúng huyệt đạo thì chỉ cảm thấy hơi tê tê. Lục thập trưởng lại đang bị hai người Hàn Ấu Nương đánh đập, mặt mũi đau rát, nên càng không hề có cảm giác dị thường.
Cao Văn Tâm một tay y thuật xuất thần nhập hoá, bình sinh chỉ dùng để chữa bệnh cứu người. Đây là lần đầu nàng hại người cho nên trong lòng cũng vô cùng căng thẳng. May thay, tuy trong lòng hoảng loạn, song công phu dò huyệt kích huyệt lại không hề bị ảnh hưởng gì. Chiếc châm bạc này của nàng mảnh nhỏ như tơ, phá huỷ huyệt đạo kinh lạc trên đỉnh đầu xong, đối phương tạm thời sẽ không xuất hiện dị trạng. Nhưng kinh lạc bị máu huyết ứ đọng làm cho tắc nghẽn, chỉ sau thời gian ba chén trà, ngũ thức (chỉ năm giác quan) của kẻ đó sẽ bị huỷ hoại, thính thị mơ hồ, thần trí ngu si.
Đắc thủ xong Cao Văn Tâm vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Hàn Ấu Nương và Tuyết Lý Mai. Hai người hiểu ý, giả vờ vừa khóc vừa mắng để đám quan quản lý ty vụ và nha dịch áp giải xuống.
Ở bên trên, Thành quốc công ngồi bó ống tay áo tủm tỉm cười xem náo nhiệt. Thấy ba người con gái và Vương Cảnh Long bị giải xuống hạ sảnh, lão mới chuyển ánh mắt lên mặt Hồng Chung, căng cổ nói lớn:
- Hồng đại nhân, xin hãy khai đường xử án thôi. Lão phu nhận ý chỉ của hoàng thượng, cùng hai vị khâm sai đã lấy được đất mẫu của Kim Tỉnh về. Mời thượng thư đại nhân nghiệm chứng ở công đường, lão phu còn phải báo cáo với Hoàng Thượng!
Hồng Chung khom người cười bồi đáp:
- Lão công gia nói rất phải, bổn quan sẽ khai đường xử án ngay!
Lão quay về ghế ngồi, rồi quay sang bốn người Đới Nghĩa và Dương Lăng cười nhạt nói:
- Các ngươi vì mưu cầu lợi ích của bản thân, giấu diếm chuyện Đế lăng bị thấm nước. Sau khi nhận được tố giác, bổn quan cùng với Đốc Sát Viện và đại nhân của Tả đô ngự sử, đại nhân của Đại Lý Tự khanh Tam ty hội thẩm. Giám phó Khâm Thiên giám Nghê Khiêm vốn đã sợ pháp mà cung khai, không biết các ngươi may mắn thế nào, lại được vợ của phạm quan họ Dương là Hàn Thị kêu oan nơi pháp trường...
Chính Đức hoàng đế ở sau sảnh đường nghe đến ba chữ Khâm Thiên giám, đột nhiên nhớ ra ban nãy lúc đám quan mất trật tự hành lễ với y, hình như Giám chính Khâm Thiên giám cũng đến. Chính Đức đưa mắt nhìn quanh, vừa thấy vị Giám chính Khâm Thiên giám Mạc Đạo Duy đang thậm thà thậm thụt lấp ló đằng sau đám thượng thư, y liền chỉ hắn bảo:
-Khanh, qua đây. Khanh đến đây để làm gì?
Giám chính Mạc Đạo Duy thấy Hoàng Đế Chính Đức gọi mình, bèn vội vã ba chân bốn cẳng chạy đến quỳ xuống, tâu:
- Hoàng Thượng lệnh cho vi thần nghiệm toán chuyện sét đánh tượng thú trên mái điện xem thiên ý có điềm báo gì, vi thần nghiệm toán xong, hôm nay đã có kết quả...
Mạc Đạo Duy vừa nói đến đây, trên sảnh đường Hồng thượng thư đã cao giọng nói:
- Mạng người quan trọng, Hoàng Thượng nhân đức, đã có ý lệnh cho ba vị khâm sai đại thần đi đến Đế lăng lấy đất, giờ sẽ đối chiếu với đất mẫu được cất giữ ở bộ Lễ. Nếu như đất mẫu có khác biệt, tội khi quân của các ngươi sẽ tăng thêm một bậc, chiếu theo luật sẽ bị xử lăng trì!
Hoàng đế Chính Đức nghe thấy sắp chứng nghiệm đất mẫu của Kim Tỉnh liền khẩn trương quát:
- Im lặng!
Nói rồi bỗng đứng lên khỏi ghế, hồi hộp đi đến bên vách tường ngăn phía sau sảnh đường, dỏng tai lắng nghe.
Vị Giám chính của Khâm Thiên giám đó đang há miệng thì thấy hoàng thượng đã chạy đến bên bức tường, đành phải ngậm miệng lại. Nhưng Hoàng Đế không kêu y đứng lên, y lại không dám động đậy, nên chỉ đành quỳ ở đó lắng nghe.
Theo mệnh lệnh của Hồng Chung, Tả hữu Thiêm đô ngự sử của Đốc Sát Viện mỗi người tay ôm một hộp vàng tiến lên thượng sảnh. Nhìn thấy hộp vàng, thân thể đám người Nghê Khiêm, Đới Nghĩa không kiềm được mà run lên từng chập. Lúc đầu ở trên pháp trường đao sắt kề trên đầu, bọn họ hận không thể tìm hết lý do mong sao có thể kéo dài mạng sống thêm một giờ nửa khắc. Nhưng bây giờ nghĩ đến hậu quả đáng sợ sống không bằng chết của việc phản cung kêu oan mà bị tra ra và chứng thực phán quyết ban đầu, sắc mặt xám ngoét như tro.
Ba người Hồng thượng thư, Tả đô ngự sử Đốc Sát Viện và Đại Lý Tự khanh đứng dậy, kính cẩn vái chiếc hộp vàng ba lạy. Sau đó Tả đô ngự sử bóc niêm phong, mở chiếc hộp vàng cất giữ ở bộ Lễ đó ra. Đại Lý Tự khanh cũng mở chiếc hộp vàng mà ba vị khâm sai đem từ thái lăng về, rồi đẩy hai chiếc hộp đó đến trước mặt Hồng thượng thư.
Trong nhất thời, trên sảnh dưới đường là cả một mảng trang nghiêm yên tĩnh, đến độ một chiếc kim rơi cũng cơ hồ có thể nghe được. Nhìn thấy đám người Nghê Khiêm mặt vàng như nghệ, Hồng Chung không khỏi mỉm cười. Lão có chủ tâm đùa bỡn, nên không hề vội vã lấy đất ra ngay. Lão bưng chén trà lên hớp một ngụm trước, sau đó chậm rãi đặt xuống, đưa hai tay ra, mỗi tay bốc lấy một nắm đất, rồi cầm quan sát kỹ lưỡng ở trên tay.
Đám người Đới Nghĩa và Nghê Khiêm căng thẳng nhìn chằm chằm vào sắc mặt của lão, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ. Nhưng một lúc lâu sau, chỉ thấy cặp mắt Hồng thượng thư càng lúc càng trợn tròn, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt lại. Vẻ tươi cười khi nãy đã ngưng lại trên khuôn mặt, trong mắt biểu lộ vẻ kinh ngạc không dám tin.
Hồng thượng thư ngây ra một hồi lâu rồi mới khó nhọc cất tiếng:
- Thổ nhưỡng Kim Tỉnh này... này... này...
Thành quốc công đột nhiên đưa một tay lên che sau vành tai, cả tiếng:
- Hồng thượng thư, loại đất này đã kiểm nghiệm ra rồi chứ?
Cánh tay Hồng Chung thoáng run lên, đất vàng thuận theo kẽ hở ngón tay mà rơi xuống bàn. Hai chân mềm nhũn, lão ngồi phịch xuống ghế. Tả đô ngự sử và Đại Lý Tự khanh phẩm tước kém hơn lão, vốn đều đang đợi lão tuyên bố, lúc này thấy lão ngồi ngây ra trên ghế như người mất hồn, Tả đô ngự sử đành phải đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Bẩm Thành quốc công gia, loại đất Kim Tỉnh này không hề có gì khác biệt...
Ông ta vừa nói đến đây, Hồng Chung đột nhiên như sực tỉnh đứng phắt dậy, cầm lấy phán gỗ đập "bốp" một tiếng, khiến cho Tả đô ngự sử sợ run cầm cập, nửa câu sau kia tức thời lại bị nuốt vào trở lại. Chỉ thấy Hồng Chung vung tay chỉ vào Lục thập trưởng, không nén được cơn giận quát:
- Lục Ân Lỗ thật to gan! Không phải ngươi nói chính mắt ngươi thấy Kim Tỉnh thấm nước sao? Ngươi có biết hãm hại mệnh quan triều đình, đó là tội lớn như thế nào không?
Lão vì nóng giận vung tay đột ngột, ống tay áo hất chén trà văng xuống đất "choang" một tiếng, vỡ tan tành.
Từ lúc Hồng thượng thư nói chuyện với bốn phạm quan vừa rồi thì gã Lục thập trưởng đáng thương đó đã cảm thấy buồn nôn từng đợt, cảnh vật trước mắt bay tới bay lui, giống như bị uống say. Lúc này nghe Hồng thượng thư quát to một tiếng, gã quýnh quáng trong lòng, chỉ muốn lớn tiếng biện bạch. Nhưng khí huyết vừa vọt lên, trong đầu bỗng "ầm" một cái, cả người chợt thấy lâng lâng, đầu óc quay cuồng, vừa loạng choạng mấy bước thì đã ngã nhào xuống đất.
Ngã xong, thần trí gã đã hoàn toàn mơ hồ, gò má va xuống đất bị mảnh vỡ của chén trà cắt phải, máu chảy khắp mặt mà gã cũng không cảm thấy đau đớn gì. Môi vừa chạm vào nước trà trên nền gạch xanh, gã lại hết sức hưng phấn bò dậy, hai tay cố vốc lấy vết nước trên nền gạch trong vô vọng, phấn khởi kêu lên:
- Đại nhân, ta không có nói bừa, ta không có nói bừa. Ngài xem, ngài xem nè, thật nhiều nước, nước ở khắp nơi. Ha ha ha... Ta muốn thăng quan nè, ta muốn phát tài nè. Lý đại nhân, ta tìm ra nước rồi, tìm ra chứng cứ này. Hoàng Thượng đâu? Không phải ngài nói Hoàng Thượng sẽ thăng quan cho ta sao?
Hồng Chung thấy vậy sững ra một lát rồi lại ngã phịch xuống ghế: lần này xong hết rồi. Sớm không điên muộn không điên, thế mà lúc này hắn lại sợ quá hoá điên. Nhưng ai mà tin là bây giờ hắn mới điên chứ? Đường đường là thượng thư bộ Hình, tin vào lời nhảm nhí của một tên điên, bức cung khiến bốn trọng thần triều đình phải khai bừa. Việc này...
Lục thập trưởng điên điên khùng khùng ôm cứng Đới Nghĩa, xem y là Lý Kiệt đang đứng ở một bên. Có điều vì không ngừng xin quan đòi tiền, trong đầu hắn chợt ảo tưởng ra cảnh sau khi thăng quan phát tài, cưới về mấy cô vợ xinh đẹp như mấy mỹ nhân lúc nãy. Thế là hắn liền ôm lấy lão thái giám, vừa hôn vừa cắn, ngây ngô cười nói:
- Tiểu nương tử, đừng theo Dương Lăng nữa. Hắn đã bị Hoàng Thượng chém đầu rồi. Hoàng Thượng đã thăng quan cho ta, nàng hãy làm vợ của ta đi.
Đới Nghĩa bị hắn cắn dính đầy nước dãi, không chịu nổi bèn xô hắn ra, rồi thẳng lưng nhìn về phía Lý Kiệt cười lớn, bộ dạng trông cực kỳ đắc ý. Tuy lão không biết là ai đã ra tay, nhưng biết rằng cửa ải nghiệm thổ lần này đã vượt qua an toàn. Khí thế ngang tàng kiêu ngạo khi còn ở ty Lễ Giám ngày trước đó tức thời lại đã quay về với lão.
Đầu mướt đầy mồ hôi, mặt vàng như nghệ, Lý Kiệt lẩm bẩm:
- Sao lại như vậy? Chuyện này sao lại như vậy?
Lục thập trưởng bị Đới Nghĩa xô ra nhưng vẫn lầu bầu:
- Tiểu nương tử thật là thô lỗ. Nàng không tin hoàng thượng đã thăng quan cho ta sao? Hoàng thượng? Hoàng thượng, ngươi nói cho tiểu nương tử nghe, có phải là đã thăng cho ta làm đại quan hay không? Hi hi hi...
Ở phía sau, Hoàng Thượng Chính Đức đã sớm giận đến bốc khói: giỏi cho một đám thần tử, không ngờ lại xem lời của tên điên là thật, hại ta suýt phải giết hại trung thần, di dời Đế lăng, khuấy đảo khiến triều thần phản đối, bá tánh bất an. Những tội danh ngu muội này hết thảy đều đã đổ lên người trẫm.
Chính Đức nổi cơn tam bành. Vừa nhảy xuống ghế bước ra mấy bước, thấy vị Giám chính Khâm Thiên giám nọ vẫn còn quỳ ở trước mặt, y bèn cả giận quát:
- Ngươi thậm thà thậm thụt quỳ ở đây làm cái gì? Có chuyện gì quan trọng cần tâu?
Mạc Đạo Duy vắt hết óc nghĩ ra được một lời quẻ tuyệt diệu, không kém hơn câu "Đào nguyên tam kết nghĩa, cô độc nhất chi" (2) dùng để đoán số cho người bao nhiêu. Lời bình tám chữ của lão là "Lôi kích cung đình, ứng tại thái lăng" (3). Giờ đây tình tiết vụ án đã rõ, "thầy bói" họ Mạc liền tuỳ cơ ứng biến, lập tức tâu rằng:
- Khải bẩm Hoàng Thượng, ban đêm thần xem thiên tượng, suy diễn ra được mười sáu chữ phê rằng ‘Lôi kích cung đình, ứng tại Thái lăng, vô đoan đình công, cự sanh thiên tượng’. (4)
Chính Đức nghe xong sắc mặt tím lại, y nghiến răng kèn kẹt, rồi xông thẳng như bay ra tiền sảnh. Đám quan viên thấy vậy vội vã nối gót theo sau.
Hoàng đế Chính Đức bước lên công đường, sắc mặt xám xịt, cũng chẳng quản ba vị quan chủ thẩm đang lật đật quỳ sụp xuống nghênh đón, y giành lấy vị trí chủ thẩm, chộp lấy phách gỗ đập loạn một trận, rống họng quát:
- Giải hắn đi, đỡ y dậy, dẫn bọn họ lên, ngươi cút xuống cho ta!
Đám đại thần ở bên dưới cũng không hiểu là Hoàng Thượng đang nói ai với ai. Vì thế trên công đường bỗng chốc trở nên náo loạn.
Chú thích:
(1) Túc: nghiêm trang; Tĩnh: yên lặng. Chỉ tấm biển cấm đoán kẻ không phận sự lớn tiếng ồn ào.
(2) kiểu câu đoán mệnh hài hước như "sinh con đầu lòng không gái thì trai" của các ông thầy bói. Câu này tạm dịch thành "vườn đào ba cây kết nghĩa, lẻ loi/đi một cây", nghĩa là: nếu đối phương là con một thì thầy bói sẽ nói là trong mệnh y lẽ ra là có ba anh em, nhưng hiện giờ chỉ có một mình, vậy nên "cô độc nhất chi" (lẻ loi một cây). Nếu đối phương có anh hoặc em, hai người, vậy thầy bói sẽ nói rằng huynh đệ ba người "cô độc" (lẻ đi) hết một cây, cho nên chỉ còn lại hai... Cứ như vậy, bất luận đối phương có bao nhiêu anh em thì cứ dùng câu này mà "cô độc" bớt cho đủ số.
(3) nghĩa là "việc sét đánh cung đình ứng nghiệm với chuyện xảy ra ở đế lăng".
(4) nghĩa là "việc sét đánh cung đình ứng nghiệm với chuyện xảy ra ở đế lăng, vì dừng thi công vô cớ nên mới sinh ra thiên tượng" (thiên tượng là hiện tượng của đất trời).
/679
|