Edit: Phong NguyệtBeta: Shim
Thư kí Bạch lạnh sống lưng nghĩ thầm: Thời tiết vẫn chưa ấm lên, gặp phải tâm tình này của Thiệu tổng chả khác gì đón thêm luồng khí lạnh mới.
Thiệu Thành nói với cô: "Hoãn hôn lễ lại."
Thư kí Bạch tỏ vẻ thấu hiểu, "Xin ngài nén bi thương." Ba ruột vừa mới mất, cử hành hôn lễ lúc này đúng là thiếu hợp lí.
Thiệu Thành không giải thích gì nhiều.
Một lúc sau, thư kí Bạch vội vàng quay lại, lo lắng hỏi, "Lục tiên sinh trình đơn xin từ chức, là hai người bàn bạc với nhau ạ? Thế có phê chuẩn không?"
Thiệu Thành sửng sốt, sắc mặt kém hơn, "Trước tiên đừng phê chuẩn, cứ giữ lại, để lão Lôi khuyên nhủ em ấy."
Anh liên lạc với Lục Phỉ Nhiên: "Sao em lại đột nhiên từ chức? Phỉ Nhiên, đừng kích động như vậy."
"Nghĩ tới anh cũng ở đấy là tôi không bình tĩnh được."
"Chỉ vì nguyên nhân này em không thấy mình quá yếu đuối rồi sao? Em nỗ lực bao lâu nay cứ thế vứt bỏ được sao? Với lại quá vội vàng, anh phê đơn giả cho em, em bình tĩnh một chút."
Anh ngẫm lại Lục Phỉ Nhiên chắc chỉ cầu cứu Tạ Khôn hoặc Viên Sở Sở được thôi. Viên Sở Sở là nữ nên không thể, vậy chỉ còn Tạ Khôn, vậy là tới chỗ Tạ Khôn hỏi thăm.
Tạ Khôn bày tỏ: "Lục Phỉ Nhiên không cho tôi nói với anh là cậu ấy ở chỗ tôi. Hai người cãi nhau sao? Nhiều năm rồi, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy mất mát như thế, so với năm đó bị anh không từ mà biệt còn khổ sở hơn."
Thiệu Thành: "..." Bình an là tốt rồi.
Sau khi nộp đơn xin từ chức, Lục Phỉ Nhiên chợt nghĩ tới: Thuê nhà làm gì? Cậu có thể quay về kí túc ở, mấy tháng nữa mới tốt nghiệp cơ mà. Một mặt ở trường học, một mặt tìm công việc mới.
Vì thế cậu xách hành lí được Cố Tư Viễn vui vẻ tiễn đi. Có điều kí túc không thể nuôi thú cưng, thế là đành về giao cho ông nội.
Ông Lục không ngại chăm mèo, nhưng, "Cháu sao vậy? Hôm nay tự nhiên về nhà, không đi làm à?"
"Cháu chuẩn bị từ chức, tìm công việc mới." Lục Phỉ Nhiên thành thật trả lời.
Ông Lục ngẩn tò te, ông biết cháu trai đang làm ở công ty của Thiệu Thành, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Phỉ Nhiên lắc đầu, "Không có chuyện gì cả, tại cháu không thể ở lại đó nữa." Cậu tạm dừng thật lâu, vẫn là thẳng thắn với ông nội, hết sức áy náy, "Nói không chừng cháu và Thiệu Thành sẽ không kết hôn."
Ông Lục càng sững sờ hơn, mấy hôm trước ở tang lễ hai người các ngươi còn tương trợ nhau tỏ một vẻ không thể rời bỏ cơ mà? Sao lại đột nhiên thành ra như vậy? "Là... Thiệu Thành nói?"
"Là cháu muốn chia tay với anh ấy."
"Cậu ta làm chuyện gì có lỗi với cháu sao?"
"Không có."
"Cậu ta không tốt?"
"Không. Anh ấy rất tốt với cháu."
Ông Lục từ trong khiếp sợ hoàn hồn, khó tưởng tượng nổi nhìn thằng cháu mình, gõ đầu giáo huấn, "Tốt nhất cháu nên suy nghĩ cho kĩ đi. Ban đầu là cháu đòi sống đòi chết muốn chung sống với đàn ông, được, ông tìm hiểu ông tiếp thu. Là cháu thề cho dù áp lực xã hội đến đâu, khó khăn thế nào cũng chịu được, ông đành đáp ứng. Cháu tùy ý nói kết hôn đồng giới, lại tùy ý nói bỏ. Rất không chín chắn, rất không có trách nhiệm cháu biết không hả?
Lục Phỉ Nhiên ủ rũ cụp đuôi, cực kì sầu não, "Cháu xin lỗi..."
Ông Lục nhìn cậu héo rũ y hệt con mèo nhỏ mang về, rốt cuộc vẫn là thằng nhóc mình tự tay nuôi lớn, thực sự không đành lòng, "Ai, nếu cháu không vui, ông nội cũng... Ông không thể che chở cháu mãi, đó là hại cháu, cháu nên tự trưởng thành."
Lục Phỉ Nhiên trở về ở kí túc xá, mấy bạn cùng phòng không ở đây, năm tư cũng không có lớp. Một mình cậu nằm trên giường ngăn cách với thế giới bên ngoài suốt một ngày một đêm, không những không có thể vực dậy tinh thần, ngược lại càng thêm chán chường.
Qua hai ngày, cậu tắm rửa một cái, cắt kiểu tóc mới, thay âu phục đi tìm việc. Có mấy công ty thông báo cậu đi phỏng vấn.
Không khéo, trong một cuộc phỏng vấn của công ty nọ gặp phải Trì Duật, Lục Phỉ Nhiên muốn quay đầu đi, chỉ là ngẫm nghĩ một lát lại thôi, cậu vẫn tiếp tục phỏng vấn cho xong.
Trì Duật đặc biệt giữ cậu lại, cười cười, "Vốn dĩ tôi không cần đi phỏng vấn người mới, nhưng tôi nghe nói cậu từ chức, nghĩ đến có lẽ cậu sẽ nộp CV ở chỗ chúng tôi nên hôm nay đích thân ghé qua. Quả nhiên..."
Lục Phỉ Nhiên còn tưởng rằng người này không có cơ hội đi ngang qua đời mình nữa, thế nhưng lại xuất hiện.
Trì Duật nói: "Nhìn bộ dạng cậu là muốn chia tay với Thiệu Thành sao? Thế nào, có muốn suy xét đến tôi không? Vì cậu tôi có thể lập tức khôi phục trạng thái độc thân."
Lục Phỉ Nhiên từ chối ý tốt của hắn: "Ai nói tôi muốn chia tay với Thiệu Thành? Nhìn thấy nhẫn này không? Hơn nữa dù chúng tôi chia tay, tôi cũng không đến mức thèm một kẻ không bằng Thiệu Thành đâu."
Gặp phải Trì Duật làm Lục Phỉ Nhiên hoảng hốt nhớ lại ngày đó Thiệu Thành say rượu thốt ra: "Anh còn quá đáng hơn Trì Duật. Anh cố ý giam cầm cường bạo em, em vẫn luôn không chống đối. Anh bắt ông nội em uy hiếp, em mới miễn cưỡng ở bên bên cạnh anh. Anh xin lỗi, xin lỗi..."
Nếu như những gì Thiệu Thành nói, thật ra cũng tám lạng nửa cân với Trì Duật.
Lục Phỉ Nhiên rất khó đánh giá việc này. Mức độ này có thể lên các kênh tin tức, nghe rợn cả người. Nhưng có lẽ đó quá tàn khốc, mà kí ức giữa cậu và Thiệu Thành trải qua phần lớn là ngọt ngào cùng cưng chiều. Đời này cậu xuôi chèo mát mái, ngoại trừ gặp phải một ông thầy biến thái ra tay không thành, cũng không có cái gì gọi là thất bại. Cho nên kì thật cậu khó có thể vì hành vi tội lỗi của Thiệu Thành qua lời anh nói mà cảm thấy thống khổ gì. Cũng có thể cho đến giờ cậu vẫn không tưởng tượng mình và bản thân mình ở thế giới song song kia là một.
Nhưng Thiệu Thành mà cậu quen biết sẽ làm ra loại chuyện này ư? Lục Phỉ Nhiên khó mà nghĩ được.
Hiện tại không phải mùa tuyển dụng, công việc khó tìm, còn đụng phải Trì Duật.
Có lẽ Trì Duật đã biết cậu đang ở trường học, quan hệ với Thiệu Thành tràn ngập nguy cơ, bắt đầu ôm hoa chờ dưới kí túc xá. Diễn đàn trường học lập tức mở topic thảo luận. May mà bạn cùng phòng không ở đây, bằng không mặt mũi Lục Phỉ Nhiên thật sự bị vứt hết.
Coi như không thể ở trường nữa, cậu mang theo tiền bạc, thừa dịp Trì Duật không ở đây chạy về quê tránh sóng gió. Dù sao tiền gửi ngân hàng còn đủ.
Trở về trấn nhỏ, cả ngày ở nhà buồn phát nản, Lục Phỉ Nhiên liền mang quà đi thăm cô Vu chủ nhiệm cấp ba, mời cô giáo ăn một bữa.
Cô Vu còn chưa biết cậu từ chức, mở miệng liền nói: "Sắp thi đại học rồi, em đi cổ vũ các học đệ học muội chút đi. Em là học sinh xuất sắc của cô, công việc suôn sẻ, có thể làm tấm gương tốt cho bọn nó."
Lục Phỉ Nhiên không có mặt mũi nói mình vừa nghỉ việc, ngẫm lại, làm chút chuyện tốt cũng còn hơn ngồi không, đồng ý ngày mai về trường.
Bọn họ hàn huyên tới tối, hơn bảy giờ mới từ quán ăn đi ra.
"Tạm biệt cô."
"Đi cẩn thận nha, mai gặp. Cô chờ em ở trường học."
Lục Phỉ Nhiên một mình mò đường, cân nhắc ngày mai nên nói gì với các em, bỗng nhiên cảm thấy có ai ở nhìn chằm chằm vào mình, trên cổ giống bị kim độc đâm một cái, tầm mắt này tràn ngập ác ý.
Cậu quay đầu lại, ngõ nhỏ sau lưng không một bóng người.
Cô Vu lái xe, gió đêm tràn qua từng đợt, chợt nhớ tới quên nói với Lục Phỉ Nhiên một chuyện. Nghe nói Diệp Chí Khánh, người từng dạy toán lớp bọn họ, đã ra tù... Thôi, cho dù có nói Lục Phỉ Nhiên cũng chưa chắc hứng thú. Thầy Diệp kia cũng chỉ dạy cậu nửa học kì, không thân quen lắm.
Hết chương 63
Thư kí Bạch lạnh sống lưng nghĩ thầm: Thời tiết vẫn chưa ấm lên, gặp phải tâm tình này của Thiệu tổng chả khác gì đón thêm luồng khí lạnh mới.
Thiệu Thành nói với cô: "Hoãn hôn lễ lại."
Thư kí Bạch tỏ vẻ thấu hiểu, "Xin ngài nén bi thương." Ba ruột vừa mới mất, cử hành hôn lễ lúc này đúng là thiếu hợp lí.
Thiệu Thành không giải thích gì nhiều.
Một lúc sau, thư kí Bạch vội vàng quay lại, lo lắng hỏi, "Lục tiên sinh trình đơn xin từ chức, là hai người bàn bạc với nhau ạ? Thế có phê chuẩn không?"
Thiệu Thành sửng sốt, sắc mặt kém hơn, "Trước tiên đừng phê chuẩn, cứ giữ lại, để lão Lôi khuyên nhủ em ấy."
Anh liên lạc với Lục Phỉ Nhiên: "Sao em lại đột nhiên từ chức? Phỉ Nhiên, đừng kích động như vậy."
"Nghĩ tới anh cũng ở đấy là tôi không bình tĩnh được."
"Chỉ vì nguyên nhân này em không thấy mình quá yếu đuối rồi sao? Em nỗ lực bao lâu nay cứ thế vứt bỏ được sao? Với lại quá vội vàng, anh phê đơn giả cho em, em bình tĩnh một chút."
Anh ngẫm lại Lục Phỉ Nhiên chắc chỉ cầu cứu Tạ Khôn hoặc Viên Sở Sở được thôi. Viên Sở Sở là nữ nên không thể, vậy chỉ còn Tạ Khôn, vậy là tới chỗ Tạ Khôn hỏi thăm.
Tạ Khôn bày tỏ: "Lục Phỉ Nhiên không cho tôi nói với anh là cậu ấy ở chỗ tôi. Hai người cãi nhau sao? Nhiều năm rồi, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy mất mát như thế, so với năm đó bị anh không từ mà biệt còn khổ sở hơn."
Thiệu Thành: "..." Bình an là tốt rồi.
Sau khi nộp đơn xin từ chức, Lục Phỉ Nhiên chợt nghĩ tới: Thuê nhà làm gì? Cậu có thể quay về kí túc ở, mấy tháng nữa mới tốt nghiệp cơ mà. Một mặt ở trường học, một mặt tìm công việc mới.
Vì thế cậu xách hành lí được Cố Tư Viễn vui vẻ tiễn đi. Có điều kí túc không thể nuôi thú cưng, thế là đành về giao cho ông nội.
Ông Lục không ngại chăm mèo, nhưng, "Cháu sao vậy? Hôm nay tự nhiên về nhà, không đi làm à?"
"Cháu chuẩn bị từ chức, tìm công việc mới." Lục Phỉ Nhiên thành thật trả lời.
Ông Lục ngẩn tò te, ông biết cháu trai đang làm ở công ty của Thiệu Thành, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Phỉ Nhiên lắc đầu, "Không có chuyện gì cả, tại cháu không thể ở lại đó nữa." Cậu tạm dừng thật lâu, vẫn là thẳng thắn với ông nội, hết sức áy náy, "Nói không chừng cháu và Thiệu Thành sẽ không kết hôn."
Ông Lục càng sững sờ hơn, mấy hôm trước ở tang lễ hai người các ngươi còn tương trợ nhau tỏ một vẻ không thể rời bỏ cơ mà? Sao lại đột nhiên thành ra như vậy? "Là... Thiệu Thành nói?"
"Là cháu muốn chia tay với anh ấy."
"Cậu ta làm chuyện gì có lỗi với cháu sao?"
"Không có."
"Cậu ta không tốt?"
"Không. Anh ấy rất tốt với cháu."
Ông Lục từ trong khiếp sợ hoàn hồn, khó tưởng tượng nổi nhìn thằng cháu mình, gõ đầu giáo huấn, "Tốt nhất cháu nên suy nghĩ cho kĩ đi. Ban đầu là cháu đòi sống đòi chết muốn chung sống với đàn ông, được, ông tìm hiểu ông tiếp thu. Là cháu thề cho dù áp lực xã hội đến đâu, khó khăn thế nào cũng chịu được, ông đành đáp ứng. Cháu tùy ý nói kết hôn đồng giới, lại tùy ý nói bỏ. Rất không chín chắn, rất không có trách nhiệm cháu biết không hả?
Lục Phỉ Nhiên ủ rũ cụp đuôi, cực kì sầu não, "Cháu xin lỗi..."
Ông Lục nhìn cậu héo rũ y hệt con mèo nhỏ mang về, rốt cuộc vẫn là thằng nhóc mình tự tay nuôi lớn, thực sự không đành lòng, "Ai, nếu cháu không vui, ông nội cũng... Ông không thể che chở cháu mãi, đó là hại cháu, cháu nên tự trưởng thành."
Lục Phỉ Nhiên trở về ở kí túc xá, mấy bạn cùng phòng không ở đây, năm tư cũng không có lớp. Một mình cậu nằm trên giường ngăn cách với thế giới bên ngoài suốt một ngày một đêm, không những không có thể vực dậy tinh thần, ngược lại càng thêm chán chường.
Qua hai ngày, cậu tắm rửa một cái, cắt kiểu tóc mới, thay âu phục đi tìm việc. Có mấy công ty thông báo cậu đi phỏng vấn.
Không khéo, trong một cuộc phỏng vấn của công ty nọ gặp phải Trì Duật, Lục Phỉ Nhiên muốn quay đầu đi, chỉ là ngẫm nghĩ một lát lại thôi, cậu vẫn tiếp tục phỏng vấn cho xong.
Trì Duật đặc biệt giữ cậu lại, cười cười, "Vốn dĩ tôi không cần đi phỏng vấn người mới, nhưng tôi nghe nói cậu từ chức, nghĩ đến có lẽ cậu sẽ nộp CV ở chỗ chúng tôi nên hôm nay đích thân ghé qua. Quả nhiên..."
Lục Phỉ Nhiên còn tưởng rằng người này không có cơ hội đi ngang qua đời mình nữa, thế nhưng lại xuất hiện.
Trì Duật nói: "Nhìn bộ dạng cậu là muốn chia tay với Thiệu Thành sao? Thế nào, có muốn suy xét đến tôi không? Vì cậu tôi có thể lập tức khôi phục trạng thái độc thân."
Lục Phỉ Nhiên từ chối ý tốt của hắn: "Ai nói tôi muốn chia tay với Thiệu Thành? Nhìn thấy nhẫn này không? Hơn nữa dù chúng tôi chia tay, tôi cũng không đến mức thèm một kẻ không bằng Thiệu Thành đâu."
Gặp phải Trì Duật làm Lục Phỉ Nhiên hoảng hốt nhớ lại ngày đó Thiệu Thành say rượu thốt ra: "Anh còn quá đáng hơn Trì Duật. Anh cố ý giam cầm cường bạo em, em vẫn luôn không chống đối. Anh bắt ông nội em uy hiếp, em mới miễn cưỡng ở bên bên cạnh anh. Anh xin lỗi, xin lỗi..."
Nếu như những gì Thiệu Thành nói, thật ra cũng tám lạng nửa cân với Trì Duật.
Lục Phỉ Nhiên rất khó đánh giá việc này. Mức độ này có thể lên các kênh tin tức, nghe rợn cả người. Nhưng có lẽ đó quá tàn khốc, mà kí ức giữa cậu và Thiệu Thành trải qua phần lớn là ngọt ngào cùng cưng chiều. Đời này cậu xuôi chèo mát mái, ngoại trừ gặp phải một ông thầy biến thái ra tay không thành, cũng không có cái gì gọi là thất bại. Cho nên kì thật cậu khó có thể vì hành vi tội lỗi của Thiệu Thành qua lời anh nói mà cảm thấy thống khổ gì. Cũng có thể cho đến giờ cậu vẫn không tưởng tượng mình và bản thân mình ở thế giới song song kia là một.
Nhưng Thiệu Thành mà cậu quen biết sẽ làm ra loại chuyện này ư? Lục Phỉ Nhiên khó mà nghĩ được.
Hiện tại không phải mùa tuyển dụng, công việc khó tìm, còn đụng phải Trì Duật.
Có lẽ Trì Duật đã biết cậu đang ở trường học, quan hệ với Thiệu Thành tràn ngập nguy cơ, bắt đầu ôm hoa chờ dưới kí túc xá. Diễn đàn trường học lập tức mở topic thảo luận. May mà bạn cùng phòng không ở đây, bằng không mặt mũi Lục Phỉ Nhiên thật sự bị vứt hết.
Coi như không thể ở trường nữa, cậu mang theo tiền bạc, thừa dịp Trì Duật không ở đây chạy về quê tránh sóng gió. Dù sao tiền gửi ngân hàng còn đủ.
Trở về trấn nhỏ, cả ngày ở nhà buồn phát nản, Lục Phỉ Nhiên liền mang quà đi thăm cô Vu chủ nhiệm cấp ba, mời cô giáo ăn một bữa.
Cô Vu còn chưa biết cậu từ chức, mở miệng liền nói: "Sắp thi đại học rồi, em đi cổ vũ các học đệ học muội chút đi. Em là học sinh xuất sắc của cô, công việc suôn sẻ, có thể làm tấm gương tốt cho bọn nó."
Lục Phỉ Nhiên không có mặt mũi nói mình vừa nghỉ việc, ngẫm lại, làm chút chuyện tốt cũng còn hơn ngồi không, đồng ý ngày mai về trường.
Bọn họ hàn huyên tới tối, hơn bảy giờ mới từ quán ăn đi ra.
"Tạm biệt cô."
"Đi cẩn thận nha, mai gặp. Cô chờ em ở trường học."
Lục Phỉ Nhiên một mình mò đường, cân nhắc ngày mai nên nói gì với các em, bỗng nhiên cảm thấy có ai ở nhìn chằm chằm vào mình, trên cổ giống bị kim độc đâm một cái, tầm mắt này tràn ngập ác ý.
Cậu quay đầu lại, ngõ nhỏ sau lưng không một bóng người.
Cô Vu lái xe, gió đêm tràn qua từng đợt, chợt nhớ tới quên nói với Lục Phỉ Nhiên một chuyện. Nghe nói Diệp Chí Khánh, người từng dạy toán lớp bọn họ, đã ra tù... Thôi, cho dù có nói Lục Phỉ Nhiên cũng chưa chắc hứng thú. Thầy Diệp kia cũng chỉ dạy cậu nửa học kì, không thân quen lắm.
Hết chương 63
/76
|