Cậu ngồi đó trong một đêm tối tỉnh mịt, chỉ có riêng cậu.
Một bóng hình quen thuộc bước tới, ân hiện sau vạt áo tuông dài lọng lẩy
Nhưng người đó quá xa, cậu không thể nào nhìn rỏ được, người đó từ từ bước tới, một người phụ nữ khá xinh đẹp chia tay ra nói với cậu một giọng thân mật.
-Con trai của mẹ à
Cậu ngở ngàng nhìn kĩ vào đôi mắt người phụ nữ hơn, trong lòng nghìn câu hỏi.
-Cô là ai?
-Ta chính là mẹ của con
Rồi dơ bàn tay ra chia cho cậu một dây truyền lộng lẩy hình đầu rồng ở giữa con có hình một bông tuyết hoàng gia, rồi nói tiếp.
-Con hay nhớ lấy lời mẹ, hay luôn mang nó theo bên mình nó sẽ giúp đở con khi đúng lúc.
Cậu lên tiếng như nhận ra khuôn mặt đó, giọng ấp áp ngọt ngào của người phụ nữ.
-Mẹ à, sao mẹ lại không ở lại bên con? giúp đở con qua bao nhiêu khó khăn này chứ?
Những bông tuyết từ khoé mắt người mẹ tuông dài, cánh tay của cậu khẻ đưa lên lau đi, cậu cảm nhận được sự lạnh giá tư những giọt nước mắt đó.
-Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa, con sẽ nghe lời của mẹ mà.
Phía xa có một cô bé lon ton chạy tới, vội vàng ôm cậu, nói nkỏ bên vần tai cầu rằng.
-Tớ nhớ cậu nhìu lắm đó, cậu nhóc lì lợm của tớ ạ.
Và cậu nhân ra đó chính là Lina, cô bé vẫn hay thương xuất hiện trong trí óc của cậu.
-Tớ củng vậy
Rồi đặt bàn tay lên thân hình nhỏ nhắn của cô bé ôm xít vào nữa, từng bông tuyết khẻ rơi, khẻ rơi đầy trên vạt áo của cô, giọt nước mắt của từ hạnh phúc.
Cô bé hồn nhiên cất giọng hát như an ủi cậu.
"Những đóm lửa sáng lên trên đôi môi lạnh giá, đôi tay chỉ kịp nắm không kịp chặm vào, tớ nhẹ nhàng hóa thành cơn gió khẻ cuống đi những bông tuyết buồn phiền, để hàng mi cậu không còn vương vấn chút sâu lo"
-Tớ iu cậu nhiều lắm! Đừng có buồn nữa nké.
-Ừa. Tớ là người mạnh mẽ mà, nên cậu đừng có lo .
-Ừm, cậu nói vậy là tớ an tâm rồi.
Người mẹ mỉm cười cầm tay cô bé dẫn đi, cô bé xoay lưng lại vẩy tay chào tạm biệt, với gương mặt rất dể thương, và có lẻ cậu sẽ không bao giờ quên.
Cậu còn có một câu hỏi thác mắc, cậu vội gọi tên với theo, mẹ! Lina!!
Gọi trong vô thức, cậu bật dậy nước mắt vẫn cứ rơi, trong tay cậu có một vật gì đó còn đang nắm chặt, câu đưa đôi mắt nhìn xuống, câu hơi bất ngờ vì đó là chiếc dây truyền hình đầu rồng còn lấp lánh một dấu hiệu hoàng gia nữa.
Cậu kéo nó gí chặt vào tim, nó như có hơi ấm của mẹ cậu, có tình cảm của Lina và điều quang trong nó thấm thoáng hình bóng của ba cậu Lich King Elliot.
Cậu đeo chiếc dây lên cổ mình chiếc dây vội sáng loé rồi tắt ngụm đi
Cậu nhìn lên đồng hồ ckừ đã 3h sáng, nhưng cậu không thể nào nhắm mắt lại được, cậu bước ra khỏi phòng, bước xuống từng bậc từng bậc thang xuống dưới sân trường, gió cứ hiu hiu thôi, từng bước chân cậu in sau là những khối băng, bàn tay cậu khẻ chạm lên cột trụ, cột trụ có dấu tay bằng băng của cậu in vào.
Cậu đã dấu diếm sức mạnh của mình rất lâu, không cho những học viên trong trường biết.
Một bóng hình quen thuộc bước tới, ân hiện sau vạt áo tuông dài lọng lẩy
Nhưng người đó quá xa, cậu không thể nào nhìn rỏ được, người đó từ từ bước tới, một người phụ nữ khá xinh đẹp chia tay ra nói với cậu một giọng thân mật.
-Con trai của mẹ à
Cậu ngở ngàng nhìn kĩ vào đôi mắt người phụ nữ hơn, trong lòng nghìn câu hỏi.
-Cô là ai?
-Ta chính là mẹ của con
Rồi dơ bàn tay ra chia cho cậu một dây truyền lộng lẩy hình đầu rồng ở giữa con có hình một bông tuyết hoàng gia, rồi nói tiếp.
-Con hay nhớ lấy lời mẹ, hay luôn mang nó theo bên mình nó sẽ giúp đở con khi đúng lúc.
Cậu lên tiếng như nhận ra khuôn mặt đó, giọng ấp áp ngọt ngào của người phụ nữ.
-Mẹ à, sao mẹ lại không ở lại bên con? giúp đở con qua bao nhiêu khó khăn này chứ?
Những bông tuyết từ khoé mắt người mẹ tuông dài, cánh tay của cậu khẻ đưa lên lau đi, cậu cảm nhận được sự lạnh giá tư những giọt nước mắt đó.
-Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa, con sẽ nghe lời của mẹ mà.
Phía xa có một cô bé lon ton chạy tới, vội vàng ôm cậu, nói nkỏ bên vần tai cầu rằng.
-Tớ nhớ cậu nhìu lắm đó, cậu nhóc lì lợm của tớ ạ.
Và cậu nhân ra đó chính là Lina, cô bé vẫn hay thương xuất hiện trong trí óc của cậu.
-Tớ củng vậy
Rồi đặt bàn tay lên thân hình nhỏ nhắn của cô bé ôm xít vào nữa, từng bông tuyết khẻ rơi, khẻ rơi đầy trên vạt áo của cô, giọt nước mắt của từ hạnh phúc.
Cô bé hồn nhiên cất giọng hát như an ủi cậu.
"Những đóm lửa sáng lên trên đôi môi lạnh giá, đôi tay chỉ kịp nắm không kịp chặm vào, tớ nhẹ nhàng hóa thành cơn gió khẻ cuống đi những bông tuyết buồn phiền, để hàng mi cậu không còn vương vấn chút sâu lo"
-Tớ iu cậu nhiều lắm! Đừng có buồn nữa nké.
-Ừa. Tớ là người mạnh mẽ mà, nên cậu đừng có lo .
-Ừm, cậu nói vậy là tớ an tâm rồi.
Người mẹ mỉm cười cầm tay cô bé dẫn đi, cô bé xoay lưng lại vẩy tay chào tạm biệt, với gương mặt rất dể thương, và có lẻ cậu sẽ không bao giờ quên.
Cậu còn có một câu hỏi thác mắc, cậu vội gọi tên với theo, mẹ! Lina!!
Gọi trong vô thức, cậu bật dậy nước mắt vẫn cứ rơi, trong tay cậu có một vật gì đó còn đang nắm chặt, câu đưa đôi mắt nhìn xuống, câu hơi bất ngờ vì đó là chiếc dây truyền hình đầu rồng còn lấp lánh một dấu hiệu hoàng gia nữa.
Cậu kéo nó gí chặt vào tim, nó như có hơi ấm của mẹ cậu, có tình cảm của Lina và điều quang trong nó thấm thoáng hình bóng của ba cậu Lich King Elliot.
Cậu đeo chiếc dây lên cổ mình chiếc dây vội sáng loé rồi tắt ngụm đi
Cậu nhìn lên đồng hồ ckừ đã 3h sáng, nhưng cậu không thể nào nhắm mắt lại được, cậu bước ra khỏi phòng, bước xuống từng bậc từng bậc thang xuống dưới sân trường, gió cứ hiu hiu thôi, từng bước chân cậu in sau là những khối băng, bàn tay cậu khẻ chạm lên cột trụ, cột trụ có dấu tay bằng băng của cậu in vào.
Cậu đã dấu diếm sức mạnh của mình rất lâu, không cho những học viên trong trường biết.
/27
|