"Hừ, hông phải quá keo kiệt rồi sao . Cấp cho nàng năm mươi lượng, còn muốn mua thịt mua cá, vậy nàng còn lại bao nhiêu nước uống chứ?" Ninh Khanh Khanh nhỏ giọng hừ hừ rồi mới hỏi đường đi tới chợ, từ chỗ vương phủ đi tới chợ kia, cũng rất xa.
Cũng may Ninh Khanh Khanh là vừa đến thế giới này, đối với tất cả mọi thứ đều có cảm giác mới mẻ. Nàng yên lặng đi trên đường, mà cũng không có cảm giác chán nản. Coi như đây là chuyến đi du lịch , thuận tiện nhìn cảnh vật một chút.
Lúc nàng đang vui sướng và thoải mái thưởng thức cùng đánh giá hình hài bàn đầu của kiến trúc cổ đại thì một tiếng cười hân hoan truyền đến từ phía sau.
"Ơ, đây không phải Đại tiểu thư của Lâm gia sao?"
Một nam nhân mặc trường sam màu da cam, mái tóc trên đầu chải đến bóng loáng, vẻ mặt ngả ngớn, gọi Ninh Khanh Khanh.
Nàng liền đảo mắt quét nhanh qua. Chỉ thấy tên kia gương mặt đỏm đáng, Ninh Khanh Khanh liền xác nhận chính mình không nhận ra hắn. Nhưng mà người này thoắt cái đã đến, nàng nhíu mày, hắn tới làm gì.
"Phải thì làm sao?"
Nam nhân kia không nghĩ tới mở mồm chào thì lại nhận được một câu hỏi như vậy, hắn liền ngẩn người. Sau đó lại nở nụ cười càng làm cho người ta buồn nôn thêm, :
"Lâm đại tiểu thư không nhớ rõ ta sao? Chúng ta ở trên yến hội từng có gặp mặt một lần."
"Không nhớ rõ."
Tên nam nhân này,một chút cũng không cảm thấy được lời này có cái gì, cười rất nhẹ nhàng, "Không nhớ rõ đó là tự nhiên. Thật là một mỹ nhân tốt, làm cái gì phải bám theo Thất vương gia. Tống Ngọc ta đây, mặc dù cái khác so ra có thể kém với Thất vương gia, nhưng mà tâm ý quan tâm mỹ nhân, cái đó khẳng định là tốt hơn nhiều so với Thất vương gia."
Meo meo, cái người này, không có một chút khí chất. Lại còn mang tên Tống Ngọc nữa chứ, quả thực là phỉ báng mỹ nam a!
Ninh Khanh Khanh trong lòng nói móc một trận, trả lời cũng chậm một ít. Tên Tống Ngọc kia còn tưởng rằng Ninh Khanh Khanh thật sự động tâm.
Phải biết rằng, ngày hôm đó ở trên yến hội, hắn nhìn mặt mũi Ninh Khanh Khanh xinh đẹp như vậy liền động tâm, đáy lòng nổi lên tà niệm. Nhưng khi đó hắn nào dám có ý nghĩ khác.
Lâm gia thiên kim chính là phải gả cho Thất vương gia, nào có biết chuyện lại biến đổi, nàng trở thành nha hoàn.
Mới vừa rồi hắn đi ra từ thanh lâu, thấy Ninh Khanh Khanh yên lặng đi trên đường, tâm tư một phen liền dao động.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng xinh xắn cùng cái mũi thanh tú kia, có thể sánh bằng Lâm Dong Dong mà vóc người còn muốn hấp dẫn hơn.
Nghe nói Ninh Khanh Khanh là từ nông thôn đến, tất nhiên không có kiến thức gì, nên mới có thể vừa nhìn thấy Thất vương gia liền ngây ngốc cả người. Vậy chỉ cần hắn vừa giở chút thủ đoạn, bảo đảm khiến cô nàng nhà quê này sẽ khăng khăng một mực nhào vào lòng hắn.
Trước mắt hắn liền hành động , hướng tới Ninh Khanh Khanh là mục tiêu đã chọn "Khinh muội muội, nhìn nàng mặc một bộ xiêm y này. Mỹ nhân giống như nàng vậy, sao có thể mặc xiêm y thô kệch như vậy. Không bằng nàng theo Gia, chỉ cần một đêm, nàng muốn cây trâm vàng, Gia liền mua cho nàng cây trâm vàng. Nàng muốn vòng tay ngọc, liền mua cho nàng vòng tay ngọc. . ."
"Ta đây muốn hái trăng trên trời cao, ngươi có thể cho ta hay không?" Ninh Khanh Khanh quay sang Tống Ngọc cười một tiếng, nụ cười Tống Ngọc càng thêm phơi phới, vội vàng không ngừng gật đầu, "Có, có, cục cưng nhỏ, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng Gia qua một đêm, Gia có cái gì không thể đưa cho ngươi a!" ( E hèm! TN, không cần háo sắc cậy chứ!)
Tống Ngọc càng nói càng hăng say, móng vuốt liền hướng tới vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Khanh Khanh định sờ soạng.
Ninh Khanh Khanh trở tay hất cái làn đè lên móng vuốt của hắn. Đôi mắt to hắc bạch phân minh lộ rõ vẻ lạnh lùng "Ta đây nói, muốn Gia cho hai quả trứng, Gia cũng cho chứ!"
"Cho, cho" Tống Ngọc theo phản xạ liền gật đầu. Sau đó ý thức được gì đó, lúc này vội lắc đầu "Không được "
"Gia, ngươi làm thế nào liền đổi ý nhanh như vậy , ta thật không thích!" Ninh Khanh Khanh vừa nói dứt tiếng, thân hình vừa chuyển, một cú đá đoạn tử tuyệt tôn ( tuyệt tự) liền chuẩn xác bay đến hạ thân của Tống Ngọc.(Khụ, khụ, NKK, nàng quá phúc hắc rồi).
Cũng may Ninh Khanh Khanh là vừa đến thế giới này, đối với tất cả mọi thứ đều có cảm giác mới mẻ. Nàng yên lặng đi trên đường, mà cũng không có cảm giác chán nản. Coi như đây là chuyến đi du lịch , thuận tiện nhìn cảnh vật một chút.
Lúc nàng đang vui sướng và thoải mái thưởng thức cùng đánh giá hình hài bàn đầu của kiến trúc cổ đại thì một tiếng cười hân hoan truyền đến từ phía sau.
"Ơ, đây không phải Đại tiểu thư của Lâm gia sao?"
Một nam nhân mặc trường sam màu da cam, mái tóc trên đầu chải đến bóng loáng, vẻ mặt ngả ngớn, gọi Ninh Khanh Khanh.
Nàng liền đảo mắt quét nhanh qua. Chỉ thấy tên kia gương mặt đỏm đáng, Ninh Khanh Khanh liền xác nhận chính mình không nhận ra hắn. Nhưng mà người này thoắt cái đã đến, nàng nhíu mày, hắn tới làm gì.
"Phải thì làm sao?"
Nam nhân kia không nghĩ tới mở mồm chào thì lại nhận được một câu hỏi như vậy, hắn liền ngẩn người. Sau đó lại nở nụ cười càng làm cho người ta buồn nôn thêm, :
"Lâm đại tiểu thư không nhớ rõ ta sao? Chúng ta ở trên yến hội từng có gặp mặt một lần."
"Không nhớ rõ."
Tên nam nhân này,một chút cũng không cảm thấy được lời này có cái gì, cười rất nhẹ nhàng, "Không nhớ rõ đó là tự nhiên. Thật là một mỹ nhân tốt, làm cái gì phải bám theo Thất vương gia. Tống Ngọc ta đây, mặc dù cái khác so ra có thể kém với Thất vương gia, nhưng mà tâm ý quan tâm mỹ nhân, cái đó khẳng định là tốt hơn nhiều so với Thất vương gia."
Meo meo, cái người này, không có một chút khí chất. Lại còn mang tên Tống Ngọc nữa chứ, quả thực là phỉ báng mỹ nam a!
Ninh Khanh Khanh trong lòng nói móc một trận, trả lời cũng chậm một ít. Tên Tống Ngọc kia còn tưởng rằng Ninh Khanh Khanh thật sự động tâm.
Phải biết rằng, ngày hôm đó ở trên yến hội, hắn nhìn mặt mũi Ninh Khanh Khanh xinh đẹp như vậy liền động tâm, đáy lòng nổi lên tà niệm. Nhưng khi đó hắn nào dám có ý nghĩ khác.
Lâm gia thiên kim chính là phải gả cho Thất vương gia, nào có biết chuyện lại biến đổi, nàng trở thành nha hoàn.
Mới vừa rồi hắn đi ra từ thanh lâu, thấy Ninh Khanh Khanh yên lặng đi trên đường, tâm tư một phen liền dao động.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng xinh xắn cùng cái mũi thanh tú kia, có thể sánh bằng Lâm Dong Dong mà vóc người còn muốn hấp dẫn hơn.
Nghe nói Ninh Khanh Khanh là từ nông thôn đến, tất nhiên không có kiến thức gì, nên mới có thể vừa nhìn thấy Thất vương gia liền ngây ngốc cả người. Vậy chỉ cần hắn vừa giở chút thủ đoạn, bảo đảm khiến cô nàng nhà quê này sẽ khăng khăng một mực nhào vào lòng hắn.
Trước mắt hắn liền hành động , hướng tới Ninh Khanh Khanh là mục tiêu đã chọn "Khinh muội muội, nhìn nàng mặc một bộ xiêm y này. Mỹ nhân giống như nàng vậy, sao có thể mặc xiêm y thô kệch như vậy. Không bằng nàng theo Gia, chỉ cần một đêm, nàng muốn cây trâm vàng, Gia liền mua cho nàng cây trâm vàng. Nàng muốn vòng tay ngọc, liền mua cho nàng vòng tay ngọc. . ."
"Ta đây muốn hái trăng trên trời cao, ngươi có thể cho ta hay không?" Ninh Khanh Khanh quay sang Tống Ngọc cười một tiếng, nụ cười Tống Ngọc càng thêm phơi phới, vội vàng không ngừng gật đầu, "Có, có, cục cưng nhỏ, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng Gia qua một đêm, Gia có cái gì không thể đưa cho ngươi a!" ( E hèm! TN, không cần háo sắc cậy chứ!)
Tống Ngọc càng nói càng hăng say, móng vuốt liền hướng tới vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Khanh Khanh định sờ soạng.
Ninh Khanh Khanh trở tay hất cái làn đè lên móng vuốt của hắn. Đôi mắt to hắc bạch phân minh lộ rõ vẻ lạnh lùng "Ta đây nói, muốn Gia cho hai quả trứng, Gia cũng cho chứ!"
"Cho, cho" Tống Ngọc theo phản xạ liền gật đầu. Sau đó ý thức được gì đó, lúc này vội lắc đầu "Không được "
"Gia, ngươi làm thế nào liền đổi ý nhanh như vậy , ta thật không thích!" Ninh Khanh Khanh vừa nói dứt tiếng, thân hình vừa chuyển, một cú đá đoạn tử tuyệt tôn ( tuyệt tự) liền chuẩn xác bay đến hạ thân của Tống Ngọc.(Khụ, khụ, NKK, nàng quá phúc hắc rồi).
/130
|