“Tuyết nhi, tối mai chúng ta đến vương phủ của Tam vương gia làm khách, muội chuẩn bị cho tốt một chút.” Lý Huyền Băng đột nhiên nói.
“Ta biết rồi, hoàng huynh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, nàng thật sự có chút đau lòng vì hoàng huynh, nhưng nàng không biết phải làm sao để giúp đỡ? Đúng rồi, nàng có thể tìm Tư Mã Tuấn Dật hỗ trợ, hắn là Vương gia, tìm một người ở kinh thành thì đâu có khó gì, chuyện này nàng liền quyết định như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Lý Huyền Băng chỉ ăn bữa sáng qua loa rồi tiến cung, nàng vội vàng vụng trộm chuồn ra khỏi biệt quán, ai ngờ vừa ra đến cửa liền thấy Tang nhi đứng đợi ở đó.
“Công chúa, người muốn đi đâu? Nô tỳ đi cùng với Công chúa?” Nàng chỉ biết nếu Công chúa muốn đi ra ngoài mà nàng không thể ngăn cản được thì nàng chỉ còn cách đi theo công chúa, như vậy còn đỡ phải lo lắng hơn là chờ đợi ở trong phủ. Truyện Ngược Ái
“Vậy đi thôi.” Lý Huyền Tuyết lớn giọng nói, nàng vốn định trốn đi nhưng trốn không xong nên đành phải mang Tang nhi theo cùng.
Trước cửa vương phủ Tư Mã Tuấn Dật.
“Công chúa, thực xin lỗi. Vương gia của ta không có ở nhà.” Quản gia đứng ở cửa cung kính hồi đáp với nàng.
“Hắn không có ở nhà, vậy hắn đi đâu?” Lý Huyền Tuyết tiếp tục hỏi, hắn không phải là cố ý trốn tránh mình chứ?
“Chuyện này nô tài cũng không biết, chuyện của chủ tử nô tài nào dám hỏi đến.” Quản gia trả lời một cách thuần thục làm cho nàng tìm không ra một khe hở.
“Vậy ta không quấy rầy.” Lý Huyền Tuyết có chút thất vọng, hôm nay nàng đến vốn là xin hắn hỗ trợ.
“Công chúa đi thong thả.” Quản gia đứng ở phía sau nói, sau đó ý bảo thị vệ đóng cửa chính lại.
Trong thư phòng của vương phủ.
Tư Mã Tuấn Dật nhàn nhã ngồi ở bên trong, tiện tay cầm lấy một quyển sách.
“Vương gia, Công chúa đi rồi.” Quản gia tiến vào hồi bẩm.
“Tốt, nhớ kỹ sau này bất luận khi nào nàng đến? Đến vì chuyện gì? Thì cứ nói bổn vương không có ở nhà, biết không?” Tư Mã Tuấn Dật phân phó.
“Dạ, Vương gia, nô tài nhớ kỹ.”
“Lui xuống đi.”
“Dạ.”
Lý Huyền Tuyết nhẹ nhàng, chậm rãi đi trên đường cái, chậm chạp đi về phía trước không có mục đích, đột nhiên nghĩ đến Tề Vũ, trước mắt sáng ngời hi vọng, Tư Mã Tuấn Dật có thể đang ở cùng một chỗ với hắn không? Sau đó vẻ mặt lại dần dần ảm đạm, chính là nàng cũng không biết hắn ở chỗ nào?
“Công chúa, chúng ta hồi phủ đi, đừng quên đêm nay Công chúa và Vương gia còn phải đi dự tiệc.” Tang nhi thầm nghĩ, phải hối thúc nàng nhanh chóng trở về phủ, đừng ở quá lâu bên ngoài, chẳng may xảy ra chuyện gì…?
“Được rồi.” Hiện tại nàng cũng chỉ có thể quay về biệt quán.
Ban đêm vương phủ giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở vị trí chủ tọa, trên tay cầm ly rượu nói: “Bổn vương kính Vương gia cùng Công chúa một ly, xin mời.”
“Đa tạ Vương gia.” Lý Huyền Băng cùng Lý Huyền Tuyết cũng nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó buông ly rượu xuống thưởng thức màn ca múa đang diễn ra trước mặt.
Lý Huyền Tuyết cũng không hề có tâm tình, nàng hiểu được ý của hoàng huynh là muốn để nàng và Tam vương gia tìm hiểu một chút về nhau, nhưng xem ra vị Vương gia này từ đầu đến cuối cũng chưa liếc qua nàng một cái, hắn vô tình mà nàng cũng không có ý.
Đang suy nghĩ miên man, lập tức cả người bừng tỉnh, nàng liền thấy hoàng huynh kích động, tay giữ chặt một nữ tử làm trong lòng nàng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ta chính là người mà hoàng huynh muốn tìm?
Nhịn không được đi qua cẩn thận đánh giá nàng: “Ngươi chính là Hàn Ngữ Phong? Thật sự rất xinh đẹp, khó trách được hoàng huynh mỗi ngày đều nhớ về ngươi. Ta tên là Lý Huyền Tuyết.” Nàng chủ động giới thiệu bản thân.
Hàn Ngữ Phong cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể giả vờ như không nghe, đáp lời: “Công chúa mới là người thật xinh đẹp và đáng yêu.”
“Ta không nghĩ tới Vương gia cùng Công chúa cư nhiên lại quen biết với một nô tỳ nho nhỏ trong phủ của bổn vương.” Vẫn không nói thêm gì, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lạnh lùng đi đến.
Lý Huyền Tuyết mở to mắt, không tin hỏi: “Không thể nào, Vương gia , người không phải nhìn lầm chứ, nàng ta nhìn thế nào cũng không giống như một nô tỳ.” Nhưng mà càng làm cho nàng giật mình chính là câu nói kế tiếp của hoàng huynh.
”Vậy Vương gia có thể đem Hàn Ngữ Phong ban cho Huyền Băng được không? Nếu được, Huyền Băng sẽ vô cùng cảm kích.” Lý Huyền Tuyết hướng về Tư Mã Tuấn Lỗi thật sự nghiêm túc nói.
“Vương gia, tuy rằng Hàn Ngữ Phong là nô tỳ trong phủ bổn vương nhưng bổn vương từ trước đến nay luôn tôn trọng nguyện vọng của các nàng, nếu nàng đồng ý đi cùng Vương gia thì bổn vương tuyệt đối không giữ lại, nếu nàng không đồng ý thì bổn vương cũng sẽ không miễn cưỡng.” Một lúc lâu sau Tư Mã Tuấn Lỗi mới nói.
“Ta…” Hàn Ngữ Phong vừa muốn nói chuyện đột nhiên đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi ngắt lời.
“Hàn Ngữ Phong, chính ngươi phải hiểu rõ, nếu ngươi muốn đi bổn vương tuyệt đối không giữ ngươi, bổn vương còn có thể tặng cho ngươi một người cùng đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý đem từ ‘một người’ nói rất nặng, rất rõ ràng.
“Hoàng huynh, Hàn cô nương khẳng định là đồng ý rồi, chỉ là nàng ngượng ngùng mà thôi, ta nói vậy có phải hay không?” Lý Huyền Tuyết nháy mắt nghịch ngợm nhìn Hàn Ngữ Phong, hoàng huynh hỏi thẳng như vậy làm sao người ta trả lời được.
Ai ngờ Hàn Ngữ Phong hít thở thật sâu, thi lễ nói: “Ngữ Phong cám ơn sự yêu quý của Vương gia, nhưng Ngữ Phong thân phận thấp kém không xứng với Vương gia, thỉnh xin Vương gia thu hồi ý tốt.”
“Ngươi không muốn? Tại sao?” Nghe được lời nói uyển chuyển cự tuyệt của nàng, Lý Huyền Băng hơi hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới nàng ở trước mặt mọi người lại cự tuyệt chính mình, trong hai tròng mắt dịu dàng hiện lên một tia ưu thương.
Không khí trong đại sảnh cực kỳ xấu hổ, tất cả mọi người không nghĩ tới nàng lại cự tuyệt, người mà nàng cự tuyệt lại là Vương gia cao cao tại thượng của nước láng giềng.
“Trời ạ, ta không có nghe lầm chứ.” Lý Huyền Tuyết trừng lớn ánh mắt nhìn Hàn Ngữ Phong
“Hoàng huynh ta chính là nam tử tuấn mỹ nhất mà tất cả nữ nhân đều mong muốn được gả cho hắn, ngươi chính là người đầu tiên thản nhiên cự tuyệt.” Hay là nàng vẫn không biết thân phận của hoàng huynh?
Hàn Ngữ Phong không giải thích gì thêm, cúi người thi lễ rồi đi ra ngoài.
Trong đại sảnh nhanh chóng khôi phục lại không khí náo nhiệt, Lý Huyền Tuyết trộm nhìn hoàng huynh, thật vất vả mới tìm được người mà kết quả lại như vậy, nàng biết trong lòng của hoàng huynh nhất định là rất khó chịu.
Ngồi một chút nàng liền thấy hoàng huynh lặng lẽ đi ra ngoài, nàng nghĩ có lẽ hoàng huynh đi tìm Hàn Ngữ Phong, đảo mắt qua vị trí chủ tọa thì thấy Tư Mã Tuấn Lỗi cũng biến mất tự bao biờ.
Nàng có cảm giác là mối quan hệ giữa Hàn Ngữ Phong và vị Vương gia này dường như không đơn giản như vậy. Nàng cũng đoán là Hàn Ngữ Phong không đơn giản chỉ là một nô tỳ, nếu là một nô tỳ bình thường thì hắn nhất định không chút do dự liền đem nàng tặng cho hoàng huynh, nhìn thấy Hàn Ngữ Phong cự tuyệt hắn rõ ràng rất vui vẻ, nhưng hoàng huynh thì làm sao bây giờ
“Ta biết rồi, hoàng huynh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Lý Huyền Tuyết gật gật đầu, nàng thật sự có chút đau lòng vì hoàng huynh, nhưng nàng không biết phải làm sao để giúp đỡ? Đúng rồi, nàng có thể tìm Tư Mã Tuấn Dật hỗ trợ, hắn là Vương gia, tìm một người ở kinh thành thì đâu có khó gì, chuyện này nàng liền quyết định như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Lý Huyền Băng chỉ ăn bữa sáng qua loa rồi tiến cung, nàng vội vàng vụng trộm chuồn ra khỏi biệt quán, ai ngờ vừa ra đến cửa liền thấy Tang nhi đứng đợi ở đó.
“Công chúa, người muốn đi đâu? Nô tỳ đi cùng với Công chúa?” Nàng chỉ biết nếu Công chúa muốn đi ra ngoài mà nàng không thể ngăn cản được thì nàng chỉ còn cách đi theo công chúa, như vậy còn đỡ phải lo lắng hơn là chờ đợi ở trong phủ. Truyện Ngược Ái
“Vậy đi thôi.” Lý Huyền Tuyết lớn giọng nói, nàng vốn định trốn đi nhưng trốn không xong nên đành phải mang Tang nhi theo cùng.
Trước cửa vương phủ Tư Mã Tuấn Dật.
“Công chúa, thực xin lỗi. Vương gia của ta không có ở nhà.” Quản gia đứng ở cửa cung kính hồi đáp với nàng.
“Hắn không có ở nhà, vậy hắn đi đâu?” Lý Huyền Tuyết tiếp tục hỏi, hắn không phải là cố ý trốn tránh mình chứ?
“Chuyện này nô tài cũng không biết, chuyện của chủ tử nô tài nào dám hỏi đến.” Quản gia trả lời một cách thuần thục làm cho nàng tìm không ra một khe hở.
“Vậy ta không quấy rầy.” Lý Huyền Tuyết có chút thất vọng, hôm nay nàng đến vốn là xin hắn hỗ trợ.
“Công chúa đi thong thả.” Quản gia đứng ở phía sau nói, sau đó ý bảo thị vệ đóng cửa chính lại.
Trong thư phòng của vương phủ.
Tư Mã Tuấn Dật nhàn nhã ngồi ở bên trong, tiện tay cầm lấy một quyển sách.
“Vương gia, Công chúa đi rồi.” Quản gia tiến vào hồi bẩm.
“Tốt, nhớ kỹ sau này bất luận khi nào nàng đến? Đến vì chuyện gì? Thì cứ nói bổn vương không có ở nhà, biết không?” Tư Mã Tuấn Dật phân phó.
“Dạ, Vương gia, nô tài nhớ kỹ.”
“Lui xuống đi.”
“Dạ.”
Lý Huyền Tuyết nhẹ nhàng, chậm rãi đi trên đường cái, chậm chạp đi về phía trước không có mục đích, đột nhiên nghĩ đến Tề Vũ, trước mắt sáng ngời hi vọng, Tư Mã Tuấn Dật có thể đang ở cùng một chỗ với hắn không? Sau đó vẻ mặt lại dần dần ảm đạm, chính là nàng cũng không biết hắn ở chỗ nào?
“Công chúa, chúng ta hồi phủ đi, đừng quên đêm nay Công chúa và Vương gia còn phải đi dự tiệc.” Tang nhi thầm nghĩ, phải hối thúc nàng nhanh chóng trở về phủ, đừng ở quá lâu bên ngoài, chẳng may xảy ra chuyện gì…?
“Được rồi.” Hiện tại nàng cũng chỉ có thể quay về biệt quán.
Ban đêm vương phủ giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi ở vị trí chủ tọa, trên tay cầm ly rượu nói: “Bổn vương kính Vương gia cùng Công chúa một ly, xin mời.”
“Đa tạ Vương gia.” Lý Huyền Băng cùng Lý Huyền Tuyết cũng nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó buông ly rượu xuống thưởng thức màn ca múa đang diễn ra trước mặt.
Lý Huyền Tuyết cũng không hề có tâm tình, nàng hiểu được ý của hoàng huynh là muốn để nàng và Tam vương gia tìm hiểu một chút về nhau, nhưng xem ra vị Vương gia này từ đầu đến cuối cũng chưa liếc qua nàng một cái, hắn vô tình mà nàng cũng không có ý.
Đang suy nghĩ miên man, lập tức cả người bừng tỉnh, nàng liền thấy hoàng huynh kích động, tay giữ chặt một nữ tử làm trong lòng nàng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng ta chính là người mà hoàng huynh muốn tìm?
Nhịn không được đi qua cẩn thận đánh giá nàng: “Ngươi chính là Hàn Ngữ Phong? Thật sự rất xinh đẹp, khó trách được hoàng huynh mỗi ngày đều nhớ về ngươi. Ta tên là Lý Huyền Tuyết.” Nàng chủ động giới thiệu bản thân.
Hàn Ngữ Phong cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể giả vờ như không nghe, đáp lời: “Công chúa mới là người thật xinh đẹp và đáng yêu.”
“Ta không nghĩ tới Vương gia cùng Công chúa cư nhiên lại quen biết với một nô tỳ nho nhỏ trong phủ của bổn vương.” Vẫn không nói thêm gì, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lạnh lùng đi đến.
Lý Huyền Tuyết mở to mắt, không tin hỏi: “Không thể nào, Vương gia , người không phải nhìn lầm chứ, nàng ta nhìn thế nào cũng không giống như một nô tỳ.” Nhưng mà càng làm cho nàng giật mình chính là câu nói kế tiếp của hoàng huynh.
”Vậy Vương gia có thể đem Hàn Ngữ Phong ban cho Huyền Băng được không? Nếu được, Huyền Băng sẽ vô cùng cảm kích.” Lý Huyền Tuyết hướng về Tư Mã Tuấn Lỗi thật sự nghiêm túc nói.
“Vương gia, tuy rằng Hàn Ngữ Phong là nô tỳ trong phủ bổn vương nhưng bổn vương từ trước đến nay luôn tôn trọng nguyện vọng của các nàng, nếu nàng đồng ý đi cùng Vương gia thì bổn vương tuyệt đối không giữ lại, nếu nàng không đồng ý thì bổn vương cũng sẽ không miễn cưỡng.” Một lúc lâu sau Tư Mã Tuấn Lỗi mới nói.
“Ta…” Hàn Ngữ Phong vừa muốn nói chuyện đột nhiên đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi ngắt lời.
“Hàn Ngữ Phong, chính ngươi phải hiểu rõ, nếu ngươi muốn đi bổn vương tuyệt đối không giữ ngươi, bổn vương còn có thể tặng cho ngươi một người cùng đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý đem từ ‘một người’ nói rất nặng, rất rõ ràng.
“Hoàng huynh, Hàn cô nương khẳng định là đồng ý rồi, chỉ là nàng ngượng ngùng mà thôi, ta nói vậy có phải hay không?” Lý Huyền Tuyết nháy mắt nghịch ngợm nhìn Hàn Ngữ Phong, hoàng huynh hỏi thẳng như vậy làm sao người ta trả lời được.
Ai ngờ Hàn Ngữ Phong hít thở thật sâu, thi lễ nói: “Ngữ Phong cám ơn sự yêu quý của Vương gia, nhưng Ngữ Phong thân phận thấp kém không xứng với Vương gia, thỉnh xin Vương gia thu hồi ý tốt.”
“Ngươi không muốn? Tại sao?” Nghe được lời nói uyển chuyển cự tuyệt của nàng, Lý Huyền Băng hơi hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới nàng ở trước mặt mọi người lại cự tuyệt chính mình, trong hai tròng mắt dịu dàng hiện lên một tia ưu thương.
Không khí trong đại sảnh cực kỳ xấu hổ, tất cả mọi người không nghĩ tới nàng lại cự tuyệt, người mà nàng cự tuyệt lại là Vương gia cao cao tại thượng của nước láng giềng.
“Trời ạ, ta không có nghe lầm chứ.” Lý Huyền Tuyết trừng lớn ánh mắt nhìn Hàn Ngữ Phong
“Hoàng huynh ta chính là nam tử tuấn mỹ nhất mà tất cả nữ nhân đều mong muốn được gả cho hắn, ngươi chính là người đầu tiên thản nhiên cự tuyệt.” Hay là nàng vẫn không biết thân phận của hoàng huynh?
Hàn Ngữ Phong không giải thích gì thêm, cúi người thi lễ rồi đi ra ngoài.
Trong đại sảnh nhanh chóng khôi phục lại không khí náo nhiệt, Lý Huyền Tuyết trộm nhìn hoàng huynh, thật vất vả mới tìm được người mà kết quả lại như vậy, nàng biết trong lòng của hoàng huynh nhất định là rất khó chịu.
Ngồi một chút nàng liền thấy hoàng huynh lặng lẽ đi ra ngoài, nàng nghĩ có lẽ hoàng huynh đi tìm Hàn Ngữ Phong, đảo mắt qua vị trí chủ tọa thì thấy Tư Mã Tuấn Lỗi cũng biến mất tự bao biờ.
Nàng có cảm giác là mối quan hệ giữa Hàn Ngữ Phong và vị Vương gia này dường như không đơn giản như vậy. Nàng cũng đoán là Hàn Ngữ Phong không đơn giản chỉ là một nô tỳ, nếu là một nô tỳ bình thường thì hắn nhất định không chút do dự liền đem nàng tặng cho hoàng huynh, nhìn thấy Hàn Ngữ Phong cự tuyệt hắn rõ ràng rất vui vẻ, nhưng hoàng huynh thì làm sao bây giờ
/323
|