Ken theo dấu của Perry tìm được nơi ở của Moon.
Hắn đi vào mà không thèm gõ cửa.
- Ọc! Ọc!- Moon không kịp chạy vào nhà vệ sinh, em quá mệt rồi, máu của em chảy xuống sàn. Em cúi người để làn máu không vương vào chăn.
Ken nhìn em. Trông em chẳng còn chút sức sống nào.
Hắn xót! Thực sự chưa bao giờ hắn thấy thương hại một ai như lúc này.
Da dẻ em tối sầm, môi em nứt nẻ. Tóc mái em đã che gần kín khuôn mặt, bờ vai ngày càng hao gầy.
Lần đầu tiên vào bếp. Hắn lôi cặp lồng và đổ ra bát.
Moon nhìn hắn. Thiết nghĩ, thần chết lại buông tha em rồi!
Hắn đưa em chén canh.
Moon nhìn “Sếp”. Em đỡ lấy.
Hắn ngoảng đi, tới tủ thuốc.
Em đưa từng thìa lên miệng. Vị giác của em chẳng còn, rồi chốc nữa thức ăn cũng đi ra cùng máu thôi. Nhưng em không trái lời “Sếp”.
Ken cầm vỉ thuốc đã uống gần hết lên tay. Đây là loại XAS 36, thường được dùng cho người bị tiền đình. Loại thuốc này là hàng “lóng” của những cựu điệp viên Devils, muốn xoa dịu những tội ác của mình trong quá khứ, tìm đến để có được một giấc ngủ ngon lành. Mà những người uống phải có thể chất tương đối, là người trưởng thành, nam từ 25 và nữ là 30 trở lên.
Ken không hiểu sao Perry lại đưa loại này cho em, có khả năng, Moon đã “nhờn” với kháng sinh liều cao, nên phải dùng loại thuốc này.
Hắn nhìn em, một bát canh sen mà em ăn mãi không hết. Hắn tiến lại gần.
Hắn cao lớn, cái bóng cũng đủ che kín cả người em.
- Khụ! Khụ!- Em lại nôn ra máu. Khóe mắt em ướt đẫm. Em ước gì là anh Mes.
Ken lấy ra trong túi áo, một viên thuốc con nhộng.
Em uống.
---------
Khi tỉnh dậy em đã thấy mình ở trong một căn phòng rộng lớn. Em đang nằm trên một chiếc giường màu trắng.
Còn tất cả đều màu đen!
Dọc hai bên trần là hệ thống đèn neon. Căn phòng sáng loáng, dù màu đen chỉ hấp thụ ánh sáng mà không bao giờ phản xạ lại.
Moon ngồi dậy. Hình như chỉ có một mình em trong căn phòng to lớn này.
Chính xác em đang ở nhà của Ken. Phòng em đang ở đây, là phòng ngủ của hắn. Song song với cái giường trắng muốt, là một chiếc giường màu đen, bản giường phải to gấp ba lần cái kia. Duy chỉ có một cái gối màu đen trên đó.
Phía đối diện là bàn trà, cũng là nơi hắn làm việc.
Từ phòng này, em có thể nhìn ra phòng khách và gian bếp, cùng những phòng nhỏ khác, vì tường ngăn cách là lớp kính trong suốt.
Đồ đạc trong nhà, hầu hết đều rất hiện đại, chỉ riêng phòng sách là cổ điển. Ken rất sành hàng cổ. Chiếc đồng hồ quả lắc treo trước giá sách của hắn cỡ phải 500 năm tuổi, còn mấy lục bình trang trí trên kệ đều được “săn lùng” ở Trung Hoa thời nhà Hán...
Moon đẩy nhẹ lớp cửa kính, em ra ngoài phòng lớn. Em không thể tưởng tượng nổi có một căn nhà cao cấp thế này. Sàn nhà được ráp đá hoa cương, nhà chỉ một tầng nên trần rất cao và rộng, mái vòm cung, nếu ngồi ở ghế sofa, ngước lên, có thể ngắm nhìn bầu trời.
Phía cuối căn phòng là một hồ bơi nhân tạo, xung quanh được bố trí các loại cây cảnh đậm chất nhiệt đới, giống như lạc vào một khu resoft đầy đủ tiện nghi. Ở dưới hồ bơi nhân tạo, là một lớp kính trong suốt phủ lên một hệ thống máy tính tối tân. Đấy chính là căn cứ của Ken, nơi tập chung toàn bộ dữ liệu trong suốt 149 năm hoạt động của Devils.
Rõ ràng, việc Ken để Moon ở nơi này, cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối của hắn ở em.
Moon đi tới cửa ra vào, hệ thống máy tính xác minh dấu vân tay của em hoàn toàn hợp lệ. Em ra ngoài hành lang.
Thì ra, ngày bé em cũng đã từng ở đây. Chỉ có điều, lúc đó phòng của em ở cuối dãy. Moon đi tới căn phòng cuối cùng đó, em vặn nắm đấm cửa, định vào.
Nhưng, phòng đã khóa. Cả tám phòng còn lại đều vậy, chỉ riêng căn phòng có cánh cửa màu đen là mở. Tức là, “nhà” của em ở đó!
----
- Chúng ta sẽ có một buổi tiệc!- Cha của Yun nói trước bữa cơm gia đình.
- Tiệc?- Tất cả đều nhìn ông.
- Một màn chào hỏi Devils- Mẹ Yun tiếp lời.
- Sắp được làm nhiệm vụ rồi!- Ring mong muốn được giáp mặt với những con quỷ khát máu đó.
- Lần này, Rồng Đen sẽ không tới. Hắn đã “thoái vị”, thật bất ngờ, chúng ta cập nhật thông tin quá chậm, việc Đại Bàng Trắng lên ngôi đã mấy năm mà giờ ta mới biết.- Ông nâng ly rượu Vodka.
- Cha nói gì vậy? Rồng Đen đã nhường ngôi rồi sao?- Yun dừng cơm.
- Devils thật khéo che đậy. Thứ 7 tới này chúng ta sẽ được “nghênh đón” Đại Bàng Trắng. Ta đang thắc mắc đấy là ai mà trong mấy năm, đã thu về cho Devils một lượng tài sản khủng lồ.
- Chắc là một ông già 70- Yun nghĩ- vì để chèo lái cả tập đoàn mafia khủng lồ, hẳn là một người từng trải và có rất nhiều kinh nghiệm.
- Rồng Đen cũng mới chỉ 67, nếu nói như cậu là không đúng- Poise không nghĩ vậy- theo con, chắc là một người trung tuổi, như Rồng Đen lúc “lên ngôi”.
- Chắc vậy! Đây là dịp để các con học hỏi nhiều đấy.
- Con không muốn học bất kì điều gì từ chúng- Luci giờ mới lên tiếng.
- Nhớ là phải đảm bảo an toàn cho Jess và con chip đó.
----
Ken trở về từ hội nghị. Hắn cũng đang tò mò ai là người sở hữu con chip đó kia.
- Cạch!- Ken cố tình phát ra tiếng động khi mở cửa.
Hắn treo áo mangto lên giá, tháo cà vạt. Rồi về phòng.
Moon vẫn đang ngủ. Hắn đưa tay lên trán em, để một ly nước lọc và viên thuốc con nhộng bên cạnh.
Rồi hắn đi.
Nhân viên của Devils thấy lạ, “Sếp lớn” dạo này không hay tạt qua khu biệt thự khác, mà Ngài lại chỉ đi đi về về khu nhà ở phía Đông. Ban đầu thì Ngài chỉ tới một lần một ngày, nhưng sau đó dần dà Ngài thường xuyên ở đấy.
Ken không để Moon ở căn phòng cuối cùng của dãy, đơn giản chỉ có một lí do, vì hắn không muốn em tự tử. Hắn biết em rất sợ hắn, chính vì thế!
Moon tỉnh dậy, em đã cảm thấy trong người đỡ hơn trước nhiều, nhờ tác dụng của những viên thuốc bổ.
- Tôi sẽ làm gì ở đây?- Ken đang đọc sách, hắn dừng lại khi thấy em đã tỉnh. Moon lên tiếng một cách nhẹ nhàng.
- Ta muốn ăn sáng!- Ken nhìn em rồi lại chú tâm vào trang sách.
Giờ thì em đã hiểu, vai trò của em là người giúp việc!
Moon đi tới nhà bếp. Nếu như em không nhầm, thì “Sếp” thường hay ăn trứng tráng vào mỗi sáng.
Moon mở tủ và lấy mấy quả trứng gà, đặt chảo lên bếp.
Yêu cầu của “Sếp” rất cao, ngày trước, em hay bưng bê đồ ăn tới phòng “Sếp”, món ăn phải thật sạch, được bày trí đẹp mắt và vừa khẩu vị.
Moon đập vỏ trứng, chỉ cần lòng đỏ chảy ra ngoài tí ti thôi, đảm bảo “sếp” sẽ không ăn. Sếp lại thích ăn trứng tái, tức là màu trắng trứng gà còn nguyên màu trong suốt. Em chỉ được phép rán trong thời gian ngắn, rồi bỏ ra đĩa, nhưng vì trứng còn quá non, nên vỡ vụn. Vậy là em lại phải làm lại.
Ken nhìn em qua cửa kính. Trước kia những người làm đồ ăn cho hắn hẳn phải là những tay nghề chuyên nghiệp tầm cỡ thế giới, dẫu món ăn có đơn giản tới mức nào, nhưng giờ, hắn chỉ muốn người con gái kia làm thức ăn thôi.
Moon loay hoay một lúc lâu, mãi vẫn chưa có đĩa trứng nào như ý.
- Mang ra đây!- Ken sốt ruột, hắn muốn xem khả năng của em.
Không muốn để Sếp chờ lâu, Moon đành mang ra. Đĩa trứng rất to, trong khi “ruột” thì không nhiều, tay em run run, hy vọng lòng đỏ không bị chảy.
Moon vừa đặt xuống bàn, thì lớp màng trứng đã vỡ, thế là lòng đỏ chảy ra, thậm chí còn tràn hẳn ra ngoài so với lòng trắng.
Ken nhìn em. Hắn thất vọng.
Và hắn bỏ đi luôn. Trông đĩa trứng như thế ai mà muốn ăn.
Căn phòng giờ còn mình em. Moon đã cố gắng với chín quả trứng, nhưng không quả nào được, thôi vậy, em cho tất cả vào chảo, rán kĩ rồi ăn, chứ nếu để nguyên mà ăn, thì ngoại trừ Sếp, chẳng có ai là không bị đau bụng.
Ken đi làm, hắn không ăn sáng, dù vậy, hắn thấy vui vui.
Ngày hôm sau, lại là trứng! Em chẳng biết hắn thích món gì ngoài trứng ốp la.
Nhưng dù có cố gắng mấy, em cũng không thể một lần thành công. Ken chờ em từ nãy giờ, hắn đã ngồi ở bàn để tăng thêm “áp lực”.
- Xèo!- Moon đập quả trứng thứ 5 trong ngày, trứng lại vỡ.
- Tránh ra!- Ken tiến lại gần.
- ...- Moon giật mình. Hắn giật cái chảo từ tay em.
- Nhìn kĩ vào!- Dù chưa một lần động tay vào bếp, nhưng hắn tự tin.
Ken lấy quả trứng gà bên cạnh, lòng bàn tay hắn có thể cầm được cả ba quả ấy chứ. Ken giơ của trứng lên, dùng dao đập vỏ. Trông hắn chẳng khác một đầu bếp thực thụ, nhưng sự thật thì, sản phẩm của hắn chẳng hơn em là mấy.
Lòng đỏ đã bị vỡ ngay khi ra khỏi vỏ. Hắn tức mình, làm lại một lần nữa. Rõ ràng, nấu ăn không phải làm một sở trường của hắn.
- Sếp đập vỏ mạnh quá!- Moon che miệng cười, dù em biết trông hắn rất dữ, nhưng chưa bao giờ em hình dung ra được Sếp của mình vào bếp.
- Biết gì mà nói!- Chưa ai dám ý kiến về bất kì hành động nào của hắn, thế mà giờ, con nhóc chỉ mới 17 tuổi lại bảo hắn làm sai.
- ...- Moon im bặt. Em nhịn cười.
Moon là vậy đấy, lúc nào cũng có thể cười được. Chắc là do, so với trước kia, hắn đã “dịu dàng” hơn nhiều.
Ken vất mạnh tay vỏ trứng vào sọt, hắn rửa tay cẩn thận, rồi ra bàn ngồi. Tự nhiên, tim hắn đập nhanh hơn.
Ken gọi món từ nhà bếp chính của Devils qua máy tính, để mặc em vẫn đang cố gắng với cái bếp.
Dẫu sao, đối với hắn, Moon vẫn chỉ là một đứa trẻ con!
Ken không chú tâm về cuộc họp lắm, hắn để Arrow chỉ đạo.
Hắn nghĩ về món trứng tráng, có nhiều thú vị hơn là quanh đi quẩn lại với mấy lão già ở đây.
Tới trưa, hắn không định về nhà. Thực ra hắn tới một nhà hàng Á Đông, mà ở đó, khách hàng sẽ được trực tiếp chiêm ngưỡng cách thức nấu ăn của đầu bếp. Hắn ra hiệu cho chủ cửa hàng hôm nay nghỉ bán, chỉ phục vụ một mình hắn.
Ken chọn cho mình một chỗ ngồi thích hợp, hắn lướt qua thực đơn, rồi gọi đầu bếp thực hiện món trứng tráng.
Người đầu bếp với tay nghề cao, chỉ vài ba công đoạn đã cho ra món ăn như ý. Món trứng trông rất ngon lành, độ chín của nó chỉ xấp xỉ 5%, ấy vậy mà lòng đỏ được ở nguyên trong lớp vỏ bọc của lòng trắng tinh khiết. Hoàn hảo.
Từ trước tới giờ, hắn chỉ cần nhìn một lần là làm luôn được, thậm chí còn rất tốt, vì trí nhớ của hắn rất đáng nể phục. Mà món ăn này quá đơn giản, chỉ cần đập vỏ, chờ một vài giây, rồi lật chảo và cho ra đĩa là xong. Nhưng, lần này hắn không chắc là mình có khả năng, có thể do đã từng thất bại, nhưng, lí do chính, là vì hắn đứng cạnh em.
Người đầu bếp để món trứng trước bàn, món này nếu không ăn ngay sẽ mất ngon. Tuy nhiên, hắn không dùng bữa mà muốn làm thử! Ngay bây giờ!
Ken không đi bao tay, và cũng không khoác áo tạp dề, dù bộ Vest hắn đang mặc trị giá không hề nhỏ. Hắn ra hiệu cho nguồi đầu bếp nhường chỗ.
Ken thực hiện từng động tác chính xác để không có sự cố gì, và hắn thành công. Món trứng tuy không thể hoàn mĩ như của người đầu bếp, nhưng lòng đỏ không hề bị chảy ra. Để chắc chắn, hắn thực hiện lần hai, lần này với hai quả cùng một lúc. Người đầu bếp vỗ tay cho thấy, hắn đã làm tốt.
Ngày hôm sau, Ken tiếp tục để Moon thực hiện món trứng. Hắn khẽ mỉm cười khi thấy em chẳng khéo tay tẹo nào.
- Xê ra!
- Vâng ạ!- Moon chịu thua, em không thể làm được, và em nghĩ, chắc hắn cũng vậy.
- ...- Ken nhìn vào mấy quả trứng. Có nên rán cùng lúc hai quả hay không? Thôi, hắn không muốn bị “quê” nhỡ chẳng may, Ken lấy một quả, dù rằng, xác suất thất bại rất thấp.
Moon nhìn theo từng động tác điêu luyện của hắn, mà mới hôm qua thôi, hắn cũng “gà gà” giống em.
Chừng 5s, Ken lật chảo. Tuyệt nhiên, miếng trứng rơi đúng chỗ. Hắn cười khẩy, nhưng lại cố kìm lại để em không nhìn thấy.
Moon tròn mắt.
- Giờ thì làm lại đi!
- Vâng ạ!- Moon đỡ lấy chiếc chảo, trông cũng đâu có khó.
Ken để em làm, hy vọng không quá hoàn hảo để hắn có cơ hội cốc đầu em.
Moon đập vỏ trứng, em đã làm thông thạo bước này mấy hôm nay rồi, nên đương nhiên, công đoạn 1 cực ổn.
Ken tiếp tục theo dõi.
Moon nhẩm đếm từ một tới năm, mọi lần là em cho luôn ra đĩa rồi, nhưng vì vừa rồi, Ken đã lật một lần để rán thêm mặt dưới, sau đó mới cho ra đĩa, nên em “bắt chước”.
Miếng trứng được tung lên không trung tức thì, lộn một vòng.
- Á!- Chưa kịp để trứng rơi xuống chảo, em đã chạy thẳng ra xa và co người lại. Em sợ bị bỏng.
May mà em đã để lại cái chảo trên bếp, nếu không thì miếng trứng sẽ rơi vào ánh lửa. Vừa chạm xuống chảo, trứng đã bị dập nát, thậm chí còn bắn sang cả áo sơ mi của Ken.
Hắn vốn ưa sạch sẽ, thông thường, hắn lập tức thay áo ngay, dù vết bẩn có bé tẹo, nhưng trông khuôn mặt hoảng sợ của em, hắn không nhịn được cười.
Moon ngắn mặt, em hơi xấu hổ nên cúi xuống.
- Dù sao da dẻ của con gái rất mỏng. Ta không trách.- Hắn vẫn cười, hắn chữa cháy cho em.
- Dạ!- Moon chạy tới tắt bếp, suýt thì cháy rồi.
- Thử lại lần nữa đi!- Ken kiên nhẫn để xem lại hài kịch lần hai.
- Dạ!- Lần này, em quyết tâm sẽ không “bỏ của chạy lấy người”.
- Thế thì rán thêm một chút rồi hãng lật.- Ý Ken là em không cần phải lật chảo để tung trứng cao lên giống hắn, lấy đũa lật là được rồi. Nhưng em đâu có hiểu.
- Vâng- Moon đếm đến 10, gấp đôi lần trước, khi này lòng trắng đã dần lên màu.
A lê hấp, em nâng chảo lên và ... lại chạy, lần này em mang theo cả cái chảo (!).
Miếng trứng rơi xuống bếp ga, chỉ một chốc là cháy đen, khét lẹt.
Ken tắt bếp.
Tai Moon đỏ ran, em sợ bị sếp la.
Rõ ràng, nội trợ là việc của phụ nữ, ấy vậy mà Moon chẳng biết làm gì cả. Ken lắc đầu nhìn vào “thành quả”. Vội vàng Moon cho tay toan định dọn miếng trứng.
- Bị điên hả? Vẫn còn nóng lắm đó- Ken không thể hiểu nổi em nghĩ gì, hay vì sợ hắn quá.
- Nhưng em có bao tay rồi!- Moon lí nhí.
- ...- Ken không để em dọn chừng nào mà trứng chưa hết nóng. Cái từ “Em” khiên hắn hạnh phúc!
- Tiếp tục đi! - Sau khi Moon đã dọn dẹp xong, Ken lên tiếng- Cô làm tôi chán món này rồi đấy!- Hắn lại tạo thêm “áp lực” cho “cô học trò”.
- Sếp chán rồi, thế thì làm món khác nhé!- Moon e dè.
- Không, làm đi!- Ken gắt lên làm em giật thóp tim.
Ngoài món này ra, hắn có còn biết làm món gì nữa đâu!
Hắn đi vào mà không thèm gõ cửa.
- Ọc! Ọc!- Moon không kịp chạy vào nhà vệ sinh, em quá mệt rồi, máu của em chảy xuống sàn. Em cúi người để làn máu không vương vào chăn.
Ken nhìn em. Trông em chẳng còn chút sức sống nào.
Hắn xót! Thực sự chưa bao giờ hắn thấy thương hại một ai như lúc này.
Da dẻ em tối sầm, môi em nứt nẻ. Tóc mái em đã che gần kín khuôn mặt, bờ vai ngày càng hao gầy.
Lần đầu tiên vào bếp. Hắn lôi cặp lồng và đổ ra bát.
Moon nhìn hắn. Thiết nghĩ, thần chết lại buông tha em rồi!
Hắn đưa em chén canh.
Moon nhìn “Sếp”. Em đỡ lấy.
Hắn ngoảng đi, tới tủ thuốc.
Em đưa từng thìa lên miệng. Vị giác của em chẳng còn, rồi chốc nữa thức ăn cũng đi ra cùng máu thôi. Nhưng em không trái lời “Sếp”.
Ken cầm vỉ thuốc đã uống gần hết lên tay. Đây là loại XAS 36, thường được dùng cho người bị tiền đình. Loại thuốc này là hàng “lóng” của những cựu điệp viên Devils, muốn xoa dịu những tội ác của mình trong quá khứ, tìm đến để có được một giấc ngủ ngon lành. Mà những người uống phải có thể chất tương đối, là người trưởng thành, nam từ 25 và nữ là 30 trở lên.
Ken không hiểu sao Perry lại đưa loại này cho em, có khả năng, Moon đã “nhờn” với kháng sinh liều cao, nên phải dùng loại thuốc này.
Hắn nhìn em, một bát canh sen mà em ăn mãi không hết. Hắn tiến lại gần.
Hắn cao lớn, cái bóng cũng đủ che kín cả người em.
- Khụ! Khụ!- Em lại nôn ra máu. Khóe mắt em ướt đẫm. Em ước gì là anh Mes.
Ken lấy ra trong túi áo, một viên thuốc con nhộng.
Em uống.
---------
Khi tỉnh dậy em đã thấy mình ở trong một căn phòng rộng lớn. Em đang nằm trên một chiếc giường màu trắng.
Còn tất cả đều màu đen!
Dọc hai bên trần là hệ thống đèn neon. Căn phòng sáng loáng, dù màu đen chỉ hấp thụ ánh sáng mà không bao giờ phản xạ lại.
Moon ngồi dậy. Hình như chỉ có một mình em trong căn phòng to lớn này.
Chính xác em đang ở nhà của Ken. Phòng em đang ở đây, là phòng ngủ của hắn. Song song với cái giường trắng muốt, là một chiếc giường màu đen, bản giường phải to gấp ba lần cái kia. Duy chỉ có một cái gối màu đen trên đó.
Phía đối diện là bàn trà, cũng là nơi hắn làm việc.
Từ phòng này, em có thể nhìn ra phòng khách và gian bếp, cùng những phòng nhỏ khác, vì tường ngăn cách là lớp kính trong suốt.
Đồ đạc trong nhà, hầu hết đều rất hiện đại, chỉ riêng phòng sách là cổ điển. Ken rất sành hàng cổ. Chiếc đồng hồ quả lắc treo trước giá sách của hắn cỡ phải 500 năm tuổi, còn mấy lục bình trang trí trên kệ đều được “săn lùng” ở Trung Hoa thời nhà Hán...
Moon đẩy nhẹ lớp cửa kính, em ra ngoài phòng lớn. Em không thể tưởng tượng nổi có một căn nhà cao cấp thế này. Sàn nhà được ráp đá hoa cương, nhà chỉ một tầng nên trần rất cao và rộng, mái vòm cung, nếu ngồi ở ghế sofa, ngước lên, có thể ngắm nhìn bầu trời.
Phía cuối căn phòng là một hồ bơi nhân tạo, xung quanh được bố trí các loại cây cảnh đậm chất nhiệt đới, giống như lạc vào một khu resoft đầy đủ tiện nghi. Ở dưới hồ bơi nhân tạo, là một lớp kính trong suốt phủ lên một hệ thống máy tính tối tân. Đấy chính là căn cứ của Ken, nơi tập chung toàn bộ dữ liệu trong suốt 149 năm hoạt động của Devils.
Rõ ràng, việc Ken để Moon ở nơi này, cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối của hắn ở em.
Moon đi tới cửa ra vào, hệ thống máy tính xác minh dấu vân tay của em hoàn toàn hợp lệ. Em ra ngoài hành lang.
Thì ra, ngày bé em cũng đã từng ở đây. Chỉ có điều, lúc đó phòng của em ở cuối dãy. Moon đi tới căn phòng cuối cùng đó, em vặn nắm đấm cửa, định vào.
Nhưng, phòng đã khóa. Cả tám phòng còn lại đều vậy, chỉ riêng căn phòng có cánh cửa màu đen là mở. Tức là, “nhà” của em ở đó!
----
- Chúng ta sẽ có một buổi tiệc!- Cha của Yun nói trước bữa cơm gia đình.
- Tiệc?- Tất cả đều nhìn ông.
- Một màn chào hỏi Devils- Mẹ Yun tiếp lời.
- Sắp được làm nhiệm vụ rồi!- Ring mong muốn được giáp mặt với những con quỷ khát máu đó.
- Lần này, Rồng Đen sẽ không tới. Hắn đã “thoái vị”, thật bất ngờ, chúng ta cập nhật thông tin quá chậm, việc Đại Bàng Trắng lên ngôi đã mấy năm mà giờ ta mới biết.- Ông nâng ly rượu Vodka.
- Cha nói gì vậy? Rồng Đen đã nhường ngôi rồi sao?- Yun dừng cơm.
- Devils thật khéo che đậy. Thứ 7 tới này chúng ta sẽ được “nghênh đón” Đại Bàng Trắng. Ta đang thắc mắc đấy là ai mà trong mấy năm, đã thu về cho Devils một lượng tài sản khủng lồ.
- Chắc là một ông già 70- Yun nghĩ- vì để chèo lái cả tập đoàn mafia khủng lồ, hẳn là một người từng trải và có rất nhiều kinh nghiệm.
- Rồng Đen cũng mới chỉ 67, nếu nói như cậu là không đúng- Poise không nghĩ vậy- theo con, chắc là một người trung tuổi, như Rồng Đen lúc “lên ngôi”.
- Chắc vậy! Đây là dịp để các con học hỏi nhiều đấy.
- Con không muốn học bất kì điều gì từ chúng- Luci giờ mới lên tiếng.
- Nhớ là phải đảm bảo an toàn cho Jess và con chip đó.
----
Ken trở về từ hội nghị. Hắn cũng đang tò mò ai là người sở hữu con chip đó kia.
- Cạch!- Ken cố tình phát ra tiếng động khi mở cửa.
Hắn treo áo mangto lên giá, tháo cà vạt. Rồi về phòng.
Moon vẫn đang ngủ. Hắn đưa tay lên trán em, để một ly nước lọc và viên thuốc con nhộng bên cạnh.
Rồi hắn đi.
Nhân viên của Devils thấy lạ, “Sếp lớn” dạo này không hay tạt qua khu biệt thự khác, mà Ngài lại chỉ đi đi về về khu nhà ở phía Đông. Ban đầu thì Ngài chỉ tới một lần một ngày, nhưng sau đó dần dà Ngài thường xuyên ở đấy.
Ken không để Moon ở căn phòng cuối cùng của dãy, đơn giản chỉ có một lí do, vì hắn không muốn em tự tử. Hắn biết em rất sợ hắn, chính vì thế!
Moon tỉnh dậy, em đã cảm thấy trong người đỡ hơn trước nhiều, nhờ tác dụng của những viên thuốc bổ.
- Tôi sẽ làm gì ở đây?- Ken đang đọc sách, hắn dừng lại khi thấy em đã tỉnh. Moon lên tiếng một cách nhẹ nhàng.
- Ta muốn ăn sáng!- Ken nhìn em rồi lại chú tâm vào trang sách.
Giờ thì em đã hiểu, vai trò của em là người giúp việc!
Moon đi tới nhà bếp. Nếu như em không nhầm, thì “Sếp” thường hay ăn trứng tráng vào mỗi sáng.
Moon mở tủ và lấy mấy quả trứng gà, đặt chảo lên bếp.
Yêu cầu của “Sếp” rất cao, ngày trước, em hay bưng bê đồ ăn tới phòng “Sếp”, món ăn phải thật sạch, được bày trí đẹp mắt và vừa khẩu vị.
Moon đập vỏ trứng, chỉ cần lòng đỏ chảy ra ngoài tí ti thôi, đảm bảo “sếp” sẽ không ăn. Sếp lại thích ăn trứng tái, tức là màu trắng trứng gà còn nguyên màu trong suốt. Em chỉ được phép rán trong thời gian ngắn, rồi bỏ ra đĩa, nhưng vì trứng còn quá non, nên vỡ vụn. Vậy là em lại phải làm lại.
Ken nhìn em qua cửa kính. Trước kia những người làm đồ ăn cho hắn hẳn phải là những tay nghề chuyên nghiệp tầm cỡ thế giới, dẫu món ăn có đơn giản tới mức nào, nhưng giờ, hắn chỉ muốn người con gái kia làm thức ăn thôi.
Moon loay hoay một lúc lâu, mãi vẫn chưa có đĩa trứng nào như ý.
- Mang ra đây!- Ken sốt ruột, hắn muốn xem khả năng của em.
Không muốn để Sếp chờ lâu, Moon đành mang ra. Đĩa trứng rất to, trong khi “ruột” thì không nhiều, tay em run run, hy vọng lòng đỏ không bị chảy.
Moon vừa đặt xuống bàn, thì lớp màng trứng đã vỡ, thế là lòng đỏ chảy ra, thậm chí còn tràn hẳn ra ngoài so với lòng trắng.
Ken nhìn em. Hắn thất vọng.
Và hắn bỏ đi luôn. Trông đĩa trứng như thế ai mà muốn ăn.
Căn phòng giờ còn mình em. Moon đã cố gắng với chín quả trứng, nhưng không quả nào được, thôi vậy, em cho tất cả vào chảo, rán kĩ rồi ăn, chứ nếu để nguyên mà ăn, thì ngoại trừ Sếp, chẳng có ai là không bị đau bụng.
Ken đi làm, hắn không ăn sáng, dù vậy, hắn thấy vui vui.
Ngày hôm sau, lại là trứng! Em chẳng biết hắn thích món gì ngoài trứng ốp la.
Nhưng dù có cố gắng mấy, em cũng không thể một lần thành công. Ken chờ em từ nãy giờ, hắn đã ngồi ở bàn để tăng thêm “áp lực”.
- Xèo!- Moon đập quả trứng thứ 5 trong ngày, trứng lại vỡ.
- Tránh ra!- Ken tiến lại gần.
- ...- Moon giật mình. Hắn giật cái chảo từ tay em.
- Nhìn kĩ vào!- Dù chưa một lần động tay vào bếp, nhưng hắn tự tin.
Ken lấy quả trứng gà bên cạnh, lòng bàn tay hắn có thể cầm được cả ba quả ấy chứ. Ken giơ của trứng lên, dùng dao đập vỏ. Trông hắn chẳng khác một đầu bếp thực thụ, nhưng sự thật thì, sản phẩm của hắn chẳng hơn em là mấy.
Lòng đỏ đã bị vỡ ngay khi ra khỏi vỏ. Hắn tức mình, làm lại một lần nữa. Rõ ràng, nấu ăn không phải làm một sở trường của hắn.
- Sếp đập vỏ mạnh quá!- Moon che miệng cười, dù em biết trông hắn rất dữ, nhưng chưa bao giờ em hình dung ra được Sếp của mình vào bếp.
- Biết gì mà nói!- Chưa ai dám ý kiến về bất kì hành động nào của hắn, thế mà giờ, con nhóc chỉ mới 17 tuổi lại bảo hắn làm sai.
- ...- Moon im bặt. Em nhịn cười.
Moon là vậy đấy, lúc nào cũng có thể cười được. Chắc là do, so với trước kia, hắn đã “dịu dàng” hơn nhiều.
Ken vất mạnh tay vỏ trứng vào sọt, hắn rửa tay cẩn thận, rồi ra bàn ngồi. Tự nhiên, tim hắn đập nhanh hơn.
Ken gọi món từ nhà bếp chính của Devils qua máy tính, để mặc em vẫn đang cố gắng với cái bếp.
Dẫu sao, đối với hắn, Moon vẫn chỉ là một đứa trẻ con!
Ken không chú tâm về cuộc họp lắm, hắn để Arrow chỉ đạo.
Hắn nghĩ về món trứng tráng, có nhiều thú vị hơn là quanh đi quẩn lại với mấy lão già ở đây.
Tới trưa, hắn không định về nhà. Thực ra hắn tới một nhà hàng Á Đông, mà ở đó, khách hàng sẽ được trực tiếp chiêm ngưỡng cách thức nấu ăn của đầu bếp. Hắn ra hiệu cho chủ cửa hàng hôm nay nghỉ bán, chỉ phục vụ một mình hắn.
Ken chọn cho mình một chỗ ngồi thích hợp, hắn lướt qua thực đơn, rồi gọi đầu bếp thực hiện món trứng tráng.
Người đầu bếp với tay nghề cao, chỉ vài ba công đoạn đã cho ra món ăn như ý. Món trứng trông rất ngon lành, độ chín của nó chỉ xấp xỉ 5%, ấy vậy mà lòng đỏ được ở nguyên trong lớp vỏ bọc của lòng trắng tinh khiết. Hoàn hảo.
Từ trước tới giờ, hắn chỉ cần nhìn một lần là làm luôn được, thậm chí còn rất tốt, vì trí nhớ của hắn rất đáng nể phục. Mà món ăn này quá đơn giản, chỉ cần đập vỏ, chờ một vài giây, rồi lật chảo và cho ra đĩa là xong. Nhưng, lần này hắn không chắc là mình có khả năng, có thể do đã từng thất bại, nhưng, lí do chính, là vì hắn đứng cạnh em.
Người đầu bếp để món trứng trước bàn, món này nếu không ăn ngay sẽ mất ngon. Tuy nhiên, hắn không dùng bữa mà muốn làm thử! Ngay bây giờ!
Ken không đi bao tay, và cũng không khoác áo tạp dề, dù bộ Vest hắn đang mặc trị giá không hề nhỏ. Hắn ra hiệu cho nguồi đầu bếp nhường chỗ.
Ken thực hiện từng động tác chính xác để không có sự cố gì, và hắn thành công. Món trứng tuy không thể hoàn mĩ như của người đầu bếp, nhưng lòng đỏ không hề bị chảy ra. Để chắc chắn, hắn thực hiện lần hai, lần này với hai quả cùng một lúc. Người đầu bếp vỗ tay cho thấy, hắn đã làm tốt.
Ngày hôm sau, Ken tiếp tục để Moon thực hiện món trứng. Hắn khẽ mỉm cười khi thấy em chẳng khéo tay tẹo nào.
- Xê ra!
- Vâng ạ!- Moon chịu thua, em không thể làm được, và em nghĩ, chắc hắn cũng vậy.
- ...- Ken nhìn vào mấy quả trứng. Có nên rán cùng lúc hai quả hay không? Thôi, hắn không muốn bị “quê” nhỡ chẳng may, Ken lấy một quả, dù rằng, xác suất thất bại rất thấp.
Moon nhìn theo từng động tác điêu luyện của hắn, mà mới hôm qua thôi, hắn cũng “gà gà” giống em.
Chừng 5s, Ken lật chảo. Tuyệt nhiên, miếng trứng rơi đúng chỗ. Hắn cười khẩy, nhưng lại cố kìm lại để em không nhìn thấy.
Moon tròn mắt.
- Giờ thì làm lại đi!
- Vâng ạ!- Moon đỡ lấy chiếc chảo, trông cũng đâu có khó.
Ken để em làm, hy vọng không quá hoàn hảo để hắn có cơ hội cốc đầu em.
Moon đập vỏ trứng, em đã làm thông thạo bước này mấy hôm nay rồi, nên đương nhiên, công đoạn 1 cực ổn.
Ken tiếp tục theo dõi.
Moon nhẩm đếm từ một tới năm, mọi lần là em cho luôn ra đĩa rồi, nhưng vì vừa rồi, Ken đã lật một lần để rán thêm mặt dưới, sau đó mới cho ra đĩa, nên em “bắt chước”.
Miếng trứng được tung lên không trung tức thì, lộn một vòng.
- Á!- Chưa kịp để trứng rơi xuống chảo, em đã chạy thẳng ra xa và co người lại. Em sợ bị bỏng.
May mà em đã để lại cái chảo trên bếp, nếu không thì miếng trứng sẽ rơi vào ánh lửa. Vừa chạm xuống chảo, trứng đã bị dập nát, thậm chí còn bắn sang cả áo sơ mi của Ken.
Hắn vốn ưa sạch sẽ, thông thường, hắn lập tức thay áo ngay, dù vết bẩn có bé tẹo, nhưng trông khuôn mặt hoảng sợ của em, hắn không nhịn được cười.
Moon ngắn mặt, em hơi xấu hổ nên cúi xuống.
- Dù sao da dẻ của con gái rất mỏng. Ta không trách.- Hắn vẫn cười, hắn chữa cháy cho em.
- Dạ!- Moon chạy tới tắt bếp, suýt thì cháy rồi.
- Thử lại lần nữa đi!- Ken kiên nhẫn để xem lại hài kịch lần hai.
- Dạ!- Lần này, em quyết tâm sẽ không “bỏ của chạy lấy người”.
- Thế thì rán thêm một chút rồi hãng lật.- Ý Ken là em không cần phải lật chảo để tung trứng cao lên giống hắn, lấy đũa lật là được rồi. Nhưng em đâu có hiểu.
- Vâng- Moon đếm đến 10, gấp đôi lần trước, khi này lòng trắng đã dần lên màu.
A lê hấp, em nâng chảo lên và ... lại chạy, lần này em mang theo cả cái chảo (!).
Miếng trứng rơi xuống bếp ga, chỉ một chốc là cháy đen, khét lẹt.
Ken tắt bếp.
Tai Moon đỏ ran, em sợ bị sếp la.
Rõ ràng, nội trợ là việc của phụ nữ, ấy vậy mà Moon chẳng biết làm gì cả. Ken lắc đầu nhìn vào “thành quả”. Vội vàng Moon cho tay toan định dọn miếng trứng.
- Bị điên hả? Vẫn còn nóng lắm đó- Ken không thể hiểu nổi em nghĩ gì, hay vì sợ hắn quá.
- Nhưng em có bao tay rồi!- Moon lí nhí.
- ...- Ken không để em dọn chừng nào mà trứng chưa hết nóng. Cái từ “Em” khiên hắn hạnh phúc!
- Tiếp tục đi! - Sau khi Moon đã dọn dẹp xong, Ken lên tiếng- Cô làm tôi chán món này rồi đấy!- Hắn lại tạo thêm “áp lực” cho “cô học trò”.
- Sếp chán rồi, thế thì làm món khác nhé!- Moon e dè.
- Không, làm đi!- Ken gắt lên làm em giật thóp tim.
Ngoài món này ra, hắn có còn biết làm món gì nữa đâu!
/70
|