Bên trong hoa sen, Đại Cương ngồi ngay ngắn không chút sứt mẻ. Vẻ mặt ông ta vẫn rất thong dong không màng danh lợi, nhìn không ra chút nào của một người đang lâm hiểm cảnh.
Âm Khư Lô đang liên tục không ngừng thôn phệ ánh mặt trời, bao phủ cả một vùng, như thể một thế giới đoạn tuyệt với nhân thế. Nguyên lực bổ sung triệt để đoạn tuyệt, hắc viêm vẫn còn không ngừng ăn mòn sinh cơ của ông ta. Cứ đà này, ông ta chỉ còn đường chết.
Bụp!
Bên trong đài sen dưới chân, một hạt sen hóa thành làn khói nhẹ tiêu tán không còn gì, chỉ lưu lại một cái lỗ nhỏ tàn phế.
Mỗi hạt sen đều sinh cơ tinh thuần mà dồi dào mà ông ta phải tiêu phí vô số thời gian cô đọng mới đạt được. Mỗi hạt đều quý giá vô cùng. Dưới tình huống bị ngăn cách với sinh cơ bên ngoài này, ông ta không thể không vận dụng hạt Phản Sinh Liên.
Thật sự là rút củi dưới đáy nồi a!
Nhạc Bất Lãnh khiêu chiến cả đời mình, cuối cùng cũng tu luyện ra được kỳ công, trời sinh kiềm chế với Phản Sinh Liên. Đây là số mệnh sao?
Khóe miệng Đại Cương lộ ra dáng tươi cười, cảm thấy thú vị.
Nếu như mười tám hạt sen này tiêu hao hết, chính là lúc ông ta vẫn lạc. Thế nhưng vẻ mặt ông ta lại chẳng hề lo lắng chút nào.
Bởi vì ông ta biết rõ, mặt trời sẽ không vĩnh viễn chiếu rọi đại địa, không có gì mãi mãi cả.
Khi trời chiều lặn, ánh trăng bay lên, uy lực Âm Khư Lô sẽ giảm mạnh. Đó cũng là thời điểm ông ta phản công.
Mình nhất định chiếu cố Nhạc Bất Lãnh thật tốt.
Khóe miệng Đại Cương lộ đầy tin tưởng.
Bỗng nhiên, một tiếng kiếm vang vọng từ xa vang lên bên tai ông ta. Tiếng kiếm ngân không vang dội, chỉ như một tiếng thở dài nhưng lại xuyên qua vô số làn gió êm dịu, xuyên qua vô số sông núi mà bất ngờ đi tới. Đồng thời, có một cỗ chấn động cuồng bạo mà to lớn ở một nơi xa xôi phóng lên trời.
Tràn ngập khiêu khích!
Dáng tươi cười bỗng nhiên đóng băng lại. Đại Cương vẫn luôn trấn định thong dong suốt trận chiến chợt khẽ sửng sốt, mày nhíu lại, mặt đầy vẻ không thể tin được.
Tông Sư? Là ai?
Phản ứng đầu tiên của ông ta là Đế Thánh, nhưng ông ta nhanh chóng loại bỏ điều phán đoán này. Ông ta không xa lạ gì với khí tức của Đế Thánh. Có lẽ trước kia khí tức của Đế Thánh còn sẽ có khí chất cuồng bạo, nhưng Đế Thánh hôm nay đã sớm đánh tan khí tức yên hỏa kia, mà đường đường hoàng hoàng chỉ còn lại khí tức vương giả.
Lại có Tông Sư mới xuất thế sao?
Đây mới là điều khiến ông ta cảm thấy khó tin. Mới mấy mươi năm trước, chỉ có ông ta và Đế Thánh là đặt chân được tới cảnh giới Tông Sư. Mà nay ông ta vừa bị Tông Sư mới tân thăng Nhạc Bất Lãnh làm cho chật vật không chịu nổi, kết quả là ở phương xa lại xuất hiện thêm một tân Tông Sư?
Thật sự là...
Đại Cương cũng không biết phải hình dung như thế nào. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng ông ta dâng lên một cỗ hưng phấn khó nói lên lời, như thể tâm tình lúc trước nhìn thấy Nhạc Bất Lãnh tấn chức Tông Sư vậy.
Thật giống như... Như có thêm một đồng loại nữa vậy.
Ông ta cẩn thận nắm bắt cái cùng khí tức và chấn động lạ lẫm mà cường đại này, phương hướng này... hình như là khu vực giao chiến...
Theo như tiếng kiếm ngân vừa rồi, hẳn đối phương hẳn là một vị kiếm tu. Đại Cương chỉ có thể nghĩ đến một cái tên.
Lôi Đình Chi Kiếm, Ngải Huy!
Nếu quả thật chính là Ngải Huy, lại càng không biết nói gì nữa.
Đại Cương có chút không dám chắc chắn, bởi vì Ngải Huy thật sự quá trẻ tuổi.
Không giống như Đại Cương, Nhạc Bất Lãnh trong nháy mắt đã biết đó là Ngải Huy. Ông đã từng tiếp xúc với Ngải Huy. Ngoại trừ Ngải Huy ra, ông không nghĩ ra được người nào khác có được kiếm ý mãnh liệt như thế cả.
Có điều kinh hãi trong lòng ông cũng không vì thế mà giảm bớt đi.
Gia hỏa này... Tốc độ tiến bộ thật sự là... quá kinh người!
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình ông chợt phức tạp, có xúc động nữa. Ông tương đối vừa mắt với Ngải Huy, thế nhưng cũng không nghĩ tới Ngải Huy có thể trong thời gian ngắn như vậy lại trưởng thành đến kinh thế hãi tục như thế.
Nhưng mà Nhạc Bất Lãnh cũng nhanh chóng cau mày lại, không đúng!
Nhạc Bất Lãnh rất ấn tượng với kiếm ý của Ngải Huy, cũng giống hệt cái tên hiệu Lôi Đình Chi Kiếm của hắn. Kiếm ý đương nhiên thuần túy mà hùng hồn, được hòa trộn từ khí tức nhất kiếm thuần túy cùng Lôi Đình tràn đầy bá đạo mà thành.
Cũng là bá đạo, nhưng Lôi Đình bá đạo lộ ra pháp tắc tự nhiên lãnh khốc, không phải là dạng khát máu cuồng bạo.
Thế nhưng tiếng kiếm ngân kia tuy vang vọng nhưng mà chấn động phóng lên trời ẩn chứa cuồng bạo và hiển lộ khát máu, như thể một con dã thú đói khát đã lâu.
Đậm đặc mùi máu tươi!
Nhất định là Ngải Huy đã xảy ra vấn đề gì!
Chẳng lẽ là ở trong huyết độc?
Rất nhiều nghi hoặc lóe lên rồi biến mất trong đầu Nhạc Bất Lãnh, nhưng mà ông nhanh chóng ném ra đằng sau.
Trong huyết độc có gì thì đã làm sao? Nhạc Bất Lãnh đã từng thử qua rất nhiều con đường, chưa từng phân chia chính tà gì cả. Từ xưa đến nay, thế giới dù sao vẫn cứ luôn công bằng như thế. Không có thứ gì mà không phải cần trả giá cả. Nếu đổi lại là ông, nếu có thể tấn chức lên Tông Sư, thì huyết độc đó có tính là cái gì chứ?
Đây có lẽ là cái giá phải trả đi.
Nhạc Bất Lãnh Phục hồi tinh thần lại, trong đầu không tiếp tục tạp niệm nữa. Với ông mà nói, thì hôm nay toàn bộ thế giới này chỉ có một người. Là địch nhân cả đời ông khiêu chiến, Đại Cương.
Quan sát Phản Sinh Liên khép chặt bên dưới, chiến ý trong lòng Nhạc Bất Lãnh mãnh liệt bành trướng. Mặc kệ Ngải Huy có đang lâm vào huyết độc hay không thì một tiếng kiếm ngân kia tràn ngập khiêu khích. Ông rất ưa thích cái ý đồ khiêu khích không chút che giấu đó! Như thể đang chiêu cáo với cả thế giới, lại có một người bước vào cái lĩnh vực hoang vu vắng lặng này. Cái gọi là Tông Sư, không còn là thế giới mà hai hay ba người độc hưởng cùng nhau nữa.
Đây quả thực quá phù hợp với tính khí của Nhạc Bất Lãnh!
Tiếng kiếm ngân kéo dài, vang bên tai Nhạc Bất Lãnh như thể tiếng kèn lệnh chiến đấu, khiến nhiệt huyết trong lòng ông sôi trào, thân thể ông không tự chủ được mà run rẩy.
Không cần đoán ông cũng biết được ý đồ của Đại Cương, có điều thế thì đã làm sao?
Đồng tử màu đen như thể vực sâu không thấy đáy trở nên điên cuồng, Âm Khư Lô toàn lực vận chuyển. Tạch tạch tạch, quanh thân Nhạc Bất Lãnh hiển hiện từng vết rạn màu đen, nhìn vào ông như thể một thứ đồ sứ đang nứt vỡ. Mỗi một đạo vết rạn màu đen như liên thông tới vực sâu, thuần túy mà thâm trầm hắc ám.
Chất lỏng màu đen từ trong khẻ nứt chảy ra ngoài như thể máu đen, hoặc như nham thạch đen nóng chảy.
Phù!
Mặt ngoài chất lỏng màu đen dâng lên từng sợi sương mù đen. Sương mù ngưng mà không tản đi.
Hắc khí lượn lờ quanh thân Nhạc Bất Lãnh, như thể ông trở thành Ma Thần dưới vực sâu.
Bàn tay ông khua qua Hắc khí, khói đen quanh thân tụ tập vào lòng bàn tay, ngưng tụ thành một cây búa màu đen. Toàn thân búa đen sì như mực, đơn giản chân thực.
Hai tay Nhạc Bất Lãnh nắm lấy búa, giơ cao qua đỉnh đầu, thả người nhảy xuống chém tới Phản Sinh Liên!
***
Ở sâu trong không trung, kim phong gào thét bên tai không dứt. Đế Thánh nhìn về phía Phỉ Thúy Sâm, khoanh chân ngồi trên không trung. Hai mắt ông ta khép hờ, dựa theo biến hóa của Nguyên lực chấn động mà nhận định về trận chiến giữa hai vị Tông Sư phía xa.
Đại Cương bừng bừng sinh cơ không khiến ông ta cảm thấy lạ lẫm, ngược lại ông ta lại cảm thấy hứng thú với Nguyên lực chấn động âm lãnh của Nhạc Bất Lãnh.
Tông Sư quả thực quá hiếm hoi, đương thời có thể đối đáp với nhau đã là may mắn, huống hồ cuộc chiến giữa hai vị Tông Sư như vậy. Phải nói đây là chuyện hiếm hoi cực kỳ quý giá, dù là thể ngộ ở nơi xa cũng đã là cơ hội cực kỳ khó được.
Không hề có dấu hiệu, một tiếng kiếm ngân vang vọng từ xa chợt tới.
Kim phong cuồng bạo quanh năm không ngơi nghỉ không mảy may ngăn cản được nó.
Đế Thánh mở to mắt, hai mắt tăng vọt tinh quang. Gương mặt hờ hững của ông ta có sự biến đổi hiếm hoi.
Trong hư không, ông ta đứng dậy, quay người về phương hướng vang lên tiếng kiếm ngân kia.
Nơi đó... là khu vực Giao chiến!
Kiếm ngân? Vẻ mặt Đế Thánh lại lần nữa khôi phục về trạng thái hờ hững thường ngày. Ông ta cũng nghĩ tới Ngải Huy. Ông ta từng để ý qua tên tiểu tử này, tuy rằng thực lực bình thường nhưng lại được xưng tụng là kiếm tu mạnh nhất đương thời. Cũng chính tên tiểu tử này đang dẫn dắt một đám pháo hôi tay mơ cứng rắn ngăn chặn bộ pháp của đại quân ông ta đấy thôi.
Tiểu gia hỏa thú vị!
Ông ta thừa nhận, từ trước tới nay vốn không để ý tới Ngải Huy. Chỉ có điều Đế Thánh không thèm để ý đến sai lầm này của mình chút nào. Nếu như nhớ không lầm, Ngải Huy trở thành Đại Sư còn chưa được bao lâu. Một vị Tông Sư, đứng đầu một quốc gia cần phải coi trong một tiểu gia hỏa mới tấn chức Đại Sư chưa được bao lâu sao?
Kiếm ý kia thật quá thuần túy a!
Trong lòng Đế Thánh tán thưởng không thôi, không nghĩ tới thời đại kiếm tu xuống dốc thế này lại thấy được kiếm ý thuần túy như thế, quả rất may mắn!
Rất có phong thái của kiếm tu cổ đại!
Chỉ có điều...
Thần Huyết sao? Có thể hấp thu Thần Huyết mà không bạo thể mà chết, thiên phú tiểu gia hỏa này cũng không tồi nha.
Nếu bàn về chuyện trên đời này có ai hiểu rõ về Thần Huyết nhất, thì không người có thể hơn được Đế Thánh.
Thu hoạch lực lượng như vậy, kế tiếp, sẽ rất thú vị!
Khóe miệng Đế Thánh hiển hiện dáng tươi cười đầy ý vị.
***
Khi tiếng kiếm ngân kia vang lên trong tại Thiên Tâm thành, lập tức nhấc lên một tràng sóng gió.
“Làm sao có thể?
Vẻ mặt Diệp phu nhân trắng bệch, kinh hoàng mà tuyệt vọng.
Đại Cương và Nhạc Bất Lãnh giao chiến ở Phỉ Thúy Sâm khiến ả thấy rung động, đương nhiên là rất rung động với lực lượng kinh khủng của Tông Sư thời điểm đỉnh phong. Nhưng ả là ở trong thành xem náo nhiệt, lòng mừng thầm. Nếu trận chiến có thể lưỡng bại câu thương thì không còn gì tốt hơn.
Thế nhưng tiếng kiếm ngân kia chợt xuất hiện, khiến ả cảm thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Ngải Huy!
Từ khi Thiên Diệp Bộ ngang trời xuất thế, Thiên Ngoại Thiên cơ hồ bị ả nhét vào trong túi. Đến thế gia lão thành như Cung phủ cũng phải cúi đầu trước ả. Duy nhất khiến ả cảm thấy kiêng kị chỉ có một người, đó chính là Ngải Huy!
Ngải Huy như thể một mũi gai đâm vào trong da thịt ả.
Hàng ngày ả đều vắt hết óc suy tư phải làm thế nào đối phó được với Ngải Huy mà không ảnh hướng tới chiến cuộc tiền tuyến.
Đối với Thiên Tâm thành mà nói, Ngải Huy trở thành Tông Sư là kết quả xấu nhất. Ả chỉ có thể dựa vào Thiên Diệp Bộ, mà trước mặt Tông Sư thì không đáng kể gì cả.
Đột nhiên, tất cả át chủ bài, ưu thế đều đã bị đánh mất không còn gì cả.
Diệp phu nhân làm sao có thể không tuyệt vọng?
Đầu óc ả trống rỗng, ngơ ngác đứng ở đó, thất hồn lạc phách, tựa như một thi thể mất đi sinh cơ. Tất cả mưu đồ khi đối diện với lực lượng tuyệt đối đều sẽ yếu ớt không chịu nổi một kích như vậy.
Toàn bộ cao tầng Thiên Tâm thành đều lâm vào trong tuyệt vọng vô tận. Ngày hôm qua cục diện còn phồn hoa như gấm, vạn thành triều bái, chẳng qua tất cả chỉ là bong bóng ảo mộng. Hôm nay, bong bóng kia đã tan vỡ mất rồi.
Làm sao có thể...
Làm sao Ngải Huy lại trở thành Tông Sư được?
Hắn chỉ là kiếm tu a!
Hắn còn trẻ như vậy!
Vì sao chứ...
Ngay tại tâm tình mọi người như tro tàn, không người chú ý tới trong hồ Đại Sư đang thai nghén ra nhóm Đại Sư Chi Quang thứ hai có một đài sen Ngũ Hành đang tản ra hắc khí nhàn nhạt, sinh cơ đang dần dần tàn lụi.
Bên trong đài sen, ý thức của Tiểu Bảo đơn thuần mà hỗn độn. Nó cảm nhận được mẫu thân đang tuyệt vọng và sợ hãi.
Nó muốn mở miệng an ủi nhưng không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Nó bối rối, rồi trở nên nôn nóng, không biết nên làm sao bây giờ.
Tuyệt vọng và sợ hãi bắt đầu bao phủ nó. Nó rất sợ, sợ phải mất đi mẫu thân.
Không!
Sâu trong linh hồn nó đang gào rú, như thể người chết chìm xuống đáy nước, nhìn lên bầu trời gào thét lên lần cuối cùng. Sợ hãi vô biên như thể biển rộng bao vây lấy nó. Ý thức của nó bắt đầu hút ra.
Trên hồ Đại Sư, từng tòa đài sen Ngũ Hành đang dần héo rũ. Bóng người cuộn bên trong đài sen chỉ còn lại xương trắng.
Mấy trăm đài sen héo rũ biến mất, chỉ còn lại một đài sen lẻ loi trơ trọi giữa hồ, trắng noãn như ngọc không chút tì vết.
A!
Một tiếng nam tử mang theo run rẩy gào rú, từ sâu trong đáy lòng mỗi người vang lên.
Một cột sáng màu trắng chói mắt phóng lên trời, như kiếm đâm rách mây xanh.
Thiên hạ chấn động.
Âm Khư Lô đang liên tục không ngừng thôn phệ ánh mặt trời, bao phủ cả một vùng, như thể một thế giới đoạn tuyệt với nhân thế. Nguyên lực bổ sung triệt để đoạn tuyệt, hắc viêm vẫn còn không ngừng ăn mòn sinh cơ của ông ta. Cứ đà này, ông ta chỉ còn đường chết.
Bụp!
Bên trong đài sen dưới chân, một hạt sen hóa thành làn khói nhẹ tiêu tán không còn gì, chỉ lưu lại một cái lỗ nhỏ tàn phế.
Mỗi hạt sen đều sinh cơ tinh thuần mà dồi dào mà ông ta phải tiêu phí vô số thời gian cô đọng mới đạt được. Mỗi hạt đều quý giá vô cùng. Dưới tình huống bị ngăn cách với sinh cơ bên ngoài này, ông ta không thể không vận dụng hạt Phản Sinh Liên.
Thật sự là rút củi dưới đáy nồi a!
Nhạc Bất Lãnh khiêu chiến cả đời mình, cuối cùng cũng tu luyện ra được kỳ công, trời sinh kiềm chế với Phản Sinh Liên. Đây là số mệnh sao?
Khóe miệng Đại Cương lộ ra dáng tươi cười, cảm thấy thú vị.
Nếu như mười tám hạt sen này tiêu hao hết, chính là lúc ông ta vẫn lạc. Thế nhưng vẻ mặt ông ta lại chẳng hề lo lắng chút nào.
Bởi vì ông ta biết rõ, mặt trời sẽ không vĩnh viễn chiếu rọi đại địa, không có gì mãi mãi cả.
Khi trời chiều lặn, ánh trăng bay lên, uy lực Âm Khư Lô sẽ giảm mạnh. Đó cũng là thời điểm ông ta phản công.
Mình nhất định chiếu cố Nhạc Bất Lãnh thật tốt.
Khóe miệng Đại Cương lộ đầy tin tưởng.
Bỗng nhiên, một tiếng kiếm vang vọng từ xa vang lên bên tai ông ta. Tiếng kiếm ngân không vang dội, chỉ như một tiếng thở dài nhưng lại xuyên qua vô số làn gió êm dịu, xuyên qua vô số sông núi mà bất ngờ đi tới. Đồng thời, có một cỗ chấn động cuồng bạo mà to lớn ở một nơi xa xôi phóng lên trời.
Tràn ngập khiêu khích!
Dáng tươi cười bỗng nhiên đóng băng lại. Đại Cương vẫn luôn trấn định thong dong suốt trận chiến chợt khẽ sửng sốt, mày nhíu lại, mặt đầy vẻ không thể tin được.
Tông Sư? Là ai?
Phản ứng đầu tiên của ông ta là Đế Thánh, nhưng ông ta nhanh chóng loại bỏ điều phán đoán này. Ông ta không xa lạ gì với khí tức của Đế Thánh. Có lẽ trước kia khí tức của Đế Thánh còn sẽ có khí chất cuồng bạo, nhưng Đế Thánh hôm nay đã sớm đánh tan khí tức yên hỏa kia, mà đường đường hoàng hoàng chỉ còn lại khí tức vương giả.
Lại có Tông Sư mới xuất thế sao?
Đây mới là điều khiến ông ta cảm thấy khó tin. Mới mấy mươi năm trước, chỉ có ông ta và Đế Thánh là đặt chân được tới cảnh giới Tông Sư. Mà nay ông ta vừa bị Tông Sư mới tân thăng Nhạc Bất Lãnh làm cho chật vật không chịu nổi, kết quả là ở phương xa lại xuất hiện thêm một tân Tông Sư?
Thật sự là...
Đại Cương cũng không biết phải hình dung như thế nào. Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng ông ta dâng lên một cỗ hưng phấn khó nói lên lời, như thể tâm tình lúc trước nhìn thấy Nhạc Bất Lãnh tấn chức Tông Sư vậy.
Thật giống như... Như có thêm một đồng loại nữa vậy.
Ông ta cẩn thận nắm bắt cái cùng khí tức và chấn động lạ lẫm mà cường đại này, phương hướng này... hình như là khu vực giao chiến...
Theo như tiếng kiếm ngân vừa rồi, hẳn đối phương hẳn là một vị kiếm tu. Đại Cương chỉ có thể nghĩ đến một cái tên.
Lôi Đình Chi Kiếm, Ngải Huy!
Nếu quả thật chính là Ngải Huy, lại càng không biết nói gì nữa.
Đại Cương có chút không dám chắc chắn, bởi vì Ngải Huy thật sự quá trẻ tuổi.
Không giống như Đại Cương, Nhạc Bất Lãnh trong nháy mắt đã biết đó là Ngải Huy. Ông đã từng tiếp xúc với Ngải Huy. Ngoại trừ Ngải Huy ra, ông không nghĩ ra được người nào khác có được kiếm ý mãnh liệt như thế cả.
Có điều kinh hãi trong lòng ông cũng không vì thế mà giảm bớt đi.
Gia hỏa này... Tốc độ tiến bộ thật sự là... quá kinh người!
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình ông chợt phức tạp, có xúc động nữa. Ông tương đối vừa mắt với Ngải Huy, thế nhưng cũng không nghĩ tới Ngải Huy có thể trong thời gian ngắn như vậy lại trưởng thành đến kinh thế hãi tục như thế.
Nhưng mà Nhạc Bất Lãnh cũng nhanh chóng cau mày lại, không đúng!
Nhạc Bất Lãnh rất ấn tượng với kiếm ý của Ngải Huy, cũng giống hệt cái tên hiệu Lôi Đình Chi Kiếm của hắn. Kiếm ý đương nhiên thuần túy mà hùng hồn, được hòa trộn từ khí tức nhất kiếm thuần túy cùng Lôi Đình tràn đầy bá đạo mà thành.
Cũng là bá đạo, nhưng Lôi Đình bá đạo lộ ra pháp tắc tự nhiên lãnh khốc, không phải là dạng khát máu cuồng bạo.
Thế nhưng tiếng kiếm ngân kia tuy vang vọng nhưng mà chấn động phóng lên trời ẩn chứa cuồng bạo và hiển lộ khát máu, như thể một con dã thú đói khát đã lâu.
Đậm đặc mùi máu tươi!
Nhất định là Ngải Huy đã xảy ra vấn đề gì!
Chẳng lẽ là ở trong huyết độc?
Rất nhiều nghi hoặc lóe lên rồi biến mất trong đầu Nhạc Bất Lãnh, nhưng mà ông nhanh chóng ném ra đằng sau.
Trong huyết độc có gì thì đã làm sao? Nhạc Bất Lãnh đã từng thử qua rất nhiều con đường, chưa từng phân chia chính tà gì cả. Từ xưa đến nay, thế giới dù sao vẫn cứ luôn công bằng như thế. Không có thứ gì mà không phải cần trả giá cả. Nếu đổi lại là ông, nếu có thể tấn chức lên Tông Sư, thì huyết độc đó có tính là cái gì chứ?
Đây có lẽ là cái giá phải trả đi.
Nhạc Bất Lãnh Phục hồi tinh thần lại, trong đầu không tiếp tục tạp niệm nữa. Với ông mà nói, thì hôm nay toàn bộ thế giới này chỉ có một người. Là địch nhân cả đời ông khiêu chiến, Đại Cương.
Quan sát Phản Sinh Liên khép chặt bên dưới, chiến ý trong lòng Nhạc Bất Lãnh mãnh liệt bành trướng. Mặc kệ Ngải Huy có đang lâm vào huyết độc hay không thì một tiếng kiếm ngân kia tràn ngập khiêu khích. Ông rất ưa thích cái ý đồ khiêu khích không chút che giấu đó! Như thể đang chiêu cáo với cả thế giới, lại có một người bước vào cái lĩnh vực hoang vu vắng lặng này. Cái gọi là Tông Sư, không còn là thế giới mà hai hay ba người độc hưởng cùng nhau nữa.
Đây quả thực quá phù hợp với tính khí của Nhạc Bất Lãnh!
Tiếng kiếm ngân kéo dài, vang bên tai Nhạc Bất Lãnh như thể tiếng kèn lệnh chiến đấu, khiến nhiệt huyết trong lòng ông sôi trào, thân thể ông không tự chủ được mà run rẩy.
Không cần đoán ông cũng biết được ý đồ của Đại Cương, có điều thế thì đã làm sao?
Đồng tử màu đen như thể vực sâu không thấy đáy trở nên điên cuồng, Âm Khư Lô toàn lực vận chuyển. Tạch tạch tạch, quanh thân Nhạc Bất Lãnh hiển hiện từng vết rạn màu đen, nhìn vào ông như thể một thứ đồ sứ đang nứt vỡ. Mỗi một đạo vết rạn màu đen như liên thông tới vực sâu, thuần túy mà thâm trầm hắc ám.
Chất lỏng màu đen từ trong khẻ nứt chảy ra ngoài như thể máu đen, hoặc như nham thạch đen nóng chảy.
Phù!
Mặt ngoài chất lỏng màu đen dâng lên từng sợi sương mù đen. Sương mù ngưng mà không tản đi.
Hắc khí lượn lờ quanh thân Nhạc Bất Lãnh, như thể ông trở thành Ma Thần dưới vực sâu.
Bàn tay ông khua qua Hắc khí, khói đen quanh thân tụ tập vào lòng bàn tay, ngưng tụ thành một cây búa màu đen. Toàn thân búa đen sì như mực, đơn giản chân thực.
Hai tay Nhạc Bất Lãnh nắm lấy búa, giơ cao qua đỉnh đầu, thả người nhảy xuống chém tới Phản Sinh Liên!
***
Ở sâu trong không trung, kim phong gào thét bên tai không dứt. Đế Thánh nhìn về phía Phỉ Thúy Sâm, khoanh chân ngồi trên không trung. Hai mắt ông ta khép hờ, dựa theo biến hóa của Nguyên lực chấn động mà nhận định về trận chiến giữa hai vị Tông Sư phía xa.
Đại Cương bừng bừng sinh cơ không khiến ông ta cảm thấy lạ lẫm, ngược lại ông ta lại cảm thấy hứng thú với Nguyên lực chấn động âm lãnh của Nhạc Bất Lãnh.
Tông Sư quả thực quá hiếm hoi, đương thời có thể đối đáp với nhau đã là may mắn, huống hồ cuộc chiến giữa hai vị Tông Sư như vậy. Phải nói đây là chuyện hiếm hoi cực kỳ quý giá, dù là thể ngộ ở nơi xa cũng đã là cơ hội cực kỳ khó được.
Không hề có dấu hiệu, một tiếng kiếm ngân vang vọng từ xa chợt tới.
Kim phong cuồng bạo quanh năm không ngơi nghỉ không mảy may ngăn cản được nó.
Đế Thánh mở to mắt, hai mắt tăng vọt tinh quang. Gương mặt hờ hững của ông ta có sự biến đổi hiếm hoi.
Trong hư không, ông ta đứng dậy, quay người về phương hướng vang lên tiếng kiếm ngân kia.
Nơi đó... là khu vực Giao chiến!
Kiếm ngân? Vẻ mặt Đế Thánh lại lần nữa khôi phục về trạng thái hờ hững thường ngày. Ông ta cũng nghĩ tới Ngải Huy. Ông ta từng để ý qua tên tiểu tử này, tuy rằng thực lực bình thường nhưng lại được xưng tụng là kiếm tu mạnh nhất đương thời. Cũng chính tên tiểu tử này đang dẫn dắt một đám pháo hôi tay mơ cứng rắn ngăn chặn bộ pháp của đại quân ông ta đấy thôi.
Tiểu gia hỏa thú vị!
Ông ta thừa nhận, từ trước tới nay vốn không để ý tới Ngải Huy. Chỉ có điều Đế Thánh không thèm để ý đến sai lầm này của mình chút nào. Nếu như nhớ không lầm, Ngải Huy trở thành Đại Sư còn chưa được bao lâu. Một vị Tông Sư, đứng đầu một quốc gia cần phải coi trong một tiểu gia hỏa mới tấn chức Đại Sư chưa được bao lâu sao?
Kiếm ý kia thật quá thuần túy a!
Trong lòng Đế Thánh tán thưởng không thôi, không nghĩ tới thời đại kiếm tu xuống dốc thế này lại thấy được kiếm ý thuần túy như thế, quả rất may mắn!
Rất có phong thái của kiếm tu cổ đại!
Chỉ có điều...
Thần Huyết sao? Có thể hấp thu Thần Huyết mà không bạo thể mà chết, thiên phú tiểu gia hỏa này cũng không tồi nha.
Nếu bàn về chuyện trên đời này có ai hiểu rõ về Thần Huyết nhất, thì không người có thể hơn được Đế Thánh.
Thu hoạch lực lượng như vậy, kế tiếp, sẽ rất thú vị!
Khóe miệng Đế Thánh hiển hiện dáng tươi cười đầy ý vị.
***
Khi tiếng kiếm ngân kia vang lên trong tại Thiên Tâm thành, lập tức nhấc lên một tràng sóng gió.
“Làm sao có thể?
Vẻ mặt Diệp phu nhân trắng bệch, kinh hoàng mà tuyệt vọng.
Đại Cương và Nhạc Bất Lãnh giao chiến ở Phỉ Thúy Sâm khiến ả thấy rung động, đương nhiên là rất rung động với lực lượng kinh khủng của Tông Sư thời điểm đỉnh phong. Nhưng ả là ở trong thành xem náo nhiệt, lòng mừng thầm. Nếu trận chiến có thể lưỡng bại câu thương thì không còn gì tốt hơn.
Thế nhưng tiếng kiếm ngân kia chợt xuất hiện, khiến ả cảm thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Ngải Huy!
Từ khi Thiên Diệp Bộ ngang trời xuất thế, Thiên Ngoại Thiên cơ hồ bị ả nhét vào trong túi. Đến thế gia lão thành như Cung phủ cũng phải cúi đầu trước ả. Duy nhất khiến ả cảm thấy kiêng kị chỉ có một người, đó chính là Ngải Huy!
Ngải Huy như thể một mũi gai đâm vào trong da thịt ả.
Hàng ngày ả đều vắt hết óc suy tư phải làm thế nào đối phó được với Ngải Huy mà không ảnh hướng tới chiến cuộc tiền tuyến.
Đối với Thiên Tâm thành mà nói, Ngải Huy trở thành Tông Sư là kết quả xấu nhất. Ả chỉ có thể dựa vào Thiên Diệp Bộ, mà trước mặt Tông Sư thì không đáng kể gì cả.
Đột nhiên, tất cả át chủ bài, ưu thế đều đã bị đánh mất không còn gì cả.
Diệp phu nhân làm sao có thể không tuyệt vọng?
Đầu óc ả trống rỗng, ngơ ngác đứng ở đó, thất hồn lạc phách, tựa như một thi thể mất đi sinh cơ. Tất cả mưu đồ khi đối diện với lực lượng tuyệt đối đều sẽ yếu ớt không chịu nổi một kích như vậy.
Toàn bộ cao tầng Thiên Tâm thành đều lâm vào trong tuyệt vọng vô tận. Ngày hôm qua cục diện còn phồn hoa như gấm, vạn thành triều bái, chẳng qua tất cả chỉ là bong bóng ảo mộng. Hôm nay, bong bóng kia đã tan vỡ mất rồi.
Làm sao có thể...
Làm sao Ngải Huy lại trở thành Tông Sư được?
Hắn chỉ là kiếm tu a!
Hắn còn trẻ như vậy!
Vì sao chứ...
Ngay tại tâm tình mọi người như tro tàn, không người chú ý tới trong hồ Đại Sư đang thai nghén ra nhóm Đại Sư Chi Quang thứ hai có một đài sen Ngũ Hành đang tản ra hắc khí nhàn nhạt, sinh cơ đang dần dần tàn lụi.
Bên trong đài sen, ý thức của Tiểu Bảo đơn thuần mà hỗn độn. Nó cảm nhận được mẫu thân đang tuyệt vọng và sợ hãi.
Nó muốn mở miệng an ủi nhưng không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Nó bối rối, rồi trở nên nôn nóng, không biết nên làm sao bây giờ.
Tuyệt vọng và sợ hãi bắt đầu bao phủ nó. Nó rất sợ, sợ phải mất đi mẫu thân.
Không!
Sâu trong linh hồn nó đang gào rú, như thể người chết chìm xuống đáy nước, nhìn lên bầu trời gào thét lên lần cuối cùng. Sợ hãi vô biên như thể biển rộng bao vây lấy nó. Ý thức của nó bắt đầu hút ra.
Trên hồ Đại Sư, từng tòa đài sen Ngũ Hành đang dần héo rũ. Bóng người cuộn bên trong đài sen chỉ còn lại xương trắng.
Mấy trăm đài sen héo rũ biến mất, chỉ còn lại một đài sen lẻ loi trơ trọi giữa hồ, trắng noãn như ngọc không chút tì vết.
A!
Một tiếng nam tử mang theo run rẩy gào rú, từ sâu trong đáy lòng mỗi người vang lên.
Một cột sáng màu trắng chói mắt phóng lên trời, như kiếm đâm rách mây xanh.
Thiên hạ chấn động.
/948
|