Edit: Phong Nguyệt
Beta: Shim
"Tinhh..."
Thiệu Thành đứng nhấn một phím đàn, tiếng đàn vừa trong trẻo vừa nặng nề như những gợn sóng li ti khuếch tán ra xung quanh, bé nhỏ không đáng kể, nháy mắt bị âm thanh ồn ào nơi sân bay vùi lấp.
Anh ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lục Phỉ Nhiên ngồi cách đó không xa, rồi ngồi xuống bên chiếc dương cầm, bắt đầu chơi. Đã lâu rồi không động phím.
Tim cậu đập loạn nhịp. Trong nhà có một cây đại dương cầm, Thiệu Thành đôi khi ôm Thiệu Nhu ngồi chơi, thì ra anh biết đàn thật. Rốt cuộc anh còn có tài gì nữa?
Khúc nhạc canon thong thả vang lên, mới đầu có chút trúc trắc, Thiệu Thành ngại ngùng liếc người yêu một cái.
Trong lĩnh vực âm nhạc, canon là một bản nhạc đối âm sử dụng giai điệu có kết hợp một hoặc nhiều giai điệu phỏng mẫu kèm theo trong một khoảng thời gian nhất định (ví dụ, trong khoảng nghỉ, điệu nhảy,...)
Cậu tròn mắt ngơ ngác.
Anh tiếp tục chơi, âm điệu càng lúc càng lưu loát, tựa như ánh trăng đêm hè bị hơi sương bủa vây, vừa trong trẻo vừa dịu dàng. Du khách thỉnh thoảng dừng chân ghé mắt sang. Thiệu Thành cúi đầu đàn một lát lại nhìn Lục Phỉ Nhiên, không ít người chú ý thấy, cũng bắt đầu đánh giá cậu làm mặt cậu vụt đỏ.
Muốn nói Thiệu Thành lộ liễu quá, nhưng cậu không dám mở miệng nói chuyện, sau lại muốn nhắc anh điệu thấp thôi, dù sao nơi này cũng là sân bay người đến người đi. Anh làm như vậy, chẳng khác gì âm thầm tuyên bố trước toàn thế giới "Chúng tôi yêu nhau đấy!". Lục Phỉ Nhiên cảm thấy đầu ngón tay run lên, bị tình yêu chói lóa của Thiệu Thành chiếu qua tim, nhất thời bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, mấy ngày u ám hoài nghi lúc trước đều bị quét sạch. Tuy cậu không hiểu giai điệu gì cả.
Bà lão ngoại quốc tóc bạc trắng cười cười với cậu, "Bạn trai cậu sao? Kỹ năng không tốt lắm nhưng tràn đầy tình yêu."
Lục Phỉ Nhiên cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên mặt, lắp bắp dùng tiếng Anh sứt sẹo trả lời: "Cảm ơn... Anh ấy không phải là bạn trai tôi."
Bà lão giật mình: "Không phải sao? Tôi còn nghĩ hai người là một cặp ngọt ngào chứ. Anh ta vẫn đang theo đuổi cậu à?"
Lục Phỉ Nhiên chậm rãi giải thích: "Không, anh ấy là vị hôn phu của tôi."
...
Bay qua hơn nửa vòng trái đất, bọn họ đặt chân đến New Zealand.
Khác với nửa vòng trái đất phủ tuyết trắng xóa kia, nơi này đang là mùa hè chói chang.
Ông chủ khách sạn hỏi: "Bạn đời đến đây kết hôn à? Chúc hai người thuận buồm xuối gió."
Lục Phỉ Nhiên ái ngại sâu sắc về số lần mình đỏ mặt dọc đường qua, "Cảm ơn. Chúng tôi đi du lịch."
Thiệu Thành rất kinh hỉ và cảm động: Rốt cuộc cũng không bị nhận thành chú cháu nữa. Ông chủ, tôi thích ông rồi đấy! Cứ như thế trở thành người yêu bình thường có hơi không quen.
Tại đất nước xa lạ không ai biết họ, không có ánh mắt khác thường nhìn họ.
Thiệu Thành có thể tận lực không biết xấu hổ nắm tay Lục Phỉ Nhiên ở trên đường, hưng trí bừng bừng giới thiệu: "Đến lúc đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở chỗ này, thuê máy bay đưa đón khách khứa nữa..."
Cậu ừ một tiếng, trong lòng lại khó nhịn: Có phải trước kia Thiệu Thành cũng nắm tay một người khác bàn hôn lễ như thế này không? Tưởng tượng một hồi cậu không kiềm chế được ghen tị, sau đó tự an ủi bản thân: Không, không thể nghĩ như vậy, mặc kệ như thế nào, hiện tại người anh ấy yêu là mình!
Thiệu Thành cảm giác đối phương suy sụp, "Em mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân sao?"
Lục Phỉ Nhiên ngẩn ra nhìn anh.
"Em còn trẻ, sợ hãi là có thể hiểu được. Không cần giấu ở trong lòng, có gì thì cứ nói ra nhé. Anh cũng không gấp, anh có thể tiếp tục chờ, chờ cho tới khi nào em nguyện ý mới thôi." Dù sao đã đợi hai đời, cũng không cần nóng vội nhất thời.
Nhìn ánh mắt chân thành của Thiệu Thành, nghĩ đến sự săn sóc lãng mạn dọc theo đường đi, Lục Phỉ Nhiên rốt cục cố lấy dũng khí, "Xin lỗi, em, em đã nhìn thấy những thứ kia trong tủ khóa ở phòng sách."
Anh nhíu mày, nhanh chóng biết cậu nhắc đến cái gì.
"Em đã nhìn thấy những bức ảnh đó. Anh có rất nhiều ảnh chụp em hồi lớp mười, thậm chí trước đó nữa. Em thấy hết rồi."
Thiệu Thành nổi da gà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Cái này..." Nên giải thích thế nào đây? Mấy ngày qua quá ngọt ngào anh cũng quên phải xử lí mấy thứ này. Đây là tiết tấu ra đi thanh thản à? "Trước kia anh có đến huyện C của em quyên tiền, trong lúc đó vô ý gặp gỡ em. Anh... Anh thích chụp ảnh, em quá đẹp, anh không nhịn được chụp vài tấm... Anh không phải nghiện luyến đồng, bảo bối, anh không phải vậy!"
"Em biết anh không như vậy..." Lục Phỉ Nhiên rầu rĩ, "Vậy sao anh lại đột nhiên chạy tới làm từ thiện? Mẹ anh còn cảm thấy quái lạ chuyện anh tự nhiên biến thành người tốt."
Bởi vì anh trọng sinh! Thiệu Thành đương nhiên không thể nói cho Lục Phỉ Nhiên biết chân tướng được. Chưa kể cậu có tin hay không, nếu có tin, nếu tiếp tục truy cứu chuyện đời trước thì anh biết trả lời sao? Báo cáo sự thật ư? Đó đã là quá khứ luẩn quẩn trong lòng bao nhiêu năm nay rồi. Anh chẳng ngại bây giờ sống quá tốt đẹp đâu. Thiệu Thành thở dài, "Thì lúc còn trẻ anh quá hoang đường phóng túng. Đến một ngày anh đột nhiên ý thức được bản thân tệ hại đến mức nào, muốn làm chút chuyện để bù đắp. Muốn thành người tốt, muốn làm chuyện tốt, chẳng lẽ còn phải có lí do đặc biệt gì sao?"
Đúng là muốn gạt người, Lục Phỉ Nhiên vừa tức vừa buồn bực, "Không phải bởi vì "vợ trước" chết, anh mới đột nhiên thay đổi à?"
Thiệu Thành sửng sốt thốt ra: "Em còn tưởng tưởng ra chuyện này sao? Anh đã nói ngoại trừ em, anh chưa từng suy tính kết hôn với một ai hết."
Thế là cậu dứt khoát nói suy đoán của mình: "Lúc này anh còn gạt em... Em luôn cảm thấy anh có chuyện giấu giếm. Em có về hỏi ông Vương. Khi đó anh lấy lí do vô cùng rõ ràng, là vợ trước bị bệnh phát hiện quá muộn nên mới chết, thật sự chỉ thuận miệng thôi sao? Nếu bịa thì cũng quá tỉ mỉ rồi. Có phải em rất giống cậu ta, hoặc là giống cậu ta còn nhỏ, cho nên anh mới chú ý tới em, rồi chụp nhiều ảnh em, rồi anh mới tốt với em như thế? Có phải không?"
Thiệu Thành im lặng không lảng tránh ánh mắt Lục Phỉ Nhiên, thở dài, "Thời gian gần đây em suy nghĩ chuyện này à?" Anh kéo tay cậu, "Anh làm em cảm thấy bất an sao? Xin lỗi! Nhưng anh có thể cam đoan anh chỉ thật lòng yêu một mình em thôi, dù là đời trước hay đời này... Còn có một số việc sau này sẽ nói cho em biết, em đừng nghĩ lung tung nữa, có được không?"
Anh ấy đã cam đoan đến mức này, nếu còn truy cứu tiếp thì thành thái quá. Lục Phỉ Nhiên không hỏi nữa, anh nói sẽ tự nói với mình... Vậy chờ đi. Anh rất kiên nhẫn với cậu, cậu cũng nên có chút kiên nhẫn với anh.
Dường như trận chất vấn dở dang này vẫn là bóng ma quanh quẩn trong cuộc hành trình của họ, tuy rằng về sau khá thuận lợi, nhưng Lục Phỉ Nhiên lại mơ hồ có dự cảm không tốt.
Hai ngày sau, Thiệu Thành nhận được điện thoại từ bà nội, thông báo ba anh, Thiệu Phong Ích, đã qua đời.
Thiệu Thành cùng Lục Phỉ Nhiên kết thúc kì nghỉ hiếm hoi trước thời hạn, chọn chuyến máy bay nhanh nhất, cũng khoảng một ngày sau về nước.
Không biết có phải ngồi máy bay xóc nảy quá lâu hay không, anh có ảo giác chân đạp trên mặt đất run run, không thể nào đứng vững.
Một ngày này trôi qua quá chậm, bà Thiệu khóc đến khô nước mắt, hai mắt tan rã ngồi một góc, tưởng như không nghe thấy hơi thở của bà.
Trong mắt Thiệu Thành toàn tơ máu: "Bà, đã xảy ra chuyện gì? Trước đó không phải ba còn rất khỏe sao?"
Bà Thiệu nói: "Bác sĩ nói là đột tử..."
"Sao thế được!" Thiệu Thành không tin.
Khóc cạn nước mắt, âm thanh của bà Lục cực kì bi thương, "Ba cháu tự cao tự đại như thế, sao chịu được cuộc sống này chứ? Giải thoát rồi cũng tốt... Là bà không tốt, bà không cởi bỏ được khúc mắc trong lòng ba cháu, khiến nó thành ra như vậy, đầu óc cũng không còn bình thường. Mấy ngày trước Tiểu Tô đã nói với bà tình hình của nó không tốt. Nhưng tại bà xem nhẹ, định chờ cháu quay về rồi bàn bạc, ai ngờ nó lại đột ngột ra đi. Nếu lúc đó bà dẫn nó đi bác sĩ, có phải nó sẽ không chết rồi không!"
"Điều dưỡng Tô đâu? Cô ấy đâu?" Thiệu Thành hỏi.
"Đang hỗ trợ. Điều dưỡng Tô là một người tốt, cô ấy chăm sóc Phong Ích đến giờ phút cuối cùng cũng không dễ dàng gì." Bà Thiệu nói, "Hai ngày cuối khi Phong Ích còn sống, tinh thần đã không bình thường, còn nói với bà điều dưỡng Tô muốn hại nó."
Thiệu Thành sửng sốt, "Ba từng nói như vậy ạ?"
"Ừ, nói bà mau báo cho cảnh sát. Ai biết đó là mấy lời cuối cùng của nó chứ."
"Ba chết bất ngờ như vậy, bà không nghi ngờ điều dưỡng Tô sao?"
Bà nội không nghi ngờ, "Sao lại thế được! Tiểu Tô là người đầu tiên đưa Phong Ích đi cấp cứu mà. Hơn nữa, nếu cô ta có vấn đề lẽ ra phải chạy từ sớm rồi chứ."
Điều dưỡng Tô đổi một bộ đồ trắng, trên cánh tay đeo băng đen, gương mặt tái nhợt phủ một tầng thương tâm, hoàn toàn là dáng vẻ chân tình tha thiết. Tay nâng một bó li trắng bỏ vào trong quan tài Thiệu Phong Ích, "Thiệu tiên sinh trước kia rất thích hoa này."
Thiệu Thành hỏi cô: "Ba tôi có trăn trối gì không?"
Điều dưỡng Tô lắc đầu: "Ông ấy đi rất bất ngờ."
Anh vẫn báo cảnh sát.
Cảnh sát tìm được một lọ thuốc trong hành lí của cô ta.
Cảnh sát: "Cô có thừa nhận đã sát hại Thiệu Phong Ích tiên sinh hay không?"
Tô Uyển Trinh vô cùng bình tĩnh, không khác gì lúc nói chuyện với Thiệu Thành, "Không có."
Cảnh sát: "Chúng tôi tìm thấy thuốc này trong hành lí của cô, cùng một loại với loại được tìm thấy trong cơ thể của Thiệu Phong Ích. Trên lọ thuốc cùng có vân tay của cô, chẳng lẽ đây không phải là cô của sao?"
Tô Uyển Trinh: "Của tôi."
Cảnh sát: "Vậy cô thừa nhận cố ý sát hại Thiệu Phong Ích tiên sinh?"
Tô Uyển Trinh: "Không có."
Cảnh sát: "..."
Tô Uyển Trinh: "Không phải tôi cố ý sát hại. Tôi chỉ giúp ông ấy tự tử thôi. Ông ấy muốn chết, tôi giúp ông ấy chết." Cô ta nói, "Tôi không sai, tôi chỉ muốn tốt cho họ."
Cảnh sát: Bọn họ...
Sau đó Thiệu Thành biết được, đây cũng không phải lần đầu tiên điều dưỡng Tô làm như vậy. Nhiều người bệnh và người già lúc trước cô ta chăm sóc cũng chết không bình thường. Thậm chí có một người được coi như mẹ con với cô ta, bà lão để lại tài sản cho cô ta cũng là bị mưu sát. Nhưng sau khi điều tra tiền trong tài khoản, cô ta quả thật nghèo rớt mồng tơi, gần như đem hết tiền đi làm từ thiện. Đây không phải là vì tiền, là vì cái gì?
"Tôi đã sớm nói với các người, Thiệu tiên sinh muốn chết, tôi chỉ hoàn thành tâm nguyện cho ông ấy thôi." Tô Uyển Trinh bày tỏ.
Cô nhớ rõ rất rõ, mấy năm nay Thiệu Phong Ích đã nói hàng chục lần.
"Tôi sống không bằng chết!"
"Các người ngóng trông tôi chết đúng không? Tôi còn không muốn sống đây!"
"Sao các người phải cứu tôi, vừa hay cho tôi chết đi chẳng phải quá tốt sao! Thật thanh tịnh!"
"Uyển Trinh, tôi muốn chết, tôi muốn chết quách đi cho rồi."
Cô còn xác nhận lại: "Ông thật sự muốn chết?"
Thiệu Phong Ích trả lời: "Giờ đây tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, sống thì có nghĩa lí gì?"
"Tôi hiểu." Tô Uyển Trinh nghĩ, tất cả cố chủ đều nói như thế, bọn họ rất đáng thương.
*
Nguyên nhân chết lúc trước là ngoài ý muốn, bà khóc nhưng vẫn trụ được. Bây giờ biết Thiệu Phong Ích bị điều dưỡng Tô mưu sát, bà ngay tức khắc ngất đi, sau khi tỉnh lại tinh thần vô cùng bất ổn. Bấy giờ bà mới nhận ra những lời cầu cứu hôm ấy của Thiệu Phong Ích là sự thật, chỉ tiếc là hối hận quá muộn màng, hiện giờ phải gắng gượng lo xong tang lễ nên tạm thời chưa thể ngã xuống
Lúc lễ truy điệu có vị khách không mời mà đến. Một người đàn ông trung niên đột nhiên xông tới tạt mực vào di ảnh khiến Lục Phỉ Nhiên hoảng sợ. Bảo vệ nhanh chóng đè người lại, đối phương kêu gào bị lôi ra: "Chết hay lắm! Thiệu Phong Ích mày chết không tử tế! Đáng đời! Ha ha."
Lục Phỉ Nhiên: "Kia là ai?"
Thiệu Thành: "Là ba Trần Xu..." Trong khoảng thời gian này vừa xử lí đám tang, vừa chú ý chuyện công ty lại phải lo kiện cáo, thế nên mới gây ra loại sơ sót lớn như vậy.
Cú này khiến cho bà Thiệu triệt để không chịu được, té xỉu, sau đó bệnh không dậy nổi.
May mắn còn có Lục Phỉ Nhiên thay anh phân ưu, chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc bà nội, thuận tiện chăm cả Thiệu Nhu, "Là người phụ nữ họ Tô kia điên khùng mất trí, bà nội, không phải lỗi của bà."
"Bà là mẹ nó mà lại không tin nó. Bà còn đem chuyện nó báo nguy nói cho Tô Uyển Trinh. Sao lại ngu ngốc như vậy chứ!?" Bà Thiệu nói xong, đập lồng ngực mình, hai hàng nước mắt già nua chảy xuống.
Lục Phỉ Nhiên không dám nói tiếp, sợ càng nói bà nội sẽ càng khóc, bắt lấy tay không cho bà tự đánh bản thân, chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho bà, nhưng càng lau càng nhiều.
7 ngày* hỗn loạn trôi qua, mọi chuyện xem như kết thúc, Thiệu Thành áy náy: "Xin lỗi đã bắt em chịu mệt theo."
*Người chết được một tuần thì cúng.
Cậu lắc đầu, "Đâu nào, anh mới là người mệt mỏi nhất. Hơn nữa... Tình trạng của bà nội không tốt lắm, em rất lo lắng."
Trước quá bận, quá mệt mỏi, hôm nay an tĩnh lại, anh từ trong đau xót phục hồi lại tinh thần, tìm chuyện gì đó làm để không còn thừa tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Cho dù đã trôi qua nhiều năm, quan hệ cha con của bọn họ chuyển biến thành như vậy, nhưng Thiệu Thành nhớ rõ lúc anh còn nhỏ cũng từng có một thời gian rất đẹp. Khi đó Thiệu Phong Ích mới làm ba, rất thích đưa Thiệu Thành đi chơi. Anh nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, ba còn thường xuyên để mình cưỡi trên cổ.
Anh tập xe đạp cũng là ba dạy. Đó là chuyện trước khi đi học anh còn rất nhỏ, sợ đau, té ngã mấy lần bèn ngồi dưới đất khóc.
Mẹ đau lòng, ba ngăn mẹ lại: "Đừng dìu nó, để tự nó đứng dậy. Nó có thể làm được! Còn khóc, khóc cái gì? Không ra dáng nam tử hán chút nào."
Bắt đầu từ lúc nào, quan hệ hai cha con họ đến nông nỗi này?
Lục Phỉ Nhiên về nhà thì nhìn thấy Thiệu Thành say xỉn nằm xiêu vẹo trên bàn, chưa đến gần đã thấy nồng nặc mùi rượu. Cậu không thích anh rượu bia thuốc lá, nhưng lần này là ngoại lệ.
Cậu thở dài, dìu anh về phòng ngủ.
Anh nửa tỉnh nửa mê, ôm cậu khóc, "Là em sao Phỉ Nhiên? Em về rồi?"
"Em đã về." Cậu nói xong lảo đảo một chút, Thiệu Thành say như chết có cảm giác còn trầm mặc hơn lúc bình thường.
"Anh rất khổ sở, Phỉ Nhiên, anh rất khổ sở. Theo lí, anh đâu thể đau khổ như vậy! Anh với ông ấy đã chán ghét nhau nhiều năm như vậy." Thiệu Thành nói, "Nhưng ông ấy là ba anh. Anh rất hận, ông có lỗi với mẹ anh, có lỗi với anh, có lỗi với bà nội, có lỗi với Thiệu Nhu... Cũng có lỗi với Trần Xu... Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không nên chết oan uổng như vậy!"
"Không, không phải chết oan, là anh hại chết ông ấy, là anh làm hại."
Lục Phỉ Nhiên đối với lớn bé nhà họ Thiệu cạn lời rồi. Bà Thiệu nói bà hại chết con trai, Thiệu Thành lại nói anh hại chết ba mình, quả nhiên là người một nhà.
"Đời trước ông ấy đâu chết như vậy." Thiệu Thành say khướt, "Nếu không phải anh ngáng một chân, đối phó với Trần Xu sớm, ông ấy cũng không bại liệt, cũng không phải chết oan."
Anh duỗi tay ôm cả người Lục Phỉ Nhiên vào lòng, chôn mặt vào cổ cậu khóc thút thít, "Phỉ Nhiên, anh rất sợ. Anh rất sợ em cũng sẽ bị anh hại chết. Anh nên làm sao bây giờ? Anh không biết thế nào mới tốt. Anh có rất nhiều tiền, nhưng vẫn phải khuất phục trước vận mệnh. Nếu em chết thì phải làm sao? Anh đã nhìn em chết một lần. Nếu em chết nữa, anh thật sự sống không nổi."
Lục Phỉ Nhiên cảm thấy buồn cười, "Em chết lúc nào?" Cậu xoay tay lại ôm lấy Thiệu Thành, nhẹ nhàng xoa tóc anh.
"Em chết, chết trong ngực anh. Cũng do anh hại. Bệnh của em phát hiện quá muộn, anh đã bỏ tiền tìm thật nhiều bác sĩ nhưng không thể chữa khỏi."
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Hết chương 61
Beta: Shim
"Tinhh..."
Thiệu Thành đứng nhấn một phím đàn, tiếng đàn vừa trong trẻo vừa nặng nề như những gợn sóng li ti khuếch tán ra xung quanh, bé nhỏ không đáng kể, nháy mắt bị âm thanh ồn ào nơi sân bay vùi lấp.
Anh ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lục Phỉ Nhiên ngồi cách đó không xa, rồi ngồi xuống bên chiếc dương cầm, bắt đầu chơi. Đã lâu rồi không động phím.
Tim cậu đập loạn nhịp. Trong nhà có một cây đại dương cầm, Thiệu Thành đôi khi ôm Thiệu Nhu ngồi chơi, thì ra anh biết đàn thật. Rốt cuộc anh còn có tài gì nữa?
Khúc nhạc canon thong thả vang lên, mới đầu có chút trúc trắc, Thiệu Thành ngại ngùng liếc người yêu một cái.
Trong lĩnh vực âm nhạc, canon là một bản nhạc đối âm sử dụng giai điệu có kết hợp một hoặc nhiều giai điệu phỏng mẫu kèm theo trong một khoảng thời gian nhất định (ví dụ, trong khoảng nghỉ, điệu nhảy,...)
Cậu tròn mắt ngơ ngác.
Anh tiếp tục chơi, âm điệu càng lúc càng lưu loát, tựa như ánh trăng đêm hè bị hơi sương bủa vây, vừa trong trẻo vừa dịu dàng. Du khách thỉnh thoảng dừng chân ghé mắt sang. Thiệu Thành cúi đầu đàn một lát lại nhìn Lục Phỉ Nhiên, không ít người chú ý thấy, cũng bắt đầu đánh giá cậu làm mặt cậu vụt đỏ.
Muốn nói Thiệu Thành lộ liễu quá, nhưng cậu không dám mở miệng nói chuyện, sau lại muốn nhắc anh điệu thấp thôi, dù sao nơi này cũng là sân bay người đến người đi. Anh làm như vậy, chẳng khác gì âm thầm tuyên bố trước toàn thế giới "Chúng tôi yêu nhau đấy!". Lục Phỉ Nhiên cảm thấy đầu ngón tay run lên, bị tình yêu chói lóa của Thiệu Thành chiếu qua tim, nhất thời bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, mấy ngày u ám hoài nghi lúc trước đều bị quét sạch. Tuy cậu không hiểu giai điệu gì cả.
Bà lão ngoại quốc tóc bạc trắng cười cười với cậu, "Bạn trai cậu sao? Kỹ năng không tốt lắm nhưng tràn đầy tình yêu."
Lục Phỉ Nhiên cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên mặt, lắp bắp dùng tiếng Anh sứt sẹo trả lời: "Cảm ơn... Anh ấy không phải là bạn trai tôi."
Bà lão giật mình: "Không phải sao? Tôi còn nghĩ hai người là một cặp ngọt ngào chứ. Anh ta vẫn đang theo đuổi cậu à?"
Lục Phỉ Nhiên chậm rãi giải thích: "Không, anh ấy là vị hôn phu của tôi."
...
Bay qua hơn nửa vòng trái đất, bọn họ đặt chân đến New Zealand.
Khác với nửa vòng trái đất phủ tuyết trắng xóa kia, nơi này đang là mùa hè chói chang.
Ông chủ khách sạn hỏi: "Bạn đời đến đây kết hôn à? Chúc hai người thuận buồm xuối gió."
Lục Phỉ Nhiên ái ngại sâu sắc về số lần mình đỏ mặt dọc đường qua, "Cảm ơn. Chúng tôi đi du lịch."
Thiệu Thành rất kinh hỉ và cảm động: Rốt cuộc cũng không bị nhận thành chú cháu nữa. Ông chủ, tôi thích ông rồi đấy! Cứ như thế trở thành người yêu bình thường có hơi không quen.
Tại đất nước xa lạ không ai biết họ, không có ánh mắt khác thường nhìn họ.
Thiệu Thành có thể tận lực không biết xấu hổ nắm tay Lục Phỉ Nhiên ở trên đường, hưng trí bừng bừng giới thiệu: "Đến lúc đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở chỗ này, thuê máy bay đưa đón khách khứa nữa..."
Cậu ừ một tiếng, trong lòng lại khó nhịn: Có phải trước kia Thiệu Thành cũng nắm tay một người khác bàn hôn lễ như thế này không? Tưởng tượng một hồi cậu không kiềm chế được ghen tị, sau đó tự an ủi bản thân: Không, không thể nghĩ như vậy, mặc kệ như thế nào, hiện tại người anh ấy yêu là mình!
Thiệu Thành cảm giác đối phương suy sụp, "Em mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân sao?"
Lục Phỉ Nhiên ngẩn ra nhìn anh.
"Em còn trẻ, sợ hãi là có thể hiểu được. Không cần giấu ở trong lòng, có gì thì cứ nói ra nhé. Anh cũng không gấp, anh có thể tiếp tục chờ, chờ cho tới khi nào em nguyện ý mới thôi." Dù sao đã đợi hai đời, cũng không cần nóng vội nhất thời.
Nhìn ánh mắt chân thành của Thiệu Thành, nghĩ đến sự săn sóc lãng mạn dọc theo đường đi, Lục Phỉ Nhiên rốt cục cố lấy dũng khí, "Xin lỗi, em, em đã nhìn thấy những thứ kia trong tủ khóa ở phòng sách."
Anh nhíu mày, nhanh chóng biết cậu nhắc đến cái gì.
"Em đã nhìn thấy những bức ảnh đó. Anh có rất nhiều ảnh chụp em hồi lớp mười, thậm chí trước đó nữa. Em thấy hết rồi."
Thiệu Thành nổi da gà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Cái này..." Nên giải thích thế nào đây? Mấy ngày qua quá ngọt ngào anh cũng quên phải xử lí mấy thứ này. Đây là tiết tấu ra đi thanh thản à? "Trước kia anh có đến huyện C của em quyên tiền, trong lúc đó vô ý gặp gỡ em. Anh... Anh thích chụp ảnh, em quá đẹp, anh không nhịn được chụp vài tấm... Anh không phải nghiện luyến đồng, bảo bối, anh không phải vậy!"
"Em biết anh không như vậy..." Lục Phỉ Nhiên rầu rĩ, "Vậy sao anh lại đột nhiên chạy tới làm từ thiện? Mẹ anh còn cảm thấy quái lạ chuyện anh tự nhiên biến thành người tốt."
Bởi vì anh trọng sinh! Thiệu Thành đương nhiên không thể nói cho Lục Phỉ Nhiên biết chân tướng được. Chưa kể cậu có tin hay không, nếu có tin, nếu tiếp tục truy cứu chuyện đời trước thì anh biết trả lời sao? Báo cáo sự thật ư? Đó đã là quá khứ luẩn quẩn trong lòng bao nhiêu năm nay rồi. Anh chẳng ngại bây giờ sống quá tốt đẹp đâu. Thiệu Thành thở dài, "Thì lúc còn trẻ anh quá hoang đường phóng túng. Đến một ngày anh đột nhiên ý thức được bản thân tệ hại đến mức nào, muốn làm chút chuyện để bù đắp. Muốn thành người tốt, muốn làm chuyện tốt, chẳng lẽ còn phải có lí do đặc biệt gì sao?"
Đúng là muốn gạt người, Lục Phỉ Nhiên vừa tức vừa buồn bực, "Không phải bởi vì "vợ trước" chết, anh mới đột nhiên thay đổi à?"
Thiệu Thành sửng sốt thốt ra: "Em còn tưởng tưởng ra chuyện này sao? Anh đã nói ngoại trừ em, anh chưa từng suy tính kết hôn với một ai hết."
Thế là cậu dứt khoát nói suy đoán của mình: "Lúc này anh còn gạt em... Em luôn cảm thấy anh có chuyện giấu giếm. Em có về hỏi ông Vương. Khi đó anh lấy lí do vô cùng rõ ràng, là vợ trước bị bệnh phát hiện quá muộn nên mới chết, thật sự chỉ thuận miệng thôi sao? Nếu bịa thì cũng quá tỉ mỉ rồi. Có phải em rất giống cậu ta, hoặc là giống cậu ta còn nhỏ, cho nên anh mới chú ý tới em, rồi chụp nhiều ảnh em, rồi anh mới tốt với em như thế? Có phải không?"
Thiệu Thành im lặng không lảng tránh ánh mắt Lục Phỉ Nhiên, thở dài, "Thời gian gần đây em suy nghĩ chuyện này à?" Anh kéo tay cậu, "Anh làm em cảm thấy bất an sao? Xin lỗi! Nhưng anh có thể cam đoan anh chỉ thật lòng yêu một mình em thôi, dù là đời trước hay đời này... Còn có một số việc sau này sẽ nói cho em biết, em đừng nghĩ lung tung nữa, có được không?"
Anh ấy đã cam đoan đến mức này, nếu còn truy cứu tiếp thì thành thái quá. Lục Phỉ Nhiên không hỏi nữa, anh nói sẽ tự nói với mình... Vậy chờ đi. Anh rất kiên nhẫn với cậu, cậu cũng nên có chút kiên nhẫn với anh.
Dường như trận chất vấn dở dang này vẫn là bóng ma quanh quẩn trong cuộc hành trình của họ, tuy rằng về sau khá thuận lợi, nhưng Lục Phỉ Nhiên lại mơ hồ có dự cảm không tốt.
Hai ngày sau, Thiệu Thành nhận được điện thoại từ bà nội, thông báo ba anh, Thiệu Phong Ích, đã qua đời.
Thiệu Thành cùng Lục Phỉ Nhiên kết thúc kì nghỉ hiếm hoi trước thời hạn, chọn chuyến máy bay nhanh nhất, cũng khoảng một ngày sau về nước.
Không biết có phải ngồi máy bay xóc nảy quá lâu hay không, anh có ảo giác chân đạp trên mặt đất run run, không thể nào đứng vững.
Một ngày này trôi qua quá chậm, bà Thiệu khóc đến khô nước mắt, hai mắt tan rã ngồi một góc, tưởng như không nghe thấy hơi thở của bà.
Trong mắt Thiệu Thành toàn tơ máu: "Bà, đã xảy ra chuyện gì? Trước đó không phải ba còn rất khỏe sao?"
Bà Thiệu nói: "Bác sĩ nói là đột tử..."
"Sao thế được!" Thiệu Thành không tin.
Khóc cạn nước mắt, âm thanh của bà Lục cực kì bi thương, "Ba cháu tự cao tự đại như thế, sao chịu được cuộc sống này chứ? Giải thoát rồi cũng tốt... Là bà không tốt, bà không cởi bỏ được khúc mắc trong lòng ba cháu, khiến nó thành ra như vậy, đầu óc cũng không còn bình thường. Mấy ngày trước Tiểu Tô đã nói với bà tình hình của nó không tốt. Nhưng tại bà xem nhẹ, định chờ cháu quay về rồi bàn bạc, ai ngờ nó lại đột ngột ra đi. Nếu lúc đó bà dẫn nó đi bác sĩ, có phải nó sẽ không chết rồi không!"
"Điều dưỡng Tô đâu? Cô ấy đâu?" Thiệu Thành hỏi.
"Đang hỗ trợ. Điều dưỡng Tô là một người tốt, cô ấy chăm sóc Phong Ích đến giờ phút cuối cùng cũng không dễ dàng gì." Bà Thiệu nói, "Hai ngày cuối khi Phong Ích còn sống, tinh thần đã không bình thường, còn nói với bà điều dưỡng Tô muốn hại nó."
Thiệu Thành sửng sốt, "Ba từng nói như vậy ạ?"
"Ừ, nói bà mau báo cho cảnh sát. Ai biết đó là mấy lời cuối cùng của nó chứ."
"Ba chết bất ngờ như vậy, bà không nghi ngờ điều dưỡng Tô sao?"
Bà nội không nghi ngờ, "Sao lại thế được! Tiểu Tô là người đầu tiên đưa Phong Ích đi cấp cứu mà. Hơn nữa, nếu cô ta có vấn đề lẽ ra phải chạy từ sớm rồi chứ."
Điều dưỡng Tô đổi một bộ đồ trắng, trên cánh tay đeo băng đen, gương mặt tái nhợt phủ một tầng thương tâm, hoàn toàn là dáng vẻ chân tình tha thiết. Tay nâng một bó li trắng bỏ vào trong quan tài Thiệu Phong Ích, "Thiệu tiên sinh trước kia rất thích hoa này."
Thiệu Thành hỏi cô: "Ba tôi có trăn trối gì không?"
Điều dưỡng Tô lắc đầu: "Ông ấy đi rất bất ngờ."
Anh vẫn báo cảnh sát.
Cảnh sát tìm được một lọ thuốc trong hành lí của cô ta.
Cảnh sát: "Cô có thừa nhận đã sát hại Thiệu Phong Ích tiên sinh hay không?"
Tô Uyển Trinh vô cùng bình tĩnh, không khác gì lúc nói chuyện với Thiệu Thành, "Không có."
Cảnh sát: "Chúng tôi tìm thấy thuốc này trong hành lí của cô, cùng một loại với loại được tìm thấy trong cơ thể của Thiệu Phong Ích. Trên lọ thuốc cùng có vân tay của cô, chẳng lẽ đây không phải là cô của sao?"
Tô Uyển Trinh: "Của tôi."
Cảnh sát: "Vậy cô thừa nhận cố ý sát hại Thiệu Phong Ích tiên sinh?"
Tô Uyển Trinh: "Không có."
Cảnh sát: "..."
Tô Uyển Trinh: "Không phải tôi cố ý sát hại. Tôi chỉ giúp ông ấy tự tử thôi. Ông ấy muốn chết, tôi giúp ông ấy chết." Cô ta nói, "Tôi không sai, tôi chỉ muốn tốt cho họ."
Cảnh sát: Bọn họ...
Sau đó Thiệu Thành biết được, đây cũng không phải lần đầu tiên điều dưỡng Tô làm như vậy. Nhiều người bệnh và người già lúc trước cô ta chăm sóc cũng chết không bình thường. Thậm chí có một người được coi như mẹ con với cô ta, bà lão để lại tài sản cho cô ta cũng là bị mưu sát. Nhưng sau khi điều tra tiền trong tài khoản, cô ta quả thật nghèo rớt mồng tơi, gần như đem hết tiền đi làm từ thiện. Đây không phải là vì tiền, là vì cái gì?
"Tôi đã sớm nói với các người, Thiệu tiên sinh muốn chết, tôi chỉ hoàn thành tâm nguyện cho ông ấy thôi." Tô Uyển Trinh bày tỏ.
Cô nhớ rõ rất rõ, mấy năm nay Thiệu Phong Ích đã nói hàng chục lần.
"Tôi sống không bằng chết!"
"Các người ngóng trông tôi chết đúng không? Tôi còn không muốn sống đây!"
"Sao các người phải cứu tôi, vừa hay cho tôi chết đi chẳng phải quá tốt sao! Thật thanh tịnh!"
"Uyển Trinh, tôi muốn chết, tôi muốn chết quách đi cho rồi."
Cô còn xác nhận lại: "Ông thật sự muốn chết?"
Thiệu Phong Ích trả lời: "Giờ đây tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, sống thì có nghĩa lí gì?"
"Tôi hiểu." Tô Uyển Trinh nghĩ, tất cả cố chủ đều nói như thế, bọn họ rất đáng thương.
*
Nguyên nhân chết lúc trước là ngoài ý muốn, bà khóc nhưng vẫn trụ được. Bây giờ biết Thiệu Phong Ích bị điều dưỡng Tô mưu sát, bà ngay tức khắc ngất đi, sau khi tỉnh lại tinh thần vô cùng bất ổn. Bấy giờ bà mới nhận ra những lời cầu cứu hôm ấy của Thiệu Phong Ích là sự thật, chỉ tiếc là hối hận quá muộn màng, hiện giờ phải gắng gượng lo xong tang lễ nên tạm thời chưa thể ngã xuống
Lúc lễ truy điệu có vị khách không mời mà đến. Một người đàn ông trung niên đột nhiên xông tới tạt mực vào di ảnh khiến Lục Phỉ Nhiên hoảng sợ. Bảo vệ nhanh chóng đè người lại, đối phương kêu gào bị lôi ra: "Chết hay lắm! Thiệu Phong Ích mày chết không tử tế! Đáng đời! Ha ha."
Lục Phỉ Nhiên: "Kia là ai?"
Thiệu Thành: "Là ba Trần Xu..." Trong khoảng thời gian này vừa xử lí đám tang, vừa chú ý chuyện công ty lại phải lo kiện cáo, thế nên mới gây ra loại sơ sót lớn như vậy.
Cú này khiến cho bà Thiệu triệt để không chịu được, té xỉu, sau đó bệnh không dậy nổi.
May mắn còn có Lục Phỉ Nhiên thay anh phân ưu, chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc bà nội, thuận tiện chăm cả Thiệu Nhu, "Là người phụ nữ họ Tô kia điên khùng mất trí, bà nội, không phải lỗi của bà."
"Bà là mẹ nó mà lại không tin nó. Bà còn đem chuyện nó báo nguy nói cho Tô Uyển Trinh. Sao lại ngu ngốc như vậy chứ!?" Bà Thiệu nói xong, đập lồng ngực mình, hai hàng nước mắt già nua chảy xuống.
Lục Phỉ Nhiên không dám nói tiếp, sợ càng nói bà nội sẽ càng khóc, bắt lấy tay không cho bà tự đánh bản thân, chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho bà, nhưng càng lau càng nhiều.
7 ngày* hỗn loạn trôi qua, mọi chuyện xem như kết thúc, Thiệu Thành áy náy: "Xin lỗi đã bắt em chịu mệt theo."
*Người chết được một tuần thì cúng.
Cậu lắc đầu, "Đâu nào, anh mới là người mệt mỏi nhất. Hơn nữa... Tình trạng của bà nội không tốt lắm, em rất lo lắng."
Trước quá bận, quá mệt mỏi, hôm nay an tĩnh lại, anh từ trong đau xót phục hồi lại tinh thần, tìm chuyện gì đó làm để không còn thừa tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Cho dù đã trôi qua nhiều năm, quan hệ cha con của bọn họ chuyển biến thành như vậy, nhưng Thiệu Thành nhớ rõ lúc anh còn nhỏ cũng từng có một thời gian rất đẹp. Khi đó Thiệu Phong Ích mới làm ba, rất thích đưa Thiệu Thành đi chơi. Anh nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, ba còn thường xuyên để mình cưỡi trên cổ.
Anh tập xe đạp cũng là ba dạy. Đó là chuyện trước khi đi học anh còn rất nhỏ, sợ đau, té ngã mấy lần bèn ngồi dưới đất khóc.
Mẹ đau lòng, ba ngăn mẹ lại: "Đừng dìu nó, để tự nó đứng dậy. Nó có thể làm được! Còn khóc, khóc cái gì? Không ra dáng nam tử hán chút nào."
Bắt đầu từ lúc nào, quan hệ hai cha con họ đến nông nỗi này?
Lục Phỉ Nhiên về nhà thì nhìn thấy Thiệu Thành say xỉn nằm xiêu vẹo trên bàn, chưa đến gần đã thấy nồng nặc mùi rượu. Cậu không thích anh rượu bia thuốc lá, nhưng lần này là ngoại lệ.
Cậu thở dài, dìu anh về phòng ngủ.
Anh nửa tỉnh nửa mê, ôm cậu khóc, "Là em sao Phỉ Nhiên? Em về rồi?"
"Em đã về." Cậu nói xong lảo đảo một chút, Thiệu Thành say như chết có cảm giác còn trầm mặc hơn lúc bình thường.
"Anh rất khổ sở, Phỉ Nhiên, anh rất khổ sở. Theo lí, anh đâu thể đau khổ như vậy! Anh với ông ấy đã chán ghét nhau nhiều năm như vậy." Thiệu Thành nói, "Nhưng ông ấy là ba anh. Anh rất hận, ông có lỗi với mẹ anh, có lỗi với anh, có lỗi với bà nội, có lỗi với Thiệu Nhu... Cũng có lỗi với Trần Xu... Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không nên chết oan uổng như vậy!"
"Không, không phải chết oan, là anh hại chết ông ấy, là anh làm hại."
Lục Phỉ Nhiên đối với lớn bé nhà họ Thiệu cạn lời rồi. Bà Thiệu nói bà hại chết con trai, Thiệu Thành lại nói anh hại chết ba mình, quả nhiên là người một nhà.
"Đời trước ông ấy đâu chết như vậy." Thiệu Thành say khướt, "Nếu không phải anh ngáng một chân, đối phó với Trần Xu sớm, ông ấy cũng không bại liệt, cũng không phải chết oan."
Anh duỗi tay ôm cả người Lục Phỉ Nhiên vào lòng, chôn mặt vào cổ cậu khóc thút thít, "Phỉ Nhiên, anh rất sợ. Anh rất sợ em cũng sẽ bị anh hại chết. Anh nên làm sao bây giờ? Anh không biết thế nào mới tốt. Anh có rất nhiều tiền, nhưng vẫn phải khuất phục trước vận mệnh. Nếu em chết thì phải làm sao? Anh đã nhìn em chết một lần. Nếu em chết nữa, anh thật sự sống không nổi."
Lục Phỉ Nhiên cảm thấy buồn cười, "Em chết lúc nào?" Cậu xoay tay lại ôm lấy Thiệu Thành, nhẹ nhàng xoa tóc anh.
"Em chết, chết trong ngực anh. Cũng do anh hại. Bệnh của em phát hiện quá muộn, anh đã bỏ tiền tìm thật nhiều bác sĩ nhưng không thể chữa khỏi."
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Hết chương 61
/76
|