‘Chết tiệt, ngươi thấy mình sống đủ rồi phải không?’ Sắc mặt âm trầm của Lý Huyền Băng làm cho người ta sợ hãi, hắn từng bước từng bước tiến tới gần nàng dường như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Toàn Vũ nhìn thấy hai tròng mắt của hắn phừng phừng lửa giận dọa người, nhịn không được mà sợ hãi lui về phía sau, nuốt nuốt nước bọt nói: ‘Là ngươi ra lệnh cho bọn họ, không cho ta đi ra ngoài.’
‘Sầm…’ Nàng bay nhanh vào trong phòng sau đó đóng cửa lại, dùng sức giữ chặt cửa không để cho hắn tiến vào.
‘Đi ra đây, ngươi cho rằng cánh cửa mỏng manh này có thể ngăn cản được ta sao?’ Lý Huyền Băng vừa dứt lời thì đã nghe thấy.
‘Rầm…’ Lại thêm một tiếng nổ vang lên, Toàn Vũ nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã bị chém thành từng mảnh vụn, ngay lúc này nàng liền đối diện với hắn trong gang tấc.
… Toàn Vũ kêu to, phản ứng đầu tiên của nàng chính là xoay người chạy về phía trong, nhưng nàng còn chưa kịp cất bước thì cảm giác được có người ở phía sau lưng nhấc bổng mũi chân nàng lên khỏi mặt đất.
Lý Huyền Băng mang nàng đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét của nàng, hắn nhếch môi không nói một lời, xoay người bước đi.
‘Ngươi mau buông ra, là ngươi tự mình chuốc lấy, không thể trách ta.’ Toàn Vũ nhẹ nhàng giãy dụa tay chân, nàng có chút hối hận, lẽ ra bản thân không nên chọc giận hắn, không biết hắn muốn trừng phạt mình thế nào?
Lý Huyền Băng bước nhanh không hề để ý tới tiếng kêu la của nàng, sau đó đá văng một cánh cửa phòng, cửa vừa mở ra Toàn Vũ liền cảm thấy có một làn hơi nóng phả vào mặt, tiếp theo còn cảm thấy được hương vị tinh khiết của nước, nàng thấy trong có một cái ao thật to, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, nàng còn chưa kịp quan sát rõ ràng liền cảm giác tay của hắn vung lên.
‘Bùm…’một tiếng, Toàn Vũ liền rơi xuống trong ao, nàng kinh hoảng muốn đứng lên thì dưới chân lại trược ngã xuống, nàng cảm thấy dòng nước chảy vào trong miệng và trong lỗ mũi, nàng liều mạng vuốt nước trên mặt, giống như người chết đuối thống khỗ giãy dụa.
Lý Huyền Băng ở trên bờ lạnh lùng nhìn nàng, cởi quần áo ướt đẫm của mình ra.
Bước chân của Toàn Vũ lúc này đã đứng vững, cái đầu ló ra khỏi mặt nước, mở to miệng hít thở không khí trong lành. Nàng trừng mắt nhìn hắn, hắn muốn nàng chết đuối sao?
‘Cảm giác thế nào? Cảm giác chết đuối có phải là rất thoải mái hay không?’ Lý Huyền Băng nhảy xuống ao nước, từng bước tiến đến gần nàng, tuy rằng giọng nói dịu dàng nhưng trong mắt đều là tàn nhẫn cùng lãnh khốc.
‘Không… Không thoải mái.’ Toàn Vũ cực kỳ sợ hãi, cuống quýt lui về phía sau, nàng muốn thoát khỏi nơi này.
‘Ta sẽ cho ngươi nhớ kỹ lần giáo huấn này.’ Giọng nói của Lý Huyền Băng lạnh giống như hàn băng, đột nhiên dùng tay nắm lấy mái tóc của nàng, tay chậm rãi đè đầu của nàng xuống , khóe môi lộ ra một nụ cười lãnh khốc.
‘Ngươi muốn làm gì? Buông ra.’ Toàn Vũ giãy dụa lung tung muốn thoát khỏi hắn, lực trên cánh tay hắn từ từ đè đầu nàng xuống làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, trong đôi mắt đẹp nước mắt lập tức tràn ra, nàng thật sự rất hối hận, nàng không nên trêu chọc hắn. Truyện Ngược Ái
‘Được, buông ra.’ tay Lý Huyền Băng đột nhiên nắm lấy mái tóc nàng, đè đầu của nàng lại, khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã dìm nàng xuống nước…
Sự việc phát sinh đột ngột, căn bản làm cho Toàn Vũ không kịp ngừng thở, dòng nước ấm áp theo hô hấp của nàng tiến vào trong khí quản. Cảm giác nóng bỏng thống khổ làm cho nàng há miệng muốn thét lên chói tai, nhưng vừa há miệng ra thì nước đã lập tức tràn vào khoan miệng, sau đó tiến vào cổ họng của nàng.
Toàn Vũ chịu không được, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, nàng vặn vẹo đầu muốn thoát khỏi bàn tay to của hắn, nhưng phản kháng của nàng yếu ớt hoàn toàn không thể cùng hắn đọ sức, hơn nữa hắn còn đứng ở phía sau nàng, tay không ngừng dùng sức. Nàng cuống quít huy động hai tay muốn trồi lên mặt nước nhưng đều vô ích, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
‘Phác…’ Nhìn thấy nàng giãy dụa càng yếu, Lý Huyền Băng đột nhiên kéo nàng lên khỏi mặt nước, ý thức lập tức khôi phục lại đã nghe giọng nói tà ác của hắn vang lên bên tai: ‘Có phải rất thoải mái hay không?’
Một lần nữa được hít thở không khí, Toàn Vũ kịch liệt ho khan, bởi vì nàng ho khan mà nước trong dạ dày chảy tràn ra miệng…
‘Lý Huyền Băng, ngươi là tên ác ma.’ Sau khi dần dần bình tĩnh trở lại, nàng trừng mắt nhìn hắn, nước mắt ủy khuất tuôn ra như vỡ đê.
‘Còn có sức để tức giận, thể lực của ngươi cũng không tồi.’ Lý Huyền Băng không đợi nàng kịp phản ứng lại một lần nữa ấn đầu nàng xuống nước.
Toàn Vũ không còn biết gì nữa, mỗi lần nàng sắp mất đi ý thức hắn liền kéo nàng ra khỏi mặt nước, chờ cho nàng khôi phục lại ý thức hắn lại đem nàng ấn vào trong nước.
Lúc này Toàn Vũ cũng không còn muốn giãy dụa nữa, bóng đêm cũng dần dần bao trùm lấy nàng.
Lý Huyền Băng đột nhiên cảm thấy người dưới nước không còn nhúc nhích nữa, lập tức kéo nàng lên thì thấy nàng gần như đã không còn ý thức, hắn ôm nàng bay ra khỏi ao, nhìn người nằm trong lòng ngực, lạnh lùng cười nói: ‘Muốn chết thì ta phải làm cho ngươi sống, trò chơi của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.’
Toàn Vũ từ từ mở mắt ra, nàng còn sống sao? Đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi, thân thể không khỏi rùng mình, nàng chưa bao giờ thấy người nhã nhặn như vậy lại có lúc tàn nhẫn lãnh khốc đến thế, nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng nhất định trốn hắn thật xa.
‘Tiểu thư, người tỉnh rồi. Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Người có muốn ăn gì không?’ Nha hoàn Thu Nhi đi tới hỏi.
Toàn Vũ chỉ lắc đầu, ánh mắt trống rỗng ngó lên đỉnh giường, nếu đã không thể trốn thoát thì nàng cứ lẳng lặng chết đi.
‘Tiểu thư uống thuốc đi.’ Thu Nhi bưng tới một chén thuốc nóng, muốn nâng nàng dậy.
‘Ngươi đi ra ngoài.’ Lúc này Toàn Vũ mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn, cổ họng đau rát, nàng biết nguyên nhân là do nàng bị sặc nước quá nhiều.
‘Tiểu thư, Vương gia phân phó nhất định phải cho người uống thuốc.’ Thu nhi bưng chén thuốc đứng ở bên giường.
Nghe đến hắn làm cho một cỗ tức giận lập tức tiến thẳng đến ót nàng,nàng phẫn nộ vung tay lên.
‘Ba……’
Chén thuốc liền rơi trên mặt đất vỡ nát, màu đen của thuốc lan ra thành một mảng lớn
Toàn Vũ nhìn thấy hai tròng mắt của hắn phừng phừng lửa giận dọa người, nhịn không được mà sợ hãi lui về phía sau, nuốt nuốt nước bọt nói: ‘Là ngươi ra lệnh cho bọn họ, không cho ta đi ra ngoài.’
‘Sầm…’ Nàng bay nhanh vào trong phòng sau đó đóng cửa lại, dùng sức giữ chặt cửa không để cho hắn tiến vào.
‘Đi ra đây, ngươi cho rằng cánh cửa mỏng manh này có thể ngăn cản được ta sao?’ Lý Huyền Băng vừa dứt lời thì đã nghe thấy.
‘Rầm…’ Lại thêm một tiếng nổ vang lên, Toàn Vũ nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã bị chém thành từng mảnh vụn, ngay lúc này nàng liền đối diện với hắn trong gang tấc.
… Toàn Vũ kêu to, phản ứng đầu tiên của nàng chính là xoay người chạy về phía trong, nhưng nàng còn chưa kịp cất bước thì cảm giác được có người ở phía sau lưng nhấc bổng mũi chân nàng lên khỏi mặt đất.
Lý Huyền Băng mang nàng đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét của nàng, hắn nhếch môi không nói một lời, xoay người bước đi.
‘Ngươi mau buông ra, là ngươi tự mình chuốc lấy, không thể trách ta.’ Toàn Vũ nhẹ nhàng giãy dụa tay chân, nàng có chút hối hận, lẽ ra bản thân không nên chọc giận hắn, không biết hắn muốn trừng phạt mình thế nào?
Lý Huyền Băng bước nhanh không hề để ý tới tiếng kêu la của nàng, sau đó đá văng một cánh cửa phòng, cửa vừa mở ra Toàn Vũ liền cảm thấy có một làn hơi nóng phả vào mặt, tiếp theo còn cảm thấy được hương vị tinh khiết của nước, nàng thấy trong có một cái ao thật to, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, nàng còn chưa kịp quan sát rõ ràng liền cảm giác tay của hắn vung lên.
‘Bùm…’một tiếng, Toàn Vũ liền rơi xuống trong ao, nàng kinh hoảng muốn đứng lên thì dưới chân lại trược ngã xuống, nàng cảm thấy dòng nước chảy vào trong miệng và trong lỗ mũi, nàng liều mạng vuốt nước trên mặt, giống như người chết đuối thống khỗ giãy dụa.
Lý Huyền Băng ở trên bờ lạnh lùng nhìn nàng, cởi quần áo ướt đẫm của mình ra.
Bước chân của Toàn Vũ lúc này đã đứng vững, cái đầu ló ra khỏi mặt nước, mở to miệng hít thở không khí trong lành. Nàng trừng mắt nhìn hắn, hắn muốn nàng chết đuối sao?
‘Cảm giác thế nào? Cảm giác chết đuối có phải là rất thoải mái hay không?’ Lý Huyền Băng nhảy xuống ao nước, từng bước tiến đến gần nàng, tuy rằng giọng nói dịu dàng nhưng trong mắt đều là tàn nhẫn cùng lãnh khốc.
‘Không… Không thoải mái.’ Toàn Vũ cực kỳ sợ hãi, cuống quýt lui về phía sau, nàng muốn thoát khỏi nơi này.
‘Ta sẽ cho ngươi nhớ kỹ lần giáo huấn này.’ Giọng nói của Lý Huyền Băng lạnh giống như hàn băng, đột nhiên dùng tay nắm lấy mái tóc của nàng, tay chậm rãi đè đầu của nàng xuống , khóe môi lộ ra một nụ cười lãnh khốc.
‘Ngươi muốn làm gì? Buông ra.’ Toàn Vũ giãy dụa lung tung muốn thoát khỏi hắn, lực trên cánh tay hắn từ từ đè đầu nàng xuống làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, trong đôi mắt đẹp nước mắt lập tức tràn ra, nàng thật sự rất hối hận, nàng không nên trêu chọc hắn. Truyện Ngược Ái
‘Được, buông ra.’ tay Lý Huyền Băng đột nhiên nắm lấy mái tóc nàng, đè đầu của nàng lại, khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã dìm nàng xuống nước…
Sự việc phát sinh đột ngột, căn bản làm cho Toàn Vũ không kịp ngừng thở, dòng nước ấm áp theo hô hấp của nàng tiến vào trong khí quản. Cảm giác nóng bỏng thống khổ làm cho nàng há miệng muốn thét lên chói tai, nhưng vừa há miệng ra thì nước đã lập tức tràn vào khoan miệng, sau đó tiến vào cổ họng của nàng.
Toàn Vũ chịu không được, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, nàng vặn vẹo đầu muốn thoát khỏi bàn tay to của hắn, nhưng phản kháng của nàng yếu ớt hoàn toàn không thể cùng hắn đọ sức, hơn nữa hắn còn đứng ở phía sau nàng, tay không ngừng dùng sức. Nàng cuống quít huy động hai tay muốn trồi lên mặt nước nhưng đều vô ích, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
‘Phác…’ Nhìn thấy nàng giãy dụa càng yếu, Lý Huyền Băng đột nhiên kéo nàng lên khỏi mặt nước, ý thức lập tức khôi phục lại đã nghe giọng nói tà ác của hắn vang lên bên tai: ‘Có phải rất thoải mái hay không?’
Một lần nữa được hít thở không khí, Toàn Vũ kịch liệt ho khan, bởi vì nàng ho khan mà nước trong dạ dày chảy tràn ra miệng…
‘Lý Huyền Băng, ngươi là tên ác ma.’ Sau khi dần dần bình tĩnh trở lại, nàng trừng mắt nhìn hắn, nước mắt ủy khuất tuôn ra như vỡ đê.
‘Còn có sức để tức giận, thể lực của ngươi cũng không tồi.’ Lý Huyền Băng không đợi nàng kịp phản ứng lại một lần nữa ấn đầu nàng xuống nước.
Toàn Vũ không còn biết gì nữa, mỗi lần nàng sắp mất đi ý thức hắn liền kéo nàng ra khỏi mặt nước, chờ cho nàng khôi phục lại ý thức hắn lại đem nàng ấn vào trong nước.
Lúc này Toàn Vũ cũng không còn muốn giãy dụa nữa, bóng đêm cũng dần dần bao trùm lấy nàng.
Lý Huyền Băng đột nhiên cảm thấy người dưới nước không còn nhúc nhích nữa, lập tức kéo nàng lên thì thấy nàng gần như đã không còn ý thức, hắn ôm nàng bay ra khỏi ao, nhìn người nằm trong lòng ngực, lạnh lùng cười nói: ‘Muốn chết thì ta phải làm cho ngươi sống, trò chơi của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.’
Toàn Vũ từ từ mở mắt ra, nàng còn sống sao? Đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra vừa rồi, thân thể không khỏi rùng mình, nàng chưa bao giờ thấy người nhã nhặn như vậy lại có lúc tàn nhẫn lãnh khốc đến thế, nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng nhất định trốn hắn thật xa.
‘Tiểu thư, người tỉnh rồi. Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Người có muốn ăn gì không?’ Nha hoàn Thu Nhi đi tới hỏi.
Toàn Vũ chỉ lắc đầu, ánh mắt trống rỗng ngó lên đỉnh giường, nếu đã không thể trốn thoát thì nàng cứ lẳng lặng chết đi.
‘Tiểu thư uống thuốc đi.’ Thu Nhi bưng tới một chén thuốc nóng, muốn nâng nàng dậy.
‘Ngươi đi ra ngoài.’ Lúc này Toàn Vũ mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn, cổ họng đau rát, nàng biết nguyên nhân là do nàng bị sặc nước quá nhiều.
‘Tiểu thư, Vương gia phân phó nhất định phải cho người uống thuốc.’ Thu nhi bưng chén thuốc đứng ở bên giường.
Nghe đến hắn làm cho một cỗ tức giận lập tức tiến thẳng đến ót nàng,nàng phẫn nộ vung tay lên.
‘Ba……’
Chén thuốc liền rơi trên mặt đất vỡ nát, màu đen của thuốc lan ra thành một mảng lớn
/323
|