Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 115 - Chương 105

/135


Tiểu Phượng Vũ ~

Mới vừa bước vào khách điếm ở tạm, Phượng Vũ nhìn một cái liền thấy nam tử mặc áo tím đang nhàn nhã uống trà ngay giữa sảnh đường. Tạm thời bất luận mái tóc dài màu bạc hay Nguyệt Cầm chưa từng rời thân mang tính dấu hiệu biểu trưng cho hắn, cũng sẽ làm bao nhiêu người thật sự mê ca hát nhận ra hắn vì thế mà lâm vào điên cuồng. Chỉ riêng dung nhan hoàn mỹ khéo léo không chút dư thừa, lại mang theo vài phần yêu khí của hắn, cũng đủ làm cho người đi đường không rõ chân tướng si mê với hắn rồi.

Trong hành lang, tất cả mọi người đang nhìn hắn, khác nhau chỉ ở ánh mắt trực tiếp trắng trợn trừng lên quên hết tất cả mà mãnh liệt nhìn, hay là vụng trộm nửa kín nửa hở nhìn lén. Thậm chí có người hoàn toàn không có ý thức được nước trà trong tay mình đã uống cạn, còn bảo trì tư thế giơ cái ly trống không đang nghiêng.

Chỉ là, nam tử mặc áo tím trở thành tiêu điểm của mọi người lại hoàn toàn không có tự giác, nhìn thấy người bản thân đã chờ thật lâu, lập tức cười hì hì bỏ qua trà bánh, vẫy vẫy tay với Phượng Vũ: Tiểu Phượng Vũ ~ các ngươi nói đi là đi, bỏ lại một mình ta cô linh linh tại vùng ngoại ô, thật là nhàm chán muốn chết.

Ngay sau đó, hơn mười ánh mắt bao hàm khiển trách đồng loạt bắn về phía Phượng Vũ. Khi chú ý tới dung mạo tuyệt mỹ của nàng có được hoàn toàn không kém hơn nam từ áo tím rồi, ánh mắt các nam nhân nhất thời trở nên nhu hòa, các nữ nhân lại tăng thêm mấy phần ghen tỵ.

Bị buộc trở thành tiêu điểm, Phượng Vũ rất có kích động quay đầu. Nhưng lời kế tiếp của Ngôn Ca Hành lại đột nhiên làm nàng dừng lại bước chân: Ngày mai các ngươi có tiết mục trọng đại đi, chỉ là gần đây thời tiết không tốt lắm, ta khuyên các ngươi vận nên đừng ra cửa, miễn cho bị cuốn vào bão táp nha.

Lời này rõ ràng có điều ngụ ý. Ánh mắt Phượng Vũ lóe lên trong khoảnh khắc, đột nhiên toát ra nụ cười nhu mỹ: Các hạ kiên nhẫn chờ cả ngày, chẳng lẽ cũng chỉ vì một lời khuyên răn này? Hẳn là còn có những lời khác chứ? Không bằng chúng ta vào phòng nói rõ ràng chút.

Tốt ~ hương thơm khuê phòng của mỹ nhân là một trong hai địa phương bình sinh ta thích nhất.

. . . . . . Mấy ngày không thấy, người này vẫn là cợt nhã như trước. Phượng Vũ không nhịn được châm chọc nói: Có lẽ một địa phương khác ngươi thích là hương thơm bồn nước tắm rồi.

Ngôn Ca Hành mỉm cười lắc lắc ngón tay: Cái này sao, không thể nói, không thể nói.

Cố nén kích động đá hắn ra khỏi quán trọ, Phượng Vũ nghiêm mặt mang hắn vào phòng. Chỉ là quán trọ bài trí đơn giản, thế nhưng hắn lại cố tình làm ra bộ dáng cảm động đến chết, tóm lại bộ dáng kia gắn liền hai chữ: đáng đánh đòn! (theo tiếng Hoa đáng đánh đòn có hai chữ: 欠扁)

Phượng Vũ lười phải nói nhảm với hắn, trực tiếp nói thẳng vào chính đề: Làm sao các hạ biết ngày mai chúng ta có tiết mục?

Ngôn Ca Hành lười biếng ngáp một cái, dùng vẻ mặt không chút để ý, nói ra lời nói làm Phượng Vũ nghiêm nghị mà chống đỡ: Nếu không phải vì chuẩn bị tiết mục, Luật thiếu gia cần gì phải trở lại Đô thành? Diendanlequydon~ChieuNinh Tiểu Phượng Vũ cái người này hai ngày nay cần gì phải ra sức như vậy? Nhưng mà, ngày mai thật sự không phải là ngày tốt chuẩn bị tiết mục, cho nên ta khuyên các ngươi tốt nhất vẫn núp trong bóng tối như cũ.

Giọng nói của hắn nhàn nhạt, lại làm Phượng Vũ có một loại cảm giác kinh khủng hoàn toàn bị nhìn thấu. Nàng phát hiện mình vẫn nhìn không thấu người này như trước! Đến tột cùng mục đích của hắn là cái gì?

Phượng Vũ ngừng lại một chút, ngay sau đó trả lời: Ta không biết ngươi đang nói gì, cũng không biết ngươi nói điều này nhằm mục đích gì. Vừa hỏi liền thừa nhận? Xem nàng như đứa trẻ ba tuổi hả!

Đừng giả bộ. Ngôn Ca Hành vô vị khoát tay áo: Cũng đừng nghĩ ta có mục đích gì hay không, ngươi chỉ cần biết ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi là được.

Nhưng dựa vào cái gì ta tin tưởng lời nói hưu nói vượn của ngươi?

Bởi vì. . . . . . Ngôn Ca Hành chần chừ một lúc, do dự có muốn nói chân tướng ra hay không. Hắn không phải rất nguyện ý nói tới chuyện cũ, nhưng chung đụng mấy ngày, hắn sớm lĩnh giáo qua cố chấp của Phượng Vũ, nếu như không lấy được một đáp án hài lòng, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Cho nên, suy tư chỉ chốc lát sau, rốt cuộc hắn nói ra nguyên nhân: Ngươi và một vị cố nhân của ta rất có quan hệ sâu xa. Kể từ khi mới gặp gỡ, ta liền cảm nhận được hơi thở của hắn ở tại trên người của ngươi. Ta không biết, vị cố nhân đã bị phong ấn kia của ta và ngươi là quan hệ như thế nào, nhưng ta không hy vọng ngươi bị cuốn vào nguy hiểm.

Nghe tới mấy chữ cố nhân bị phong ấn thì trong chớp mắt hô hấp của Phượng Vũ ngưng lại một cái không thể nhận ra: nghe giọng điệu của hắn, chẳng lẽ người này lại có giao tình với Luci? Nhưng, nếu quả thật có vị hảo hữu nhớ hắn mãi không quên, hẳn là Luci đã tự nhắc tới với mình.

—— tóm lại, vẫn như cũ gia hỏa này không biết là địch hay bạn, tương đối nguy hiểm! Nhất định phải nghĩ cách kiềm chế được hắn!

Ngôn Ca Hành thấy rốt cuộc Phượng Vũ lộ vẻ xúc động, cho là nàng rốt cuộc bị lời nói của mình đả động, lại đâu ngờ tới đúng là đả động được tới nàng nhưng mà là chủ ý làm như thế nào đánh ngã hắn!

Hắn vừa muốn lại nói thêm mấy câu gì đó, lại thấy Phượng Vũ chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, đầu hơi cúi xuống.

Tóc dài đen nhánh suông thẳng theo nàng nghiêng về một bên mà rớt xuống đầu vai, có mấy sợi phất qua bên mặt Ngôn Ca Hành, mang theo mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của riêng thiếu nữ, ngọt ngào mà hơi ngứa.

Cảnh tượng mập mờ này, làm nhịp tim Ngôn Ca Hành không hiểu sao đập nhanh hơn, cho tới khi nghe được câu hỏi sót lại của nàng: . . . . . . Là ai?

Hắn không được tự nhiên xê dịch thân thể, thường ngày vẫn là yêu nghiệt khinh cuồng

/135

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status