Dịch & biên: hoangtruc
Thạch Chí Quang hưng phấn kể lại cho Ngải Huy nghe những cảm nhận vừa rồi, mấy người khác đều đầy hâm mộ. Mọi người có thể nhìn ra được, sau này Thạch Chí Quang có tiền đồ vô lượng, tương lai sáng ngời.
Thiên phú chôn giấu nhiều năm không người biết, nay lại được khai quật lên là chuyện may mắn đến cỡ nào?
Ngạn ngữ có nói, người nào cũng có một thân bảo tàng.
Nhưng có bao nhiêu người có thể khai quật ra bảo tàng của riêng mình?
Ngay cả thế gia nắm giữ điều kiện xuất sắc, tuyệt học, danh sư, tài lực dồi dào như vậy, nhưng cũng không có bao nhiêu người trong đám con cháu lộ ra được thiên phú của mình. Những người có gia thế bình thường làm sao dám mơ tưởng?
Thạch Chí Quang không thể khai quật được thiên phú của mình lúc còn nhỏ đã tính là lỡ mất thời gian tu luyện tốt nhất, đây là bất hạnh. Thế nhưng gã có thể im hơi lặng tiếng nhiều năm qua, khai quật được thiên phú chưa được biết đến đó, so với người thường đã là may mắn đến cỡ nào rồi.
Lúc này Ngải Huy đã xác định, thiên phú của Thạch Chí Quang là tốc độ.
Tại tốc độ bình thường, phản ứng Thạch Chí Quang không lớn, nhưng khi tăng tốc lên rất nhanh hoặc giảm xuống rất chậm thì biểu hiện của Thạch Chí Quang khác hẳn người khác.
Cả nhóm người xung quanh đều như một, mặt mũi đầy hiếu kỳ.
Bình thường bọn họ nghe được thiên phú thường là độ hòa hợp với Nguyên lực cao hơn, phẩm chất tốt hơn, vân vân…chứ chưa từng nghe nói qua thiên phú tốc độ gì gì đó. Một vài kẻ tâm tư linh động chợt nghĩ tới, có thể chính mình cũng có thiên phú gì đó mà không biết tới hay không?
Lúc mà Thạch Chí Quang nói ra, tất cả mọi người đều nín thở, chăm chú lắng nghe.
Đến khi y nói xong, thì mọi người lại đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Ngải Huy.
Trước kia mọi người chỉ cảm thấy Ngải Huy có thực lực cường hãn, kiếm thuật cao minh, còn am hiểu Nguyên văn. Qua chuyện tu luyện của Thạch Chí Quang lần này, mọi người mới phát hiện, hóa ra lão đại còn là một đạo sư giỏi nữa a!
Phát hiện này khiến mọi người nhất thời kích động hẳn lên.
Kẻ nào cũng có khát vọng muốn biết thiên phú của mình rốt cuộc là gì.
Khát vọng trên mặt mọi người được Ngải Huy thu hết vào đáy mắt. Hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Bây giờ tu luyện lấy Ngũ phủ Bát cung làm chủ. Dù sao thì thời gian xây dựng quá ngắn ngủi, người thì lại có rất nhiều loại thiên phú. Thời đại Tu chân được phân chia vô cùng cẩn thận vì khi đó hệ thống tu luyện vô cùng khổng lồ, có rất nhiều chi nhánh nên có nhiều loại kiểm tra. Tỷ như có người tư chất ngu dốt nhưng tinh thần lại kiên định lạ thường, như vậy rất thích hợp làm Thiện tu. Còn đổi lại như bây giờ, thiên phú về Nguyên lực của một người không tốt, hầu như sẽ không có tiền đồ gì cả. Thạch Chí Quang cũng vậy, nếu không phải chúng ta có Phong Xa Kiếm, yêu cầu phải có Chưởng Kiếm sứ thì cũng rất khó phát huy được sở trường.
Những người khác như có điều suy nghĩ, Thạch Chí Quang thì liên tục gật đầu.
Ngải Huy chợt nhớ đến sự kiện nào đó, khóe miệng phía dưới lớp băng vải bất giác lặng yên nở một nụ cười: “Nếu như nói đến thiên phú đặc biệt nhất, đại khái phải kể đến thiên phú chạy trốn.”
“Thiên phú chạy trốn?”
“Chạy trốn mà cũng có thiên phú sao?”
“Ha ha ha, thiên phú này rất thực dụng nha. Nghe tiếng gió thấy không đúng, ôi chao, lập tức bỏ chạy!”
Ai vậy ai vậy?
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, rồi mặt mày đầy hiếu kỳ nhìn Ngải Huy.
Trong thoáng chốc, Ngải Huy chợt có ảo giác như mình trở thành phu tử đang đứng trên bục giảng, đối mặt với một đám đệ tử phía dưới. Vừa rồi còn hướng dẫn thêu thùa, nay lại phải làm phu tử? Chẳng lẽ một mình mình định kiêm luôn nghề nghiệp của sư phụ và sư nương luôn sao?
Ngải Huy nói: Người này tất cả mọi người đều biết.
Mọi người nôn nóng không kìm nén nổi: Lão đại ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói mau đi!
Ngải Huy cười ha ha: Bàn Tử.
Bàn Tử?
Thật hay giả đây?
“Không tin. Cái thể hình kia của hắn chạy trốn khỏi phải làm đệm lưng hả?”
Ta cũng không tin.
Mọi người dồn dập lắc đầu.
Ngải Huy nghiêm mặt nói: “Đây thật sự không gạt người. Các ngươi không nên coi thường Bàn Tử. Bàn Tử có hai cái sở trường, một là tham tài, hai là trốn chết. Hai điểm này ta cam bái hạ phong.”
Không biết ai đó phun ra một câu: “Lão đại ngài quá khiêm tốn rồi. Ít nhất cái điểm tham tài này, ngài tuyệt đối không thua Bàn Tử.”
Ha ha ha không sai!
“Cái nồi này Bàn Tử không gánh nổi đâu.”
Mọi người đồng loạt cười ầm ầm.
Ngải Huy toát đầy mồ hôi, hơi thở hổn hển: “Không nên làm bại hoại thanh danh của ta. Ta là người như vậy sao?”
Mọi người đồng thanh kéo dài giọng: Phải!
Mọi người cười đến nghiêng ngả cả người.
Ngải Huy không còn gì để nói, nghiêng đầu qua vừa vặn nhìn thấy Lâu Lan cũng đang che miệng cười, nhất thời nổi trận lôi đình: “Lâu Lan, Nguyên thực thang nấu xong chưa?”
Lâu Lan chớp mắt một cái: “Ngải Huy, ngươi vừa uống xong…”
Ngải Huy: ...
Thạch Chí Quang có chút tò mò: Lão đại, thiên phú chạy trốn của Bàn Tử rất lợi hại phải không? Cũng giống như thiên phú tốc độ của ta phải không?”
Ngải Huy đáp: “So với ngươi thì lợi hại hơn vài phần.”
Lần này, mọi người nhất thời nổi hứng thú. Mấy ngày nay, mọi người đều đã nhìn thấy tận mắt thiên phú tốc độ của Thạch Chí Quang. Đừng nhìn bình thường Thạch Chí Quang không có điểm nào đáng chú ý, nhưng chỉ cần bước lên ngồi vào vị trí Chưởng Kiếm sử của Phong Xa Kiếm, gã liền biến thành một người khác hẳn. Những động tác cực khó trên cao kia, biến hướng phức tạp trong thời gian cực ngắn, chỉ duy nhất một mình Thạch Chí Quang hoàn thành được.
Lão đại nói Bàn Tử còn lợi hại hơn Thạch Chí Quang khiến lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị câu dẫn ra. Lão đại sẽ không nói lung tung vấn đề này.
Ngải Huy cười cười, trừ hắn ra không ai biết được đặc điểm của Bàn Tử. Hắn giải thích: “Nếu các ngươi đã từng chiến đấu cùng Bàn Tử qua, các ngươi đều sẽ phát hiện một hiện tượng rất kỳ lạ. Chiến trường rất hỗn loạn, có rất nhiều người, chiến đấu rất kịch liệt, nhưng Bàn Tử lúc nào cũng bị lơ là. Khoa trương nhất là một lần, khi đó chúng ta còn đang là cu li ở Man Hoang. Nơi đóng trại bị dã thú tập kích, lần đó chết hơn một trăm người. Đội ngũ của Bàn Tử, ngoại trừ hắn thì tất cả đều chết hết. Ta tận mắt nhìn thấy dã thú cắn chết sáu người xung quanh hắn, sau đó lại như không thấy hắn mà bỏ đi.”
Tất cả mọi người xôn xao.
“Thật hay giả đây?”
“Đây cũng quá giật gân đi.”
“Lão đại, thật sự không phải là ngài đang kể cố sự gì chứ?”
Phản ứng của mọi người rất kịch liệt, vì điều này hoàn toàn không hợp lý, chưa từng nghe thấy.
Ngải Huy cũng không tức giận, nói tiếp: “Ta cũng giống mọi người, nhìn thấy cũng ngây người, bởi vậy mà bị thương nhẹ. Cũng bắt đầu từ đó, ta liền chú ý tới Bàn Tử. Sau đó ta phát hiện cái tên mập này rất tà môn, lần nào cũng có thể thoát hiểm khỏi miệng hổ, không chút hao tổn lông tóc. Sau đó, ta dần dần hiểu được một chút.”
Mọi người vểnh tai lên, sợ lỡ mất một chi tiết nhỏ.
“Dường như hắn trời sinh đã biết nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn. Sau đó hai chúng ta thành một đội, cũng không rõ bản lĩnh này của Bàn Tử đến cùng là thế nào? Thế nhưng nhiều lần đều dựa vào bản lĩnh này của Bàn Tử mà tránh thoát được Hoang thú. Sau đó ta mới biết, hắn trời sinh đã vô cũng mẫn cảm với khí thế, cho dù khoảng cách giữa hắn và hoang thú rất gần, hắn vẫn có thể trốn đến điểm mù của Hoang thú.”
Mọi người đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là vậy.”
Ngải Huy nói tiếp: “Lúc Bàn Tử chạy trốn, chính là lúc lợi dụng thiên phú này tốt nhất. Hắn có thể mượn nhờ cây cối, nham thạch, sườn núi chặt đứt khí thế tỏa định của Hoang thú. Hoang thú khác với chúng ta, rất nhiều Hoang thú thường không dựa vào con mắt mà dựa vào khí thế tỏa định lấy mục tiêu.”
Rất nhiều người suy tư.
“Còn một nguyên nhân nữa.” Ngải Huy nói tiếp: Bởi vì Bàn Tử nhát gan.
Mọi người lại lần nữa xôn xao.
“Nhát gan mà cũng trở thành ưu điểm sao?”
“Lão đại, đây là ngài đang khuyến khích chúng ta nhát gan hay sao?”
Ngải Huy khoát tay, giọng điệu chợt nhỏ đi một chút, tiếp tục nói: “Bàn Tử nhát gan hơn người thường, gặp phải Hoang thú, phi thường sợ hãi. Sợ hãi cũng là một loại sức mạnh của Bàn Tử. Trong trạng thái sợ hãi, Bàn Tử có thể phát huy sức mạnh đến mức độ viễn siêu. Có lần ta bị thương, bị đại đội ngũ vứt bỏ, hắn cực kỳ sợ hãi, vác theo ta đi sau đội ngũ. Chạy không ngừng nghỉ suốt mười ngày mười đêm.”
Mọi người không nói lời nào. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến việc này, không khỏi trợn tròn hai mắt, mặt mày biến sắc.
Chẳng trách lão đại và Bàn Tử có tình cảm thâm hậu như vậy!
Trong lòng Ngải Huy cũng rất cảm động, nhưng giọng điệu vẫn như thường: “Mãi đến lúc sau đó, hắn chạy đến tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, hầu như mất đi tri giác, hoàn toàn dựa vào hi vọng cầu sinh chống đỡ. Hi vọng cầu sinh của Bàn Tử, so với người khác mãnh liệt hơn rất nhiều. Đây chính là ưu điểm. Hi vọng cầu sinh mãnh liệt có thể khiến Bàn Tử làm được rất nhiều việc người thường không thể làm được, như thể lực tiêu hao nhưng vẫn mang vác lấy ta kiên trì trong mười mấy ngày. Về mặt này, ta không bằng hắn.”
Vẻ mặt mọi người đầy chấn động. Bọn họ không nghĩ tới Bàn Tử ngày thường nhìn qua bỉ ổi như vậy, lại có lúc lợi hại đến thế.
Ngài Huy cuối cùng cũng tổng kết lại: “Sở dĩ nói Bàn Tử mạnh hơn Thạch Chí Quang đây, không phải nguyên nhân gì khác, mà vì Bàn Tử đã phát hiện ra thiên phú của mình từ sớm. Lúc đó chúng ta lại đang ở Man Hoang, nguy cơ bốn phía, vừa vặn không ngừng khuấy động thiên phú của Bàn Tử. Thế nhưng Chí Quang không nên nhụt chí, ngươi đã tìm ra thứ mình am hiểu nhất, chỉ cần ngươi không ngừng tôi luyện thì sẽ càng ngày càng mạnh.”
Thạch Chí Quang đầy kiên định, lớn tiếng nói: Ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Ánh mắt Ngải Huy đảo qua những người khác nói: “Ta sẽ nghĩ đến mấy thiên phú khác. Để xem có cách nào kiểm tra hay không, nhưng không đảm bảo có kết quả.”
Mọi người nghe vậy, cùng nhau hoan hô: Lão đại vạn tuế!
Nhìn thấy mặt mày mọi người mừng rỡ, khóe miệng Ngải Huy không khỏi khẽ cong lên.
---------------
Trong lúc Ngải Huy đang phân tích thiên phú của Bàn Tử, tại chiến trường xa xôi, Hình Sơn đang trên lưng Đầu Lang cũng than thở không ngớt về thiên phú của Bàn Tử.
Thân thể mập mạp là biểu hiện giả dối, Bàn Tử còn linh hoạt hơn rắn. Thế nhưng điều đó cũng không thể khiến đường đường là bộ thủ của Liệt Hoa Huyết bộ phải than thở. Khiến Hình Sơn than thở là chuyện Bàn Tử mẫn cảm với khí thế gần như là từ bản năng.
Đây là thiên phú cực kỳ hiếm thấy.
So với Nguyên lực và Huyết linh lực, Khí thế có dao động càng thêm yếu ớt. Cường giả có thực lực xuất sắc, trải qua rèn luyện chiến trường mới hình thành được trực giác tương tự. Thế nhưng theo Hình Sơn, thực lực Bàn Tử xấp xỉ với những đội viên bình thường dưới trướng gã, nhưng biểu hiện lại khiến người ta trợn mắt há mồm.
Sự mẫn cảm đối với khí thế của tên này lợi hại đến mức có thể thông qua chướng ngại vật, góc độ biến hướng…chặt đứt khí thế tỏa định của Đầu Lang. Thông qua những thủ đoạn đặc thù này mà hắn đã nhiều lần chạy thoát được. Phải biết Đầu Lang là một trong đám Liệt Huyết Hoa Lang xuất sắc nhất được Thú Cổ Cung bồi dưỡng ra, bản thân dã thú đã có bản lĩnh săn mồi cường đại, có trình độ mẫn cảm khí thế vượt xa so với nhân loại.
Đầu Lang chưa bao giờ thất thủ, hôm nay lần nào cũng vồ hụt.
Không nghĩ tới, thế giới này còn có người thú vị như vậy.
Trên mặt Hình Sơn lộ ra một nụ cười gằn, trọng phủ màu đen trong tay mang theo huyết quang đầy trời, như là cơn sóng máu mãnh liệt, gào thét nhào tới Bàn Tử
Huyết quang rời khỏi trọng phủ, thân thể Bàn Tử đang liều mạng chạy trốn chợt cứng đờ lại. Trên mặt hắn phủ đầy tuyệt vọng.
Thạch Chí Quang hưng phấn kể lại cho Ngải Huy nghe những cảm nhận vừa rồi, mấy người khác đều đầy hâm mộ. Mọi người có thể nhìn ra được, sau này Thạch Chí Quang có tiền đồ vô lượng, tương lai sáng ngời.
Thiên phú chôn giấu nhiều năm không người biết, nay lại được khai quật lên là chuyện may mắn đến cỡ nào?
Ngạn ngữ có nói, người nào cũng có một thân bảo tàng.
Nhưng có bao nhiêu người có thể khai quật ra bảo tàng của riêng mình?
Ngay cả thế gia nắm giữ điều kiện xuất sắc, tuyệt học, danh sư, tài lực dồi dào như vậy, nhưng cũng không có bao nhiêu người trong đám con cháu lộ ra được thiên phú của mình. Những người có gia thế bình thường làm sao dám mơ tưởng?
Thạch Chí Quang không thể khai quật được thiên phú của mình lúc còn nhỏ đã tính là lỡ mất thời gian tu luyện tốt nhất, đây là bất hạnh. Thế nhưng gã có thể im hơi lặng tiếng nhiều năm qua, khai quật được thiên phú chưa được biết đến đó, so với người thường đã là may mắn đến cỡ nào rồi.
Lúc này Ngải Huy đã xác định, thiên phú của Thạch Chí Quang là tốc độ.
Tại tốc độ bình thường, phản ứng Thạch Chí Quang không lớn, nhưng khi tăng tốc lên rất nhanh hoặc giảm xuống rất chậm thì biểu hiện của Thạch Chí Quang khác hẳn người khác.
Cả nhóm người xung quanh đều như một, mặt mũi đầy hiếu kỳ.
Bình thường bọn họ nghe được thiên phú thường là độ hòa hợp với Nguyên lực cao hơn, phẩm chất tốt hơn, vân vân…chứ chưa từng nghe nói qua thiên phú tốc độ gì gì đó. Một vài kẻ tâm tư linh động chợt nghĩ tới, có thể chính mình cũng có thiên phú gì đó mà không biết tới hay không?
Lúc mà Thạch Chí Quang nói ra, tất cả mọi người đều nín thở, chăm chú lắng nghe.
Đến khi y nói xong, thì mọi người lại đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Ngải Huy.
Trước kia mọi người chỉ cảm thấy Ngải Huy có thực lực cường hãn, kiếm thuật cao minh, còn am hiểu Nguyên văn. Qua chuyện tu luyện của Thạch Chí Quang lần này, mọi người mới phát hiện, hóa ra lão đại còn là một đạo sư giỏi nữa a!
Phát hiện này khiến mọi người nhất thời kích động hẳn lên.
Kẻ nào cũng có khát vọng muốn biết thiên phú của mình rốt cuộc là gì.
Khát vọng trên mặt mọi người được Ngải Huy thu hết vào đáy mắt. Hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Bây giờ tu luyện lấy Ngũ phủ Bát cung làm chủ. Dù sao thì thời gian xây dựng quá ngắn ngủi, người thì lại có rất nhiều loại thiên phú. Thời đại Tu chân được phân chia vô cùng cẩn thận vì khi đó hệ thống tu luyện vô cùng khổng lồ, có rất nhiều chi nhánh nên có nhiều loại kiểm tra. Tỷ như có người tư chất ngu dốt nhưng tinh thần lại kiên định lạ thường, như vậy rất thích hợp làm Thiện tu. Còn đổi lại như bây giờ, thiên phú về Nguyên lực của một người không tốt, hầu như sẽ không có tiền đồ gì cả. Thạch Chí Quang cũng vậy, nếu không phải chúng ta có Phong Xa Kiếm, yêu cầu phải có Chưởng Kiếm sứ thì cũng rất khó phát huy được sở trường.
Những người khác như có điều suy nghĩ, Thạch Chí Quang thì liên tục gật đầu.
Ngải Huy chợt nhớ đến sự kiện nào đó, khóe miệng phía dưới lớp băng vải bất giác lặng yên nở một nụ cười: “Nếu như nói đến thiên phú đặc biệt nhất, đại khái phải kể đến thiên phú chạy trốn.”
“Thiên phú chạy trốn?”
“Chạy trốn mà cũng có thiên phú sao?”
“Ha ha ha, thiên phú này rất thực dụng nha. Nghe tiếng gió thấy không đúng, ôi chao, lập tức bỏ chạy!”
Ai vậy ai vậy?
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, rồi mặt mày đầy hiếu kỳ nhìn Ngải Huy.
Trong thoáng chốc, Ngải Huy chợt có ảo giác như mình trở thành phu tử đang đứng trên bục giảng, đối mặt với một đám đệ tử phía dưới. Vừa rồi còn hướng dẫn thêu thùa, nay lại phải làm phu tử? Chẳng lẽ một mình mình định kiêm luôn nghề nghiệp của sư phụ và sư nương luôn sao?
Ngải Huy nói: Người này tất cả mọi người đều biết.
Mọi người nôn nóng không kìm nén nổi: Lão đại ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, nói mau đi!
Ngải Huy cười ha ha: Bàn Tử.
Bàn Tử?
Thật hay giả đây?
“Không tin. Cái thể hình kia của hắn chạy trốn khỏi phải làm đệm lưng hả?”
Ta cũng không tin.
Mọi người dồn dập lắc đầu.
Ngải Huy nghiêm mặt nói: “Đây thật sự không gạt người. Các ngươi không nên coi thường Bàn Tử. Bàn Tử có hai cái sở trường, một là tham tài, hai là trốn chết. Hai điểm này ta cam bái hạ phong.”
Không biết ai đó phun ra một câu: “Lão đại ngài quá khiêm tốn rồi. Ít nhất cái điểm tham tài này, ngài tuyệt đối không thua Bàn Tử.”
Ha ha ha không sai!
“Cái nồi này Bàn Tử không gánh nổi đâu.”
Mọi người đồng loạt cười ầm ầm.
Ngải Huy toát đầy mồ hôi, hơi thở hổn hển: “Không nên làm bại hoại thanh danh của ta. Ta là người như vậy sao?”
Mọi người đồng thanh kéo dài giọng: Phải!
Mọi người cười đến nghiêng ngả cả người.
Ngải Huy không còn gì để nói, nghiêng đầu qua vừa vặn nhìn thấy Lâu Lan cũng đang che miệng cười, nhất thời nổi trận lôi đình: “Lâu Lan, Nguyên thực thang nấu xong chưa?”
Lâu Lan chớp mắt một cái: “Ngải Huy, ngươi vừa uống xong…”
Ngải Huy: ...
Thạch Chí Quang có chút tò mò: Lão đại, thiên phú chạy trốn của Bàn Tử rất lợi hại phải không? Cũng giống như thiên phú tốc độ của ta phải không?”
Ngải Huy đáp: “So với ngươi thì lợi hại hơn vài phần.”
Lần này, mọi người nhất thời nổi hứng thú. Mấy ngày nay, mọi người đều đã nhìn thấy tận mắt thiên phú tốc độ của Thạch Chí Quang. Đừng nhìn bình thường Thạch Chí Quang không có điểm nào đáng chú ý, nhưng chỉ cần bước lên ngồi vào vị trí Chưởng Kiếm sử của Phong Xa Kiếm, gã liền biến thành một người khác hẳn. Những động tác cực khó trên cao kia, biến hướng phức tạp trong thời gian cực ngắn, chỉ duy nhất một mình Thạch Chí Quang hoàn thành được.
Lão đại nói Bàn Tử còn lợi hại hơn Thạch Chí Quang khiến lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị câu dẫn ra. Lão đại sẽ không nói lung tung vấn đề này.
Ngải Huy cười cười, trừ hắn ra không ai biết được đặc điểm của Bàn Tử. Hắn giải thích: “Nếu các ngươi đã từng chiến đấu cùng Bàn Tử qua, các ngươi đều sẽ phát hiện một hiện tượng rất kỳ lạ. Chiến trường rất hỗn loạn, có rất nhiều người, chiến đấu rất kịch liệt, nhưng Bàn Tử lúc nào cũng bị lơ là. Khoa trương nhất là một lần, khi đó chúng ta còn đang là cu li ở Man Hoang. Nơi đóng trại bị dã thú tập kích, lần đó chết hơn một trăm người. Đội ngũ của Bàn Tử, ngoại trừ hắn thì tất cả đều chết hết. Ta tận mắt nhìn thấy dã thú cắn chết sáu người xung quanh hắn, sau đó lại như không thấy hắn mà bỏ đi.”
Tất cả mọi người xôn xao.
“Thật hay giả đây?”
“Đây cũng quá giật gân đi.”
“Lão đại, thật sự không phải là ngài đang kể cố sự gì chứ?”
Phản ứng của mọi người rất kịch liệt, vì điều này hoàn toàn không hợp lý, chưa từng nghe thấy.
Ngải Huy cũng không tức giận, nói tiếp: “Ta cũng giống mọi người, nhìn thấy cũng ngây người, bởi vậy mà bị thương nhẹ. Cũng bắt đầu từ đó, ta liền chú ý tới Bàn Tử. Sau đó ta phát hiện cái tên mập này rất tà môn, lần nào cũng có thể thoát hiểm khỏi miệng hổ, không chút hao tổn lông tóc. Sau đó, ta dần dần hiểu được một chút.”
Mọi người vểnh tai lên, sợ lỡ mất một chi tiết nhỏ.
“Dường như hắn trời sinh đã biết nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn. Sau đó hai chúng ta thành một đội, cũng không rõ bản lĩnh này của Bàn Tử đến cùng là thế nào? Thế nhưng nhiều lần đều dựa vào bản lĩnh này của Bàn Tử mà tránh thoát được Hoang thú. Sau đó ta mới biết, hắn trời sinh đã vô cũng mẫn cảm với khí thế, cho dù khoảng cách giữa hắn và hoang thú rất gần, hắn vẫn có thể trốn đến điểm mù của Hoang thú.”
Mọi người đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là vậy.”
Ngải Huy nói tiếp: “Lúc Bàn Tử chạy trốn, chính là lúc lợi dụng thiên phú này tốt nhất. Hắn có thể mượn nhờ cây cối, nham thạch, sườn núi chặt đứt khí thế tỏa định của Hoang thú. Hoang thú khác với chúng ta, rất nhiều Hoang thú thường không dựa vào con mắt mà dựa vào khí thế tỏa định lấy mục tiêu.”
Rất nhiều người suy tư.
“Còn một nguyên nhân nữa.” Ngải Huy nói tiếp: Bởi vì Bàn Tử nhát gan.
Mọi người lại lần nữa xôn xao.
“Nhát gan mà cũng trở thành ưu điểm sao?”
“Lão đại, đây là ngài đang khuyến khích chúng ta nhát gan hay sao?”
Ngải Huy khoát tay, giọng điệu chợt nhỏ đi một chút, tiếp tục nói: “Bàn Tử nhát gan hơn người thường, gặp phải Hoang thú, phi thường sợ hãi. Sợ hãi cũng là một loại sức mạnh của Bàn Tử. Trong trạng thái sợ hãi, Bàn Tử có thể phát huy sức mạnh đến mức độ viễn siêu. Có lần ta bị thương, bị đại đội ngũ vứt bỏ, hắn cực kỳ sợ hãi, vác theo ta đi sau đội ngũ. Chạy không ngừng nghỉ suốt mười ngày mười đêm.”
Mọi người không nói lời nào. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến việc này, không khỏi trợn tròn hai mắt, mặt mày biến sắc.
Chẳng trách lão đại và Bàn Tử có tình cảm thâm hậu như vậy!
Trong lòng Ngải Huy cũng rất cảm động, nhưng giọng điệu vẫn như thường: “Mãi đến lúc sau đó, hắn chạy đến tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, hầu như mất đi tri giác, hoàn toàn dựa vào hi vọng cầu sinh chống đỡ. Hi vọng cầu sinh của Bàn Tử, so với người khác mãnh liệt hơn rất nhiều. Đây chính là ưu điểm. Hi vọng cầu sinh mãnh liệt có thể khiến Bàn Tử làm được rất nhiều việc người thường không thể làm được, như thể lực tiêu hao nhưng vẫn mang vác lấy ta kiên trì trong mười mấy ngày. Về mặt này, ta không bằng hắn.”
Vẻ mặt mọi người đầy chấn động. Bọn họ không nghĩ tới Bàn Tử ngày thường nhìn qua bỉ ổi như vậy, lại có lúc lợi hại đến thế.
Ngài Huy cuối cùng cũng tổng kết lại: “Sở dĩ nói Bàn Tử mạnh hơn Thạch Chí Quang đây, không phải nguyên nhân gì khác, mà vì Bàn Tử đã phát hiện ra thiên phú của mình từ sớm. Lúc đó chúng ta lại đang ở Man Hoang, nguy cơ bốn phía, vừa vặn không ngừng khuấy động thiên phú của Bàn Tử. Thế nhưng Chí Quang không nên nhụt chí, ngươi đã tìm ra thứ mình am hiểu nhất, chỉ cần ngươi không ngừng tôi luyện thì sẽ càng ngày càng mạnh.”
Thạch Chí Quang đầy kiên định, lớn tiếng nói: Ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Ánh mắt Ngải Huy đảo qua những người khác nói: “Ta sẽ nghĩ đến mấy thiên phú khác. Để xem có cách nào kiểm tra hay không, nhưng không đảm bảo có kết quả.”
Mọi người nghe vậy, cùng nhau hoan hô: Lão đại vạn tuế!
Nhìn thấy mặt mày mọi người mừng rỡ, khóe miệng Ngải Huy không khỏi khẽ cong lên.
---------------
Trong lúc Ngải Huy đang phân tích thiên phú của Bàn Tử, tại chiến trường xa xôi, Hình Sơn đang trên lưng Đầu Lang cũng than thở không ngớt về thiên phú của Bàn Tử.
Thân thể mập mạp là biểu hiện giả dối, Bàn Tử còn linh hoạt hơn rắn. Thế nhưng điều đó cũng không thể khiến đường đường là bộ thủ của Liệt Hoa Huyết bộ phải than thở. Khiến Hình Sơn than thở là chuyện Bàn Tử mẫn cảm với khí thế gần như là từ bản năng.
Đây là thiên phú cực kỳ hiếm thấy.
So với Nguyên lực và Huyết linh lực, Khí thế có dao động càng thêm yếu ớt. Cường giả có thực lực xuất sắc, trải qua rèn luyện chiến trường mới hình thành được trực giác tương tự. Thế nhưng theo Hình Sơn, thực lực Bàn Tử xấp xỉ với những đội viên bình thường dưới trướng gã, nhưng biểu hiện lại khiến người ta trợn mắt há mồm.
Sự mẫn cảm đối với khí thế của tên này lợi hại đến mức có thể thông qua chướng ngại vật, góc độ biến hướng…chặt đứt khí thế tỏa định của Đầu Lang. Thông qua những thủ đoạn đặc thù này mà hắn đã nhiều lần chạy thoát được. Phải biết Đầu Lang là một trong đám Liệt Huyết Hoa Lang xuất sắc nhất được Thú Cổ Cung bồi dưỡng ra, bản thân dã thú đã có bản lĩnh săn mồi cường đại, có trình độ mẫn cảm khí thế vượt xa so với nhân loại.
Đầu Lang chưa bao giờ thất thủ, hôm nay lần nào cũng vồ hụt.
Không nghĩ tới, thế giới này còn có người thú vị như vậy.
Trên mặt Hình Sơn lộ ra một nụ cười gằn, trọng phủ màu đen trong tay mang theo huyết quang đầy trời, như là cơn sóng máu mãnh liệt, gào thét nhào tới Bàn Tử
Huyết quang rời khỏi trọng phủ, thân thể Bàn Tử đang liều mạng chạy trốn chợt cứng đờ lại. Trên mặt hắn phủ đầy tuyệt vọng.
/948
|