Sau khi quần áo bị lột sạch, hai làn da trần va chạm trong nhiệt độ nóng bỏng đến run rẩy cả cõi lòng.
Thiệu vốn đã là một con quỷ sinh ra trong dục vọng mãnh liệt, giờ đây nhanh chóng “đứng” lên như cái cột nhà. Chẳng buồn có khúc dạo đầu, chỉ một hơi đã tiến vào phân nửa.
Thuỷ Căn bị trúng độc muỗi, đã chẳng còn nhận ra là ai đang xâm phạm ai nữa. Cậu chỉ nghe theo dục vọng của bản thân, cùng Thiệu môi lưỡi quấn quít đầy thèm khát.
Sự nghênh hợp chủ động này, càng thêm quyến rũ, Thiệu càng không thể nào tự kiềm chế.
Và cứ như thế, thạch thất nghìn năm tĩnh mịch bỗng chốc nóng bừng lên. Mồ hôi và dịch thể của hai người ướt đầm cả da thú bên dưới.
Thuỷ Căn nằm úp sấp trên giường, thân thể không ngừng thúc lên trên vì sự va chạm của Thiệu, những giọt mồ hôi chảy dài trên tấm lưng cậu lấp lánh nhạt nhòa theo từng chuyển động. Tư thế quen thuộc, tẩm cung quen thuộc, tình dục quen thuộc, nhưng linh hồn ẩn sâu trong thân thể dưới thân hắn ấy lại xa lạ làm sao.
Hay có khi nào, cho tới tận bây giờ, bản thân hắn cũng chưa từng hiểu rõ được Vương huynh?
Đó là điều hắn chưa bao giờ tự hỏi, nhưng tại thời khắc này, hắn chợt nghĩ, Vương huynh ngày đó luôn là vương tử mẫu mực ưu tú nhất hoàng thất đến tột cùng là đã mang theo tâm tình như thế nào mà bò lên giường của hắn. Có lẽ nào Vương huynh ngày ấy thật sự ôm ấp một khối tình cảm không thể giãi bày mà cùng hắn rơi xuống vực thẳm của dục tình?
Từng mảnh vỡ ký ức của những bức thư vừa xem hiện lên trước mắt hắn.
Thiệu nhớ tới cảnh tượng ở thôn Bốc Vu. Khi oán linh dưới tàng cây cứ khăng khăng chỉ vào mai rùa, cái mà Phùng cục trưởng và Thuỷ Căn thấy đều là mặt của chính họ, thế nhưng thứ mà hắn thấy lại là khuôn mặt của Thác Bạt Tự với một giọt lệ ánh lên nơi khóe mắt… Không nghĩ thêm nữa, Thiệu nhắm mắt lại, cảm thụ sự run rẩy khi khoái cảm chạy qua xương tủy.
Sau rất nhiều lần co rút, cuối cùng Thuỷ Căn cảm thấy bụng lại đau lâm râm mỗi lần hít thở.
Kết thúc vài hiệp quyết chiến, Thuỷ Căn thở dốc nói với Thiệu: “Cứ…cứ thế này thì đến bắn ra máu mất thôi, ngươi…ngươi muốn bị gãy tiệt luôn lắm hả?”
Thiệu đang nằm úp sấp trên người Thuỷ Căn há miệng thở dốc, nghe thấy thế thì tức tối ngẩng đầu. Cậu còn dám mặt dày phàn nàn cái gì? Hắn đây còn chịu uất ức dưới lòng đất cả nghìn năm đây này, khó khăn lắm mới bám được vào một thân xác, kết quả là ngỏm củ tỏi vì miệt mài quá độ, mịa nó biết tìm ai mà cãi lý bây giờ?
Đang nghĩ đến đó, một đợt sóng thèm khát ngứa ngáy lại ào tới.
Thuỷ Căn không kìm được khoái cảm, phía dưới thì ra sức cọ cọ Thiệu, nhưng phía trên thì ồn khóc toáng lên: “Ngươi mau nghĩ cách đi chứ!”
Thiệu nhéo mông Thuỷ Căn: “Ngươi tưởng phía dưới ta không đau đấy chắc! Trách ai đây? Là ngươi tự làm tự chịu!”
Vật vã chiến thêm hiệp nữa, miệng Thuỷ Căn khô khốc đến sùi cả bọt mép, cậu chép chép miệng, đột nhiên nhớ ra vừa nãy trên bàn có một ấm trà và một mâm hoa quả, bèn gắng gượng chống người đứng dậy, lảo đảo đi tới bên bàn cầm ấm trà lên uống.
Tốt nhất là thứ nước trà để nghìn năm này có độc tính mạnh vào, thế còn đỡ hơn là bị tiểu đao từ từ cứa từng nhát.
Vừa mới uống được có vài ngụm, ấm trà đã bị Thiệu giật lấy, hay thật, toàn bộ vào bụng Vương gia cả rồi, nửa giọt cũng chẳng để lại cho người ta!
Mà cũng lạ thật, khi nước trà từ từ chảy xuống bụng, cảm giác rối rắm khó chịu đã vơi đi rất nhiều. Thuỷ Căn không thể tin nổi nhìn ấm trà, rồi lại tội nghiệp nhìn Thiệu, cảm thấy hai người hình như vừa bị đùa cợt rồi.
Thiệu vươn tay cầm lấy hoa quả trên bàn, sau khi cân nhắc bèn cắn thử một miếng, bên trong không ngờ lại cất giấu một chiếc chìa khoá màu đen. Cho tới khi cắn hết chỗ hoa quả, thì đã có tổng cộng ba chiếc chìa khoá xuất hiện trước mặt họ.
Một tay Thuỷ Căn đỡ thắt lưng, tay kia cầm lấy một cái chìa khoá trong số đó, cảm nhận được một dòng chảy nóng ấm ở bắp đùi, căm hận nói: “Thát Bạt Thiệu, ngươi có chắc ta là anh trai ngươi đầu thai không vậy, sao ta cứ có cảm giác kiếp trước mình với y có huyết hải thâm cừu hay sao ấy?”
Thiệu dữ dằn trừng cậu một cái. Sau khi mặc xong quần áo, hắn cầm lấy chìa khoá trên bàn.
Nếu như thạch thất này là do Thác Bạt Tự bố trí từ ngàn năm trước, vậy y đang định cho người tới thạch thất này xem cái gì đây? Bất chấp bên trong ẩn chứa độc kế âm hiểm gì, hắn cũng phải tìm hiểu tới cùng.
Nghìn năm trước hắn thua dưới tay huynh trưởng đã là không cam lòng, sau đó không thể cùng Vạn Nhân cả đời bên nhau lại là một khúc mắc nan giải to lớn nữa.
Cho dù ngày trước hắn tạo nên một vỏ bọc kín đáo, để bảo vệ mẫu thân mà cố ý giả vờ phóng đãng ngỗ ngược, nhưng một khi đã thực sự chạm đến giới hạn của đỉnh cao quyền lực, dòng máu đế vương chảy trong huyết quản Thiệu lại bắt đầu sôi sục.
Nam nhân chân chính khi đối mặt với quyền lực, thì có mấy ai có thể thực sự lạnh nhạt bàng quan?
Thế nhưng giờ đây hắn phát hiện ra rằng kẻ chiến thắng lại có một góc khuất chẳng ai hay, mãi yêu đơn phương em trai y trong cô độc và đau khổ, không chỉ khinh bỉ, trong lòng hắn còn khó kìm nén được khoái cảm dâng lên.
Không biết mấy chiếc chìa khoá này sẽ mở ra cánh cửa nào nữa đây, điều đó hoàn toàn hấp dẫn lòng hiếu kỳ trong Thiệu.
Khi hai người ra khỏi thạch thất, năm tiếng đã trôi qua.
Quảng Thắng canh giữ bên ngoài đã phừng phừng bốc hỏa. Đại ca xã hội đen không nén nổi lửa giận, trợn mắt chuẩn bị nhào vô oánh nhau!
Gã vốn định bụng nhắm vào Thiệu, nhưng chợt nhớ ra Thiệu rất quỷ dị, nắm đấm đành bẻ ngoặt về phía Thuỷ Căn: “Mịa nó, chúng mày ấp trứng ở trỏng đấy à? Làm bố mày phải ở cái chỗ chết tiệt này, ra đếch ra được, vào đếch vào được! Nói cho chúng mày biết, muốn quăng bố mày đi ấy hả, không có cửa đâu!” (seriously, Quảng Thắng đại ca ăn nói thô tục lắm ấy, thế này giảm nhẹ lắm rồi =)) )
Nhưng nắm đấm còn chưa động tới Thuỷ Căn đã bị Thiệu chặn đứng. Dưới ánh mắt lạnh te của Thiệu, Quảng Thắng ngượng ngùng rút tay về.
Thuỷ Căn lúng túng, nói thế nào thì kiếp trước mình cũng đã phanh thây người ta rồi, ấy vậy mà đến đời này thằng em nó vẫn bảo vệ mình, thế giới quan mộc mạc của giai cấp vô sản không khỏi có những rung động nhỏ bé.
“Cảm… cảm ơn!”
Thiệu “hừ” một tiếng: “Ở địa phủ ăn phải cái gì à? Sao trên đời này lại có người hèn nhát đến thế hở giời? Có…như ngươi, thật mất mặt!” (chắc là có thằng anh như ngươi, thật mất mặt)
Nói xong Thiệu cất bước tiến lên phía trước. Tại khoảng khắc ấy, Thủy Căn bỗng ngẩn ngơ, đứa nhỏ có khuôn mặt tròn xoe to mồm ồn ào “Vương huynh thật vô dụng, đến rắn mà cũng sợ” ngày ấy như đang hòa vào làm một với bóng lưng trước mặt cậu.
“Nhanh lên một chút! Thộn ra đó làm cái gì?” Thiệu quay lại dữ tợn hối thúc Thuỷ Căn, tiểu hài tử lắc lắc đầu, chống cái thắt lưng tê dại gắng gượng đuổi theo hai người phía trước.
Đi thêm một lúc nữa, một cánh cửa lớn màu đen xuất hiện trước mặt ba người…
Thiệu lấy chiếc chìa khoá màu đen ra, không do dự cắm vào cánh cửa màu đen. Chìa khóa thì vừa khít, nhưng làm thế nào cũng không xoay được.
Thiệu ngừng lại, chậm rãi quan sát cánh cửa, và phát hiện ra hai bên cánh cửa đều có vết lõm hình dấu tay.
Thiệu thử đặt tay vào trong một trong hai vết lõm ấy, lập tức hắn có thể cảm giác được linh lực bên trong bắt đầu chuyển động.
Nhưng vết lõm còn lại cách hắn quá xa, Thiệu không thể với tới, Quảng Thắng thấy thế bèn đặt một tay mình vào.
Nhưng chỉ vừa mới chạm vào thôi mà gã đàn ông cường tráng đã bị bắn đi xa tít tắp.
Thuỷ Căn nhìn dấu tay đó, cùng Thiệu trao đổi một ánh mắt, và chậm rãi đưa tay đặt vào.
Vào khoảnh khắc tay hai người đều đặt lên, chiếc chìa khoá màu đen bắt đầu tự chuyển động, cánh cửa mở ra trong im lặng…
Thuỷ Căn cố mở to hai mắt, nhìn vào bóng tối thăm thẳm bên trong, không hi vọng có thể nhìn thấy cái gì, một giọng noi già nua vọng ra từ bên trong cánh cửa.
” ‘Đại dị giả bất chiêm’, hàm nghĩa thực sự của câu nói này, e rằng tới tận khi tuổi đã xế chiều sắp chết, ngươi mới có thể chân chính lĩnh hội chăng? Mệnh không đáng sợ, điều đáng sợ chính là mong muốn đấu tranh chống lại mệnh, sự tranh đấu ấy đã được sắp đặt sẵn từ lâu, mệnh bàn như gang đúc…”
Thiệu vốn đã là một con quỷ sinh ra trong dục vọng mãnh liệt, giờ đây nhanh chóng “đứng” lên như cái cột nhà. Chẳng buồn có khúc dạo đầu, chỉ một hơi đã tiến vào phân nửa.
Thuỷ Căn bị trúng độc muỗi, đã chẳng còn nhận ra là ai đang xâm phạm ai nữa. Cậu chỉ nghe theo dục vọng của bản thân, cùng Thiệu môi lưỡi quấn quít đầy thèm khát.
Sự nghênh hợp chủ động này, càng thêm quyến rũ, Thiệu càng không thể nào tự kiềm chế.
Và cứ như thế, thạch thất nghìn năm tĩnh mịch bỗng chốc nóng bừng lên. Mồ hôi và dịch thể của hai người ướt đầm cả da thú bên dưới.
Thuỷ Căn nằm úp sấp trên giường, thân thể không ngừng thúc lên trên vì sự va chạm của Thiệu, những giọt mồ hôi chảy dài trên tấm lưng cậu lấp lánh nhạt nhòa theo từng chuyển động. Tư thế quen thuộc, tẩm cung quen thuộc, tình dục quen thuộc, nhưng linh hồn ẩn sâu trong thân thể dưới thân hắn ấy lại xa lạ làm sao.
Hay có khi nào, cho tới tận bây giờ, bản thân hắn cũng chưa từng hiểu rõ được Vương huynh?
Đó là điều hắn chưa bao giờ tự hỏi, nhưng tại thời khắc này, hắn chợt nghĩ, Vương huynh ngày đó luôn là vương tử mẫu mực ưu tú nhất hoàng thất đến tột cùng là đã mang theo tâm tình như thế nào mà bò lên giường của hắn. Có lẽ nào Vương huynh ngày ấy thật sự ôm ấp một khối tình cảm không thể giãi bày mà cùng hắn rơi xuống vực thẳm của dục tình?
Từng mảnh vỡ ký ức của những bức thư vừa xem hiện lên trước mắt hắn.
Thiệu nhớ tới cảnh tượng ở thôn Bốc Vu. Khi oán linh dưới tàng cây cứ khăng khăng chỉ vào mai rùa, cái mà Phùng cục trưởng và Thuỷ Căn thấy đều là mặt của chính họ, thế nhưng thứ mà hắn thấy lại là khuôn mặt của Thác Bạt Tự với một giọt lệ ánh lên nơi khóe mắt… Không nghĩ thêm nữa, Thiệu nhắm mắt lại, cảm thụ sự run rẩy khi khoái cảm chạy qua xương tủy.
Sau rất nhiều lần co rút, cuối cùng Thuỷ Căn cảm thấy bụng lại đau lâm râm mỗi lần hít thở.
Kết thúc vài hiệp quyết chiến, Thuỷ Căn thở dốc nói với Thiệu: “Cứ…cứ thế này thì đến bắn ra máu mất thôi, ngươi…ngươi muốn bị gãy tiệt luôn lắm hả?”
Thiệu đang nằm úp sấp trên người Thuỷ Căn há miệng thở dốc, nghe thấy thế thì tức tối ngẩng đầu. Cậu còn dám mặt dày phàn nàn cái gì? Hắn đây còn chịu uất ức dưới lòng đất cả nghìn năm đây này, khó khăn lắm mới bám được vào một thân xác, kết quả là ngỏm củ tỏi vì miệt mài quá độ, mịa nó biết tìm ai mà cãi lý bây giờ?
Đang nghĩ đến đó, một đợt sóng thèm khát ngứa ngáy lại ào tới.
Thuỷ Căn không kìm được khoái cảm, phía dưới thì ra sức cọ cọ Thiệu, nhưng phía trên thì ồn khóc toáng lên: “Ngươi mau nghĩ cách đi chứ!”
Thiệu nhéo mông Thuỷ Căn: “Ngươi tưởng phía dưới ta không đau đấy chắc! Trách ai đây? Là ngươi tự làm tự chịu!”
Vật vã chiến thêm hiệp nữa, miệng Thuỷ Căn khô khốc đến sùi cả bọt mép, cậu chép chép miệng, đột nhiên nhớ ra vừa nãy trên bàn có một ấm trà và một mâm hoa quả, bèn gắng gượng chống người đứng dậy, lảo đảo đi tới bên bàn cầm ấm trà lên uống.
Tốt nhất là thứ nước trà để nghìn năm này có độc tính mạnh vào, thế còn đỡ hơn là bị tiểu đao từ từ cứa từng nhát.
Vừa mới uống được có vài ngụm, ấm trà đã bị Thiệu giật lấy, hay thật, toàn bộ vào bụng Vương gia cả rồi, nửa giọt cũng chẳng để lại cho người ta!
Mà cũng lạ thật, khi nước trà từ từ chảy xuống bụng, cảm giác rối rắm khó chịu đã vơi đi rất nhiều. Thuỷ Căn không thể tin nổi nhìn ấm trà, rồi lại tội nghiệp nhìn Thiệu, cảm thấy hai người hình như vừa bị đùa cợt rồi.
Thiệu vươn tay cầm lấy hoa quả trên bàn, sau khi cân nhắc bèn cắn thử một miếng, bên trong không ngờ lại cất giấu một chiếc chìa khoá màu đen. Cho tới khi cắn hết chỗ hoa quả, thì đã có tổng cộng ba chiếc chìa khoá xuất hiện trước mặt họ.
Một tay Thuỷ Căn đỡ thắt lưng, tay kia cầm lấy một cái chìa khoá trong số đó, cảm nhận được một dòng chảy nóng ấm ở bắp đùi, căm hận nói: “Thát Bạt Thiệu, ngươi có chắc ta là anh trai ngươi đầu thai không vậy, sao ta cứ có cảm giác kiếp trước mình với y có huyết hải thâm cừu hay sao ấy?”
Thiệu dữ dằn trừng cậu một cái. Sau khi mặc xong quần áo, hắn cầm lấy chìa khoá trên bàn.
Nếu như thạch thất này là do Thác Bạt Tự bố trí từ ngàn năm trước, vậy y đang định cho người tới thạch thất này xem cái gì đây? Bất chấp bên trong ẩn chứa độc kế âm hiểm gì, hắn cũng phải tìm hiểu tới cùng.
Nghìn năm trước hắn thua dưới tay huynh trưởng đã là không cam lòng, sau đó không thể cùng Vạn Nhân cả đời bên nhau lại là một khúc mắc nan giải to lớn nữa.
Cho dù ngày trước hắn tạo nên một vỏ bọc kín đáo, để bảo vệ mẫu thân mà cố ý giả vờ phóng đãng ngỗ ngược, nhưng một khi đã thực sự chạm đến giới hạn của đỉnh cao quyền lực, dòng máu đế vương chảy trong huyết quản Thiệu lại bắt đầu sôi sục.
Nam nhân chân chính khi đối mặt với quyền lực, thì có mấy ai có thể thực sự lạnh nhạt bàng quan?
Thế nhưng giờ đây hắn phát hiện ra rằng kẻ chiến thắng lại có một góc khuất chẳng ai hay, mãi yêu đơn phương em trai y trong cô độc và đau khổ, không chỉ khinh bỉ, trong lòng hắn còn khó kìm nén được khoái cảm dâng lên.
Không biết mấy chiếc chìa khoá này sẽ mở ra cánh cửa nào nữa đây, điều đó hoàn toàn hấp dẫn lòng hiếu kỳ trong Thiệu.
Khi hai người ra khỏi thạch thất, năm tiếng đã trôi qua.
Quảng Thắng canh giữ bên ngoài đã phừng phừng bốc hỏa. Đại ca xã hội đen không nén nổi lửa giận, trợn mắt chuẩn bị nhào vô oánh nhau!
Gã vốn định bụng nhắm vào Thiệu, nhưng chợt nhớ ra Thiệu rất quỷ dị, nắm đấm đành bẻ ngoặt về phía Thuỷ Căn: “Mịa nó, chúng mày ấp trứng ở trỏng đấy à? Làm bố mày phải ở cái chỗ chết tiệt này, ra đếch ra được, vào đếch vào được! Nói cho chúng mày biết, muốn quăng bố mày đi ấy hả, không có cửa đâu!” (seriously, Quảng Thắng đại ca ăn nói thô tục lắm ấy, thế này giảm nhẹ lắm rồi =)) )
Nhưng nắm đấm còn chưa động tới Thuỷ Căn đã bị Thiệu chặn đứng. Dưới ánh mắt lạnh te của Thiệu, Quảng Thắng ngượng ngùng rút tay về.
Thuỷ Căn lúng túng, nói thế nào thì kiếp trước mình cũng đã phanh thây người ta rồi, ấy vậy mà đến đời này thằng em nó vẫn bảo vệ mình, thế giới quan mộc mạc của giai cấp vô sản không khỏi có những rung động nhỏ bé.
“Cảm… cảm ơn!”
Thiệu “hừ” một tiếng: “Ở địa phủ ăn phải cái gì à? Sao trên đời này lại có người hèn nhát đến thế hở giời? Có…như ngươi, thật mất mặt!” (chắc là có thằng anh như ngươi, thật mất mặt)
Nói xong Thiệu cất bước tiến lên phía trước. Tại khoảng khắc ấy, Thủy Căn bỗng ngẩn ngơ, đứa nhỏ có khuôn mặt tròn xoe to mồm ồn ào “Vương huynh thật vô dụng, đến rắn mà cũng sợ” ngày ấy như đang hòa vào làm một với bóng lưng trước mặt cậu.
“Nhanh lên một chút! Thộn ra đó làm cái gì?” Thiệu quay lại dữ tợn hối thúc Thuỷ Căn, tiểu hài tử lắc lắc đầu, chống cái thắt lưng tê dại gắng gượng đuổi theo hai người phía trước.
Đi thêm một lúc nữa, một cánh cửa lớn màu đen xuất hiện trước mặt ba người…
Thiệu lấy chiếc chìa khoá màu đen ra, không do dự cắm vào cánh cửa màu đen. Chìa khóa thì vừa khít, nhưng làm thế nào cũng không xoay được.
Thiệu ngừng lại, chậm rãi quan sát cánh cửa, và phát hiện ra hai bên cánh cửa đều có vết lõm hình dấu tay.
Thiệu thử đặt tay vào trong một trong hai vết lõm ấy, lập tức hắn có thể cảm giác được linh lực bên trong bắt đầu chuyển động.
Nhưng vết lõm còn lại cách hắn quá xa, Thiệu không thể với tới, Quảng Thắng thấy thế bèn đặt một tay mình vào.
Nhưng chỉ vừa mới chạm vào thôi mà gã đàn ông cường tráng đã bị bắn đi xa tít tắp.
Thuỷ Căn nhìn dấu tay đó, cùng Thiệu trao đổi một ánh mắt, và chậm rãi đưa tay đặt vào.
Vào khoảnh khắc tay hai người đều đặt lên, chiếc chìa khoá màu đen bắt đầu tự chuyển động, cánh cửa mở ra trong im lặng…
Thuỷ Căn cố mở to hai mắt, nhìn vào bóng tối thăm thẳm bên trong, không hi vọng có thể nhìn thấy cái gì, một giọng noi già nua vọng ra từ bên trong cánh cửa.
” ‘Đại dị giả bất chiêm’, hàm nghĩa thực sự của câu nói này, e rằng tới tận khi tuổi đã xế chiều sắp chết, ngươi mới có thể chân chính lĩnh hội chăng? Mệnh không đáng sợ, điều đáng sợ chính là mong muốn đấu tranh chống lại mệnh, sự tranh đấu ấy đã được sắp đặt sẵn từ lâu, mệnh bàn như gang đúc…”
/85
|