Hai năm vừa rồi, thế cuộc đã thay đổi rất nhiều.
Tất cả mọi thứ đều thay đổi, ví dụ như hàng hóa. Vật liệu từ hoang thú đều lên giá, năm xưa sản lượng lúc nào cũng ổn định, còn bây giờ trở nên cực kì khan hiếm. Hay ví dụ như hải bảo, giá bây giờ tăng gấp mấy chục lần so với thời xưa. Giá cao ngất ngưởng như vậy, nhưng vẫn luôn trong tình trạng khó cầu.
Con người xông vào man hoang, chém giết tàn khốc, tranh giành lãnh địa với hoang thú. Họ chẳng biết gì về Man Hoang, không biết ở đó có con gì, có vật liệu gì, man hoang với họ luôn thần bí, thứ họ lấy được có thể mang tới của cải vô biên, cũng có thể chỉ là những tảng đá vô dụng.
Rất nhiều những vật liệu mới xuất hiện, sinh ra những người chuyên nghề đi giám định những vật liệu không ai biết.
Những người này trước đây đều là những người biết được một số loại vật liệu, có kinh nghiệm về thủ công, lúc đầu được khách hàng nhờ xem giúp vật liệu, sau nhận ra có thể làm nghề này để sống, nên chuyển qua làm Giám Định Sư.
Kết quả do Giám Định Sư giám định ra sẽ quyết định giá cả của hàng hóa, nên các Giám Định Sư rất được kính trọng, có tiền, có quyền, nhưng nếu lỡ một lần sai lầm, sẽ khó mà được người ta tín nhiệm lại nữa.
Trong giới Giám Định Sư của thành Thanh Phong, có một người nổi tiếng nhất, là Giám Định Sư Khang Định.
Khang Định trước đây không phải là thợ thủ công, mà chỉ là người học việc của một thợ thủ công mà thôi, và làm người học việc ròng rã mười lăm năm trời. Trong mười lăm năm đó, việc chính hàng ngày của ông ta là phân loại, xử lý vật liệu ban đầu.
Ông ta không thể trở thành một thợ thủ công xuất sắc, nhưng với kinh nghiệm mười lăm năm xử lý vật liệu, ông ta lại có khả năng phán đoán về tính chất vật liệu khá là tinh chuẩn, nên khi chuyển sang làm Giám Định Sư, ông ta chẳng khác gì cá gặp nước.
Khang Định nổi danh từ khoảng một năm về trước, khi phán đoán một loại xương thú hoàn toàn mới. Loại xương này rất kì lạ, có kết cấu như tổ ong, tính chất mềm mại, chỉ cần hơi vận sức, là bóp vỡ được nó.
Lúc đó, ngoài ông ta, tất cả Giám Định Sư đều cho kết quả giám định xương đó là 【 liệt phẩm 】, bảo rằng nó không thể dùng để chế tạo ra cái gì được cả, mà chỉ có một tác dụng là làm cho đất ruộng màu mỡ mà thôi, thứ không có giá trị mấy.
Nhưng Khang Định không bị đánh giá của đồng nghiệp làm cho hồ đồ, kinh nghiệm mười lăm năm giúp ông ta mơ hồ cảm nhận được loại xương yếu ớt kia có ẩn giấu bất phàm.
Sau ba ngày, kết quả giám định của ông ta đưa ra đã làm cho bên ngoài phải xôn xao, vì nó là【 Ất đẳng ưu phẩm 】.
Các Giám Định Sư kéo tới, giận dữ phê phán Khang Định. Một thứ vật liệu bỏ đi, mà dám bảo là 【 Ất đẳng ưu phẩm 】, nhất định là trong quá trình giám định đã có sự cấu kết đen tối.
Nhưng ngay trước mắt mọi người, Khang Định lấy ra một bình Kim Nguyên hoa lộ, tưới lên một đoạn xương thú. Một màn kỳ dị xuất hiện, khúc xương vốn trắng bệch, lại tỏa ra hào quang màu vàng kim nhạt, sáng tới chói mắt.
Xương thú xuất hiện biến hoá kinh người, vốn đang từ rất nhẹ lập tức trở nên vừa cứng vừa dai, đao kiếm chém vào không tạo nên dấu vết, lại còn cộng hưởng được với gió, lơ lửng bồng bềnh giữa không trung như lông chim mà không rơi xuống đất.
Chủ hàng vô cùng kích động, lập tức đặt tên cho loại xương này là là 【 Khang Định Vũ cốt 】. Mười hai khúc 【 Khang Định Vũ cốt 】cuối cùng đã được bán cho thành chủ Kiều Mỹ Kỳ với một cái giá khủng khiếp.
Chủ hàng trả cho Khang Định phí giám định gấp mười lần mức phí bình thường, nhưng Khang Định đã uyển chuyển từ chối, chỉ nhận như giá bình thường mà thôi.
Chuyện này đã đẩy danh tiếng của Khang Định lên cao, vừa giỏi vừa không tham tiền của.
Từ đó, Khang Định trở thành giám định sư nổi danh nhất, uy quyền nhất và cũng thu mức phí cao nhất của cả Thanh Thủy Thành.
Ông ta tự lập ra phòng giám định của riêng mình, là Phòng giám định Khang thị.
Đám Ngải Huy đương nhiên phải trả phí giám định. Họ giao vật phẩm cần giám định cho phòng giám định Khang thị, rồi đi dạo quanh chợ.
Cả đám rất tò mò với cái thành này.
Lượng người ở đây đông hơn Ninh Thành gấp năm lần, điều này cũng có liên quan tới quan điểm của Kiều Mỹ Kỳ, vì Thanh Thủy Thành không hề thu tiền thuế vào thành.
Thiên Tâm thành và Tân Quang Thành đều có nguyên lực rất nồng đậm, là chỗ tu luyện tốt, nhưng không phải ai cũng ở lại được. Ai cũng đều phải nộp phí mới được ra vào, và chỉ có tầng lớp tinh anh mới được ở lại.
Nhưng Thanh Thủy Thành không thu phí vào thành, nên thu hút được rất nhiều nguyên tu kéo tới.
Kiều Mỹ Kỳ biết, người có nhiều thì thương mại mới mạnh. Vị trí của Thanh Thủy Thành hẻo lánh, không thuận lợi, nhưng nhờ Kiều Mỹ Kỳ khổ tâm kinh doanh, hiện nay nó đã phồn vinh hơn rất nhiều những thành phố khác.
Chợ của Thanh Thủy Thành rất náo nhiệt, ầm ĩ huyên nháo, đầy người là người. Vì thiếu không gian, người ta đổ thẳng hàng ra đất để mua bán. Đây đều là những nguyên tu vừa mới từ ngoài dã ngoại trở về, vật phẩm bán ra không nhiều, giá trị cũng không cao, bán cho thương nhân thì lời ít, nên tự bày sạp ra để bán.
Nhiều người rất thích tới đây đào bới, vì ở đây có nhiều món chưa hề được giám định bao giờ.
Phí giám định không rẻ, nên chẳng phải ai cũng trả nổi.
Có nhiều món nhìn tưởng đồ tốt, nhưng khi giám định kết quả lại chẳng đáng một đồng, khiến chủ hàng vô cùng tiếc tiền.
Có đào được đồ tốt hay không thì phải nhờ vào con mắt và vận số, nhưng chẳng phải ai cũng hiền hòa mà mua bán. Nguyên tu tới Ở Man Hoang kiếm sống, chẳng ai thiếu máu lửa, nói một câu nghe không lọt tai là sẵn sàng rút vũ khí ra, chuyện này quá đỗi bình thường.
Nhưng trật tự ở chợ Thanh Thủy thực là không tệ.
Bốn phía đều có đài cao, trên đài luôn có nguyên tu chiến đấu võ trang đầy đủ đứng canh chừng, hễ có người gây chuyện, họ sẽ lao xuống ngay. Kẻ nào phản kháng, họ có quyền đánh chết người gây chuyện.
Chỉ sau vài lần, đám nguyên tu đều trở nên vào quy củ, dù sao họ đến đây cái chính vẫn là muốn bán đồ kiếm ăn.
Đám Ngải Huy trông rất là bắt mắt.
Nổi bật nhất là Sư Tuyết Mạn, dáng cao cao thanh mảnh, nhan sắc xinh đẹp nhưng lạnh lùng, mặc bộ giáp màu lam trắng với hoa văn hoa lệ, tôn nổi bật dáng người quyến rũ, lưng đeo một cây trường thương tinh mỹ tuyệt luân, ánh mắt lạnh như băng.
Thanh Thủy Thành ở sâu trong Man Hoang, điều kiện sống gian khổ, nguyên tu tới đây đều là loại dũng mãnh nhưng thô lỗ, có mấy ai được nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ như thế bao giờ, nên mắt ai cũng mở to, nhìn muốn chảy nước miếng.
Nên những nơi Sư Tuyết Mạn đi qua, tiếng huyên náo đều biến mất như bị đóng băng.
Sư Tuyết Mạn từ nhỏ đã quen với cảnh này, năm xưa ở Cảm Ứng Tràng, người ái mộ Nữ Thần cũng nhiều như mây, thế nên cô rất sảng khoái, thoải mái sải bước sóng vai với Ngải Huy.
Ngải Huy chọc: Chà chà, vẫn là Thiết Nữu nhà chúng ta ghê gớm, uy lực còn mạnh mẽ hơn người ta dùng sát chiêu. Tí nữa Thiết Nữu ngươi trả giá nhá, không chừng người bán còn tặng miễn phí cho chúng ta luôn đấy.
Sư Tuyết Mạn đã quá quen với cái thói không cần mặt mũi thấy tiền sáng mắt của Ngải Huy, nhưng lần này nghĩ nghĩ, thấy hắn nói cũng có lý, mọi người hiện giờ rất nghèo, bớt được đồng nào là có thêm đồng đó, nên gật gù, nghiêm túc nói: Ta không biết trả giá, làm như thế nào? Ngươi dạy ta đi, dùng kiếm hay dùng đao?
Ngải Huy khựng lại, dùng đao hay là dùng kiếm. . .
Hắn tưởng tượng cảnh Thiết Nữu lạnh lùng gác kiếm lên cổ người ta, giọng lạnh tanh: Nửa giá, có bán hay không?
Hình ảnh quá đẹp. . .
Ngải Huy khẽ ho: E hèm, chuyện chuyên nghiệp để giao cho người chuyên nghiệp đi, Bách An, chuyện đó giao cho ngươi.
Triệu Bách An vội gật đầu: Cứ để cho thuộc hạ.
Hắn sợ trả lời chậm lắm. Cái câu hỏi kia của Sư Tuyết Mạn tiểu thư đã làm mặt hắn cứng đờ rồi. Ở chung một thời gian, hắn biết Sư tiểu thư rất có khả năng làm như vậy thật, thế thì phiền to.
Dần dần, chợ lại khôi phục náo nhiệt, tuy thỉnh thoảng vẫn có người nhìn theo đám Ngải Huy, nhưng sau đó đều nhanh chóng thu lại ánh mắt. Trong thời loạn này, nữ tử dám lang bạt ra ngoài, thì thực lực nhất định không kém. Huống hồ trang phục và binh khí của Sư Tuyết Mạn đều không tầm thường chút nào, hơi biết hàng một chút là nhìn ra những món đồ của cô, lai lịch đều tuyệt đối không đơn giản.
Đi theo cô, còn có một người hầu, một hộ vệ, một quản sự, và một Sa Ngẫu.
Nhưng mà cái tên hộ vệ kia cũng quá càn quấy, lại dám đi sóng vai với chủ nhân.
Nếu Ngải Huy mà biết người ta tưởng mình là hộ vệ của Thiết Nữu, chắc giận đến thất khiếu đều bốc khói.
Nhưng hắn không biết đâu, hắn đang bận xem hàng hóa bày bán hai bên đường, có rất nhiều thứ hắn chưa bao giờ từng thấy. Lâu Lan cũng hiếu kì không kém, thời ở Tùng Gian Thành, vật liệu ở đó cái nào nó cũng biết, nhưng đồ ở đây, đa số đều là lạ hoắc, thật là thú vị.
Ngải Huy và Lâu Lan, hầu như đi qua sạp hàng nào, cũng muốn ngồi xuống tỉ mỉ coi từng món một, một người với một Sa Ngẫu vô cùng phấn khởi nói chuyện với nhau.
Lâu Lan, ngươi nhận ra cái này không?
Ngải Huy, Lâu Lan chưa từng thấy món này. Ông chủ, xin hỏi đây là cái gì?
. . .
Lâu Lan, cái này chắc ăn ngon lắm ha?
Ngải Huy, không ăn được đâu, đó là túi chứa chất độc của yên thú!
. . .
Lâu Lan, bùn này dính quá!
Ngải Huy, đó là vật liệu Thổ Nguyên, không phải bùn. Là một loại vật liệu Thổ Nguyên rất thực dụng, nó có thể kéo dài và dát mỏng rất tuyệt, có thể kéo thành sợi cực nhỏ, có thể chế làm dây cung.
Ông chủ không khỏi thán phục: Sa Ngẫu này của huynh đệ rất lợi hại a.
Ngải Huy vô cùng đắc ý, lợi dụng ngay cơ hội: Nên ông bớt giá nhé?
Ông chủ cười ha ha: Được, tiểu huynh đệ cũng là người tinh mắt, vậy giảm 8%. Tiểu huynh đệ chọn món nào, cũng được bớt tám phần trăm.
Ngải Huy khoái chí.
Lâu Lan bỗng nói: Nhưng ông chủ à, giảm 8% cũng vẫn còn đắt hơn người ta!
Nụ cười của ông chủ hàng cứng ngắc: Đừng có nói lung tung.
Lâu Lan vặn đầu ngón tay, vẻ mặt thành thật: Cái sạp thứ sáu bên tay trái của lối vào đó, cú đêm linh, giá bốn mươi hạt Nguyên lực đậu một cái. Ông chủ giảm 8% cũng là bốn mươi lăm hạt một cái. Sạp thứ chín bên tay phải của lối vào, cú đêm linh loại đặc biệt, ba mươi cây, linh thân mạnh mẽ, lông chim cứng cỏi hoàn hảo, không có có tỳ vết, là loại thượng phẩm. Sạp thứ mười lăm bên tay phải. . .
Ông chủ trợn mắt mồm há hốc, túm lấy thứ Ngải Huy tưởng là bùn ban nãy, đưa cho Lâu Lan: Tặng miễn phí cho ngươi!
Lâu Lan vui vẻ nhận lấy, đôi mắt cong cong, cực kì lễ phép cảm ơn: Cám ơn ông chủ!
Nhìn theo đám Ngải Huy rời đi, ông chủ vẫn còn lẩm bẩm: Sa Ngẫu thành tinh. . .
Tất cả mọi thứ đều thay đổi, ví dụ như hàng hóa. Vật liệu từ hoang thú đều lên giá, năm xưa sản lượng lúc nào cũng ổn định, còn bây giờ trở nên cực kì khan hiếm. Hay ví dụ như hải bảo, giá bây giờ tăng gấp mấy chục lần so với thời xưa. Giá cao ngất ngưởng như vậy, nhưng vẫn luôn trong tình trạng khó cầu.
Con người xông vào man hoang, chém giết tàn khốc, tranh giành lãnh địa với hoang thú. Họ chẳng biết gì về Man Hoang, không biết ở đó có con gì, có vật liệu gì, man hoang với họ luôn thần bí, thứ họ lấy được có thể mang tới của cải vô biên, cũng có thể chỉ là những tảng đá vô dụng.
Rất nhiều những vật liệu mới xuất hiện, sinh ra những người chuyên nghề đi giám định những vật liệu không ai biết.
Những người này trước đây đều là những người biết được một số loại vật liệu, có kinh nghiệm về thủ công, lúc đầu được khách hàng nhờ xem giúp vật liệu, sau nhận ra có thể làm nghề này để sống, nên chuyển qua làm Giám Định Sư.
Kết quả do Giám Định Sư giám định ra sẽ quyết định giá cả của hàng hóa, nên các Giám Định Sư rất được kính trọng, có tiền, có quyền, nhưng nếu lỡ một lần sai lầm, sẽ khó mà được người ta tín nhiệm lại nữa.
Trong giới Giám Định Sư của thành Thanh Phong, có một người nổi tiếng nhất, là Giám Định Sư Khang Định.
Khang Định trước đây không phải là thợ thủ công, mà chỉ là người học việc của một thợ thủ công mà thôi, và làm người học việc ròng rã mười lăm năm trời. Trong mười lăm năm đó, việc chính hàng ngày của ông ta là phân loại, xử lý vật liệu ban đầu.
Ông ta không thể trở thành một thợ thủ công xuất sắc, nhưng với kinh nghiệm mười lăm năm xử lý vật liệu, ông ta lại có khả năng phán đoán về tính chất vật liệu khá là tinh chuẩn, nên khi chuyển sang làm Giám Định Sư, ông ta chẳng khác gì cá gặp nước.
Khang Định nổi danh từ khoảng một năm về trước, khi phán đoán một loại xương thú hoàn toàn mới. Loại xương này rất kì lạ, có kết cấu như tổ ong, tính chất mềm mại, chỉ cần hơi vận sức, là bóp vỡ được nó.
Lúc đó, ngoài ông ta, tất cả Giám Định Sư đều cho kết quả giám định xương đó là 【 liệt phẩm 】, bảo rằng nó không thể dùng để chế tạo ra cái gì được cả, mà chỉ có một tác dụng là làm cho đất ruộng màu mỡ mà thôi, thứ không có giá trị mấy.
Nhưng Khang Định không bị đánh giá của đồng nghiệp làm cho hồ đồ, kinh nghiệm mười lăm năm giúp ông ta mơ hồ cảm nhận được loại xương yếu ớt kia có ẩn giấu bất phàm.
Sau ba ngày, kết quả giám định của ông ta đưa ra đã làm cho bên ngoài phải xôn xao, vì nó là【 Ất đẳng ưu phẩm 】.
Các Giám Định Sư kéo tới, giận dữ phê phán Khang Định. Một thứ vật liệu bỏ đi, mà dám bảo là 【 Ất đẳng ưu phẩm 】, nhất định là trong quá trình giám định đã có sự cấu kết đen tối.
Nhưng ngay trước mắt mọi người, Khang Định lấy ra một bình Kim Nguyên hoa lộ, tưới lên một đoạn xương thú. Một màn kỳ dị xuất hiện, khúc xương vốn trắng bệch, lại tỏa ra hào quang màu vàng kim nhạt, sáng tới chói mắt.
Xương thú xuất hiện biến hoá kinh người, vốn đang từ rất nhẹ lập tức trở nên vừa cứng vừa dai, đao kiếm chém vào không tạo nên dấu vết, lại còn cộng hưởng được với gió, lơ lửng bồng bềnh giữa không trung như lông chim mà không rơi xuống đất.
Chủ hàng vô cùng kích động, lập tức đặt tên cho loại xương này là là 【 Khang Định Vũ cốt 】. Mười hai khúc 【 Khang Định Vũ cốt 】cuối cùng đã được bán cho thành chủ Kiều Mỹ Kỳ với một cái giá khủng khiếp.
Chủ hàng trả cho Khang Định phí giám định gấp mười lần mức phí bình thường, nhưng Khang Định đã uyển chuyển từ chối, chỉ nhận như giá bình thường mà thôi.
Chuyện này đã đẩy danh tiếng của Khang Định lên cao, vừa giỏi vừa không tham tiền của.
Từ đó, Khang Định trở thành giám định sư nổi danh nhất, uy quyền nhất và cũng thu mức phí cao nhất của cả Thanh Thủy Thành.
Ông ta tự lập ra phòng giám định của riêng mình, là Phòng giám định Khang thị.
Đám Ngải Huy đương nhiên phải trả phí giám định. Họ giao vật phẩm cần giám định cho phòng giám định Khang thị, rồi đi dạo quanh chợ.
Cả đám rất tò mò với cái thành này.
Lượng người ở đây đông hơn Ninh Thành gấp năm lần, điều này cũng có liên quan tới quan điểm của Kiều Mỹ Kỳ, vì Thanh Thủy Thành không hề thu tiền thuế vào thành.
Thiên Tâm thành và Tân Quang Thành đều có nguyên lực rất nồng đậm, là chỗ tu luyện tốt, nhưng không phải ai cũng ở lại được. Ai cũng đều phải nộp phí mới được ra vào, và chỉ có tầng lớp tinh anh mới được ở lại.
Nhưng Thanh Thủy Thành không thu phí vào thành, nên thu hút được rất nhiều nguyên tu kéo tới.
Kiều Mỹ Kỳ biết, người có nhiều thì thương mại mới mạnh. Vị trí của Thanh Thủy Thành hẻo lánh, không thuận lợi, nhưng nhờ Kiều Mỹ Kỳ khổ tâm kinh doanh, hiện nay nó đã phồn vinh hơn rất nhiều những thành phố khác.
Chợ của Thanh Thủy Thành rất náo nhiệt, ầm ĩ huyên nháo, đầy người là người. Vì thiếu không gian, người ta đổ thẳng hàng ra đất để mua bán. Đây đều là những nguyên tu vừa mới từ ngoài dã ngoại trở về, vật phẩm bán ra không nhiều, giá trị cũng không cao, bán cho thương nhân thì lời ít, nên tự bày sạp ra để bán.
Nhiều người rất thích tới đây đào bới, vì ở đây có nhiều món chưa hề được giám định bao giờ.
Phí giám định không rẻ, nên chẳng phải ai cũng trả nổi.
Có nhiều món nhìn tưởng đồ tốt, nhưng khi giám định kết quả lại chẳng đáng một đồng, khiến chủ hàng vô cùng tiếc tiền.
Có đào được đồ tốt hay không thì phải nhờ vào con mắt và vận số, nhưng chẳng phải ai cũng hiền hòa mà mua bán. Nguyên tu tới Ở Man Hoang kiếm sống, chẳng ai thiếu máu lửa, nói một câu nghe không lọt tai là sẵn sàng rút vũ khí ra, chuyện này quá đỗi bình thường.
Nhưng trật tự ở chợ Thanh Thủy thực là không tệ.
Bốn phía đều có đài cao, trên đài luôn có nguyên tu chiến đấu võ trang đầy đủ đứng canh chừng, hễ có người gây chuyện, họ sẽ lao xuống ngay. Kẻ nào phản kháng, họ có quyền đánh chết người gây chuyện.
Chỉ sau vài lần, đám nguyên tu đều trở nên vào quy củ, dù sao họ đến đây cái chính vẫn là muốn bán đồ kiếm ăn.
Đám Ngải Huy trông rất là bắt mắt.
Nổi bật nhất là Sư Tuyết Mạn, dáng cao cao thanh mảnh, nhan sắc xinh đẹp nhưng lạnh lùng, mặc bộ giáp màu lam trắng với hoa văn hoa lệ, tôn nổi bật dáng người quyến rũ, lưng đeo một cây trường thương tinh mỹ tuyệt luân, ánh mắt lạnh như băng.
Thanh Thủy Thành ở sâu trong Man Hoang, điều kiện sống gian khổ, nguyên tu tới đây đều là loại dũng mãnh nhưng thô lỗ, có mấy ai được nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ như thế bao giờ, nên mắt ai cũng mở to, nhìn muốn chảy nước miếng.
Nên những nơi Sư Tuyết Mạn đi qua, tiếng huyên náo đều biến mất như bị đóng băng.
Sư Tuyết Mạn từ nhỏ đã quen với cảnh này, năm xưa ở Cảm Ứng Tràng, người ái mộ Nữ Thần cũng nhiều như mây, thế nên cô rất sảng khoái, thoải mái sải bước sóng vai với Ngải Huy.
Ngải Huy chọc: Chà chà, vẫn là Thiết Nữu nhà chúng ta ghê gớm, uy lực còn mạnh mẽ hơn người ta dùng sát chiêu. Tí nữa Thiết Nữu ngươi trả giá nhá, không chừng người bán còn tặng miễn phí cho chúng ta luôn đấy.
Sư Tuyết Mạn đã quá quen với cái thói không cần mặt mũi thấy tiền sáng mắt của Ngải Huy, nhưng lần này nghĩ nghĩ, thấy hắn nói cũng có lý, mọi người hiện giờ rất nghèo, bớt được đồng nào là có thêm đồng đó, nên gật gù, nghiêm túc nói: Ta không biết trả giá, làm như thế nào? Ngươi dạy ta đi, dùng kiếm hay dùng đao?
Ngải Huy khựng lại, dùng đao hay là dùng kiếm. . .
Hắn tưởng tượng cảnh Thiết Nữu lạnh lùng gác kiếm lên cổ người ta, giọng lạnh tanh: Nửa giá, có bán hay không?
Hình ảnh quá đẹp. . .
Ngải Huy khẽ ho: E hèm, chuyện chuyên nghiệp để giao cho người chuyên nghiệp đi, Bách An, chuyện đó giao cho ngươi.
Triệu Bách An vội gật đầu: Cứ để cho thuộc hạ.
Hắn sợ trả lời chậm lắm. Cái câu hỏi kia của Sư Tuyết Mạn tiểu thư đã làm mặt hắn cứng đờ rồi. Ở chung một thời gian, hắn biết Sư tiểu thư rất có khả năng làm như vậy thật, thế thì phiền to.
Dần dần, chợ lại khôi phục náo nhiệt, tuy thỉnh thoảng vẫn có người nhìn theo đám Ngải Huy, nhưng sau đó đều nhanh chóng thu lại ánh mắt. Trong thời loạn này, nữ tử dám lang bạt ra ngoài, thì thực lực nhất định không kém. Huống hồ trang phục và binh khí của Sư Tuyết Mạn đều không tầm thường chút nào, hơi biết hàng một chút là nhìn ra những món đồ của cô, lai lịch đều tuyệt đối không đơn giản.
Đi theo cô, còn có một người hầu, một hộ vệ, một quản sự, và một Sa Ngẫu.
Nhưng mà cái tên hộ vệ kia cũng quá càn quấy, lại dám đi sóng vai với chủ nhân.
Nếu Ngải Huy mà biết người ta tưởng mình là hộ vệ của Thiết Nữu, chắc giận đến thất khiếu đều bốc khói.
Nhưng hắn không biết đâu, hắn đang bận xem hàng hóa bày bán hai bên đường, có rất nhiều thứ hắn chưa bao giờ từng thấy. Lâu Lan cũng hiếu kì không kém, thời ở Tùng Gian Thành, vật liệu ở đó cái nào nó cũng biết, nhưng đồ ở đây, đa số đều là lạ hoắc, thật là thú vị.
Ngải Huy và Lâu Lan, hầu như đi qua sạp hàng nào, cũng muốn ngồi xuống tỉ mỉ coi từng món một, một người với một Sa Ngẫu vô cùng phấn khởi nói chuyện với nhau.
Lâu Lan, ngươi nhận ra cái này không?
Ngải Huy, Lâu Lan chưa từng thấy món này. Ông chủ, xin hỏi đây là cái gì?
. . .
Lâu Lan, cái này chắc ăn ngon lắm ha?
Ngải Huy, không ăn được đâu, đó là túi chứa chất độc của yên thú!
. . .
Lâu Lan, bùn này dính quá!
Ngải Huy, đó là vật liệu Thổ Nguyên, không phải bùn. Là một loại vật liệu Thổ Nguyên rất thực dụng, nó có thể kéo dài và dát mỏng rất tuyệt, có thể kéo thành sợi cực nhỏ, có thể chế làm dây cung.
Ông chủ không khỏi thán phục: Sa Ngẫu này của huynh đệ rất lợi hại a.
Ngải Huy vô cùng đắc ý, lợi dụng ngay cơ hội: Nên ông bớt giá nhé?
Ông chủ cười ha ha: Được, tiểu huynh đệ cũng là người tinh mắt, vậy giảm 8%. Tiểu huynh đệ chọn món nào, cũng được bớt tám phần trăm.
Ngải Huy khoái chí.
Lâu Lan bỗng nói: Nhưng ông chủ à, giảm 8% cũng vẫn còn đắt hơn người ta!
Nụ cười của ông chủ hàng cứng ngắc: Đừng có nói lung tung.
Lâu Lan vặn đầu ngón tay, vẻ mặt thành thật: Cái sạp thứ sáu bên tay trái của lối vào đó, cú đêm linh, giá bốn mươi hạt Nguyên lực đậu một cái. Ông chủ giảm 8% cũng là bốn mươi lăm hạt một cái. Sạp thứ chín bên tay phải của lối vào, cú đêm linh loại đặc biệt, ba mươi cây, linh thân mạnh mẽ, lông chim cứng cỏi hoàn hảo, không có có tỳ vết, là loại thượng phẩm. Sạp thứ mười lăm bên tay phải. . .
Ông chủ trợn mắt mồm há hốc, túm lấy thứ Ngải Huy tưởng là bùn ban nãy, đưa cho Lâu Lan: Tặng miễn phí cho ngươi!
Lâu Lan vui vẻ nhận lấy, đôi mắt cong cong, cực kì lễ phép cảm ơn: Cám ơn ông chủ!
Nhìn theo đám Ngải Huy rời đi, ông chủ vẫn còn lẩm bẩm: Sa Ngẫu thành tinh. . .
/948
|