Chết tiệt! Tuyền nhanh chóng đỡ lấy Cung Minh Giác, nhìn y phục đã hút no nê máu tươi, máu chảy quá nhiều đã vượt qua sức chịu đựng của người thường: Ngu ngốc! Rõ ràng thân thể không thể chịu đựng nổi, thế mà còn cố chơi xấu hắn, thực là thiên hạ số một ngu ngốc!
Không biết qua bao lâu, một cỗ ấm áp theo cổ họng trượt vào trong bụng. Mở mắt nhìn, người trước mặt thật sự rất đẹp, nửa ngày sau nàng mới phát giác bản thân đang ở chỗ nào: Tuyền? Không quá chắc chắn, đổi lấy là một tiếng hừ lạnh: Còn chưa có chết?
Này, đừng có quá đáng như vậy? Tốt xấu gì thì ta cũng là chủ nhân của ngươi đó, không cho ta chút mặt mũi ngươi cảm thấy rất tiện nói ra sao? Cung Minh Giác quở trách: Cứ nghĩ ở trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra hại người đâu.
Hít sâu một hơi, Tuyền chấm dứt cuộc cãi nhau với nàng, nữ nhân này chính xác là một kẻ không được bình thường: Trên người ngươi không có tiền.
Đại não Cung Minh Giác lập tức chết, cái gì cái gì? Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này? Ngây ngốc nhìn Tuyền, không biết hắn lại muốn làm cái gì.
Cho dù là đi ra ngoài, ta cũng không có cách nào tìm đại phu giúp ngươi. Nhìn bộ dạng ngu si của Cung Minh Giác, rốt cuộc Tuyền hảo tâm ném cho nàng đáp án.
Yên nào yên nào. Cung Minh Giác không sao cả, phất phất tay: Chỉ cần ngươi tìm được nơi có thảo dược là được rồi, ta tự mình trị liệu. Muốn nói thêm kiếp trước là nàng vô cùng may mắn là người có kiến thức về y học, chỉ là, đến thế giới khác, thảo dược nơi này khác một trời một vực với chỗ nàng từng ở. Nhưng mà, chỉ bằng một mùi ngọt lịm đã đủ nàng đoán ra đây là Thiên Tru Thảo. Thân thể của chủ nhân trước cũng rất nghiên cứu về lĩnh vực này. Chỉ sợ, độ mẫn cảm với thảo dược không kém nàng là bao.
Cúi đầu, nhìn lướt qua miệng vết thương, giọng nàng có chút hồ nghi: Tuyền? Ngẩng đầu, con mắt màu đen thoáng nhìn, quả nhiên nhìn thấy hai gò má của tuyệt mỹ nam tử thoáng hồng nhuận, lúng túng chuyển mắt, trong miệng lại không yếu thế mà lẩm bẩm: Nhìn cái gì vậy, có cái gì kỳ quái đâu, chẳng lẽ ngươi cảm thấy việc chảy máu đến chết là chuyện bình thường?
Nói xong, cảm thấy lý do của mình như có chút không thuyết phục, đột nhiên quay đầu lại, hùng hồn trừng mắt nhìn Cung Minh Giác.
Cung Minh Giác trừng mắt nhìn, dùng âm thanh cực kỳ bình tĩnh đáp lại: Ta chỉ kỳ quái sao ngươi có khả năng băng bó thành thạo đến như vậy thôi mà, ngươi nghĩ đi đâu thế? Đúng là đồ yêu quái có tư tưởng không thuần khiết! Vừa nói, cánh tay lại mò mẫn sờ lên gò má của Tuyền, chạm tay lại nóng hổi: Hàaa...! Tuyền, ngươi thật sự rất ngây thơ nha!
Vui vẻ đã nhẫn nhịn quá lâu, không còn cách nào khống chế, không có hình tượng chút nào ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt của Tuyền đã đen thui, ở một bên nghiến răng nghiến lợi: Ngươi cười cùng hắn? Ai có thể nói cho hắn biết, vì cái gì hắn lại kí khế ước với một nữ nhân không bình thường như vậy?
Sớm biết như vậy, hắn tình nguyện tiếp tục bị nhốt ở đây còn hơn!
Đúng rồi, Tuyền, ngươi là yêu quái mấy trăm năm rồi thế? Thực lực càng lâu lại càng mạnh, nàng cần biết mình khế ước với một yêu quái như thế nào để tính toán bước hành động tiếp theo.
Đủ bảo vệ ngươi. Tuyền lườm Cung Minh Giác, mấy trăm năm? Xem thường hắn thế à.
YAA.A.A..! Rất là chảnh nha! Cung Minh Giác sờ cằm của mình rồi chậc chậc đánh giá Tuyền: Ngươi có thể đánh thắng được một Linh sĩ Ngũ tinh không?
Hừ lạnh một tiếng, cực kỳ khinh thường: Không cần lấp cái cấp độ thấp như vậy để so với ta. Quả là bôi nhọ danh dự của hắn mà.
Có thể đánh thắng? Thật tốt quá đi! Hai mắt Cung Minh Giác nhấp nháy tỏa ánh sáng: Xem ra ngươi rất là lợi hại đó, nếu không chúng ta trực tiếp đi khiêu chiến Thần đi, làm thiên hạ bá chủ như thế nào?
Ngu ngốc !
Trong mắt Tuyền không che giấu chút nào ném cho Cung Minh Giác hai chữ này, lạnh nhạt mở miệng: Nếu như ngươi không gây phiền toán như lời nói, ta co thể đảm bảo an toàn cho ngươi. Dù sao trên người của ta bị thương, không thể nào triển khai toàn bộ thực lực được. Nếu ngươi không muốn chết sớm một chút thì đừng có trêu chọc phiền toái.
Vậy ngươi có thể triển khai được bao nhiêu thực lực? Cung Minh Giác chỉ dừng lại về khái niệm nông cạn về yêu quái , một trăm năm một cái cấp bậc, tuy rằng Tuyền cùng nàng kí khế ước, nhưng bởi vì không phải là khế ước hộ vệ nên hai người không hòa chung làm một thể, cho nên nàng không cảm nhận được thực lực của Tuyền.
Khoảng một phần mười. Lúc nói đến đây ánh mắt Tuyền tối sầm lại, không hề muốn nghĩ tới những quá khứ kia.
Không có việc gì, chuyện gì cũng sẽ sớm muộn được giải quyết, nhất thời không vội. Đầu vai chẳng biết lúc nào đã có một bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt lên, tức thời câu nói đó làm lòng hắn buông lỏng tâm tình, ngẩng đầu, kinh ngạc thấy Cung Minh Giác an ủi mình. Nàng cũng có lúc tốt bụng như vậy sao?
Trước mắt ngươi chỉ cần mang ta rời khỏi nơi quỷ quái này, tìm được một mỹ nam hảo hảo tâm tình, chúng ta đã từng rất cảm tình là được. Quả nhiên, Tuyền xám xịt, nàng sẽ không có lúc nào được bình thường mà, làm sao hắn có thể nghĩ nàng tốt bụng đi an ủi hắn được? Xem ra người ngu ngốc mới chính là mình!
Người trong lòng của ngươi? Tuyền chế nhạo, đã có người trong lòng còn dám chiếm tiện nghi của hắn? Đây chính là một người tùy tiện.
Đương nhiên, bóng dáng của hắn nó đã khắc sâu vào trong lòng ta rồi, ta sẽ không bao giờ quên được. Cung Minh Giác cười lạnh, đứng dậy: Đi Tuyền, chúng ta mau tới cuộc hẹn thôi nào. Cung Phấn, người trong lòng nàng, nhất định phải thật tốt để chờ nàng.
Tuyền sững sờ, trong con ngươi lạnh như băng sát khí của Cung Minh Giác khiến hắn hoảng sợ, một nhân loại sao có thể có ánh mắt như thế? Cái kia rõ ràng là dã thú rừng rậm đang điên cuồng bất chấp mọi thứ cướp đoạt sát ý.
Tuyền, đi. Âm thanh Cung Minh Giác khôi phục lại trạng thái bình thường, lười biếng lại mang theo vô lại.
Ừ. Tuyền thoáng qua gật đầu, vèo một cái đã biến mất trước mặt Cung Minh Giác.
Cung Minh Giác đối với tình huống bất ngờ phát sinh như thế, trừng mắt, há miệng, cực kỳ hào phóng hét lên một tiếng: Quỷ!
Ta là yêu quái chứ không phải quỷ! Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Tuyền, sững sờ đã ngưng lại, thiếu chút nữa là xông ra ngoài, dưới đáy lòng cẩn thận từng li từng tí thử nói: Tuyền?
Có chuyện gì sao? Ngắn gọn lại cực chảnh đáp lại một câu, khiến cho đỉnh đầu Cung Minh Giác bốc khói, đến cùng ai là chủ đây hả: Ngươi. Âm thanh của Tuyền lại vừa lúc bay lên: Đừng nói cho ta biết, ngươi nghĩ gì ta đều có thể nghe rõ. Để cho ngươi hết đường riêng tư.
Về của ta ta sẽ biết. Những thứ khác ta không rõ lắm. Âm thanh Tuyền lại truyền ra, như rất cực ky khinh bỉ ý tưởng của Cung Minh Giác.
Đôi mắt Cung Minh Giác híp lại, tiểu tử đây giám đùa bỡn nàng? Ôm ngực đứng ở nơi đó, bất động, không liên quan đến chuyện của hắn, hắn có thể không biết? Được lắm, nàng sẽ nghĩ về chuyện của hắn!
Ngươi! Trước mắt Cung Minh Giác đột nhiên lóe lên, Tuyền đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt hờn toan tính: Không được nghĩ bậy bạ! Như rống to lao ra cửa, hận không thể đánh Cung Minh Giác.
Được nha, ta cảm thấy Tuyền thật là đẹp mắt mà! Cung Minh Giác cười mờ ám, dám rình xem ý nghĩ của nàng hả, hừ, sợ rồi sao?
Tuyền đột nhiên ngừng lại, chần chờ nhìn Cung Minh Giác: Ngươi không hy vọng người khác biết chuyện của ngươi thì ngươi chỉ cần không cần kêu ta thì tư tưởng của ngươi sẽ không bị ta biết.
Cung Minh Giác nhếch môi cười: Như vậy mới ngoan, trở về thôi! Nàng ghét nhất là bị người khác nhìn thấu cảm xúc.
Ánh mắt Tuyền phức tạp nhìn Cung Minh Giác, mang theo nghi vấn.
Đi đến vách đá, Cung Minh Giác sờ lên nham thạch sần sùi, trong lòng trao đổi cùng Tuyền: Tuyền, ngươi nhất định muốn mình ta leo lên? Hiện tại nàng là thương binh đó? Không cần tàn nhẫn như vậy chứ?
Không biết qua bao lâu, một cỗ ấm áp theo cổ họng trượt vào trong bụng. Mở mắt nhìn, người trước mặt thật sự rất đẹp, nửa ngày sau nàng mới phát giác bản thân đang ở chỗ nào: Tuyền? Không quá chắc chắn, đổi lấy là một tiếng hừ lạnh: Còn chưa có chết?
Này, đừng có quá đáng như vậy? Tốt xấu gì thì ta cũng là chủ nhân của ngươi đó, không cho ta chút mặt mũi ngươi cảm thấy rất tiện nói ra sao? Cung Minh Giác quở trách: Cứ nghĩ ở trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra hại người đâu.
Hít sâu một hơi, Tuyền chấm dứt cuộc cãi nhau với nàng, nữ nhân này chính xác là một kẻ không được bình thường: Trên người ngươi không có tiền.
Đại não Cung Minh Giác lập tức chết, cái gì cái gì? Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này? Ngây ngốc nhìn Tuyền, không biết hắn lại muốn làm cái gì.
Cho dù là đi ra ngoài, ta cũng không có cách nào tìm đại phu giúp ngươi. Nhìn bộ dạng ngu si của Cung Minh Giác, rốt cuộc Tuyền hảo tâm ném cho nàng đáp án.
Yên nào yên nào. Cung Minh Giác không sao cả, phất phất tay: Chỉ cần ngươi tìm được nơi có thảo dược là được rồi, ta tự mình trị liệu. Muốn nói thêm kiếp trước là nàng vô cùng may mắn là người có kiến thức về y học, chỉ là, đến thế giới khác, thảo dược nơi này khác một trời một vực với chỗ nàng từng ở. Nhưng mà, chỉ bằng một mùi ngọt lịm đã đủ nàng đoán ra đây là Thiên Tru Thảo. Thân thể của chủ nhân trước cũng rất nghiên cứu về lĩnh vực này. Chỉ sợ, độ mẫn cảm với thảo dược không kém nàng là bao.
Cúi đầu, nhìn lướt qua miệng vết thương, giọng nàng có chút hồ nghi: Tuyền? Ngẩng đầu, con mắt màu đen thoáng nhìn, quả nhiên nhìn thấy hai gò má của tuyệt mỹ nam tử thoáng hồng nhuận, lúng túng chuyển mắt, trong miệng lại không yếu thế mà lẩm bẩm: Nhìn cái gì vậy, có cái gì kỳ quái đâu, chẳng lẽ ngươi cảm thấy việc chảy máu đến chết là chuyện bình thường?
Nói xong, cảm thấy lý do của mình như có chút không thuyết phục, đột nhiên quay đầu lại, hùng hồn trừng mắt nhìn Cung Minh Giác.
Cung Minh Giác trừng mắt nhìn, dùng âm thanh cực kỳ bình tĩnh đáp lại: Ta chỉ kỳ quái sao ngươi có khả năng băng bó thành thạo đến như vậy thôi mà, ngươi nghĩ đi đâu thế? Đúng là đồ yêu quái có tư tưởng không thuần khiết! Vừa nói, cánh tay lại mò mẫn sờ lên gò má của Tuyền, chạm tay lại nóng hổi: Hàaa...! Tuyền, ngươi thật sự rất ngây thơ nha!
Vui vẻ đã nhẫn nhịn quá lâu, không còn cách nào khống chế, không có hình tượng chút nào ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt của Tuyền đã đen thui, ở một bên nghiến răng nghiến lợi: Ngươi cười cùng hắn? Ai có thể nói cho hắn biết, vì cái gì hắn lại kí khế ước với một nữ nhân không bình thường như vậy?
Sớm biết như vậy, hắn tình nguyện tiếp tục bị nhốt ở đây còn hơn!
Đúng rồi, Tuyền, ngươi là yêu quái mấy trăm năm rồi thế? Thực lực càng lâu lại càng mạnh, nàng cần biết mình khế ước với một yêu quái như thế nào để tính toán bước hành động tiếp theo.
Đủ bảo vệ ngươi. Tuyền lườm Cung Minh Giác, mấy trăm năm? Xem thường hắn thế à.
YAA.A.A..! Rất là chảnh nha! Cung Minh Giác sờ cằm của mình rồi chậc chậc đánh giá Tuyền: Ngươi có thể đánh thắng được một Linh sĩ Ngũ tinh không?
Hừ lạnh một tiếng, cực kỳ khinh thường: Không cần lấp cái cấp độ thấp như vậy để so với ta. Quả là bôi nhọ danh dự của hắn mà.
Có thể đánh thắng? Thật tốt quá đi! Hai mắt Cung Minh Giác nhấp nháy tỏa ánh sáng: Xem ra ngươi rất là lợi hại đó, nếu không chúng ta trực tiếp đi khiêu chiến Thần đi, làm thiên hạ bá chủ như thế nào?
Ngu ngốc !
Trong mắt Tuyền không che giấu chút nào ném cho Cung Minh Giác hai chữ này, lạnh nhạt mở miệng: Nếu như ngươi không gây phiền toán như lời nói, ta co thể đảm bảo an toàn cho ngươi. Dù sao trên người của ta bị thương, không thể nào triển khai toàn bộ thực lực được. Nếu ngươi không muốn chết sớm một chút thì đừng có trêu chọc phiền toái.
Vậy ngươi có thể triển khai được bao nhiêu thực lực? Cung Minh Giác chỉ dừng lại về khái niệm nông cạn về yêu quái , một trăm năm một cái cấp bậc, tuy rằng Tuyền cùng nàng kí khế ước, nhưng bởi vì không phải là khế ước hộ vệ nên hai người không hòa chung làm một thể, cho nên nàng không cảm nhận được thực lực của Tuyền.
Khoảng một phần mười. Lúc nói đến đây ánh mắt Tuyền tối sầm lại, không hề muốn nghĩ tới những quá khứ kia.
Không có việc gì, chuyện gì cũng sẽ sớm muộn được giải quyết, nhất thời không vội. Đầu vai chẳng biết lúc nào đã có một bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt lên, tức thời câu nói đó làm lòng hắn buông lỏng tâm tình, ngẩng đầu, kinh ngạc thấy Cung Minh Giác an ủi mình. Nàng cũng có lúc tốt bụng như vậy sao?
Trước mắt ngươi chỉ cần mang ta rời khỏi nơi quỷ quái này, tìm được một mỹ nam hảo hảo tâm tình, chúng ta đã từng rất cảm tình là được. Quả nhiên, Tuyền xám xịt, nàng sẽ không có lúc nào được bình thường mà, làm sao hắn có thể nghĩ nàng tốt bụng đi an ủi hắn được? Xem ra người ngu ngốc mới chính là mình!
Người trong lòng của ngươi? Tuyền chế nhạo, đã có người trong lòng còn dám chiếm tiện nghi của hắn? Đây chính là một người tùy tiện.
Đương nhiên, bóng dáng của hắn nó đã khắc sâu vào trong lòng ta rồi, ta sẽ không bao giờ quên được. Cung Minh Giác cười lạnh, đứng dậy: Đi Tuyền, chúng ta mau tới cuộc hẹn thôi nào. Cung Phấn, người trong lòng nàng, nhất định phải thật tốt để chờ nàng.
Tuyền sững sờ, trong con ngươi lạnh như băng sát khí của Cung Minh Giác khiến hắn hoảng sợ, một nhân loại sao có thể có ánh mắt như thế? Cái kia rõ ràng là dã thú rừng rậm đang điên cuồng bất chấp mọi thứ cướp đoạt sát ý.
Tuyền, đi. Âm thanh Cung Minh Giác khôi phục lại trạng thái bình thường, lười biếng lại mang theo vô lại.
Ừ. Tuyền thoáng qua gật đầu, vèo một cái đã biến mất trước mặt Cung Minh Giác.
Cung Minh Giác đối với tình huống bất ngờ phát sinh như thế, trừng mắt, há miệng, cực kỳ hào phóng hét lên một tiếng: Quỷ!
Ta là yêu quái chứ không phải quỷ! Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Tuyền, sững sờ đã ngưng lại, thiếu chút nữa là xông ra ngoài, dưới đáy lòng cẩn thận từng li từng tí thử nói: Tuyền?
Có chuyện gì sao? Ngắn gọn lại cực chảnh đáp lại một câu, khiến cho đỉnh đầu Cung Minh Giác bốc khói, đến cùng ai là chủ đây hả: Ngươi. Âm thanh của Tuyền lại vừa lúc bay lên: Đừng nói cho ta biết, ngươi nghĩ gì ta đều có thể nghe rõ. Để cho ngươi hết đường riêng tư.
Về của ta ta sẽ biết. Những thứ khác ta không rõ lắm. Âm thanh Tuyền lại truyền ra, như rất cực ky khinh bỉ ý tưởng của Cung Minh Giác.
Đôi mắt Cung Minh Giác híp lại, tiểu tử đây giám đùa bỡn nàng? Ôm ngực đứng ở nơi đó, bất động, không liên quan đến chuyện của hắn, hắn có thể không biết? Được lắm, nàng sẽ nghĩ về chuyện của hắn!
Ngươi! Trước mắt Cung Minh Giác đột nhiên lóe lên, Tuyền đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt hờn toan tính: Không được nghĩ bậy bạ! Như rống to lao ra cửa, hận không thể đánh Cung Minh Giác.
Được nha, ta cảm thấy Tuyền thật là đẹp mắt mà! Cung Minh Giác cười mờ ám, dám rình xem ý nghĩ của nàng hả, hừ, sợ rồi sao?
Tuyền đột nhiên ngừng lại, chần chờ nhìn Cung Minh Giác: Ngươi không hy vọng người khác biết chuyện của ngươi thì ngươi chỉ cần không cần kêu ta thì tư tưởng của ngươi sẽ không bị ta biết.
Cung Minh Giác nhếch môi cười: Như vậy mới ngoan, trở về thôi! Nàng ghét nhất là bị người khác nhìn thấu cảm xúc.
Ánh mắt Tuyền phức tạp nhìn Cung Minh Giác, mang theo nghi vấn.
Đi đến vách đá, Cung Minh Giác sờ lên nham thạch sần sùi, trong lòng trao đổi cùng Tuyền: Tuyền, ngươi nhất định muốn mình ta leo lên? Hiện tại nàng là thương binh đó? Không cần tàn nhẫn như vậy chứ?
/12
|