- Ca ca, huynh nói xem ai muốn giết chúng ta?
- Là ai cũng không quan trọng, chỉ cần người mình không bị thương, không cần phải quan tâm đến hắn, nâng cao thực lực chính mình, nghênh đón cuộc tấn công tiếp theo, lấy bạo diệt bạo, kẻ mạnh mới có thể sinh tồn. Sao các người nhìn ta bằng ánh mắt ấy, lời ta nói chính là chân lý đấy... À! Ra là ánh mắt sùng bái... À, ta đã sai, tiếp tục đi thôi, đi thôi.
Phía sau lại vang lên thanh âm của trên dưới sáu mươi khoái mã, một đám khói bụi bị cuốn tung bay trên đường, năm người nấp ở ven đường lộ ra thần sắc giới bị ngưng trọng. Đám người kia thân hình cao lớn, đều mang vũ khí, nhìn thấy bọn Nhạc Nhạc dính đầy máu, chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó ngựa không ngừng gấp gáp đi tiếp, trên đường chỉ để lại bụi khói đầy trời.
- Một đám người hung mãnh, dáng điệu dường như là bọn cường đạo, khẳng định không phải người tốt! Ca ca, chúng ta đuổi theo xem nhiệt náo đi.
Mộ Dung Kỳ rất bất mãn bọn nam nhân này, người nào người nấy bắp thịt cuồn cuộn, mặt râu đen dài rất quái dị, ở trong mắt nàng chỉ có Nhạc Nhạc là muôn phần tốt đẹp. Ngoại trừ Nhạc Nhạc, thiên hạ nam nhân không có ai tốt đẹp cả, kể cả cha nàng, đại ca nàng.
- Nàng muốn ta hít bụi sao, nàng cứ tùy ý đuổi theo, ta muốn xem mặt trời lặn, màu đỏ hồng giống như máu trên người ta, bên cạnh là ráng chiều, ngũ sắc sặc sở, giống như y phục Thái Vân nhi, mặt trời lặn đẹp vô hạn, sắp hoàng hôn rồi.
- Ca ca!
- Không cần ồn ào nữa, để yên ta ngâm thơ.
- Ca ca.
- Tối mỹ bất quá tịch dương hồng.[1]
- Ca ca này!
- Tịch dương... a... con mẹ thằng nào lại đào cái hố như vậy, không lấp để ta té thế này, đau quá.
- Ca ca, bọn muội muốn nói với huynh, huynh lại không cho bọn muội nói.
- Ôi, kéo ta lên rồi mới nói, ai đến cõng ta.
- Ta đến đây.
Quan Thái dẫn đầu đoàn người, quay lại thấy Nhạc Nhạc rớt xuống hố sâu bị thương. Nơi đây ngoại trừ Nhạc Nhạc chỉ có hắn là nam nhân, đương nhiên phải là hắn, thế là...
- Ồ, cám ơn, bất quá chân ta đã ổn rồi, không được cười như thế.
Nhạc Nhạc thay đổi bộ dạng thống khổ, lập tức đứng dậy thể hiện bản thân cường tráng mạnh mẽ, còn lăng không nhảy lộn mấy vòng, để cho thấy mình không việc gì.
Mấy tiểu nha đầu đều quay lại khinh khỉnh trừng mắt nhìn Quan Thái, đều trách hắn đi làm người tốt, làm các nàng mất đi cơ hội thân cận cùng Nhạc Nhạc. Quan Thái tưởng rằng đó là ánh mắt cảm kích của các nàng, cười nói:
- Hắc hắc, cũng không có gì, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta sẽ mắc cỡ đấy!
Ôi dào, hắn lại còn làm ra vẻ trai tân thế nữa!
- Ca ca, còn năm sáu dặm nữa mới tới Nhữ Dương Thành, đã nhìn thấy ánh đèn rồi, ôi, đẹp quá đi! Ca ca, muội thấy huynh đã mệt rồi, muội cõng huynh nhé.
Người Mộ Dung Kỳ nhỏ như vậy mà lại cả gan tình nguyện, mắt tình tứ nhìn Nhạc Nhạc.
- Ầy, nàng nhỏ nhắn như vậy, sao cõng ta nổi.
Giang Tiểu Vi tràn đầy hi vọng nói:
- Ca ca, muội không còn nhỏ nữa, cao gần bằng huynh nè, để muội cõng huynh được không.
- Nhưng, nhưng ta không mệt. Thương... thương thế cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.
Thái Vân nói:
- Ca ca, vậy huynh cõng ta nhé.
Nhạc Nhạc thiếu chút nữa té sấp xuống, đánh nhau đã lâu, lại bị Phích Lịch Tử chấn động một hồi, rồi chạy một quãng đường xa làm gì còn dư thừa khí lực.
- Cái đó, Thái Vân này, oa, phía trước lại có đánh nhau, đi nhanh lên.
- Nào có, gạt người ta.
Thái Vân bất mãn nói. Tiểu nha đầu này thích cái mùi vị trên người Nhạc Nhạc, bởi vì mấy ngày đều ngủ trong lòng hắn, không ngửi được mùi này, lòng nàng không thoải mái chút nào, luôn nghĩ đến việc quấn quít quanh người Nhạc Nhạc.
- Đúng là có người đang đánh nhau đấy, có nhiều ngựa, không phải đám người vừa đi qua hồi nãy đâu, ca ca, huynh xem kìa, trên xe hàng hóa này có cắm cờ của Tiên Vu gia, là người của Tiên Vu thế gia đấy.
Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy hàng hóa chất đầy trên xe ngựa. Trên có cắm một cây cờ bay phấp phới. Cờ dùng màu xanh nhạt làm nền, ở trên thêu hai thanh bảo kiếm tuyệt mỹ. Hai thanh kiếm giao nhau, dưới kiếm có thêu bốn chữ cổ tự “Tiên Vu Thế Gia” viền bằng ngân ti.
Nhạc Nhạc thầm nghĩ “Tiên Vu Thế gia cũng bị người ăn cướp à? Không sai, bọn cường đạo này quả thật dũng khí không nhỏ, vậy nên đến xem xem.”
Mọi người nhanh chóng chạy đến chỗ đánh nhau. Người Tiên Vu thế gia bị vây ở chính giữa, đang rơi vào thế yếu. Xem ra, hưởng an nhàn phú quý khá lâu khiến họ đã quên đi nguy hiểm luôn rình rập, cho nên một lượng hàng hóa lớn như vậy mà chỉ cử có hai mươi mấy người hộ tống. Trong số đó, không ít người đã bị thương, còn có vài người chuyên môn đẩy xe cũng không thể giúp gì, trốn ở dưới xe run cầm cập.
- Hãy tránh ra, dám cản đường à? Chính là ngươi, ngươi, và ngươi nữa, còn cả ngươi...
Nhạc Nhạc sốt ruột giết liền bốn người, khiến bọn đại hán cản đường sửng sốt. Mấy người đi theo thấy Nhạc Nhạc loạn sát như vậy, cũng không thèm khách khí gì. Đặc biệt là Thái Vân, ẩn dấu trong người chứng nghiện giết chóc, võ công của nàng vốn không kém, lại vừa cùng Nhạc Nhạc song tu khiến công lực đại tăng, nên giết liền một hơi năm mống. Trong nháy mắt, nhóm đại hán chặn cướp đã chết mất hai mươi người, tình thế đại biến.
- Nhạc Nhạc đại ca, ta là Tiên Vu Thác, mau đến giúp ta. Con mẹ nó, lần này mang theo ít người, nên bị mấy tên khốn kiếp này chặn cướp mấy lần rồi. Nếu không đến tiếp ứng chắc ta tiêu rồi. Muội phu[2] giỏi! À, mấy vị mỹ nữ này là ai vậy?
Tiên Vu Thác thấy Nhạc Nhạc vừa đến đã giết hết hai mươi mấy người của phe đối phương, liền vô cùng hưng phấn, vội vàng nghênh đón. Song y vừa thấy mấy mỹ nữ bên cạnh Nhạc Nhạc, liền chảy nước miếng ồng ộc!
- Hà hà, tiểu cữu tử[3] vẫn không thèm tiến bộ gì cả, vừa thấy mỹ nữ liền không thể khống chế sao? Ngươi đừng có tơ tưởng gì đến các mỹ nữ đi cạnh ta nhé, không phải phần của ngươi đâu! Sao lại khiêng vác hỗn độn thế? Ngay cả cường đạo còn tỏ ra bất bình đấy! Ta xem võ công của chúng không cao cường gì!
Nhạc Nhạc thấy khắp người Tiên Vu Thác nhuốm máu, không nhịn được nói đùa vài câu, sớm đã quên luôn ai lớn ai nhỏ.
- Một lời khó kể hết, mau giúp ta làm thịt hết mấy con vịt sông này cái đã. Con mẹ nó! Dám bỏ thuyền đuổi đến đây. Bọn chúng là người của Lưỡng Hà Bang đấy, dám động đến hàng hóa của Tiên Vu thế gia, hết muốn sống rồi! Ấy, ca ca, đệ mời huynh! Để huynh nói vậy, không cản đường huynh nữa!
- Cái đó, hừ, các ngươi đã ăn phải cái gì mà lại dám động đến hàng hóa của Tiên Vu thế gia? Ai không muốn sống thì cứ bước tới.
Nhạc Nhạc uy phong lẫm lẫm hét lên, lạnh lùng ngạo thị quần tặc.
Người cầm đầu là một đại hán râu dài trừng mắt quát:
- Bằng hữu là người phương nào, đây là chuyện của Lưỡng Hà Bang và Tiên Vu thế gia, người ngoài tốt nhất đừng xen vào, Lưỡng Hà Bang chúng ta không phải là thứ để đùa. Ta là Hứa Quế ở trên sông Ly Nhân Hà, chưa từng sợ một ai, này dừng tay lại, khoan đánh, ta còn chưa nói xong, ta thật sự là người của Lưỡng Hà Bang đấy.
Nhạc Nhạc nghe hắn lải nhải lắm mồm, tức giận kêu to một tiếng “Giết!”. Năm người bọn họ liền như mãnh long quá giang, ánh binh khí sáng lên. Đáng thương cho bọn người Lưỡng Hà Bang, ở trong nước thì chúng là rồng, nhưng ở trên bờ chúng chỉ là giun là dế, dù cho có cao to dũng mãnh thế nào, nhưng võ công chỉ là nhị lưu, tam lưu mà thôi.
Năm nguời Nhạc Nhạc vốn là siêu nhất lưu cao thủ, giết bọn chúng giống như giết sâu bọ. Ồ, đúng thế, bọn chúng căn bản là sâu bọ, cho nên Hứa Quế vừa nói xong chữ “đấy” thì chỉ còn lại mình hắn giữa đương trường.
Hắn nhìn phải, nhìn trái, đột nhiên quỳ xuống, oa một tiếng khóc ròng:
- Các vị đại ca, đại tỷ, ta trên còn có mẹ già, dưới có con trẻ, hãy cho ta về, ta không làm cường đạo nữa, ta nguyện rửa tay gác kiếm, ta không dám làm nữa, tha cho ta đi, oa...
Hắn khóc thực sự là thương tâm, khiến người nghe rơi lệ.
Tiên Vu Thác kinh ngạc đến sững người. Vừa rồi Hứa Quế đối với hắn uy phong lẫm lẫm, chớp mắt đã biến thành bộ dạng thế này?! Những người của Tiên Vu thế gia nhất thời khó tiếp thụ, đều nhao nhao nghị luận, có người vì mình không hăng hái mà tự than thở, cũng có người tán dương Tiên Vu gia chủ tìm được con rể thực là lợi hại.
Tiên Vu Thác kinh ngạc đến ngây người, lớn tiếng hỏi:
- Vì sao các ngươi lần này cứ nhất định muốn ngăn cản Tiên Vu thế gia vận chuyển hàng hóa? Nói! Nói xong ta tha chết cho ngươi. Ô! Nhạc Nhạc đại ca, có thể tha chết cho hắn không? Ồ, cám ơn, hừm, đại ca nhà ta nói rồi. Nói xong sẽ tha ngươi khỏi chết!
[1] Tối mỹ bất quá tịch dương hồng: Đẹp nhất không gì hơn ráng hoàng hôn!
[2] Muội phu: em rể.
[3] tiểu cữu tử: anh rể nhỏ, ý gọi như thế mang tính chất châm biếm, đùa cợt.
- Là ai cũng không quan trọng, chỉ cần người mình không bị thương, không cần phải quan tâm đến hắn, nâng cao thực lực chính mình, nghênh đón cuộc tấn công tiếp theo, lấy bạo diệt bạo, kẻ mạnh mới có thể sinh tồn. Sao các người nhìn ta bằng ánh mắt ấy, lời ta nói chính là chân lý đấy... À! Ra là ánh mắt sùng bái... À, ta đã sai, tiếp tục đi thôi, đi thôi.
Phía sau lại vang lên thanh âm của trên dưới sáu mươi khoái mã, một đám khói bụi bị cuốn tung bay trên đường, năm người nấp ở ven đường lộ ra thần sắc giới bị ngưng trọng. Đám người kia thân hình cao lớn, đều mang vũ khí, nhìn thấy bọn Nhạc Nhạc dính đầy máu, chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó ngựa không ngừng gấp gáp đi tiếp, trên đường chỉ để lại bụi khói đầy trời.
- Một đám người hung mãnh, dáng điệu dường như là bọn cường đạo, khẳng định không phải người tốt! Ca ca, chúng ta đuổi theo xem nhiệt náo đi.
Mộ Dung Kỳ rất bất mãn bọn nam nhân này, người nào người nấy bắp thịt cuồn cuộn, mặt râu đen dài rất quái dị, ở trong mắt nàng chỉ có Nhạc Nhạc là muôn phần tốt đẹp. Ngoại trừ Nhạc Nhạc, thiên hạ nam nhân không có ai tốt đẹp cả, kể cả cha nàng, đại ca nàng.
- Nàng muốn ta hít bụi sao, nàng cứ tùy ý đuổi theo, ta muốn xem mặt trời lặn, màu đỏ hồng giống như máu trên người ta, bên cạnh là ráng chiều, ngũ sắc sặc sở, giống như y phục Thái Vân nhi, mặt trời lặn đẹp vô hạn, sắp hoàng hôn rồi.
- Ca ca!
- Không cần ồn ào nữa, để yên ta ngâm thơ.
- Ca ca.
- Tối mỹ bất quá tịch dương hồng.[1]
- Ca ca này!
- Tịch dương... a... con mẹ thằng nào lại đào cái hố như vậy, không lấp để ta té thế này, đau quá.
- Ca ca, bọn muội muốn nói với huynh, huynh lại không cho bọn muội nói.
- Ôi, kéo ta lên rồi mới nói, ai đến cõng ta.
- Ta đến đây.
Quan Thái dẫn đầu đoàn người, quay lại thấy Nhạc Nhạc rớt xuống hố sâu bị thương. Nơi đây ngoại trừ Nhạc Nhạc chỉ có hắn là nam nhân, đương nhiên phải là hắn, thế là...
- Ồ, cám ơn, bất quá chân ta đã ổn rồi, không được cười như thế.
Nhạc Nhạc thay đổi bộ dạng thống khổ, lập tức đứng dậy thể hiện bản thân cường tráng mạnh mẽ, còn lăng không nhảy lộn mấy vòng, để cho thấy mình không việc gì.
Mấy tiểu nha đầu đều quay lại khinh khỉnh trừng mắt nhìn Quan Thái, đều trách hắn đi làm người tốt, làm các nàng mất đi cơ hội thân cận cùng Nhạc Nhạc. Quan Thái tưởng rằng đó là ánh mắt cảm kích của các nàng, cười nói:
- Hắc hắc, cũng không có gì, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta sẽ mắc cỡ đấy!
Ôi dào, hắn lại còn làm ra vẻ trai tân thế nữa!
- Ca ca, còn năm sáu dặm nữa mới tới Nhữ Dương Thành, đã nhìn thấy ánh đèn rồi, ôi, đẹp quá đi! Ca ca, muội thấy huynh đã mệt rồi, muội cõng huynh nhé.
Người Mộ Dung Kỳ nhỏ như vậy mà lại cả gan tình nguyện, mắt tình tứ nhìn Nhạc Nhạc.
- Ầy, nàng nhỏ nhắn như vậy, sao cõng ta nổi.
Giang Tiểu Vi tràn đầy hi vọng nói:
- Ca ca, muội không còn nhỏ nữa, cao gần bằng huynh nè, để muội cõng huynh được không.
- Nhưng, nhưng ta không mệt. Thương... thương thế cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.
Thái Vân nói:
- Ca ca, vậy huynh cõng ta nhé.
Nhạc Nhạc thiếu chút nữa té sấp xuống, đánh nhau đã lâu, lại bị Phích Lịch Tử chấn động một hồi, rồi chạy một quãng đường xa làm gì còn dư thừa khí lực.
- Cái đó, Thái Vân này, oa, phía trước lại có đánh nhau, đi nhanh lên.
- Nào có, gạt người ta.
Thái Vân bất mãn nói. Tiểu nha đầu này thích cái mùi vị trên người Nhạc Nhạc, bởi vì mấy ngày đều ngủ trong lòng hắn, không ngửi được mùi này, lòng nàng không thoải mái chút nào, luôn nghĩ đến việc quấn quít quanh người Nhạc Nhạc.
- Đúng là có người đang đánh nhau đấy, có nhiều ngựa, không phải đám người vừa đi qua hồi nãy đâu, ca ca, huynh xem kìa, trên xe hàng hóa này có cắm cờ của Tiên Vu gia, là người của Tiên Vu thế gia đấy.
Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy hàng hóa chất đầy trên xe ngựa. Trên có cắm một cây cờ bay phấp phới. Cờ dùng màu xanh nhạt làm nền, ở trên thêu hai thanh bảo kiếm tuyệt mỹ. Hai thanh kiếm giao nhau, dưới kiếm có thêu bốn chữ cổ tự “Tiên Vu Thế Gia” viền bằng ngân ti.
Nhạc Nhạc thầm nghĩ “Tiên Vu Thế gia cũng bị người ăn cướp à? Không sai, bọn cường đạo này quả thật dũng khí không nhỏ, vậy nên đến xem xem.”
Mọi người nhanh chóng chạy đến chỗ đánh nhau. Người Tiên Vu thế gia bị vây ở chính giữa, đang rơi vào thế yếu. Xem ra, hưởng an nhàn phú quý khá lâu khiến họ đã quên đi nguy hiểm luôn rình rập, cho nên một lượng hàng hóa lớn như vậy mà chỉ cử có hai mươi mấy người hộ tống. Trong số đó, không ít người đã bị thương, còn có vài người chuyên môn đẩy xe cũng không thể giúp gì, trốn ở dưới xe run cầm cập.
- Hãy tránh ra, dám cản đường à? Chính là ngươi, ngươi, và ngươi nữa, còn cả ngươi...
Nhạc Nhạc sốt ruột giết liền bốn người, khiến bọn đại hán cản đường sửng sốt. Mấy người đi theo thấy Nhạc Nhạc loạn sát như vậy, cũng không thèm khách khí gì. Đặc biệt là Thái Vân, ẩn dấu trong người chứng nghiện giết chóc, võ công của nàng vốn không kém, lại vừa cùng Nhạc Nhạc song tu khiến công lực đại tăng, nên giết liền một hơi năm mống. Trong nháy mắt, nhóm đại hán chặn cướp đã chết mất hai mươi người, tình thế đại biến.
- Nhạc Nhạc đại ca, ta là Tiên Vu Thác, mau đến giúp ta. Con mẹ nó, lần này mang theo ít người, nên bị mấy tên khốn kiếp này chặn cướp mấy lần rồi. Nếu không đến tiếp ứng chắc ta tiêu rồi. Muội phu[2] giỏi! À, mấy vị mỹ nữ này là ai vậy?
Tiên Vu Thác thấy Nhạc Nhạc vừa đến đã giết hết hai mươi mấy người của phe đối phương, liền vô cùng hưng phấn, vội vàng nghênh đón. Song y vừa thấy mấy mỹ nữ bên cạnh Nhạc Nhạc, liền chảy nước miếng ồng ộc!
- Hà hà, tiểu cữu tử[3] vẫn không thèm tiến bộ gì cả, vừa thấy mỹ nữ liền không thể khống chế sao? Ngươi đừng có tơ tưởng gì đến các mỹ nữ đi cạnh ta nhé, không phải phần của ngươi đâu! Sao lại khiêng vác hỗn độn thế? Ngay cả cường đạo còn tỏ ra bất bình đấy! Ta xem võ công của chúng không cao cường gì!
Nhạc Nhạc thấy khắp người Tiên Vu Thác nhuốm máu, không nhịn được nói đùa vài câu, sớm đã quên luôn ai lớn ai nhỏ.
- Một lời khó kể hết, mau giúp ta làm thịt hết mấy con vịt sông này cái đã. Con mẹ nó! Dám bỏ thuyền đuổi đến đây. Bọn chúng là người của Lưỡng Hà Bang đấy, dám động đến hàng hóa của Tiên Vu thế gia, hết muốn sống rồi! Ấy, ca ca, đệ mời huynh! Để huynh nói vậy, không cản đường huynh nữa!
- Cái đó, hừ, các ngươi đã ăn phải cái gì mà lại dám động đến hàng hóa của Tiên Vu thế gia? Ai không muốn sống thì cứ bước tới.
Nhạc Nhạc uy phong lẫm lẫm hét lên, lạnh lùng ngạo thị quần tặc.
Người cầm đầu là một đại hán râu dài trừng mắt quát:
- Bằng hữu là người phương nào, đây là chuyện của Lưỡng Hà Bang và Tiên Vu thế gia, người ngoài tốt nhất đừng xen vào, Lưỡng Hà Bang chúng ta không phải là thứ để đùa. Ta là Hứa Quế ở trên sông Ly Nhân Hà, chưa từng sợ một ai, này dừng tay lại, khoan đánh, ta còn chưa nói xong, ta thật sự là người của Lưỡng Hà Bang đấy.
Nhạc Nhạc nghe hắn lải nhải lắm mồm, tức giận kêu to một tiếng “Giết!”. Năm người bọn họ liền như mãnh long quá giang, ánh binh khí sáng lên. Đáng thương cho bọn người Lưỡng Hà Bang, ở trong nước thì chúng là rồng, nhưng ở trên bờ chúng chỉ là giun là dế, dù cho có cao to dũng mãnh thế nào, nhưng võ công chỉ là nhị lưu, tam lưu mà thôi.
Năm nguời Nhạc Nhạc vốn là siêu nhất lưu cao thủ, giết bọn chúng giống như giết sâu bọ. Ồ, đúng thế, bọn chúng căn bản là sâu bọ, cho nên Hứa Quế vừa nói xong chữ “đấy” thì chỉ còn lại mình hắn giữa đương trường.
Hắn nhìn phải, nhìn trái, đột nhiên quỳ xuống, oa một tiếng khóc ròng:
- Các vị đại ca, đại tỷ, ta trên còn có mẹ già, dưới có con trẻ, hãy cho ta về, ta không làm cường đạo nữa, ta nguyện rửa tay gác kiếm, ta không dám làm nữa, tha cho ta đi, oa...
Hắn khóc thực sự là thương tâm, khiến người nghe rơi lệ.
Tiên Vu Thác kinh ngạc đến sững người. Vừa rồi Hứa Quế đối với hắn uy phong lẫm lẫm, chớp mắt đã biến thành bộ dạng thế này?! Những người của Tiên Vu thế gia nhất thời khó tiếp thụ, đều nhao nhao nghị luận, có người vì mình không hăng hái mà tự than thở, cũng có người tán dương Tiên Vu gia chủ tìm được con rể thực là lợi hại.
Tiên Vu Thác kinh ngạc đến ngây người, lớn tiếng hỏi:
- Vì sao các ngươi lần này cứ nhất định muốn ngăn cản Tiên Vu thế gia vận chuyển hàng hóa? Nói! Nói xong ta tha chết cho ngươi. Ô! Nhạc Nhạc đại ca, có thể tha chết cho hắn không? Ồ, cám ơn, hừm, đại ca nhà ta nói rồi. Nói xong sẽ tha ngươi khỏi chết!
[1] Tối mỹ bất quá tịch dương hồng: Đẹp nhất không gì hơn ráng hoàng hôn!
[2] Muội phu: em rể.
[3] tiểu cữu tử: anh rể nhỏ, ý gọi như thế mang tính chất châm biếm, đùa cợt.
/123
|