Băng Tuyết đang kiên nhẫn chờ câu trả lời của Từ Thức sau khi kể hết sự tình. Từ Thức đứng đó, hơi ngẩn người ra.
- Tôi đã giúp cậu, giờ cậu giúp lại đi. - Băng Tuyết vẫn nghiêm túc nhìn Từ Thức.
- Ờ... thì... Ờ... - Từ Thức vẫn còn hơi ngập ngừng.
- Quyết định mau. - Băng Tuyết nói.
- Ừm... Đồng ý! Dù sao cô cũng từng giúp tôi nên tôi sẽ giúp lại. - Từ Thức cười nói.
- Tốt! Tối nay tôi sẽ gọi. - Băng Tuyết nói rồi rời đi.
Khi nơi đó chỉ còn lại một mình Từ Thức, khuôn mặt cậu chợt hiện lên 1 vài vệt đỏ, khuôn mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
- Rồi em cũng sẽ yêu anh mà thôi. - Từ Thức nói thầm rồi cũng rời khỏi đó.
Trong khi đó, dưới gốc cây ở một nơi khác, hai con người, 1 nam, 1 nữ đứng nhìn nhau với vẻ mặt lạnh như tiền.
- Tại sao? - người con gái lên tiếng trước.
- Không lí do. - người con trai nói.
- Anh đang nghĩ gì trong đầu thế? - Thiên Băng tức giận nói.
- Hừ! - Hữu Trí quay mặt đi.
- Không nấu bữa trưa thật hả? - Thiên Băng vẫn giữ vẻ mặt đó nói.
- Cô muốn thì tự nấu. - Hữu Trí lạnh lùng nhìn Thiên Băng.
- Sốt? - Thiên Băng lấy tay sờ trán Hữu Trí.
- Sao lần nào cô cũng nghĩ là tôi bị sốt thế? Không nghĩ ra cái khác được sao? - Hữu Trí nổi giận nhìn Thiên Băng.
- Tôi không làm gì anh, sao giận? - Thiên Băng tiếp tục hỏi tiếp.
Hữu Trí không nói gì, né tránh Thiên Băng rồi đi thẳng về nhà. Thiên Băng cũng nhanh chóng đi theo trở về nhà. Thiên Băng cùng với Hữu Trí trở về căn biệt thự. Thiên Băng lên phòng cất cặp, thay đồ rồi xuống phòng bếp tự nấu ăn. 1 lát sau, Hữu Trí bước vào trong nhà bếp, 1 bãi tha ma hiện ra.
- Cô làm gì thế? - Hữu Trí nhíu mày nhìn Thiên Băng.
- Nấu ăn. - Thiên Băng thản nhiên đáp lại.
- Cô gọi cái hỗn hợp này là thức ăn? - Hữu Trí nhìn vào cái nồi Thiên Băng đang khuấy.
Trong nồi có 1 quả cà chua còn nguyên quả, của khoai tây được cắt thành những hình thù quái dị, củ cà rốt không được cắt thành miếng nhỏ mà là bị bẻ đôi ra rồi quẳng vào trong nồi. Bên cạnh chiếc nồi đó là 1 nồi đang nấu cái gì mà cậu cũng chẳng thể nghĩ ra cái tên. Bên trong cái nồi đó là 1 dung dịch lỏng, sền sệt màu trắng, cùng 1 ít bắp trắng được cắt nhỏ, 1 ít càng cua và gạch cua nổi lềnh bềnh ở trên bề mặt.
- Ừ! Nồi lẩu với súp. - Thiên Băng vẫn thản nhiên đáp lại.
- Cái này tính nấu cho heo ăn à? - Hữu Trí nhìn vào nồi lẩu.
- Chả biết. Tôi nấu đại. - Thiên Băng quay lại nhìn Hữu Trí.
Hữu Trí cầm lấy 1 cái thìa, múc và húp 1 miếng trong nồi súp rồi cậu nhăn mặt lại.
- Cô tính nấu chè à? - Hữu Trí nhìn Thiên Băng.
- Đâu có! Súp mà. - Thiên Băng khuấy nồi súp.
- Thôi! Cô làm ơn ra kia dọn, để tôi nấu. - Hữu Trí giành lấy cái muôi Thiên Băng đang cầm trên tay.
- Ờ! - cô đi về phía mình bàn ăn bị cô làm thành bãi rác.
Thiên Băng nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn lại rồi lấy cốc nước lọc, ngồi xuống bàn chờ Hữu Trí nấu bữa trưa. Cô chẳng hiểu sao Hữu Trí lại giận không lý do nên đã không nấu bữa sáng, đã thế, hôm nay cô ngủ quên mà lại không gọi cô thức dậy, hại cô nhịn cả buổi sáng. Còn Hữu Trí thì đang đứng đó nấu bữa trưa cho cô. Cậu định không nấu bữa sáng cho cô đâu, nhưng thấy tài nấu ăn siêu phàm của Thiên Băng và đang có dấu hiệu nổ bếp rất cao nên cậu phải nhanh chóng dành quyền nấu ăn để bảo toàn mạng sống cho chính mình. Vài phút sau, Hữu Trí dọn bữa trưa lên bàn, nhìn 1 bữa trưa rất thịnh soạn nhưng Thiên Băng lại không dám đụng vào. Đơn giản vì món nào cũng có ớt, thứ cô ghét nhất trong các loại, đã thế, miếng ớt to đùng nằm đúng trước mặt cô khiên cô chẳng thể nào ăn nổi.
- Anh đùa tôi à? - Thiên Băng nhìn chằm chằm vào các món ăn trên bàn.
- Đùa? Sao? - Hữu Trí thản nhiên hỏi lại.
- Anh cho cái gì vào đây? - Thiên Băng ngước mặt nhìn Hữu Trí.
- Thịt, cá, rau, gạo, bắp,... - Hữu Trí liệt kê.
- Cuối cùng là...? - Thiên Băng lạnh giọng nói.
- Là ớt. - Hữu Trí trả lời.
- Ừ thì ớt. Anh hiểu ý tôi chứ? - Thiên Băng cười lạnh.
- Vậy cô nhìn tôi ăn là đủ rồi. - Hữu Trí thản nhiên trả lời rồi cầm đũa lên.
- Anh... Được! - Thiên Băng tức giận đứng lên rồi tiến về phía tủ lạnh.
Cô vừa mới mở cánh của tủ lạnh, Hữu Trí liền lên tiếng.
- Ra ăn đi! - Hữu Trí nhìn Thiên Băng.
- Nhưng... - Thiên Băng chưa kịp nói hết câu liền bị Hữu Trí cắt ngang.
- Yên tâm! Cái này không có ớt. - Hữu Trí cười nhẹ.
- Ừ! Vậy thì được. - Thiên Băng đóng cửa tủ lạnh lại.
Cô trở về bàn ăn rồi ngồi xuống. Thiên Băng cầm đũa lên và bắt đầu ăn phần Hữu Trí đã đặt gọn gàng trước mặt cô. Cả hai ăn bữa trưa trong yên lặng.
Hiện tại, tại nhà Băng Tuyết.
- Elementa Cessent!
- Perdere!
- Aqua! Ingis! Gas! Dat!
Băng Tuyết đang rất khổ sở khi phải phá chiếc lồng này, nếu 1 tiếng trước cô không lơ là thì đã không có chuyện này rồi.
1 tiếng trước, Băng Tuyết trở về nhà, đang định bước lên phòng thì gặp ông ở ngay chỗ cầu thang. Vì là cháu, nên cô cũng cúi đầu chào cho phải phép với ông rồi đi thẳng lên trên phòng. Đột nhiên, 1 ngọn lửa từ phía sau nên cô, cô né được. Tiếp theo là 1 sợi dây được ông cô luyện, không thể phá được bằng bất cứ loại phép thuật nào, cô cũng né được. Lần lượt các vũ khí do ông Băng Tuyết luyện ra đều bị Băng Tuyết né hết. Đột nhiên, từ phía sau, 1 thanh gươm làm được luyện từ nước và lửa, cô né được. Nhưng cô lại không để ý rằng, sợi dây của ông mình đang lao về phía cô và trói cô lại. Ông Băng Tuyết không thương tiếc ném Băng Tuyết vào trong lồng sắt mà ông chế tạo đặt dưới tầng hầm.
- Cháu nên tự mình suy nghĩ lại những việc mình làm đi.
Ông Băng Tuyết để lại 1 câu rồi quay đi lên nhà trên. Hiện giờ thì Băng Tuyết đang dùng tất cả các câu thần chú mà cô biết để phá cái lồng nhưng tất cả đều không có tác dụng. Xui cho cô là ở trong này cô chỉ mang theo 1 cây đũa thần dự phòng trong người. Băng Tuyết loay hoay 1 hồi, cô nhớ ra trong người còn có chiếc điện thoại. Băng Tuyết nhanh chóng lấy ra khỏi túi và bật lên và gọi cho Lệ Xuân. Nhưng khi cô phát hiện ra thì mới phát hiện là ngoài vùng phủ sóng. Băng Tuyết không hiểu ông cô làm cái lồng này bằng cái gì mà sóng điện thoại cũng không lọt vào được, đến mạng cũng không có. Băng Tuyết cất điện thoại lại vào trong túi, cô dần chìm vào giấc ngủ vì mất nhiều năng lượng trong việc sử dụng thần chú.
Đến tối, ông Băng Tuyết bước xuống, đưa cô bữa tối. Ông mở ra 1 khe nhỏ, đủ để đẩy khay thức ăn vào cho cô nhưng lại không đủ để cô chui ra ngoài. Cái này chắc chắn chỉ có ông mới có thể phá bỏ được cái lồng này.
- Cháu đừng nghĩ có thể thoát khỏi đây, không thể đâu.
- Hừ!
Băng Tuyết lạnh lùng nhìn ông mình bằng ánh mắt sắc bén hơn dao và nếu ánh mắt có thể giết người thì cô lập tức giết chết ông mình. Ai nhìn vào cũng nghĩ là cô không có tí lương tâm nào đúng không? Thực tế thì ngoài cái danh nghĩa là ông Băng Tuyết thì chẳng có gì để đang làm ông của cô cả. Lúc gia đình cô gặp nạn, cầu xin ông giúp đỡ nhưng ông không hề quan tâm, 1 người trong gia tộc cũng chẳng thèm đếm xỉa. Sau khi cha mẹ mất, Băng Tuyết cũng chỉ có thể dựa vào nhà Thiên Băng, gia tộc của cô chẳng quan tâm sự sống chết của cô. Bao nhiêu năm trôi qua, cô cố gắng trở thành 1 phù thủy xuất sắc nhất trong gia tộc thì họ mới tìm cách ép cô về. Cả gia tộc có hy sinh cho cô cái gì mà cô phải hy sinh hạnh phúc cả đời cho cả gia tộc? Cô nhất quyết không hy sinh bất cứ gì, cô không bao giờ làm việc không có tí lợi gì cho cô mà thấy thiệt khá nhiều. Cô cầm lấy khay thức ăn, kiểm tra thành phần rõ ràng rồi cô mới bắt đầu ăn. Ăn xong, cô đặt khay về chỗ cũ rồi để cho ông mình mang đi. Bỗng nhiên, sau khi ông cô đi không bao lâu, những tiếng động lạ vang lên bên cạnh cái lồng, mấy bóng đen xuất hiện.
Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!
Cạch!
- Ai đó! - tiếng ông Băng Tuyết vang lên khắp căn phòng.
Băng Tuyết quay lại nhìn chỗ phát ra tiếng động thì không thấy mấy cái bóng đen nữa. Cánh cửa tầng hầm đóng lại, mấy bóng đen lại xuất hiện. 1 chiếc đèn pin nhỏ được bật lên, tuy không đủ soi cả phòng nhưng ít nhất Băng Tuyết có thể nhìn thấy mặt của mấy người đó. Hóa ra những người đó chính là tụi nó. Băng Hạ và Nhã Lệ nói cái gì đó ở ngoài nhưng Băng Tuyết không hề nghe thấy gì. Băng Tuyết lắc đầu. Lệ Xuân cầm lấy điện thoại mình giơ lên, bên trong là trang ghi chú có 1 dòng chữ.
Ổn chứ?
Băng Tuyết nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra rồi nhấn liên tục vào bàn phím. Cô giơ lên.
Không! Giúp tao ra.
Con Thiên Băng nó cũng không phá được nữa là.
Tụi mày thử khi nào.
Trước khi ông mày mở cửa vào.
Mà sao tụi mày xuống đây được?
Đương nhiên là phá khóa rồi.
Rồi! Sao cũng được. Giúp tao ra.
Bao giờ đám cưới?
Sao mày biết? Mày theo dõi tao à Thiên Băng?
Ông mày thì tao lạ gì nữa. Nói đi.
Tao không biết.
Vậy thì khó rồi. Để tao đi điều tra.
Không được!
Rồi! Để tao lấy quyển sách.
Ngăn thứ 2 quyển thứ 8.
Băng Tuyết vừa giơ điện thoại lên thì Thiên Băng liền biến mất khỏi căn phòng như bốc hơi. 3 đứa còn lại ở lại nói chuyện với Băng Tuyết.
1 lát sau, Thiên Băng quay lại với quyển sách cổ trên tay, lật từng trang một. Sau đó, cô giơ lên cho Băng Tuyết xem câu thần chú. Băng Tuyết cầm cây đũa thần lên rồi đọc câu thần chú. Đúng như dự đoán, câu thần chú đó đã phá được cái lồng đó.
- Nhanh lên! - Băng Tuyết nhanh chóng đi về phía cửa.
Cả đám đứng sát cửa nghe ngóng, không hề có tiếng đi lại có lẽ người trong nhà đều đã đi ngủ. Băng Tuyết dẫn đầu tụi nó đi trước. Bỗng nhiên, những tiếng bước chân như đang tiến gần về phía họ. Tụi nó nhanh chóng chia nhau trốn vào các góc khuất ở cửa, đợi người đó rời khỏi. Khi không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào, tụi nó nhẹ nhàng đi tiếp. Giờ này cũng đã là tối muộn nên chẳng còn ai thức. Tụi nó nhanh chóng đi về phía cổng, con chó nằm gần cổng đã ngủ say nhưng để cho an toàn thì tụi nó sẽ leo rào ở nơi xa chuồng con chó đó. Băng Hạ là người ra cuối cùng, không hiểu sao chân Băng Hạ lại dẫm phải 1 cành cây gây ra tiếng động. Cô hoảng quá, không biết làm sao thì Lệ Xuân nhanh chóng kéo cô qua khỏi tường. Con chó nằm trong sân nghe tiếng động liền bật dậy, nhưng khi nó nhìn xung quanh chẳng thấy gì nên cuối cùng nó vẫn nằm xuống và ngủ tiếp.
Tụi nó sau khi rời khỏi tường rào liền nhanh chóng leo lên xe của mình để gần đó. Cả đám không hề biết rằng có 1 người đang đuổi theo ngay ở phía sau. Băng Tuyết cũng cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn ở nơi biệt thự nhưng cô lại cho đó là điều không nên quan tâm. Chạy được 1 lúc thì...
Note: Chương này hơi ngắn, mong mọi người thông cảm.
- Tôi đã giúp cậu, giờ cậu giúp lại đi. - Băng Tuyết vẫn nghiêm túc nhìn Từ Thức.
- Ờ... thì... Ờ... - Từ Thức vẫn còn hơi ngập ngừng.
- Quyết định mau. - Băng Tuyết nói.
- Ừm... Đồng ý! Dù sao cô cũng từng giúp tôi nên tôi sẽ giúp lại. - Từ Thức cười nói.
- Tốt! Tối nay tôi sẽ gọi. - Băng Tuyết nói rồi rời đi.
Khi nơi đó chỉ còn lại một mình Từ Thức, khuôn mặt cậu chợt hiện lên 1 vài vệt đỏ, khuôn mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
- Rồi em cũng sẽ yêu anh mà thôi. - Từ Thức nói thầm rồi cũng rời khỏi đó.
Trong khi đó, dưới gốc cây ở một nơi khác, hai con người, 1 nam, 1 nữ đứng nhìn nhau với vẻ mặt lạnh như tiền.
- Tại sao? - người con gái lên tiếng trước.
- Không lí do. - người con trai nói.
- Anh đang nghĩ gì trong đầu thế? - Thiên Băng tức giận nói.
- Hừ! - Hữu Trí quay mặt đi.
- Không nấu bữa trưa thật hả? - Thiên Băng vẫn giữ vẻ mặt đó nói.
- Cô muốn thì tự nấu. - Hữu Trí lạnh lùng nhìn Thiên Băng.
- Sốt? - Thiên Băng lấy tay sờ trán Hữu Trí.
- Sao lần nào cô cũng nghĩ là tôi bị sốt thế? Không nghĩ ra cái khác được sao? - Hữu Trí nổi giận nhìn Thiên Băng.
- Tôi không làm gì anh, sao giận? - Thiên Băng tiếp tục hỏi tiếp.
Hữu Trí không nói gì, né tránh Thiên Băng rồi đi thẳng về nhà. Thiên Băng cũng nhanh chóng đi theo trở về nhà. Thiên Băng cùng với Hữu Trí trở về căn biệt thự. Thiên Băng lên phòng cất cặp, thay đồ rồi xuống phòng bếp tự nấu ăn. 1 lát sau, Hữu Trí bước vào trong nhà bếp, 1 bãi tha ma hiện ra.
- Cô làm gì thế? - Hữu Trí nhíu mày nhìn Thiên Băng.
- Nấu ăn. - Thiên Băng thản nhiên đáp lại.
- Cô gọi cái hỗn hợp này là thức ăn? - Hữu Trí nhìn vào cái nồi Thiên Băng đang khuấy.
Trong nồi có 1 quả cà chua còn nguyên quả, của khoai tây được cắt thành những hình thù quái dị, củ cà rốt không được cắt thành miếng nhỏ mà là bị bẻ đôi ra rồi quẳng vào trong nồi. Bên cạnh chiếc nồi đó là 1 nồi đang nấu cái gì mà cậu cũng chẳng thể nghĩ ra cái tên. Bên trong cái nồi đó là 1 dung dịch lỏng, sền sệt màu trắng, cùng 1 ít bắp trắng được cắt nhỏ, 1 ít càng cua và gạch cua nổi lềnh bềnh ở trên bề mặt.
- Ừ! Nồi lẩu với súp. - Thiên Băng vẫn thản nhiên đáp lại.
- Cái này tính nấu cho heo ăn à? - Hữu Trí nhìn vào nồi lẩu.
- Chả biết. Tôi nấu đại. - Thiên Băng quay lại nhìn Hữu Trí.
Hữu Trí cầm lấy 1 cái thìa, múc và húp 1 miếng trong nồi súp rồi cậu nhăn mặt lại.
- Cô tính nấu chè à? - Hữu Trí nhìn Thiên Băng.
- Đâu có! Súp mà. - Thiên Băng khuấy nồi súp.
- Thôi! Cô làm ơn ra kia dọn, để tôi nấu. - Hữu Trí giành lấy cái muôi Thiên Băng đang cầm trên tay.
- Ờ! - cô đi về phía mình bàn ăn bị cô làm thành bãi rác.
Thiên Băng nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn lại rồi lấy cốc nước lọc, ngồi xuống bàn chờ Hữu Trí nấu bữa trưa. Cô chẳng hiểu sao Hữu Trí lại giận không lý do nên đã không nấu bữa sáng, đã thế, hôm nay cô ngủ quên mà lại không gọi cô thức dậy, hại cô nhịn cả buổi sáng. Còn Hữu Trí thì đang đứng đó nấu bữa trưa cho cô. Cậu định không nấu bữa sáng cho cô đâu, nhưng thấy tài nấu ăn siêu phàm của Thiên Băng và đang có dấu hiệu nổ bếp rất cao nên cậu phải nhanh chóng dành quyền nấu ăn để bảo toàn mạng sống cho chính mình. Vài phút sau, Hữu Trí dọn bữa trưa lên bàn, nhìn 1 bữa trưa rất thịnh soạn nhưng Thiên Băng lại không dám đụng vào. Đơn giản vì món nào cũng có ớt, thứ cô ghét nhất trong các loại, đã thế, miếng ớt to đùng nằm đúng trước mặt cô khiên cô chẳng thể nào ăn nổi.
- Anh đùa tôi à? - Thiên Băng nhìn chằm chằm vào các món ăn trên bàn.
- Đùa? Sao? - Hữu Trí thản nhiên hỏi lại.
- Anh cho cái gì vào đây? - Thiên Băng ngước mặt nhìn Hữu Trí.
- Thịt, cá, rau, gạo, bắp,... - Hữu Trí liệt kê.
- Cuối cùng là...? - Thiên Băng lạnh giọng nói.
- Là ớt. - Hữu Trí trả lời.
- Ừ thì ớt. Anh hiểu ý tôi chứ? - Thiên Băng cười lạnh.
- Vậy cô nhìn tôi ăn là đủ rồi. - Hữu Trí thản nhiên trả lời rồi cầm đũa lên.
- Anh... Được! - Thiên Băng tức giận đứng lên rồi tiến về phía tủ lạnh.
Cô vừa mới mở cánh của tủ lạnh, Hữu Trí liền lên tiếng.
- Ra ăn đi! - Hữu Trí nhìn Thiên Băng.
- Nhưng... - Thiên Băng chưa kịp nói hết câu liền bị Hữu Trí cắt ngang.
- Yên tâm! Cái này không có ớt. - Hữu Trí cười nhẹ.
- Ừ! Vậy thì được. - Thiên Băng đóng cửa tủ lạnh lại.
Cô trở về bàn ăn rồi ngồi xuống. Thiên Băng cầm đũa lên và bắt đầu ăn phần Hữu Trí đã đặt gọn gàng trước mặt cô. Cả hai ăn bữa trưa trong yên lặng.
Hiện tại, tại nhà Băng Tuyết.
- Elementa Cessent!
- Perdere!
- Aqua! Ingis! Gas! Dat!
Băng Tuyết đang rất khổ sở khi phải phá chiếc lồng này, nếu 1 tiếng trước cô không lơ là thì đã không có chuyện này rồi.
1 tiếng trước, Băng Tuyết trở về nhà, đang định bước lên phòng thì gặp ông ở ngay chỗ cầu thang. Vì là cháu, nên cô cũng cúi đầu chào cho phải phép với ông rồi đi thẳng lên trên phòng. Đột nhiên, 1 ngọn lửa từ phía sau nên cô, cô né được. Tiếp theo là 1 sợi dây được ông cô luyện, không thể phá được bằng bất cứ loại phép thuật nào, cô cũng né được. Lần lượt các vũ khí do ông Băng Tuyết luyện ra đều bị Băng Tuyết né hết. Đột nhiên, từ phía sau, 1 thanh gươm làm được luyện từ nước và lửa, cô né được. Nhưng cô lại không để ý rằng, sợi dây của ông mình đang lao về phía cô và trói cô lại. Ông Băng Tuyết không thương tiếc ném Băng Tuyết vào trong lồng sắt mà ông chế tạo đặt dưới tầng hầm.
- Cháu nên tự mình suy nghĩ lại những việc mình làm đi.
Ông Băng Tuyết để lại 1 câu rồi quay đi lên nhà trên. Hiện giờ thì Băng Tuyết đang dùng tất cả các câu thần chú mà cô biết để phá cái lồng nhưng tất cả đều không có tác dụng. Xui cho cô là ở trong này cô chỉ mang theo 1 cây đũa thần dự phòng trong người. Băng Tuyết loay hoay 1 hồi, cô nhớ ra trong người còn có chiếc điện thoại. Băng Tuyết nhanh chóng lấy ra khỏi túi và bật lên và gọi cho Lệ Xuân. Nhưng khi cô phát hiện ra thì mới phát hiện là ngoài vùng phủ sóng. Băng Tuyết không hiểu ông cô làm cái lồng này bằng cái gì mà sóng điện thoại cũng không lọt vào được, đến mạng cũng không có. Băng Tuyết cất điện thoại lại vào trong túi, cô dần chìm vào giấc ngủ vì mất nhiều năng lượng trong việc sử dụng thần chú.
Đến tối, ông Băng Tuyết bước xuống, đưa cô bữa tối. Ông mở ra 1 khe nhỏ, đủ để đẩy khay thức ăn vào cho cô nhưng lại không đủ để cô chui ra ngoài. Cái này chắc chắn chỉ có ông mới có thể phá bỏ được cái lồng này.
- Cháu đừng nghĩ có thể thoát khỏi đây, không thể đâu.
- Hừ!
Băng Tuyết lạnh lùng nhìn ông mình bằng ánh mắt sắc bén hơn dao và nếu ánh mắt có thể giết người thì cô lập tức giết chết ông mình. Ai nhìn vào cũng nghĩ là cô không có tí lương tâm nào đúng không? Thực tế thì ngoài cái danh nghĩa là ông Băng Tuyết thì chẳng có gì để đang làm ông của cô cả. Lúc gia đình cô gặp nạn, cầu xin ông giúp đỡ nhưng ông không hề quan tâm, 1 người trong gia tộc cũng chẳng thèm đếm xỉa. Sau khi cha mẹ mất, Băng Tuyết cũng chỉ có thể dựa vào nhà Thiên Băng, gia tộc của cô chẳng quan tâm sự sống chết của cô. Bao nhiêu năm trôi qua, cô cố gắng trở thành 1 phù thủy xuất sắc nhất trong gia tộc thì họ mới tìm cách ép cô về. Cả gia tộc có hy sinh cho cô cái gì mà cô phải hy sinh hạnh phúc cả đời cho cả gia tộc? Cô nhất quyết không hy sinh bất cứ gì, cô không bao giờ làm việc không có tí lợi gì cho cô mà thấy thiệt khá nhiều. Cô cầm lấy khay thức ăn, kiểm tra thành phần rõ ràng rồi cô mới bắt đầu ăn. Ăn xong, cô đặt khay về chỗ cũ rồi để cho ông mình mang đi. Bỗng nhiên, sau khi ông cô đi không bao lâu, những tiếng động lạ vang lên bên cạnh cái lồng, mấy bóng đen xuất hiện.
Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!
Cạch!
- Ai đó! - tiếng ông Băng Tuyết vang lên khắp căn phòng.
Băng Tuyết quay lại nhìn chỗ phát ra tiếng động thì không thấy mấy cái bóng đen nữa. Cánh cửa tầng hầm đóng lại, mấy bóng đen lại xuất hiện. 1 chiếc đèn pin nhỏ được bật lên, tuy không đủ soi cả phòng nhưng ít nhất Băng Tuyết có thể nhìn thấy mặt của mấy người đó. Hóa ra những người đó chính là tụi nó. Băng Hạ và Nhã Lệ nói cái gì đó ở ngoài nhưng Băng Tuyết không hề nghe thấy gì. Băng Tuyết lắc đầu. Lệ Xuân cầm lấy điện thoại mình giơ lên, bên trong là trang ghi chú có 1 dòng chữ.
Ổn chứ?
Băng Tuyết nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra rồi nhấn liên tục vào bàn phím. Cô giơ lên.
Không! Giúp tao ra.
Con Thiên Băng nó cũng không phá được nữa là.
Tụi mày thử khi nào.
Trước khi ông mày mở cửa vào.
Mà sao tụi mày xuống đây được?
Đương nhiên là phá khóa rồi.
Rồi! Sao cũng được. Giúp tao ra.
Bao giờ đám cưới?
Sao mày biết? Mày theo dõi tao à Thiên Băng?
Ông mày thì tao lạ gì nữa. Nói đi.
Tao không biết.
Vậy thì khó rồi. Để tao đi điều tra.
Không được!
Rồi! Để tao lấy quyển sách.
Ngăn thứ 2 quyển thứ 8.
Băng Tuyết vừa giơ điện thoại lên thì Thiên Băng liền biến mất khỏi căn phòng như bốc hơi. 3 đứa còn lại ở lại nói chuyện với Băng Tuyết.
1 lát sau, Thiên Băng quay lại với quyển sách cổ trên tay, lật từng trang một. Sau đó, cô giơ lên cho Băng Tuyết xem câu thần chú. Băng Tuyết cầm cây đũa thần lên rồi đọc câu thần chú. Đúng như dự đoán, câu thần chú đó đã phá được cái lồng đó.
- Nhanh lên! - Băng Tuyết nhanh chóng đi về phía cửa.
Cả đám đứng sát cửa nghe ngóng, không hề có tiếng đi lại có lẽ người trong nhà đều đã đi ngủ. Băng Tuyết dẫn đầu tụi nó đi trước. Bỗng nhiên, những tiếng bước chân như đang tiến gần về phía họ. Tụi nó nhanh chóng chia nhau trốn vào các góc khuất ở cửa, đợi người đó rời khỏi. Khi không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào, tụi nó nhẹ nhàng đi tiếp. Giờ này cũng đã là tối muộn nên chẳng còn ai thức. Tụi nó nhanh chóng đi về phía cổng, con chó nằm gần cổng đã ngủ say nhưng để cho an toàn thì tụi nó sẽ leo rào ở nơi xa chuồng con chó đó. Băng Hạ là người ra cuối cùng, không hiểu sao chân Băng Hạ lại dẫm phải 1 cành cây gây ra tiếng động. Cô hoảng quá, không biết làm sao thì Lệ Xuân nhanh chóng kéo cô qua khỏi tường. Con chó nằm trong sân nghe tiếng động liền bật dậy, nhưng khi nó nhìn xung quanh chẳng thấy gì nên cuối cùng nó vẫn nằm xuống và ngủ tiếp.
Tụi nó sau khi rời khỏi tường rào liền nhanh chóng leo lên xe của mình để gần đó. Cả đám không hề biết rằng có 1 người đang đuổi theo ngay ở phía sau. Băng Tuyết cũng cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn ở nơi biệt thự nhưng cô lại cho đó là điều không nên quan tâm. Chạy được 1 lúc thì...
Note: Chương này hơi ngắn, mong mọi người thông cảm.
/50
|