Đây là trận tuyết dày nhất mà Ngải Huy gặp được.
Bông tuyết giống như từng sợi lông chim màu đỏ tươi từ trên trời rơi xuống. Trước mắt là một mảng màu đỏ, nếu cách xa hơn mười trượng chắc sẽ không nhìn rõ. Bông tuyết nhẹ nhàng như một vũ công tao nhã, xoay tròn và thướt tha trong không trung. Đôi khi chúng hợp lại như một đàn chim, chỉ cần một cơn gió thổi tới là chúng bị chấn động, ầm ầm tản ra, biến mất trong biển tuyết màu đỏ.
Tiếng gió đường như dịu dàng lại, giống như nhân tình khẽ thì thầm bên tai, hàn huyên tâm sự.
Quỷ kiếm trôi nổi bên cạnh hắn bây giờ cũng trở nên vui sướng, đuổi theo những hoa tuyết đỏ tươi xoay quanh Ngải Huy không xa. Quy mô trận tuyết này rất lớn, kích thước của tuyết cũng lớn hơn trước rất nhiều, hiệu quả nuôi dưỡng Quỷ kiếm ngày càng tăng. Quỷ kiếm giống như một đám trẻ con đói bụng đuổi theo những hương vị ngọt ngào và ngon miệng.
Đợt tuyết đỏ này này xinh đẹp và đồ sộ, còn mang lại sức sống tưng bừng. Nó nuôi dưỡng toàn bộ sinh linh trên cả vùng này.
Ví dụ như một cơn lốc xoáy đang thai nghén trên dốc núi cách Ngải Huy chừng năm trăm trượng.
Tiếng gào rú trầm thấp truyền qua gió tuyết, truyền ra xa, âm thanh mang theo khát vọng và phấn khích, còn có cảnh báo nữa.
Vù ù ù ù.... Tiếng gió trở nên vang dội, bông tuyết màu đỏ trong phạm vi trăm trượng bị khuấy động, dao động xung quanh, tung bay lên xuống. Những bông tuyết này bắt đầu vây quanh sườn núi nhỏ quanh đảo. Dần dần, xuất hiện một vòng xoáy lớn màu đỏ ở quanh dốc núi. Những hoa tuyết màu đỏ ở xa hơn cũng bị hút vào trong vòng xoáy, lao về phía trung tâm của vòng xoáy.
Ở trung tâm của vòng xoáy màu đỏ, có một con quái vật ngồi ở đó.
Những hoa tuyết bị lôi vào vòng xoáy không ngừng tụ lại, cuối cùng hóa thành một tấm lụa đỏ chui vào trong miệng của quái vật.
Ngải Huy lập tức hiểu ra đây là cách quái vật thôn phệ hoa tuyết, phải công nhận đây là phương pháp thôn phệ hoa tuyết hiệu quả nhất. Ngược lại, cách mà Quỷ kiếm đuổi theo những hoa tuyết giống chơi một trò chơi hơn là săn bắn.
Hắn cẩn thận từng li từng tí mà đến gần, trời đầy gió và tuyết đã giúp hắn yểm hộ tốt nhất.
Bỗng nhiên, Ngải Huy chùn bước lại, hắn có linh cảm, phía trước mà hắn bước tới là phạm vi cảm giác của quái vật. Hắn cũng không hiểu sao mình có linh cảm này, nhưng mà sau khi hắn tìm hiểu Tử Chủng Ma Niệm trực giác của hắn càng thêm nhạy cảm.
Càng đến gần Ngãi Huy càng hiểu rõ.
Gió Tuyết xoay quanh giống như một cái đồng hồ cát khổng lồ, ở dưới đáy của đồng hồ cát, rõ ràngmột con dã thú bốn chân đang liều mạng hấp thu hoa tuyết màu đỏ chảy ngược tới như lũ.
Do bị gió tuyết ngăn lại, nên Ngải Huy không thấy rõ, chỉ có thể đoán là một con sư tử hoặc con báo, đại loại là các loại dã thú.
Dã thú!
Ngải Huy chấn động tinh thần, đây là lần đầu tiên hắn gặp dã thú ở đây. Từ cỏ xanh đến các loại thực vật kỳ quái, giờ cuối cùng lại gặp được một con dã thú. Dường như hắn đã bắt được một manh mối mơ hồ.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc nghĩ về nó. Sự khác thường của con dã thú trên sườn núi đã khiến hắn chú ý đến.
Ánh sáng màu xanh lục mãnh liệt phát ra từ trong cơ thể của con dã thú, nổi bật một cách dị thường trong thế giới đỏ tươi.
Khi dã thú nuốt càng nhiều hoa tuyết, ánh sáng phát ra từ người nó càng trở nên chói mắt. Thân thể nó run rẩy như thể vô cùng thống khổ.
Rống!
Một tiếng thét đau đớn thống khổ vang lên như sấm sét, xuyên qua gió tuyết truyền ra xa.
Phốc Phốc Phốc, tiếng bạo liệt mơ hồ truyền ra từ trong người con dã thú.
Ngải Huy chỉ vô tình nghe được âm thanh đó, nhưng những chấn dộng dị thường về sau thì vô cùng rõ ràng. Mỗi một tiếng bạo liệt đều sinh ra chấn động mãnh liệt, như rung động ra khuếch tán bốn phía.
Chấn động lần sau lại càng mãnh liệt rõ ràng hơn lần trước, Dã thú đang dần mạnh mẽ hơn.
Tiếng nổ phốc phốc phốc, dần dần biến thành tiếng tim đập dồn dập, trầm thấp hữu lực, mạnh mẽ và chấn nhiếp lòng người.
Trong gió tuyết đỏ rực, ánh sáng xanh rực rỡ và chói lóa dần mờ đi, cho thấy quá trình lột xác của dã thú đã chấm dứt. Ngay cả nhịp tim đập trầm thấp cũng trở nên nhẹ nhàng, Dã thú nhanh chóng thích ứng với sức mạnh của chính mình.
Ngải Huy yên lặng lùi về sau.
Trước khi lột xác, con dã thú không khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt lắm. Nhưng bây giờ, trực giác nói với Ngải Huy, con dã thú này không dễ chọc. Vả lại Ngải Huy cũng không muốn chiến đấu với một con dã thú vô danh và cực kỳ nguy hiểm này.
Hắn quyết định thừa dịp dã thú chưa phát hiện mà lặng lẽ rời đi.
Tuy nhiên, điều khiến hắn không ngờ tới là chân hắn vừa di chuyển, bầu trời bị gió và tuyết che khuất lại không dấu hiệu gì mà ngừng lại.
Tuyết rơi nhiều tới rất đột nhiên, đi cũng đột ngột, vừa mới còn mơ hồ không rõ tầm mắt, đột nhiên trở nên rõ ràng vô cùng.
Thiếu đi gió tuyết cách trở, Ngải Huy rốt cuộc nhìn rõ ràng cái này đầu dã thú.
Bất thình lình, tuyết rơi nhiều, mới đây còn che khuất tầm mắt, đột nhiên trở nên hoang đãng vô cùng.
Không bị gió tuyết cản trở, cuối cùng Ngải Huy cũng nhìn rõ được Dã thú.
Hắn chưa bao giờ thấy qua dã thú như vậy. Kích cỡ có chút giống một con báo đen, toàn thân đen kịt, hoa văn đầy trên da có màu lục lam, giống như những hình xăm thần bí. Lân phiến màu xanh đen, kéo dài từ bụng đến lưng giống như đôi bàn tay khép kín. Bốn cái chân của nó, có bốn ngọn lửa màu xanh lập lờ trông rất đẹp.
Điều kỳ lạ nhất là cái đầu của nó.
Tóc ngắn, tai người, nếu nhìn từ phía sau chắc chắn sẽ lầm tưởng là đầu người.
Nhưng nếu nhìn từ trước, ta sẽ xua tan suy nghĩ này. Khuôn mặt không có ngũ quan, mà mọc ra một mảng xương cốt dày đặc và bóng loáng như bộ khung xương. Ngải Huy có ảo giác rằng nửa đầu trước của nó bị chặt mất? Trên khung xương cốt màu trắng, không có mặt, không có mũi, chỉ có một đôi mắt màu xanh lấp lánh.
Trong lòng Ngải Huy vọt lên một cảm giác quái dị.
Ánh mắt của Ngải Huy đang đối diện với quái thú, đôi mắt âm u phát ra ánh sáng màu xanh kia cũng đang đối diện với Ngải Huy. Đột nhiên gió tuyết biến mất, khiến đôi mắt của cả hai bên gặp nhau mà không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.
Hào quang từ mắt của quái vật đột nhiên sáng hơn.
Ngải Huy không do dự, dưới chân nhấn xuống, thân hình hắn đột nhiên hướng về một bên.
Một chùm ánh sáng nhỏ màu xanh đánh chính xác vào chỗ hắn đứng.
Không xảy ra vụ nổ, không tiếng động, vị trí mà ánh sáng màu xanh đánh trúng bèn xuất hiện một cái hố to với đường kính hơn hai trượng.
Sắc mặt Ngải Huy biến đổi, thân hình bay vút, tâm ý khẽ động, Quỷ kiếm bên cạnh hắn như bầy cá phút chốc cũng phát động.
Âm thanh của kiếm phát ra dày đặc cùng với lực làm chấn nhiếp lòng người. Từng tia sáng của kiếm xuyên qua như một trận mưa sao băng cắt ngang bầu trời, cứ thế lao về phía quái vật trên sườn núi.
Quái vật cũng bị chấn động này làm giật mình, nhưng nó kịp phản ứng, phát ra tiếng gầm giận dữ.
Lúc này, Ngải Huy mới chú ý, gia hỏa này không có miệng, thứ phát ra không phải âm thanh mà là một loại chấn động tương tự như tâm thần.
Hiển nhiên quái vật bị chọc giận. Hơn nữa nó cực kỳ hung hãn và hiếu chiến dị thường. Tồn tại lạ lẫm trước mặt khiến nó cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.
Đột nhiên, hoa văn màu xanh trên người quái vật phát sáng, hoa văn màu xanh phức tạp được chiếu lên không trung. Giữa không trung, từng đạo hoa văn màu xanh không ngừng di chuyển, dường như nó sáng lên thành từng bụi gai rồi dệt thành một bức tường chắn.
Thanh kiếm gào thét và đâm thẳng vào hàng rào trong không trung.
Tường chắn chuyển động hiện lên thành tầng tầng lớp lớp rung động, quang ảnh biến ảo, giống như những gợn sóng nước.
Ngải Huy cảm thấy Quỷ kiếm như đã đâm đầu vào bùn lầy, không chỗ dùng lực, trì trệ dị thường, thậm chí khó mà thoát ra được.
Ngải Huy quyết định thật nhanh, thay đổi chiến lược, Quỷ kiếm phía sau bổng tản ra, hai thanh một nhóm. Dương Lôi kiếm và Âm lôi kiếm quấn quanh nhau, giống như hai con cá đang đuổi theo nhau, tốc độ quấn quanh càng lúc càng nhanh, chớp mắt đã hợp lại thành một.
Âm Dương hợp nhất!
Ánh sáng tăng vọt, chỉ thấy được một tấm lụa màu bạc được bao bọc bởi sấm sét dày đặc, như thể kéo một cái đuôi dài từ trên trời giáng xuống, lao nhanh vào tường chắn màu xanh.
Ầm!
Một tiếng sét đánh nổ lớn, tường chắn màu xanh bị thủng một lỗ lớn.
Sau đó, có một thanh kiếm từ trong Lôi Đình phá vỡ một lỗ thủng đánh thẳng vào con quái vật.
Ngải Huy không chút nhân từ, thừa dịp nó bị thương mà muốn lấy mạng nó. Còn Quỷ kiếm còn lại thì được hắn dùng một tia ý thức mà thả ra. Từng tia sáng của kiếm được Lôi Đình bọc lấy liên tục đánh vào người quái vật.
Ầm ầm ầm!
Bạo âm bật lên liên tục như muốn phá vỡ màng nhĩ của người, những đợt sóng hỗn loạn như vũ bão.
Tiếng gầm dữ dội vang lên từ bên trong Lôi Đình lóng lánh khiến Ngải Huy có chút ngoài ý muốn. Đả kích mạnh như vậy rõ ràng còn không thể giết được nó?
Báo động sinh ra trong lòng Ngải Huy, hầu như vô thức, hắn bay qua một bên. Quỷ kiếm bay về phía trước mặt hắn.
Một chùm sáng màu xanh rực rỡ phá không mà tới.
Hai thanh Quỷ kiếm trước mặt Ngải Huy chưa kịp phản ứng thì đã tan thành mây khói.
Ngăn cản vừa rồi đã giúp Ngải Huy tránh thoát một kiếp. Chùm tia sáng màu xanh lướt sát qua người hắn, để lại một cái hố sâu sau lưng hắn.
Suýt chút nữa Ngải Huy đã hồn phi phách tấn, trong nháy mắt vừa rồi, hắn còn tưởng mình chết chắc rồi.
Cú đánh lúc tức giận của Quái vật quả nhiên không bình thường, tia sáng màu xanh khiến Ngải Huy nghe thấy khí tức tử vong. Ngải Huy từng thử qua, Quỷ kiếm của hắn hầu như không thể phá vỡ, thế nhưng với tia sáng màu xanh trước mặt thì nó còn không chịu nổi một cú.
Sống sót qua tai nạn, Ngải Huy cũng không quay đầu chạy trốn. Bởi chạy trốn không phải là lựa chọn tốt ở một nơi có hoàn cảnh xa lạ này.
Bàn về hoàn cảnh xung quanh, có lẽ con quái vật thân thuộc với mình hơn.
Hai thanh kiếm bị hao tổn khiến cho Ngải Huy bị thương nhẹ. Đây là phiền toái của việc tu luyện Kiếm Thai. Tuy Kiếm Thai có uy lực kinh người, tâm ý tương thông, nhưng một khi bị hao tổn, kiếm tu cũng bị vạ lây.
Bụi mù xung quanh Quái vật cũng đã tan hết để lộ ra thân hình của nó. Thoạt nhìn nó có vẻ khó coi, toàn thân cháy đen từng mảnh, Lôi Đình có khả năng công phá linh hồn cực lớn, hầu như không thể thoát khỏi. Da lông và trên lân phiến của nó đều đan xen ngang dọc vết thương, tuy không sâu, sức tổn thương có hạn nhưng số lượng số lượng, hầu như trải rộng toàn thân nó.
Khuôn mặt phẳng xương trắng của Quái vật nhìn chằm chằm vào Ngải Huy, ánh sáng màu xanh mãnh liệt tràn ra từ đôi mắt của nó, hiển nhiên là phẫn nộ đến cực điểm.
Nó hạ người thấp xuống, phát ra âm thanh gào rú, ánh sáng màu xanh theo hoa văn trên thân xuyên suốt mà ra như sát ý thực chất phóng lên trời. Từng chấn động thành từng vòng mà mặt thường cũng có thể nhìn thấy được đang tản ra bốn phía.
Ngải Huy không tránh né ánh mắt của Quái vật mà lạnh lùng chăm chú nhìn vào đối phương. Bảy mươi thanh Quỷ kiếm bay quanh hắn. Bình thường chúng nó du động linh hoạt đến cực điểm, nay lại du động cực kỳ chậm chạp như giống như những mảnh băng đang thả trôi. Kiếm ý lạnh lẽo, giống như những hàn khí, tản ra theo du động của Quỷ kiếm.
Cả hai cùng đưa mắt lên nhìn vào không trung, tia lửa văng khắp nới, kích động sát khí.
Ngọn lửa màu xanh đang nâng chân Quái vật bay lên, thân thể cong như cánh cung được bung mở, đồng tử trầm tĩnh lấp lóe ánh sáng màu xanh bỗng trở nên mờ nhạt, nó biến mất trong không trung.
Dưới chân Ngải Huy không khép cũng không mở, hai tay cường tráng, cả người cong về trước.một tia sáng màu bạc ở chỗ sâu trong đôi mắt hắn nổ tung, mười ngón tay xòa ra, mãnh liệt như vung dây đàn, tiếng kiếm kêu ông..ông!
Bông tuyết giống như từng sợi lông chim màu đỏ tươi từ trên trời rơi xuống. Trước mắt là một mảng màu đỏ, nếu cách xa hơn mười trượng chắc sẽ không nhìn rõ. Bông tuyết nhẹ nhàng như một vũ công tao nhã, xoay tròn và thướt tha trong không trung. Đôi khi chúng hợp lại như một đàn chim, chỉ cần một cơn gió thổi tới là chúng bị chấn động, ầm ầm tản ra, biến mất trong biển tuyết màu đỏ.
Tiếng gió đường như dịu dàng lại, giống như nhân tình khẽ thì thầm bên tai, hàn huyên tâm sự.
Quỷ kiếm trôi nổi bên cạnh hắn bây giờ cũng trở nên vui sướng, đuổi theo những hoa tuyết đỏ tươi xoay quanh Ngải Huy không xa. Quy mô trận tuyết này rất lớn, kích thước của tuyết cũng lớn hơn trước rất nhiều, hiệu quả nuôi dưỡng Quỷ kiếm ngày càng tăng. Quỷ kiếm giống như một đám trẻ con đói bụng đuổi theo những hương vị ngọt ngào và ngon miệng.
Đợt tuyết đỏ này này xinh đẹp và đồ sộ, còn mang lại sức sống tưng bừng. Nó nuôi dưỡng toàn bộ sinh linh trên cả vùng này.
Ví dụ như một cơn lốc xoáy đang thai nghén trên dốc núi cách Ngải Huy chừng năm trăm trượng.
Tiếng gào rú trầm thấp truyền qua gió tuyết, truyền ra xa, âm thanh mang theo khát vọng và phấn khích, còn có cảnh báo nữa.
Vù ù ù ù.... Tiếng gió trở nên vang dội, bông tuyết màu đỏ trong phạm vi trăm trượng bị khuấy động, dao động xung quanh, tung bay lên xuống. Những bông tuyết này bắt đầu vây quanh sườn núi nhỏ quanh đảo. Dần dần, xuất hiện một vòng xoáy lớn màu đỏ ở quanh dốc núi. Những hoa tuyết màu đỏ ở xa hơn cũng bị hút vào trong vòng xoáy, lao về phía trung tâm của vòng xoáy.
Ở trung tâm của vòng xoáy màu đỏ, có một con quái vật ngồi ở đó.
Những hoa tuyết bị lôi vào vòng xoáy không ngừng tụ lại, cuối cùng hóa thành một tấm lụa đỏ chui vào trong miệng của quái vật.
Ngải Huy lập tức hiểu ra đây là cách quái vật thôn phệ hoa tuyết, phải công nhận đây là phương pháp thôn phệ hoa tuyết hiệu quả nhất. Ngược lại, cách mà Quỷ kiếm đuổi theo những hoa tuyết giống chơi một trò chơi hơn là săn bắn.
Hắn cẩn thận từng li từng tí mà đến gần, trời đầy gió và tuyết đã giúp hắn yểm hộ tốt nhất.
Bỗng nhiên, Ngải Huy chùn bước lại, hắn có linh cảm, phía trước mà hắn bước tới là phạm vi cảm giác của quái vật. Hắn cũng không hiểu sao mình có linh cảm này, nhưng mà sau khi hắn tìm hiểu Tử Chủng Ma Niệm trực giác của hắn càng thêm nhạy cảm.
Càng đến gần Ngãi Huy càng hiểu rõ.
Gió Tuyết xoay quanh giống như một cái đồng hồ cát khổng lồ, ở dưới đáy của đồng hồ cát, rõ ràngmột con dã thú bốn chân đang liều mạng hấp thu hoa tuyết màu đỏ chảy ngược tới như lũ.
Do bị gió tuyết ngăn lại, nên Ngải Huy không thấy rõ, chỉ có thể đoán là một con sư tử hoặc con báo, đại loại là các loại dã thú.
Dã thú!
Ngải Huy chấn động tinh thần, đây là lần đầu tiên hắn gặp dã thú ở đây. Từ cỏ xanh đến các loại thực vật kỳ quái, giờ cuối cùng lại gặp được một con dã thú. Dường như hắn đã bắt được một manh mối mơ hồ.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc nghĩ về nó. Sự khác thường của con dã thú trên sườn núi đã khiến hắn chú ý đến.
Ánh sáng màu xanh lục mãnh liệt phát ra từ trong cơ thể của con dã thú, nổi bật một cách dị thường trong thế giới đỏ tươi.
Khi dã thú nuốt càng nhiều hoa tuyết, ánh sáng phát ra từ người nó càng trở nên chói mắt. Thân thể nó run rẩy như thể vô cùng thống khổ.
Rống!
Một tiếng thét đau đớn thống khổ vang lên như sấm sét, xuyên qua gió tuyết truyền ra xa.
Phốc Phốc Phốc, tiếng bạo liệt mơ hồ truyền ra từ trong người con dã thú.
Ngải Huy chỉ vô tình nghe được âm thanh đó, nhưng những chấn dộng dị thường về sau thì vô cùng rõ ràng. Mỗi một tiếng bạo liệt đều sinh ra chấn động mãnh liệt, như rung động ra khuếch tán bốn phía.
Chấn động lần sau lại càng mãnh liệt rõ ràng hơn lần trước, Dã thú đang dần mạnh mẽ hơn.
Tiếng nổ phốc phốc phốc, dần dần biến thành tiếng tim đập dồn dập, trầm thấp hữu lực, mạnh mẽ và chấn nhiếp lòng người.
Trong gió tuyết đỏ rực, ánh sáng xanh rực rỡ và chói lóa dần mờ đi, cho thấy quá trình lột xác của dã thú đã chấm dứt. Ngay cả nhịp tim đập trầm thấp cũng trở nên nhẹ nhàng, Dã thú nhanh chóng thích ứng với sức mạnh của chính mình.
Ngải Huy yên lặng lùi về sau.
Trước khi lột xác, con dã thú không khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt lắm. Nhưng bây giờ, trực giác nói với Ngải Huy, con dã thú này không dễ chọc. Vả lại Ngải Huy cũng không muốn chiến đấu với một con dã thú vô danh và cực kỳ nguy hiểm này.
Hắn quyết định thừa dịp dã thú chưa phát hiện mà lặng lẽ rời đi.
Tuy nhiên, điều khiến hắn không ngờ tới là chân hắn vừa di chuyển, bầu trời bị gió và tuyết che khuất lại không dấu hiệu gì mà ngừng lại.
Tuyết rơi nhiều tới rất đột nhiên, đi cũng đột ngột, vừa mới còn mơ hồ không rõ tầm mắt, đột nhiên trở nên rõ ràng vô cùng.
Thiếu đi gió tuyết cách trở, Ngải Huy rốt cuộc nhìn rõ ràng cái này đầu dã thú.
Bất thình lình, tuyết rơi nhiều, mới đây còn che khuất tầm mắt, đột nhiên trở nên hoang đãng vô cùng.
Không bị gió tuyết cản trở, cuối cùng Ngải Huy cũng nhìn rõ được Dã thú.
Hắn chưa bao giờ thấy qua dã thú như vậy. Kích cỡ có chút giống một con báo đen, toàn thân đen kịt, hoa văn đầy trên da có màu lục lam, giống như những hình xăm thần bí. Lân phiến màu xanh đen, kéo dài từ bụng đến lưng giống như đôi bàn tay khép kín. Bốn cái chân của nó, có bốn ngọn lửa màu xanh lập lờ trông rất đẹp.
Điều kỳ lạ nhất là cái đầu của nó.
Tóc ngắn, tai người, nếu nhìn từ phía sau chắc chắn sẽ lầm tưởng là đầu người.
Nhưng nếu nhìn từ trước, ta sẽ xua tan suy nghĩ này. Khuôn mặt không có ngũ quan, mà mọc ra một mảng xương cốt dày đặc và bóng loáng như bộ khung xương. Ngải Huy có ảo giác rằng nửa đầu trước của nó bị chặt mất? Trên khung xương cốt màu trắng, không có mặt, không có mũi, chỉ có một đôi mắt màu xanh lấp lánh.
Trong lòng Ngải Huy vọt lên một cảm giác quái dị.
Ánh mắt của Ngải Huy đang đối diện với quái thú, đôi mắt âm u phát ra ánh sáng màu xanh kia cũng đang đối diện với Ngải Huy. Đột nhiên gió tuyết biến mất, khiến đôi mắt của cả hai bên gặp nhau mà không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.
Hào quang từ mắt của quái vật đột nhiên sáng hơn.
Ngải Huy không do dự, dưới chân nhấn xuống, thân hình hắn đột nhiên hướng về một bên.
Một chùm ánh sáng nhỏ màu xanh đánh chính xác vào chỗ hắn đứng.
Không xảy ra vụ nổ, không tiếng động, vị trí mà ánh sáng màu xanh đánh trúng bèn xuất hiện một cái hố to với đường kính hơn hai trượng.
Sắc mặt Ngải Huy biến đổi, thân hình bay vút, tâm ý khẽ động, Quỷ kiếm bên cạnh hắn như bầy cá phút chốc cũng phát động.
Âm thanh của kiếm phát ra dày đặc cùng với lực làm chấn nhiếp lòng người. Từng tia sáng của kiếm xuyên qua như một trận mưa sao băng cắt ngang bầu trời, cứ thế lao về phía quái vật trên sườn núi.
Quái vật cũng bị chấn động này làm giật mình, nhưng nó kịp phản ứng, phát ra tiếng gầm giận dữ.
Lúc này, Ngải Huy mới chú ý, gia hỏa này không có miệng, thứ phát ra không phải âm thanh mà là một loại chấn động tương tự như tâm thần.
Hiển nhiên quái vật bị chọc giận. Hơn nữa nó cực kỳ hung hãn và hiếu chiến dị thường. Tồn tại lạ lẫm trước mặt khiến nó cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.
Đột nhiên, hoa văn màu xanh trên người quái vật phát sáng, hoa văn màu xanh phức tạp được chiếu lên không trung. Giữa không trung, từng đạo hoa văn màu xanh không ngừng di chuyển, dường như nó sáng lên thành từng bụi gai rồi dệt thành một bức tường chắn.
Thanh kiếm gào thét và đâm thẳng vào hàng rào trong không trung.
Tường chắn chuyển động hiện lên thành tầng tầng lớp lớp rung động, quang ảnh biến ảo, giống như những gợn sóng nước.
Ngải Huy cảm thấy Quỷ kiếm như đã đâm đầu vào bùn lầy, không chỗ dùng lực, trì trệ dị thường, thậm chí khó mà thoát ra được.
Ngải Huy quyết định thật nhanh, thay đổi chiến lược, Quỷ kiếm phía sau bổng tản ra, hai thanh một nhóm. Dương Lôi kiếm và Âm lôi kiếm quấn quanh nhau, giống như hai con cá đang đuổi theo nhau, tốc độ quấn quanh càng lúc càng nhanh, chớp mắt đã hợp lại thành một.
Âm Dương hợp nhất!
Ánh sáng tăng vọt, chỉ thấy được một tấm lụa màu bạc được bao bọc bởi sấm sét dày đặc, như thể kéo một cái đuôi dài từ trên trời giáng xuống, lao nhanh vào tường chắn màu xanh.
Ầm!
Một tiếng sét đánh nổ lớn, tường chắn màu xanh bị thủng một lỗ lớn.
Sau đó, có một thanh kiếm từ trong Lôi Đình phá vỡ một lỗ thủng đánh thẳng vào con quái vật.
Ngải Huy không chút nhân từ, thừa dịp nó bị thương mà muốn lấy mạng nó. Còn Quỷ kiếm còn lại thì được hắn dùng một tia ý thức mà thả ra. Từng tia sáng của kiếm được Lôi Đình bọc lấy liên tục đánh vào người quái vật.
Ầm ầm ầm!
Bạo âm bật lên liên tục như muốn phá vỡ màng nhĩ của người, những đợt sóng hỗn loạn như vũ bão.
Tiếng gầm dữ dội vang lên từ bên trong Lôi Đình lóng lánh khiến Ngải Huy có chút ngoài ý muốn. Đả kích mạnh như vậy rõ ràng còn không thể giết được nó?
Báo động sinh ra trong lòng Ngải Huy, hầu như vô thức, hắn bay qua một bên. Quỷ kiếm bay về phía trước mặt hắn.
Một chùm sáng màu xanh rực rỡ phá không mà tới.
Hai thanh Quỷ kiếm trước mặt Ngải Huy chưa kịp phản ứng thì đã tan thành mây khói.
Ngăn cản vừa rồi đã giúp Ngải Huy tránh thoát một kiếp. Chùm tia sáng màu xanh lướt sát qua người hắn, để lại một cái hố sâu sau lưng hắn.
Suýt chút nữa Ngải Huy đã hồn phi phách tấn, trong nháy mắt vừa rồi, hắn còn tưởng mình chết chắc rồi.
Cú đánh lúc tức giận của Quái vật quả nhiên không bình thường, tia sáng màu xanh khiến Ngải Huy nghe thấy khí tức tử vong. Ngải Huy từng thử qua, Quỷ kiếm của hắn hầu như không thể phá vỡ, thế nhưng với tia sáng màu xanh trước mặt thì nó còn không chịu nổi một cú.
Sống sót qua tai nạn, Ngải Huy cũng không quay đầu chạy trốn. Bởi chạy trốn không phải là lựa chọn tốt ở một nơi có hoàn cảnh xa lạ này.
Bàn về hoàn cảnh xung quanh, có lẽ con quái vật thân thuộc với mình hơn.
Hai thanh kiếm bị hao tổn khiến cho Ngải Huy bị thương nhẹ. Đây là phiền toái của việc tu luyện Kiếm Thai. Tuy Kiếm Thai có uy lực kinh người, tâm ý tương thông, nhưng một khi bị hao tổn, kiếm tu cũng bị vạ lây.
Bụi mù xung quanh Quái vật cũng đã tan hết để lộ ra thân hình của nó. Thoạt nhìn nó có vẻ khó coi, toàn thân cháy đen từng mảnh, Lôi Đình có khả năng công phá linh hồn cực lớn, hầu như không thể thoát khỏi. Da lông và trên lân phiến của nó đều đan xen ngang dọc vết thương, tuy không sâu, sức tổn thương có hạn nhưng số lượng số lượng, hầu như trải rộng toàn thân nó.
Khuôn mặt phẳng xương trắng của Quái vật nhìn chằm chằm vào Ngải Huy, ánh sáng màu xanh mãnh liệt tràn ra từ đôi mắt của nó, hiển nhiên là phẫn nộ đến cực điểm.
Nó hạ người thấp xuống, phát ra âm thanh gào rú, ánh sáng màu xanh theo hoa văn trên thân xuyên suốt mà ra như sát ý thực chất phóng lên trời. Từng chấn động thành từng vòng mà mặt thường cũng có thể nhìn thấy được đang tản ra bốn phía.
Ngải Huy không tránh né ánh mắt của Quái vật mà lạnh lùng chăm chú nhìn vào đối phương. Bảy mươi thanh Quỷ kiếm bay quanh hắn. Bình thường chúng nó du động linh hoạt đến cực điểm, nay lại du động cực kỳ chậm chạp như giống như những mảnh băng đang thả trôi. Kiếm ý lạnh lẽo, giống như những hàn khí, tản ra theo du động của Quỷ kiếm.
Cả hai cùng đưa mắt lên nhìn vào không trung, tia lửa văng khắp nới, kích động sát khí.
Ngọn lửa màu xanh đang nâng chân Quái vật bay lên, thân thể cong như cánh cung được bung mở, đồng tử trầm tĩnh lấp lóe ánh sáng màu xanh bỗng trở nên mờ nhạt, nó biến mất trong không trung.
Dưới chân Ngải Huy không khép cũng không mở, hai tay cường tráng, cả người cong về trước.một tia sáng màu bạc ở chỗ sâu trong đôi mắt hắn nổ tung, mười ngón tay xòa ra, mãnh liệt như vung dây đàn, tiếng kiếm kêu ông..ông!
/948
|