Kha Ninh dò xét đại doanh, bước chân của hắn rất nhẹ, không muốn làm tỉnh giấc các chiến hữu đang ngủ say sưa với khuôn mặt đen nhẻm vì khói lửa.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi của y lộ ra vẻ thành thục không tương xứng với tuổi, rèn luyện trong chiến hỏa dễ dàng tẩy đi một thân ngây ngô và ngả ngớn trên người, sống hay chết không chỉ khảo nghiệm ý chí mà còn khảo nghiệm cả tâm trí của con người.
Biến hóa phát sinh trên người Kha Ninh cũng đồng dạng phát sinh ở trên rất nhiều các đội viên của Tháp Pháo liên minh.
Liên tục kịch chiến, nhiều lần tình huống dị thường nguy hiểm, Tháp Pháo liên minh không thể không tiến lên trợ giúp. Hôm nay cũng như thế, địch nhân đã có một lần tiến công đến khoảng cách sát phòng tuyến chỉ còn hai mươi trượng.
Sau một ngày chiến đấu kịch liệt, tâm thần các chiến sĩ đều mệt. Tất cả mọi người nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, bởi vì họ biết rõ, chờ đợi bọn họ vào ngày mai nhất định là cuộc chiến đấu vô cùng gian khổ.
Hầu như bốn Thú doanh của địch nhân đều tiêu hao không còn, Thần Lang Ngân Sương dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt) nên thực lực cường đại hơn, một khi bọn hắn hơi lộ vẻ mệt mỏi thì địch nhân xảo trá nhất định sẽ cho bọn hắn một kích trí mạng.
Đồng Quỷ cùng Ngư Kim ngồi trên một mô đất trên sườn núi, dốc núi đã sớm không có một ngọn cỏ, khắp nơi đều có dấu vết cháy đen. Ánh mắt hai người đều nhìn vào bóng dáng Kha Ninh ở dưới sườn núi đang chậm rãi dò xét doanh địa trong bóng đêm.
Cảnh ban đêm thâm trầm như mực, tiếng rít của Phong Mạc tràn ngập trời đất, trong doanh địa yên tĩnh, thân ảnh thiếu niên cao ngất như một cây trường thương. Tùy ý có thể thấy được Phong Sào Trọng Pháo cực lớn, giống như từng con hung thú thời viễn cổ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, hạ xuống bóng ma tử vong.
Ngư Kim bỗng nhiên nói: Kha Ninh tiến bộ rất lớn.
Đồng Quỷ hiểu rất rõ, tán thán nói: Đúng vậy a, biến hóa thoát thai hoán cốt. Khi Ngải Huy bảo chúng ta phụ tá cho tiểu tử này, ta còn suy nghĩ gia hỏa này có tài đức gì kia chứ? Không nghĩ tới sau mấy trận chiến, hắn tựa như biến thành một người khác. Ánh mắt của Ngải Huy thật sự sắc bén.
Ngư Kim hỏi: Bước tiếp theo của địch nhân sẽ làm gì?
Đồng Quỷ trầm ngâm: Còn không biết. Tạm thời tình huống đối với chúng ta có lợi hơn, Tháp Pháo liên minh hiện tại tiến vào hoàn cảnh tốt, các chiến sĩ điều khiển Tháp Pháo càng ngày càng thuần thục. Chỉ cần chúng ta không có vứt bỏ, phòng tuyến này có thể thủ vững.
Ngư Kim không nói gì.
Thảo luận giống như vậy, tùy thời tùy chỗ cũng sẽ nghe nói một hai câu. Tuyệt đại đa số thời điểm đều là nói nhảm không có giá trị gì, tại hội nghị chiến đấu mỗi ngày sẽ có thảo luận cụ thể và kỹ lưỡng hơn. Kiểu nói nhảm này của mọi người đa phần như tự động viên mình.
Nhìn Ngư Kim đã nhắm mắt lại, Đồng Quỷ cũng không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đối với gã mà nói, chiến đấu lúc ban ngày cũng không nhẹ nhõm chút nào.
Hỏa Sơn Tôn Giả ngồi trên sơn lĩnh, quan sát sơn cốc, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Trong sơn cốc, kiếm quang rậm rạp chằng chịt giống như thiết kiếm nung đỏ cắm đầy, rất là đồ sộ.
Lại nói tiếp, ông ta cũng là nhân vật có kiến thức rộng rãi, nhưng mà tình cảnh kỳ lạ như thế vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hỏa Sơn Tôn Giả tấm tắc kêu kỳ lạ: Tiểu tử Ngải Huy này, lần đầu tiên ta gặp hắn đã biết có cổ quái. Lần nào cũng tìm ra một ít vật ly kỳ cổ quái nào đó, không biết trong đầu gia hỏa này nghĩ cái gì nữa.
Tiểu Sơn ngồi bên cạnh không nói một lời, ánh mắt tập trung vào sơn cốc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Y đột nhiên hỏi: Ngải Huy đại khái còn cần bao lâu nữa mới tỉnh lại?
Lâu Lan nói: Dựa theo tốc độ hai ngày nay, đại khái còn cần trên dưới mười ngày mới có thể tỉnh lại.
Kiếm ý lành lạnh khởi động tại sơn cốc lúc trước đã biến mất trống không. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn hắn thậm chí còn cho rằng trong sơn cốc không có gì cả. Mà khiến mọi người cảm thấy sợ hãi thán phục là tất cả kiếm khí như thiết kiếm nung đỏ đều tụ tập hết vào một chỗ.
Độ khó cho việc ẩn mà không phát vượt xa việc tùy ý phơi bày.
Bỗng nhiên, Lâu Lan ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa.
Tiểu Sơn rất nhạy bén, lập tức hỏi: Như thế nào?
Lâu Lan có chút nghi hoặc: Ta cảm nhận được thổ nguyên lực dưới mặt đất đang chấn động, giống như có dã thú tới gần.
Hỏa Sơn Tôn Giả hiếu kỳ nói: Dã thú tới gần? Cái địa phương quỷ quái này có dã thú gì chứ?
Bọn hắn đã sớm dò xét chung quanh rất nhiều lần, không những dã thú mà cả côn trùng hơi lớn cũng không thấy bóng dáng. Khu vực phụ cận Phong Mạc không có một ngọn cỏ.
Tiểu Sơn lập tức lộ ra vẻ cảnh giác: Dã thú gì? Số lượng nhiều ít?
Lâu Lan nhắm mắt lại, một lát sau đáp: Rất nhiều, bước chân rất nhẹ, là dã thú bốn chân.
Nó là Sa Ngẫu nên dị thường mẫn cảm đối với thổ nguyên lực. Thổ nguyên lực lưu động chậm chạp hơn so với nguyên lực khác rất nhiều. Trên mặt đất rộng lớn, thổ nguyên lực yên tĩnh như mặt nước hồ bình lặng, Lâu Lan cảm giác được thổ nguyên lực nơi xa đang nổi lên từng vòng rung động nhè nhẹ.
Năm đó, Thạch Hữu Quang truy kích Ngải Huy cũng lợi dụng dấu vết Nguyên tu lưu lại tại Thổ Nguyên thế này.
Lâu Lan lợi hại hơn Thạch Hữu Quang không chỉ bởi thể chất Sa Ngẫu trời sinh mà Tử Dạ Sa Hạch càng cường hãn vô cùng, nó có thể phát hiện được thổ nguyên lực đang phát sinh biến hóa yếu ớt cách đó hơn mười dặm.
Tiểu Sơn càng thêm khẩn trương: Phương hướng nào?
Lâu Lan giơ lên cánh tay, chỉ vào đằng sau doanh địa, ngữ khí đầy khẳng định: Bên kia!
Tiểu Sơn không chút do dự bay lên trời, lên trên không trung.
Y men theo phương hướng chỉ dẫn của Lâu Lan nhìn lại, xa xa ở đường chân trời, một đám hư ảnh hơi nhỏ đang nhúc nhích, thật giống nơi cuối đường chân trời bình lặng giờ đang nhảy nhót.
Khi thấy hư ảnh trùng trùng điệp điệp kia, y rốt cuộc hiểu rõ rất nhiều dã thú bốn chân mà Lâu Lan nói là gì...
Hơi lạnh chạy dọc theo lòng bàn chân y men theo xương sống chạy thẳng lên đến ót, da gà nổi hết cả lên, như thể cả người bị rớt vào hầm băng, toàn thân rét run.
Sắc mặt tái nhợt của Tiểu Sơn phục hồi lại, nghiêm nghị hét to: Địch tập kích!
Tiếng thét thê lương đánh vỡ cảnh ban đêm thâm trầm yên tĩnh.
Địch tập kích!
Nhìn đại doanh địch nhân, hỏa đăng liên miên, trong bóng đêm sáng rực sặc sỡ, tựa như ngôi sao trên bầu trời. Hách Liên Thiên Hiểu thì thào: Thật là xinh đẹp!
Xa xa một tiếng thê lương la lên: Địch tập kích!
Hách Liên Thiên Hiểu bỗng dưng nhe răng cười, kẹp lấy bụng sói dưới thân, hét lớn hạ lệnh: Thần Lang, công kích!
Tống Tiểu Khiểm bên cánh lập tức hạ lệnh: Ngân Sương, công kích!
Soạt soạt soạt... đàn sói bắt đầu gia tăng tốc độ.
Tiếng chân lặng lẽ im ắng bắt đầu trở nên vang dội, tụ tập lại thành một mảnh, lao nhanh như lôi đình. Chân sói cường tráng hữu lực giống như từng thanh búa tạ, mang theo uy thế kinh người rơi trên mặt đất. Nham thạch cứng rắn trong nháy mắt hóa thành bột mịn, không mảy may ngăn cản bước chân chúng nó.
Ầm ầm, ầm ầm.
Ngàn vạn chân sói đồng thời rơi xuống đất, giống như âm thanh lôi đình trên chín tầng trời nổ vang dưới bùn đất khiến cho mặt đất phải run rẩy.
Ánh sáng màu đỏ âm u phủ quanh thân Thần Lang đỏ tươi như máu cùng chiến sĩ trên lưng sói. Hào quang màu đỏ trên người bọn họ cùng hào quang toả ra quanh thân đồng đội bên cạnh dần dần dung hợp với nhau. Nếu quan sát từ bầu trời, có thể nhìn thấy rõ ràng theo tốc độ bước chân Thần Lang tăng lên, từng điểm sáng màu đỏ cũng dần hòa làm một thể.
Như thể dòng nước lũ đỏ tươi như máu gào thét lao nhanh trên mặt đất, tốc độ của bọn chúng nhanh như thể Cự Phủ màu đỏ bổ vào không khí.
Hai bên Thần Lang là Ngân Sương Bộ trắng như tuyết mang theo sương lạnh đáng sợ giống như hai mũi kiếm sắc bén chuẩn bị phối hợp tác chiến, đến thời điểm cần thiết sẽ cho một kích trí mạng. Những nơi bọn họ đi qua, nham thạch cùng bùn đất đều đông lại. Phía sau bọn chúng để lại hai đường băng sương lạnh lẽo trắng như tuyết.
Trên lưng sói, khuôn mặt các tướng sĩ hiện ra phấn khởi cùng sát ý, ánh mắt bị huyết sắc bao phủ, khóe miệng không tự chủ hiện lên nụ cười giết chóc.
Không có chút e ngại, bọn họ chắc chắc thắng lợi đang ở trước mắt!
Theo kinh nghiệm vô số lần chiến đấu, với khoảng cách gần như thế, khi bọn họ khởi xướng công kích, không ai có thể ngăn cản cước bộ của bọn họ! Ngay cả Tam Bộ Trung Ương cũng không được!
Phía trước đại doanh địch nhân huyên náo bạo động, không ngừng có hỏa đăng sáng lên, tiếng kinh hô liên tiếp, chiếu lên đại doanh địch nhân sáng như ban ngày.
Đám ô hợp!
Địch nhân bối rối càng thêm kích khởi hung tính trong cơ thể của bọn hắn, sát ý khát máu sôi trào. Bọn hắn dường như nhìn thấy tình cảnh khi xông vào địch doanh, địch doanh gầy yếu sẽ bị phá thành mảnh nhỏ dưới chân sói của bọn hắn. Bọn hắn sẽ giống như lưỡi búa trầm trọng mà sắc bén chém vào thân thể yếu ớt của địch nhân mang theo vô số huyết nhục mà không tốn chút sức nào.
Vài đạo thân ảnh theo địch nhân trong đại doanh bay lên trời, bay tới hướng bọn họ.
Một tảng băng đột nhiên xuất hiện ngay trong không trung trước mặt bọn họ, điên cuồng sinh trưởng.
Tiểu Sơn!
Cường giả từ Thính Phong Bộ.
Hách Liên Thiên Hiểu từng thấy Tiểu Sơn chiến đấu nhiều lần. Thực lực đối phương cường đại khắc sâu ấn tượng với gã. Cũng có vài vị cường giả thần thông phe gã từng ăn phải thiệt thòi trên tay Tiểu Sơn rồi.
Thế nhưng đó chẳng qua là một bộ phận của chiến trường.
Đại Sư có thể phát huy ra tác dụng cực lớn trên chiến trường cục bộ. Bọn họ cường hãn mà linh hoạt, có thể trợ giúp từng bộ phận trên chiến trường đạt được ưu thế.
Nhưng mà đối mặt với công kích của chiến bộ, Đại Sư thì như thế nào?
Là không biết tự lượng sức mình! Châu chấu đá xe!
Trong chớp mắt, khối băng đông lại trong không gian, mở rộng tạo thành một bức tường trong suốt dày mấy trượng chặn ngay phía trước Hách Liên Thiên Hiểu.
Khóe miệng Hách Liên Thiên Hiểu khẽ nhếch lên nở nụ cười lạnh khinh thường.
Gã không giảm tốc độ, làm gương cho binh sĩ, đón đầu đánh tới bức tường trong suốt. Thần Lang bộ tựa như trọng phủ Khai Thiên bao phủ ánh sáng màu đỏ, hung hăng chém vào bức tường sáng rực.
Binh!
Bức tường trong suốt ầm ầm vỡ nát hóa thành vô số mảnh vỡ tạo ra tiếng thanh thúy như lưu ly vỡ vụn.
Xu thế công kích của Thần Lang vẫn không hề giảm.
Trên bầu trời, Tiểu Sơn phun ra một chùm máu tươi, thân thể lung lay không vững. Đồng bạn bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y. Tiểu Sơn ổn định thân hình, cưỡng ép Nguyên lực trong cơ thể sôi trào lên. Y làm sao không biết, lấy sức một mình đi ngăn cản công kích của Thần Lang bộ chẳng khác nào muốn tự sát cơ chứ.
Thế nhưng lúc này, kéo dài thêm thời gian được chừng nào thì quý giá chừng nấy!
Máu tươi nhuộm dần vạt áo y, sắc mặt trắng bệch, thần tình đạm mạc ngày thường giờ phút này giống như liệt diễm đang thiêu đốt, y khàn giọng hô lớn: Thính Phong Hữu Tín!
Tâm thần những người khác kịch chấn, bọn hắn biết rõ, Tiểu Sơn muốn liều mạng rồi. Nối gót theo đó là đoàn liệt diễm nổ tung tại lồng ngực bọn họ, không người nào lùi bước, tất cả đều xúc động cùng hô lên: Thính Phong Hữu Tín!
Bọn họ đều là Thính Phong Bộ đi theo Tiểu Sơn khi trước, trước khi đến đây mọi người đều đã giác ngộ chịu chết.
Nguyên lực mãnh liệt như thủy triều dâng lên, quét qua thiêu đốt sạch mỗi một tấc da thịt của bọn hắn. ánh mắt bọn hắn trầm tĩnh, thân hình vững chãi, Nguyên lực đang phát sinh đồng cảm với nhau.
Nhớ lại lúc còn trẻ tu luyện chiêu này, bọn hắn không hề nghĩ tới thật sự sẽ có một ngày dùng tới.
Mọi người nhìn nhau cười cười.
Như bảo kiếm được phủi bỏ lớp bụi dày đặc tích tụ theo năm tháng lộ ra hàn quang sáng như tuyết, như Cự thú nặng nề mở mắt, cho dù bệnh nguy kịch thì uy thế vẫn còn, một đám chiến bộ bị vứt bỏ nghìn năm, lớn tiếng hát vang hành khúc ngày xưa quanh quẩn trong trong mây, nâng lên cờ xí đã sớm rách rưới mục nát không chịu nổi, lại lấp loáng lóe sáng như ánh mặt trời.
Bọn hắn biết rõ đây là lời ca cuối cùng.
Một bài ca cuối cùng.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi của y lộ ra vẻ thành thục không tương xứng với tuổi, rèn luyện trong chiến hỏa dễ dàng tẩy đi một thân ngây ngô và ngả ngớn trên người, sống hay chết không chỉ khảo nghiệm ý chí mà còn khảo nghiệm cả tâm trí của con người.
Biến hóa phát sinh trên người Kha Ninh cũng đồng dạng phát sinh ở trên rất nhiều các đội viên của Tháp Pháo liên minh.
Liên tục kịch chiến, nhiều lần tình huống dị thường nguy hiểm, Tháp Pháo liên minh không thể không tiến lên trợ giúp. Hôm nay cũng như thế, địch nhân đã có một lần tiến công đến khoảng cách sát phòng tuyến chỉ còn hai mươi trượng.
Sau một ngày chiến đấu kịch liệt, tâm thần các chiến sĩ đều mệt. Tất cả mọi người nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, bởi vì họ biết rõ, chờ đợi bọn họ vào ngày mai nhất định là cuộc chiến đấu vô cùng gian khổ.
Hầu như bốn Thú doanh của địch nhân đều tiêu hao không còn, Thần Lang Ngân Sương dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt) nên thực lực cường đại hơn, một khi bọn hắn hơi lộ vẻ mệt mỏi thì địch nhân xảo trá nhất định sẽ cho bọn hắn một kích trí mạng.
Đồng Quỷ cùng Ngư Kim ngồi trên một mô đất trên sườn núi, dốc núi đã sớm không có một ngọn cỏ, khắp nơi đều có dấu vết cháy đen. Ánh mắt hai người đều nhìn vào bóng dáng Kha Ninh ở dưới sườn núi đang chậm rãi dò xét doanh địa trong bóng đêm.
Cảnh ban đêm thâm trầm như mực, tiếng rít của Phong Mạc tràn ngập trời đất, trong doanh địa yên tĩnh, thân ảnh thiếu niên cao ngất như một cây trường thương. Tùy ý có thể thấy được Phong Sào Trọng Pháo cực lớn, giống như từng con hung thú thời viễn cổ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, hạ xuống bóng ma tử vong.
Ngư Kim bỗng nhiên nói: Kha Ninh tiến bộ rất lớn.
Đồng Quỷ hiểu rất rõ, tán thán nói: Đúng vậy a, biến hóa thoát thai hoán cốt. Khi Ngải Huy bảo chúng ta phụ tá cho tiểu tử này, ta còn suy nghĩ gia hỏa này có tài đức gì kia chứ? Không nghĩ tới sau mấy trận chiến, hắn tựa như biến thành một người khác. Ánh mắt của Ngải Huy thật sự sắc bén.
Ngư Kim hỏi: Bước tiếp theo của địch nhân sẽ làm gì?
Đồng Quỷ trầm ngâm: Còn không biết. Tạm thời tình huống đối với chúng ta có lợi hơn, Tháp Pháo liên minh hiện tại tiến vào hoàn cảnh tốt, các chiến sĩ điều khiển Tháp Pháo càng ngày càng thuần thục. Chỉ cần chúng ta không có vứt bỏ, phòng tuyến này có thể thủ vững.
Ngư Kim không nói gì.
Thảo luận giống như vậy, tùy thời tùy chỗ cũng sẽ nghe nói một hai câu. Tuyệt đại đa số thời điểm đều là nói nhảm không có giá trị gì, tại hội nghị chiến đấu mỗi ngày sẽ có thảo luận cụ thể và kỹ lưỡng hơn. Kiểu nói nhảm này của mọi người đa phần như tự động viên mình.
Nhìn Ngư Kim đã nhắm mắt lại, Đồng Quỷ cũng không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đối với gã mà nói, chiến đấu lúc ban ngày cũng không nhẹ nhõm chút nào.
Hỏa Sơn Tôn Giả ngồi trên sơn lĩnh, quan sát sơn cốc, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Trong sơn cốc, kiếm quang rậm rạp chằng chịt giống như thiết kiếm nung đỏ cắm đầy, rất là đồ sộ.
Lại nói tiếp, ông ta cũng là nhân vật có kiến thức rộng rãi, nhưng mà tình cảnh kỳ lạ như thế vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hỏa Sơn Tôn Giả tấm tắc kêu kỳ lạ: Tiểu tử Ngải Huy này, lần đầu tiên ta gặp hắn đã biết có cổ quái. Lần nào cũng tìm ra một ít vật ly kỳ cổ quái nào đó, không biết trong đầu gia hỏa này nghĩ cái gì nữa.
Tiểu Sơn ngồi bên cạnh không nói một lời, ánh mắt tập trung vào sơn cốc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Y đột nhiên hỏi: Ngải Huy đại khái còn cần bao lâu nữa mới tỉnh lại?
Lâu Lan nói: Dựa theo tốc độ hai ngày nay, đại khái còn cần trên dưới mười ngày mới có thể tỉnh lại.
Kiếm ý lành lạnh khởi động tại sơn cốc lúc trước đã biến mất trống không. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn hắn thậm chí còn cho rằng trong sơn cốc không có gì cả. Mà khiến mọi người cảm thấy sợ hãi thán phục là tất cả kiếm khí như thiết kiếm nung đỏ đều tụ tập hết vào một chỗ.
Độ khó cho việc ẩn mà không phát vượt xa việc tùy ý phơi bày.
Bỗng nhiên, Lâu Lan ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa.
Tiểu Sơn rất nhạy bén, lập tức hỏi: Như thế nào?
Lâu Lan có chút nghi hoặc: Ta cảm nhận được thổ nguyên lực dưới mặt đất đang chấn động, giống như có dã thú tới gần.
Hỏa Sơn Tôn Giả hiếu kỳ nói: Dã thú tới gần? Cái địa phương quỷ quái này có dã thú gì chứ?
Bọn hắn đã sớm dò xét chung quanh rất nhiều lần, không những dã thú mà cả côn trùng hơi lớn cũng không thấy bóng dáng. Khu vực phụ cận Phong Mạc không có một ngọn cỏ.
Tiểu Sơn lập tức lộ ra vẻ cảnh giác: Dã thú gì? Số lượng nhiều ít?
Lâu Lan nhắm mắt lại, một lát sau đáp: Rất nhiều, bước chân rất nhẹ, là dã thú bốn chân.
Nó là Sa Ngẫu nên dị thường mẫn cảm đối với thổ nguyên lực. Thổ nguyên lực lưu động chậm chạp hơn so với nguyên lực khác rất nhiều. Trên mặt đất rộng lớn, thổ nguyên lực yên tĩnh như mặt nước hồ bình lặng, Lâu Lan cảm giác được thổ nguyên lực nơi xa đang nổi lên từng vòng rung động nhè nhẹ.
Năm đó, Thạch Hữu Quang truy kích Ngải Huy cũng lợi dụng dấu vết Nguyên tu lưu lại tại Thổ Nguyên thế này.
Lâu Lan lợi hại hơn Thạch Hữu Quang không chỉ bởi thể chất Sa Ngẫu trời sinh mà Tử Dạ Sa Hạch càng cường hãn vô cùng, nó có thể phát hiện được thổ nguyên lực đang phát sinh biến hóa yếu ớt cách đó hơn mười dặm.
Tiểu Sơn càng thêm khẩn trương: Phương hướng nào?
Lâu Lan giơ lên cánh tay, chỉ vào đằng sau doanh địa, ngữ khí đầy khẳng định: Bên kia!
Tiểu Sơn không chút do dự bay lên trời, lên trên không trung.
Y men theo phương hướng chỉ dẫn của Lâu Lan nhìn lại, xa xa ở đường chân trời, một đám hư ảnh hơi nhỏ đang nhúc nhích, thật giống nơi cuối đường chân trời bình lặng giờ đang nhảy nhót.
Khi thấy hư ảnh trùng trùng điệp điệp kia, y rốt cuộc hiểu rõ rất nhiều dã thú bốn chân mà Lâu Lan nói là gì...
Hơi lạnh chạy dọc theo lòng bàn chân y men theo xương sống chạy thẳng lên đến ót, da gà nổi hết cả lên, như thể cả người bị rớt vào hầm băng, toàn thân rét run.
Sắc mặt tái nhợt của Tiểu Sơn phục hồi lại, nghiêm nghị hét to: Địch tập kích!
Tiếng thét thê lương đánh vỡ cảnh ban đêm thâm trầm yên tĩnh.
Địch tập kích!
Nhìn đại doanh địch nhân, hỏa đăng liên miên, trong bóng đêm sáng rực sặc sỡ, tựa như ngôi sao trên bầu trời. Hách Liên Thiên Hiểu thì thào: Thật là xinh đẹp!
Xa xa một tiếng thê lương la lên: Địch tập kích!
Hách Liên Thiên Hiểu bỗng dưng nhe răng cười, kẹp lấy bụng sói dưới thân, hét lớn hạ lệnh: Thần Lang, công kích!
Tống Tiểu Khiểm bên cánh lập tức hạ lệnh: Ngân Sương, công kích!
Soạt soạt soạt... đàn sói bắt đầu gia tăng tốc độ.
Tiếng chân lặng lẽ im ắng bắt đầu trở nên vang dội, tụ tập lại thành một mảnh, lao nhanh như lôi đình. Chân sói cường tráng hữu lực giống như từng thanh búa tạ, mang theo uy thế kinh người rơi trên mặt đất. Nham thạch cứng rắn trong nháy mắt hóa thành bột mịn, không mảy may ngăn cản bước chân chúng nó.
Ầm ầm, ầm ầm.
Ngàn vạn chân sói đồng thời rơi xuống đất, giống như âm thanh lôi đình trên chín tầng trời nổ vang dưới bùn đất khiến cho mặt đất phải run rẩy.
Ánh sáng màu đỏ âm u phủ quanh thân Thần Lang đỏ tươi như máu cùng chiến sĩ trên lưng sói. Hào quang màu đỏ trên người bọn họ cùng hào quang toả ra quanh thân đồng đội bên cạnh dần dần dung hợp với nhau. Nếu quan sát từ bầu trời, có thể nhìn thấy rõ ràng theo tốc độ bước chân Thần Lang tăng lên, từng điểm sáng màu đỏ cũng dần hòa làm một thể.
Như thể dòng nước lũ đỏ tươi như máu gào thét lao nhanh trên mặt đất, tốc độ của bọn chúng nhanh như thể Cự Phủ màu đỏ bổ vào không khí.
Hai bên Thần Lang là Ngân Sương Bộ trắng như tuyết mang theo sương lạnh đáng sợ giống như hai mũi kiếm sắc bén chuẩn bị phối hợp tác chiến, đến thời điểm cần thiết sẽ cho một kích trí mạng. Những nơi bọn họ đi qua, nham thạch cùng bùn đất đều đông lại. Phía sau bọn chúng để lại hai đường băng sương lạnh lẽo trắng như tuyết.
Trên lưng sói, khuôn mặt các tướng sĩ hiện ra phấn khởi cùng sát ý, ánh mắt bị huyết sắc bao phủ, khóe miệng không tự chủ hiện lên nụ cười giết chóc.
Không có chút e ngại, bọn họ chắc chắc thắng lợi đang ở trước mắt!
Theo kinh nghiệm vô số lần chiến đấu, với khoảng cách gần như thế, khi bọn họ khởi xướng công kích, không ai có thể ngăn cản cước bộ của bọn họ! Ngay cả Tam Bộ Trung Ương cũng không được!
Phía trước đại doanh địch nhân huyên náo bạo động, không ngừng có hỏa đăng sáng lên, tiếng kinh hô liên tiếp, chiếu lên đại doanh địch nhân sáng như ban ngày.
Đám ô hợp!
Địch nhân bối rối càng thêm kích khởi hung tính trong cơ thể của bọn hắn, sát ý khát máu sôi trào. Bọn hắn dường như nhìn thấy tình cảnh khi xông vào địch doanh, địch doanh gầy yếu sẽ bị phá thành mảnh nhỏ dưới chân sói của bọn hắn. Bọn hắn sẽ giống như lưỡi búa trầm trọng mà sắc bén chém vào thân thể yếu ớt của địch nhân mang theo vô số huyết nhục mà không tốn chút sức nào.
Vài đạo thân ảnh theo địch nhân trong đại doanh bay lên trời, bay tới hướng bọn họ.
Một tảng băng đột nhiên xuất hiện ngay trong không trung trước mặt bọn họ, điên cuồng sinh trưởng.
Tiểu Sơn!
Cường giả từ Thính Phong Bộ.
Hách Liên Thiên Hiểu từng thấy Tiểu Sơn chiến đấu nhiều lần. Thực lực đối phương cường đại khắc sâu ấn tượng với gã. Cũng có vài vị cường giả thần thông phe gã từng ăn phải thiệt thòi trên tay Tiểu Sơn rồi.
Thế nhưng đó chẳng qua là một bộ phận của chiến trường.
Đại Sư có thể phát huy ra tác dụng cực lớn trên chiến trường cục bộ. Bọn họ cường hãn mà linh hoạt, có thể trợ giúp từng bộ phận trên chiến trường đạt được ưu thế.
Nhưng mà đối mặt với công kích của chiến bộ, Đại Sư thì như thế nào?
Là không biết tự lượng sức mình! Châu chấu đá xe!
Trong chớp mắt, khối băng đông lại trong không gian, mở rộng tạo thành một bức tường trong suốt dày mấy trượng chặn ngay phía trước Hách Liên Thiên Hiểu.
Khóe miệng Hách Liên Thiên Hiểu khẽ nhếch lên nở nụ cười lạnh khinh thường.
Gã không giảm tốc độ, làm gương cho binh sĩ, đón đầu đánh tới bức tường trong suốt. Thần Lang bộ tựa như trọng phủ Khai Thiên bao phủ ánh sáng màu đỏ, hung hăng chém vào bức tường sáng rực.
Binh!
Bức tường trong suốt ầm ầm vỡ nát hóa thành vô số mảnh vỡ tạo ra tiếng thanh thúy như lưu ly vỡ vụn.
Xu thế công kích của Thần Lang vẫn không hề giảm.
Trên bầu trời, Tiểu Sơn phun ra một chùm máu tươi, thân thể lung lay không vững. Đồng bạn bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y. Tiểu Sơn ổn định thân hình, cưỡng ép Nguyên lực trong cơ thể sôi trào lên. Y làm sao không biết, lấy sức một mình đi ngăn cản công kích của Thần Lang bộ chẳng khác nào muốn tự sát cơ chứ.
Thế nhưng lúc này, kéo dài thêm thời gian được chừng nào thì quý giá chừng nấy!
Máu tươi nhuộm dần vạt áo y, sắc mặt trắng bệch, thần tình đạm mạc ngày thường giờ phút này giống như liệt diễm đang thiêu đốt, y khàn giọng hô lớn: Thính Phong Hữu Tín!
Tâm thần những người khác kịch chấn, bọn hắn biết rõ, Tiểu Sơn muốn liều mạng rồi. Nối gót theo đó là đoàn liệt diễm nổ tung tại lồng ngực bọn họ, không người nào lùi bước, tất cả đều xúc động cùng hô lên: Thính Phong Hữu Tín!
Bọn họ đều là Thính Phong Bộ đi theo Tiểu Sơn khi trước, trước khi đến đây mọi người đều đã giác ngộ chịu chết.
Nguyên lực mãnh liệt như thủy triều dâng lên, quét qua thiêu đốt sạch mỗi một tấc da thịt của bọn hắn. ánh mắt bọn hắn trầm tĩnh, thân hình vững chãi, Nguyên lực đang phát sinh đồng cảm với nhau.
Nhớ lại lúc còn trẻ tu luyện chiêu này, bọn hắn không hề nghĩ tới thật sự sẽ có một ngày dùng tới.
Mọi người nhìn nhau cười cười.
Như bảo kiếm được phủi bỏ lớp bụi dày đặc tích tụ theo năm tháng lộ ra hàn quang sáng như tuyết, như Cự thú nặng nề mở mắt, cho dù bệnh nguy kịch thì uy thế vẫn còn, một đám chiến bộ bị vứt bỏ nghìn năm, lớn tiếng hát vang hành khúc ngày xưa quanh quẩn trong trong mây, nâng lên cờ xí đã sớm rách rưới mục nát không chịu nổi, lại lấp loáng lóe sáng như ánh mặt trời.
Bọn hắn biết rõ đây là lời ca cuối cùng.
Một bài ca cuối cùng.
/948
|