Đáng tiếc, Khang Định không thể giám định khúc xương này, vì đã không ngừng có người tới cửa, cắt ngang công việc của ông ta.
Mấy phút sau, trong phòng đã đông như mắc cửi, Khang Định lướt mắt, nhận thấy có mấy thương hội ông ta không hề báo tin cũng có mặt, có lẽ là nghe được tin tức, những người này tin tức thật linh thông.
Người tới cấp bậc đều không thấp, ít nhất đều là đại quản sự, ai cũng lôi kèm theo chuyên gia giám định của thương hội. Đại quản sự nào cũng mặt mày nghiêm túc, giá trị của giáp đẳng luyện chế hỏa dịch xứng đáng bọn họ hưng sư động chúng như vậy.
Thời nay hỏa dịch thiếu thốn, giáp đẳng luyện chế hỏa dịch có ý nghĩa rất lớn.
Trong phòng không còn chỗ ngồi nữa, nhưng người đến cửa vẫn cuồn cuộn không ngừng. Khang Định thấy đau đầu, ông ta đã đánh giá thấp sự khao khát của mọi người đối với hỏa dịch đẳng cấp cao.
Ông ta đành lên tiếng: Gian ngoài có cái phòng lớn, tất cả tới đó đi.
Ông ta không muốn đắc tội với thương hội nào, dù to hay nhỏ.
Vì đã từng không chỉ một thương hội tới tìm ông ta, họ muốn có được tin tức độc quyền, đồng ý trả thù lao rất cao.
Nhưng Khang Định từ chối, ông ta biết vị trí của mình. Nếu ông ta bị đánh dấu là người của một thương hội nào đó, thì sẽ khó mà được những thương hội khác tin tưởng, dẫn tới mất sạch người đến ủy thác. Vì lúc đó, người ủy thác sẽ cho rằng ông ta giám định là để phục vụ cho thương hội kia, không còn mấy tính công chính.
Cho nên, mỗi lần ông ta gặp được đồ gì tốt, đều sẽ báo tin cho tất cả những thương hội lớn của Thanh Thủy Thành, giữ quan hệ tốt với tất cả các thương hội. Cũng vì vậy, không thương hội nào muốn đắc tội ông ta, để khỏi mất phần không được báo tin.
Phòng lớn gian ngoài vốn là cái nhà kho, nhưng đã được Khang Định cải tạo thành chỗ nhận ủy thác. Gian phòng rất rộng rãi, nhưng lượng người tràn vào đã lấp đầy nó.
Trong phòng đông nhưng không hề ồn ào, người nào cũng mặt mày nghiêm nghị, tùy tùng đi theo cũng cẩn thận dè dặt, bầu không khí cực kì nghiêm túc.
Khang Định đứng trên đài, ông ta biết mọi người muốn nghe thông tin, nên không chút dài dòng, lấy bình trúc lưu ly ra, bên trong còn sót lại chừng một phần tư bình hỏa dịch.
Đây là một loại hỏa dịch hoàn toàn mới, ta chưa từng thấy ghi chép nào về nó bao giờ. Nó trong suốt, lạnh như nước, nếu nhìn từ bên ngoài, tuyệt không thể nghĩ rằng nó là hỏa dịch. Nguyên liệu của nó là dung nham.
Phía dưới bắt đầu rối loạn, thứ chất lỏng trong bình trong veo như nước, quả thực không thể nào liên tưởng được nó có liên quan với dung nham vốn sền sệt và đỏ rực.
Hỏa dịch này, ta không biết cách thức luyện chế của nó, nhưng ta có thể chắc chắn nó đã được qua quá trình luyện chế rất nhiều lần. Chúng ta không biết tài liệu cụ thể, nhưng ta dự đoán, ít nhất nó phải trải qua mười tầng luyện chế trở lên, mới có thể trở nên trong veo như thế này.
Ngữ khí của Khang Định đầy than thở xen lẫn tự tin.
Có thể xếp vào lớp giáp đẳng, đó là vì sự tinh khiết của nó. Nó không hề có tạp chất, nên mới trong được như vậy. Thế nhưng, hỏa nguyên lực ẩn chứa trong nó cực kì cao, chính vì điểm này ta mới cho rằng nó đã qua nhiều lần luyện chế. Nếu có môi giới hỏa dịch, nó có thể dung hợp với hầu hết các loại hỏa dịch khác. Nói cách khác, chỉ cần mấy giọt, là có thể làm cho cấp bậc hỏa dịch của hỏa tu tăng lên.
Sự rối loạn bên dưới tăng vọt, ai ở đây cũng là hạng lão luyện kinh doanh, đương nhiên đều hiểu ý nghĩa của điều vừa được nghe thấy.
Có nghĩa là, có rất nhiều người có thể sử dụng loại hỏa dịch này.
Người giàu thì có thể mua loại hỏa dịch mới này để dùng nguyên, còn hỏa tu nghèo hơn, thì cũng có thể mua vài giọt để làm tăng cấp bậc hỏa dịch của bản thân.
Khang Định tiếp tục quăng ra một quả bom: Còn nếu không có môi giới hỏa dịch, hỏa tu từ cấp đại sư trở lên, có thể trực tiếp dùng để uống, có thể cấp tốc bổ sung hỏa nguyên lực, không có tác dụng phụ nào.
Ầm, đám người bên dưới nổ tung.
Mặt ai cũng bừng bừng kích động, nếu câu trước khiến họ nhìn thấy kim quang đại đạo, thì câu sau này, chính là làm cho họ nhìn thấy con đường đại đạo xa hơn, rộng lớn xa hoa rực sáng.
Ai giàu thì khó biết, nhưng đại sư thì nhất định đều là người giàu.
Bọn họ ai cũng ngồi trên cao chót vót, vô số người nguyện ý cung phụng tiền tài vô hạn để xin họ bảo vệ cho mình. Đối với họ, tiền chỉ là một con số. Hỏa dịch này giúp họ bổ sung hỏa nguyên lực trực tiếp, vậy chẳng phải là vật bảo mệnh hay sao? Đối với việc giữ mạng, các đại sư hoàn toàn không thèm để ý tới chi phí.
Thương hội nhờ đó, sẽ thu vào không chỉ có tiền tài, mà còn thu được cả tình hữu nghị của đại sư.
Cái tình hữu nghị đó quan trọng hơn tiền tài nhiều nhiều lắm.
Thời chưa có lệnh khai hoang, xã hội còn trật tự ổn định bởi có Trưởng Lão Hội áp chế, một đại sư chẳng là cái gì ghê gớm. Thế gia nào mà chả nuôi một lúc mấy vị đại sư?
Nhưng sau này, giữa Man Hoang, mọi trật tự đều vỡ vụn, Trưởng Lão Hội tự lo cho mình còn không xong, đại sư với thực lực cường đại, lập tức trở thành số một.
May mà đại sư còn chưa làm được như tông sư, thong dong tiếu ngạo thiên hạ, chẳng cần biết có bao nhiêu nguyên tu trước mặt.
Nhưng như thế cũng đã đủ cho đại sư có vị thế ngất ngưởng, lời nói ngàn vàng. Thành chủ nào cũng phải tôn trọng ý kiến của đại sư. Phí mời chào một đại sư tăng gấp mấy chục lần so với trước.
Đây chính là thời đại mới.
Trong thời đại này, nhu cầu của đại sư, chính là một trong những loại nhu cầu quan trọng nhất. Điểm này đã giông giống với Phỉ Thúy Sâm, chỉ khác nhau ở chỗ người mạnh nhất của Phỉ Thúy Sâm là một vị tông sư, nhu cầu của Đại Tông vĩnh viễn là nhu cầu quan trọng nhất, không phải là một trong.
Thế nên nghe thấy hỏa dịch này đại sư có thể dùng trực tiếp, thì tất cả mọi người đều không kiềm chế nổi.
Mọi người đều cảm thấy tò mò. Nếu đây là thiên tài địa bảo, thì một chữ may đã đủ giải thích tất cả. Nhưng nó lại là đồ được luyện chế, vậy, người luyện chế đó là ai?
Ai lại có thể luyện chế ra hỏa dịch cao giai như thế?
Sản lượng của nó chắc chắn là rất thấp, không biết được bao nhiêu giọt?
Mọi người đều lo lắng, làm sao mới cạnh tranh thắng được với tình hình kịch liệt thế này.
Khang Định liếc nhìn thông tin ghi trong phiếu đăng ký, khẽ nói: Người ủy thác ở khách sạn Mộc Miên, họ Ngải.
Vừa dứt lời, rầm rầm rầm, ghế ngồi đều bị hất ngã nhào, ai nấy chạy vội vàng ra cửa.
Ai cũng vừa chạy vừa nghi hoặc, khách sạn Mộc Miên là ở đâu? Chưa từng nghe thấy cái tên khách sạn này bao giờ!
Ngải Huy không biết khách sạn Mộc Miên sắp đầy người, cả bọn còn đang nhàn nhã dạo phố. Chuyện vui lúc đi chợ đã bị cả đám quên béng đi mất rồi.
Chợ phiên chỉ là chỗ để đào hàng độc, còn họ lại cần rất nhiều hàng hóa thông thường, chỉ có đại thương hội mới cung cấp được. Cái chính, là cả đám chẳng ai có tiền, phải bán hàng trước mới có tiền mà mua.
Ngải Huy mang hỏa nang đi bán, giá cũng rất khá, mỗi hỏa nang bán được chừng một trăm hạt tinh nguyên đậu.
Tác dụng chính của hỏa nang là để luyện chế hỏa bao.
Thể tích của hỏa nang không to bằng hỏa vại, có thể thuận tiện đem theo bên mình, nhưng khuyết điểm là không chứa được nhiều hỏa dịch. Nhưng bây giờ vật liệu hỏa nguyên thiếu thốn, bốn mươi cái hỏa nang, vèo một cái là bán xong.
Bốn ngàn tinh nguyên đậu, đó là thu nhập đầu tiên của họ.
Nếu đây là tài sản của một nguyên tu, vậy nguyên tu đó là người giàu có, nhưng đối với một tòa thành, thì chỉ là muối bỏ biển.
Giá Hỏa thiêu cốt thấp hơn nhiều, một bộ chỉ bán được hai mươi hạt nguyên lực đậu, không phải tinh nguyên đậu, là nguyên lực đậu!
Tỉ lệ đổi tinh nguyên đậu và nguyên lực đậu thay đổi theo từng ngày, hiện nay, một hạt tinh nguyên đậu đổi được ba trăm hạt nguyên lực đậu. Tỉ giá này nhỏ hơn trước kia rất nhiều, vì nguyên lực đậu hiện nay có giá nhiều so với trước, vì nhu cầu nguyên lực ở Man Hoang quá nhiều.
Có bán hết đống Hỏa thiêu cốt cũng thu về không bằng thu nhập của bốn mươi cái hỏa nang.
Ngải Huy hối hận, sớm biết hỏa nang có giá thế, hắn nhất định sẽ ra tay với xích hỏa hồ bức nhẹ nhàng mà dịu dàng. Hắn hồn nhiên không nhớ, lúc đó bọn hắn đã chiến đấu với xích hỏa hồ bức chật vật tới cỡ nào.
Ngải Huy buồn rầu, kiếm đâu ra tiền giờ?
Thực là áp lực.
Hồi trước, hắn chỉ cần lo cho bản thân, nhiều nhất thì cũng chỉ thêm Lâu Lan và Bàn Tử. Nhưng bây giờ hắn phải lo cho cả mấy trăm người, cả một cái thung lũng, áp lực mạnh hơn hẳn. Nếu không kiếm ra tiền, sẽ không mua được vật liệu, mọi việc đều sẽ bị dừng lại, nguyên thực cũng trở nên thiếu thốn, không tu luyện được, vân vân.
Làm lão đại thực là không dễ a!
Thấy Ngải Huy ủ rũ, Sư Tuyết Mạn không nhịn được, hỏi: Có cần ta hỏi nhờ gia tộc giúp hay không?
Sư gia nội tình thâm hậu, giúp một ít tiền chẳng phải chuyện lớn lao gì.
Ngải Huy lắc đầu: Chúng ta nghĩ cách tiếp đi, kết quả giám định còn chưa có mà. Tiền của gia tộc nhà ngươi đâu dễ mượn như thế, thiếu nợ của ngươi thì không có gì đáng kể, nhưng thiếu nợ của gia tộc ngươi thì phiền lắm.
Sư Tuyết Mạn lặng lẽ, Ngải Huy nói không sai.
Phụ thân sẽ giúp cô những việc liên quan tới chính bản thân cô, nhưng dính đến gia tộc, mọi việc sẽ trở nên rất phiền phức. Tiền là của gia tộc, vay tiền gia tộc, người trong tộc tất sẽ thò tay vào. Không tới thời khắc sống còn, cô cũng không muốn hỏi mượn tiền của gia tộc.
Ấy, khoan đã, cái gì gọi là thiếu nợ cô thì không có gì đáng kể? Tính quịt không trả 80 triệu kia luôn hay sao?
Sư Tuyết Mạn trừng mắt nhìn Ngải Huy.
Lâu Lan vô cùng tin tưởng cất tiếng: Ngải Huy nhất định sẽ nghĩ ra cách!
Ngải Huy hớn hở: Lâu Lan thật là tinh mắt!
Sư Tuyết Mạn tự nhiên khẽ nhếch miệng cười.
Đi vào ngõ nhỏ, chỉ còn một quãng không xa là đến khách sạn.
Vừa mới tới đầu hẻm, đám Ngải Huy đã dừng bước.
Trong hẻm người đông tấp nập, muốn nghẹt kín cả đường đi, nhiều người mở cả cổ áo, mặt đỏ bừng vì hưng phấn.
Ngải Huy bối rối: Chúng ta có đi nhầm đường không?
Hắn nhớ là khách sạn của bọn họ ở chỗ rất hẻo lánh, xung quanh vắng vẻ, đâu có náo nhiệt như thế.
Triệu Bách An cũng khó hiểu nhìn quanh: Hình như nơi này đúng mà.
Ngải Huy nhìn Lâu Lan, Lâu Lan không bao giờ lạc đường.
Lâu Lan còn chưa mở miệng, đám người đều nhìn thấy bọn Ngải Huy ở đầu hẻm, đều cùng quay lại dòm.
Ngải Huy run lập cập, hắn cảm giác mình đang bị một đám lang sói nhìn chằm chằm, đôi mắt nào cũng tràn ngập tham lam và khát vọng.
Đến rồi!
Có phải là hắn hay không?
Tới hỏi thăm xem!
...
Cả đoàn người xôn xao, ào ào đổ về hướng bọn Ngải Huy.
Cái gì thế???
Toàn thân Ngải Huy choáng váng. (~^~)
Mấy phút sau, trong phòng đã đông như mắc cửi, Khang Định lướt mắt, nhận thấy có mấy thương hội ông ta không hề báo tin cũng có mặt, có lẽ là nghe được tin tức, những người này tin tức thật linh thông.
Người tới cấp bậc đều không thấp, ít nhất đều là đại quản sự, ai cũng lôi kèm theo chuyên gia giám định của thương hội. Đại quản sự nào cũng mặt mày nghiêm túc, giá trị của giáp đẳng luyện chế hỏa dịch xứng đáng bọn họ hưng sư động chúng như vậy.
Thời nay hỏa dịch thiếu thốn, giáp đẳng luyện chế hỏa dịch có ý nghĩa rất lớn.
Trong phòng không còn chỗ ngồi nữa, nhưng người đến cửa vẫn cuồn cuộn không ngừng. Khang Định thấy đau đầu, ông ta đã đánh giá thấp sự khao khát của mọi người đối với hỏa dịch đẳng cấp cao.
Ông ta đành lên tiếng: Gian ngoài có cái phòng lớn, tất cả tới đó đi.
Ông ta không muốn đắc tội với thương hội nào, dù to hay nhỏ.
Vì đã từng không chỉ một thương hội tới tìm ông ta, họ muốn có được tin tức độc quyền, đồng ý trả thù lao rất cao.
Nhưng Khang Định từ chối, ông ta biết vị trí của mình. Nếu ông ta bị đánh dấu là người của một thương hội nào đó, thì sẽ khó mà được những thương hội khác tin tưởng, dẫn tới mất sạch người đến ủy thác. Vì lúc đó, người ủy thác sẽ cho rằng ông ta giám định là để phục vụ cho thương hội kia, không còn mấy tính công chính.
Cho nên, mỗi lần ông ta gặp được đồ gì tốt, đều sẽ báo tin cho tất cả những thương hội lớn của Thanh Thủy Thành, giữ quan hệ tốt với tất cả các thương hội. Cũng vì vậy, không thương hội nào muốn đắc tội ông ta, để khỏi mất phần không được báo tin.
Phòng lớn gian ngoài vốn là cái nhà kho, nhưng đã được Khang Định cải tạo thành chỗ nhận ủy thác. Gian phòng rất rộng rãi, nhưng lượng người tràn vào đã lấp đầy nó.
Trong phòng đông nhưng không hề ồn ào, người nào cũng mặt mày nghiêm nghị, tùy tùng đi theo cũng cẩn thận dè dặt, bầu không khí cực kì nghiêm túc.
Khang Định đứng trên đài, ông ta biết mọi người muốn nghe thông tin, nên không chút dài dòng, lấy bình trúc lưu ly ra, bên trong còn sót lại chừng một phần tư bình hỏa dịch.
Đây là một loại hỏa dịch hoàn toàn mới, ta chưa từng thấy ghi chép nào về nó bao giờ. Nó trong suốt, lạnh như nước, nếu nhìn từ bên ngoài, tuyệt không thể nghĩ rằng nó là hỏa dịch. Nguyên liệu của nó là dung nham.
Phía dưới bắt đầu rối loạn, thứ chất lỏng trong bình trong veo như nước, quả thực không thể nào liên tưởng được nó có liên quan với dung nham vốn sền sệt và đỏ rực.
Hỏa dịch này, ta không biết cách thức luyện chế của nó, nhưng ta có thể chắc chắn nó đã được qua quá trình luyện chế rất nhiều lần. Chúng ta không biết tài liệu cụ thể, nhưng ta dự đoán, ít nhất nó phải trải qua mười tầng luyện chế trở lên, mới có thể trở nên trong veo như thế này.
Ngữ khí của Khang Định đầy than thở xen lẫn tự tin.
Có thể xếp vào lớp giáp đẳng, đó là vì sự tinh khiết của nó. Nó không hề có tạp chất, nên mới trong được như vậy. Thế nhưng, hỏa nguyên lực ẩn chứa trong nó cực kì cao, chính vì điểm này ta mới cho rằng nó đã qua nhiều lần luyện chế. Nếu có môi giới hỏa dịch, nó có thể dung hợp với hầu hết các loại hỏa dịch khác. Nói cách khác, chỉ cần mấy giọt, là có thể làm cho cấp bậc hỏa dịch của hỏa tu tăng lên.
Sự rối loạn bên dưới tăng vọt, ai ở đây cũng là hạng lão luyện kinh doanh, đương nhiên đều hiểu ý nghĩa của điều vừa được nghe thấy.
Có nghĩa là, có rất nhiều người có thể sử dụng loại hỏa dịch này.
Người giàu thì có thể mua loại hỏa dịch mới này để dùng nguyên, còn hỏa tu nghèo hơn, thì cũng có thể mua vài giọt để làm tăng cấp bậc hỏa dịch của bản thân.
Khang Định tiếp tục quăng ra một quả bom: Còn nếu không có môi giới hỏa dịch, hỏa tu từ cấp đại sư trở lên, có thể trực tiếp dùng để uống, có thể cấp tốc bổ sung hỏa nguyên lực, không có tác dụng phụ nào.
Ầm, đám người bên dưới nổ tung.
Mặt ai cũng bừng bừng kích động, nếu câu trước khiến họ nhìn thấy kim quang đại đạo, thì câu sau này, chính là làm cho họ nhìn thấy con đường đại đạo xa hơn, rộng lớn xa hoa rực sáng.
Ai giàu thì khó biết, nhưng đại sư thì nhất định đều là người giàu.
Bọn họ ai cũng ngồi trên cao chót vót, vô số người nguyện ý cung phụng tiền tài vô hạn để xin họ bảo vệ cho mình. Đối với họ, tiền chỉ là một con số. Hỏa dịch này giúp họ bổ sung hỏa nguyên lực trực tiếp, vậy chẳng phải là vật bảo mệnh hay sao? Đối với việc giữ mạng, các đại sư hoàn toàn không thèm để ý tới chi phí.
Thương hội nhờ đó, sẽ thu vào không chỉ có tiền tài, mà còn thu được cả tình hữu nghị của đại sư.
Cái tình hữu nghị đó quan trọng hơn tiền tài nhiều nhiều lắm.
Thời chưa có lệnh khai hoang, xã hội còn trật tự ổn định bởi có Trưởng Lão Hội áp chế, một đại sư chẳng là cái gì ghê gớm. Thế gia nào mà chả nuôi một lúc mấy vị đại sư?
Nhưng sau này, giữa Man Hoang, mọi trật tự đều vỡ vụn, Trưởng Lão Hội tự lo cho mình còn không xong, đại sư với thực lực cường đại, lập tức trở thành số một.
May mà đại sư còn chưa làm được như tông sư, thong dong tiếu ngạo thiên hạ, chẳng cần biết có bao nhiêu nguyên tu trước mặt.
Nhưng như thế cũng đã đủ cho đại sư có vị thế ngất ngưởng, lời nói ngàn vàng. Thành chủ nào cũng phải tôn trọng ý kiến của đại sư. Phí mời chào một đại sư tăng gấp mấy chục lần so với trước.
Đây chính là thời đại mới.
Trong thời đại này, nhu cầu của đại sư, chính là một trong những loại nhu cầu quan trọng nhất. Điểm này đã giông giống với Phỉ Thúy Sâm, chỉ khác nhau ở chỗ người mạnh nhất của Phỉ Thúy Sâm là một vị tông sư, nhu cầu của Đại Tông vĩnh viễn là nhu cầu quan trọng nhất, không phải là một trong.
Thế nên nghe thấy hỏa dịch này đại sư có thể dùng trực tiếp, thì tất cả mọi người đều không kiềm chế nổi.
Mọi người đều cảm thấy tò mò. Nếu đây là thiên tài địa bảo, thì một chữ may đã đủ giải thích tất cả. Nhưng nó lại là đồ được luyện chế, vậy, người luyện chế đó là ai?
Ai lại có thể luyện chế ra hỏa dịch cao giai như thế?
Sản lượng của nó chắc chắn là rất thấp, không biết được bao nhiêu giọt?
Mọi người đều lo lắng, làm sao mới cạnh tranh thắng được với tình hình kịch liệt thế này.
Khang Định liếc nhìn thông tin ghi trong phiếu đăng ký, khẽ nói: Người ủy thác ở khách sạn Mộc Miên, họ Ngải.
Vừa dứt lời, rầm rầm rầm, ghế ngồi đều bị hất ngã nhào, ai nấy chạy vội vàng ra cửa.
Ai cũng vừa chạy vừa nghi hoặc, khách sạn Mộc Miên là ở đâu? Chưa từng nghe thấy cái tên khách sạn này bao giờ!
Ngải Huy không biết khách sạn Mộc Miên sắp đầy người, cả bọn còn đang nhàn nhã dạo phố. Chuyện vui lúc đi chợ đã bị cả đám quên béng đi mất rồi.
Chợ phiên chỉ là chỗ để đào hàng độc, còn họ lại cần rất nhiều hàng hóa thông thường, chỉ có đại thương hội mới cung cấp được. Cái chính, là cả đám chẳng ai có tiền, phải bán hàng trước mới có tiền mà mua.
Ngải Huy mang hỏa nang đi bán, giá cũng rất khá, mỗi hỏa nang bán được chừng một trăm hạt tinh nguyên đậu.
Tác dụng chính của hỏa nang là để luyện chế hỏa bao.
Thể tích của hỏa nang không to bằng hỏa vại, có thể thuận tiện đem theo bên mình, nhưng khuyết điểm là không chứa được nhiều hỏa dịch. Nhưng bây giờ vật liệu hỏa nguyên thiếu thốn, bốn mươi cái hỏa nang, vèo một cái là bán xong.
Bốn ngàn tinh nguyên đậu, đó là thu nhập đầu tiên của họ.
Nếu đây là tài sản của một nguyên tu, vậy nguyên tu đó là người giàu có, nhưng đối với một tòa thành, thì chỉ là muối bỏ biển.
Giá Hỏa thiêu cốt thấp hơn nhiều, một bộ chỉ bán được hai mươi hạt nguyên lực đậu, không phải tinh nguyên đậu, là nguyên lực đậu!
Tỉ lệ đổi tinh nguyên đậu và nguyên lực đậu thay đổi theo từng ngày, hiện nay, một hạt tinh nguyên đậu đổi được ba trăm hạt nguyên lực đậu. Tỉ giá này nhỏ hơn trước kia rất nhiều, vì nguyên lực đậu hiện nay có giá nhiều so với trước, vì nhu cầu nguyên lực ở Man Hoang quá nhiều.
Có bán hết đống Hỏa thiêu cốt cũng thu về không bằng thu nhập của bốn mươi cái hỏa nang.
Ngải Huy hối hận, sớm biết hỏa nang có giá thế, hắn nhất định sẽ ra tay với xích hỏa hồ bức nhẹ nhàng mà dịu dàng. Hắn hồn nhiên không nhớ, lúc đó bọn hắn đã chiến đấu với xích hỏa hồ bức chật vật tới cỡ nào.
Ngải Huy buồn rầu, kiếm đâu ra tiền giờ?
Thực là áp lực.
Hồi trước, hắn chỉ cần lo cho bản thân, nhiều nhất thì cũng chỉ thêm Lâu Lan và Bàn Tử. Nhưng bây giờ hắn phải lo cho cả mấy trăm người, cả một cái thung lũng, áp lực mạnh hơn hẳn. Nếu không kiếm ra tiền, sẽ không mua được vật liệu, mọi việc đều sẽ bị dừng lại, nguyên thực cũng trở nên thiếu thốn, không tu luyện được, vân vân.
Làm lão đại thực là không dễ a!
Thấy Ngải Huy ủ rũ, Sư Tuyết Mạn không nhịn được, hỏi: Có cần ta hỏi nhờ gia tộc giúp hay không?
Sư gia nội tình thâm hậu, giúp một ít tiền chẳng phải chuyện lớn lao gì.
Ngải Huy lắc đầu: Chúng ta nghĩ cách tiếp đi, kết quả giám định còn chưa có mà. Tiền của gia tộc nhà ngươi đâu dễ mượn như thế, thiếu nợ của ngươi thì không có gì đáng kể, nhưng thiếu nợ của gia tộc ngươi thì phiền lắm.
Sư Tuyết Mạn lặng lẽ, Ngải Huy nói không sai.
Phụ thân sẽ giúp cô những việc liên quan tới chính bản thân cô, nhưng dính đến gia tộc, mọi việc sẽ trở nên rất phiền phức. Tiền là của gia tộc, vay tiền gia tộc, người trong tộc tất sẽ thò tay vào. Không tới thời khắc sống còn, cô cũng không muốn hỏi mượn tiền của gia tộc.
Ấy, khoan đã, cái gì gọi là thiếu nợ cô thì không có gì đáng kể? Tính quịt không trả 80 triệu kia luôn hay sao?
Sư Tuyết Mạn trừng mắt nhìn Ngải Huy.
Lâu Lan vô cùng tin tưởng cất tiếng: Ngải Huy nhất định sẽ nghĩ ra cách!
Ngải Huy hớn hở: Lâu Lan thật là tinh mắt!
Sư Tuyết Mạn tự nhiên khẽ nhếch miệng cười.
Đi vào ngõ nhỏ, chỉ còn một quãng không xa là đến khách sạn.
Vừa mới tới đầu hẻm, đám Ngải Huy đã dừng bước.
Trong hẻm người đông tấp nập, muốn nghẹt kín cả đường đi, nhiều người mở cả cổ áo, mặt đỏ bừng vì hưng phấn.
Ngải Huy bối rối: Chúng ta có đi nhầm đường không?
Hắn nhớ là khách sạn của bọn họ ở chỗ rất hẻo lánh, xung quanh vắng vẻ, đâu có náo nhiệt như thế.
Triệu Bách An cũng khó hiểu nhìn quanh: Hình như nơi này đúng mà.
Ngải Huy nhìn Lâu Lan, Lâu Lan không bao giờ lạc đường.
Lâu Lan còn chưa mở miệng, đám người đều nhìn thấy bọn Ngải Huy ở đầu hẻm, đều cùng quay lại dòm.
Ngải Huy run lập cập, hắn cảm giác mình đang bị một đám lang sói nhìn chằm chằm, đôi mắt nào cũng tràn ngập tham lam và khát vọng.
Đến rồi!
Có phải là hắn hay không?
Tới hỏi thăm xem!
...
Cả đoàn người xôn xao, ào ào đổ về hướng bọn Ngải Huy.
Cái gì thế???
Toàn thân Ngải Huy choáng váng. (~^~)
/948
|